Lúc trước khi cô ở đại học A, những câu chuyện kinh dị được nghe nhiều nhất đều bắt nguồn từ thư viện. Hết cách thôi, thư viện quá
lâu đời, dù chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ đứng bên trong thôi cũng cảm
thấy hội tụ rất nhiều oan hồn. Phong cách kiến
trúc của thư viện thuộc về kiểu ‘thiên viên’, càng lên tầng cao, diện
tích càng thu nhỏ lại, tầng năm càng giống như căn gác xép của cả tòa
nhà thư viện, ánh sáng cũng tối hơn các tầng khác một chút. Thật ra xét
về mặt thiết bị chiếu sáng, cả thư viện cũng không được coi là sáng sủa, điều này còn bắt nguồn từ việc tòa nhà này quá cổ xưa. Vách tường đến
nay vẫn còn giữ lại những giá thắp nến, phân bố cứ hai chiếc ở vách
tường mỗi tầng, ngay cả nguồn sáng trên đỉnh đầu cũng sử dụng giá để nến kiểu lớn theo phong cách châu Âu truyền thống. Nghe nói trước đây tòa
nhà này toàn thắp nến, từng ngọn nến trắng dạng thô tròn xếp đều đặn
chiếu rọi bốn phía xung quanh vách tường, giá nến trên đầu càng có thể
chứa đựng sức mạnh của hai trăm ngọn nến, từ đó đã mang lại ánh sáng cho tòa nhà. Đến bây giờ, phía nhà trường quyết định giữ nguyên dạng trước
đây của thư viện, thế nên giá nến chắc chắn sẽ không đụng vào, nhưng
cũng sẽ không thắp nến lạc hậu như vậy mà giấu nguồn điện phía sau vách
tường, vị trí vốn dĩ để nến của giá nến sẽ được thay bằng một chiếc bóng đèn tiết kiệm điện nhỏ xíu, ánh sáng chuyển thành màu vàng, vừa ấm áp
lại không nhức mắt, nhưng cũng có quá nhiều sinh viên phản ánh đọc sách
quá ảnh hưởng tới thị giác.
Vì diện tích, nên nguồn
sáng ở tầng năm ít đi nhiều, từng quầng sáng trên vách tường lư lửng như những con ma lửa, cửa sổ thủy tinh không những che đi ánh nắng bên
ngoài cũng ngăn cách cả âm thanh. Càng lúc càng yên ắng, khi Cố Sơ bước
lên tầng năm, cả một hành lang dài dằng dặc không thấy một bóng người.
Cô đi giày đế bằng nhưng vẫn có thể nghe được tiếng giày của mình.
Còn cả tiếng tim đập.
Đây là lần đầu tiên cô lên tầng năm của thư viện sau khi quay lại trường,
chẳng hiểu sao, trong lòng có dấy lên một cảm giác lạnh lẽo mơ hồ, cảm
giác khác với những lần tới đây trước kia. Cánh cửa phòng đọc để ngỏ
nhưng chỗ quẹt thẻ lại không có ai. Một chiếc bàn gỗ lim khắc hoa văn đã có thâm niên lâu đời, trên bàn đặt mấy cuốn sách, giống như đem trả,
rồi lại đặt một cốc nước, kiểu cốc trà có nắp đã rất cổ rồi, bên trong
có nước, từng phiến lá trà mỏng manh trôi nổi trong đó, có thể nhận ra
cái non tươi của lá trà. Trên ghế vắt một chiếc áo khoác, một chiếc áo
jacket màu xám trắng của nam giới. Trà vừa mới được pha, quần áo ở đây
chứng tỏ người thủ thư còn chưa đi xa.
Cố Sơ quẹt
thẻ, sau khi đèn xanh bật sáng, cô đi vào thư viện. Nơi đây thuộc về
không gian kiểu cổ, tới đâu cũng ngập tràn mùi hương của sách, nhưng tỉ
mỉ ngẫm kỹ còn quyện cả mùi thuốc diệt khuẩn, có lẽ là cứ khoảng vài ba
ngày lại được vệ sinh nên thứ mùi này là rất bình thường. Cô chợt nhớ
tới Lục Bắc Thần, đây là thứ mùi thường có trên người anh. Cô hít sâu
một hơi, lưu luyến và nhớ nhung bỗng dâng tràn.
Chẳng mấy chốc đã tới Giáng sinh, lúc đó liệu anh đã quay về Thượng Hải chưa? Vụ án đã kết thúc được chưa? Cảm giác nhớ nhung một người rất kỳ diệu,
khi nghĩ tới sẽ ngọt ngào, nhớ lúc anh nói chuyện, nhớ giọng nói của
anh, nhớ nụ cười của anh, nghĩ mãi nghĩ mãi cô chợt bật cười thành
tiếng. Cô từng đứng trước gương chứng kiến mình cười như vậy, là một nụ
cười tràn vào tận đáy mắt, lại như viên trân châu lăn bên bờ môi; Nhưng
ngọt ngào qua đi lại là đau nhói, là nỗi đau khi chẳng thể gặp mặt,
chẳng thể chạm tới. Anh ở nơi xa xôi ấy, càng nghe giọng anh lại chỉ
càng nhớ thêm.
Lắc đầu, Cố Sơ kéo những suy nghĩ trở
về thực tại, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: Nếu Noel này anh không về
kịp cũng không sao, cô lại đi tìm anh là được rồi, có điều lúc đó không
biết có được xin nghỉ không.
Mấy năm rồi, không gian
của tầng năm không có quá nhiều thay đổi nhưng số lượng và vị trí các
đầu sách thì dĩ nhiên đã khác trước, có thêm rất nhiều giá sách mới,
cũng có nhiều thêm loại sách. Cố Sơ định tìm từ Đông sang Tây, hôm nay
cũng khá rảnh rỗi, cô định dành thời gian tìm cuốn sách đó. Từng hàng
giá sách như những người già trầm mặc. Cô tìm lần lượt từng cuốn một,
ngón tay chạm lên giá sách có hơi lạnh lẽo. Nghe nói, những giá sách này cũng giống như chiếc bàn lớn chạm trổ hoa văn ngoài cửa, đều được làm
từ gỗ của cây cổ thụ trong núi sâu. Những cây cổ thụ ấy ít cũng đã ba
bốn trăm năm tuổi rồi. Ở thời đại mà ý thức bảo vệ môi trường còn thiếu
thốn như trước, chúng đã bị người ta tùy ý chặt phá rồi làm đồ dùng,
chuyện này không có gì mới mẻ.
Có điều…
Ngón tay Cố Sơ chợt khựng lại.
Càng là những đồ cổ thì càng có linh hồn, nhất là những loại gỗ đến từ những vùng núi sâu như thế này. Trải qua hàng trăm năm bể dâu, ai biết được
những vui buồn bi thương của bao nhiêu người đã được chúng chứng kiến?
Nghĩ tới đây, cô không khỏi rùng mình, rồi lại ngó đầu nhìn xung quanh.
Phải, ở đây quá yên ắng, yên ắng tới nỗi nghe được cả tiếng có thứ gì đó đang rì rầm thủ thỉ…
Những tiếng rì rầm này chưa chắc là của người.
Sống lưng lạnh toát, như có con rết đang chầm chậm bò lên da thịt.
Hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi, Phó Lượng đã rủ cô đi dạo phố từ sáng sớm
nhưng cô từ chối. Khi biết cô muốn lên tầng năm, sắc mặt Phó Lượng không tốt cho lắm, không kiềm chế được phải nhắc nhở cô một câu: Nửa năm
trước cậu không tới trường, có thể không biết, tầm tháng sáu có một nữ
sinh nhảy từ tầng năm trên thư viện xuống. Các sinh viên có mặt đều nói
cô ấy chết rất thảm, máu bắn cả lên dây thường xuân, thế nên về sau nhà
trường đã dọn sạch đống dây thường xuân trên thư viện.
Lúc đó Cố Sơ chỉ nghe, ngoài tâm trạng thương tiếc cho sinh mạng con người
ra thì không hề sợ hãi. Trường đại học nào cũng lưu truyền những câu
chuyện kinh dị, địa điểm phát sinh không phải là ký túc xá, phòng tự học thì cũng là nhà vệ sinh, thư viện. Lúc trước khi cô ở đại học A, những
câu chuyện kinh dị được nghe nhiều nhất đều bắt nguồn từ thư viện. Hết
cách thôi, thư viện quá lâu đời, dù chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ đứng
bên trong thôi cũng cảm thấy hội tụ rất nhiều oan hồn. Nhưng lúc này
đây, cô lại vô thức nhớ tới lời Phó Lượng, mà phân tích của Phó Lượng
là: Độ cao năm tầng không đủ khiến người ta ngã thê thảm như vậy. Sau đó, cậu ấy thần thần bí bí bổ sung thêm một câu: Cố Sơ à, tớ cảm thấy cô gái kia đã chết trước khi ngã xuống lầu…
Cô nghe rồi, bỗng cảm thấy khó chịu trong khoảnh khắc, hỏi Phó Lượng thế là có ý gì. Phó Lượng bĩu môi: Không phải tự sát, là bị sát hại…
Suy đoán này rất táo bạo nhưng phù hợp với quyết tâm mãnh liệt theo đuổi
ngành pháp y của Phó Lượng. Cố Sơ không đánh giá quá nhiều về vụ án này, một là cô không chứng kiến tận mắt, không nhìn thấy cô gái kia ngã ra
sao, hai là nghe nói cảnh sát đã có kết luận điều tra từ lâu rồi, cuối
cùng kết luận là tự sát.
Nhưng sao bây giờ cô lại nhớ tới chuyện này?
Ánh sáng xung quanh hình như lại tối đi, không biết là có người làm hay do
cảm giác của cô. Cô hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân không suy nghĩ
lung tung. Cô học y, lại đi theo một pháp y nổi tiếng như vậy bao nhiêu
lâu, tuyệt đối không thể bị hù dọa bởi những suy nghĩ vớ vẩn này. Cô tập trung toàn bộ tinh thần vào việc tìm sách nhưng càng tìm càng không
thoải mái.
Các đầu sách ở tầng năm đa phần là hiếm thấy, từng hàng từng hàng tên vừa nhìn đã kích thích thị giác. Gì mà “Quái dị chí”, “Khởi nguồn của đồ đằng”, “Linh hồn và y học”…
Cố Sơ siết chặt ngón tay, nhủ thầm trong lòng: Can đảm không lùi bước, can đảm không lùi bước…
Nhưng đôi tai lại như mọc chân, liều mạng lục soát khắp bốn phương tám hướng. Hình như… có tiếng bước chân. Cực kỳ khẽ khàng, nhưng nếu nghe kỹ hình
như còn hướng về phía cô. Cố Sơ lại thò đầu ra nhìn, không thấy ai đi
tới, đầu óc chợt ‘ầm’ vang một tiếng. Không phải gặp ma đấy chứ? Hơi thở trở nên căng thẳng, cô rảo bước, vòng sang bên kia giá sách, tim cứ đập thình thịch không ngừng, đập vào lồng ngực đến đau nhức.
Tiếng bước chân dường như… càng gần hơn.
Cố Sơ rất muốn quay người bỏ đi nhưng nghĩ tới vụ án kia lại cắn răng đứng yên tại chỗ. Cô không tin trên đời có ma quỷ nhưng cũng biết rằng niềm
tin ấy đang mỗi lúc một mỏng manh thêm trong bầu không khí này.
Nắm chặt một cuốn sách trong tay, cô liếc mắt, dường như quét thấy một cái
bóng. Còn chưa kịp cất bước đi, nó đã đột ngột dừng lại sau lưng cô.
Ông trời ơi, cô có nên quay đầu không…
Trong đầu hiện ra vô số những bộ phim kinh dị, hoặc máu me, hoặc quái đản. Cô lẩm bẩm, bất luận là tình huống nào cô cũng đều không muốn thấy. Bỗng
nhiên một bàn tay lớn đập lên vai cô.
Cô bỗng cảm
thấy tinh thần rung rinh nhẹ, trái tim thắt lại, tay buông thõng, cuốn
sách rơi ‘bộp’ xuống đất. Giờ phút này đây, cuối cùng cô mới hiểu vào
lúc con người ta sợ hãi nhất thì sẽ không hét lên được, tới khi tâm
trạng sợ hãi bắn lên cung phản xạ của cô, cô mới hét. Nhưng vừa mở miệng đã bị ai bịt chặt.
“Suỵt…” Một giọng nam rất hay,
trầm thấp lọt vào tai cô: “Trong thư viện không được lớn tiếng đâu.” Bàn tay anh ta có một mùi hương nam tính như mùi da thuộc, thoang thoảng,
dễ chịu.
Cô liếc nhìn anh ta, anh ta nói: “Đừng hét, được không?”
Cố Sơ nghĩ thầm trong bụng, không phải lại bị bắt cóc như Tiêu Tiếu Tiếu
đấy chứ? Nhưng bất luận thế nào cũng không thể để đối phương ghìm tay
giữ chân. Cô bèn gật đầu. Người đó vừa buông tay, cô lập tức quay lại.
Một người cao khoảng hơn mét tám, mảnh dẻ, nụ cười ấm áp, trên người còn có nét hăng hái, phấn chấn như nắng mai. Người này… Cố Sơ bỗng cảm thấy
quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Khi cô đang nhíu mày suy nghĩ thì người đàn ông bật cười, nói khẽ: “Chúng ta từng gặp
nhau, sân bay Bắc Kinh.”
Sân bay Bắc Kinh?
Cố Sơ cố gắng nhớ lại, rất lâu sau mới nhớ ra một cảnh tượng: Có người giúp cô kéo vali xuống, còn hỏi cô có muốn quá giang hay không.
“Thì ra là anh!” Cô bừng tỉnh.
Người đàn ông hơi nhướng mày, đáy mắt có chút tổn thương nhưng nụ cười vẫn rất nhã nhặn: “Tướng mạo của anh dễ quên vậy sao?”
Anh ta nói vậy khiến Cố Sơ có chút ngượng ngùng, cô cười: “Thật ngại quá,
em không hay nhớ được người lắm.” Cô nghĩ thầm, chẳng qua chỉ là một
người lạ thôi, vì sao mình phải nhớ kỹ thế? Bảo anh ta đẹp trai thì
không thái quá, ngoại hình đích thực tuấn tú, nhưng những anh chàng đẹp
trai cô gặp nhiều rồi, chưa đến mức gặp bừa một người là quên hết tất
cả.
Anh chàng giơ tay về phía cô, tự giới thiệu: “Anh là Cố Tứ.”
Cố Sơ nghe cái tên này một lúc lâu mà vẫn chưa hiểu ra.
“Cố trong ‘chiếu cố’, ‘tứ’ trong ‘mặc sức làm càn’.” Anh ta cười.
“À à…” Cố Sơ hoàn hồn trở lại. Cái tên này đúng là kỳ lạ. Cô giơ tay bắt tay với anh ta: “Em là Cố Sơ.”
“Em cũng họ Cố à? Người một nhà rồi.” Cố Tứ vừa cười, hàm răng trắng sáng
đã lộ ra: “Cố Tứ, Cố Sơ, tên của hai chúng ta nghe rất giống hai anh em
đấy.”
Cố Sơ không giỏi bắt chuyện với người khác lắm, nhất là người không quen. Cô mỉm cười, không nói gì. Cố Tứ lại rất
nhiệt tình: “Em đang tìm sách gì vậy?”
“À…” Cô ngẫm
nghĩ rồi miêu tả đại khái: “Là một cuốn sách liên quan tới phong tục dân gian, trong sách có giới thiệu về thanh đăng và văn hóa người chết.”
“Thanh đăng? Văn hóa người chết…” Cố Tứ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Không vấn đề, anh tìm giúp em.”
Cố Sơ không muốn làm phiền người khác, vội nói không cần nhưng Cố Tứ rất
rộng rãi, nói rằng gặp nhau là có duyên, nhất định muốn tìm giúp cô. Cô
đành đồng ý, cảm ơn rối rít.
Đã nhiều năm rồi, cô
không ôm quá nhiều hy vọng sẽ tìm được cuốn sách đó vì cô nhớ rõ bìa
sách khi ấy đã cũ rồi, chưa biết chừng đã mất lâu rồi. Nhưng đằng nào
cũng tới rồi, cô cũng thử tìm xem. Không ngờ Cố Tứ tìm được cho cô, anh
ta hỏi: “Là cuốn này phải không? Anh xem rồi, có đèn xanh, còn cả văn
hóa người chết gì gì đó.”
Cố Sơ nhìn kỹ lại, mừng
rỡ kêu lên: “Vâng!”
Cố Tứ vội đặt ngón trỏ lên môi.
Cô lè lưỡi, im bặt.
…
Tề Tuyết, Tiffany, Mi Thủ, Thẩm Cường, Mục Thanh Đăng, Quách Hương Vân,
mấy người trông có vẻ không chút quan hệ lại có vô vàn những mối quan
hệ. La Trì chia tổ chuyên án ra làm mấy ngả, một lần nữa đi sâu vào điều tra. Còn bên này, mấy người nhóm Lục Bắc Thần tiến hành giám định phân
biệt xương trong rối gỗ.
La Trì từng nhìn thấy những
thứ đó, thứ lớn nhất cũng chỉ được coi là vụn xương, còn lại đều là bột
xương. Anh ấy nghĩ đã thấy đau đầu, không ngừng hỏi Lục Bắc Thần, xương
đã vụn đến mức này rồi, còn giám định phân biệt được không?
Lục Bắc Thần đang tập trung xử lý dọn dẹp vụn xương, không rảnh ‘giải thích thắc mắc’ của La Trì. Sau khi La Trì hỏi liên tiếp mấy lần, anh mới lên tiếng, đầu còn không ngẩng lên: “Ngữ Cảnh.”
Ngữ Cảnh đang cầm một miếng vụn xương nhỏ trong tay, tay kia cầm một cái nhíp,
đi tới trước mặt La Trì, lắc lắc chiếc nhíp trong tay: “Cảnh sát La,
phiền anh tránh đường, nhíp của em không thể đụng vào anh, nếu không
dính vào lông sợi trên quần áo anh sẽ ảnh hưởng tới kết quả phán đoán
của em.”
La Trì biết họ đều bận, nhưng có mấy thắc
mắc phải hỏi cho rõ mới cam lòng. Lục Bắc Thần ngồi bên cạnh bàn thao
tác, nhìn miếng xương dưới ánh đèn với vẻ mặt không cảm xúc, gương mặt
lãnh đạm đã bị gọng kính đen che đi quá nửa. Nghe nói mấy hôm nay mắt
cậu ấy không thoải mái lắm, thế nên luôn phải đeo kính gọng đen trước
mặt người khác. Nhưng kể ra cũng lạ, cho dù đeo kính gọng đen dễ thương
như Ngữ Cảnh nhưng trông cậu ấy vẫn phong độ ngời ngời.
Anh đang bận nên La Trì không dám quấy rầy, vì biết rõ hậu quả một khi chọc vào sự thiếu kiên nhẫn của Lục Bắc Thần, không cần dùng võ, anh chỉ
mắng cũng đã khiến La Trì sống không bằng chết. Anh ấy hắng giọng, hét
lên một câu về phía bóng lưng Ngữ Cảnh: “Giáo sư Lục bảo chú giải đáp
thắc mắc cho anh, sao thiếu chuyên nghiệp thế hả?”
Ngữ Cảnh quay đầu nhìn anh ấy, lần đầu tiên cậu ấy nhìn La Trì bằng ánh mắt nhìn một kẻ yếu: “Cảnh sát La, bọn em là pháp y nhân chủng học, phân
biệt xương cốt là sở trường của bọn em.”
La Trì có chút xấu hổ.
“Anh còn vấn đề gì không?” Ngữ Cảnh nhướng mày: “Mặc dù em là cuốn bách khoa toàn thư nhưng cũng không thể để anh lật mở mọi lúc được.”
La Trì tỏ ý hết câu hỏi rồi.
Phan An ở bên cạnh trêu chọc: “Cảnh sát La sốt ruột quá rồi, càng tới lúc sắp chọc thủng được cửa sổ giấy, càng phải bình tĩnh.”
La Trì chẳng hơi đâu nhiều lời với đám người quái đản này.
Di động vang lên, cực kỳ lảnh lót giữa cả phòng thực nghiệm yên ắng. Thấy
Lục Bắc Thần chau mày, La Trì lập tức ra ngoài cửa nghe máy. Căn phòng
yên tĩnh trở lại, nhưng chỉ được mười phút, La Trì đã quay vào, cuốn
theo một cơn gió.
“Đồng nghiệp điều tra Tiffany đã
quay về rồi.” Anh ấy lao tới bàn thao tác, chống hai tay lên bàn, nhìn
Lục Bắc Thần từ trên xuống dưới: “Nhân viên trong bệnh viện điều dưỡng
đã thừa nhận sự sơ suất trong quản lý, bọn họ đích thực phát hiện ra
trên vách tường thông ra sau núi phát hiện dấu vết của đinh đục. Ngoài
ra họ tìm được quần áo và giày dép Tiffany cất giấu, đang xin được tiến
hành hóa nghiệm thêm sợi lông trên quần áo và giày dép.”
“Đây là việc của tổ hóa nghiệm.” Phan An ‘thân thiện’ nhắc nhở anh ấy một câu.
La Trì cười trừ: “Chẳng phải bên chúng ta làm việc hiệu suất nhanh sao…” Vừa nói, anh ấy vừa nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm.
Ngữ Cảnh phì cười: “Cảnh sát La, bọn em nổi tiếng là…”
“Giao cho Ngư Khương.” Lục Bắc Thần ngắt lời Ngữ Cảnh, lãnh đạm ra lệnh.
Ngư Khương đang chuẩn bị xét nghiệm DNA cho mẫu thử, nghe xong bèn nói:
“Đùa gì vậy? Hai tay em là để phân tích chất độc, công việc đơn giản như vậy…”
“Trời ơi, đại mỹ nhân của tôi ơi!” La Trì vội
vàng tiến lên nịnh nọt: “Chất độc còn xét nghiệm được thì chút bùn đất
lông tóc kia có là gì.”
Ngư Khương trừng mắt: “Ý của tôi là, anh đang lấy gáo vàng múc nước giếng bùn.”
“Phải phải phải, cô là chuyên gia mà, nhưng đây chẳng phải là ý của giáo sư
Lục sao?” La Trì chắp hai tay: “Làm ơn giúp đỡ đi mà.”
Ngư Khương cũng chỉ nói ngoài miệng vậy, các chứng cứ liên quan đến vụ án
dù lớn hay nhỏ cô cũng giúp. La Trì lại vọt tới trước mặt Lục Bắc Thần:
“Đã tìm ra không ít đồ đạc của Tiffany, cậu không sửng sốt hay vui mừng
chút nào à?”
Lục Bắc Thần cẩn thận xử lý mẩu xương
trong tay, ngữ khí điềm đạm: “Tất cả đều đi theo hướng phân tích của
tôi, có gì mà sửng sốt.”
Một câu nói càng khiến La Trì gượng gạo thêm.
“À còn nữa, điều tra tài liệu về mấy người đó. Mi Thủ và Thẩm Cường có thể coi là đồng hương nửa vời, đều là người Sơn Tây. Tiffany thì khỏi cần
nói, tư liệu về cô ta khá sạch sẽ. Lai lịch của Tề Tuyết cũng khá đơn
giản, người Hồ Nam, học đại học ở thành phố này, sau khi tốt nghiệp ra
ngoài làm việc ngay. Bối cảnh của Quách Hương Vân thì khá thú vị, bà ấy
tới từ một nơi gọi là thôn Tần, thị trấn Hoài Thủy.”
Sắc mặt Lục Bắc Thần vẫn nhạt nhòa: “Nói vào điểm chính.” Những thông tin
này cảnh sát đã nắm được từ lâu, nhắc lại chỉ lãng phí thời gian.
La Trì lườm nguýt: “Con người cậu thật chẳng thú vị gì cả. Được rồi, tôi
chủ yếu muốn nói tới cái thôn gọi là thôn Tần nơi Quách Hương Vân sống,
nghe nói người ở thôn đó đều là đời sau của người nhà Tần.”
Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng ngước mắt lên: “Cảnh sát La, tôi không lo chuyện ngược dòng tìm gốc rễ.”
“Cậu nghe tôi nói hết đã.” La Trì biết cậu ấy không có kiên nhẫn, lập tức vỗ về: “Đương nhiên, nói rằng là hậu duệ của người nhà Tần cũng chỉ là họ
nói mà thôi, giờ thì sao biết được ai là hậu duệ của ai? Thôn đó đích
thực có từ lâu lắm rồi, nhân khẩu không nhiều, nên người biết ngoài cũng ít biết đến, nhưng nhắc tới đèn xanh thì thuộc về thôn đó. Theo điều
tra, hơn hai mươi năm trước trong thôn nhà nhà người người đều làm đèn
xanh, qua các thị trấn kế cận để bán. Vì thế, khi ấy thôn Tần còn được
người ta gọi là thôn Bạch, ‘bạch’ tức là chỉ việc ma chay.”
Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ gì đó rồi nói: “Thế còn rối gỗ?”
“Muốn điều tra triệt để chuyện trong thôn còn phải ở lại thêm vài ngày nữa
mới được. Có đồng nghiệp qua đó rồi, nhưng thôn làng quá phong bế, cũng
không thông xe, muốn trèo núi phải có người bản địa dẫn đường mới được.”
Lục Bắc Thần dường như không có chút thương tiếc nào: “Người đã đấu trí đấu dũng với khỉ Nam Sơn, Quỳnh Châu, tôi tuyệt đối tin tưởng khả năng của
cậu.”
La Trì phát điên: “Lục Bắc Thần, cậu chẳng có chút tình người gì cả!”
…
Một cuốn sách không quá dày, chưa tới nửa tiếng Cố Sơ đã xem hết từ đầu tới cuối. Sách của thư viện, không được đánh dấu vào, cô bèn photo lại một
bản rồi đánh dấu vào bản photo.
Cố Tứ thấy vậy bèn cầm một trang cô đã chuẩn bị xong lên xem, cảm thấy rất lạ: “Thôn Tần? Cái thôn này lạ lắm à?”
“Thôn thì không lạ nhưng nghề của họ thì lạ.” Cố Sơ chỉ vào hai hàng chữ bên
trên: “Anh xem này, bên trên có viết thanh đăng thuộc về thôn Tần. Mỗi
khi có đám tang, người thôn Tần sẽ thắp đèn xanh để đưa hồn, rồi lại
dựng đài cao lên diễn kịch rối của người bản địa.”
Phong tục dân gian trong cuốn sách này không giới thiệu quá nhiều về văn hóa
thanh đăng, chủ yếu là nói rõ nguồn gốc việc người Trung Quốc dùng đèn
lồng trắng cho đám tang rồi lại kể về nguồn gốc tổ chức đám tang. Cuối
cùng trang có một ghi chú, chỉ viết hai hàng chữ, chính là hai hàng cô
vừa đọc.
Mặc dù chỉ có hai hàng chữ nhưng đủ khiến cô sửng sốt, vì nhắc tới thanh đăng, nhắc tới rối người, còn nhắc tới một
thôn làng không tìm được trên bản đồ.
Cố Tứ không
hứng thú với chuyện này, anh ấy vốn dĩ không biết rõ về vụ án nên Cố Sơ
cũng không định giải thích quá nhiều. Cô đứng dậy đi tới bên cửa, người
thủ thư kia vẫn chưa về, cô không thể dùng máy tính tìm những đầu sách
tương tự. Cố Tứ đi theo, hỏi: “Sao vậy?”
“Em muốn tìm sách địa lý địa phương.” Cô muốn tìm thông tin liên quan tới thôn Tần,
trong các công cụ tìm kiếm không có thông tin nào về nó.
“Anh giúp em.”
Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Nếu thôn khó tìm thì tìm thị trấn bên trên, khó nữa thì tìm cao hơn. Dù sao đây cũng là một thư viện nhiều sách y học, tra đầu sách này rõ ràng
không đúng đường. Cố Tứ không tìm ra, Cố Sơ cũng không tìm ra, cuối cùng đành chịu, định sẽ gửi cho Lục Bắc Thần những tài liệu hiện có.
“Anh có một người bạn ở nhà lưu trữ rất nhiều sách, anh có thể hỏi giúp em,
hơn nữa cậu ấy tìm hiểu rất sâu về các thị trấn cổ Trung Quốc, chưa biết chừng có thể giúp được em.” Cố Tứ nói.
“Vậy thì cảm ơn anh quá.”
“Tiện thôi mà.” Cố Tứ đưa danh thiếp cho cô: “Trên này có cách thức liên lạc với anh, hai ngày sau nhé, em gọi cho anh.”
Cố Sơ nhận lấy, danh thiếp cũng sạch sẽ như Chloe, đến mức khiến người
khác bực mình, chỉ có một cái tên và một số điện thoại. Cô cảm ơn, cất
kỹ rồi hỏi: “Anh là sinh viên ạ?”
Cố Tứ mỉm cười lắc đầu.
“À…” Không phải sinh viên mà lại làm thẻ sinh viên, kỳ lạ thật, chắc là tới tìm tài liệu: “Anh…”
“Anh đang đợi người…” Cố Tứ giải đáp thắc mắc của cô.
“Đợi người?” Cố Sơ càng thêm nghi hoặc, đợi người ở chỗ này ư?
Cố Tứ nhìn cô rồi lại như thông qua cô nhìn về một nơi rất xa, thở dài buồn bã: “Phải, đợi người, đã đợi lâu lắm, lâu lắm rồi…”