Con sẽ chứng minh cho bác thấy sự kiên nhẫn và lòng quyết tâm của mình, con sẽ khiến bác hiểu con rất yêu Đồng Đồng…Sầm Vân uống một ngụm rượu vang, sau khi đặt ly rượu xuống thì nhìn lên
Thịnh Thiên Vỹ. Ánh mắt bà khá kiên định, ngay cả ngữ khí cũng vậy.
“Trông cậu thì có vẻ cậu muốn lấy con gái tôi, đúng không?”
Một câu hỏi cực kỳ thẳng thắn.
Hứa Đồng ngẩng đầu lên: “Mẹ…”
“Vâng, thưa bác gái. Con thích Đồng Đồng, hơn nữa con xin thề sẽ đối tốt với
cô ấy, sẽ tốt với cô ấy cả đời này.” Thịnh Thiên Vỹ ngắt lời Hứa Đồng.
Hứa Đồng giật mình vì lời nói này của anh, quay đầu nhìn nhưng thấy nét mặt của anh rất nghiêm túc, không có một chút hình ảnh đùa cợt ngày thường, trái tim bất chợt như bị huých mạnh một cái, bắt đầu đập loạn. Cố Sơ
ngồi bên cúi đầu ăn cơm, nhưng lại đang âm thầm quan sát nét mặt dì. Cô
cảm thấy, với tính cách rất thực tế của dì, những câu hỏi tiếp theo đây
chắc chắn sẽ tai quái, trực diện. Nghĩ bụng, Thịnh Thiên Vỹ cũng đường
đường là người đứng đầu công ty, cô thật sự toát mồ hôi, lỡ như Thịnh
Thiên Vỹ này bị hỏi đến nỗi mất hết thể diện thì phải làm sao?
“Thanh niên các cậu, mấy lời thề non hẹn biển thì dễ nói, làm thì chưa chắc đã dễ như vậy. Cả một đời nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, bỗng
dưng xảy ra chuyện, đâu thể chỉ dựa vào cái miệng.” Thái độ của Sầm Vân
không hòa nhã lắm: “Tôi hỏi cậu, Đồng Đồng nhà tôi không phải cô gái đầu tiên cậu thích, đúng không?”
Cho dù Thịnh Thiên Vỹ
có đáp là phải thì với tính cách của Sầm Vân, bà cũng sẽ không tin. Một
người đàn ông đã ba mấy tuổi, lại còn là chủ tịch một tập đoàn, nói rằng anh là đàn ông giàu có còn độc thân thì còn tin được, nói anh vẫn chưa
từng chạm vào ‘nữ sắc’ ư? Làm sao có thể?
Cố Sơ ngồi bên cạnh nghĩ thầm: Thịnh Thiên Vỹ ơi Thịnh Thiên Vỹ, anh tuyệt đối đừng thử lừa gạt dì. Dì là
người vì Hứa Đồng, có đắc tội người khác cũng giải quyết được mọi
chuyện.
Thịnh Thiên Vỹ ngập ngừng giây lát nhưng vẫn thành thực trả lời: “Bác gái, đúng là con từng thích người khác.”
Bàn tay cầm đũa của Hứa Đồng chợt khựng lại.
Dường như Sầm Vân đã sớm đoán được, nét mặt không chút suy suyển. Bà lại nói: “Tôi có thể hiểu được. Một người đàn ông có địa vị, có thân phận như
cậu, về mặt tình cảm sao có thể trắng xóa được? Tôi lại không quan ngại
trước đây cậu từng thấy mấy cô. Nhưng tôi cần cậu chứng minh với tôi cậu sẽ đối tốt với Đồng Đồng nhà tôi, hơn nữa, phải tốt hơn những người cậu từng thích.”
“Mẹ.” Hứa Đồng không nghe tiếp được
nữa, bèn nói: “Mẹ có thể đừng lo cho chuyện của con được không?” Thật ra cô rất muốn nói tất cả đều là những lời nói đùa của Thịnh Thiên Vỹ. Anh bất thình lình đối tốt với cô, cũng đột ngột tuyên bố với mọi người
trong công ty cô là bạn gái của anh, làm gì có chuyện tình cảm nào hời
hợt như vậy? Nhưng việc đã đến nước này, anh lại đường hoàng chấp nhận
‘chất vấn’, cô cũng muốn xem xem rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.
“Tao là mẹ mày, tao không lo cho mày thì ai lo?” Sầm Vân bực bội.
“Bác gái, Đồng Đồng là người con gái duy nhất con muốn cưới làm vợ.” Thịnh Thiên Vỹ trả lời.
Hứa Đồng sửng sốt, Cố Tư bị sặc cứ ho mãi. Cố Sơ thầm liếc Lục Bắc Thần,
nhưng thấy anh vẫn cứ bình thản, từ tốn thưởng thức rượu, giống như mọi
chuyện đang xảy ra bây giờ đều không liên quan đến anh vậy. Cố Sơ lẩm
bẩm trong lòng, tự tin ở đâu ra vậy? Tất cả những trắc trở, khó khăn mà
bây giờ Thịnh Thiên Vỹ vấp phải lẽ nào không phải của anh ư? Một người
có nghề nghiệp trong sạch như Thịnh Thiên Vỹ còn khó tránh khỏi bị dì
soi mói, huống hồ là anh? Cô chợt nhớ tới những lời anh đã nói, càng cảm thấy khó hiểu muôn phần. Rốt cuộc anh đã nói gì với dì?
“Cậu muốn cưới nó? Ha ha, được thôi.” Sầm Vân hơi nhướng mày: “Bây giờ cậu là người đứng đầu tập đoàn Thịnh Viễn chứ gì?”
“Vâng.”
“Nhà cậu còn những ai?”
“Con là con một, bố mất sớm, nhà còn mẹ.”
“Trong công ty mẹ cậu có cổ phần chứ?”
“Vâng, mẹ con cũng là một trong những cổ đông lão thành của công ty.” Thịnh
Thiên Vỹ có gì đáp nấy. Năm xưa một mình mẹ anh là trụ cột gia đình,
giúp Thịnh Viễn chống đỡ được tới ngày lên sàn. Từ sau khi anh tiếp quản công ty, mẹ bèn từ chức mọi chức vụ trong công ty, chỉ giữ lại thân
phận cổ đông.
“Vậy nếu Đồng Đồng nhà tôi gả về nhà họ Thịnh, nó có thể có được lợi lộc gì?”
“Mẹ…”
“Con yên lặng.” Sầm Vân quát.
Thịnh Thiên Vỹ trả lời: “Nếu Đồng Đồng lấy con, trở thành con dâu trưởng của
nhà họ Thịnh, cô ấy cũng sẽ sở hữu một phần cổ phần nhất định trong
Thịnh Viễn.”
“Một phần cổ phần nhất định?” Sầm Vân rõ ràng không hài lòng: “Vứt bừa một ít cũng là một phần nhất định.”
Thịnh Thiên Vỹ há hốc miệng.
Hứa Đồng mặt mũi đỏ bừng, phần nhiều là mất mặt.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cậu muốn lấy Đồng Đồng không phải là không
được, nhưng điều kiện là thành ý của cậu phải đủ.” Sầm Vân nói thẳng:
“Người ta bảo người phụ nữ mất chồng thì ý muốn bảo vệ con cái càng mạnh mẽ. Tôi nghĩ mẹ cậu cũng không ngoại lệ, mà tôi cũng thế thôi. Đồng
Đồng là con gái tôi, tôi phải lót sẵn đường cho nó mới được, nhưng đồng
thời, đối với một người con gái đột ngột bước vào nhà họ Thịnh, mẹ cậu
cũng sẽ ít nhiều không quen.”
“Vậy ý của bác là?” Thịnh Thiên Vỹ hỏi.
“Nếu cậu thật sự muốn lấy Đồng Đồng, vậy thì trước khi kết hôn phải viết sẵn thỏa thuận. Đồng Đồng không những sở hữu phần cổ phần của cậu mà còn cả phần của mẹ cậu.” Sầm Vân nói.
“Cái gì?” Cả Cố Tư và Cố Sơ đồng thanh lên tiếng.
Hứa Đồng sững người, nhưng lập tức phản ứng lại: “Mẹ, mẹ đang làm cái gì đây?”
“Mày bảo mẹ đang làm cái gì? Mẹ đang tìm cách lấy lợi lộc cho mày! Dọn đường cho mày!” Sầm Vân cất giọng chói gắt: “Mày cũng không suy nghĩ mà xem,
nếu tài sản của mẹ chồng tương lai mà nhiều hơn mày, sau này mày con
được sống thoải mái hay không? Chẳng phải ngày nào ở công ty cũng chèn
ép mày?”
“Mẹ…”
“Con đừng xen vào!” Sầm Vân một lần nữa ngắt lời Hứa Đồng, cực kỳ dữ dằn, rồi quay đầu nhìn Thịnh Thiên Vỹ: “Sao? Cậu có đồng ý được không?”
Cả
Cố Tư và Cố Sơ đều nhìn về phía Thịnh Thiên Vỹ. Lục Bắc Thần vẫn ngồi
với tư thế không liên quan, La Trì cúi đầu ăn cơm nhưng tai thì vẫn dựng đứng, lòng hoảng hốt mãi. Xét về điều kiện, mình không bằng được Thịnh
Thiên Vỹ, khả năng thắng của mình là bao nhiêu? Nhưng cũng may có Thịnh
Thiên Vỹ đánh trận đầu, như vậy mình cũng có thể chuẩn bị sẵn tâm lý.
Thịnh Thiên Vỹ nhìn sang Sầm Vân, biểu cảm vô cùng nghiêm túc và chân thành:
“Rất xin lỗi, bác gái, con không thể đồng ý với yêu cầu của bác.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, trừ… Lục Bắc Thần.
“Cậu không thể đồng ý yêu cầu của tôi?” Sầm Vân cười khẩy: “Không có thành ý sao được cưới con gái tôi? Mặc dù con gái tôi cũng chẳng phải gia đình
danh giá gì nhưng năng lực của nó tôi nghĩ ai cũng nhìn thấy, muốn cưới
nó có cả ối người.”
“Bác gái, con không có ý này.”
Thịnh Thiên Vỹ không đùa cợt: “Con đối tốt với Đồng Đồng thì nhất định
sẽ chu cấp cho cô ấy cuộc sống vật chất đầy đủ. Nỗi lo của bác, con
hiểu, nhưng nếu con đã dám lấy Đồng Đồng thì chắc chắn sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi. Đồng thời, con cũng sẽ giải quyết tốt quan hệ
giữa mẹ con và Đồng Đồng, điểm này bác cứ an tâm. Nhưng nếu bác nói muốn lấy cổ phần của mẹ con thì con rất khó làm được, thực tế là con cũng sẽ không làm vậy. Một là mẹ con xưa nay không phải người không phân biệt
phải trái đúng sai, con tin bà sẽ không làm khó Đồng Đồng. Hai là một
phần lớn của công ty này đều là tâm huyết của mẹ con, nếu không có mẹ
con đã không có Thịnh Viễn, cổ phần này bà đáng được hưởng. Con không có quyền cũng không nên tước bỏ phần của bà.”
Sầm Vân
nhìn anh chằm chằm, sắc mặt càng lúc càng khó coi: “Nói thì cũng đầy lý
lẽ, nhưng suy cho cùng, cậu vẫn không nỡ bỏ chút lợi ích của nhà họ
Thịnh? Tổng giám đốc Thịnh, Đồng Đồng nhà chúng tôi chưa chắc cứ phải gả cho một gia đình quyền quý.”
“Bác gái, nếu bác không yên tâm, trong thỏa thuận, con có thể thêm vào toàn bộ tài sản của
mình. Nếu con làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, thì cô ấy sẽ sở hữu toàn
bộ cổ phần của nhà họ Thịnh. Bác yên tâm, thỏa thuận này con sẽ ký trước mặt tất cả các cổ đông, hơn nữa còn có đoàn luật sư chuyên nghiệp tới
làm chứng.”
Hứa Đồng sửng sốt nhìn anh.
La Trì cũng bị kinh hãi, sặc một cái, ho sù sụ.
“Anh kích động cái gì hả? Người ta đâu phải trao cổ phần cho anh.” Cố Tư phì cười.
La Trì ngước mắt lên, cực kỳ âu lo cho chính mình.
“Không được, mẹ cậu và con gái tôi, cậu chỉ có thể chọn một.” Sầm Vân gần như
vô lý, ngang ngược: “Không hạn chế quyền lực của Thái hậu, phi tần mãi
mãi chỉ chịu tức.”
“Dì!” Cố Sơ thực sự không chịu nổi nữa: “Các bà mẹ chồng bây giờ đều thông minh lắm, làm gì còn ai gây khó dễ cho con dâu? Với lại, cách làm của dì chẳng phải khiến cho chị họ
con trước khi lấy chồng đã nảy sinh mâu thuẫn sao? Cho dù thật sự làm
theo cách của dì, vậy bảo chị họ đối mặt với nhà họ Thịnh thế nào?”
“Thể diện là chuyện nhỏ, có thể sống vui vẻ hạnh phúc dài lâu hay không mới là mấu chốt.” Sầm Vân có một logic như cường đạo.
Thịnh Thiên Vỹ đặt đũa xuống, lễ phép nói: “Rất xin lỗi bác gái. Con sẽ chăm
sóc mẹ con, nhưng cũng sẽ không để Đồng Đồng chịu thiệt thòi. Con sẽ
không chọn một trong hai, vì con sẽ xử lý ổn thỏa. Hơn nữa con tin rằng
mẹ con sẽ hiểu và ủng hộ cho quyết định của con. Đồng thời, con cũng tin Đồng Đồng không mong gây khó dễ cho người nhà của con. Đương nhiên, đối với nỗi lo của bác gái, con sẽ có một sự bảo đảm về mặt luật pháp. Nếu
bác thật sự không hài lòng về con hoặc ngăn cản con theo đuổi Đồng Đồng, con cũng tuyệt đối không làm những chuyện ‘tiền trảm hậu tấu’. Con sẽ
chứng minh cho bác thấy sự kiên nhẫn và lòng quyết tâm của mình, con sẽ
khiến bác hiểu con rất yêu Đồng Đồng.”
Sóng mắt Hứa Đồng chợt xôn xao. Anh nói, anh yêu cô…
Sầm Vân nghe xong, khóe môi hơi giật giật nhưng cũng không có những biểu
cảm quá khích, chỉ lãnh đạm đáp: “Được rồi, để tôi xem xem cậu có kiên
nhẫn và quyết tâm thế nào. Cậu không khiến tôi cảm động được, thì đừng
hòng lấy con gái tôi.”
Hứa Đồng đau đầu, Thịnh Thiên Vỹ thì cười xòa: “Con tin rằng có công mài sắt, có ngày nên kim.”
Sầm Vân không để ý tới Thịnh Thiên Vỹ nữa, quay đầu nhìn sang Cố Sơ.
Cố Sơ giật mình, con tim bắt đầu đập thình thịch, không ngừng nghỉ.
Toi rồi, toi rồi, không biết dì nói gì với Lục Bắc Thần đây?
Cứ như giao chiến với người trên trời, trong bụng Cố Sơ vang lên một tiếng nói: Mày lo lắng vớ vẩn làm gì? Chẳng phải đã nói chia tay với người ta rồi sao? Chẳng phải nói sẽ không tha thứ cho người ta ư? Nếu đã vậy mày mặc kệ
dì làm khó anh ấy kiểu gì chẳng được. Giúp mày đuổi người ta đi cũng tốt lắm mà.
Sau đó, giọng nói lúc trước lại chen ra: Mày thật lòng muốn đuổi Lục Bắc Thần đi sao? Đánh kẻ chạy đi không ai đánh
người chạy lại. Mày tự hỏi lòng mình đi, thật sự tin rằng anh ấy có
chuyện gì với Lâm Gia Duyệt sao? Anh ấy là một người thanh cao như thế,
bây giờ không những đuổi tới đây còn chủ động xuống bếp, nói trắng ra
chẳng phải muốn lấy lòng dì và mày hay sao? Nếu trong lòng anh ấy, Lâm
Gia Duyệt thật sự quan trọng như thế, anh ấy còn tới đây một chuyến làm
gì?
Thanh âm đối chọi quyết không chịu thua: Đừng có tin lời đàn ông nói, mười thằng thì chín thằng đểu. Nếu như trong
lòng anh ta thật sự có mày, thế sao không nhắc chuyện cưới xin?
Cố Sơ bị hai thanh âm ấy lôi lôi kéo kéo đến phát phiền, bịt hẳn tai lại.
Sầm Vân thấy thế bèn không vui, quát một tiếng: “Con làm sao thế hả? Dì
còn chưa nói câu nào, con bịt tai cái gì chứ?”
“Dạ?” Cố Sơ mơ màng không hiểu.
Lục Bắc Thần ngồi bên cạnh đặt đũa xuống, tiện thể kéo tay cô xuống, cười nói: “Dì sắp căn dặn, chuyên tâm lắng nghe.”
“Là dì của em, không phải dì của anh.” Cố Sơ hất tay anh ra, hằn học lườm một cái.
“Sao lại bất lịch sự thế hả?” Sầm Vân không vui.
Cố Sơ bàng hoàng nhìn Sầm Vân: “Dì?”
Xảy ra chuyện gì vậy? Dì đứng nhầm đội rồi phải không?
“Sau này Bắc Thần nói gì thì con phải lắng nghe mà học tập, làm theo là được rồi, đừng có mỗi ngày một ý. Thượng Hải rộng lớn như vậy, con ở bên đó
lại không có người thân, nếu không có Bắc Thần, chẳng biết con đã xảy ra chuyện gì từ lâu rồi.” Sầm Vân nói.
Cố Sơ ù ù cạc cạc, chỉ tay vào mũi tay: “Con? Phải nghe anh ấy á? Dì, dì không nhầm lẫn chứ?”
Lục Bắc Thần giơ tay xoa xoa đầu cô, ánh mắt lấp lánh nụ cười, ngữ điệu yêu chiều: “Dì nói thế nào thì em nghe như thế.”
“Đừng chạm vào em.” Cố Sơ hất tay, nhìn về phía Sầm Vân: “Sau này con cũng
chưa chắc sẽ lên Thượng Hải mà, chưa biết chừng lần này con không đi nữa đâu.”
“Con không lên Thượng Hải thì đi đâu? Về nhà?
Về nhà con có tìm được một công việc vẻ vang không? Lại làm dược sỹ
không bằng cấp ở bệnh viện Từ Tế như trước? Con tưởng dì không biết gì
thật đấy à? Ở bệnh viện đó trên danh nghĩa con làm dược sỹ nhưng thực tế thì sao? Ai cũng sai con làm việc được! Với lại, cứ coi như để con làm
một dược sỹ có bằng cấp thì sao? Con đâu có học dược, làm dược sỹ cũng
không phải mong muốn của con.”
Cố Sơ chỉ cảm thấy
từng dây thần kinh giật lên đau đớn. Cô cố gắng hấp thu những lời nói
của dì, rất lâu sau mới hỏi: “Dì có thể nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ạ?” Ngay tối hôm qua thôi còn có thể lo lót khắp nơi để cô ở lại Quỳnh Châu, thậm chí còn muốn bỏ tiền tìm việc cho cô, chỉ
cần đừng quay lại Thượng Hải là được, sao mới qua một đêm đã thay đổi
vậy?
“Dì thấy con là điển hình cho kiểu sướng mà
không biết hưởng. Được rồi, được rồi, con cũng lớn tướng rồi, có những
chuyện quả thực phải để con tự quyết định.” Sầm Vân khoát tay: “Nhưng
điều kiện để con có được tự
do thoải mái là con phải nghe lời Bắc Thần,
thường ngày nghe ý kiến của cậu ấy nhiều một chút. Dù sao thì cậu ấy
tiếp xúc với xã hội sớm hơn con, tuổi lại lớn hơn con nhiều. Những gì
người ta nghe thấy, nhìn thấy xa hơn con rất nhiều, rất nhiều. Thế nên
lần này sau khi trở về Thượng Hải, con không được tùy tiện bướng bỉnh
nữa, nghe rõ chưa?”
Cố Sơ ngốc hẳn, lát sau: “Dì thật sự đồng ý cho con về Thượng Hải?”
“Phải, chỉ cần có Bắc Thần trông chừng con là dì yên tâm.” Sầm Vân thở dài: “Chuyện sau này để sau này tính.”
Cố Sơ nhíu chặt mày lại.
“Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.” Lục Bắc Thần nói.
Sầm Vân nhìn Lục Bắc Thần, rất lâu sau mới gật đầu: “Được… Được…” Sau đó, lại thở dài nặng nề.
Cố Sơ thật sự không hiểu cảnh tượng trước mắt.
“Còn về Tư Tư…” Sầm Vân chuyển đề tài.
Cố Tư cũng biết mình khó tránh khỏi phải nhận một bài răn dạy, lập tức giơ tay ra hiệu: “Dì ơi, dì đừng nói nữa, con vẫn luôn an phận đi học, mấy
chuyện yêu đương cách con rất xa. Còn về cảnh sát La mà bây giờ dì nhìn
thấy, anh ấy với con chỉ là bạn bè, dì tuyệt đối đừng hiểu lầm.”
Sầm Vân tảng lờ Cố Tư, quay đầu hỏi La Trì: “Cậu và Tư Tư nhà chúng tôi chỉ là bạn bè?”
Cổ họng La Trì thít chặt, mãi mới gượng cười: “Bác gái, à…” À mãi một lúc lâu, anh ấy vẫn chẳng nói ra được gì.
Cố Tư thấy vậy, bèn lấy khuỷu tay huých anh ấy, oán trách: “Này, anh phải nói đúng sự thật đấy.”
Bị cô kích động như vậy, La Trì lại trở nên bực bội: “Anh thấy khó hiểu thật, lẽ nào anh không được theo đuổi em?”
“Anh theo đuổi tôi? Cảm ơn nhé, tôi tránh xa cảnh sát.”
Sắc mặt La Trì khó coi như giẫm phải phân: “Tìm cảnh sát tốt biết bao, an toàn biết bao?”
“Thôi ạ, tà khí trên người cảnh sát quá nặng nề.” Cố Tư ôm ngực: “Bát tự của tôi yếu lắm, không dám lại gần cảnh sát đâu.”
La Trì nhướng mày: “Phong kiến, mê tín!”
“Tôi tín lắm.”
“Em…”
“Được rồi, được rồi.” Sầm Vân ngắt ngang màn đấu khẩu của hai người họ rồi
quở trách Cố Tư: “Đúng là ăn nói hàm hồ, sao cảnh sát lại tà khí nặng
nề? Với lại, con xem tử vi khi nào hả? Còn bát tự yếu ớt? Dì thấy con
tính tình nóng nảy! Còn sinh viên đại học cái gì chứ, mấy lời hồ đồ đều
nói không suy nghĩ.”
“Dì, chuyện này không thể trách
Tư Tư, em ấy có chút hiểu lầm với con.” La Trì thấy Sầm Vân nói vậy,
nghĩ bụng chắc mình có hy vọng, lập tức sướng rơn, lại thông minh thay
đổi xưng hô với Sầm Vân.
Cố Tư khịt mũi kỳ quái: “Sao dám hiểu lầm gì anh, nếu không tôi chết kiểu gì cũng chẳng biết.”
“Con gái con đứa, tối ngày nói chuyện sống chết, làm sao thế hả?” Sầm Vân quát to.
Cố Tư lập tức im bặt.
“Cảnh sát La à.” Sầm Vân nhìn sang La Trì, tươi cười: “Tư Tư nhà chúng tôi cả ngày cứ bừa bãi như vậy đấy, cậu đừng để ý nhé.”
“Không ạ, không ạ. Cô ấy rất đáng yêu.” La Trì lập tức nói.
Sầm Vân cười: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tư Tư à, vẫn còn là sinh viên, suy nghĩ và việc làm còn đơn giản, bộc trực. Nếu nó có làm cậu mất lòng,
cậu rộng lượng bỏ qua cho.”
“Dì, dì khách sáo rồi ạ.”
Sầm Vân tươi tỉnh, cũng không nói gì với La Trì nữa, gắp một miếng thịt bỏ
vào miệng rồi kinh ngạc, khen ngợi: “Vị món này ngon quá. Bắc Thần à,
thời buổi này đàn ông xuống bếp lại còn nấu ăn ngon thế này cực kỳ hiếm
đấy.”
“Tại Sơ Sơ hay ầm ĩ đòi ăn thịt chiên, thế nên hôm nay nhân dịp tết, con làm cho cô ấy đỡ thèm.” Lục Bắc Thần cười ôn hòa.
Sầm Vân rất hài lòng.
Cố Sơ nghe vậy liền không phục, cái gì gọi là cô suốt ngày ầm ĩ đòi ăn
thịt chiên? Đúng là nói khoác không biết ngượng. Nhưng nhân quả trong
chuyện này cũng không thể giải thích bằng đôi ba câu đơn giản. Cô bèn
đập bàn: “Cái trình độ này mà đòi khiến em đỡ thèm?”
Lục Bắc Thần nghe xong cười nói: “Cá nhân anh cho rằng, khả năng bếp núc của anh vẫn có thể thỏa mãn cái lưỡi của em.”
Cố Sơ nghe vậy, thật sự quyết đấu với anh, cười khẩy: “Đó là vì anh chưa từng ăn món ngon hơn.”
“Khả năng rất thấp.” Lục Bắc Thần cực kỳ tự tin.
Cố Sơ phì cười.
Cố Tư cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, liên tục cảm thán: “Đã rất ngon
rồi. Em chưa từng được ăn món thịt chiên ngon như vậy.”
“Trình độ này không cùng một đẳng cấp với món em làm.” Cố Sơ nếm thử rồi phản bác.
“Có phải mợ chưa từng ăn món con nấu đâu.” Sầm Vân lên tiếng, cầm đũa chỉ
vào thức ăn trên bàn: “Có lần nào con làm được lắm món phong phú như
vậy? Món Bắc Thần làm là có đủ màu sắc, hương vị, mùi thơm theo đúng
nghĩa. Con thì sao? Quả thực nấu ăn có ngon hơn người bình thường một
chút, nhưng không thể so sánh với mấy món này của Bắc Thần.”
“Dì, sao dì có thể nói thiếu công bằng như vậy?” Cố Sơ không vui.
“Dì nói đúng sự thật, không bênh người thân. Món ăn có ngon hay không người khác ăn là biết.”
Cố Sơ đứng bật dậy, xắn tay áo lên: “Con thật không tin, mọi người đợi đó.”
Lục Bắc Thần nhanh tay giữ cô lại: “Lẽ nào em lại định vào bếp làm cả bàn
thức ăn để PK với anh? Mọi người đợi không nổi đâu, ngoan ngoãn ngồi
xuống ăn đi, anh nhận thua còn không được hay sao?”
“Mọi người cứ ăn việc của mọi người, con chỉ mấy phút là xong!” Ý chí chiến
đấu của Cố Sơ được kích phát, toàn thân như gà chọi, dứ dứ nắm đấm về
phía Lục Bắc Thần: “Diêm Vương lão gia không ra uy, anh lại không biết
Diêm Vương lão gia lợi hại hơn người, đợi đó!”
Sầm Vân gào lên: “Con lại mất công gì nữa?”
“Đây là món ắt thắng của con, nhất định phải làm cho mọi người ăn.” Cố Sơ
vốn định quay về làm một bữa thịt chiên cho cả nhà, chỉ không ngờ Lục
Bắc Thần lại cướp mất vinh quang nhà bếp. Nếu trên bàn ăn hôm nay không
có món thịt chiên, cô cũng có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng anh lại
ngang nhiên tuyên chiến với cô, chán sống rồi phải không?
Cố Tư giơ đũa lên gõ lên bàn: “Cuộc chiến vua đầu bếp chính thức bắt đầu!”
“Đừng có gây rối.” Hứa Đồng thấp giọng nói.
“Em đâu có gây rối.” Cố Tư nắm chặt tay lại giơ về phía Cố Sơ: “Chị, em là fan trung thành của chị!”
Cố Sơ cũng khua khua nắm đấm về phía nó, nét mặt đắc thắng: “Để con cho mọi người xem thế nào mới gọi là thịt chiên thực sự!”
“Cố lên! Cố lên!” Cố Tư hét liên tục.
Sầm Vân nhíu mày: “Con gái con đứa cầm đũa gõ lên bàn ra thể thống gì? Không được gõ nữa!”
Cố Tư le lưỡi, lập tức cất đũa đi…
***
Nhà bếp một lần nữa trở thành cấm địa.
Lần này do Cố Sơ làm chủ, tất cả những ai muốn tham quan hay dò xét đều bị cô đuổi ra.
Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng ‘xèo xèo’ vọng ra.
Đây là phong cách khi Cố Sơ xuống bếp, lúc làm thì hoành tráng, lúc sau thì thảm khốc.
Sầm Vân ngồi ngoài bàn ăn mà ruột gan tan nát, sau đó nói với Lục Bắc Thần: “Vẫn là cậu xuống bếp tôi mới yên tâm, ít nhất thì mấy dụng cụ của tôi
còn được sống thọ chút.”
Lục Bắc Thần chỉ cười, không nói gì.
Trong lúc mọi người ăn uống, khoảng hơn hai mươi phút sau, Cố Sơ đã kéo cửa
nhà bếp ra, hét về phía phòng khách: “Món thịt chiên ngon nhất trần đời
sắp ra lò, vỗ tay nhiệt liệt!”
Cố Tư, La Trì và Thịnh Thiên Vỹ nhiệt tình hưởng ứng.
Cố Sơ bưng chiếc đĩa trong tay tới, thấy vẫn còn người không vỗ tay bèn
nhíu mày: “Thế là ý gì? Không vỗ tay lát nữa sẽ hối hận đó! Mọi người
nên đứng đúng bên.”
Lục Bắc Thần mỉm cười vỗ tay.
“Anh thì khỏi đi, đối thủ cạnh tranh đừng có giả vờ lấy lòng.” Cố Sơ không
nể tình, đặt chiếc đĩa xuống bàn: “Để anh xem thế nào gọi là chết tắp
lự!”
“Woa!” Cố Tư ngồi gần nhất, đĩa vừa được đặt
xuống, mùi thịt thơm lừng đã tỏa ra. Nó hít sâu một hơi: “Quá thơm đi,
ngửi mùi thôi đã ngon lắm rồi.”
“Tiết lộ cho mọi
người một bí kíp. Món thịt này phải ăn nóng, nếu không sẽ đánh mất mùi
thơm.” Cố Sơ sau lần chịu thiệt trước, lần này đã có đủ bài học kinh
nghiệm.
Cố Tư gắp miếng đầu tiên, ăn lúc còn nóng, vừa cắn một miếng đã trợn tròn mắt.
“Thế nào?” Cố Sơ hỏi.
“Ngon! Ngon chết đi được!” Cố Tư luôn miệng.
Cố Sơ đắc ý.
La Trì hồ nghi một lúc rồi cũng gắp ăn một miếng, ngay sau đó lập tức sửng sốt, rồi nói: “Thật sự ngon lắm đấy.”
“Tôi nếm thử nào.” Thịnh Thiên Vỹ tò mò, cũng nếm thử. Ánh mắt lướt qua một
vẻ kinh ngạc, rồi anh ấy lại nếm thử món thịt chiên của Lục Bắc Thần và
cười lớn: “So sánh thế này, quả thật là đĩa của Cố Sơ ngon hơn.”
Cố Sơ sung sướng đến mức nước mũi sắp trào cả ra: “Dì, dì nếm thử đi!”
Sầm Vân thấy biểu cảm của mấy người kia không giống như giả vờ, cộng thêm
việc tài nấu nướng của Cố Sơ trước giờ không thành vấn đề. Bà nếm thử
rồi nhìn cô: “Tay nghề có tiến bộ đấy.”
“So với đĩa của anh ấy thì sao?”
Sầm Vân ngẫm nghĩ rồi cười, nhìn Lục Bắc Thần: “Con bé này hiếu thắng thế đấy!”
“Mau nói đi dì!” Cố Sơ thúc giục.
Sầm Vân so sánh: “Vâng vâng vâng, con làm ngon hơn một chút, nhưng của Bắc Thần cũng không tồi, cảm giác rất đã.”
Cố Sơ cong môi cười, dương dương tự đắc với anh: “Đừng tưởng mình là thiên hạ vô địch.”
“Thế ư?” Lục Bắc Thần nhướng mày.
“Giờ chỉ còn lại chị họ thôi.” Cố Sơ cười gian, nhìn Hứa Đồng: “Nhưng mà kể
cả chị có nói là không ngon thì cũng vô ích, anh ấy thua chắc rồi.”
Hứa Đồng phì cười, cầm đũa lên, ngẫm nghĩ rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Em bảo cái tính hiếu thắng của em khi nào sửa được đây?”
“Chị ăn xong em sẽ sửa. Mau ăn đi, mau ăn đi, nguội sẽ mất ngon.” Cố Sơ lại giục.
Lục Bắc Thần uể oải nói: “Đúng, món của cô ấy là phải ăn lúc nóng, nếu không sẽ đổi vị.”
“Anh đắc ý cái gì? Thế nào gọi là đồ hiếm thì mới quý? Chính là nói món ăn
của em. Để lúc nào cũng ăn được sao còn quý nữa?” Cố Sơ nã pháo.
Lục Bắc Thần lập tức giơ tay đầu hàng.
Cố Sơ thấy anh không lên tiếng nữa mới thôi, lại giục Hứa Đồng: “Mau nếm đi, giám khảo còn mình chị thôi đấy.”
Hứa Đồng thấy thế bèn gắp một miếng.
“Không được nói trái lương tâm nhé.” Cố Sơ chăm chú nhìn Hứa Đồng.
Hứa Đồng cười: “Món thịt chiên em làm quả thực không tồi.”
“Phải không, phải không!” Cố Sơ khuơ chân múa tay, cầm đũa múa may: “Em mới
chỉ phát huy tý xíu thôi, nếu không cả bàn thức ăn sao còn vừa miệng mọi người nữa.”
Lục Bắc Thần cố nhịn cười.
“Này, anh cũng đừng không phục. Em có thể thưởng cho anh được nếm một miếng,
để anh thua tâm phục khẩu phục.” Cố Sơ cười hì hì, xem ra tâm trạng rất
vui.
“Tạ ơn ân điển của ‘Hoàng thượng’!” Lục Bắc Thần hiếm khi hài hước được một lần. Anh gắp một miếng thịt chiên nhưng sau
khi ngửi mùi thì hơi nhíu mày. Anh suy tư vài giây rồi bỏ vào miệng, vừa cắn một miếng, sắc mặt lập tức sững sờ…