Gió thu nổi lên, lá ngô đồng rụng xuống, giàn tường vy bên
nhà hàng xóm nở rộ, ban tặng cho bầu không khí một mùi hoa thoang
thoảng…Khoảng thời gian này Cố Sơ không uống
café, ngủ sớm dậy sớm, điều chỉnh trạng thái tốt nhất để đón ngày 25. Cô cầm một chiếc cốc, lấy nước lọc, đi chân trần, gập gối lại, ngồi lên
sofa, gương mặt có chút uể oải nhưng lời nói thì rất dứt khoát.
“Trước đây em đàng hoàng thi vào đó, bây giờ em cũng phải đàng hoàng thi trở
về. Nếu bỏ tiền để được vào học, các bạn khác và thầy cô biết được sẽ
nhìn em thế nào?”
Cô thừa nhận mình có chút tự kỷ
nhưng cũng thừa nhận mình có rất nhiều khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất chính là ưa sĩ diện. Nhưng sĩ diện đôi lúc cũng còn tùy trường hợp. Vì
Tư Tư, cô có thể hạ mình với bất kỳ ai nhưng trong việc quay trở lại đại học A thì sống chết cần danh dự.
Kiều Vân Tiêu cũng hiểu cô. Con người cô bướng đến mức mười trâu kéo không lại, từ nhỏ anh đã được lĩnh giáo đầy đủ.
“Anh tin rằng với khả năng của mình, em thi lại không thành vấn đề.” Anh thở dài: “Sau này nếu có gì cần, nhớ tìm anh.”
Câu này nói ra có vẻ hơi thừa thãi. Cho dù đã tận mắt nhìn thấy Cố Sơ mỉm
cười gật đầu thì trong lòng anh cũng hiểu rất rõ kể cả có khó khăn cô
cũng không dễ dàng gọi cho anh. Anh nhìn quanh nhà một lượt. Nhà Tây rất ấm cúng. Anh biết nơi đây không thể thiếu bóng dáng Lục Bắc Thần. Dù
rằng anh có vô cùng không muốn đối diện với cậu ta thì cũng phải thừa
nhận Cố Sơ đã yêu người đàn ông ấy tột cùng. Nếu không một người không
thích gây phiền phức cho người khác như cô sao có thể tiếp nhận mọi thứ
của Lục Bắc Thần như vậy?
Anh nhấp một ngụm café. Rõ ràng là ngọt vậy mà khi vào cổ họng lại thành đắng chát.
Khi ngước mắt lên, anh đổi đề tài: “Sống ở đây còn quen không?”
Cố Sơ gật đầu: “Đừng quên lúc trước em cũng từng ở đây.”
Lúc trước…
Nếu có thể quay về ngày xưa, anh tình nguyện hy sinh bất cứ giá nào.
Nụ cười trong ánh mắt có phần xót xa nhưng đã được anh che giấu rất tốt.
Cố Sơ thấy nét mặt anh có vẻ trầm xuống, chỉ biết liếm môi, bỗng không
biết nên nói gì. Cô biết, trước nay anh vẫn luôn phản đối cô qua lại với Lục Bắc Thần. Đã dọn ra đây vậy mà ở đây lại có hơi thở của anh ấy. Đối với một người đã tỏ rõ thái độ chán ghét với Lục Bắc Thần như anh ấy mà nói, tâm trạng không tốt cũng là chuyện thường. Nghĩ vậy, cô cố gắng
lái chủ đề khỏi bản thân mình, đề cập tới tình hình sức khỏe của Kiều
Trí Viễn.
Sau khi từ Quỳnh Châu trở lại, cô có tới bệnh viện một chuyến mới biết Kiều Trí Viễn đã xuất viện.
“Mọi chuyện vẫn ổn, chỉ cần cố gắng dưỡng bệnh là được.” Nét mặt Kiều Vân
Tiêu cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn. Anh ngước mắt nhìn cô: “Hôm nào về nhà anh ăn bữa cơm.”
“Vâng, bác Kiều xuất hiện là tin mừng. Bữa cơm này em nhất định phải đến.”
“Thật sao?” Vẻ mừng rỡ của Kiều Vân Tiêu hiện lên nét mặt.
Cố Sơ gật đầu chắc nịch: “Đợi em mang thành tích tốt về gặp hai bác.”
“Chắc chắn nhé?” Kiều Vân Tiêu hỏi.
Cố Sơ ngoắc tay với anh: “Dĩ nhiên, chắc chắn.”
Cô thích ngoắc tay, từ nhỏ đã có thói quen này. Kiều Vân Tiêu nhớ rất rõ,
vào năm anh học tiểu học, thời gian không còn rảnh rang như khi học mẫu
giáo nữa. Đã có thời, cuộc sống cặp bản ở trường tiểu học khiến anh khổ
không nói thành lời. Cố Sơ lúc đó vẫn còn nhỏ, chỉ biết đùa nghịch ở
trường mẫu giáo, vốn không có khái niệm đi học. Khi hỏi người lớn, người lớn liền bảo vào lớp một là phải nghiêm túc học hành, không được ngày
ngày nô đùa nữa.
Cố Sơ xin bố mẹ đưa cô tới nhà họ
Kiều tìm anh, kết quả phát hiện anh không ở nhà, thế là khóc lóc ầm ĩ,
hệt như thế giới đến ngày diệt vong. Sau khi anh đi học về, lập tức nhìn thấy Cố Sơ nước mắt ngắn dài. Cô chạy tới, ôm lấy anh: “Anh Vân Tiêu,
anh đừng đi học nữa. Đi học đáng sợ lắm, anh chẳng được chơi với em…”
Cô vừa khóc, khóe mắt anh cũng đỏ theo.
Còn hai bà mẹ thì đứng cạnh cười chảy cả nước mắt. Cuối cùng mẹ nói với Cố
Sơ: “Tiểu Sơ sau này làm vợ anh Vân Tiêu có được không? Như vậy thì anh
ấy sẽ có thể mãi mãi chơi với con.”
Cố Sơ sụt sịt, nhìn anh bằng đôi mắt ngân ngấn nước, hỏi: “Anh Vân Tiêu, có thật không?”
Anh gật đầu rất mạnh. Lúc đó anh cảm thấy ở bên cô, chọc cho cô vui là trách nhiệm của mình.
Cô bèn giơ ngón tay nhỏ ra: “Ngoắc tay nào, không được nuốt lời nhé!”
Năm đó, cô và anh ngoắc tay, còn đóng dấu, từ khi còn rất bé đã kết lời thề sẽ lấy nhau. Đã từng có lúc anh rất gần với lời thề ấy, gần tới mức
chạm tay tới được. Dáng vẻ của cô khi thử váy rất đẹp, bộ váy màu trắng
ấy mang một vẻ diễm lệ và thánh thiện anh chưa từng được thấy.
Anh những tưởng anh đã có thể với tới lời thề kia…
Ngoắc tay với cô, nếu có thể, Kiều Vân Tiêu thực sự muốn nắm lấy bàn tay ấy
mãi không buông, nhưng rốt cuộc vẫn cứ phải buông lơi.
“Thật ra lần này bác trai nhập viện, Tiếu Tiếu đã giúp đỡ không ít.” Nhớ lại
ánh mắt Tiếu Tiếu nhìn Kiều Vân Tiêu, Cố Sơ lại cảm thán trong lòng. Một người tự ti như cậu ấy, dù bây giờ có trở nên xinh đẹp cũng không dám
bày tỏ gì với Kiều Vân Tiêu. Một chuyện tình đơn phương bao năm chắc
chắn phải cần người bên cạnh đẩy một cái.
Kiều Vân Tiêu gật đầu. Khoảng thời gian này, Tiếu Tiếu đích thực bận rộn rất nhiều.
“Anh Vân Tiêu…” Cố Sơ ngập ngừng.
Kiều Vân Tiêu nhìn cô: “Em định nói gì?”
“Thật ra, anh biết Tiếu Tiếu thích anh, đúng không?” Đây là một giả thiết bạo dạn của cô.
Nhưng cô thấy Kiều Vân Tiêu không hề bất ngờ. Sự trầm mặc của anh đã nói cho cô biết đáp án.
“Cậu ấy đã thích anh rất lâu rồi.”
Kiều Vân Tiêu không nói một lời, ánh sáng nơi đáy mắt có phần nhạt nhòa.
“Thật ra…”
“Anh không cho cô ấy được gì cả.” Lần này anh ngắt lời cô, ngữ khí thê lương: “Nếu đã vậy vì sao còn cho cô ấy hy vọng?”
Cố Sơ nhất thời không biết phải nói sao, thái độ của anh dường như rất kiên quyết.
“Cô ấy ra ngoài giải tỏa tâm trạng cũng tốt, con người ta phải nghi ngơi thích hợp mới hiểu rõ một số chuyện.”
Cố Sơ ngẩn người: “Giải tỏa tâm trạng?”
“Em không biết ư?” Kiều Vân Tiêu có phần mỏi mệt: “Cô ấy đi du lịch rồi.”
Cố Sơ quả thật không biết chuyện này, nhíu mày nghĩ: “Cậu ấy nói với anh sao?”
“Cô ấy nhắn tin nói với anh, nói rằng ở ngoài chơi rất vui.” Tối đó Tiêu
Tiếu Tiếu gọi điện tới, anh không nhận được vì bận việc suốt. Sau khi
bận việc xong đã là hơn ba giờ sáng. Anh thấy muộn quá rồi nên không gọi lại nữa. Ngày hôm sau anh gọi lại thì Tiếu Tiếu không nhận máy, gọi lại lần nữa thì bị ngắt máy. Lát sau, cô nhắn tin nói rằng mình đang làm
thủ tục lên máy bay, xin nghỉ phép dài ngày để đi du lịch, giải tỏa tâm
trạng.
Cố Sơ nghe xong ít nhiều cũng yên tâm hơn, du
lịch cũng tốt. Mặc dù cô không hiểu Tiếu Tiếu xuất phát từ tâm lý gì lại nghĩ thông suốt để đi du lịch nhưng đi ra ngoài ít nhiều cũng sẽ có
lĩnh ngộ. Theo như cô biết, bao năm nay Tiếu Tiếu hầu như chẳng mấy khi
ra ngoài chơi.
“Anh chắc chắn không nói câu nào làm tổn thương cậu ấy đấy chứ?” Cô vẫn hơi lo lắng.
Kiều Vân Tiêu giơ tay: “Anh thề, anh tuyệt đối không làm tổn thương cô ấy.”
Cố Sơ bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn gật đầu, chỉ cảm thấy Tiếu Tiếu lần
này không được, ra ngoài chơi mà chẳng nói với cô một tiếng.
Trước khi đi, Kiều Vân Tiêu đưa cô một tờ chi phiếu. Sau khi nhìn rõ Cố Sơ
sống chết không chịu nhận. Biết anh lo lắng cho tiền học phí của mình,
cô bèn nói: “Em có tiền.”
“Em lấy đâu ra tiền? Tiền học phí rồi tiền tiêu vặt hằng ngày, lẽ nào lại ra ngoài làm thêm? Hay là xin tiền cậu ta?”
Cố Sơ suy nghĩ giây lát rồi thành thật nói: “Thật ra bố mẹ em để lại cho em một khoản tiền.”
Kiều Vân Tiêu nghi hoặc.
“Thật mà, trước khi em quay về Thượng Hải, dì đã đưa em.”
“Có đủ không?”
Cố Sơ tính toán: “Đủ.”
Nói kiểu gì cô cũng bắt anh nhận lại chi phiếu.
Cô tiễn anh ra cửa.
Gió thu nổi lên, lá ngô đồng rụng xuống, giàn tường vy bên nhà hàng xóm nở
rộ, ban tặng cho bầu không khí một mùi hoa thoang thoảng. Còn chưa tới
xế chiều, ánh nắng không ấm không lạnh, thổi vào da thịt rất dễ chịu.
Kiều Vân Tiêu đứng sững trong làn gió nhẹ, giống như trầm ngâm rất
lâu không nói gì, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tiểu Sơ, em thật sự cho rằng cậu ta
là định mệnh của em?”
Cố Sơ khẽ cụp mắt xuống, khi ngước lên ánh mắt rất kiên định: “Vâng.”
“Nếu cậu ta lừa em thì sao?” Kiều Vân Tiêu bỗng nhiên nói.
Cố Sơ nghi hoặc: “Anh định nói gì?”
Kiều Vân Tiêu thu lại biểu cảm, sửa lại: “Anh chỉ lo cậu ta giấu em gì đó.”
Cố Sơ không nhận ra vẻ lo lắng đằng sau gương mặt anh. Cô cười: “Đã thật lòng yêu rồi dù có mất đi cũng sẽ không hối hận.”
…
Sau khi tiễn Kiều Vân Tiêu đi rồi, Cố Sơ lại học bài một lúc. Sau khi hoàng hôn buông xuống, cô đang nghĩ xem có chuẩn bị cơm tối cho Lục Bắc Thần
không thì di động vang lên.
Cô cầm lên xem, là tin nhắn anh gửi về: Đang họp, bữa tối không cần đợi anh.
Cô lườm, thật sự cảm thấy mình tốt đẹp lắm sao, ai thèm đợi anh?
Nhưng quả thật cũng không buồn ăn uống nữa, cô làm một món đơn giản. Quan
trọng hơn là, ngày nào cũng ở nhà dễ chịu, thoải mái, nếu không quyết
tâm cái miệng, sớm muộn cũng sẽ thành béo ú.
Ăn cơm xong cũng đã hơn bảy giờ tối.
Nhớ lại lời Kiều Vân Tiêu nói, Cố Sơ bèn gọi vào di động của Tiêu Tiếu Tiếu.
Tắt máy.
Chuyện gì vậy?
Vì sao đi du lịch lại phải tắt máy? Thật sự định ngăn cách với thế giới bên ngoài ư?
Ngẫm nghĩ rồi cô gọi thẳng cho Lăng Song.
Lăng Song thì nhận điện nhưng giọng nói thì lè nhè, sống không ra sống, chết chẳng ra chết. Cố Sơ dụi dụi tai: “Mới tối trời cậu đã say bét nhè rồi
à?”
“Tối qua tôi uống nhiều quá, giờ mới tỉnh.” Lăng Song lẩm bẩm.
Nói thật lòng, Cố Sơ thật sự không bằng lòng với kiểu ăn uống nghỉ ngơi của Lăng Song. Cô đi thẳng vào chuyện Tiêu Tiếu Tiếu đi du lịch. Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc Lăng Song đã kích động: “Tôi còn đang định gọi
điện thoại hỏi cậu đây. Tiêu Tiếu Tiếu đi Ý mà không nói với tôi một
câu. Tôi ưng ý một chiếc túi xách, ra mắt lần đầu ở Ý, còn đang định nhờ cậu ta mang về giúp đây.”
“Cậu có liên lạc được với cậu ấy không? Tôi vừa gọi điện mà cậu ấy tắt máy.”
“Tôi gọi rồi, người ta không thèm nhận điện thoại. Làm ơn đi, tiền phí gọi
điện đường dài đắt lắm à? Phục cậu ta đấy!” Lăng Song đầy một bụng tức:
“Chỉ nhắn cho tôi một cái tin thờ ơ hờ hững, nói tín hiệu không tốt
không nhận điện thoại. Cũng chẳng biết dây thần kinh nào của cậu ta có
vấn đề, không thèm quan tâm tới người khác! Suốt ngày trưng lên weibo
mình đi qua những đâu!”
Cố Sơ thở dài: “Nếu không phải anh Vân Tiêu nhắc tới chuyện này, tôi còn chẳng biết cậu ấy đi du lịch.”
“Cả cậu mà cũng không biết? Cậu ta được quá nhỉ, có cần phải vậy không?”
Lăng Song cực kỳ khó chịu: “Giận tôi thì thôi, cả cậu mà cũng chẳng thèm đoái hoài.”
“Cậu chọc tức cậu ấy?”
“Tôi làm gì có thời gian rảnh để chọc tức cậu ta?” Nói ra Lăng Song lại đầy
phẫn nộ: “Là mấy hôm trước tôi không trả lời điện thoại cậu ta ngay
được, khi gọi lại thì cậu ta đã không thèm nhận. Cậu nói một câu công
bằng đi, lúc đó tôi bận mất mặt, vắt chân lên cổ mà chạy, dĩ nhiên không kịp trả lời điện thoại rồi.”
“Cậu ấy không nhỏ mọn vậy đâu.”
Lăng Song hừ một tiếng: “Cậu tự lên xem weibo của cậu ta đi. Theo tôi thấy,
cậu ta rõ ràng đang cố tình khoe cho tôi xem. Có gì ghê gớm, chẳng qua
là bây giờ tôi không nghỉ phép thôi.”
Nghe than vãn một lúc, sau khi cúp máy, Cố Sơ bèn vào weibo của Tiêu Tiếu Tiếu.
Quả đúng như Lăng Song nói, Tiếu Tiếu thực sự nhàn nhã vô cùng.
Trước sau tổng cộng đăng ba status, có bức ảnh ở cửa hàng đồ thủ công Milan,
toàn là mấy món đồ chơi thủ công lạ mắt, rồi lại thấy cậu ấy qua
Firenze, phong cảnh đẹp vô cùng. Bức ảnh cuối cùng theo như cậu ấy giới
thiệu thì ở Torino, ánh nắng rực rỡ đến mức người ta cũng thấy vui.
Xem xong, Cố Sơ thở dài. Phong cảnh đẹp thì đẹp đấy nhưng không có ai bầu
bạn, du lịch cũng buồn, toàn là ảnh phong cảnh, không có ảnh người.
Cô nghĩ Tiêu Tiếu Tiếu chắc là có tâm sự trong lòng, nếu không một người
vẫn luôn thích chụp ảnh như cậu ấy cho dù không có ai đi cùng cũng tìm
người đi đường chụp mấy kiểu.
Rồi cô lại gọi thêm hai lần nữa, vẫn tắt máy. Cô bèn gửi tin cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy ở bên đó chơi vui vẻ.
Cô xem mấy bài tập rất nhanh, sau khi hoàn thành công việc ôn tập, Cố Sơ chợt nhớ tới câu: Đủ không của Kiều Vân Tiêu. Ngẫm nghĩ cô bèn lấy thẻ ngân hàng ra. Cô vẫn chưa
biết trong chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền, có đủ tiền học phí và tiền
sinh hoạt hằng ngày của cô không?
Đầu đường có một cây ATM, cô bèn vớ lấy chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà.
Chín giờ tối, đường phố đã vắng bóng người.
Đèn đường chiếu lên mặt đường sáng loáng.
Hàng cây ngô đồng hai bên xào xạc, bóng cô bị những quầng sáng lốm đốm trên đỉnh đầu kéo ra thật dài.
Cây ATM không xa, ở ngã rẽ Đông Nam, một bên là phố phường tấp nập, bên này lại yên ắng tĩnh mịch.
Cô cắm chiếc thẻ vào, nhập mật khẩu ngày sinh của mình. Cây ATM đã hơi cũ, lúc vận hành cứ kêu cành cạch, giống như từ xa người ta cũng có thể
nghe được tiếng nó thở phì phò vậy. Cô ấn nút truy vấn thông tin rồi bắt đầu những giây phút đợi chờ dài đằng đẵng.
Một dãy số nhảy ra.
Cố Sơ quét mắt một lượt, nhất thời chưa đếm được là mấy số không. Cô ghé
tới trước, tỉ mỉ đếm rồi sững sờ. Tới tận khi máy ATM vang lên tiếng
thông báo nhắc nhở cô mới tỉnh lại, ra sức dụi mắt, đếm lại lần nữa.
Sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm và không đếm lệch, cô mới rút thẻ ra.
Lúc lấy thẻ, tay cô còn run lẩy bẩy.
Phải, tám con số…
Trong thẻ này có những tám con số…
Cô đút thẻ vào trong túi, ra sức nắm chặt, nắm đến nỗi bàn tay đau nhức.
Lúc xuống thang máy, chân cô hơi mềm nhũn, trong lòng bắt đầu bất an.
Sao lại nhiều tiền vậy?
Cô vốn nghĩ cùng lắm cũng chỉ mười mấy, hai mươi vạn…
Cô nhất thời cảm thấy trong túi như đựng vàng vậy rồi lại thấy không an toàn, cô nhanh chóng quay lại đổi mật mã.
Ông trời ơi, cứ thế chớp mắt cô đã trở thành người có giá vậy sao?