Con người ta hay tham lam chút ấm áp ngắn ngủi, con chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng có khác gì đâu…
Một con chuột chết, máu me be bét đang
nằm trong lòng cô. ‘Món quà’ bất thình lình rơi xuống này hoàn toàn nằm
ngoài dự liệu, khiến lông măng của Cố Sơ dựng đứng cả lên. Cô hất tay,
con chuột chết văng ra ngoài. Còn chưa kịp hoàn hồn, trên đỉnh đầu lại
có những thứ ào ào rơi xuống, bảy tám con chuột chết sau đó đều rơi vào
người cô. Không những khắp người đầy máu mà còn lan tỏa một mùi hương
khiến người ta buồn nôn. Cố Sơ bịt mũi, đập kính, gào lên với Lục Bắc
Thần: “Mau thả em ra, quần áo của em bẩn hết rồi!”
Bên ngoài, Lục Bắc Thần chỉ nhìn cô,
không phản ứng lại. Smith đứng bên thở dài, không dám nhìn trực diện. Cố Sơ thấy anh tảng lờ mình, vừa sốt ruột vừa sợ hãi, dè dặt nhìn lên
đường ống trên đầu, vội vàng len qua một bên. Ai ngờ cô vừa dịch chuyển, lại nghe thấy tiếng lộc cộc. Trên vị trí mà cô đứng có cơ quan bật mở.
Cô ngẩng phắt lên, ngay lập tức có cả đống thứ rơi xuống.
“Á!” Cô ra sức giãy giụa, trên vai nặng trình trịch, cô tiện tay hất ra mới phát hiện là một con gà chết!
Lần này thứ rơi xuống người cô không chỉ là chuột chết nữa. Gà chết, vịt chết, tất cả trộn lẫn vào nhau, lông vũ còn dính máu, cô bỗng chốc như bước vào một lò mổ. Cố Sơ cũng giống như các cô gái khác, sợ nhất là chuột chết. Nhưng cô còn một điểm khác
biệt, cô không thể nhìn được mấy thứ có lông vũ dài, như là gà hay vịt.
Trước nay cô luôn tránh xa, không bao giờ lại gần động vật sống, càng
không dám lại gần.
Mà lần này, những thứ cô vốn đã sợ dính
máu be bét rơi ầm ầm xuống đầu cô, cô muốn trốn nhưng vô ích, bỗng sụp
đổ như đứng bên bờ vực. Thế là cô lại bắt đầu đập cửa, tay đã đập đến đỏ ửng mà Lục Bắc Thần vẫn chỉ đứng nhìn trơ trơ, không có ý thả cô ra.
Ống ngầm trên đầu tự do hoạt động, những động vật chết đó ban đầu chỉ rơi từng con, từng con, về sau rơi cả
đống, sau nữa càng ngày càng nhiều, Cố Sơ đếm không xuể nữa, chỉ biết dù tránh chỗ nào cũng có thứ rơi xuống đầu. Cuối cùng chúng chất đầy cả
không gian nhỏ hẹp, toàn là thứ mùi chết chóc, khiến cô ngạt thở.
“Lục Bắc Thần!” Cô vừa oán vừa giận. Nếu không có tấm kính này, cô nhất định phải xông ra cắn cổ anh.
Lục Bắc Thần vẫn bình tĩnh.
Cô ở bên trong tiến lùi đều khó, mặt đất chất đầy xác động vật, ánh mắt thấy đâu đâu cũng là máu, bẩn thỉu, tanh tưởi, buồn nôn, mọi thứ mùi lấp đầy cổ họng cô. Cô không chịu nổi, lao
vào góc nôn thốc nôn tháo, trông cực kỳ thê thảm. Quần áo trên người đã
bẩn hết, tóc cũng dính máu, sắc mặt nhợt nhạt đến ghê người.
Smith quả thực không nhìn được nữa, bước lên hạ giọng nói với Lục Bắc Thần: “Cách trị liệu này sẽ lấy mạng con bé đấy.”
“Cô ấy bắt buộc phải vượt qua cửa ải
này.” Lục Bắc Thần cũng hạ thấp giọng: “Bắt buộc phải khắc phục được sự
chống cự lại cái bẩn về mặt tâm lý.”
Smith nhìn chăm chú Cố Sơ đang nôn không ngừng ở trong, thở dài: “Đó là người con gái con yêu cơ mà, con đành lòng thật sao?”
“Chính vì đó là người con gái con yêu, con mới muốn sau này cô ấy được tốt hơn.”
“Quả thật không làm được bác sỹ cũng có gì đâu, con đang ép buộc nó.” Smith có chút thương Cố Sơ.
Lục Bắc Thần đột ngột nhìn sang Smith,
ánh mắt lạnh lẽo. Smith rất ít khi thấy anh có biểu cảm này, vô cùng kỳ
lạ. Lẽ nào mình nói sai điều gì?
“Con đã từng có ý nghĩ để cô ấy rời xa
con.” Giọng Lục Bắc Thần cô đơn, cái lạnh trong ánh mắt dần trầm xuống.
“Nhưng đã động lòng rồi, nếm trải ngọt ngào rồi thì không thể nói buông
bỏ là buông bỏ được nữa.”
“Con…”
“Con hiểu rõ tình trạng của mình hiện
nay, cho dù thật sự sống thoi thóp ngắc ngoải, rất có thể vẫn không được cùng cô ấy đi tới cuối cùng.” Lục Bắc Thần nhìn Cố Sơ đang chống tường
bên trong, ánh mắt đã đau, con tim còn nhói hơn. “Được trở thành bác sỹ
ngoại khoa thần kinh là tâm nguyện lớn nhất của cô ấy. Con có thể trải
đường cho cô ấy nhưng trở ngại tâm lý này cô ấy bắt buộc phải tự bước
qua. Cô ấy phải có việc để tập trung chú ý, để một ngày con không còn
nữa, chí ít cô ấy còn sự nghiệp bảo đảm.”
Smith hiểu suy nghĩ của anh, tiếng thở
dài càng thêm não nuột. Ông không biết rõ những câu chuyện xoay quanh
Lục Bắc Thần và cô gái kia, nhưng biết quá rõ sức nặng của con bé trong
lòng Lục Bắc Thần, con bé đã trở thành sợi dây quấn lấy nó. Vì con bé,
nó chấp nhận từ chối phẫu thuật, chỉ vì không muốn bị số mệnh kiểm soát. Là bác sỹ chính của nó, ông không mong Lục Bắc Thần ở bên cô gái đó.
Lục Bắc Thần xưa nay là một người điềm nhiên nhưng suy nghĩ tinh tế,
tình cảm sâu nặng, đây rõ ràng là một tình yêu như thiêu thân lao vào
lửa, cả hai đều sẽ tổn thương. Nhưng là một người bạn đã nhiều năm của
Lục Bắc Thần, ông lại khó xử vô cùng. Một khi tình yêu đến, ai có thể
ngăn nó lại được đây?
“Chú cũng nghĩ con là kẻ ích kỷ phải
không?” Nghe thấy ông thở dài, Lục Bắc Thần cười khổ: “Một người như con đáng nhẽ nên chủ động rời xa.”
“Nhưng con không nỡ.”
“Phải, con không nỡ.” Lục Bắc Thần bình
thản nhìn theo bóng lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Con người ta hay tham lam
chút ấm áp ngắn ngủi, con chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình
thường, cũng có khác gì đâu.” Ngay từ ban đầu anh đã muốn có một tình
yêu thiên trường địa cửu, cho dù phải đau đớn, khổ sở thấu tâm can cũng
cam lòng. Nhưng mạng sống đang đếm ngược từng giây từng phút, như những
hạt cát lọt qua kẽ ngón tay. Hạt cát của anh đã định sẵn sẽ trôi đi quá
sớm, anh nên buông tay cô hoặc sớm biết thì ban đầu không nên quen biết. Nhưng
vì từng đánh mất, từng nếm nỗi đau như cắt xương, nếm nỗi khổ như rút gân ấy, nên mới không muốn bước qua thêm lần nữa.
Anh thừa nhận, mình ích kỷ.
Smith không biết nên nói gì. Đây giống
như việc ông chứng kiến một bệnh nhân nghiện thuốc phiện, rõ ràng là chỉ càng ngày càng sai thêm, rõ ràng là có thể ngăn cản nhưng nếu nó trở
thành liều thuốc giải duy nhất để thằng bé bớt đau đớn, mất đi rồi chẳng khác nào mất đi tính mạng thì phải làm sao? Nan đề này ông không biết
giải.
Chiếc máy nặng nề ma sát phát ra tiếng
động, cản trở cuộc trò chuyện giữa Lục Bắc Thần và Smith. Cố Sơ không
nghe thấy, cũng không có tâm tư để nghe. Đôi chân cô đang run cầm cập,
gần như nôn cả mật ra ngoài. Vách tường rất bẩn, cô mặc kệ, chống tay
lên từ từ dịch chuyển về phía trước. Cô muốn tới xin Lục Bắc Thần, muốn
nói với anh cô không thích thế này, nhưng vừa giẫm phải con gà chết, dạ
dày lại bắt đầu ngâm ngẩm co giật.
Giày cũng rướm máu, giẫm lên mặt đất toàn máu tanh, trơn tuồn tuột.
Lại có tiếng động, Cố Sơ vô thức ôm đầu ngồi sụp xuống.
Cô tưởng lại có con gì chết rơi xuống,
không ngờ lại là một thứ chứa thể dịch. Cô kinh hoàng, gần như ngừng
thở. Thứ chất lỏng bẩn thỉu bị hắt xuống, tóc tai quần áo cô ướt rượt.
Lại là một thứ mùi khó chịu hơn nữa. Cô tiện tay bắt lấy, hệt như thứ
thịt xương gì đó bị máy móc nghiền nát…
Có lẽ là lợn, là bò… Cô không kịp nghĩ
vì lại có thêm nhiều thứ dính dớp bị rưới lên đầu. Sau mấy lượt cô đã
thê thảm không sao kể xiết.
Cố Sơ bật khóc.
Nước mắt hòa vào máu, trộn lẫn với đám xương thịt bẩn tanh…
Cô mặc kệ hết thảy, một lần nữa lao về
phía tấm kính, ra sức đập mạnh, gào khóc gọi tên Lục Bắc Thần, từng
giọt, từng giọt nước mắt từ hốc mắt lăn xuống. Cô nhìn chăm chăm vào mắt anh, khẩn xin, van cầu anh thả cô ra.
Lục Bắc Thần không cảm xúc, đứng bất
động ngoài tấm kính, nhìn cô điên, nhìn cô náo loạn, nhìn cô kêu khóc.
Anh luôn nhìn vào mắt cô, chưa hề rời đi, bờ môi mím chặt, không nói câu thả cô ra.
Ngay cả Smith cũng không xem tiếp được nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Đống thịt xương vụn vỡ và những động vật chết đi trộn lẫn vào nhau, kích thích Cố Sơ đứng trong không gian nhỏ
hẹp. Cô hét đến khản cổ, nước mắt sắp cạn khô. Dần dần, cô không vùng
vẫy nữa, không khóc lóc nữa, trở thành một người gỗ.
Smith ra ngoài hút một điếu thuốc, rất
lâu sau, khoảng một tiếng ông mới trở vào. Cánh cửa kính đã bẩn nhơ
nhớp, toàn là dấu tay của cô. Lục Bắc Thần vẫn đứng đó. Cô ngồi xổm
xuống đất, cúi gằm, tóc tai cơ thể bẩn tột độ.
“Mở cửa đi ạ.” Rất lâu sau, cuối cùng Lục Bắc Thần ra lệnh.
Smith rốt cuộc cũng thở phào, rảo nhanh
tới xoay ngược công tắc. Sau một tiếng động lớn, cánh cửa thủy tinh từ
từ mở ra, không gian đóng kín tiếp xúc với bên ngoài, thứ mùi khó ngửi
nhanh chóng ùa ra.
Cả Smith cũng chịu không nổi thứ mùi này, mặt biến sắc, lao vội ra ngoài nôn mửa.
Cố Sơ vẫn ngồi dưới đất bất động, còn chẳng ngẩng đầu lên.
Lục Bắc Thần bước tới, cúi xuống, nhẹ
nhàng nâng cằm cô lên. Cô bị ép phải ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rời
rạc, gương mặt nhỏ nhợt nhạt nhem nhuốc. Bộ quần áo vốn nhạt màu giờ đã
không còn nhận ra màu sắc nữa.
Đau đớn ánh lên trong mắt anh nhưng anh
nhanh chóng đè nó xuống, đỡ cô dậy. Cô chống vào cánh tay anh, theo đà
đứng dậy. Lát sau tỉnh lại, cô lập tức giơ tay đánh anh, nước mắt tí
tách rơi.
Lục Bắc Thần không né tránh, ôm ngay cô
vào lòng, mặc cho cô đánh đập như phát điên. Có lẽ đã thật sự đả kích cô rồi, cô thẳng thừng cắn vào vai anh, quyết không buông ra. Dù mặc áo
dạ, anh vẫn cảm thấy đau.
Khi quay lại nhìn thấy cảnh này, Smith thảng thốt vô cùng.
Nhưng Lục Bắc Thần chỉ đứng im, mặc cho
cô trút giận, tới khi mệt nhoài, không còn đánh đập nữa, anh mới khẽ nói một câu: “Đi tắm rửa đi.”
…
Trên đường trở về, Cố Sơ không nói một câu, đôi mắt đỏ quạch, cứ nhìn mải miết ra ngoài cửa sổ, quyết không nhìn Lục Bắc Thần.
Cũng may hệ thống tắm rửa ở căn nhà đó
không bị hỏng, mặc dù cũ kỹ nhưng để cung cấp nước nóng thì không thành
vấn đề. Cô ở lỳ trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, lớp da bị cô chà
đến suýt bong tróc. Quần áo sạch sẽ được để cả vào trong một chiếc túi,
chính là chiếc túi Lục Bắc Thần lấy từ trong cốp ra lúc trước. Cô mặc
lên, phẫn nộ nghĩ thì ra anh đã chuẩn bị từ trước.