Đã là sự thật? Cậu có ý gì? Ý muốn nói chuyện tốt của cậu và Cố Sơ đã sắp đến rồi hả?Tiêu Tiếu Tiếu đã biến mất.
Quần áo bị xé rách, trên dây xích còn vệt máu đã đông lại. Cho dù không muốn thừa nhận thế nào thì cũng có thể liên tưởng tới việc Tiêu Tiếu Tiếu
từng bị nhốt trong này. Trong góc tường còn có một chiếc túi bị rơi.
Chloe bước lên, mở chiếc túi ra, lấy ra từ bên trong một đồ vật. Cố Sơ
hoang mang, nhìn chằm chằm thứ trong tay Chloe rất lâu. “Là gì vậy?”
Chloe nhún vai: “Sextoy.” Ngừng một lát, anh ta lại bổ sung một câu: “Dành cho phụ nữ.”
Ban đầu Cố Sơ không hiểu, rồi lại thấy Chloe lấy thêm một thứ khác từ trong túi ra. Có thứ cô thấy quen mắt, lập tức bừng tỉnh ngộ, mặt cũng bỗng
chốc đỏ bừng. Kiều Vân Tiêu sau khi nhìn thấy mấy thứ đó không có quá
nhiều cảm xúc. Anh ngồi sụp xuống, nắm chặt bộ quần áo dính máu trong
tay, sắc mặt tái mét.
“Tiếu Tiếu nhất định đã bị bọn
chúng nhốt trong này, nhưng bây giờ người đâu?” Cố Sơ sốt sắng, huyết
thái dương cũng giật giật từng cơn.
“Ghế được xếp
ngay ngắn, xung quanh không có vệt máu phun ra, Tiêu Tiếu Tiếu khả năng
cao đã bị đưa đi rồi.” Chloe ném thứ trong tay vào túi, lấy đèn pin tỉ
mỉ kiểm tra bốn góc.
Cố Sơ vừa nghe thấy vậy lập tức
cảm thấy tuyệt vọng. Tiếu Tiếu không ở đây thì còn có thể ở đâu? Có quần áo dính máu chứng tỏ cậu ấy đã bị thương, còn không tìm ra liệu cậu ấy
có gặp nguy hiểm không? Cô càng nghĩ càng sốt ruột, nhìn về phía Kiều
Vân Tiêu: “Làm sao đây?”
Kiều Vân Tiêu dĩ nhiên cũng
lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Tiếu Tiếu. Sắc mặt anh nặng nề, quay
sang Chloe: “Chúng ta tới muộn một bước rồi.”
Chloe
giơ ngón trỏ ra quẹt vào vệt máu trên dây xích, xoa xoa rồi lại ngửi
ngửi: “Dựa vào độ đông của máu trên dây xích, có lẽ chúng ta tới không
quá muộn.”
Cố Sơ như bắt được phao cứu sinh, cũng
quẹt máu, tỉ mỉ xác nhận, rồi gật đầu đồng tình với Chloe. “Vấn đề bây
giờ là tiếp theo chúng ta phải tìm Tiếu Tiếu bằng cách nào.” Cô chợt nhớ tới lời nói lúc trước của Kiều Vân Tiêu, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng. “Chẳng phải còn một căn phòng sao? Lẽ nào Tiếu Tiếu bị nhốt ở căn phòng còn lại?”
Kiều Vân Tiêu không nói năng gì,
đứng dậy xem xét tình hình xung quanh. Căn phòng này không lớn, rất
trống, không sắp xếp nhiều giá như nhà kho bên ngoài, thế nên vừa nhìn
là hiểu ngay. Chloe bước lên, giật giật dây xích, nó đâm vào tường rất
chắc, nơi này gần như dùng để giam người, ngoài ra dường như không còn
tác dụng nào khác. Nếu dùng để giam người, vậy thì trước đây đã giam ai? Kiều Vân Tiêu cũng nhận ra sự bất thường của dây xích, bước lên kiểm
tra. “Có lẽ dây xích nối sang một phòng khác.”
Chloe ngẫm nghĩ: “Cho nổ đi!”
“Không được, lỡ như Tiếu Tiếu ở trong gian phòng còn lại thì sao?” Cố Sơ không đồng ý.
Chloe lắc đầu: “Khả năng không cao.”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!” Cố Sơ khăng khăng.
Chloe còn định nói gì đó thì nghe thấy Kiều Vân Tiêu quát lên một tiếng: “Ai?”
Ngay sau đó một cái bóng lao vọt ra ngoài.
Có người!
“Chưa biết chừng chính là kẻ bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu!” Chloe gào lên.
Kiều Vân Tiêu vội vàng đuổi theo nhưng bị Chloe giữ lại. Anh ta hất cằm về
phía bức tường. Kiều Vân Tiêu do dự, Chloe đẩy anh qua một bên: “Tin
tưởng vào phán đoán của tôi đi! Tôi đuổi theo!”
Rồi anh ta cũng lập tức lao ra ngoài.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Cố Sơ còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy Kiều Vân Tiêu quát cô: “Mau đuổi theo Chloe!”
Cô rất muốn hỏi: Thế còn anh? nhưng Kiều Vân Tiêu không cho cô thời gian, lập tức đẩy cô ra ngoài:
“Chloe nói đúng, đuổi theo kẻ đó là có thể tìm được Tiếu Tiếu. Mau giúp
Chloe bắt người.”
Cố Sơ không kịp suy nghĩ, vội chạy ra ngoài.
…
Bắc Kinh.
Đêm khuya, đèn đường cũng trở nên yên ắng.
Hứa Đồng đang ngồi trong một phòng thẩm vấn khác.
So với sự hoảng loạn của Lăng Song, trông Hứa Đồng cực kỳ bình tĩnh. Mái
tóc dài được búi nhẹ nhàng, cho dù đã về khuya, trông cô vẫn tỉnh táo,
nghiêm túc. Thời gian ngồi một mình của cô tương đối dài, sau khi cảnh
sát cho Lăng Song thời gian suy nghĩ mới tới hỏi chuyện Hứa Đồng. Cô
ngồi im trên ghế, không liếc ngang liếc dọc, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng không điên rồ.
Đây là hình ảnh Lục Bắc Thần quan sát được sau khi bước vào phòng quan sát. La Trì đi theo phía sau. Thấy Hứa Đồng bình thản như vậy, anh ấy bèn hỏi các đồng nghiệp đã ở trong phòng quan sát từ trước với vẻ kỳ quặc: “Cô ấy vẫn luôn như vậy à?”
“Đúng vậy, cực kỳ bình tĩnh.” Các đồng nghiệp nói, ngẫm nghĩ rồi họ sửa lại: “Nên nói là bình tĩnh quá mức.”
La Trì liếc nhìn Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần đang chăm chú nhìn Hứa Đồng, nhất thời cả hai căn phòng đều im ắng như nhau.
Di động bỗng nhiên rung lên, là của Lục Bắc Thần. Anh không rời mắt mà rút máy ra, lướt qua số điện thoại gọi tới. Sau khi nhìn thấy dãy số đó,
khóe môi anh khẽ cong lên, nhận máy, không nói gì. Đầu kia lên tiếng
trước, giọng nói cũng lạnh như màn đêm ngoài cửa sổ.
“Lục Bắc Thần, cậu có ý gì?”
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Ý tứ của tôi rất đơn giản, cái chính là xem suy nghĩ của anh.”
“Cậu nghi ngờ tôi thì thôi, các cậu còn nghi ngờ cả Hứa Đồng?”
“Chúng tôi chỉ nói chuyện bằng chứng cứ.” Lục Bắc Thần cất giọng không nặng không nhẹ.
La Trì ở bên nghe rất rõ ràng, lập tức nhận ra tiếng của Thịnh Thiên Vỹ,
thầm cảm thán trong lòng, Thịnh Thiên Vỹ quả nhiên có tình cảm sâu sắc
với Hứa Đồng, lúc đưa Hứa Đồng đi, nghe nói anh ta vẫn còn đang bay,
theo tính toán thì anh ta cũng vừa hạ cánh, có thể biết được chuyện này
rồi lập tức gọi tới, xem ra thật sự đã bị Lục Bắc Thần đánh trúng điểm
yếu. Anh ấy đứng bên cạnh không dám thở mạnh, đầu óc đặc khệt lại như hồ dính. Vụ án này dây dưa tới quá nhiều người, toàn là những người thân
thích của Cố Sơ. Lục Bắc Thần này lại không hàm hồ, lẽ nào không sợ
không làm
được thân thích nữa ư? Sau này thật sự thành người một nhà thì cục diện hôm nay phải thu dọn thế nào?
“Chứng cứ? Hứa Đồng có thể có điểm yếu nào lọt vào tay các cậu? Cô ấy không biết gì hết.”
“Rất đáng tiếc, chứng cứ mà chúng tôi phát hiện đích thực bất lợi với Hứa Đồng.”
Thịnh Thiên Vỹ ở đầu kia trầm mặc giây lát, lúc sau mới nói: “Được, tôi hợp tác với việc điều tra của các cậu.”
“Có sự hợp tác của tổng giám đốc Thịnh, tôi nghĩ vụ án này sẽ nhanh chóng
lộ rõ chân tướng thôi. Tôi thay mặt nạn nhân cảm ơn anh trước.” Nụ cười
nơi khóe môi của Lục Bắc Thần càng thêm đậm.
Sau khi
kết thúc cuộc điện thoại, La Trì ngồi bên cạnh vỗ ngực: “Chuyện này mà
để dì của Cố Sơ biết được, chắc chắn sẽ chém tôi.”
“Còn chưa đâu vào đâu, đã coi mình là con rể nhanh vậy.” Lục Bắc Thần đả kích một câu không chút nể tình.
La Trì xua tay: “Việc do người mà thành cả.”
“Cậu cũng nói mọi việc do con người. Chỉ cần Thịnh Thiên Vỹ vô tội thì quan
hệ của mọi người cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.”
La Trì liếc nhìn anh: “Ăn nói cứ như bản thân mình không làm con rể nhà người ta vậy.”
“Tôi ư?” Lục Bắc Thần nực cười nhìn anh ấy: “Tôi không giống cậu, họ có thừa nhận hay không đây cũng đã là sự thật rồi.”
Đôi tai La Trì lập tức dài ra, anh ấy cười gian: “Đã là sự thật? Cậu có ý
gì? Ý muốn nói chuyện tốt của cậu và Cố Sơ đã sắp đến rồi hả?”
Dường như tâm trạng của Lục Bắc Thần không tồi, anh hơi nhướng mày, ánh mắt đựng nụ cười: “Cũng sắp rồi.”
La Trì không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận, quả thật sửng sốt, giơ ngón cái lên: “Giỏi thật.” Anh ấy còn đang định nhân lúc Lục Bắc Thần nhiệt
tình để hỏi lại cho rõ ràng thì đồng nghiệp đã vào phòng thẩm vấn, La
Trì đành thôi.
Biểu cảm của Lục Bắc Thần cũng nghiêm túc trở lại.
Trước khi thẩm vấn đều phải tiến hành xác minh rõ đối tượng thẩm vấn. Kinh
nghiệm nghề nghiệp của Hứa Đồng rất phong phú, từng trải thế nên khi
thẩm vấn không cần cố tình phóng đại mọi chuyện. Cô là người thông minh, nếu muốn hợp tác với cảnh sát thì sẽ nói hết tất cả mọi chuyện. Công
việc thẩm vấn vẫn do các đồng nghiệp phía Bắc Kinh tiến hành.
“Tôi nghĩ cô Hứa đã từng nhìn thấy những bức ảnh tương tự phải không?”
Một bức ảnh được đẩy tới trước mặt cô.
Hứa Đồng nhìn qua, là ảnh chụp chung của Thẩm Cường và Mi Thủ. Tại địa chỉ
của Thẩm Cường, cô đã từng nhìn vô số bức ảnh kiểu này. Cô không hoang
mang, ngữ khí vô cùng bình ổn: “Đúng, tôi từng nhìn thấy.”
“Nhìn thấy ở đâu?”
“Trong nhà Thẩm Cường.” Hứa Đồng giơ tay gõ lên bức ảnh: “Trong nhà người đàn ông trong ảnh.”
“Cô từng tới nhà Thẩm Cường mấy lần?”
Hứa Đồng cất giọng điềm đạm: “Ba lần.”
“Lần lượt là khi nào?”
Hứa Đồng ngẫm nghĩ rồi nói thời gian của từng lần cho cảnh sát, người ghi chép tốc ký rất nhanh.
La Trì ngồi trong phòng quan sát dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực,
chép miệng: “Cùng là nhân viên công sở mà nhìn Hứa Đồng nhà chúng ta
kìa, đó gọi là đối mặt với hiểm nguy cũng không e sợ.”
“Tốt nhất cậu cất hết mấy lời này đi. Cậu là cảnh sát, nên biết tính nghiêm
trọng của vấn đề.” Lục Bắc Thần chậm rãi uống một ngụm café.
Né tránh chứ gì, La Trì dĩ nhiên biết rõ nếu quá thân thiết với nghi phạm thì anh ấy cũng sẽ mất đi tư cách điều tra.
Trong phòng thẩm vấn, bầu không khí bí bách, nguyên do tới từ sự bình tĩnh
của Hứa Đồng ngược lại mang tới cho phía cảnh sát một áp lực chưa từng
có.
“Cô từng gặp Thẩm Cường chưa?”
“Chỉ từng nhìn ảnh.”
“Cô tới nhà anh ta làm gì?”
“Muốn điều tra một chuyện.”
“Là sao?”
Hứa Đồng hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng nhả ra: “Tôi từng bị người ta đe dọa lúc nửa đêm, tôi nghi ngờ do Thẩm Cường làm nên muốn điều tra rõ ràng
nhưng khi tôi tìm tới địa chỉ nhà anh ta thì phát hiện anh ta không có
nhà. Từ cách sắp xếp đồ đạc có thể thấy có lẽ anh ta bỏ đi rất vội
vàng.”
“Cô cho là gì?”
Hứa Đồng ngẫm nghĩ: “Mất tích.” Cô ngước mắt lên nhìn cảnh sát: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cá nhân tôi.”
Cảnh sát nhìn cô chằm chằm: “Tôi rất muốn biết cô đã tìm được nhà Thẩm Cường như thế nào? Rồi tại sao lại suy đoán rằng người đe dọa cô là Thẩm
Cường?”