Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Giữa Hai Người Phụ Nữ


trước sau

Ngữ Cảnh bị mắng tới sắp khóc đến nơi. Cậu làm ghi chép bao nhiêu năm nay, kết quả bị mắng là không biết ghi chép…Khi Lâm Gia Duyệt hoảng sợ hét lên rồi tỉnh dậy khỏi giấc mơ cũng đúng lúc Ngư Khương đẩy cửa đi vào. Thấy trán cô đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, ngồi đờ đẫn trên sofa, cô ấy bèn tiến lên, đặt khay y tế lên bàn uống nước rồi nhìn cô: “Cô gặp ác mộng sao?”

Có một giây phút nào đó, đầu óc Lâm Gia Duyệt trắng xóa, trì trệ đúng nửa phút mới dần hoàn hồn trở lại, con ngươi khô khốc khẽ đảo, nhìn xung quanh. Căn phòng này hơi kỳ lạ. Từ phối hợp màu sắc cho tới các vật dụng bày biện đều vô cùng giống phòng con gái nhưng lại có một khu làm việc cực kỳ nam tính, là phòng làm việc ư?

Ngoài cửa sổ sáng bừng nhưng không có cái ồn ào của thành phố, chỉ có bóng cây rậm rạm um tùm. Một ô cửa sổ hơi hé mở, trên bậu cửa có một chú chim nhỏ đang đậu, ríu rít líu lo. Bầu không khí trong trẻo, tươi sáng, có mùi của nắng.

Tâm trạng bất an của cô dần dịu bớt, lúc này mới nhìn về phía Ngư Khương: “Đây là đâu vậy?”

Có lẽ Ngư Khương cảm thấy con chim kia có phần ồn ào bèn đi tới trước bậu cửa, xua xua tay, con chim lập tức bay xa: “Bây giờ cô đang ở phòng thực nghiệm.”

Phòng thực nghiệm?

Lâm Gia Duyệt sững người, là phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần ư?

Cô đứng dậy, ai ngờ vừa quay đầu đã nhìn thấy những mảnh xương được bày bên cạnh giá sách, còn cả những mô hình xương người, làm cô hoảng sợ thở dốc một tiếng, liên tục lùi về sau, cánh tay vô tình đụng phải bàn làm việc, đau đến nỗi cô ấy rên lên một tiếng.

“Cô làm ơn đừng có động đậy, còn động nữa vết thương của cô lại rách miệng nữa đấy.” Ngư Khương vội vàng giữ cô lại, dặn dò: “Cô ngồi xuống đã, tôi sẽ lập tức thay thuốc cho cô.”

Lúc này Lâm Gia Duyệt mới nhớ ra cánh tay mình bị thương.

“Sẽ hơi đau một chút đấy, cô cố chịu nhé.” Ngư Khương cẩn thận từng chút.

Đúng là có hơi đau, cũng nhân tiện giúp cô nhìn thấy vết thương: “Cô băng bó vết thương cho tôi sao?”

Ngư Khương cười ha ha: “Đúng vậy, lúc giáo sư Lục đưa cô về có dặn tôi phụ trách vết thương của cô. Cô sống chết không chịu tới bệnh viện, tôi đành phải làm giúp thôi.”

“Thế giáo sư Lục của mấy người đâu?” Lâm Gia Duyệt hỏi.

Động tác của Ngư Khương vô cùng thuần thục, nhanh nhẹn. Cô ấy nói: “Ở dưới nhà kìa.” Rồi ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Cô đừng trách anh ấy không quan tâm tới vết thương của cô, nếu không quan tâm anh ấy đã chẳng đưa cô về phòng thực nghiệm. Vic ấy à giải quyết xác chết thì ổn chứ xử lý vết thương cho người khác thì lóng ngóng lắm.”

Lâm Gia Duyệt khẽ mỉm cười, gật đầu.

Tối qua, cô suýt nữa mất mạng trong một vụ nổ súng.

Vốn dĩ đang tham gia một bữa tiệc của bạn tại Ngoại Than Hối, ai ngờ tiếng súng vang lên. Ban đầu không ai trong số họ cho rằng đó là tiếng súng, dẫu sao thì mấy vụ cướp bằng súng hay tập kích bằng súng vẫn còn quá xa vời hiện thực, họ còn tưởng ai đó nửa đêm đốt pháo. Sau đó nghe thấy đại sảnh náo loạn ầm ĩ, cô bèn xuống dưới xem. Vừa xem đã đứng tim, dưới nhà hỗn loạn xáo xác, còn có mấy người nằm rạp dưới đất, máu chảy đầm đìa.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì bỗng nghe thấy một tiếng ‘đoàng’, ngay lập tức cánh tay buốt đến tận tim. Cô hoảng sợ hét ầm lên, bên tai lại là những tiếng súng đùng đoàng không dứt. Chân cô mềm nhũn, vội chui xuống gầm bàn, đầu óc rối bời. Khi ý thức dần dần khôi phục trở lại thì cô nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Lúc đó hai chân cô không kiểm soát được nữa, không thể nhúc nhích được. Tới tận khi Lục Bắc Thần lật khăn trải bàn lên phát hiện ra cô, cô mới tìm lại được sức lực, bật khóc nhào vào lòng anh. Cô vừa khiếp đảm vừa kinh sợ, khi ở trong lòng anh cũng đã cạn hết sức lực. Cô nghe thấy anh nói với ai đó rằng cô bị thương rồi, đưa tới bệnh viện.

Cô siết chặt cánh tay anh, ra sức lắc đầu: Đừng đưa em tới bệnh viện, xin anh đấy, hãy đưa em đi. Sau đó thì cô chẳng còn biết gì nữa.

Khi tỉnh dậy đã ở đây.

Thì ra đây chính là phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần, đây là lần đầu tiên cô tới nơi này. Tối qua chắc là anh theo cảnh sát tới giải quyết vụ án, không ngờ lại gặp cô trong tình huống đó.

“Cũng may vết thương của cô không sâu, chỉ là vết thương ngoài da, nếu không thì phải tới bệnh viện thật đấy.” Ngư Khương băng bó cho cô xong bèn nói.

“Tôi không thể tới bệnh viện nếu không bị những phóng viên đó viết nhăng viết cuội chẳng biết sẽ ảnh hưởng thế nào tới nhà họ Lâm.” Lâm Gia Duyệt khẽ thở dài.

“Thế nên giáo sư Lục đã đưa cô về, chắc anh ấy cũng biết cô có điều kiêng dè.” Ngư Khương mỉm cười.

Cô và Lâm Gia Duyệt có duyên gặp gỡ mấy lần ở nước ngoài, nói là thích thì cũng không phải là ghét thì cũng chưa tới. Khi đó có tin đồn cô ấy là bạn gái của Lục Bắc Thần, Ngư Khương cũng tin. Chỉ có điều một khoảng thời gian trước, chuyện Lục Bắc Thần công khai xóa sạch quan hệ với nhà họ Lâm được tung ra, quả thực đã khiến Ngư Khương sửng sốt một phen.

Thật ra Ngư Khương cũng nhận ra Lục Bắc Thần không mấy để tâm tới Lâm Gia Duyệt, so sánh từ thái độ của anh với Cố Sơ là có thể nhận ra. Sự kiên nhẫn của anh dành cho Cố Sơ, ánh mắt của anh lúc nào cũng bám sát lấy bóng hình Cố Sơ, anh thậm chí còn tận tay chỉ dạy những kiến thức chuyên ngành nhất cho Cố Sơ. Tất cả những người hiểu Lục Bắc Thần đều biết, anh một thân một mình đã quen, chưa bao giờ có thói quen sống chung với ai. Nhưng Ngư Khương cũng biết Cố Sơ đã đến ở trong nhà Lục Bắc Thần.

Ngư Khương cũng thừa nhận xét về diện mạo, Cố Sơ hấp dẫn đàn ông hơn. Lâm Gia Duyệt cũng là một cô gái xinh đẹp nhưng không bằng vẻ đẹp của Cố Sơ. Ngay cả ông trời cũng ưu ái Cố Sơ, có một gương mặt như thiên thần, chỉ cần khẽ mỉm cười là đủ hớp hồn. Trong người cô ta một nửa là một cô nhóc, một nửa lại là một người con gái, sẽ khiến đàn ông bỗng muốn yêu thương rồi cũng khiến đàn ông không thể thoát ra.

Nhưng cô lại không thích Cố Sơ, nếu bắt buộc phải chọn một trong số hai người họ, cô thà rằng Lục Bắc Thần chọn Lâm Gia Duyệt. Lâm Gia Duyệt chí ít còn có thể giúp được Lục Bắc Thần, Cố Sơ thì sao? Chẳng qua chỉ là một cô thiên kim tiểu thư đã hết thời, lại còn hay kiếm phiền
phức tới cho Lục Bắc Thần, cô ta sẽ chỉ hại Lục Bắc Thần mà thôi.

Lâm Gia Duyệt không biết Ngư Khương đang nghĩ gì, kéo cánh tay bị thương đứng dậy, rồi lại nhìn xung quanh và hỏi: “Sao phòng làm việc của anh ấy lại thế này?”

Ngư Khương nhún vai: “Có nhiều thứ anh ấy không nỡ vứt, chỉ vậy thôi.”

Lâm Gia Duyệt vẫn không dám nhìn đám xương kia, nuốt nước bọt rồi hỏi tiếp: “Chuyện tối qua rốt cuộc là thế nào?”

“Lát nữa cảnh sát La sẽ tới lấy khẩu cung, anh ấy sẽ nói cho cô biết.”

Mười phút sau, Lâm Gia Duyệt và Ngư Khương cùng rời khỏi phòng làm việc, cô quả thực không dám ở một mình trong căn phòng đầy xương ấy. Đại sảnh sáng sủa, rộng rãi. Có bóng những người mặc blouse trắng đang làm việc, một trong số đó đứng quay lưng về phía cô, vừa nhìn cô đã biết là Lục Bắc Thần.

Cô vui vẻ bước tới trước nhưng bị Ngư Khương giữ lại, lắc đầu: “Bên đó là khu vực làm việc, cô không được lại gần.”

Lục Bắc Thần đang làm việc nghe thấy tiếng động bèn quay người lại. Anh không quay lại thì không sao, vừa nghiêng người cả thi thể trên bàn khám nghiệm bất thình lình đập vào mắt Lâm Gia Duyệt, ngay sau đó lại là một tiếng hét đinh tai khiến Phan An cứ dụi dụi tai mãi.

Ngữ Cảnh đeo một chiếc kính to gọng đen, ngẩng đầu lên trông rất dễ thương. Cậu ấy đang ghi chép giúp Lục Bắc Thần, thấy Lâm Gia Duyệt sợ đến tái mét mặt mày thì nhấc một cánh tay của xác chết lên rồi nói với về phía cô: “Cô đừng sợ, anh ta chết rồi.”

Câu nói ấy càng khiến Lâm Gia Duyệt hồn bay phách tán. Phí lời, chết rồi thì mới sợ chứ.

Lục Bắc Thần rõ ràng rất bực bội, nhíu mày quát một tiếng với Ngư Khương: “Ai bảo cô đưa cô ấy xuống đây?”

Ngư Khương làm mặt vô tội lại không dám cãi anh, vội vàng kéo Lâm Gia Duyệt: “Vẫn nên lên gác đợi là hơn.”

Không cần Ngư Khương nói nhiều, Lâm Gia Duyệt cũng làm theo ngay. Cô đánh mắt nhìn nhanh, có ba thi thể đang nằm ngang. Dường như cô còn ngửi thấy mùi máu tanh ghê rợn. Cô vội vàng đi lên gác, thà ở cùng với đống mô hình xương kia còn tốt hơn với đám người chết này.

Lục Bắc Thần tiếp tục làm việc, ánh mắt phía trên chiếc khẩu trang nhạt nhòa, lạnh lẽo. Sau khi nhập tài liệu của thi thể vào máy tính, Phan An ‘bay’ tới, chép miệng: “Sự thật chứng minh, cô Lâm này không gan dạ bằng Cố Sơ của chúng ta.”

Ngữ Cảnh đứng bên góp lời, nét mặt mơ hồ: “Thật là không hiểu, người chết rồi thì có gì phải sợ, đâu có máu me be bét, sạch sẽ thế này cơ mà.”

“Không được dùng tiêu chuẩn của em Cố để yêu cầu những người khác.” Nói rồi, đôi mắt hẹp dài của Phan An cứ nhìn Lục Bắc Thần mãi.

Lục Bắc Thần chỉ im lặng, nhưng cả người cảm giác cứ u ám.

“Lục, cậu thấy sao?” Phan An huých vào người anh: “Vẫn là em Cố tốt hơn nhỉ?”

Lục Bắc Thần có phản ứng, nhíu mày lườm Phan An, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Phan An vội vàng im bặt, nhanh chóng đi làm việc của mình. Ngữ Cảnh đứng bên cạnh Lục Bắc Thần, chẳng hiểu sao bỗng thấy sởn gai ốc, nổi da gà, cứ giống như có một cơn gió lạnh phần phật thổi. Cậu có một dự cảm chẳng lành…

Nói không sai, Lục Bắc Thần nã pháo về phía cậu.

“Cậu vẽ gì đây?”

Ngữ Cảnh giật mình: “Là… là hình ảnh ghi chép vết thương của thi thể ạ.” Là trợ lý của Lục Bắc Thần, cậu cần phải ghi chép lại mỗi lời Lục Bắc Thần nói trong quá trình khám nghiệm, mà mắt anh ấy rất tinh, có lúc liếc qua là đã nhìn thấy vết thương trí mạng, thế nên nói khá nhanh. Ngữ Cảnh đành phải chọn cách ghi chép nhanh nhất.

Rõ ràng Lục Bắc Thần không mấy hài lòng với kết quả công việc của cậu. Anh rút lại cuốn sổ ghi chép trong tay cậu, gương mặt càng nhăn tợn, ngay sau đó nghiêm nghị quát: “Cậu làm thế này mà gọi là ghi chép à? Làm lại!”

Ngữ Cảnh ấm ức. Lại sao nữa đây? Trước đây cậu vẫn làm thế này có thấy Lục Bắc Thần nổi giận thế này đâu?

“Còn lề mề gì nữa?” Lại thêm một tiếng quát.

Ngữ Cảnh bấm bụng, đành phải ghi chép lại từ đầu. Ai dè vẫn không vừa mắt Lục Bắc Thần. Anh càng nổi nóng, tiếng hét tiếp theo gần như lật tung cả mái nhà: “Không biết ghi chép, cậu đi xem xem Cố Sơ ghi chép kiểu gì!”

Ngữ Cảnh bị mắng tới sắp khóc đến nơi. Cậu làm ghi chép bao nhiêu năm nay, kết quả bị mắng là không biết ghi chép.

Phan An cực kỳ thông minh, đã sớm nhận ra sự thất thường của Lục Bắc Thần, ánh mắt đảo đảo, vội vàng tiến lên vỗ về Lục Bắc Thần: “Bớt giận, bớt giận. Ngữ Cảnh cũng có cách ghi chép của nó mà.” Sau đó anh ấy lại nhìn về phía Ngữ Cảnh, cố tình lớn tiếng: “Cậu xem lại cậu đi, bình thường phải theo Cố Sơ học hỏi thêm chứ, bây giờ chọc giận giáo sư Lục rồi. Chúng ta làm việc cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy giáo sư Lục nổi giận đến mức này, đều tại cậu đấy.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện