Chuyện nào ra chuyện này, phải phân rõ ràng, mạch lạc mới có nhìn thấu, nhìn xa…Cố Sơ sợ rằng Lục Bắc Thần cũng lại hằn học phản bác Thịnh Thiên Vỹ như
thế, vậy thì người mất mặt nhất chính là chị họ. Nhưng điều khiến cô
kinh ngạc là Lục Bắc Thần cứ để mặc Thịnh Thiên Vỹ khoác vai mình như
vậy, nét mặt vẫn rất tươi tỉnh.
Giống như anh đã ngầm thừa nhận quan hệ mà Thịnh Thiên Vỹ nói.
“Cũng trùng hợp thật.” Sầm Vân gật đầu.
Cố Sơ nhìn mãi đến hồ đồ. Quan hệ giữa hai người này thật sự tốt đẹp ư?
Nếu giống như lời Thịnh Thiên Vỹ nói, vì sao lúc ở vụ án Tiêu Tuyết, Lục Bắc Thần lại từ chối anh ấy? Đau cả đầu mà vẫn chẳng nghĩ ra được kết
quả, cộng thêm việc con người Lục Bắc Thần trước giờ vẫn giữ kín như
bưng, muốn thật sự nhìn thấu tâm tư của anh phía sau nụ cười kia còn khó hơn lên trời.
Mấy người đang nói chuyện thì Cố Tư
khó chịu đi vào phòng khách, theo sau là La Trì. La Trì cũng không ngờ
lại bắt gặp Thịnh Thiên Vỹ ở đây, sắc mặt rõ ràng sững ra giây lát.
“Vị này là?” Thịnh Thiên Vỹ cười hỏi.
“Đây là cảnh sát La, đồng nghiệp của tôi.” Lục Bắc Thần giới thiệu hai người với nhau: “La Trì, đây là chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng, Thịnh Thiên
Vỹ.”
La Trì lập tức tươi cười chào đón: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Nhưng anh ấy cũng lại âm thầm quan sát Lục Bắc Thần. Nhẹ nhàng quá nhỉ, biết
rõ đây là đối tượng mình đang điều tra mà vẫn nói cười vui vẻ được. Xem
ra về biểu cảm và tâm trạng, mình phải học cậu ta nhiều.
Thịnh Thiên Vỹ mỉm cười bắt tay với La Trì: “Chào anh, cảnh sát La!”
Trong đầu lại là một cảnh tượng khác:
“Tổng giám đốc, căn nhà ngoại ô Bắc Kinh của Thẩm Cường bị kéo dây cảnh vệ rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói Thượng Hải và Bắc Kinh cùng hợp tác phá án.”
“Vẫn là Lục Bắc Thần?”
“Đúng vậy, đi theo Lục Bắc Thần còn có một người cảnh sát họ La.”
Anh suy tư giây lát.
“Theo thông tin nội bộ nghe ngóng được, bọn họ lục tìm căn hộ của Thẩm Cường
nhưng không có thu hoạch gì mới tiếp tục điều tra, không ngờ lại tìm
được nơi ở cũ của Thẩm Cường.”
“Về tung tích của Thẩm Cường, phía cảnh sát có động tĩnh gì không?”
“Chuyện này vẫn chưa nghe ngóng được.”
Đây cũng là tin tức Thịnh Thiên Vỹ nhận được ba tiếng trước khi tới Quỳnh
Châu. Ngoài chấn động, tận đáy lòng còn mơ hồ một chút lo lắng. Anh biết Lục Bắc Thần vẫn luôn âm thầm điều tra mình, chỉ hoàn toàn không ngờ
cậu ta lại điều tra nhanh như vậy.
Bây giờ việc duy nhất phải làm là tìm được Thẩm Cường, nhưng nếu cả Thẩm Cường cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Thịnh Thiên Vỹ nghĩ tới những bức ảnh tại nơi ở của Thẩm Cường, trong lòng
hiểu rõ, một khi Thẩm Cường có chuyện, sợ là anh có trăm cái miệng cũng
khó mà thanh minh.
Sầm Vân dĩ nhiên không biết con
sóng ngầm kỳ quái giữa ba người đàn ông này. Bà nói lớn: “Mấy đứa tự phụ trách khách của mình, mẹ đi làm cơm.”
“Con phụ dì.”
Cố Sơ lập tức tỏ rõ thái độ. Cô nhìn thấy mấy nguyên liệu trong bếp rồi, đều rất ngon nhưng một khi để chúng rơi vào tay dì thì sẽ thảm không kể xiết. Những lần đón Tết cô đều thích tự nấu nướng hơn, tránh để lãng
phí thực phẩm ngon.
Đương nhiên, cô không thể nói vì
dì làm không ngon, điều này đối với người dì luôn ưa sĩ diện của cô là
một đả kích trời đánh, thế là trước mặt rất nhiều người, cô bổ sung thêm một câu: “Mấy hôm nay dì chuẩn bị thức cho dịp tết cũng mệt rồi, cứ
giao nhà bếp cho con.”
Sầm Vân còn chưa tỏ thái độ, đã thấy Lục Bắc Thần lên tiếng: “Để anh làm. Sơ Sơ, em ra phòng khách ngồi với dì và khách.”
“Không được, không được, sao để cậu nấu nướng được?” Sầm Vân lập tức ngăn cản.
“Không sao ạ. Lúc ở Thượng Hải con nấu quen rồi.” Nói rồi Lục Bắc Thần xắn tay áo lên, cực kỳ nhanh gọn cũng rất kiên quyết: “Dì ngồi đi, con làm
nhanh thôi.”
“Thế… cậu biết làm không đấy?” Sầm Vân không yên tâm hỏi một câu.
Trong mắt bà, Lục Bắc Thần là vị giáo sư uy tín được mọi người tung hô, một người như cậu ta sao có thể biết nấu nướng?
“Cũng coi là biết, chắc là không khó ăn đâu.” Lục Bắc Thần tươi cười trả lời.
La Trì đứng bên lập tức nói: “Hôm nay tôi có phúc được ăn rồi. Ai mà chẳng biết giáo sư Lục của chúng ta có đôi tay vàng, mấy món cậu ấy làm phải
gọi là ‘tuyệt’. Mọi người không biết phải không, từng có một đầu bếp của nhà hàng Michelin đích thân bay qua Mỹ học hỏi cậu ta đấy.”
“Thật ư?” Sầm Vân dường như rất hài lòng, liếc nhìn xuống tay Lục Bắc Thần
nhưng ngay sau đó dường như nghĩ ra chuyện gì, thái độ của bà lại chuyển sang do dự: “Nhưng mà… Nhưng mà…”
Cố Sơ rất thông
minh, lập tức hiểu ý của Sầm Vân, tiến lên nói: “Dì à, để anh ấy làm đi, người bên ngoài thò đầu rướn cổ muốn ăn món anh ấy làm còn khó đấy.”
Bao nhiêu người chỉ cần nghe tới chuyện đối phương là pháp y thì có thể cả
tay cũng không dám chạm vào, đây chính là sự thay đổi trong suy nghĩ của dì. Nhưng có thể chắc chắn một điều, dì không kịch liệt phản đối chuyện Lục Bắc Thần xuống bếp, nhưng nghĩ tới nghề của anh là lại e sợ.
Đương nhiên, không phải cô nói đỡ cho Lục Bắc Thần, càng không tha thứ cho
anh như vậy. Cô chỉ nghĩ tới chuyện đôi tay đó của anh có thể làm ra một bàn ăn thơm phức là đã thèm rỏ dãi. Còn một nguyên nhân quan trọng, anh lại dám khoác lác rằng ở Thượng Hải làm đã quen? Hôm nay cô quả thật
được lĩnh giáo biệt tài mở mắt nói láo của anh rồi. Ở Thượng Hải anh có
mà quen bắt bẻ thì đúng hơn.
“Giao cho con đi.” Lục Bắc Thần cười rất nhẹ nhàng rồi nhìn sang Cố Sơ: “Rót trà cho tổng giám đốc Thịnh.”
Hay nhỉ, ra vẻ như người chủ gia đình rồi. Cố Sơ thầm nghiến răng…
***
Chẳng mấy chốc, công việc đã được phân công rõ ràng.
Nhà bếp chủ yếu do Lục Bắc Thần phụ trách. Cố Sơ, Cố Tư, Hứa Đồng thi
thoảng giúp mấy việc vặt, Lục
Bắc Thần bảo họ chuẩn bị thế nào thì họ
làm thế ấy. Còn phòng khách trở thành thiên hạ của La Trì. Mặc dù anh ấy không biết lấy lòng Cố Tư nhưng nhớ kỹ lời dặn ‘ba quân đoạt soái’ của
Lục Bắc Thần, đánh rắn… à không, phải nói là dùng chiêu lắt léo. Anh ấy
phát huy sở trường hài hước bẩm sinh của mình, thao thao bất tuyệt kể
cho Sầm Vân nghe không ít vụ án, Sầm Vân nghe cứ gọi là say sưa.
Thịnh Thiên Vỹ thi thoảng cũng tham gia nhưng vì La Trì quá muốn thể hiện
trước mặt Sầm Vân nên đã mấy lần công khai cướp lời Thịnh Thiên Vỹ.
Hứa Đồng đứng bên nghe mà cười suốt, ra hiệu bằng ánh mắt cho Cố Sơ. Cố Sơ
hiểu rõ ý của Hứa Đồng, lại liếc nhìn Cố Tư. Ai dè, Cố Tư chẳng hề quan
tâm, ngáp ngáp mấy cái rồi cúi đầu gặm móng tay.
Cố Sơ đập mạnh vào người nó một cái, làm Cố Tư giật mình.
“Chị làm gì đấy?”
“Đừng có bày ra cái dáng vẻ cắn thuốc chưa tỉnh thế. Nghe La Trì nói hay chưa kìa.” Cố Sơ cười.
Cố Tư bĩu môi: “Mấy cái chuyện của anh ta mang ra lừa mấy bà cô như dì thì được.”
Sầm Vân vừa nghe là lập tức không vui: “Nói ai là bà cô thế hả? Với lại,
cảnh sát La kể toàn là vụ án, là chuyện có thật đã xảy ra. Con cũng nghe đi rồi mà cảnh giác cao độ, xã hội bây giờ kinh khủng lắm.”
“Không sao đâu bác gái, con sẽ bảo vệ cô ấy.” La Trì lập tức tỏ thái độ.
Hứa Đồng nghe xong, quay qua nhìn Cố Sơ với vẻ bó tay. Cố Sơ cũng biết, La Trì sắp bị oán.
Nói có sai đâu, Cố Tư phản kích: “Anh bảo vệ tôi? Bảo vệ kiểu gì? Anh ở
Thượng Hải, tôi ở Quỳnh Châu. Tôi mà xảy ra chuyện, đợi anh từ Thượng
Hải qua tôi ngoẻo lâu rồi.”
“Con gái con đứa ăn nói sao không khách sáo thế hả?” Sầm Vân quát.
“Con nói sự thật mà. Cái người này nói thì hay lắm, xảy ra chuyện thật có mà trông chờ được vào anh ta.” Cố Tư mồm mép lanh lợi.
La Trì vò đầu bứt tai, xem ra là rất ngượng ngập, bèn giải thích: “Vậy…
Vậy anh cũng quen biết cảnh sát Quỳnh Châu, có thể bảo họ bảo vệ em.”
Cố Sơ nghe xong, không nhịn được phải phì cười.
Cố Tư trừng mắt với cô.
“La Trì, tay anh thò được dài vậy sao?” Cố Sơ mặc kệ Cố Tư đang nháy mắt
với mình: “Vậy tốt nhất anh nên tìm đồng nghiệp nữ, nếu không lỡ phái
một cảnh sát nam mạnh mẽ uy võ, lỡ hai người họ lại thành đôi thì sao?”
“Á? À, đúng, tôi phải tìm cảnh sát nữ.” Không ngờ La Trì tưởng thật, lập tức gật đầu.
Nói vậy, cả Thịnh Thiên Vỹ và Hứa Đồng cũng bật cười.
Cố Tư đỏ mặt tía tai: “Này, mấy người có đáng ghét không chứ? Ai nói em muốn tìm cảnh sát?”
La Trì nghe xong sốt sắng: “Vậy em không muốn tìm cảnh sát thì tìm cái gì?”
“Tìm gì cũng không tìm cảnh sát!” Cố Tư cũng bức xúc.
La Trì á khẩu.
Phòng bếp là nơi Lục Bắc Thần thỏa sức tung hoành.
Anh một lần nữa trở thành nơi thể hiện tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất của
chứng OCD và bệnh sạch sẽ. Những nguyên liệu đó được sắp đặt rất gọn
gàng, xếp thành một hàng dài bên cạnh tay anh. Con dao trên tay anh như
có thêm sức sống, cắt gọt chúng cực kỳ tinh xảo.
Đến
nỗi sau khi vào bếp, Thịnh Thiên Vỹ phải sửng sốt, ngẩn ra rất lâu mới
hoàn hồn, bước lên thở dài: “Cậu đang tham gia cuộc thi vua đầu bếp à?”
“Mấy lời khen ngợi tôi, anh có thể cất đi.” Lục Bắc Thần đáp một câu. Anh không quay đầu lại, tập trung bận rộn chuyện của mình.
“Tôi có thể giúp gì được?” Thịnh Thiên Vỹ hỏi.
“Có thể đưa nguyên liệu cho tôi.” Lục Bắc Thần nói.
Thịnh Thiên Vỹ nhanh chóng tìm được nguyên liệu Lục Bắc Thần chỉ định, đưa
cho anh. Lục Bắc Thần lại lãnh đạm nói: “Đặt xuống là được.”
Thịnh Thiên Vỹ lại tùy ý đặt đĩa nguyên liệu qua một bên. Lục Bắc Thần thấy
vậy bèn xếp nó giống như một cái đĩa tương tự rồi xếp đĩa theo thứ tự
lớn nhỏ.
“Làm pháp y đều hà khắc vậy à? Dù là đối với thức ăn?” Thịnh Thiên Vỹ chứng kiến một loạt động tác của Lục Bắc Thần, cười hỏi một câu với ý sâu xa.
“Những thứ ăn vào
miệng dĩ nhiên phải cực kỳ cẩn thận. Đương nhiên, chuyện này cũng có
liên quan tới thói quen nghề nghiệp của tôi. Chuyện nào ra chuyện này,
phải phân rõ ràng, mạch lạc mới có nhìn thấu, nhìn xa.” Khóe môi Lục Bắc Thần cong lên, nụ cười trong ánh mắt nhạt nhòa, nếu nhìn kỹ lại giống
như nó được giấu đằng sau con ngươi đen: “Ví dụ như thức ăn, rồi ví dụ
như… con người.”