Cuộc đời này luôn có một người như vậy xuất hiện, khiến bạn đau đớn, khiến bạn khổ sở, khiến bạn đánh mất cả bản thân mình, thế mà
vẫn cam tâm…Sau khi chuyển tới Thượng Hải nhà
họ Cố tổng cộng đã lựa chọn hai nơi ở, một là biệt thự ở núi Xa Sơn,
khung cảnh yên tĩnh, thích hợp cho sinh sống, đã từng có tới hơn ba mươi người làm chăm lo cho bữa ăn giấc ngủ của bốn người trong gia đình, hơn mười người chuyên chăm sóc vườn tược và bãi cỏ để chúng ngày càng tốt
tươi. Một nơi khác là một căn nhà cổ kiểu châu Âu nằm ở khu Từ Hối. Nơi
đây chỉ là địa điểm Cố Sơ thi thoảng ở lại khi học đại học, không phải
nhà chính của gia đình họ.
Giới bên ngoài cực kỳ
người biết về căn nhà cổ ở khu Từ Hối này. Cố Sơ từ nhỏ đã học trường
quốc tế, điều kiện của ký túc xá khá lý tưởng, nhưng về sau cô quyết
định thi vào đại học trong nước nên đã chuyển tới một trường cấp ba quốc lập. Cố Trạch Phong thương con gái bèn mua căn nhà này từ một vị giám
đốc người nước ngoài ở gần trường học. Sau khi Cố Sơ thi đỗ đại học, có
lúc không muốn ở lại trường cô cũng quay về đây ở.
Sau khi gia đình gặp nạn, bố bị điều tra, công ty phá sản, tài sản của nhà
họ Cố bị đóng băng, biệt thự Xa Sơn bị niêm phong, duy chỉ có căn nhà ở
Từ Hối là may mắn thoát nạn. Về sau Cố Sơ mới biết thì ra năm xưa khi
mua nhà, bố hoàn toàn không dùng danh nghĩa của nhà họ Cố, trên giấy
chứng nhận quyền sở hữu nhà ở viết tên của dì cô, Sầm Vân.
Hai bên đường vẫn vẹn nguyên như trong ký ức, hàng ngô đồng nước Pháp um
tùm, từng bức tường sơn trắng gạch đỏ, từng mái ngói nhọn hoắt, những
khung cửa sổ sắt Tây hình bầu dục, lại có cả những vườn hoa không to
lắm, cả một khoảng xanh ngắt bò trườn khắp hàng rào. Nghe bố nói nơi đây từng là tô giới của Pháp, vào thời kỳ chiến tranh liên miên nơi đây lại rất ít hứng chịu đạn bom.
Căn nhà đã bỏ không năm
năm, Kiều Vân Tiêu tìm một người giúp việc theo giờ, sau khi Cố Sơ
chuyển đồ đạc tới thì nhà cửa cũng vừa kịp được dọn dẹp xong xuôi. Ánh
nắng buổi trời đúng lúc gay gắt, hắt xuống nền nhà gỗ lim tuy cũ nhưng
đã được lau sáng loáng, làm ấm cả gian phòng. Thượng Hải không thiếu
những căn nhà Tây kiểu cổ như thế này, từ lâu đã được chịu khó tu sửa,
duy trì. Nơi đây cũng tạm ổn, cứ cách vài năm Kiều Vân Tiêu lại tìm
người tới tu bổ phần bên ngoài nhà, bên trong anh không có mật mã thế
nên vẫn không thể quét tước định kỳ.
Căn nhà không
lớn, chẳng xa hoa bằng Xa Sơn nhưng được cái giao thông thuận tiện. Tầng một có một vườn hoa nhỏ chưa tới 20 mét vuông, vào nhà có phòng khách,
phòng ăn, lên tầng hai có hai phòng ngủ, phòng sách, lên cao nữa có một
tầng gác lửng nho nhỏ chóp nhọn, vốn dĩ dùng để xếp những đồ lặt vặt,
nhưng nơi đây vốn không có người ở thường xuyên nên cũng không có đồ lặt vặt mấy, vì vậy cũng hay để trống. Cả căn nhà cộng gộp lại rộng hơn
trăm mét vuông, giống như một biệt thự nhỏ kiểu bỏ túi nhưng lại toát ra một hơi thở thời đại xa xưa, nồng đậm.
Một cánh cửa
ngách trong một góc phòng khách đẩy ra chính là vườn hoa. Cây ngọc lan
ấy vẫn còn sống, cành lá xanh tốt, rậm rạp. Cố Sơ còn nhớ, chỉ cần khi
nào nó nở hoa, mở tung cửa ra là cả phòng ngập đầy hương thơm. Đây là
nơi bị nhà họ Cố bỏ quên, cũng là nơi chưa bao giờ công khai với bên
ngoài. Thế nên lần trước khi Cố Tư theo cô tới Thượng Hải, câu nó vô
tình buột miện “Chúng ta cũng có nhà ở Thượng Hải” đã bị chặn
lại. Căn nhà mà Cố Tư muốn nói không ám chỉ biệt thự Xa Sơn vì cả nó
cũng biết rõ nhà họ Cố vừa sụp đổ là căn biệt thự ấy cũng không còn
thuộc về họ nữa. Chỉ còn nơi đây là điểm dừng chân cuối cùng của họ tại
mảnh đất Thượng Hải.
“Em rất hèn nhát, quay về Thượng Hải lâu như vậy rồi mới dám trở lại nơi đây.” Cố Sơ ngồi xuống nền nhà
đầy nắng, nhìn ngọc lan yếu ớt, nói.
Kiều Vân Tiêu
lại kiểm tra phòng trên phòng dưới một lượt nữa mới yên tâm, rồi ngồi
bệt xuống bên cạnh cô: “Không phải em hèn nhát. Năm đó nhà họ Cố liên
đới quá nhiều chuyện, cho dù là bây giờ rùm beng ầm ĩ lên cũng không
hay. Nơi đây để trống cũng là chuyện tốt, chí ít sẽ không ai điều tra
tới đây.”
Nhà họ Kiều vẫn luôn biết nơi đây có căn
nhà của họ Cố. Mặc dù Kiều Vân Tiêu bất mãn sự ích của bố mình năm đó
nhưng có niềm an ủi là họ liên tục gặp họa, bố cũng chưa từng đề cập với bên ngoài rằng nhà họ Cố có căn nhà này.
“Tới tận
bây giờ em vẫn không tin thuốc của bố lại hại chết người.” Cố Sơ cô đơn
lên tiếng: “Thuốc của ông cứu sống không ít người, sao có thể hại chết
người chứ?”
Năm đó, phòng thực nghiệm y học mà bố tài trợ nghiên cứu ra một loại dược phẩm mới để chống ung thư. Cô nhớ rất
rõ, có một tối bố trở về nhà liền cực kỳ hưng phấn, lúc ngồi trên bàn ăn đã nói rằng quá trình nghiên cứu loại phẩm chống ung thư này rất thành
công, hơn nữa trải qua mấy năm thực nghiệm lâm sàng, nó rất có ích trong việc chống lại các khối u ác tính, nâng cao khả năng hồi phục tế bào
bạch cầu trong cơ thể người. Sau này, loại dược phẩm ấy được đầu tư sản
xuất với số lượng lớn, đẩy vào các bệnh viện lớn trong nước. Nhưng chẳng bao lâu sau liền lan truyền thông tin có bệnh nhân sử dụng loại dược
phẩm mới ấy rồi xuất hiện tác dụng phụ dẫn đến tử vong.
Ngay lập tức các vụ kiện xảy ra liên miên. Phòng thực nghiệm bị điều tra,
công xương bị niêm phong, thậm chí có người còn đồn đại bố cô ngoài mặt
nghiên cứu thuốc mới, thực chất có hành vi rửa tiền, hối lộ… Tình hình
chi tiết Cố Sơ không biết, chỉ biết rằng lúc đó gia đình cô nhốn nháo
hoảng loạn. Rồi về sau, bố mẹ gặp tai nạn giao thông, có người nói họ
trốn tránh, nhưng cô không tin. Sau khi đón cô và Tư Tư về Quỳnh Châu,
câu đầu tiên dì nói là: Sau này đừng có quay về Thượng Hải nữa. Cố Sơ hỏi dì vì sao, dì suy nghĩ rồi đáp: Dì thay chúng mày trả không ít tiền, chúng mày phải ở lại Quỳnh Châu kiếm tiền mà giả nợ.
“Thương trường biến đổi nhanh chóng, rất nhiều chuyện em không thể ngờ tới được đâu.” Kiều Vân Tiêu nhẹ nhàng an ủi. Trong lòng anh biết rõ, thật ra sự hoài nghi của Cố Sơ không phải không có căn cứ. Khi Cố Sơ xảy ra
chuyện, anh mong bố có thể ra tay giúp đỡ. Lúc đó bố sốt sắng mới tiện
miệng buông một câu: Nhà họ Cố đã dây vào một chuyện không nên dây, ai có thể xen ngang đây?
Kiều Vân Tiêu
nghĩ thế nào cũng cảm thấy câu nói ‘dây vào chuyện không nên
dây’ của bố không liên quan mấy tới chuyện dược phẩm chống ung thư. Cố
Trạch Phong kinh doanh y dược sinh vật, trong quá trình ấy có nguy hiểm
là chuyện khó tránh khỏi. Lúc ấy, Cố Trách Phong có ý đền tiền cho gia
đình nạn nhân, những nguy cơ mà người làm ăn gặp phải có thể dùng tiền
giải quyết thì không phải vấn đề nữa. Nhưng rõ ràng đã đền bù rồi, vì
sao nhà họ Cố vẫn bị niêm phong điều tra? Sau này anh có tìm người thân
của nạn nhân để hỏi chuyện năm đó, họ nói rằng cầm được tiền xong đã yên phận, vốn không tiếp tục gây chuyện nữa. Vậy nếu phía sau không có một
sức mạnh to lớn hơn, vì sao nhà họ Cố lại bị người ta túm chặt không
buông? Cố Trạch Phong trước giờ không phải người nhút nhát, lái xe bỏ
trốn lại càng hoang đường.
Tiếc là rất nhiều chuyện
điều tra được một nửa thì không còn tin tức nữa. Bố anh lại càng không
chủ động tiết lộ năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Những nghi vấn
này anh chôn kín trong lòng rất nhiều năm, từ đầu tới cuối không nói cho Cố Sơ biết. Đối với cô, quá khứ thế nào không còn quan trọng nữa, quan
trọng là bây giờ vẫn còn được sống vui vẻ.
Cố Sơ
không nói nữa, cầm lấy di động, lặng lẽ ngồi nghịch. Kiều Vân Tiêu thấy
cô buồn buồn bèn xoa đầu cô, thở dài: “Nếu thật sự muốn dọn ra ngoài ở,
nên để anh sắp xếp cho em. Chỗ này dẫu sao cũng năm năm rồi không có hơi người, một số đồ đạc cũ kỹ có thể dùng không còn tiện nữa.”
Anh không hỏi cô vì sao lại dọn ra khỏi nhà của Lục Bắc Thần, nhưng từ biểu cảm cô đơn của cô anh cũng đoán ra được ít nhiều, vì thế cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ hy vọng tất cả đều thuận theo sở thích của cô.
Cố Sơ khẽ lắc đầu: “Em ở đây rất tốt.”
Cô cứ thế dọn khỏi Tomson Riviera, có lẽ tới bây giờ Lục Bắc Thần vẫn chưa biết, nhưng dù có biết thì sao chứ? Anh để tâm sao? Lúc ở bệnh viện cô
đã từng về nhà một lần để lấy quần áo thay giặt. Lục Bắc Thần không ở
nhà, cô tìm thấy tên anh trong danh sách những cuộc gọi nhỡ, thân thuộc
tới mức phát khóc. Lúc đó mặc dù cô cảm thấy giận dữ vì chuyện Lâm Gia
Duyệt xuất hiện ở bệnh viện nhưng nhìn thấy mấy cuộc gọi kia thì đã mềm
lòng. Tới tận khi bác Kiều tỉnh lại, trở về phòng thực nghiệm cô mới
biết anh không về nhà ngủ vì Lâm Gia Duyệt phải không. Người phụ nữ đó
đã ở trong phòng ngủ cũ của cô, phòng nghỉ bây giờ. Giờ đây nghĩ lại,
tim cô vẫn đau thắt từng cơn.
Khi đối mặt với chia
tay, anh nhẹ nhàng là thế, chắc là anh đã sớm mệt mỏi, chán nản với cuộc tình này rồi. Rồi lại thêm hành động ép cưới gần đây của cô nữa, chắc
là anh đã hối hận ở cùng với cô.
Lục Bắc Thần… Bắc Thần…
Cho dù bây giờ gọi tên anh, tận sâu nơi đáy lòng vẫn dâng lên một nỗi bi
thương khổng lồ. Những kiêu ngạo đó, những tự trọng đó đều trở nên yếu
đuối trước mặt cái tên này.
Anh đang bận, bận không có thời gian quay về nhà, bận không có thời gian ở phòng thực nghiệm.
Có lẽ là bận vụ án, cũng có lẽ bận ở bên người con gái khác.
Nếu cứ kết thúc trong yên lặng như vậy cũng còn tốt hơn cãi vã điên cuồng.
Cô lặng lẽ rút lui khỏi thế giới của anh, từ nay về sau sẽ không quấy
nhiễu nữa.
Kiều Vân Tiêu không khuyên nhủ thêm, nhẹ
nhàng kéo cô vào lòng, lẩm bẩm: “Chỉ cần em vui là được.” Nếu đã định
sẵn chữ ‘yêu’ này không thể thốt thành lời, vậy thì anh tình nguyện làm
anh trai của cô cả đời, che mưa chắn gió cho cô, chỉ cần có thể vui vẻ
hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Cố Sơ đáp chuyến bay sớm nhất quay về Quỳnh Châu.
Lúc sắp lên máy bay, Lục Bắc Thần gọi điện tới, hết cuộc này tới cuộc khác
khiến người hoang mang. Tất cả mọi người xung quanh nhìn cả về phía cô.
Cuối cùng, cô nhận máy, giọng nói vẫn nghẹn lại trong cổ họng, không thể bật ra. Đầu kia di động rất yên ắng, hơi thở của anh có phần nặng nề.
“Đang ở đâu vậy?” Giọng anh nghe rất trầm, rất thấp, khiến người ta liên
tưởng tới khí áp thấp trước khi dông bão ập tới, không sao thở nổi.
Đoàn người lên máy bay xếp thành hàng dài. Cô đứng dậy kéo vali hành lý đứng vào cuối hàng. Di động áp chặt bên tai nóng rực, cô vẫn không thể nói
được câu nào.
“Nói đi.” Đầu kia hơi cao giọng.
Loa phát thanh thông báo số hiệu chuyến bay và giờ lên máy bay.
“Em đang ở sân bay?” Anh hỏi.
“Ừm.”
“Về Quỳnh Châu?”
“Ừm.”
Đầu kia trầm mặc.
“Em phải lên máy bay rồi.” Cô siết chặt tay kéo vali, lòng bàn tay đau đến bỏng rát.
“Sơ Sơ.” Anh khẽ gọi tên cô, thanh âm nghe rất mỏi mệt nhưng rất dịu dàng.
Ngón tay nắm chặt di động Cố Sơ hơi run lên. Giọng nói lọt vào tai quen thuộc là thế, khi vo tròn trong tim lại nhói đau.
“Đừng giận dỗi nữa, được không?” Anh hạ thấp giọng.
Cố Sơ ra sức cắn chặt môi không nói một câu. Anh không cúp máy, dường như
đang đợi cô lên tiếng. Lát sau, cô chủ động ngắt cuộc gọi, rồi tắt máy
luôn.
Không muốn nghe giọng của anh.
Vì chỉ nghe thấy thôi, tình yêu của cô dành cho cô lại dâng tràn.
Cuộc đời này luôn có một người như vậy xuất hiện, khiến bạn đau đớn, khiến
bạn khổ sở, khiến bạn đánh mất cả bản thân mình, thế mà vẫn cam tâm…