Ý của anh là có người giả mạo chữ ký của anh?Một vụ án dính líu tới rất nhiều người.
Một thương hiệu ‘Khiêm’ ầm ĩ không ít chuyện.
Thẩm Cường và Bàng Thành, hai cái xác bị ghép lại làm một. Vốn dĩ chỉ cho
rằng hung thủ thấy hài cốt của hai người tương đồng nên ghép lại với
nhau, nhưng thực tế hai người này còn quen biết. Bàng Thành lừa gạt chủ
tịch huyện một số tiền lớn tới Thượng Hải muốn gây dựng một sự nghiệp
mới, đầu tiên là tới võ quán, cuối cùng lại vào trung tâm ‘Khiêm’. Lúc
đó Thẩm Cường cũng ở Thượng Hải, hai người cùng là những người ở quê
lên, cùng chung cảnh ngộ, nảy sinh tình bạn cũng là chuyện bình thường.
Đây là những gì La Trì biết được sau khi tiến hành điều tra. Nhà Bàng Thành là hiện trường đầu tiên trong cái chết của Bàng Thành, vết máu trên đôi dép lê đã được chứng thực là của Thẩm Cường. Thông qua những suy đoán
lúc trước thì Thẩm Cường cũng chính là đồng phạm giết chết Bàng Thành,
sau đó lại bị sát hại. Vậy thì nảy sinh vấn đề, hai người đã từng tốt
đẹp như thế cớ sao lại trở mặt thành thù? Vì sao Thẩm Cường lại giúp
hung thủ? Không tồn tại cái gọi là giết người vì tình, bởi lẽ từ địa chỉ cũ của Thẩm Cường có thể nhận ra anh ta vẫn còn lưu luyến không quên cô bạn gái cũ, Mi Thủ.
Rốt cuộc người phụ nữ nấp sau Bàng Thành và Thẩm Cường là ai?
Tập đoàn Viễn Thăng thu mua Khiêm. Thẩm Cường và Thịnh Thiên Vỹ, người đầu
tiên chỉ là một nhân viên nhỏ không danh không tiếng, người phía sau lại là chủ tịch tập đoàn danh tiếng lẫy lừng, trông tưởng như chẳng có quan hệ gì, thế mà lại dính líu tới nhau vì người trợ lý tiền nhiệm tên Mi
Thủ.
“Thẩm mỹ viện không hề vứt bỏ chất béo được hút
ra từ người khách hàng, ngược lại tách dầu mỡ ra để lưu cữu, rồi lại lấy lý do tặng nước dưỡng da miễn phí để định kỳ lấy máu của khách hàng.
Trên thực tế, những phần mỡ và máu này không chỉ dùng để làm nguyên liệu cho nước dưỡng da, mà hơn thế còn trở thành nguyên liệu nấu nướng của
Ngoại Than Hối, mang tới một nguồn lợi nhuận khổng lồ cho thẩm mỹ viện
và Ngoại Than Hối.” La Trì một tay kẹp thuốc lá, nhìn Thịnh Thiên Vỹ đối diện, nói: “Anh đã thu mua thẩm mỹ viện và Ngoại Than Hối, mặc dù không đích thân quản lý nhưng dẫu sao cũng là người chịu trách nhiệm chung,
anh giải thích sao về chuyện này?”
Trông Thịnh Thiên
Vỹ càng ngày càng mệt mỏi. Vì dính líu tới vụ án nghiêm trọng, thế nên
thời gian thẩm vấn kéo dài, quá nhiều chứng cứ gây bất lợi đối với anh
ấy nên không cho phép bảo lãnh, không được gặp luật sư. Hứa Đồng vẫn
đang chịu sự kiểm soát của cảnh sát, có vẻ như cũng không tránh khỏi can dự. Mẹ của Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Lăng, người phụ nữ sắt đá từng gánh
vác cả tập đoàn Thịnh Viễn, sau khi biết tin con trai bị tạm giữ đã cực
kỳ phẫn nộ, lập tức gọi điện thoại tới văn phòng cục trưởng tại Bắc
Kinh, đanh thép yêu cầu thả con trai của bà ra.
Cảnh
sát phong tỏa mọi tin tức đối với bên ngoài. Mặc dù cánh nhà báo có nghe phong thanh, nhưng cũng chỉ là bảo sao biết vậy. Tưởng Lăng quay trở
lại hội đồng quản trị điều hành công việc, đám phóng viên lại đồn thổi
tranh luận, nhưng Tưởng Lăng không phải một nhân vật tầm thường. Bà đã
ra lời cảnh cáo, nếu có kẻ nào có ý đồ bôi nhọ thanh danh của Viễn
Thăng, bà chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bịt miệng đối phương lại. Thịnh Thiên Vỹ vẫn kiềm chế từ đầu tới cuối, nhờ người chuyển lời
tới mẹ, không cần lo lắng, sự tình sẽ có ngày lộ rõ chân tướng.
Đối mặt với việc thẩm vấn của La Trì, anh ấy nhíu mày rồi nhanh chóng cảm
thấy nực cười. “Anh đang nói gì cơ? Cái gì mỡ, cái gì máu?”
La Trì bèn kể lại tình hình dưới tầng hầm thẩm mỹ viện cho anh ấy, còn cả
cái gọi là bí kíp của Ngoại Than Hối nữa. Thịnh Thiên Vỹ lại nhíu mày.
Anh ấy không nói thêm gì, trong ánh mắt lộ vẻ suy tư.
“Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều, anh không lạ chứ?”
Thịnh Thiên Vỹ nói: “Họ lần lượt là người phụ trách thẩm mỹ viện và nhà hàng. Mặc dù tôi đã mua lại thương hiệu này nhưng công việc quản lý cụ thể
đều giao cho họ.”
“Trước đây quan hệ của anh với họ thế nào?”
“Trước đây?” Thịnh Thiên Vỹ nhún vai: “Trước đây hoàn toàn không quen biết.
Tôi chỉ biết họ vẫn luôn quản lý thương hiệu đó, thế nên sau khi mua lại tôi cũng không tìm người phụ trách khác.”
“Theo như
điều tra, nửa năm trước Ngoại Than Hối và thẩm mỹ viện đều có lãi. Một
thương hiệu có thể kiếm được tiền cho anh vì sao anh lại bỏ mặc không để ý?”
Ánh mắt Thịnh Thiên Vỹ bình thản: “Trọng điểm
công việc của công ty trong năm nay đặt vào ngành khai thác năng lượng.
Có lẽ Ngoại Than Hối và thẩm mỹ viện đã kiếm được tiền cho tôi nhưng so
với nguồn lợi thu được trong ngành năng lượng thì chỉ là một góc nhỏ.
Nếu lợi nhuận của chúng luôn ổn định như vậy thì hoàn toàn có thể duy
trì nguyên dạng, không cần động vào.”
“Có lẽ kiếm được cho anh rất nhiều tiền ư?” La Trì không hiểu.
“Thực tế là thương hiệu Khiêm kiếm được bao nhiêu tôi hoàn toàn không quan tâm.”
La Trì ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Anh vừa nói tất cả đều có thể giữ nguyên
dạng, cũng có nghĩa là anh dung túng cho hành vi của Ngoại Than Hối và
thẩm mỹ viện?”
“Về vấn đề mỡ và máu người mà ban nãy
anh hỏi, tôi hoàn toàn không rõ. Còn về việc vì sao lại rút những thứ đó ra, rất xin lỗi, tôi cũng không biết.”
“Anh là người phụ trách, xảy ra chuyện này không phải nói một câu không biết là có thể chối bỏ trách nhiệm đâu.”
“Tôi biết, trách nhiệm nào cần gánh vác tôi nhất định sẽ chịu.” Thịnh Thiên
Vỹ khẳng định: “Nếu đã có thể xảy ra chuyện này vậy thì chắc chắn là vấn đề của người quản lý. Đối với việc này, tôi sẽ tiến hành chỉnh đốn.”
“E rằng anh muốn lập tức rời khỏi cũng không có khả năng.” La Trì nói.
Thịnh Thiên Vỹ hơi nhướng mày.
“Tề Tuyết, người phụ trách thẩm mỹ viện, đã cung cấp cho cảnh sát những văn bản đồng ý cất giữ và vận chuyển mỡ và máu, chữ ký bên dưới chính là
của anh. Ngoài ra, Thích Kiều Kiều cũng khai nhận việc nhà hàng có thể
sử dụng máu người và mỡ người làm nguyên liệu nấu nướng cũng đã được anh đồng ý. Đồng thời cô ta cũng có được văn bản có chữ ký của anh.”
Nhưng Thịnh Thiên Vỹ lại cười: “Cảnh sát La, cho dù anh muốn bẫy tôi cũng đâu cần dùng cách thức thấp kém như
vậy, sao tôi có thể đồng ý với chuyện
này?”
La Trì đã sớm dự liệu rằng Thịnh Thiên Vỹ sẽ
không thừa nhận. Anh lấy tài liệu photo ra, lật trang cuối cùng, gõ lên
chữ kỹ cuối cùng: “Anh nhìn đi, có phải bút tích của anh hay không?”
Thịnh Thiên Vỹ hồ nghi, cầm tài liệu lên xem qua, ánh mắt rõ ràng đã sững sờ: “Việc này…” Anh ấy ngước lên nhìn La Trì rồi lại ra phần đầu của tài
liệu, quả nhiên là một phần văn bản xác nhận việc tiếp tục sử dụng mỡ và máu.
La Trì quan sát biểu cảm của anh, vô thức cứ hy vọng một câu: Đây không phải bút tích của tôi.
Trong phòng quan sát, Lục Bắc Thần dựa vào sofa, giơ cánh tay phải lên chống
đầu, trông có vẻ uể oải. Nhưng anh vẫn nhìn Thịnh Thiên Vỹ từ đầu tới
cuối, mỗi một biểu cảm đều không thể thoát khỏi đôi mắt của Lục Bắc
Thần. Thành viên trong tổ chuyên án tới rồi lại đi, có cả những người
mang trà nước tới. Ngư Khương gõ cửa đi vào, ánh mắt Lục Bắc Thần vẫn
không rời đi, vẫn nhìn đăm đăm về phía trước. Ngư Khương qua đưa café
nhưng rõ ràng là cô cũng thiếu ngủ trầm trọng, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Cô đặt café lên mặt bàn, nói với Lục Bắc Thần: “Nếm thử xem loại café này
thế nào.”
Từ xa đã ngửi được mùi café thơm nồng, Lục
Bắc Thần đổ người về phía trước, bê cốc café lên, còn chưa uống đã nói
một câu: “Bây giờ Blue Moutain chính tông rất khó mua.”
Ngư Khương ngồi xuống bên cạnh anh: “Nếu muốn mua kiểu gì cũng mua được.”
Lục Bắc Thần không nói gì thêm. Anh uống một ngụm, hài lòng gật đầu. Ngư
Khương thấy vậy, trong lòng thực sự rất vui. Cô hỏi: “Được chứ?”
“Không tồi.”
Ngư Khương mỉm cười, vô thức bóp bóp cánh tay.
“Chạy khắp thành phố Bắc Kinh?” Lục Bắc Thần bình thản hỏi một câu.
Ngư Khương nghiêng đầu nhìn anh: “Quả nhiên không chuyện gì giấu được anh.” Cô buông tay ra, lại nói: “Bây giờ Blue Moutain ít sản xuất. Vừa mới
tới Bắc Kinh tôi đã đặt trước rồi, hôm nay hàng tới. Cửa hàng ấy xa chỗ
này của chúng ta lắm, tôi mượn xe của Tiểu Lưu trong cục cảnh sát đi
lấy, cả đi cả về mất hơn ba tiếng đồng hồ. Trời đất, đường tắc cứng
luôn, cầm vô lăng đến nỗi tê cả tay.”
“Lái xe ba tiếng ở Bắc Kinh cũng không gọi là lâu.” Lục Bắc Thần khẽ cười, rồi giơ cốc café lên hướng về phía cô: “Vất vả rồi.”
“Anh thích uống mà.” Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh, trong lòng nở hoa.
Lục Bắc Thần uống một ngụm café rồi đặt xuống, điềm nhiên trả lời: “Đối với tôi, café chỉ có tác dụng giúp tỉnh táo.”
Ánh mắt Ngư Khương hơi đờ ra.
Một lúc sau, để né tránh những ngượng ngập trong lòng, cô chuyển hướng nhìn sang Thịnh Thiên Vỹ đang ngồi trong phòng thẩm vấn: “Trông cũng bảnh
bao đường hoàng, sao lại làm chuyện này cơ chứ?”
“Trước mắt vẫn chưa điều tra rõ ràng, không thể suy đoán.”
“Anh là người phụ trách cao nhất, sao có thể không biết một chút nào?”
Lục Bắc Thần im lặng.
“Nghe nói trợ lý của anh ta là chị họ của Cố Sơ?” Ngư Khương nhìn anh hỏi.
Lục Bắc Thần khẽ gật đầu.
“Cấp trên có vấn đề, trợ lý chắc gì đã không biết?”
“Đây là công việc của La Trì.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần rất hờ hững.
Ngư Khương không hỏi thêm gì nữa.
Trong phòng thẩm vấn, sau khi nhìn thấy văn bản, Thịnh Thiên Vỹ rất kinh
ngạc, lát sau mới nói: “Đích thực là chữ ký của tôi nhưng tôi rất chắc
chắn tôi chưa từng ký văn bản này.”
“Mỗi ngày anh ký bao nhiêu là văn bản, làm sao nhớ rõ được?”
Thịnh Thiên Vỹ nhìn La Trì, buồn cười: “Đây là doanh nghiệp của tôi, mỗi một văn bản dĩ nhiên đều phải đọc kỹ rồi.”
“Ý của anh là có người giả mạo chữ ký của anh?”
“Chữ ký và dấu nổi bên cạnh đích thực đều là của tôi nhưng tuyệt đối không
phải do tôi đích thân ký, dấu nổi cũng không phải tôi đóng.” Ánh mắt
Thịnh Thiên Vỹ nghiêm lại: “Đúng là đã có người giả mạo chữ ký của tôi.”
“Vậy anh cho rằng người có khả năng cao nhất đã giả mạo chữ ký của anh là ai?” La Trì hỏi.
Thịnh Thiên Vỹ hơi suy tư. Rất nhanh, tận sâu nơi đáy mắt xẹt qua một tia
sáng, nhưng cũng lập tức biến tan trong giây lát. Khi anh ấy ngước mắt
lên, biểu cảm đã bình thường trở lại: “Tôi không biết.”
“Điều này rất bất lợi với anh.” La Trì nói: “Chí ít thì anh phải có khả năng chứng minh với tôi anh vô tội.”
“Đây chẳng phải chuyện cảnh sát các anh cần làm hay sao?”
La Trì nghẹn lời, lúc sau lại hỏi: “Không nghĩ ra người giả mạo anh có thể là ai sao?”
“Không nghĩ ra.”
La Trì nhìn anh ấy một lúc lâu, rồi lại lấy một bức ảnh từ trong túi ra,
đẩy tới trước mặt Thịnh Thiên Vỹ: “Có từng gặp người này hay không?”
Trên hình chính là hình ảnh ghép mà Hứa Đồng giao cho cảnh sát. Bà lão bó chân đó đang nhìn chằm chằm vào họ với vẻ u ám…