Bắc Thần, cảm giác ở bên cạnh anh giống hệt như Bắc Thâm vậy.Mấy lần say khướt, mấy bận nhếch nhác đều bị Lục Bắc Thần bắt tại trận. Cố
Sơ vốn không kháng cự lại rượu, vì một người tửu lượng thấp như cô chỉ
vừa nếm hơi nem là đã bồng bềnh, còn chưa đến mức say bét nhè hại sức
khỏe, thế nên đối với rượu cô vẫn còn tồn tại một cảm xúc tốt đẹp. Nhưng Lục Bắc Thần đã nghiêm cấm hành vi ‘nát rượu’ của cô, về mặt mày, sự
kiên quyết của Lục Bắc Thần giống Lục Bắc Thâm như đúc.
Lục Bắc Thần uống đỡ cho cô ly rượu đó một cách hợp tình hợp lý như vậy.
Chloe thấy thế lắc đầu chép miệng: “Có một câu nói đúng lắm, bảo vệ quá
mức là làm hại. Cô ấy đâu còn là trẻ con nữa, sao lại không được uống
rượu?”
Cố Sơ mỉm cười nhìn Lục Bắc Thần, đang muốn nghe anh trả lời thế nào.
Lục Bắc Thần ung dung: “Tôi là bạn trai của cô ấy, bảo cô ấy không được uống là không được uống.”
Chloe nhướng mày: “Hoang đường! Cho dù cậu là bạn trai của cô ấy cậu cũng không thể can dự vào tự do của cô ấy.”
Cố Sơ ngồi bên xem trò vui như không có chuyện gì.
“Chloe, cậu có ý đồ đen tối nhé, cứ muốn chuốc say cho Cố Sơ, định làm gì hả?”
Phan An cầm ly rượu, ngồi bên cười: “Cậu chuốc say cho cô ấy rồi, tối
nay để Lục chăn đơn gối chiếc à?”
“Phan An, anh uống
nhiều rồi bắt đầu ăn nói không suy nghĩ đấy phải không?” Cố Sơ trừng mắt với Phan An, những lời nói tốt đẹp rơi vào trong miệng anh ấy kiểu gì
cũng có mùi ‘mặn mà’.
Phan An cười xấu xa: “Những gì
anh nói đều là sự thật hùng hồn.” Rồi anh ấy quay sang Lục Bắc Thần:
“Lục, người có thần giao cách cảm với cậu là tôi mà.”
Lục Bắc Thần mỉm cười, không nói một câu mà chỉ rót rượu cho Phan An. Cố Sơ dựa vào người Lục Bắc Thần, hít hà hơi thở của anh, thấy anh chỉ cười
như đang ngầm thừa nhận thái độ của Phan An, trái tim nhỏ bé của cô lại
bắt đầu nhộn nhạo. Cứ như vậy mấy người họ lại nói nói cười cười. Là một đêm khó quên, chẳng ai muốn nói chuyện công việc, cũng chẳng buồn để
tâm tới những điều phiền lòng.
Có rất nhiều người quá chúc rượu mừng sinh nhật Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần thường ngày không
thích uống rượu nhưng hôm nay quả thực đã quá nể mặt Chloe, ai tới chúc
rượu anh cũng tiếp. Còn có một vài người vừa nhìn là biết cố tình tới
chúc rượu Cố Sơ, lần nào Cố Sơ cũng cố gắng đồng ý trong vui vẻ, nhưng
sau khi nâng ly rượu lên cuối cùng đều rơi cả vào tay Lục Bắc Thần. Mấy
người kia bắt đầu ầm ĩ, ban đầu còn biết nói anh thương bạn gái, sau ba
tuần rượu thì đã trở thành: Đại ca Lục, bọn em muốn uống rượu với bà xã anh mà cũng không được ạ?
Một câu chị dâu, hai câu bà xã, nếu không thì cũng trở thành ‘Lục phu nhân’ như trong lời đám con gái kia, tất cả đều đã đổi hết mùi vị. Ban đầu Cố Sơ còn chữa lại, sau đó bị Lục Bắc Thần ngăn cản. Anh nói: “Họ gọi thế
nào thì em cứ đáp lại thế là được rồi.”
Cố Sơ nghi ngờ Lục Bắc Thần hơi say rồi, bình thường anh sẽ không nói mấy câu đùa cợt như vậy.
Chloe là người khơi mào bữa tiệc sinh nhật tối nay, cũng đồng thời là người
dẫn chương trình. Có anh ta ở đây, bầu không khí vẫn náo nhiệt từ đầu
tới cuối. Các tiết mục được chuẩn bị không ít, nếu không phải sợ Lục Bắc Thần chê ầm ĩ, có khi cả những tiết mục biểu diễn hoành tráng cũng bị
anh ta chuyển hết lên sàn nhảy. Khi thổi nến sinh nhật để ước nguyện,
tiếng nhạc trở nên nhẹ nhàng trầm lắng, ánh sáng cũng êm dịu hơn, từng
tầng từng tầng sáng màu tím được tô từ nhạt tới đậm, rồi lại đan cài với ánh sáng màu xanh đậm. Sóng ánh sáng hắt lên vách tường, như tầng tầng
lớp lớp sóng biển nhởn nhơ, đợt này nối đợt kia.
Ánh đèn tối đi, ánh nến lại trở nên rực rỡ.
Lúc ấy Cố Sơ mới phát hiện thì ra bốn phía xung quanh quán bar được thắp
đầy nến, rất nhỏ, được đặt trong đèn lồng, khi còn ánh đèn cô vẫn tưởng
đó là những đồ trang trí, không ngờ khi được thắp sáng lại tựa sao trời
lác đác, lung linh, lấp lánh thậm chí là huyền ảo. Nó khiến cho một
người con gái như Cố Sơ cũng phải cảm thấy đổ mồ hôi. Sự lãng mạn này
không liên quan đến việc bỏ ra bao nhiêu tiền, chỉ liên quan tới những ý tưởng, tới óc sáng tạo.
Lục Bắc Thần đã ước nguyện
điều gì cô không biết hoặc có khi anh vốn không ước gì cả, vì từ lúc anh nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thổi nến theo yêu cầu mọi người, thời gian
rất ngắn ngủi. Trước khi nến tắt, Cố Sơ lại ước một điều. Cô mong Lục
Bắc Thần luôn được bình an, mong cô và anh trọn đời không chia lìa.
Nhát cắt bánh đầu tiên do chính tay Lục Bắc Thần thực hiện, ngay sau đó cả
chiếc bánh gato sáu tầng được anh lần lượt phân phát. Bình thường anh
không thích ăn đồ ngọt, chỉ cùng Cố Sơ ăn một phần. Khi Ngư Khương đi
tới mời rượu cũng đúng lúc Cố Sơ xiên một miếng bánh nhỏ nhét vào miệng
Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thần không né tránh, cũng vừa kịp há miệng ra. Sau khi nhìn thấy cảnh đó, Ngư Khương cười mà như không: “Có cần tình tứ
vậy không?”
Cố Sơ đặt chiếc đĩa xuống, nhìn Ngư
Khương tươi cười: “Hôm nay là sinh nhật anh ấy mà, không thích ăn đồ
ngọt thì cũng phải ép anh ấy ăn.”
“Vic không thích ăn gì thì đừng nên miễn cưỡng.” Ngư Khương cười ngoài mặt nhưng không cười trong lòng.
Có những quan hệ giữa một vài người là như vậy, sẽ chẳng cải thiện dù thời gian trôi qua hay không gian đổi khác, nhất là hai người phụ nữ, khi
ddiemr mâu thuẫn phát sinh vì cùng một người đàn ông, quan hệ sẽ chỉ
càng ngày càng ác liệt. Nếu không có Lục Bắc Thần, Ngư Khương sẽ là một
người bạn rất tuyệt, Cố Sơ thường hay nghĩ như vậy. Vui vẻ thoải mái như lần đầu Cố Sơ gặp Ngư Khương vậy. Thật ra có thể nhận thấy Ngư Khương
có quan hệ rất tốt với các đồng nghiệp bên phía Bắc Kinh, đánh giá của
đại đa số mọi người về Ngư Khương là nhiệt tình, cởi mở. Nhưng phụ nữ
thì nhiều thay đổi, vì tình cảm, vì đàn ông.
Phụ nữ hà cớ cứ phải gây khó dễ cho nhau? Thực tế là những người làm khó phụ nữ lại toàn là phụ nữ.
Thế nên Ngư Khương làm khó cô, mà cô cũng không định nhượng bộ. Cô quay đầu nhìn Lục Bắc Thần, cố tình hỏi: “Em đang miễn cưỡng anh à?”
Lục Bắc Thần giơ tay đầu hàng, mỉm cười: “Được được được, anh ăn.”
Không cần nhìn Cố Sơ cũng có thể nhận rõ biểu cảm tuy cười nhưng có thể cứa
cho cô ngàn nhát dao của Ngư Khương. Từ líc những người có mặt ở đây gây ra một mớ hỗn độn, hùa vào chúc mừng sinh nhật anh, cô đã nhìn ra sắc
mặt Ngư Khương không mấy vui vẻ, ánh mắt cô ta nhìn cô chằm chằm cứ như
đang chất vấn vì sao cô lại tới vậy. Dưới ánh đèn, cô ta đứng bên cạnh
Lục Bắc Thần, ánh đèn chói lọi là thế vẫn không bằng ngọn lửa phẫn nộ
trong mắt Ngư Khương. Nhìn là biết, Ngư Khương rất không hoan nghênh cô.
Nhưng cũng may, biểu hiện ban nãy của Lục Bắc Thần rất tuyệt, tâm lý Cố Sơ
cũng coi như đã được cân bằng. Chloe túm La Trì qua chỗ náo nhiệt, Phan
An cũng là người nhanh nhạy, bê rượu vào trong, dính lấy mấy người mẫu
nổi tiếng. Duy chỉ có Ngữ Cảnh là từ đầu tới cuối ở suốt bên cạnh cô và
Lục Bắc Thần như một đứa trẻ ngoan ngoãn, mặc kệ Phan An có ra hiệu bằng ánh mắt kiểu gì cậu ấy vẫn ngồi im, quấy nhiễu khoảng thời gian riêng
tư giữa Cố Sơ và Lục Bắc Thần. Nhưng Ngữ Cảnh là EQ thật sự đáng lo
ngại, nên cậu ấy tuyệt đối không cố ý. Không giống như mấy người cứ liên tục tới chúc rượu thì có vẻ như cố tình rồi.
Lại cộng thêm cả Ngư Khương trước mắt.
“Được rồi, anh ăn một miếng là được rồi, ăn nhiều đồ ngọt cái miệng cũng
thích nói mấy lời ngọt ngào.” Cố Sơ nói với Lục Bắc Thần một câu, rồi
đứng dậy, bắt lấy bả vai Ngữ Cảnh: “Này, đi lấy đồ uống cùng tôi đi.”
Không phải cô rộng lượng, muốn dành khoảng thời gian riêng cho Lục Bắc Thần
và Ngư Khương nên cảm thấy trong khoảng thời gian giao tranh ngắn ngủi
cô đã chiếm ưu thế, thế nên có thể hiện chút thái độ của kẻ chiến thắng
cũng không phải là không thể. Cô để lại cho Lục Bắc Thần một bóng lưng,
thông minh như anh sẽ tự biết.
“Không được uống rượu đấy.” Lục Bắc Thần dặn với sau lưng cô.
“Em biết rồi, nhiều chuyện quá.” Cố Sơ một tay túm lấy Ngữ Cảnh, một tay chào tạm biệt Lục Bắc Thần.
Ánh mắt Lục Bắc Thần bám theo Cố Sơ đến tận khu đồ uống, khi thấy Chloe đưa cho cô một chiếc ly đế cao, đầu mày anh vô thức nhíu lại. Ngư Khương
nhìn theo, thấy vậy đôi mắt chợt ảm đạm. Cô ngồi xuống, đưa ly rượu cho
Lục Bắc Thần, khẽ nói: “Đó là cocktail do Chloe tự pha chế, rất nhẹ, cô
ta không say được đâu.”
Lục Bắc Thần không lên tiếng, vẫn mải miết nhìn về phía đó.
Ngư Khương cầm rượu lên khẽ chạm với anh: “Vic?”
Lúc đó anh mới có phản ứng, cúi xuống nhìn rồi đón lấy.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Ngư Khương giơ ly lên.
Lục Bắc Thần mỉm cười, hai chiếc ly khẽ va vào nhau. Anh cầm ly, nhấp một ngụm.
“Em có thành ý tới chúc rượu như vậy mà anh không uống hết à?” Ngư Khương cố tình tỏ ra không vui.
Lục Bắc Thần lắc nhẹ ly rượu trong tay, nói: “Nếu có thể thêm một vài lời chúc phúc nữa mới xứng đáng để anh uống cạn.”
“Lời chúc sinh nhật còn chưa đủ sao?” Ngư Khương hỏi.
Lục Bắc Thần cười: “Dĩ nhiên.”
“Còn gì nữa?”
Ánh mắt Lục Bắc Thần trầm ổn dừng lại trên gương mặt cô: “Ví dụ như chúc anh và Cố Sơ sớm ‘tu thành chính quả’ chẳng hạn.”
Bàn tay đang cầm chiếc ly của Ngư Khương khẽ run lên. Cô nhìn anh với vẻ sửng sốt.
“Em là cấp dưới của anh nhưng bao năm nay chúng ta giống như bạn bè. Câu
chúc này nên được em nói ra.” Lục Bắc Thần hơi cong môi lên.
Ngư Khương im lặng, siết chặt chiếc ly, một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu uống cạn.
“Cố Sơ chắc chắn phải là người con gái ở bên cạnh anh.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần điềm đạm nhưng rất cương quyết: “Em cũng biết rõ anh trước nay
không phải người thích chơi đùa.”
“Vì sao lại là cô ta?” Ngư Khương lên tiếng, thanh âm hơi lạnh.
Lục Bắc Thần đặt ly rượu xuống: “Cứ coi như đó là một sợi gân của anh, cuộc đời này chỉ có thể là cô ấy.”
“Anh…” Ngư Khương nhìn anh bằng biểu cảm quái lạ: “Anh điên rồi à?”
“Em có thành kiến với cô ấy.” Ánh mắt Lục Bắc Thần sáng quắc: “Ngư Khương, em biết là anh không thích như vậy.”
“Phải, em không thích cô ta.” Ngư Khương nói thẳng: “Cô ta sẽ hại chết anh!”
“Ví dụ?”
Ngư Khương nghẹn lời giây lát, ra sức cắn môi rồi lên tiếng: “Ví dụ như
chính vì cô ta mà quỹ tài chính của anh suýt nữa gặp chuyện, cũng vì cô
ta mà lần trước anh suýt nữa đã chết trong tay Lưu Kế Cường!”
“Đây là những việc anh cam tâm tình nguyện, Ngư Khương à!”
“Lẽ nào cứ phải đến lúc cô ta hại anh mất mạng thêm một lần nữa anh mới cam tâm?” Ngư Khương đỏ mắt.
Lục Bắc Thần hơi xoay mặt về phía cô: “Mất mạng thêm một lần nữa? Ngư Khương, em đã biết được gì?”
“Em…” Ngư Khương chần chừ, mấy giây sau lại nhìn thẳng vào mắt anh: “Ý của em là lần trước Lưu Kế Cường suýt nữa đã giết chết anh, cô ta là một kẻ
phiền phức.”
Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh mắt như ngọn
đuốc, dường như đang đo lường mức độ chân thật của lời nói ấy. Ngư
Khương bối rối vì cái nhìn của anh, lập tức nói thêm: “Anh cũng biết là
làm bạn bao nhiêu năm em đương nhiên phải quan tâm tới anh. Em cho rằng
Lâm Gia Duyệt tốt hơn cô ta.”
“Ngư Khương, tình yêu
thì không có so sánh.” Lục Bắc Thần rót cho Ngư Khương một ly rượu, chậm rãi nói: “Lâm Gia Duyệt hay những người phụ nữ khác có tốt hơn nữa cũng không tốt bằng người anh yêu, mong rằng em hiểu.”
Ngư Khương nhìn chất lỏng màu hổ phách trong ly, cười khổ: “Nếu cô ta thật sự hại anh trắng tay thì sao?”
Lục Bắc Thần hơi trầm mặc một lát, khi ngước lên, ánh mắt sâu xa mà trầm
tĩnh: “Anh đã từng tay trắng rồi, thế nên còn gì phải sợ đây?”
Ngư Khương thảng thốt.
“Anh không thể làm gì em vì anh nợ em một mạng.” Lục Bắc Thần cầm ly rượu,
chạm cốc với cô: “Em là tình bạn của anh, Cố Sơ là tình yêu của anh. Cứ
cho là em còn trăm ngàn điều bất mãn với cô ấy thì hãy nể tình cô ấy là
người con gái của anh mà nhắm một mắt, mở một mắt. Ly này anh thay mặt
cô ấy, cũng là thay mặt chính mình xin lỗi em.” Dứt lời, anh ngẩng đầu
dốc cạn.
Ngư Khương ngẩn người nhìn anh, trái
tim đao như dao cắt.
Hay cho câu “Em là tình bạn của anh, Cố Sơ là tình yêu của anh.” . Anh đối với cô ta đậm sâu là thế, đối với người khác thì lại tàn nhẫn đến vậy. Anh máu lạnh bởi vì mọi ấm áp của anh chỉ dành cho một người
con gái.
…
Nếu Chloe không tổ chức bữa tiệc sinh nhật lần này, Cố Sơ hoàn toàn không biết anh ta là một
thiên tài. Không những có tế bào lãng mạn bùng nổ, ngay cả phê chế rượu
cũng cực kỳ chuyên nghiệp. Uống mấy ly cocktail vào bụng, có vị ngọt lại có mùi hoa quả cô thích nhất cùng hương hoa ấm áp. Anh ta khéo léo di
chuyển giữa những cô gái, chiếc áo dài màu đen giữa lằn ranh sáng tối
khiến anh ta trông giống hệt như một vị bá tước thần bí bước ra từ tòa
lâu đài, khiến người ta mê hoặc, chỉ cần không chú ý giây lát sẽ bị anh
ta hút máu.
Anh ta đưa cho cô một ly cocktail màu xanh rêu. “Ly này… gọi là đố kỵ.”
Cố Sơ đón lấy, nhìn qua rồi nếm thử, hơi chua lại có vị sơri. “Ly này có
phải thích hợp cho Ngư Khương hơn không?” Nói rồi cô nhìn về phía Lục
Bắc Thần. Hai người họ đang nói chuyện, ánh đèn biến chuyển quá nhanh,
cô không nhìn rõ biểu cảm của Lục Bắc Thần.
“Không, ly này vốn được pha chế cho riêng tôi.” Chloe cười nói.
Cố Sơ nhìn anh ta, không hiểu.
Như có thứ gì trượt trong mắt Chloe nhưng anh ta lại cười rất nhanh, gương
mặt tuấn tú ghé sát lại gần anh: “Cô được cậu ấy cưng chiều, tôi ghen.”
Hợ…
“Anh…” Cố Sơ chỉ tay vào anh ta.
Chloe bỗng nhiên cười phá lên, ánh mắt rõ ràng có chút tếu táo, rồi lập tức
ôm chặt lấy cô: “Cô không nhận ra tôi có ý với cô ư?”
“Đừng đùa nữa.” Cố Sơ đẩy anh ra không chút nể tình: “Tôi cảnh cáo anh đấy, còn động chân động tay là tôi không khách khí đâu.”
Chloe nhướng mày: “Lục Bắc Thần thì được động chân động tay với cô sao?”
“Còn phải hỏi, anh ấy là bạn trai của tôi.”
Chloe nhìn cô, đang định nói gì đó thì nghe thấy một tràng tiếng reo hò. Cả
hai đều không biết đã xảy ra chuyện gì, đồng thời nhìn về phía sàn nhảy. Là La Trì đang đứng đó, tay cầm micro cực kỳ hưng phấn: “Alô? Alô!”
Nhìn là biết anh ấy đã uống say.
“À, hôm nay là sinh nhật của giáo sư Lục, tôi rất vui! Thế nên mạn phép hát tặng một bài.” La Trì làm một động tác rất đàn ông, khiến mọi người vỗ
tay rầm rộ.
Cố Sơ lập tức phấn khích, đặt ly rượu xuống, vỗ tay nhiệt liệt.
“Các nhạc công, vất vả cho mọi người rồi.” La Trì cúi chào các nhạc công phía sau sàn nhảy.
“Trời ơi, La Trì còn biết hát.” Hai mắt Cố Sơ sáng rực lên.
Chloe uể oải lên tiếng: “Tôi thấy cậu ta say khướt rồi.”
“Cố Sơ, em gái Cố đang ở đâu?” La Trì gào tướng lên trên sân khấu.
Cố Sơ cực kỳ thích huyên náo, tiến sát lại gần sàn nhảy, vẫy tay với La Trì: “Ở đây, ở đây!”
“Tiếp theo đây tôi muốn tặng bài hát này cho cô gái mà tôi yêu nhất!” La Trì thoải mái vung tay.
Tất cả đều sửng sốt, ai nấy đều nhìn Cố Sơ, cứ ngỡ cô gái mà La Trì nói là
Cố Sơ, lúc ấy thì vui. Chloe tiến đến, cười nói: “Ô hô, thế này là định
cướp bạn gái của giáo sư Lục à?”
“Nói vớ vẩn gì vậy.” Cố Sơ trừng mắt với anh ta.
La Trì quả thực đã uống nhiều rồi, cũng chẳng còn hơi sức để tâm những
người bên dưới nghĩ gì mà vẫy tay với Cố Sơ: “Nhớ quay lại một đoạn nhé, nói với Tư Tư, anh yêu cô ấy chết mất.”
Cố Sơ ôm miệng cười.
Lúc ấy mọi người mới hiểu ra.
La Trì lắc la lắc lư đi về phía đội nhạc công báo tên bài hát. Các đồng
nghiệp hai phía Bắc Kinh và Thượng Hải vỗ tay, cổ vũ không ngừng nghỉ.
Cố Sơ vội mượn một chiếc máy quay mini của một người khác, nhắm chuẩn về phía La Trì trên sân khấu. Đây là một lời tỏ tình trần trụi, mặc dù anh ấy và Tư Tư cách nhau ngàn dặm nhưng mấy chuyện xe dây tơ hồng làm
nguyệt lão này cô vẫn rất thích.
Đội nhạc công bắt
đầu diễn tấu, La Trì chuẩn bị tư thế, Cố Sơ bên này cũng bắt đầu ghi
hình. Nhưng tiết tấu vừa vang lên, cô chợt sững lại.
Mặc dù là biểu diễn trực tiếp nhưng bài hát này cô không thể quen thuộc hơn.
La Trì cũng đã bắt đầu hát.
“U sầu không thể xua đi, khổ đau chẳng thể tan biến
Vì sao trái tim anh chỉ còn trống rỗng hư không
Tình cảm đã mất đi thì mọi thứ cũng mất đi
Hận sầu đong đầy không sao xóa nhòa…”
…
Cố Sơ đã quên cả nhúc nhích, chiếc máy trong tay bắt đầu cần cù làm việc.
La Trì hát rất khá, giọng còn đẹp, có thể nhận ra tình yêu và những đè
nén từ tận đáy lòng dành cho Cố Tư. Nhưng bài hát này vừa hay lại là một cái hố trong lòng Cố Sơ, bất luận bên trên có trải một tầng lá khô dày
cỡ nào, chỉ cần nhảy khẽ một cái, cô vẫn có thể rơi xuống bóng tối vô
tận.
Rất lâu sau, cô buông chiếc máy trong tay xuống, điệu nhạc vang khắp hội trường trở thành một chiếc móc câu, lần lượt
kéo ký ức của những năm tháng đó quay trở lại.
…
“Anh biết hát bài gì?”
“Phải hát thật à?”
“Không hát liệu anh có xuống được không?”
“Anh hát được bài gì?”
“Anh không biết hát.”
“Không biết hát chắc từng nghe chứ, đối phó qua loa thôi. Tầm tuổi anh chắc là từng nghe nhạc của Đặng Lệ Quân chứ?”
“Không biết hát.”
“‘Vẫn cứ thích em’ của Trần Bách Cường thì sao? Biết không?”
“Chắc được.”
…
Năm đó, cô và Lục Bắc Thâm đã hát bài hát này, một bài hát rất cũ rồi, cũ tới mức bây giờ cô quên mất lúc đó vì sao lại chọn nó.
Cô vô thức nhìn về phía Lục Bắc Thần. Qua đám đông, anh dựa vào sofa, cầm
ly rượu, ánh mắt lại đang nhìn La Trì, giống như nghe lại giống như
không nghe. Tóm lại, Ngư Khương vẫn ở bên cạnh nói chuyện với anh. Gương mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, Cố Sơ không nhìn ra được bài hát
này rốt cuộc có sức ảnh hưởng với anh hay không.
Nhưng sau khi suy nghĩ này hiện lên, cô tự nhủ. Bài hát này là cô và Bắc Thâm từng hát, Bắc Thần có thể có phản ứng gì?
Hợp lý như vậy nhưng vì sao cô lại mong đợi?Chờ đợi Lục Bắc Thần có phản
ứng, chờ mong Lục Bắc Thần sẽ nhìn về phía mình… Như anh đã nói, chuyện
của Bắc Thâm anh đều biết cả, vậy bài hát này anh có biết hay không?
Không biết phải dò tìm suy nghĩ của anh từ đâu, cho dù ngay lúc này có ở bên cạnh anh, cô cũng không thể hỏi một câu: Bắc Thần, anh còn nhớ bài hát này không? Nó cũng giống như một câu nói khác vẫn luôn được chôn kín trong lòng cô vậy: Bắc Thần, cảm giác ở bên cạnh anh giống hệt như Bắc Thâm vậy.
Đã rất nhiều lần cô đều tưởng anh là Bắc Thâm nhưng suy nghĩ đó lập tức bị bóp chết. Phải, anh từng nói anh chưa từng xuất hiện trước mặt cô dưới
thân phận Bắc Thâm. Bắc Thần sẽ không gạt cô đâu.
La Trì bên kia hát rất vui, cũng đầy tình cảm, bên dưới là những tiếng reo hò.
Chloe chưa từng nghe bài hát này bèn hỏi: “Hát gì vậy?”
“Tiếng Quảng Đông, ‘Vẫn cứ thích em’ của Trần Bách Cường.” Cố Sơ nhẹ nhàng đáp.
“Trần Bách Cường?” Chloe ngẫm nghĩ: “À, hình như là một ca sỹ thời xưa lắm rồi phải không?”
“Có đến mức đó không?” Cố Sơ lại quay cho La Trì một đoạn rồi phổ cập kiến
thức cho Chloe: “Những năm 80, 90 rất nổi tiếng đó, mọi người đều thích
những bài hát của chú ấy, bây giờ đều trở thành kinh điển.”
Chloe cười: “La Trì chọn bài hát này đã lập tức vạch trần tuổi tác của anh ta.”
“Nói cứ như anh không thuộc về thời đại của chúng tôi vậy.” Cố Sơ phản bác.
Chloe nhìn cô: “Thái độ có đổi khác, hình như cô có rất nhiều cảm xúc đối với bài hát này?”
“Đừng có đoán mò.” Cố Sơ cất hết mọi biểu cảm buồn thương đi, nói: “Anh là
thám tử tư chứ không phải chuyên gia tâm lý đâu, đừng tưởng có thể nhìn
thấu trái tim người khác.”
“Nhìn thấu tâm tư mệt
lắm.” Chloe xem thường: “Giống như Lục Bắc Thần, nhìn thấu mà không nói
rõ, cuối cùng người mệt nhất chỉ có mình.”
Nhìn thấu mà không nói rõ…
Cố Sơ xao động bèn nhìn Lục Bắc Thần. Thế ư? Nếu vậy, anh đã nhìn thấu ý
nghĩa đằng sau bài hát này chưa? Anh trầm mặc rốt cuộc là đã nhìn thấu
hay chưa?
Bên kia, bài hát cũng đã đi tới những giai
điệu cuối. La Trì gập người 90 độ cúi chào, mọi ngườ ở phía dưới huýt
sáo. Cố Sơ hoàn hồn trở lại, mỉm cười, vỗ tay cổ vũ La Trì. Cùng một bài hát, năm xưa là vật định tình giữa cô và Bắc Thâm, lúc này đây lại trở
thành công cụ để La Trì bày tỏ tình cảm. Thời gian khác biệt nhưng ý
nghĩa thì giống nhau.
La Trì hát xong không xuống dưới ngay, khi mọi người đề nghị “Hát tiếp bài nữa” thì anh ấy giơ tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng. Chloe dựa vào lan
can, uống một ngụm rượu rồi nói: “Tên này lại định làm gì đây?”
Cố Sơ cũng rất muốn biết.
“Mọi người chưa ai được nghe giáo sư Lục hát phải không?” La Trì mở đầu ngay bằng câu ấy, vẻ mặt thần thần bí bí.
Anh ấy vừa dứt lời, cả hội trường đã nóng lên.
La Trì đã sớm dự liệu sẽ có hiệu quả này bèn giẫm chân lên hộp nhạc trên
sàn nhảy, hét lên với mọi người: “Hôm nay là sinh nhật của giáo sư Lục,
sao cậu lại không thể hiện một chút?”
“Giáo sư Lục!”
“Giáo sư Lục hát một bài đi!”
“Chúng tôi muốn nghe giáo sư Lục hát!”
“Hãy thỏa mãn đôi tai của chúng tôi đi!”
Tiếng hét phía dưới gần như lật tung cả nóc nhà lên.
“Đám người này uống say, điên hết cả rồi.” Chloe dụi dụi tai, nhe răng nói:
“Dám trêu ghẹo Lục Bắc Thần như vậy? Yêu cầu này quả thực quá bạo dạn
rồi, cậu ấy sẽ không hát đâu.”