Tối nay chúng ta không những đón lễ Halloween sắp đến mà còn long trọng chúc mừng sinh nhật cho nhân vật linh hồn của chúng ta!Cả một quán bar không còn ai sống sót.
Sau tiếng hét, đầu óc Cố Sơ cứ ong ong mãi, hai chân như bị đóng đinh dưới
đất, muốn bước tiếp lên trên xem xét cũng lực bất tòng tâm. Sau giây
phút sửng sốt, La Trì lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác, rút súng ở thắt lưng ra bắt đầu kiểm tra xung quanh. Lục Bắc Thần giơ tay ra với Cố Sơ: “Đi sát anh.”
Giây phút được anh nắm chặt tay, Cố Sơ mới nhận ra mình vẫn là một người còn sống.
La Trì tay cầm súng bước về phía trước, Lục Bắc Thần dắt Cố Sơ đi tới
trước một nhân viên phục vụ đang nằm dưới đất, gần bọn họ nhất. Anh ngồi sụp xuống, quan sát qua thứ ánh sáng u tối, sau đó đặt ngón tay lên chỗ động mạch lớn của anh ta, đầu mày nhíu lại ngay lập tức. Cố Sơ đang
định hỏi anh thế nào thì nghe thấy bên kia La Trì gọi khẽ: “Ngữ Cảnh!”
Ngữ Cảnh?
Cố Sơ giật thót, lập tức quay đầu lại. Thấy La Trì đang ngồi ngay gần đó,
bên cạnh anh ấy có không ít người đang nằm ngổn ngang. Cô không kịp hỏi
Lục Bắc Thần tình hình ra sao nữa mà trực tiếp chạy tới bên cạnh La Trì. Vừa lại gần đã hốt hoàng, quả nhiên là Ngữ Cảnh!
Cậu ấy dựa nghiêng vào một chiếc ghế đơn bên cạnh sofa, nhắm mắt, đầu lệch
một bên, trên trán gần như đã máu thịt mơ hồ, khóe miệng cũng chảy máu.
Cố Sơ trợn tròn mắt, phải bịt chặt miệng mới ngăn không cho mình kêu lên thành tiếng. Khi chuyển tầm nhìn sang bên cạnh Ngữ Cảnh, còn có cả Phan An! Có một sợi dây thừng thắt trên cổ Phan An, dưới ánh đèn đung đưa,
sắc mặt anh ấy trắng bệch, bờ môi tím tái. Còn nằm sát bên Phan An là
Ngư Khương, cô ta nằm sấp, mặt dán xuống đất, trên mặt đất là một vũng
máu…
Không chỉ ba người họ, số người im phăng phắc xung quanh cũng phải hơn ba mươi người…
“Bắc Thần…” Cố Sơ đứng trên lối đi, một nỗi khiếp sợ vô cớ dâng lên khắp
người, giống như đang có vô số con rết đang bò lên sống lưng, khí lạnh
men theo từng lỗ chân lông ùa thẳng vào huyết mạch. Cô ngửi thấy mùi của chết chóc. “Lục Bắc Thần!” Cô ra hức hét gọi tên anh.
Sau khi kiểm tra mấy người phục vụ ngã gục ngoài cửa, thấy Cố Sơ gọi tên
mình trong tuyệt vọng, anh đứng dậy, bước tới, mặt không cảm xúc. Cố Sơ
níu lấy cánh tay anh, run rẩy chỉ vào đám Ngữ Cảnh, gần như nghẹn ngào:
“Họ… Họ chết hết rồi!”
La Trì nhìn xung quanh một
vòng, thấy không có đối tượng khả nghi nào ẩn nấp bèn nhét súng trở lại
hông, lôi di động ra định báo cảnh sát và xe cứu thương. Đang định bấm
máy thì Lục Bắc Thần lên tiếng: “Kiểm tra hiện trường đã.”
La Trì nhìn anh kinh ngạc: “Ở đây chỉ có ba chúng ta, hơn nữa chúng ta cần phải bảo vệ hiện trường.”
“Tôi và cậu bảo vệ hiện trường.” Lục Bắc Thần ngữ khí vẫn điềm đạm như cũ: “Sơ Sơ, em khám nghiệm thi thể.”
Cố Sơ nhìn chằm chằm mấy người Ngữ Cảnh, trong đầu chỉ toàn là những hình
ảnh thường ngày họ đùa vui bỡn cợt. Còn cả Ngư Khương nữa, mặc dù quan
hệ với cô ta không tốt đẹp nhưng Cố Sơ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô
ta chết. Hai tay cô cứ run mãi, sau khi nghe được mệnh lệnh của Lục Bắc
Thần, cô bất lực lên tiếng: “Em… Em không làm được…”
Lục Bắc Thần đi tới trước mặt cô, ánh mắt nặng nề: “Cho dù sau này em trở
thành bác sỹ hay theo nghiệp pháp y, rồi cũng sẽ có một ngày em phải đối mặt với những người mà mình quen biết, có thể là bạn bè, có thể là
người thân. Thế nên em không có đường lùi, chỉ còn cách đối mặt.”
“Anh ở bên em… Bắc Thần, ở với em.” Cố Sơ như nắm lấy phao cứu sinh, tay vẫn bám riết lấy anh.
Lục Bắc Thần giơ ngón cái lên nhẹ nhàng cọ lên gò má cô, nói rõ từng câu
từng chữ: “Báo cho anh biết thời gian tử vong, nguyên nhân tử vong của
tất cả những người này.”
“Bắc Thần…”
“Đi đi.” Ánh mắt anh nghiêm lại.
Cố Sơ đành phải làm theo.
Anh có sự kiên quyết và ‘tàn nhẫn’ của mình, nhưng làm ngành pháp y này há
chẳng phải mỗi ngày đều bước đi trong sự ‘tàn nhẫn’ hay sao? Lục Bắc
Thần nói đúng, làm bác sỹ là ‘không biết sống sao biết chết’, còn pháp y lại là ‘không biết chết sao biết sống’. Nếu thật sự có một ngày phải
đối mặt với người thân nhất của mình thì sự ‘tàn nhẫn’ này sẽ trở nên có ý nghĩa.
Nhưng cô bây giờ tự cho rằng mình không được bình tĩnh và ‘tàn nhẫn’ như Lục Bắc Thần.
Cô từ từ đi tới bên ghế. Mỗi bước đi, khoeo chân lại run lên. Lục Bắc Thần đứng yên trên lối đi không nhúc nhích, điềm đạm chứng kiến tất cả. Đợi
Cố Sơ ngồi xuống bên cạnh Ngữ Cảnh rồi, Lục Bắc Thần mới nhìn về phía La Trì, như cười như không: “Cảnh sát La, xem ra cậu vẫn còn một mặt khác
mà người khác chưa biết.”
La Trì hơi ngẩn người, quay đầu nhìn anh: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Lục Bắc Thần không giải thích quá nhiều, khóe môi chỉ hơi cong lên.
“Lục…”
“Bắc Thần!” Là tiếng của Cố Sơ.
Lục Bắc Thần không nói thêm gì với La Trì nữa mà đi thẳng tới bên cạnh Cố
Sơ. Cố Sơ kinh hoàng chỉ vào Ngữ Cảnh, nhất thời nói năng không gãy gọn: “Cậu ấy… Cậu ấy…”
“Em xem xem mấy người khác chết
hết cả chưa.” Lục Bắc Thần cười khẩy: “Nếu mà chưa chết hết để anh bồi
thêm cho vài nhát dao nữa.”
Cố Sơ đứng bật dậy, lắp bắp: “Họ…”
“Vết thương do hung khí cùn tạo thành phần lớn sẽ khiến da hoặc tổ chức của
nạn nhân bị trầy xước, bầm tím hoặc rạn nứt. Bộ phận sợi hoặc huyết quản chưa tan vỡ, vắt ngang giữa hai miệng vết thương hình thành cầu giữa
mô, đây là một trong những đặc điểm chủ yếu của vết thương do hung khí
cùn. Vết thương ở phần đầu của Ngữ Cảnh phù hợp với đặc điểm này. Tiếp
tục tới đặc biệt của chết do bị siết cổ, mức độ thô mịn cứng mềm quyết
định độ nông sâu của rãnh siết, hình dáng bề ngoài và tình trạng máu tụ. Độ mịn thô của sợi dây trên cổ Phan An là nguyên nhân có tình trạng
xuất huyết phía trên và dưới rãnh siết.” Lục Bắc Thần đi tới bên cạnh
Ngữ Cảnh và Phan An, khoanh hai tay trước ngực, giọng nói ung dung: “Hai
người này cũng coi như đã giảng giải cho em một bài về cái chết. Chỉ
tiếc là con người ta khi đối mặt với sự uy hiếp điều có phản ứng khiêu
chiến. Vật cùn gây ra vết thương trí mạng nhưng nạn nhân lại ăn mặc
chỉnh tề, trên người không có dấu hiệu giằng co, đối kháng. Người bị
siết cổ chết lại càng thiếu chuyên nghiệp, chắc là chỉ mãi nghĩ xem làm
sao để hù dọa người khác mà quên mất động mạch cổ và động mạch đốt sống
nếu không thể hoàn toàn tắc nghẽn, quá trình nghẹt thở kéo dài thì dung
mạo nạn nhân không những sưng vù, tím tái rõ nét mà trên mặt còn có khả
năng xuất huyết. Cũng phải, Phan An mà, dù có chết thì cũng phải chết
đẹp một chút, sao có thể tự hủy hoại gương mặt đẹp đẽ của mình chứ?”
Cố Sơ đứng bên cạnh ngầm giận dữ.
“Một người là pháp y nhân chủng với nhiều năm kinh nghiệm, một người là nhà
sinh vật học có kiến thức không tồi, đi theo tôi bao nhiêu năm tài nghệ
cũng khá thế mà không có chút thường thức về vết thương do vật cùn gây
ra, làm ra cái bộ mặt trắng ngắt định giả ma hù người à?” Lục Bắc Thần
chau mày, mỗi chân một đá vào hai bọn họ: “Đứng dậy hết cho tôi, đừng có để tôi mất mặt.”
Anh vừa dứt lời thì Ngữ Cảnh đã ôm chân kêu oai oái: “Aiyo, giáo sư ơi, anh đá em đau…”
Phía bên kia Phan An cũng từ từ mở mắt ra, thầm lẩm bẩm một câu ‘nhạt nhẽo’
rồi bắt đầu thanh minh với Lục Bắc Thần: “Kiểu hóa trang này của tôi
càng phù hợp với cách biểu đạt của nghệ thuật nhiếp ảnh, hiện thực quá
khốc liệt. Với lại cũng tạo phiền phức cho thợ hóa trang nữa.”
Lục Bắc Thần hừ một tiếng, quát lên trong không trung: “Chloe, có phải gần
đây không mở hàng cậu không kiếm được tiền không? Không mời được thợ
trang điểm giá cao thì cậu có thể mượn tiền tôi mà.” Rồi anh quay sang
những người khác: “Đứng dậy hết cả đi, một đám máu gà. Sao? Định đổi
nghề sang trừ yêu diệt ma hết à?”
Anh vừa nói hết câu thì bỗng nghe thấy một tiếng ào ào, tiết tấu sống động vang lên khắp
hội trường, ánh sáng trở nên vô cùng rực rỡ. Những người vốn đang nằm
hoặc bò đều đứng cả dậy, hò reo, lắc lư trước mặt Lục Bắc Thần.
Ngay sau đó, ánh sáng trên sàn nhảy cũng bừng lên. Chloe xuất hiện, cả người như quỷ cầm micro, cực kỳ thái quá. “Ladies and gentlements, chào mừng
mọi người tham gia đêm Halloween tổ chức sớm, tôi là thám tử Chloe~ yêu
quý mọi người!”
Cả hội trường gần như vỡ òa!
Lục Bắc Thần đứng im tại chỗ. La Trì tiến lên, tiếng quát vừa đủ để lấn át
tiếng nhạc: “Tin tôi đi, tôi thật sự không biết Chloe giở trò.”
Lục Bắc Thần không để ý tới anh ấy.
La Trì xoa xoa nắm đấm: “Cái thằng chết tiệt! Còn tự xưng là thám tử? Còn biết xấu hổ không?”
Cố Sơ đứng bên cạnh, cười sắp tắt thở. Thật ra ban nãy cô tưởng thật, nhất là khi nhìn thấy dưới đất đầy rẫy ‘xác chết’, Lục Bắc Thần còn ép cô
‘khám nghiệm’ thì cô lại càng suy sụp. Nhưng khi kiểm tra thấy vết
thương của Ngữ Cảnh và Phan An thì đã phát hiện ra điều bất thường, da
thịt còn ấm, trên người không có lấy một vết giằng co, hiện trường cũng
không có dấu hiệu đánh lộn. Cô lại sờ lên động mạch lớn của họ, kết quả
phát hiện ra mấy đám người này đang thở bình thường hơn cả người bình
thường.
Chloe mặc một bộ công tước hút máu rộng rãi,
công nhận là khiến vô số trái tim thiếu nữ mê đắm. Anh ta nhiệt tình
trào dâng: “Tối nay chúng ta không những đón lễ Halloween sắp đến mà còn long trọng chúc mừng sinh nhật cho nhân vật linh hồn của chúng ta! Nhân vật linh hồn quan trọng này chính là… Lục Bắc Thần! Giáo sư Lục tuấn tú phóng khoáng khiến bao trái tim thiếu nữ phải ngưỡng mộ!”
Tất cả mọi người đều vỗ tay điên cuồng. Mấy người Ngữ Cảnh cũng bu lại, lần lượt chúc mừng sinh nhật vui vẻ. Những âm thanh như pháo ran vang khắp
hội trường, ngay sau đó nhạc nền bài hát Happy birthday từ trên cao vọng xuống, còn cả vô vàn cánh hoa. Hai nhân viên phục vụ từ từ đẩy ra một
chiếc bánh gato cao sáu tầng. Rất nhiều các cô gái trẻ quả thực cũng bạo dạn, lao về phía Lục Bắc Thần, vây quanh, ôm chặt, ai nấy cái miệng nhỏ đều ríu rít như chim vàng oanh: “Giáo sư Lục, sinh nhật vui vẻ…”
Cố Sơ cứ thế bị gạt qua một bên. Nếu không có La Trì nhanh chân nhanh tay
đỡ lấy, chẳng biết cô bị đám con gái đó xô đi tới tận đâu. Cô trừng mắt
lườm La Trì, La Trì lập tức xóa bỏ sạch sẽ: “Tất cả đều là kế hoạch của
Chloe. Trong đám người này có đồng nghiệp phía Bắc Kinh và Thượng Hải,
còn có một số người bạn do Chloe mời tới. Đám con gái kia chắc là người
của cậu ta đấy, em tìm cậu ta mà tính sổ.”