Bây giờ, khi một mình đối mặt với công việc, đối mặt với khó khăn, không còn anh nữa, cô cảm thấy mình như gãy cánh.
Một vụ án trọng tâm nhất khi nổi lên mặt nước kiểu gì cũng có rất nhiều che đậy, sẽ có những người hoặc những
chuyện đánh lừa dư luận. Nhưng thực tế là, cùng với sự nổi lên của những vụ án nhỏ đủ để bịt tai che mắt mọi người, tin tức quan trọng nhất có
lẽ cũng đã sớm lộ diện, có điều vì sự việc có quá nhiều manh mối nên đã
bịt mắt mọi người mà thôi. Những đạo lý này người có nhiều năm kinh
nghiệm phá án như La Trì đã hiểu, một người ‘nhập bọn’ với xác chết như
Lục Bắc Thần cũng hiểu, thế nên khi các manh mối liên tục xuất hiện,
việc họ phải làm là sắp xếp lại, loại trừ những luồng thông tin tưởng là có liên quan, thực chất chỉ là vàng thau lẫn lộn, giữ lại cái mấu chốt
nhất.
La Trì đã xử lý và phân tích lại các
tình tiết của vụ án, từ khi bắt đầu cho tới giờ, đồng thời cuối cùng đã
hợp các vụ án xác vụn dưới suối nước nóng, thẩm mỹ viện và nhà hàng vi
phạm quy tắc hành nghề, vụ án bắt cóc lại, gọi là vụ án ‘Rối gỗ đèn
xanh’. Vì họ phát hiện ra, trong cả hệ thống vụ án, mục đích cuối cùng
dừng lại ở chiếc đèn xanh và con rối gỗ đó.
Cũng giống như mọi vụ án khác, khi vụ án ‘Rối gỗ đèn xanh’ này nổi lên, kiểu gì cũng phải có điềm báo trước. Đầu tiên họ phát hiện ra thi thể bị người ta bỏ lại dưới suối nước nóng,
hai cái xác bị người ta nối ghép lại làm một một cách rất tinh vi. Thế
là cảnh sát nhập cuộc, pháp y nhập cuộc, các bộ phận bắt đầu đi vào việc điều tra vụ án này. Thông qua việc khám nghiệm thi thể, Lục Bắc Thần
xác định được thông tin của nạn nhân, dựa theo nguồn tin cảnh sát tìm
được địa chỉ của nạn nhân. Dựa vào vết máu và những manh mối nhỏ nhặt
tại hiện trường, Lục Bắc Thần đưa ra những đặc điểm nổi bật của hung
thủ, còn cùng La Trì về quê của Bàng Thành.
Trong vụ án mở đầu này, manh mối có lợi
là cách thức gây án và mục đích của hung thủ, có thể chắc chắn rằng Thẩm Cường đã giết Bàng Thành, hung thủ giết Thẩm Cường, rồi ghép xác của
hai người lại. Thông qua khám nghiệm của pháp y được biết, hộp sọ của
Bàng Thành có độ cong hợp đến kinh người với hộp sọ Thẩm Cường bị mất.
Vậy thì có một vấn đề nảy ra, việc ghép xác là hung thủ đột xuất nghĩ ra hay đã lên kế hoạch từ trước? Bàng Thành vì biết được bí mật gì rồi bị
giết người diệt khẩu hay đối phương chỉ đơn thuần cần hộp sọ của anh ta? Còn trong các manh mối khi theo đuổi vụ án này, những thông tin tại nhà của Bàng Thành hoặc việc uy hiếp chủ tịch huyện để có được tiền bạc đã
không còn quan trọng nữa, chúng chỉ là manh mối phụ trợ để xác định thân phận của Bàng Thành mà thôi.
Sau khi thân phận của Bàng Thành được
xác định, vị bác sỹ từng phẫu thuật cho Bàng Thành rồi nghỉ việc là mấu
chốt. Về sau thông qua xác minh, ông ta đến thẩm mỹ viện khám bệnh chẳng qua cũng chỉ vì tiền, hoàn toàn không biết gì về nội tình của thẩm mỹ
viện. Cả nguyên nhân Bàng Thành phẫu thuật cũng không có gì đáng nghi.
Bàng Thành mắc bệnh về đầu, mà vị bác sỹ kia lại là chuyên gia, Bàng
Thành có tiền, dĩ nhiên mời được chuyên gia mổ cho anh ta.
La Trì căn cứ vào khẩu cung của Thịnh
Thiên Vỹ, dựa vào đó suy đoán thì thời gian Hứa Đồng nhận được đèn xanh
và rối gỗ cách xa vụ án xác vụn, Lục Bắc Thần suy đoán thời gian tử vong của Thẩm Cường giống như Bàng Thành, từ ngày phát hiện ra xác đổ ngược
lại nửa tháng trước. Nói một cách khác, khi Thẩm Cường còn chưa bị sát
hại, Hứa Đồng đã nhận được một cây đèn xanh và một con rối gỗ biết đọc
bài đồng dao, sau khi cô ấy nhận được rối gỗ đèn xanh thì không lâu sau
Thẩm Cường bị sát hại, nhưng lúc đó Thịnh Thiên Vỹ không hay biết, sau
khi hay tin Hứa Đồng bị hù dọa thì người đầu tiên anh ấy nghĩ tới là kẻ
có tiền án, Thẩm Cường, anh ấy bèn tới nhà cũ của Thẩm Cường. Cả sự theo đuôi của Hứa Đồng cũng đủ để chứng minh lúc đó Thẩm Cường vừa gặp nạn.
Trước nay Hứa Đồng vẫn quan sát tỉ mỉ, sau lần đầu tiên bám đuôi Thịnh
Thiên Vỹ tới nhà Thẩm Cường, từ đồ đạc và lớp bụi đã nhận ra Thẩm Cường
rời khỏi nhà không lâu. Có điều họ vốn không biết lúc đó Thẩm Cường đã
chết, hơn nữa chết ngay trong bồn tắm tại nhà mình.
Trong quá trình xử lý vụ suối nước nóng, Hứa Đồng ba lần bốn lượt bị đe dọa, thậm chí còn xảy ra sự kiện chậu
hoa rơi xuống và vụ rắp tâm mưu sát trong ngõ. Việc này xảy ra đồng
thời, có điều lúc đó Thịnh Thiên Vỹ chưa lựa chọn hợp tác với cảnh sát,
việc liên quan tới Hứa Đồng, sau này La Trì mới được biết. So sánh về
thời gian, La Trì và Lục Bắc Thần có được sự thống nhất, đó chính là sau khi ra tù Thẩm Cường rất an phận, vẫn luôn làm việc trong Ngoại Than
Hối, chỉ làm việc vài tháng ngắn ngủi thì anh ta bị điều tới Bắc Kinh
đẩy cho trọng trách.
Nhắc tới Thẩm Cường, anh ta được coi là
người tài hiếm có, điểm này ngay cả Thịnh Thiên Vỹ cũng thừa nhận. Khi
chưa vào tù, Thẩm Cường từng làm trong một tập đoàn xuyên quốc gia. Anh
ta chủ công về kỹ thuật, thế nên thường tập trung vào thành tích, ít
giao lưu với mọi người, dù xét về nghề nghiệp hay ngoại hình đều có thể
coi là xứng đôi với Mi Thủ. Có điều, sau khi Mi Thủ mất tích, anh ta trở nên lầm lỳ khép kín, thậm chí tới mức cực đoan. Sau khi ra tù, có tiền
án nên không dễ tìm việc, nghe nói công việc ở Ngoại Than Hối là Thích
Kiều Kiều chủ động mời anh ta. Để một người theo ngành kỹ thuật làm công việc nhà hàng có phần kỳ lạ, nhưng Thích Kiều Kiều nói với cảnh sát
rằng lúc đó sơ yếu lý lịch của Thẩm Cường được trung tâm môi giới việc
làm giới thiệu, cô ta không hề biết Thẩm Cường có tiền án. Sau khi tới
làm việc Thẩm Cường rất chịu khó, lại giỏi giang nên cô ta không sai
người đi điều tra tình hình của anh ta.
Còn có một nguyên nhân quan trọng để Lục Bắc Thần phủ nhận việc Thẩm Cường là hung thủ hù dọa Hứa Đồng. Đó chính là tại nhà cũ của Thẩm Cường phát hiện một số cây đèn xanh cũ, dựa vào
độ cũ kỹ của vật liệu và ngoại hình, những cây đèn đó đã có thâm niên
nhất định, tính toán thời gian có lẽ được làm trước khi anh ta vào tù,
cũng tức là chúng được anh ta dự định tiếp tục dùng để hù người, không
ngờ vẫn chưa tiếp tục thì đã vào tù. Còn đèn mà Hứa Đồng nhận được vẫn
mới, nếu là Thẩm Cường, một sẽ không kèm theo rối gỗ, hai là cứ dùng
luôn đèn cũ cũng được rồi.
Thịnh Thiên Vỹ đặt trọng điểm công việc ở Bắc Kinh, nói với bên ngoài là để tiện qua lại, thực chất là muốn ngầm
bảo vệ Hứa Đồng. Anh ấy luôn nghi ngờ Thẩm Cường, vì bất luận là kẻ giả
ma giả quỷ hay kẻ bỏ thuốc vào nước uống, Thẩm Cường đều làm được. Đồng
thời lúc này, vụ việc Ngoại Than Hối và thẩm mỹ viện làm trái quy tắc
hành nghề bị bại lộ mà xuất phát điểm là từ vụ nổ súng trong nhà hàng.
Một vụ nổ súng trông có vẻ không liên
quan gì với vụ xác vụn, thực sự lại lật ra người quản lý của nhà hàng
Thích Kiều Kiều. Còn theo khẩu cung của người nhân viên có ý sát hại
Thích Kiều Kiều, thường ngày lại thân thiết với Thẩm Cường thì cậu ta
cho rằng chuyện Thẩm Cường ‘mất tích’, Thích Kiều Kiều không tránh khỏi
can dự. Về sau cậu ta khai với cảnh sát rằng trước khi ‘mất tích’, quan
hệ giữa Thẩm Cường và Thích Kiều Kiều đã trở nên rất căng thẳng, thậm
chí Thẩm Cường và Thích Kiều Kiều từng một lần xảy ra tranh chấp trong
đại hội nhân viên, nguyên nhân là vì lúc đó Thích Kiều Kiều nói với Thẩm Cường một câu ngay trước mặt mọi người: Anh là cái thá gì! Câu này đã chọc giận Thẩm Cường, còn Thích Kiều Kiều thường ngày đã có thái độ không tốt với nhân viên thì nói: Loại người như anh chết luôn đi cho xong.
Chính vì chuyện này, La Trì đã điều tra
Thích Kiều Kiều, cô ta thừa nhận từng nói câu ấy với Thẩm Cường, nguyên
nhân là vì anh ta khiến cô ta mất hết thể diện trước mặt mọi người. Về
sau cô ta còn chất vấn La Trì: Tôi chỉ tiện mồm nói bừa một câu, lẽ nào như vậy cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật? La Trì lại điều tra các nhân viên khác, có nhân viên phản ánh ban đầu
Thẩm Cường được Thích Kiều Kiều rất coi trọng, nếu không cũng đâu điều
anh ta từ Thượng Hải lên Bắc Kinh, nhưng về sau quan hệ của hai người
chẳng ra sao. Cụ thể là vì nguyên nhân gì thì mọi người xung quanh không biết. Còn bản thân Thích Kiều Kiều thì nói rằng Thẩm Cường chuyển tới
Bắc Kinh thực chất là được tăng lương thăng chức, nhưng tâm tư của anh
không đặt vào công việc. Đã nhiều lần cô ta nhắc nhở nhưng anh ta vẫn bỏ ngoài tai nên cô ta thất vọng.
Đã có lần trong một buổi họp tổ chuyên
án, Lục Bắc Thần làm xong báo cáo thì nhìn rất lâu vào khẩu cung mà nhân viên ghi chép, vẻ suy tư. La Trì không biết anh nghĩ gì bèn hỏi. Anh gõ vào câu: Anh là cái thá gì!, nảy sinh nghi hoặc. “Vì sao câu nói này lại khiến Thẩm Cường tức giận?”
“Có lẽ vì lòng tự trọng của anh ta lên
tiếng?” La Trì phân tích rất hợp lý, người từng ngồi tù hay có tâm lý tự ti, giống như Thẩm Cường, trước đây cũng có một công việc đáng tự hào,
giờ bị một người phụ nữ mắng nhiếc chắc chắn là không dễ chịu.
Lục Bắc Thần không phản bác phân tích
của La Trì nhưng cũng không tán đồng suy nghĩ của anh ấy. Anh cảm thấy ý nghĩa đằng sau câu nói này tuyệt đối không đơn giản như vậy, lại càng
không giống như lời khai của Thích Kiều Kiều: Tôi chỉ tiện mồm chửi anh ta một câu.
Cùng với lúc Hứa Đồng bị dọa, trước khi
có vụ nổ súng xảy ra, Tiêu Tiếu Tiếu và Lăng Song cũng không rảnh rang.
Hai người họ đồng thời trở thành hội viên của thẩm mỹ viện, còn sự việc
khiến Cố Sơ bị cuốn vào là vì cô đã ăn món thịt chiên lại còn nhớ mãi
không quên. Sau khi vụ nổ súng xảy ra, khi tất cả mọi người đang dồn sự
chú ý vào nhà hàng thì Cố Sơ sử dụng nước dưỡng da Lăng Song đưa để làm
thịt chiên, giúp Lục Bắc Thần vô tình tra ra được manh mối. Tiêu Tiếu
Tiếu bị bắt cóc, bị ngược đãi, bị đả kích lớn về mặt tâm lý. Thông qua
vụ án này cũng đã vạch trần chân tướng vi phạm quy tắc hành nghề của
Ngoại Than Hối và thẩm mỹ viện, mà chân tướng này lại nhắm vào Thịnh
Thiên Vỹ.
Đào sâu từng tầng từng tầng một, Thẩm
Cường dẫn dắt sợi dây về Mi Thủ, Hứa Đồng và Cố Sơ lại nhận được đèn
xanh, dường như ám chỉ Mục Thanh Đăng, Chloe theo dõi Thịnh Thiên Vỹ tìm ra tung tích Tiffany. Ba vụ án chồng khớp lên nhau, cuối cùng rốt cuộc
vẫn quy tụ vào ba người trợ lý của Thịnh Thiên Vỹ, là trùng hợp hay có
người cố tình dẫn dắt?
Lục Bắc Thần cho rằng khả năng phía sau
cao hơn. Anh vẫn luôn cảm thấy vụ án này một mặt đang tiến dần từng lớp
từng lớp, nhưng trong mấy vụ án, chắc chắn có một người muốn nói gì đó
với họ, mà người này không phải Thẩm Cường. Mục đích của Thẩm Cường rất
rõ ràng, anh ta đơn thuần chỉ muốn hù dọa, vì không thể làm hại Thịnh
Thiên Vỹ, nên ra tay từ phía những người trợ lý. Nhưng người dọa Hứa
Đồng về sau thì mục đích tuyệt đối không đơn giản như vậy, nếu không vô
duyên vô cớ lại có thêm một con rối gỗ đọc bài đồng dao để làm gì?
Quan trọng hơn là Tiffany cũng biết bài đồng dao đó, mà trên người Tiffany dường như còn ẩn chứa bí mật trọng đại.
Thành viên tổ chuyên án đến bệnh viện
điều dưỡng, điều tra tài liệu không khó nhưng để có được tài liệu có khả năng vạch trần sự thật lớn nhất thì không đơn giản. Thứ nhất, quan
trọng là phía bệnh viện có thể hợp tác được bao nhiêu? Thứ hai, một khi
Tiffany thật sự giả điên, cô ta liệu có để lại chứng cứ bất lợi để cảnh
sát tìm được hay không?
Cùng lúc đó đã có kết quả kiểm tra vết
thương của Tiêu Tuyết, trong buổi họp, Lục Bắc Thần khẳng định rõ ràng
Tề Tuyết đang nói dối.
“Mặc dù từ tình trạng khép miệng của vết thương có thể xác định đại khái thời gian Tề Tuyết bị thương là vào tối hôm đó, nhưng suy đoán từ hình dạng vết thương, điểm chịu lực và mức độ nặng nhẹ thì người Chloe đả thương hôm đó không phải Tề Tuyết.” Lục Bắc Thần mở báo cáo ra, giám định hình dạng vết thương bên trên: “Người đả
thương đối phương là Chloe, cậu ấy biết rõ nhất góc độ và vị trí đại
khái của vết thương. Đạn gây mê là thứ Chloe luôn mang theo bên người
bao năm nay, thế nên cậu ấy cũng biết quá rõ tình trạng sau khi thuốc
vào cơ thể. Tối đó, cậu ấy nổ súng nhắm vào cánh tay đối tượng, thông
qua đo đạc khoảng cách thì vị trí mà cậu ấy bắn vào vừa hay có thể khiến viên đạn đi xuyên qua động mạch phụ trên trụ bên trong rãnh mặt nghiêng của cơ hai đầu vùng trước cánh tay. Đây là vị trí cậu ấy sở trường nhắm bắn, vì sau khi đạn nổ, thuốc tê sẽ theo dây thần kinh trụ làm tê liệt
cả khu vực sau cánh tay, sẽ làm giảm một lượng lớn sức công kích của đối phương.”
Lúc anh phân tích những lời này, La Trì và mọi người cũng đang truyền tay nhau xem báo cáo.
“Vết thương của Tề Tuyết không giống, nó thuộc về vết thương mang tính chất bị đâm, từ ngoại hình và điểm chịu
lực giống như tự đâm mình bị thương, không giống bị thuốc súng công kích bất ngờ từ bên ngoài.” Lục Bắc Thần khẽ nói: “Hơn nữa, vết thương của
cô ta chỉ hơi tổn thương động mạch xương cánh tay của cơ hai đầu vùng
trước cánh tay, hoàn toàn khác với phán đoán của Chloe.”
La Trì ngẩn người, cầm chặt báo cáo nhìn rất lâu rồi lẩm bẩm: “Cũng tức là Tề Tuyết đã tự làm mình bị thương?”
“Làm mình bị thương với mục đích đánh lừa cảnh sát?” Một đồng nghiệp khác khó hiểu: “Mục đích là gì?”
Lục Bắc Thần ngữ khí nhẹ nhàng: “Xem ra
Tề Tuyết có người muốn bảo vệ, mà kẻ đó rất có khả năng chính là người
thật sự muốn giết kẻ bắt cóc.”
La Trì ấn lên huyệt thái dương đau nhức, cố gắng vuốt phẳng tư duy: “Tề Tuyết làm mình bị thương rồi lại tự nhận mình là người ra tay với kẻ bắt cóc và Chloe, nếu mục đích của cô ta là bảo vệ hung thủ thật sự, vậy thì ngoài ra? Tối đó cô ta đã đóng vai gì
trong cả vụ án bắt cóc?”
Phòng họp chìm vào trầm mặc, mỗi người đều đang suy tư.
Lục Bắc Thần cầm báo cáo lên xem lại,
sau đó gập vào, suy nghĩ một lát rồi khẽ gõ những ngón tay gầy lên mặt
bàn, nói: “Thế nên, câu Tề Tuyết nói rằng nhận được tin báo rất đáng
nghi, cô ta đang muốn đánh lạc hướng chúng ta.”
Mọi người trong tổ chuyên án kinh ngạc nhìn anh.
“Tin tức có thể làm giả, điểm này không
có giá trị điều tra, hơn nữa một người có thể chịu đau với mục đích của
mình thì dũng khí và trí tuệ của
cô ta tuyệt đối không đơn giản như
chúng ta nghĩ. Có lẽ cô ta không phải kẻ bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng
cô ta nhất định đã tham gia vào vụ bắt cóc.” Lục Bắc Thần cất giọng
quyết đoán, ánh mắt kiên định: “Lúc đó Chloe nhìn rất rõ ràng, trên nóc
nhà chỉ có một bóng đen, vậy một khi Tề Tuyết thật sự có liên quan tới
vụ bắt cóc thì phải đến tám chín phần chính là kẻ núp trong bóng tối.
Cũng tức là Tề Tuyết là người quan sát. Mọi người thử nghĩ xem, một kẻ
quan sát thì có thể làm được gì?”
Những người còn lại thì thầm to nhỏ, La
Trì sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại, đập tay lên bàn: “Tiêu Tiếu
Tiếu đã được ai đó cứu ra từ trước, lẽ nào Tề Tuyết chính là người này?”
Một câu nói khiến các đồng nghiệp xôn xao.
Chỉ có Lục Bắc Thần là bình thản như cũ, không chút ngạc nhiên về suy luận của La Trì.
La Trì phân tích tiếp: “Nếu Tề Tuyết bảo vệ người ở trên nóc nhà vậy thì kẻ bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu chắc chắn
cũng phải hiểu rõ tình hình của tầng hầm thẩm mỹ viện, thế mà lại đối
nghịch với người trên nóc nhà? Tề Tuyết lại có quan hệ gì với kẻ bắt
cóc?”
“Quan hệ giữa Tề Tuyết và kẻ bắt cóc thì chưa rõ, nhưng thông qua cảnh ngộ Tiêu Tiếu Tiếu bị bắt cóc, đối phương có ý lợi dụng Tiêu Tiếu Tiếu để đạt được mục đích vạch trần thủ đoạn
của thẩm mỹ viện. Như vậy, Tề Tuyết và kẻ trên nóc nhà hiển nhiên là
kiến bò cùng trên một sợi dây. Tiêu Tuyết thà làm mình bị thương cũng
phải bảo vệ người này, xem ra phải tiếp tục điều tra mạng lưới quan hệ
của cô ta rồi.”
Ánh mắt La Trì nghiêm lại. Anh ấy biết
rõ, dù có cầm bản báo cáo này đi thẩm vấn Tề Tuyết cũng vô ích, cùng lắm cô ta lại im lặng, thế nên nhất định phải bày nó ra vào lúc thích hợp
nhất mới được.
…
Cố Sơ trở thành một thành viên của đại
học A, mặc dù khoảng thời gian ôn tập dốc sức chiến đấu với biển đề phải nói là một việc tốn tâm huyết, nhưng kết quả cuối cùng vẫn khiến người
ta hài lòng. Khi lại được cầm huy hiệu trường trong tay, cô cảm khái
muôn phần, nhất thời nhớ lại cảnh tượng năm đó được lĩnh huy hiệu khi
vừa nhập học. Cô khi đỗ đại học A khi mới có 17 tuổi, cộng thêm gương
mặt non nớt bẩm sinh, ban đầu khi vào căng tin gọi cơm, cô hay bị các
nhân viên hỏi suốt, còn hiểu lầm cô là học sinh của trường phổ thông nào đó gần đây trà trộn vào, về sau cô dứt khoát đeo huy hiệu lên chứng
minh mình là sinh viên. Lại một thời gian sau, đầu bếp nhà họ Cố vào đại học A, sinh viên toàn trường bèn biết tới Cố Sơ, không những thi đỗ đại học A khi còn trẻ tuổi mà còn có một gia thế không thể xem thường.
Bây giờ, khi cầm huy hiệu trong tay thì
mọi sự đã đổi khác, vốn dĩ có chút cảm thương, chẳng hiểu sao tâm trạng
này bị xua tan. Cô nhẹ nhàng xoay chiếc huy hiệu trước ngực, chụp một
bức ảnh rồi gửi cho Lục Bắc Thần. Sau khi học xong tiết đầu tiên, Lục
Bắc Thần nhắn lại: Ra dáng sinh viên rồi.
Đang khen cô đấy à?
Cố Sơ nhắn: Cảm ơn giáo sư Lục ngợi khen.
Căn nhà Tây không xa đại học A lắm, tiện cho cô đi học nhưng Cố Sơ vẫn lựa chọn đa phần thời gian sống ở trường. Bây giờ ký túc của đại học A đã được sửa chữa, điều kiện của sinh viên
tốt hơn trước đây rất nhiều. Hồi cô mới vào học là bốn người một phòng,
giờ còn hai người một phòng. Không quá ồn ào, lại có thể chăm sóc lẫn
nhau.
Bạn cùng phòng mới của Cố Sơ là một cô
gái tên Phó Lượng. Sau khi tiến hành chọn khoa chuyên ngành, các sinh
viên chủ công khoa ngoại đã ít lại càng thêm ít, đa phần học khoa nội,
khoa nhi, thế nên trong số các thành viên của nhóm ngoại khoa thần kinh
chỉ có mình Cố Sơ là con gái, khi sắp xếp phòng ở chỉ còn cách xen lẫn
sinh viên chuyên ngành khác vào. Ban đầu Cố Sơ nhìn thấy cái tên Phó
Lượng thì giật thót, còn tưởng là sinh viên nam, không ngờ lại là bạn
gái. Phó Lượng mập mập, sở thích lớn nhất mỗi ngày là ăn uống nhưng cậu
ấy lại quyết tâm chọn ngành pháp y, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy cô lại nhớ
đến Tiêu Tiếu Tiếu, ngay từ lần đầu gặp mặt đã thân thiết. Khi hỏi cậu
ấy về nguyên nhân chọn khoa, cậu ấy nói: Để giảm cân thôi. Cậu nghĩ
mà xem, pháp y tiếp xúc toàn thi thể, bắt đầu từ năm nay bọn tớ phải ra
ngoài thực tập rồi, đối mặt với nhiều xác chết như thế, tớ còn ăn uống
gì được nữa? Lần này không gầy mới lạ.
Ban đầu khi quay lại trường, Cố Sơ còn
kiêng dè tuổi tác của mình, sợ mình quá lớn so với sinh viên trường này, nhưng sau mấy ngày làm quen mới biết tuổi cô cũng tạm ổn. Học y rất
khó, riêng học chính quy đã mất ít nhất năm năm, chưa kể viện nghiên cứu sinh. Có biết bao nhiêu sinh viên phải mất nhiều năm mới bước chân vào
được cổng trường đại học A, thế nên tuổi tác của cô lại không phải vấn
đề. Ngay cả Phó Lượng cũng không tin cô nghỉ học lâu như thế, kéo tay cô nhìn mãi, cuối cùng thở dài: “Phải nhân cơ hội mà thành danh, thi cử
cũng vậy, bây giờ so sánh là nhận ra khoảng cách rồi, chúng ta bằng tuổi nhau mà…”
Chuyên khoa năm cuối cùng giáo trình rất nặng, lượng kiến thức cũng lớn, mặc dù Cố Sơ sành sỏi thi cử nhưng đối
mặt với lâm sàng thì không chỉ dựa riêng vào thành tích. Phong cách học
tập của đại học A nổi trội, các sinh viên được lựa chọn đều là mũi nhọn
nên các bệnh viện đều nhắm vào sinh viên đại học A cũng là chuyện bình
thường. Ngoại khoa thần kinh lại là khoa hàng đầu của đại học A, mấy năm gần đây, nhân tài của khoa lại hiếm hoi, thế nên ở khoa của Cố Sơ có
đầy đủ không gian thực tập.
Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Cố Sơ đã mệt đến không thở nổi, ngay cả thời gian về nhà Tây cũng không có.
Mỗi ngày sau khi học xong lại cùng giáo sư ở lại phòng thực nghiệm rất
lâu, sau đó lại chạy qua bệnh viện theo lịch thực tập. Lịch thực tập của các bệnh viện lớn có nơi còn liên kết thẳng với viện nghiên cứu sinh,
yêu cầu càng nghiêm khắc hơn. Người làm y học không bao giờ là đủ, sao
chỉ mới học hết chính quy đã coi như may mắn? Ngày nào Cố Sơ cũng lăn ra giường là ngủ, có mấy lần Phó Lượng kể chuyện một lúc là không thấy cô
động tĩnh gì nữa.
Cô mà bận là hay quên gọi điện cho Lục
Bắc Thần, đa phần là anh gọi cho cô, có lúc vào buổi trưa, có lúc vào
buổi tối, nhiều nhất là cách một ngày một lần. Cũng có lúc cô không nhận được, học hành và thực tập bận rộn cô hay bỏ quên di động. Lục Bắc Thần bèn gọi thẳng tới ký túc xá, có mấy lần Phó Lượng nhận máy, tới khi cô
quay về, hai mắt Phó Lượng sáng rực, bắt đầu nhiều chuyện: “Này, là bạn
trai cậu phải không? Sao giọng anh ấy nghe hay thế? Quyến rũ quá đi.
Này, anh ấy làm nghề gì vậy? Hai cậu hẹn hò bao lâu rồi?”
Hóng hớt là điểm đặc biệt của con gái.
Đương nhiên, còn có lúc cô quên di động
rồi cả cô và Phó Lượng đều không có trong ký túc, Lục Bắc Thần bèn gọi
thẳng đến khoa. Ban đầu các giáo viên thông báo cho cô chỉ nói: Cố Sơ, điện thoại của em. Về sau giáo viên nói thẳng: Cố Sơ, bạn trai của em lại gọi đến rồi.
Kết quả cả khoa đều biết cô có một cậu bạn trai có tính kiểm soát cao.
Nơi nhận thực tập khoa ngoại thần kinh
của đại học A chính là bệnh viện Tiêu Tiếu Tiếu làm việc, cộng thêm việc cậu ấy cũng làm khoa ngoại nên cơ hội hai người gặp nhau càng nhiều
hơn. Quan hệ giữa con người với con người là vậy, cho dù ở trong cùng
một thành phố cũng có thể hơn nửa năm không gặp một lần nào. Mọi người
đều bận rộn, bận rộn đến nỗi chẳng còn thời gian quan tâm xem lòng mình
mong muốn điều gì.
Cứ thế chớp mắt đã tới giữa tháng mười
một, thời tiết càng trở nên thất thường hơn. Những cơn mưa nhỏ liên
miên, mưa dai dẳng lạnh lẽo và âm u. Kỳ nghỉ của nửa năm sau luôn nhiều, vào mùa thu thì người ta ngóng lễ Quốc khánh, còn chưa được nửa học kỳ
thì các học sinh đã mong ngóng kỳ nghỉ đông. Cố Sơ không quá nhiệt thành với kỳ nghỉ, lang thang bên ngoài quá nhiều năm, cô trân trọng từng
phút được ở trong khuôn viên nhà trường.
Các câu lạc bộ trong trường lại bắt đầu
tất bật. Tháng mười một thì không có gì, trọng điểm dồn vào đêm Giáng
Sinh và lễ Noel. Tuy rằng còn một khoảng thời gian nữa nhưng các hoạt
động chúc mừng của các câu lạc bộ đã bắt đầu rầm rộ. Cố Sơ không có thời gian tham gia, dù đội văn nghệ có tới tìm cô mấy lần nhưng đều bị cô từ chối. Những ngày tháng xách đàn ghita dồn ép đàn chị tới mức muốn giết
cô đã trôi đi không quay lại, đám bạn cùng cô điên cuồng cũng không còn
nữa, thế sự đổi dời, cô cũng không muốn quyến luyến nữa.
Có điều ngày hôm nay cô bị xấu mặt ở
bệnh viện. Vì có quan hệ với Tiêu Tiếu Tiếu bảo đảm, cô được phá lệ vào
phòng phẫu thuật lâm sàng quan sát, mặc dù chỉ được đứng quan sát từ xa
nhưng đối với một sinh viên đây đã là một niềm vinh dự lớn lao. Người
cầm dao mổ chính đương nhiên là Cố Khải Mân, trợ lý của anh ta là Tiêu
Tiếu Tiếu. Đối với việc Tiêu Tiếu Tiếu có thể ung dung đứng bên bàn mổ
lên xuống dao, Cố Sơ chỉ có ngưỡng mộ.
Lâm sáng trước đây khác với lần này, lần này như hiện trường thực tế. Ai cũng nói bác sỹ ngoại khoa là một việc
tốn sức, quả thực không sai, chuyên gia ngoại khoa thần kinh và khoa
xương đồng thời lâm trận, lật hộp sọ của bệnh nhân lên, rạch lớp màng
não mỏng manh đó ra, kết cấu bên trong đại não rõ mồn một. Cố Sơ đứng ở
hiện trường, nhìn chằm chằm vào hình ảnh rõ nét trên màn hình, cảm giác
khó chịu đột ngột nảy sinh.
Lúc đi theo Lục Bắc Thần, không phải cô
chưa từng thấy những cảnh tượng ghê rợn hơn, trước đây lúc đi học cũng
không phải chưa học tiết giải phẫu cơ thể người, các môn của ngoại khoa
thần kinh lại càng không thể tách rời những cảnh máu me, nhưng không
hiểu sao Cố Sơ cảm thấy thị giác rất khó chịu. Huyết quản não đột ngột
vỡ toác, máu lập tức từ đầu bệnh nhân trào ra bắn lên người Tiêu Tiếu
Tiếu, chiếc máy bên cạnh bắt đầu nhắc nhở khẩn cấp. Cô bỗng cảm thấy máu lấp đầy trước mắt, tiếng chuông báo động cũng khiến tim cô thắt lại
từng cơn.
Cô không nhịn được nữa, lao thẳng ra khỏi phòng mổ.
Bữa trưa Cố Sơ không ăn cơm, cứ ngồi mãi trong vườn hoa bệnh viện, sau đó gọi điện thoại cho Lục Bắc Thần. Đầu
kia nhận máy rất nhanh, nghe có vẻ rất bận, đang họp hoặc một việc gì
khác, tóm lại anh không ở đó một mình. Giây phút nghe thấy tiếng anh,
khóe mắt Cố Sơ chợt đỏ ửng. Cô bỗng nhiên ý thức được, thật ra từ trước
đến nay cô vẫn được anh bảo vệ quá tốt. Lúc làm việc ở phòng thực
nghiệm, cho dù cô có việc gì không dám hoặc có khó khăn gì đều không cảm thấy trời sụp xuống, vì trong lòng cô hiểu rõ, Lục Bắc Thần có nghiêm
khắc với cô hơn nữa thì khi thật sự gặp chuyện gì anh vẫn luôn chắn
trước mặt cô. Nhưng bây giờ, khi một mình đối mặt với công việc, đối mặt với khó khăn, không còn anh nữa, cô cảm thấy mình như gãy cánh.
Trước đây cô từng làm việc trong bệnh
viện nhưng chỉ là một dược sỹ bé nhỏ, nói trắng ra là giúp người ta lấy
thuốc, không dính líu tới bất kỳ công việc nào mang tính kỹ thuật. Bây
giờ cô là thực tập sinh của khoa ngoại thần kinh, là một bác sỹ sắp phải cầm dao bước lên bàn mổ, áp lực bỗng nhiên tăng cao, tới mức cô hoang
mang, tới mức cô muốn khóc. Cảm giác này không giống như khi mất đi bố
mẹ, lúc đó cô chỉ muốn chết, còn bây giờ thì không, bây giờ chỉ có một
sự hoảng sợ và lo lắng vô cớ đối với tương lai còn chưa ai hay biết…