Bàn tay có lạnh thế nào, anh cũng sẽ ủ ấm, cho dù bàn tay
mình cuối cùng không còn ấm áp nữa, anh cũng tình nguyện dành chút hơi
ấm duy nhất còn sót lại cho cô…Từ sau khi nhà
họ Cố xảy ra chuyện, thói quen ngủ nghỉ của Sầm Vân có xu hướng giống
người già. Khi mấy người họ lấy lý do ngắm trăng để rời khỏi nhà Sầm
Vân, bà cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ khẽ nhắc nhở họ đừng chơi quá
khuya. Chỉ là, màn thưởng trăng cuối cùng dừng lại ở việc có hai người
nôn thốc nôn tháo.
Một người là La Trì. Anh ấy uống
không nhiều. Lúc nôn, Cố Tư chán chường đứng bên cạnh, một tay cầm khăn
giấy, một tay cầm chai nước khoáng, nói với vẻ khó hiểu: “Lại còn là
cảnh sát uy vũ oai hùng ư, tửu lượng có tý xíu như vậy.”
La Trì cũng không phản bác, hoặc có thể anh ấy đã chẳng còn hơi sức để
giải thích. Trong cả đám người ấy, chỉ mình Lục Bắc Thần biết rõ chân
tướng. Anh ấy nôn đến nỗi bụng dưới quặn thắt, nghĩ tới những lời của
Lục Bắc Thần, dạ dày lại cuộn trào.
Một người còn lại chính là Cố Sơ. Sau hai lần liên tiếp say rượu thất thố, cô đã kiềm chế không ít, nhưng không thể hóng gió. Gió biển tháng tám âm lịch về đêm
thường se lạnh, khi phả vào mặt thì rất dễ chịu nhưng lâu dần tay chân
sẽ lạnh cóng.
Cô gần như treo lơ lửng lên người Lục Bắc Thần, sắc mặt nhợt nhạt như vầng trăng tròn nơi chân trời.
Cuối cùng, Thịnh Thiên Vỹ trở về khách sạn, Hứa Đồng về nhà Sầm Vân. Cố Tư
đưa La Trì nôn đến sống dở chết dở về khách sạn. Lục Bắc Thần thì đưa Cố Sơ cũng nôn đến sắp ngất về nhà.
Dọc đường người bị hành hạ là Lục Bắc Thần.
Cố Sơ nằm ngang nửa người gối lên chân anh, trong tay cầm rịt một chiếc
túi bóng, dạ dày nghiêng ngả theo nhịp chiếc xe lắc lư, nhưng chẳng còn
nôn ra được gì nữa. Cánh tay rắn chắc của Lục Bắc Thần vòng qua người
cô, một tay suốt dọc đường không ngừng vỗ nhè nhẹ lưng cô, khi cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
“Khó chịu muốn chết.”
Cuối cùng cô nằm rạp cả người lên chân anh, mệt mỏi lẩm bẩm một câu. Cô
chỉ cảm thấy đôi chân anh đầy sức mạnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng
cô cũng rộng lớn mà êm ái. Mí mắt nặng dần, cô lờ đờ muốn ngủ.
Lục Bắc Thần có thể cảm nhận được toàn bộ sức mạnh của cô dựa vào. Bàn tay
anh đặt xuống đầu cô, vuốt ve từng cái, từng cái rồi anh nói: “Sắp tới
nhà rồi, không sao rồi.”
Giọng nói trầm ấm lọt vào
tai, bớt đi những đùa cợt nhiều thêm những ấm áp đến nhói lòng. Cố Sơ
quả thực cũng đã mệt, để mặc cái đầu nhỏ của mình rơi trên tay anh, một
tay vẫn còn níu chặt áo sơ mi của anh, thì thầm: “Đừng tưởng em sẽ mắc
bẫy…”
Lục Bắc Thần hiểu ý của cô. Tính cô bướng bỉnh, càng những lúc thế này lại càng không muốn cúi đầu với anh. Anh giơ tay nắm chặt bàn tay đang níu áo của cô. Hơi lạnh, thế là anh lại tách từng ngón tay ra, nắm giữ hoàn toàn.
Bàn tay có lạnh thế
nào, anh cũng sẽ ủ ấm, cho dù bàn tay mình cuối cùng không còn ấm áp
nữa, anh cũng tình nguyện dành chút hơi ấm duy nhất còn sót lại cho cô.
“Được, em không mắc lừa.” Lục Bắc Thần thuận theo lời cô, thấp giọng
đáp, giống như một bề trên đang dỗ dành, cưng nựng một đứa trẻ.
Tài xế xe taxi đã không chỉ một lần nhìn đôi ngôi ghế sau qua gương chiếu
hậu bằng ánh mắt nghi hoặc, khi liếc Lục Bắc Thần, ánh mắt ông ta lại
giống như va phải tội phạm dụ dỗ thiếu nữ.
Lục Bắc Thần khẽ vỗ vào người Cố Sơ rồi ngẩng lên: “Bác tài, phiền bác lại nhanh một chút.”
Qua gương, người tài xế bắt được một đôi mắt trầm lạnh, nội hàm, bất chợt
rùng mình. Một người lạnh lùng như vậy như thể hoàn toàn khác với một
người thì thầm nhỏ nhẹ ban nãy.
Tới tiểu khu, Lục Bắc Thần lại cõng Cố Sơ đi một mạch lên gác. Vừa vào tới cửa, cô bèn trượt
từ trên lưng anh xuống, hất giày rồi lao vào nhà vệ sinh. Lục Bắc Thần
không kịp thay giày cũng đi thẳng vào theo. Sau khi bò dậy, Cố Sơ lại
ngã oặt vào người anh. Anh giơ tay lấy một chiếc khăn sạch thấm ướt nước lau mặt cho cô. Cô ngẩng đầu lên, cười với anh: “Cũng may ngực anh đủ
rộng, đủ cứng, nếu không em chẳng thèm để tâm tới anh.”
Anh tin rằng trong câu nói của cô có vài phần thành thật. Lần nào cô đi
cũng chưa từng mềm lòng. Giống như khi cô rời Thượng Hải tới Hạ Môn, rồi giống như lần này chẳng nói chẳng rằng quay về Quỳnh Châu. Cô có sự
kiêu hãnh của mình, có lòng tự trọng không thể không giữ gìn. Anh luôn
cho rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ, cho dù là hỉ nộ ái ố của cô.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn cứ bị cô dắt đi như thế, tới Hạ Môn, về Quỳnh
Châu.
Cô đi, anh đuổi.
Tự trọng,
có lẽ ngay từ giây phút quen biết cô đã như hoa rụng, trông có vẻ như
kiên quyết, thực tế là anh không thể xa rời cô. Cô không muốn quan tâm
tới anh, anh lại không nỡ bỏ mặc cô.
Trong nhà không
bật đèn, tia sáng duy nhất trong nhà vệ sinh đến từ ánh trăng ngoài
phòng khách, cực kỳ yếu ớt lại thanh lạnh, rơi xuống khóe mắt sống mũi
của Cố Sơ lại rất rõ nét. Nụ cười trong đáy mắt cô trong veo như nước,
mái tóc dài rủ xuống cánh tay anh, đẹp như mộng ảo.
Cô ở ngay trong vòng tay anh, gần gũi là thế. Lục Bắc Thần thu chặt cánh
tay lại, để đầu cô áp lên ngực mình, có một khoảnh khắc bỗng cảm thấy
mộng ảo như mơ.
***
Khi Cố Sơ nằm
trở lại giường thì đã yên ổn hơn nhiều, không còn nôn nữa, sắc mặt cũng
đỡ hơn. Lục Bắc Thần cũng rửa ráy qua loa rồi lập tức quay về phòng ngủ. Cố Sơ rã rời nằm rạp trên giường, nhìn người đàn ông đứng ở đầu giường
qua tia sáng yếu ớt bên rèm cửa.
“Anh định làm gì?” Giọng cô cực khẽ.
Lục Bắc Thần dừng động tác cởi cúc áo, đổ cơ thể dài ngoằng xuống, cúi đầu nhìn cô: “Đi ngủ.”
“Không được…” Cố Sơ lẩm bẩm phản bác.
Nhưng cô cũng chỉ còn sức nói mồm, cuối cùng vẫn giương mắt nhìn anh cởi bỏ
áo sơ mi, quần dài, trèo lên giường, nằm sát gần cô mà không thể ngăn
cản. Sau một hồi khổ sở, cô cũng đã tỉnh rượu kha khá, giờ chỉ còn cảm
giác váng vất, nặng nề. Chiếc giường đôi tiêu chuẩn vì có thêm anh mà
trở nên chật chội. Cô co người lại nhưng cử động thế nào vẫn cứ chạm vào cơ thể anh.
Hóng gió biển quá lâu, người anh đương
nhiên hơi lạnh. Khí lạnh len lỏi vào trong chăn sẽ khiến người ta có cảm giác hơi xa cách. Cố Sơ có mấy lần muốn ôm lấy vai để sưởi ấm cho anh,
nhưng rồi lại nhanh chóng cho rằng mình say thật rồi.
Lục Bắc Thần biết cô chưa thể ngủ ngay được, anh vắt ngang cánh tay bọc
người cô
lại. Cơ thể mềm oặt của người con gái có mùi thơm nồng nàn, cái bụng nhỏ của anh lại rục rịch.
Dần dần, lồng ngực
dính với cánh tay cô cũng nóng lên, trong chăn trở nên ấm áp. Căn phòng
yên ắng, ngoại trừ tiếng tích tắc trên tường, cô thậm chí còn nghe được
cả tiếng thở nhè nhẹ của anh. Chiếc giường nhỏ bỗng trở nên nóng rực. Cố Sơ khẽ đẩy anh, lầu bầu: “Em không thu nạp anh vào nhà đâu đấy.”
“Anh không có nơi nào để đi.”
“Anh về khách sạn đi.”
“Giường của khách sạn lạnh lắm.”
Cánh tay anh thu rất chặt, cô chỉ còn cách yên lặng dựa sát vào anh. Ở quá
gần, trên người anh ngoài mùi nước diệt khuẩn còn có mùi dầu tắm của cô, mát lạnh mà êm dịu. Cố Sơ hít hà, trái tim bỗng nhói đau.
“Anh mau đi đi, lát nữa Tư Tư về đấy.” Cô không muốn thỏa hiệp với anh, còn
anh dường như đã quen với sự xen vào một cách ngang ngược thế này.
“Nó biết rất rõ quan hệ giữa anh và em, cho dù nhìn thấy cũng không cảm
thấy kỳ lạ.” Nói rồi Lục Bắc Thần xoay người lại, như thế lại càng gần
cô hơn.
Hơi thở của người đàn ông phả trên đỉnh đầu,
cô hơi choáng váng. Cũng đúng, có lẽ vì hơi men, con tim bắt đầu đập
không an phận. Không ngẩng lên nhìn anh nhưng cũng có thể cảm nhận được
anh đang chăm chú quan sát mình. Trong bóng tối, ánh mắt anh ngập tràn
sức mạnh, trầm ổn và vững vàng.
Lục Bắc Thần kéo tay
cô lại đặt lên hông mình, dưới lòng bàn tay cô là những cơ bắp rắn chắc
của anh. Muốn động đậy, ai ngờ tay anh rất khỏe, chỉ có thể để mặc cho
hô hấp của nhau đan xen.
“Nhớ anh không?” Rất lâu
sau, anh giơ tay lên, ngón cái chạm khẽ vào gò má cô. Gương mặt cô đã
bớt đi cái nhợt nhạt lúc ở bên bờ biển, có thêm vài phần uể oải. Anh
thầm nghĩ, ngoại trừ những lúc cô ngoan ngoãn nghe lời, sau khi say, cô
cũng khiến anh nhói lòng, nỗi nhớ mấy ngày như sóng dồn nổ tung nơi lồng ngực.
Giống như khoảnh khắc nhìn thấy cô sáng nay.
Ngoài mặt tuy rằng anh bình thản nhưng đang phải thầm kìm nén sự bồng
bột muốn được lập tức ôm cô vào lòng . Đến độ tuổi này của anh, cái nông nổi và mù quáng của tình yêu thanh xuân đã không còn thích hợp nữa, anh quá rõ mục đích tới Quỳnh Châu lần này. Thương yêu một người có rất
nhiều cách, nhưng anh lại lựa chọn cách gian nan nhất, chưa bao giờ cầu
mong oanh oanh liệt liệt, chỉ hy vọng dài lâu cho dù là bình dị. Thế
nên, anh nhất định phải trải đường cho cô.
Ngón tay
anh nóng bỏng gương mặt cô. Cô thì thầm: “Không nhớ.” Không nhớ là giả,
những lời nói đầu môi cũng là giả, chỉ có trái tim đập chung một nhịp
với anh mới là thật.
“Anh nhớ em.” Lục Bắc Thần nâng cao mặt cô lên.
Cô đối mặt với anh, đen tối, sâu hun hút, trái tim lại thình thịch không
yên trong lồng ngực. Cô thều thào: “Anh gạt em.” Đêm tối luôn khiến
người ta mất đi phòng bị, sau đó cam tâm tình nguyện trở thành tù binh.
Trước nét mặt dịu dàng của người con gái, Lục Bắc Thần càng sát gần lại càng
quyến luyến. “Sơ Sơ, anh thật sự rất nhớ em…” Anh lẩm bẩm rồi hôn lên
trán cô. Bả vai nhỏ làm đau lòng bàn tay anh. Anh hơi dùng sức tách
người cô ra, chống nửa người lên rồi cúi đầu tìm đôi môi cô.
Khóe môi anh có mùi bạc hà mát rượi, khi quấn quýt cùng môi cô lại thấm chút mùi rượu. Nhưng Cố Sơ nhanh chóng quay mặt sang một bên. Đôi môi Lục
Bắc Thần trượt xuống má cô. Anh khựng lại giây lát rồi lập tức dời về
phía vành tai cô, rồi xuống cổ.
“Em buồn ngủ rồi.” Cố Sơ rụt cổ lại, một tay chống lên lồng ngực anh đang đè xuống.
Lục Bắc Thần ngừng lại, thấp giọng nói: “Anh phải làm sao em mới hết giận?”
Cô không đáp. Làm sao mới hết giận ư? Yêu một người làm gì còn sức để giận? Nghĩ vậy, cô thầm cảm thán trong lòng: Cố Sơ ơi Cố Sơ, thật ra mày cũng đâu có thanh cao… Thấy cô trầm mặc, Lục Bắc Thần nắm tay cô, đặt lên môi, thở dài: “Em
phải tin anh, ngoài em ra, chưa từng có người phụ nữ nào ở trong phòng
nghỉ.”
Ngón tay ngưa ngứa. Tư duy của cô cũng có phần hỗn độn, có thể vì rượu hay vì giọng nói của anh.
“Tóm lại, em không muốn dễ dàng tha thứ cho anh…” Thanh âm của cô lười biếng, đầu nặng, mí mắt đang đánh nhau.
Lục Bắc Thần nhận ra cô buồn ngủ thật, bèn buông tay cô ra, kéo cao chăn
lên: “Có tha thứ cho anh hay không cũng không sao, vì kiểu gì em cũng
phải quay lại Thượng Hải, bắt buộc phải ở lại bên cạnh anh.”
“Em không về đâu…” Mắt cô nửa mở nửa khép. Trong bóng tối, cô cảm nhận được gương mặt anh sát lại.
“Chuyện này không thể theo em được.” Lục Bắc Thần khẽ thở dài, vuốt nhẹ đầu cô.
Với động tác ấy, cô lại càng mơ màng nhưng vẫn đang cố gắng đấu tranh. Đầu
mày mệt mỏi hơi nhíu lại như nở một đóa hoa nhỏ yêu kiều. Lục Bắc Thần
hôn lên đôi mày cô, hơi thở của anh phả vào má cô: “Em phải ngoan ngoãn
đi học, thế nên em cần ở lại Thượng Hải.”