Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Luân Hồi


trước sau

Nếu không có cô cuộc đời này sẽ trở nên dài đằng đẵng và chẳng còn ý nghĩa. Nhưng thật may đã có cô, anh mới hy vọng mình có thể sống dài lâu một chút.

Bông ngoáy tai…

Cố Sơ sững người trước, rồi lại nhìn cái đầu bị quấn trong ba lớp ngoài ba lớp của thằng bé mới hiểu ra, đổ mồ hôi hột. Cũng may anh làm pháp y, dù có đặt biệt danh gì cho người chết cũng không bị khiếu nại. Đang định lên tiếng thì nghe thấy đứa bé ‘bùng nổ’, trừng mắt với Lục Bắc Thần: “Em không tên là bông ngoáy tai!”

“Thế em tên là gì?”

“Thiên Thiên.”

“Thôi được rồi, Thiên Thiên.” Lục Bắc Thần nhét thuốc vào trong tay nó, ra vẻ nghiêm túc: “Tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn uống thuốc đi.”

“Nếu không uống thì sao ạ?”

“Không uống hả?” Lục Bắc Thần khẽ nhướng mày, tiện tay lật bệnh án treo ở đầu giường lên xem qua rồi nhìn Thiên Thiên bằng ánh mắt nghiêm nghị. “Vậy thì não của em sẽ không khỏi được. Hôm nay không uống, tới tối thần kinh thị giác của em sẽ tê dại; Một khi tê dại em sẽ luôn cụp mắt, hoạt động nhãn cầu cũng bị ảnh hưởng, hoặc là ngày mai khi em soi gương sẽ thành người mắt lé.”

Cố Sơ đứng bên câm nín. Anh nói chuyên nghiệp như vậy làm sao trẻ con nghe hiểu?

Quả nhiên, Thiên Thiên nghe đến ngây ngốc, xoa xoa mặt, biểu cảm mơ màng. Lục Bắc Thần không vội vàng không sốt sắng, lại hỏi nó: “Bình thường em có biết nhìn kiểu mắt lác không?”

Thiên Thiên gật đầu, lập tức làm cho anh xem.

“Ừm, nếu em không uống thuốc đúng giờ, sáng sớm mai mắt em sẽ như vậy suốt, muốn nhìn ai cũng không rõ.” Lục Bắc Thần chậm rãi nói: “Quan trọng là đứa trẻ nào mắt lác trông xấu lắm.”

Thiên Thiên run lên, lập tức uống thuốc.

Mồ hôi lạnh của Cố Sơ sắp túa ra tới nơi, cũng may hai bệnh nhân không có trong phòng, nếu không mấy câu mà bị đồn ra ngoài, người nhà bệnh nhân lại cho là bệnh viện có vấn đề. Lục Bắc Thần này, đối phương chỉ là một thằng nhóc thôi, sao có thể dọa nạt như vậy? Cô trừng mắt với anh rồi bảo Thiên Thiên uống thêm chút nước, dịu dàng nói: “Cô hộ lý sẽ tới ngay bây giờ đấy, Thiên Thiên lát nữa phải ngoan ngoãn ăn cơm, có biết không?”

Thiên Thiên chép miệng, dè dặt hỏi: “Nếu không ăn cơm mắt cũng lé ạ?”

Cố Sơ không muốn khiến nó hiểu sai lệch, đang định nói với nó không phải thì đã nghe thấy Lục Bắc Thần buông một câu: “Có chữ! Hơn nữa mũi còn méo miệng còn lệch, sau này em sẽ không ăn được gì nữa.”

Thiên Thiên sợ đến tái mét mặt mày, lập tức túm lấy áo blouse của Cố Sơ: “Chị Cố ơi, em nhất định sẽ ăn cơm uống thuốc đúng giờ.”

Dọa trẻ con đến nông nỗi này đúng là tội nghiệt… Cố Sơ nhủ thầm trong lòng, chỉ muốn đuổi ngay Lục Bắc Thần ra khỏi phòng bệnh. Cô hắng giọng rồi nhìn Thiên Thiên, dịu giọng vỗ về: “Thiên Thiên ngoan nhé, tối nay chị Tiếu Tiếu trực đêm, chị ấy sẽ tới chăm sóc em.”

Thiên Thiên cúi gằm không nói nữa.

“Sao vậy?”

Thiên Thiên bĩu cái miệng nhỏ, nhìn Cố Sơ hỏi: “Chị Tiếu Tiếu sẽ lấy bố em thật ạ?”



“Thiên Thiên là con người bạn gái trước của Cố Khải Mân.”

Sau khi lên xe, Cố Sơ giải thích cho Lục Bắc Thần quan hệ giữa Thiên Thiên và Cố Khải Mân, lúc ấy anh mới hiểu ra.

“Thế mới nói bác sỹ Cố quả thực là người đàn ông tốt.” Trong xe hơi nóng, Cố Sơ cởi khăn choàng cổ, gấp lại cho gọn: “Nghe các y tá nói, người phụ nữ đó yêu bác sỹ Cố mấy năm trời, kết quả là ngoại tình, tới khi mang thai rồi mới khóc lóc lật bài ngửa với bác sỹ Cố, hai người họ cũng chia tay. Theo lý mà nói chuyện này không liên quan tới bác sỹ Cố nữa, không ngờ người phụ nữ kia đẻ con ra vứt ngay trước cửa nhà anh ấy, còn để lại mảnh giấy gì mà cô ta không nuôi nổi đứa bé. Bác sỹ Cố báo cảnh sát mà vẫn không tìm được tung tích người mẹ, tới tận bây giờ bác sỹ Cố vẫn nuôi dưỡng Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng quen với việc gọi anh ấy là bố.”

Lục Bắc Thần khẽ gật đầu, khởi động xe. Cố Sơ ngồi bên huyên thuyên không ngừng về chuyện Cố Khải Mân. Trong lúc đó, Lục Bắc Thần không nói câu nào. Đợi tới khi Cố Sơ nói mệt rồi, cầm chai nước khoáng lên tay mới phản ứng lại, trừng mắt với anh: “Này, sao anh không nói câu nào?”

“Anh không phải người trong cuộc, không có quyền phát biểu.” Anh cười.

Cố Sơ nhướng mày: “Anh còn muốn làm người trong cuộc cơ à?”

“Em nói tiếp đi, anh nghe.” Lục Bắc Thần là người đang mang tội, thế nên không dám chọc vào cô.

Cố Sơ thoải mái dựa vào ghế xe, khoanh hai tay trước ngực: “Em cũng tới bệnh viện mới biết tình hình của bác sỹ Cố. Haiz, có lúc muốn khuyên Tiếu Tiếu mà lại không biết nói sao cho ổn.”

“Khuyên gì?”

“Cậu ấy cưới anh ấy là thành mẹ kế của người ta rồi.”

Lục Bắc Thần suy tư.

“Anh cũng cảm thấy không ổn phải không?” Cố Sơ nhìn anh.

“Cũng không có gì không ổn.” Lục Bắc Thần khẽ nói: “Trẻ con mà, rồi cũng sẽ có cách chung sống với nó thôi.”

“Ý của anh là…”

“Bông ngoáy tai không thích Tiêu Tiếu Tiếu.” Lục Bắc Thần nói trúng trọng điểm: “Nói cách khác, nó không mong Tiêu Tiếu Tiếu lấy bố nó.”

Cố Sơ bàng hoàng giây lát. Lục Bắc Thần đánh mắt nhìn cô, cười khẽ: “Xem ra giờ em mới biết.”

“Em tưởng là Thiên Thiên chỉ chưa quen với Tiếu Tiếu…”

“Mỗi người có một con đường, mỗi người chịu một nỗi khổ. Anh tin là bản thân Tiêu Tiếu Tiếu cũng biết rõ, chuyện này em không cần can dự quá nhiều.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng khuyên.

Cố Sơ thở dài nặng nề.

Là bạn, cô tin rằng Tiếu Tiếu lựa chọn Cố Khải Mân là có sự suy tính của cậu ấy. Các cụ nói “Phá mười ngôi chùa cũng không bằng chia rẽ một chuyện hôn nhân”. Trước đây cô cũng không có cảm nhận gì với Cố Khải Mân, có điều lần này Thiên Thiên nhập viện cô mới biết. Tiếu Tiếu là một cô gái trẻ, vừa cưới chồng đã phải chăm một đứa trẻ lớn từng ấy, nỗi vất vả này nghĩ cũng đủ biết. Mặc dù đứa bé đó không phải con của Cố Khải Mân nhưng Thiên Thiên vẫn luôn gọi anh ấy là bố, lại được Cố Khải Mân nuôi từ nhỏ, có khác gì tình cha con? Bây giờ Lục Bắc Thần lại nhắm trúng vấn đề, nói ra mấu chốt, cô càng thêm lo lắng.

Phía trước là đèn đỏ, Lục Bắc Thần từ từ dừng xe lại, tiện thể kéo tay cô lại nói: “Tiêu Tiếu Tiếu đã là người trưởng thành rồi, lại trải qua chuyện bắt cóc. Anh nghĩ có rất nhiều chuyện cô ấy đã suy nghĩ rất rõ ràng.”

“Nhưng em thật sự lo lắng một khi cậu ấy kết hôn, lỡ như đó không phải cuộc sống mà cậu ấy mong muốn thì sao?” Cố Sơ nhíu mày.

“Sự lựa chọn của người khác em không thể can thiệp. Lựa chọn ai, muốn một cuộc sống như thế nào là sự lựa chọn của cô ấy.”

Cố Sơ không nói nữa, những đạo lý này sao cô không hiểu? Lục Bắc Thần thấy cô cứ buồn buồn, bèn khơi thông: “Tâm tư của trẻ con không quá khó đoán, Tiếu Tiếu sẽ giải quyết được thôi.”

“Như kiểu liên tiếp hù dọa nạt nộ ấy hả?” Cố Sơ nghiêng đầu nhìn anh.

Lục Bắc Thần cười: “Sự thật chứng minh cách của anh không có vấn đề gì.”

“Phải rồi, phải rồi, đối với con nít thì lạnh như băng, đối với các cô gái trẻ thì nhiệt tình vô cùng tận.” Cố Sơ cố ý trêu chọc.

Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng được lĩnh giáo trí nhớ của con gái tốt đến thế nào. Anh nắm chặt tay cô, kiên nhẫn khuyên: “Anh nhìn thấy cô ấy là lại nhớ đến em.”

Cố Sơ không hiểu.

Lục Bắc Thần cũng không giải thích nhiều thêm. Anh nhìn về phía cô, bất chợt nhớ tới chuyện Smith nói. Cô thông minh là thế, lại quan tâm anh đến thế, trái tim chợt ấm áp, cánh tay cũng chặt chẽ hơn từ lúc nào. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên má cô.

Nếu không có cô cuộc đời này sẽ trở nên dài đằng đẵng và chẳng còn ý nghĩa. Nhưng thật may đã có cô, anh mới hy vọng mình có thể sống dài lâu một chút. Cô chịu quá nhiều cực khổ, anh chỉ muốn che mưa chắn gió cho cô…

***

Thôn Tần không lớn.

Bốn bề là núi bao quanh, quanh năm bao trùm trong sương núi. Mấy năm trước, thôn này còn khá náo nhiệt, mấy năm nay người ở lại chỉ còn người cao tuổi cùng đàn bà, trẻ con. Các thanh niên trai tráng đều lên thị trấn hoặc ra tỉnh làm thuê cả rồi. Khí hậu ở đây lại ôn hòa khác thường. Có lẽ núi non trùng điệp đã ngăn đi khí lạnh, khiến cho trong thị trấn ấm thêm mấy độ. Thôn Tần lấy gạo làm trụ cột, thứ đất trồng ra vô cùng ngon. Người dân trong thôn cũng không khó khăn như bên ngoài đồn đại. Ngược lại nơi đây không nghèo, con người cũng không hoạnh họe.

Họ tự phong mình là con cháu nhà Tần, có quy tắc và lễ nghi của riêng mình, thậm chí còn có ngày tế trời riêng. Dù là người già hay trẻ nhỏ, gặp người lạ là lễ phép nhã nhặn, phụ nữ thì không ra khỏi cửa.

La Trì dẫn theo anh em tới đây đã mấy ngày rồi, ăn những loại rau và hoa quả bên ngoài không bắt gặp. Những tháng ngày điều tra ở đây lại khá nhàn nhã, không lạnh như trong tưởng tượng. Có điều tắm rửa ở đây không tiện, lại còn không có tín hiệu. Mấy hôm nay họ đều phải dựa vào điện thoại vệ tinh để liên lạc với bên ngoài. Tới được nhiều ngày, anh và người bản địa khá thân, nhưng mỗi lần hỏi về tập tục địa phương thì lại cảm thấy đối phương trở nên kín đáo.

Ngày này, anh và cấp dưới tới thị trấn điều tra tư liệu về chồng Mục Thanh Đăng. Sau khi xe đi vào trong thị trấn thì đã lem luốc bụi bặm. Không còn cách nào khác, từ thôn Tần lên thị trấn không có đường quốc lộ, chỉ có một con đường núi hẹp lại thấp trũng. Người dân đi được, xe trâu xe ngựa cũng đi được. Nếu không có trải nghiệm vào thôn trước đó, dọc đường La Trì đã bị xóc đến nôn mửa.

Người trong thị trấn không ít, một con đường ngựa vốn không rộng rãi hai bên còn bày đầy sạp hàng, mua gì cũng có, tiếng rao nối thành một câu dài. Người đi qua đi lại tắc nghẽn, mặc kệ xe có
bấm còi kiểu gì cũng tảng lờ. Đi đón La Trì là người trên thị trấn, thấy vậy bèn thở dài: “Gặp phải phiên chợ rồi, hết cách thôi, qua không nổi.”

“Đổi đường khác đi.” La Trì ôm bụng, trong mũi toàn là mùi đất cát, làm anh ho dữ dội.

“Tới ủy ban chỉ có con đường này thôi.” Người dẫn đường hết cách.

La Trì xua tay: “Xuống xe, đi bộ.”

Những người khác cũng hết cách, đành nghe lời anh cùng xuống xe.

Sau khi nhảy xuống xe La Trì nhổ nước miếng xuống đất, chửi thầm: “Bà nó chứ, sặc chết ông rồi!” Rồi anh nhìn về phía trước, đầu sắp nổ tung. Bình thường anh ghét nhất là cắm ở nơi đông người. Giờ thì hay rồi, đừng nói là xe, cả người đi cũng không thuận lợi.

Người dẫn đường nói sắp tới cuối năm rồi, người các thôn làng trong thị trấn đều tới bày sạp hàng, người ta đều muốn mua sắm hàng hóa. Đây là phiên chợ cuối cùng của năm, thế nên đặc biệt đông người. La Trì mới đầu cũng không quan tâm nhưng nhìn thấy mấy thứ hai bên đường bỗng tò mò, bất chợt đi quá nửa đường. Ngoại hình La Trì cao to, cộng thêm cái mặt không tệ thế nên rất nổi bật giữa đám đông, vừa nhìn đã thấy không giống người bản địa, mọi người đều hò nhau mời anh tới mua.

La Trì bị mấy thứ trên một sạp hàng hấp dẫn, bước lên, cầm lấy một chiếc vòng tay dây da hoàn toàn làm thủ công, là da trâu thuần, bên trên có treo những huy chương đồng to nhỏ khác nhau, trong đó có một cái khá to trên khắc một bông hoa, trông cánh giống hoa lan nhưng nhìn kỹ thì lại không giống. Một sợi dây rất đặc biệt, chí ít La Trì chưa thấy ai ở ngoài từng đeo, khác hẳn những sợi dây đeo tay ngoài thị trường. Đồng nghiệp đi theo anh xán tới xem rồi nói: “Sếp à, sao sếp lại thích đồ con gái này?”

“Cậu thì hiểu cái gì?” La Trì lấy khuỷu tay huých cậu ta một cái, nắm chặt chiếc vòng, hỏi: “Thím ơi, bao nhiêu tiền ạ?”

Người thím này vừa nhìn là biết người trong thôn, giơ năm ngón tay ra với anh. La Trì nhướng mày: “Năm trăm?”

“Năm mươi.”

La Trì sửng sốt, rồi nhìn lại chiếc vòng tay, thật ra chất liệu toàn là đồ tốt, miếng đồng cũng được đánh mài cẩn thận, hơn nữa thoạt nhìn là đồ thủ công, chỉ riêng tiền công đã không chỉ năm mươi rồi. Còn cả những nan gỗ treo bên trong, anh nhìn rõ là trầm hương. Mấy năm nay gỗ trầm hương bị nâng giá càng ngày càng cao, lý do là vì càng lúc càng hiếm. Anh ngửi thử, nhất định là gỗ trầm hương loại tốt.

Nhưng thím ấy lại hiểu nhầm ý anh, vội vàng giải thích: “Đây là món ông nhà tôi tốn nhiều công sức làm đấy, không đắt đâu chàng trai, mang về cho bạn gái đeo sẽ đẹp lắm, bên ngoài nhất định không mua được.”

La Trì đích thực định mua cho Cố Tư. Anh biết cô nhóc đó chắc chắn sẽ thích kiểu cổ quái này. Anh không nói câu nào, rút một trăm đưa cho thím, bảo không cần trả lại. Anh cẩn thận đút vào túi như một báu vật, nghĩ bụng buổi tối sẽ gọi điện cho cô. Bà thím như sắp cảm tạ ơn đức, liên tục cảm ơn. La Trì chỉ vào bông hoa bên trên, hỏi tên. Bà thím bèn cho biết.

“Người địa phương chúng tôi gọi là Thiệt Nha Tử.”

La Trì chưa từng nghe qua.

“Ở đất chúng tôi, có hai thứ linh thiêng nhất, một trong hai thứ chính là Thiệt Nha Tử.” Bà thím tỉ mỉ giới thiệu: “Tương truyền đây là loài hoa an ủi tâm hồn, lại có thể giúp người ta luân hồi.”

“Sao nghe giống hoa bỉ ngạn quá vậy?” Đồng nghiệp thì thầm với La Trì.

La Trì trước nay không tin mấy chuyện này, chỉ coi như là tập tục, nghe để đó. Anh cảm ơn sau khi cất kỹ vòng tay bèn rời đi. Nhưng được mấy bước, anh bỗng nhớ ra chuyện gì, bèn quay lại.

“Thím ơi, thím vừa nói có hai thứ linh thiêng. Ngoài loại hoa này ra, thứ còn lại là gì ạ?”

***

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, di động đầu giường đã rung lên.

Cố Sơ gối lên cánh tay Lục Bắc Thần, nép trong lòng, ngủ rất say sưa. Bả vai cô chợt run lên, ư hừ một tiếng vẻ không tình nguyện, mượn ngực anh cọ cọ mặt. Lục Bắc Thần bị đánh thức bởi tiếng rung vươn một tay ra bắt lấy di động.

Người con gái trong lòng lẩm bẩm một câu: “Ai đáng ghét vậy…”

Lục Bắc Thần bên này đã nhận điện thoại, nghe xong cười khẽ, ôm chặt lấy cô. Đầu kia là giọng La Trì: “Vốn không định quấy rầy cậu đang say giấc bên người đẹp nhưng chuyện cấp bách.”

“Cậu nói đi.”

Cố Sơ đang nửa tỉnh nửa mê, dựa vào ngực anh cảm thấy thoải mái dễ chịu. Anh nói chuyện điện thoại cô biết rõ, loáng thoáng nghe thấy anh nhắc tới hai chữ ‘luân hồi’, ý thức bắt đầu phát tán, giấc mơ cũng bị ảnh hưởng.

Dường như cô đang đi trên con đường tới suối vàng, tay xách một chiếc đèn xanh. Phía trước có một đứa nhỏ dẫn đường, nó vừa đi vừa cười hỏi cô: Chị ơi, muốn nghe em đọc đồng dao không?

Xung quanh âm u, ánh sáng của đèn xanh chỉ có thể miễn cưỡng soi đường.

Cô loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu nhìn thì thấy một cô gái bước ra khỏi sương mù, tay cũng xách đèn xanh. Cô giơ tay lên soi về bên đó, hóa ra là Tư Tư. Tư Tư mặc áo trắng, tóc dài gần chấm đất, sắc mặt nhợt nhạt, gọi cô: Chị ơi, cứu em với…



Cố Sơ giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ, hơi thở dồn dập, trán đẫm mồ hôi. Một lúc lâu sau, con ngươi mới đảo đảo, vẫn còn khô rát. Trời đã sáng, Lục Bắc Thần bên cạnh đã ngủ dậy. Cô ngồi dậy, kéo lê cơ thể nhức mỏi xuống giường, mở rèm ra, bên ngoài ánh nắng rực rỡ.

Cô mơ mơ màng màng đi xuống nhà, Lục Bắc Thần đang nghe điện thoại, dường như anh luôn nghe không hết.

Một cơn ác mộng rút cạn sức lực cô. Cô quăng mình lên sofa, ôm lấy gối. Tiếng vọng trong mơ ảnh hưởng tới sự tỉnh táo của cô. Lục Bắc Thần đang nghe điện thoại nhìn thấy cô, lại thấy cô như người mộng du ngã xuống sofa bèn cười khẽ. Anh bước tới, ngồi qua. Cố Sơ như con ký sinh trùng bò qua, dính chặt vào người anh.

Cô nghe thấy anh nói với đầu kia: “Được, xuống máy bay tôi sẽ tới thẳng đó.”

Sau khi anh cúp máy rồi, cô càng bám riết, ôm anh sít sao. Lục Bắc Thần thấy vậy bật cười, xoa đầu cô: “Em sao vậy?”

“Không có gì, em nằm mơ thôi.” Cố Sơ cảm thấy chắc chắn là vì bị vụ án làm ảnh hưởng. Gần đây cô thường xuyên gọi điện cho Cố Tư, mọi chuyện ở trường của nó vẫn ổn.

Lục Bắc Thần cúi đầu hôn cô: “Quên tắt di động, sáng nay đánh thức em rồi.”

Cố Sơ nào có yêu cầu anh tắt điện thoại? Lỡ có việc gấp thì sao, cô lắc đầu. Lục Bắc Thần mỉm cười, không nói gì thêm, đứng dậy nhẹ nhàng thúc giục: “Đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi.” Dứt lời, anh đi thẳng vào phòng thay đồ.

Rất lâu sau, Cố Sơ mới di chuyển vào phòng thay đồ, đứng ngoài cửa thò đầu vào, nhìn thấy Lục Bắc Thần đang mặc sơ mi, nét mặt chợt bàng hoàng. Lục Bắc Thần nhìn thấy cô trong gương, cười nói: “Hồn vẫn chưa quay về à?”

Cố Sơ còn mặc nguyên chiếc váy ngủ màu trắng, ánh mắt mông lung, tóc tai rối bời nhưng thấy anh ăn mặc chỉnh tề, cô chợt nhào tới, lập tức ôm chầm lấy anh từ phía sau, làm Lục Bắc Thần giật nảy mình.

“Rốt cuộc em mơ thấy gì rồi?” Anh rất tò mò về hành động của cô.

“Chẳng phải anh nói tối mới đi sao?” Hai cánh tay cô ôm anh gắt gao, ngữ khí oán trách…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện