Làm ăn nói chuyện làm ăn, tôi và cô Lâm chỉ cần một lời hứa giữa hai phía, còn về việc có tuân thủ lời hứa đó hay không… Cô Lâm,
hình như cô không có sự lựa chọn.Sau khi hạ
cánh, Lâm Gia Duyệt ngồi xe đi thẳng tới tập đoàn Kiều Viễn. Tòa cao ốc
sừng sững đó như vươn tới tận trời xanh. Cô thu tầm mắt lại, đeo lại
kính râm, đi thẳng vào trong tòa nhà.
Bảo vệ ngăn cô
lại, yêu cầu xô xuất trình chứng minh đã có hẹn trước. Lâm Gia Duyệt
cười khẩy, nói: “Tôi là Lâm Gia Duyệt, tên tôi chính là giấy thông
hành.”
Bảo vệ thấy cô bừng bừng khí thế cũng nhận ra
có gì bất thường, bèn gọi điện báo với lãnh đạo. Cấp trên vừa nghe tên
Lâm Gia Duyệt thì lập tức cho qua. Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của thư
ký, Lâm Gia Duyệt đi thẳng một mạch tới văn phòng chủ tịch.
Trợ lý hành chính đã đợi nhiều giờ, sau khi thấy cô vào thì chủ động bước
tới, lễ phép bày ra tư thế ‘mời’: “Tổng giám đốc đang đợi cô trong phòng làm việc. Cô Lâm, mời đi bên này.”
Tới phòng chủ
tịch, Lâm Gia Duyệt không đợi trợ lý hành chính đã trực tiếp xông vào.
Kiều Vân Tiêu đang gọi điện thoại, thắt cà vạt tề chỉnh, ngồi trên chiếc ghế xoay lớn. Trợ lý hành chính nét mặt thận trọng, sợ lại bị quở
trách. Kiều Vân Tiêu thấy vậy, giơ tay ra hiệu cho người trợ lý ra
ngoài.
Nhân lúc anh gọi điện thoại, Lâm Gia Duyệt
quan sát khung cảnh phòng chủ tịch một lượt. Ở giữa nơi phồn hoa đô hội, xa xỉ đến nỗi tấc đất tấc vàng, nhìn ra xa là sống Hoàng Phố, nhìn
xuống dưới là dân cư nhộn nhịp, nhưng phòng chủ tịch chỉ vỏn vẹn một
trăm mét vuông, không quá đỗi xa hoa, con người ở trong ngược lại càng
trở nên bé nhỏ. Nhưng rõ ràng Kiều Vân Tiêu làm chủ được sự tôn quý này. Cánh cửa kính sát sàn phía sau chiếu rọi muôn vạn ánh sáng, cũng phản
chiếu cả bóng hình anh. Trông anh quyền uy và nghiêm nghị, cũng khó
trách khiến bao nhiêu nhân viên răm rắp nghe theo.
Lâm Gia Duyệt đã nghe nói về chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu, cũng nhận ra một vẻ mỏi mệt từ gương mặt Kiều Vân Tiêu. Đây vốn dĩ là một người đàn ông ôn
nhu như ngọc, tiếc là lăn lộn quá nhiều năm trên thương trường, sự ôn
hòa của anh đã không thể che được cái sắc sảo từ trong bản chất. Cô chọn ngồi xuống một chiếc ghế sofa. Chẳng mấy chốc, người trợ lý đã bê tới
một cốc café mới pha. Cô uống một ngụm, người trợ lý vừa định rời đi thì bị cô gọi giật lại.
“Không thêm đường, không thêm sữa, pha đặc.”
Người trợ lý ngẩn ra nhưng vẫn làm theo.
Khi café được bê lên cũng là lúc Kiều Vân Tiêu nói chuyện điện thoại xong.
Anh ngồi đối diện với cô, cười nói: “Trước giờ Lục Bắc Thần luôn thích
uống café đen. Phụ nữ mà phải chiều theo thói quen của đàn ông sẽ mệt
lắm.”
“Để có được trái tim một người phụ nữ, đâu phải cậu chủ Kiều không lao tâm khổ tứ?” Nét mặt Lâm Gia Duyệt không có một
nụ cười, nhìn Kiều Vân Tiêu bằng nét mặt cảnh giác.
Kiều Vân Tiêu vẫn mỉm cười: “Tôi chỉ đang làm cùng một chuyện giống cô Lâm mà thôi.”
“Không cần phí lời. Kiều Vân Tiêu, rốt cuộc anh có ý gì?” Lâm Gia Duyệt bất mãn nhíu mày.
Kiều Vân Tiêu dựa người ra sau ghế: “Rất đơn giản. Tôi biết cô đã điều tra
được không ít chuyện. Tôi không yêu cầu gì khác, chỉ mong cô Lâm có thể
kín miệng.”
Lâm Gia Duyệt hơi nheo mắt nhìn anh: “Chẳng phải tổng giám đốc Kiều cũng đang điều tra sao?”
“Cô bảo vệ Lục Bắc Thần thì tôi cũng đồng thời muốn bảo vệ Cố Sơ. Cô và tôi mỗi người có được thứ mình muốn. Cô tảng lờ những chuyện cô điều tra
được. Ngược lại, tôi cũng sẽ không tiết lộ sự thật Lục Bắc Thần sắp trở
thành một kẻ tàn phế.” Kiều Vân Tiêu nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Lâm Gia Duyệt run người, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt thảng thốt.
“Cũng nhờ người mà cô Lâm tìm tới. Cô muốn điều tra ngọn nguồn chuyện của nhà họ Cố, muốn điều tra Cố Sơ, không ngờ lại điều tra ra hiện trường vụ
tai nạn xe năm đó của Lục Bắc Thâm chỉ là giả. Tiếp tục điều tra sâu hơn thì nguyên nhân cái chết của Lục Bắc Thâm cũng rất kỳ lạ, cũng tức là
Lục Bắc Thần rất có thể đã nói dối. Cô lại điều tra ra năm đó quan hệ
giữa hai anh em Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm vốn không tốt lắm, hai anh
em họ từng vì chuyện quỹ tài chính mà ầm ĩ một thời gian. Những tin tức
này bị Lục Môn bịt kín, muốn điều tra, ắt phải tìm một số người có tuổi
trong Lục Môn mới được. Chỉ tiếc rằng bây giờ Lục Môn do Lục Đông Thâm
đứng đầu, những thành phần tâm huyết lâu đời đã bị anh ta thay sạch sẽ.
Con người Lục Đông Thâm đó có sở trường đào tận gốc, trốc tận rễ, đừng
nói là những người kỳ cựu trong Lục Môn, ngay cả bí mật của Lục Môn cũng bị anh ta giấu nhẹm, thế nên có thể nói cô Lâm đã tốn không ít công
sức.” Kiều Vân Tiêu châm một điếu xì gà, từ tốn nhả khói, cười khẽ.
Hô hấp của Lâm Gia Duyệt trở nên dồn dập, lát sau mới lên tiếng: “Chẳng
phải anh căm ghét Lục Bắc Thần đã cướp Cố Sơ đi sao? Vì sao bây giờ lại
bắt tôi dừng tay?” Đúng là cô đã âm thầm điều tra Lục Bắc Thần, thật ra
phần nhiều muốn điều tra chuyện của Cố Sơ và Lục Bắc Thâm, còn cả chuyện của nhà họ Cố năm đó. Cô đã cử thám tử tài giỏi. Mấy người khác đều
điều tra ra năm đó Lục Bắc Thâm chết do vội vã đi ra sân bay, nhưng
người cuối cùng lại điều tra được chứng cứ khác. Năm đó chỉ có tai nạn,
vốn không phát hiện được xác của Lục Bắc Thâm. Điều này khiến cô kinh
ngạc. Nếu là sự thật thì chứng tỏ Lục Bắc Thâm không chết vì tai nạn,
vậy nguyên nhân cái chết của anh ta rốt cuộc là gì?
Khi cô còn muốn tiếp tục điều tra thì không ngờ mọi tài liệu mấy người thám tử này điều tra được đều bị người ta xóa sạch, hoàn toàn biến mất, chỉ
để lại một hàng chữ: Gặp nhau nói chuyện – Kiều Vân Tiêu.
“Bởi vì chuyện này tôi sẽ đích thân ra tay.” Kiều Vân Tiêu nói một nửa
nguyên nhân. Quan trọng hơn là anh ngầm cảm thấy chuyện nhà họ Cố năm đó không đơn giản như vậy. Nếu để Lâm Gia Duyệt tiếp tục nhúng tay vào,
chưa biết sẽ gây ra chuyện gì. Anh không tin tưởng Lâm Gia Duyệt, cô ta
sẽ che giấu chuyện nhà họ Lục, nhưng một khi bắt thóp được nhà họ Cố,
người phụ nữ này nhất định sẽ không chịu để yên.
“Vì sao tôi phải tin anh?” Lâm Gia Duyệt
âm thầm cuộn chặt tay lại.
“Cô Lâm này, tôi nghĩ cô đã nhầm một chuyện. Không phải cô có cần tin tưởng tôi hay không, mà cô bắt buộc phải làm theo những gì tôi yêu cầu.” Kiều Vân Tiêu uể oải đáp: “Tạm thời chưa nói tới hiện trường tử vong đáng
nghi, chỉ riêng bệnh tình của Lục Bắc Thần mà lộ ra thì cũng đủ hủy hoại cậu ta. Làm ăn nói chuyện làm ăn, tôi và cô Lâm chỉ cần một lời hứa
giữa hai phía, còn về việc có tuân thủ lời hứa đó hay không…” Nói tới
đây, anh cười khẩy: “Cô Lâm, hình như cô không có sự lựa chọn.”
Ánh mắt Lâm Gia Duyệt cũng lạnh đi: “Anh sợ tôi điều tra ra ngọn nguồn chuyện nhà họ Cố chứ gì?”
“Chuyện nhà họ Cố năm đó xôn xao khắp nơi. Bây giờ tôi chỉ muốn Cố Sơ được sống yên bình. Thế nên tôi không cho phép bất kỳ người nào lợi dụng chuyện
nhà họ Cố để nhiễu loạn những tháng ngày yên ổn của cô ấy. Cô Lâm là
người thông minh, tôi nghĩ cô cũng không muốn nhìn thấy Lục Bắc Thần
thân bại danh liệt chứ, phải không?” Kiều Vân Tiêu tươi cười uy hiếp.
Lâm Gia Duyệt mím chặt môi, lát sau lạnh lùng nói: “Kiều Vân Tiêu, coi như
anh lợi hại. Chúng ta cứ chờ đó.” Dứt lời, cô ta xách túi, quay người bỏ đi.
Từ đầu tới cuối, nụ cười vẫn đọng nơi đáy mắt
Kiều Vân Tiêu, chỉ tới khi ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa phòng làm việc bị
đóng lại, nó mới tan đi. Lâm Gia Duyệt chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như vậy, cô ta chắc chắn sẽ không từ bỏ. Sau này, anh phải đề phòng
người phụ nữ này.
…
Tới sân bay
Bắc Kinh chưa tới ba giờ nhưng dọc đường đẩy xe tới khu hành lý, Cố Sơ
vẫn bị gió lạnh thổi tới run cầm cập, vào trong phòng cô lập tức xoa tay liên hồi. Lớn từng này, nhưng đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới Bắc
Kinh, cũng là lần đầu tiên tới một thành phố phương Bắc, không ngờ cuối
thu ở phía Bắc lại lạnh nhường này.
Đợi hành lý là
một chuyện lãng phí thời gian, Cố Sơ mở máy ra, khi định gọi lại cho Lục Bắc Thần thì nhận được vô số tin nhắn, đều được nhận tự động sau khi
tắt máy. Cô mở ra xem, tin nào cũng là của Lục Bắc Thần, đại khái đều
hỏi cô đang ở đâu. Cố Sơ sung sướng suýt khóc, sốt sắng hồi đáp lại,
muốn nói với anh rằng bây giờ cô đang ở Bắc Kinh.
Lần này thì đối phương nhận máy rất nhanh, gần như chỉ mới đổ một hồi
chuông. Giọng Lục Bắc Thần có phần gấp gáp, anh hỏi: “Em ở đâu vậy?”
“Em hả…” Cố Sơ mừng rỡ: “Anh đoán coi!”
Cô nghe ra được anh lo lắng, như thế lại càng hạnh phúc ngập tràn.
Đầu kia đè nén sự sốt ruột xuống, thở dài: “Sao tới Bắc Kinh mà không báo
trước cho anh biết?” Vừa có phần bối rối vừa có chút nuông chiều.
“Em không được tới à?” Cô hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên có thể.” Giọng Lục Bắc Thần như đang mỉm cười: “Chí ít anh sẽ không để em ngồi hạng ghế phổ thông.”
“Anh không lo em ngồi một mình trên khoang hạng nhất sẽ có duyên gặp người khác giới à?” Cố Sơ đùa.
“Ai dám tán tỉnh em, anh sẽ giải phẫu kẻ đó.”
Cố Sơ vờ tỏ ra kinh ngạc: “Anh Thần, anh hung dữ quá.”
“Em ấy à…” Giọng nói đầu kia đã trầm xuống, êm tai hơn, như cười như không. Lát sau anh nói: “Anh đang giải quyết một chuyện hóc búa, có thể ngồi ở sân bay đợi anh không?”
“Ở sân bay đợi anh?” Cố Sơ không hiểu: “Anh bận thì cứ bận, không sao, cho em địa chỉ đi, em tự qua được mà.”
“Không được, phải ở sân bay đợi anh.” Lục Bắc Thần kiên quyết.
“Á…” Cố Sơ không hiểu.
Có lẽ nhận ra mình hơi cứng rắn, Lục Bắc Thần một lần nữa chuyển thành
giọng dỗ dành: “Sơ Sơ, ở sân bay ấm hơn. Em ăn chút gì rồi đọc báo, đợi
anh một lát. Anh xong việc sẽ lập tức qua đón em.”
“Thế khi nào thì anh xong việc?”
Đầu kia hơi ngừng lại giây lát rồi trả lời: “Tầm khoảng hai tiếng nữa.”
“Hả?” Cố Sơ cao giọng. Hai tiếng? Anh nỡ lòng nào bắt cô đợi ở đây hai
tiếng?! “Lục Bắc Thần, anh chắc chắn anh vừa nói hai tiếng chứ hả?”
“Ừ, phải hai tiếng.” Lục Bắc Thần lặp lại: “Hơn nữa em bắt buộc phải đợi
anh ở sân bay. Bắc Kinh rộng lắm, em sẽ lạc đường đấy, với cả bên ngoài
còn lạnh nữa.”
Bắc Kinh quá lớn, cô sẽ lạc đường…
Cái lý do gì đây?
“Alô, Lục Bắc Thần!”
“Được rồi, không nói nữa. Anh phải ra hiện trường ngay đây. Ở sân bay đợi anh đấy, không được đi đâu cả.” Nói tới đây, Lục Bắc Thần lại bổ sung thêm
một câu: “Cũng đừng có gọi điện cho La Trì hay Ngữ Cảnh, họ đều bận rộn ở hiện trường cả rồi.”
Cố Sơ buồn bã, lẩm bẩm: “Thôi được rồi…” Cô nhìn nhanh đồng hồ. Hai tiếng… Hai tiếng nữa thì trời tối rồi!
Lục Bắc Thần cũng không an ủi thêm mà thẳng thừng kết thúc cuộc gọi, khiến
Cố Sơ tức đến nỗi chỉ muốn đập máy ra ngay. Chuyện gì cơ chứ? Cô tràn
đầy nhiệt huyết chạy tới đây để cho anh bất ngờ, kết quả anh lại bắt cô
đợi thêm hai tiếng ở sân bay. Làm gì có ai đầu gỗ như anh, tức chết mất
thôi!