À… dì, dì cứ coi như con không có nhà nhé, cứ đuổi anh ta đi đi.Đối với Cố Tư mà nói, Trung thu này có chút nhạt nhẽo. Nhà trường cho nghỉ
học, hai chị gái về nhà đều là những chuyện cô rất trông đợi. Thế mà bây giờ một người chẳng biết đã bị người đàn ông theo đuổi tới tận nhà kéo
đi đâu, một người bị dì ép đi xem mặt, còn mỗi mình cô lẻ loi ở trong
nhà, chỉ còn cách đỏ mặt đợi tới bữa tiệc buổi tối, vì dì đã nói rõ ràng không cần cô qua nấu nướng giúp. Trong mắt dì ngoài ăn uống ra, tất cả
những gì cô có thể làm là phá phách.
Cô lật giở mấy
cuốn sách trên giá ra để xem, trong đó có một trong số những tác phẩm
của Lý Bích Hoa. Đa phần số sách trên giá đều là của Cố Sơ, sách của Cố
Tư rất ít ỏi, chỉ có một hàng trong số đó xếp đầy truyện tranh là của
cô, nhưng hầu như đã xem hết cả rồi. Cuốn sách đang cầm trong tay đây là cuốn sách yêu thích của Cố Sơ. Chị ấy trước giờ vẫn thích sách của Lý
Bích Hoa, thích văn phong quỷ quái, yêu ma, sắc nhọn của bà.
Cố Tư rảnh rỗi không có việc gì làm bèn hớn hở đi hấp mặt một lát, rồi đắp một chiếc mặt nạ, sau đó bật bài nhạc thường ngày mình thích nghe, rồi
cả người uể oải nằm xuống sofa đọc sách. Cô lật chương đầu tiên ra, tên
chương là “Người phụ nữ ăn ngan muối”. Cô chưa từng đọc sách của Lý Bích Hoa bao giờ, sau khi nhìn cái tên này cảm thấy thú vị bèn đọc tiếp.
Ai ngờ, đọc tới cuối cùng, trong truyện viết nữ chính bỏ xác của nam chính vào thứ nước dùng để làm ngan muối, hầm rất nhiều năm, Cố Tư quả thực
không nhịn được nữa, nhào vội vào nhà vệ sinh, còn chưa kịp gỡ mặt nạ ra đã bắt đầu nôn thốc nôn tháo, sắp nôn cả dịch mật ra tới nơi.
Bà chị mình sao lại có cái sở thích này?
Khi đã nôn kha khá, chỉ còn lại nửa cái mạng, Cố Tư mới rửa mặt, bò trở lại sofa. Cô không dám đọc sách nữa. Mấy chương khác trong sách đều viết gì mà người phụ nữ ăn bánh trứng, người phụ nữ ăn con ngươi, người phụ nữ
bánh tổ yến, người phụ nữ ăn bào thai gì gì đó… Tất cả những thứ ấy cô
đều không dám đọc.
Cô đang sống dở chết dở cuộn người nằm trên sofa, tự chữa trị vết thương cho mình thì di động để trên bàn
uống nước vang lên. Cô đón máy, yếu ớt ‘alo’ một tiếng.
“Trung thu năm nay đúng là quái đản.” Là Sầm Vân, vừa mào đầu đã nói câu ấy.
Cố Tư chỉ mải để ý những thứ đang cuồn cuộn trong dạ dày, chẳng để ý gì tới những lời của Sầm Vân, bèn ư hừ một tiếng.
“Trước giờ có thấy nhộn nhịp thế này đâu, người nào người nấy đến cả.”
“Oh.” Cố Tư hồn vía để đi đâu.
Mãi một lúc sau, cô mới tỉnh lại: “Cái gì mà người nào người nấy đến cả ạ?”
“Thì khách đấy.” Sầm Vân nói.
“À.”
“Tối qua thì Thịnh Thiên Vỹ, sáng nay có Lục Bắc Thần, giờ lại có cái cậu
tên Trì gì đó.” Cuối cùng Sầm Vân hạ thấp giọng nói một câu.
“Hử? Oh…” Lục Bắc Thần cũng tới à, quả thực khiến cô kinh ngạc.
“À, nhớ rồi, La Trì, tới tìm con đấy.” Sầm Vân dường như bị mấy chàng trai
liên tục tới nhà hai hôm nay làm cho đầu óc quay cuồng, đầu kia tỏ ra
mệt mỏi.
“Vâng… La Trì…” Cố Tư mơ mơ hồ hồ, rồi ngay lập tức ngồi phắt dậy, hét toáng lên: “Gì ạ? La Trì?”
Sầm Vân bị bất ngờ vì tiếng hét thất thanh bất ngờ của cô, quát lên: “Gào
lên cái gì thế hả? Tôi chưa bảy, tám chục tuổi, chưa điếc nhá!”
“Dì, dì nói La Trì đã tới chỗ dì?” Cố Tư không thể quan tâm tới thái độ của Sầm Vân nữa.
“Vâng, tìm cô ạ, mau qua đây.” Sầm Vân bực dọc.
Cố Tư ù ù cạc cạc, cực kỳ khó hiểu. Đang yên đang lành người này chạy tới
nhà dì làm cái gì? Cô chợt liên tưởng tới việc thời gian gần đây thường
nhận được một số cuộc gọi vô duyên vô cớ của anh ta, trái tim bắt đầu
thấp thỏm không yên. Lẽ nào cô thật sự lại dính vào chuyện gì? Hơn nữa
lần này anh ta còn tìm tới tận nhà.
Càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt.
Sầm Vân quát to: “Con đầu thai rồi đấy à? Im như thóc vậy!”
Màng nhĩ nhói đau, Cố Tư mới hoàn hồn trở lại, vò vò tai, càng lúc nói càng
nhỏ hơn: “Dì ơi, anh ta mặc cảnh phục hay là thường phục?”
“Cảnh phục? Cậu ta là cảnh sát sao?” Sầm Vân mơ hồ.
Cố Tư nghe tới đây lại càng không yên tâm. Mặc cảnh phục tới bắt cô thì
coi như cô cũng phạm tội rõ ràng, anh ta lại mặc thường phục xuất tùng,
vậy có nghĩa là cô vướng phải một chuyện không hề nhỏ rồi. Làm sao đây?
“Dì hỏi con đó!”
“Dạ? À…” Đầu óc Cố Tư xoay chuyển linh hoạt: “À… dì, dì cứ coi như con không có nhà nhé, cứ đuổi anh ta đi đi.”
“Cái gì mà coi như? Cái con bé này sao càng ngày càng không tiền đồ thế hả?
Cậu ta tới tìm con, lại mang theo nhiều quà cáp như vậy sao dì có thể
tùy tiện đuổi về? Con nhanh chóng tới đây cho dì, còn không tới là dì
cho cậu ta địa chỉ nhà con đấy.”
“Đừng đừng đừng, con đến ngay.” Cố Tư không dám lề mề nữa. Nếu để La Trì biết được ‘hang ổ’
của cô, chẳng phải cả chỗ ẩn nấp cuối cùng cô cũng mất luôn sao?
Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại, vì vụ án Tiêu Tuyết kia La Trì cũng đã ở Quỳnh
Châu không ít thời gian. Nếu muốn biết chỗ này há chẳng phải dễ như trở
bàn tay ư? Cô bất chợt rùng mình, không dám chần chừ thêm nữa, vội vàng
thay quần áo đi tới nhà dì.
***
Sau khi đặt điện thoại xuống, Sầm Vân đi ra khỏi phòng ngủ, cũng đúng lúc
La Trì từ trong bếp đi ra, tay áo sơ mi xắn lên, hai tay đầy nước. Nhìn
thấy Sầm Vân, anh cười ha ha, nói: “Bác gái, ống nước không tắc nữa rồi, từ giờ có thể yên tâm sử dụng.”
“Ôi, thật là cảm ơn
cậu quá.” Sầm Vân vội vàng cầm khăn mặt đưa cho anh lau tay, rồi chợt
nghĩ tới chuyện Cố Tư hỏi anh mặc cảnh phục, bà vội nói: “Cậu mau ra
phòng khách ngồi đi.”
“Không sao ạ, con
không mệt. Bác gái, nhà bác còn việc gì cần con làm không ạ?” La Trì hào sảng hỏi.
“Không không không, không còn nữa, cậu mau ngồi nghỉ đi.” Sầm Vân vội gọi.
La Trì đành ngồi xuống sofa, rồi nói: “Bác gái, bác không cần khách khí với con như vậy đâu.”
“Được được được, ăn hoa quả đi.” Sầm Vân đẩy đĩa hoa quả tới trước mặt anh.
La Trì gật đầu.
“Nghe Tư Tư nói… cậu La đây là cảnh sát?” Lúc hỏi Sầm Vân cũng đồng thời ngầm quan sát cậu ta.
Dáng người rất cao, bả vai dài rộng, xem ra người rất rắn rỏi, tướng tá mạnh mẽ, chính trực, cũng đàng hoàng.
La Trì lễ phép trả lời: “Vâng thưa bác gái.” Trong lòng anh lại mừng thầm, tò mò nói: “Thì ra Tư Tư cũng nhắc tới con với bác.”
“À, phải… Ban nãy nó nói trong điện thoại.” Sầm Vân chần chừ giây lát.
“Oh.” Nghe xong câu này, tâm trạng La Trì lại trở nên hụt hẫng.
“Cậu La, cậu tìm Tư Tư là…”
“Bác gái, bác cứ gọi con là La Trì được rồi.” Anh cười nói: “Lần này con có
dịp đi ngang qua Quỳnh Châu, nhân tiện tới tìm Tư Tư tâm sự.”
“À… Ngang qua…” Sầm Vân cười, thầm lẩm bẩm. Sao người nào người nấy đều đi ngang qua vậy?
“Cảnh sát La này, cậu đợi một lát nhé, tôi đã gọi Tư Tư tới rồi, con bé đó ở
gần nhà tôi lắm, nháy mắt là tới thôi.” Sầm Vân tươi cười nhưng vẫn luôn ngầm quan sát cậu ta.
Cậu nhóc này xách cả đống sản phẩm dưỡng da tới nhà, câu đầu tiên chính là: Chào bác gái, con là bạn của Cố Tư. Rất có sức mạnh, giọng cũng dễ nghe, lại có một gương mặt chính nghĩa thế này khiến bà khá dễ chịu.
Bà mời cậu ta vào nhà, sau khi mới nói được đôi ba câu đơn giản, cậu nhóc
này đã định giúp bà làm việc. Bà nào có để khách khứa làm gì bao giờ?
Nghĩ đủ mọi cách từ chối nhưng sau khi thấy nhà bếp tắc, cậu ta lập tức
thông đường ống nước giúp, tay chân nhanh lẹ.
Chẳng trách nhiệt tình như vậy, thì ra là cảnh sát, cũng là vì nhân dân phục vụ.
Sau khi nghe xong, chẳng hiểu sao La Trì bỗng hơi căng thẳng. Anh hắng giọng, cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười nói: “Vâng, vâng.”
Chẳng mấy chốc, quả nhiên đã có người gõ cửa.
La Trì đứng bật dậy theo phản xạ, cả người căng ra. Sầm Vân cười: “Chắc chắn là nó đến rồi đấy.”
“Để con ra mở cửa, bác gái cứ ngồi đi.” Nói rồi, La Trì sải bước đi về phía cửa chính.
Sầm Vân có chút bất ngờ, chuyện mở cửa này sao khách lại tích cực vậy?
Nhưng bà nghĩ bụng cậu ta là cảnh sát, là công bộc của dân, nên cũng
hiểu được, chắc làm cảnh sát tận tâm tận lực quen rồi. Nghĩ vậy, Sầm Vân có chút cảm khái, nếu có thêm nhiều cảnh sát như vậy thì xã hội cũng
bình yên, đoàn kết hơn rồi.
Cố Tư không ngờ người ra
mở cửa cho cô lại là La Trì, nhất thời đứng đực ngoài cửa. La Trì thấy
nét mặt cô đờ đẫn, nụ cười mỉm cũng gượng gạo hơn. Anh giải thích: “À,
là thế này. Anh đang giải quyết một vụ án, vừa hay phải tới Quỳnh Châu
xử lý nên anh tới tìm em.”
Vừa nghe xong, Cố Tư suýt nữa thì choáng váng mà tắt thở. Quả nhiên! Anh ta tìm cô vì vụ án!
Đầu óc cô trống rỗng, cả người ngốc luôn.
“Cố Tư?” La Trì giơ tay ra, huơ huơ trước mặt cô rồi nói: “Hay là… chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”
“Á!” Cùng với tiếng hét kinh hoàng, Cố Tư hoảng hốt bỏ chạy thật lẹ như dưới chân bôi mỡ.
La Trì chết sững tại chỗ, cô sao vậy?
“Ấy, Cố Tư…” Sau khi tỉnh lại, anh cũng vội vàng đuổi theo ra ngoài…
***
Hơn mười giờ sáng, Cố Sơ ‘gặp gỡ’ người xem mặt đầu tiên. Qua giới thiệu,
cô được biết anh ta là bác sỹ phụ khoa tại bệnh viện hàng đầu trung tâm
thành phố.
Một bác sỹ nam… ngành phụ khoa.
Dĩ nhiên, đây đã là chuyện bình thường trong bệnh viện mấy năm gần đây
rồi. Càng ngày càng nhiều các bác sỹ nam vào các khoa dành cho phụ nữ
như phụ khoa, khoa tuyến vú… Cố Sơ cũng có thể hiểu được.
Khoa gì không quan trọng.
Quan trọng là anh ta không phải mẫu người cô thích.
“Cô Cố này, bình thường cô có thích đọc ‘Hồng lâu mộng’ không?” Anh ta cười hỏi.
Tướng mạo nho nhã, đúng là rất đàn ông, chiều cao và vóc dáng cũng là kiểu mà đại đa số con gái sẽ thích, gầy gầy, cao cao. Nhưng trong mắt Cố Sơ thì toàn là khuyết điểm. Hai chân dài thật nhưng gầy như thân trúc, không
mạnh mẽ kiểu rèn luyện thể lực, sợ là một cơn gió mạnh ngang qua chưa
biết chừng lại thổi bay anh ta đi đâu mất.
“Hồi đại học, có từng học.” Cô uể oải đáp.
Gặp nhau mười giờ đúng, cô rề rà tới 10 giờ 10 phút mới vào quán café, ngay ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy người đàn ông này không ngừng xem đồng hồ, rồi lại lấy khăn giấy ra lau lau, quẹt quẹt, chắc là có bệnh ưa
sạch sẽ nghiêm trọng. Đương nhiên, bệnh sạch sẽ không phải đặc quyền của người làm bác sỹ, cô đâu có…