Không sai, cả hai người họ đều đã bị cô ta ăn thịt rồi, cho dù các anh có lên trời xuống đất cũng không thể tìm được xác của họ nữa!
Có thành viên tổ chuyên án từng nghi ngờ suy đoán của Lục Bắc Thần, dù sao lúc đó báo cáo giám định đã bày ra,
không ai có thể tưởng tượng được Tưởng Lăng lại giở trò trên mẫu vật. La Trì thì hoàn toàn tin tưởng suy đoán của Lục Bắc Thần, nhưng cũng tò mò vì sao anh lại khăng khăng cho rằng Tưởng Lăng có vấn đề.
“Phàm là người nhà họ Thịnh đều biết
Quách Hương Vân thương yêu Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Lăng thì nghiêm khắc
với Thịnh Thiên Vỹ. Quách Hương Vân vô cùng nuông chiều, từ nhỏ quan hệ
giữa Thịnh Thiên Vỹ và Quách Hương Vân đã rất tốt. Chuyện này cũng không có gì, là quản gia của nhà họ Thịnh, cảm ân báo đáp, yếu mến chủ nhân
nhỏ cũng là chuyện bình thường. Nhưng năm Thịnh Thiên Vỹ ba tuổi, nghịch ngợm làm đổ tích nước trà nóng. Khi đó Quách Hương Vân là người đầu
tiên lao ra che cho Thịnh Thiên Vỹ, khiến cho sống lưng bà ta bị bỏng
một mảng lớn. Kiểu yêu thương này giống như một sự bảo vệ xuất phát từ
bản năng hơn. Đừng quên, trên tài liệu nói, Tưởng Lăng cũng có mặt.”
Thành viên tổ chuyên án lần lượt gật đầu, La Trì nhíu mày: “Nếu Tưởng Lăng nói dối…”
“Sự thật chứng minh vì bà ta đã nói dối, vụ án mới trở nên thông suốt, hơn nữa rất nhiều nghi vấn cũng hợp lý
hơn.” Lục Bắc Thần nhìn về phía La Trì: “Phía thôn Tần nói thế nào?”
“Ở thôn Tần, quan niệm trọng nam khinh
nữ rất nặng nề, mà quan niệm này giữa Quách Hương Vân và chồng bà ta
càng kinh khủng hơn.”
Lục Bắc Thần cười, ngón tay gầy gõ lên kẹp hồ sơ vụ án: “Tôi nghĩ, tôi đã hiểu rõ được tình hình cả vụ án rồi.”
La Trì vươn vai: “Xem ra chúng ta được ngủ một giấc thật ngon rồi.”
“Cậu còn nhiệm vụ.” Lục Bắc Thần nói.
La Trì nhướng mày nhìn anh.
“Đừng quên, trong trại tạm giam vẫn còn một cô gái muốn giải đố với cậu.”
La Trì phì cười: “Đáp án đã biết rồi, cho cô ta đáp án chẳng phải quá đơn giản sao?”
…
Ngày hôm sau, La Trì dẫn theo hai cấp dưới tới trại tạm giam.
Sắc mặt Tiffany không tốt cho lắm nhưng
tinh thần thì ổn định, không giả điên giả khùng. Sau khi thấy La Trì, cô ta cười khẩy: “Xem ra cảnh sát La có phát hiện rồi.”
La Trì kéo ghế ngồi đối diện cô ta, đặt mũ cảnh sát sang bên, nói thẳng: “Luân hồi.”
Tiffany sững người, khóe miệng lập tức co giật.
“Bí mật của rối gỗ đèn xanh cô vẫn luôn
biết.” La Trì nhìn cô ta không rời mắt. “Bí mật này chính là luân hồi.
Bài đồng dao đó tiết lộ sự thật người ăn thịt người.”
Tiffany tái mặt, răng nghiến lại ken két. Cô ta lẩm bẩm: “Phải, ăn thịt người…”
“Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi mãi không thể tìm được xác của Bàng Thành và Mi Thủ.”
Tiffany bỗng cười phá lên, điệu cười cực kỳ ghê rợn: “Không sai, cả hai người họ đều đã bị cô ta ăn thịt rồi,
cho dù các anh có lên trời xuống đất cũng không thể tìm được xác của họ
nữa!”
La Trì nhìn cô ta chăm chăm, hỏi: “Bị ai ăn?”
Tiếng cười của Tiffany đột ngột ngưng
bặt. Cô ta cũng nhìn La Trì, rất lâu sau mới thốt ra một cái tên: “Tề
Tuyết.” Rồi lại cong môi cười: “Hoặc… anh có thể gọi cô ta là Mục Thanh
Tuyết…”
…
Tết Dương lịch, Cố Sơ trốn về Quỳnh Châu, nguyên nhân là vì cánh nhà báo ở Thượng Hải bám riết lấy cô.
Sự tình bắt nguồn từ Lục Bắc Thần.
Hoặc nên nói rằng bắt nguồn từ hai đồ trang sức, một thứ là chiếc vòng Khuynh vũ cô luôn đeo trên cổ, thứ kia là chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của cô.
Cả hai thứ đều do Lục Bắc Thần tặng, kết quả khiến cho bão tố nổi lên.
Ngòi nổ đầu tiên là chiếc nhẫn.
Buổi thuyết giảng của Lục Bắc Thần tại
đại học A rất thành công nhưng điều khiến người ta xôn xao bàn tán chính là việc anh chụp chung với một em sinh viên đã cãi lại anh ngay tại hội trường, cô sinh viên ấy chính là Cố Sơ. Lúc đó vì buổi giảng đã kết
thúc, rất nhiều sinh viên chụp lại cảnh này, kết quả bức ảnh bị đám
phóng viên luôn rình Lục Bắc Thần như hổ rình môi nhắm trúng.
Ảnh chụp chung không quan trọng, mấu
chốt là chiếc nhẫn cô và Lục Bắc Thần đeo, mặc dù không thể nhìn ra là
cùng bộ nhưng đã khiến đám phóng viên khứu giác nhạy bén đó sinh nghi.
Thế là cô trở thành đối tượng điều tra trọng điểm, mà đúng ngày chụp
chung với Lục Bắc Thần, cô lại tình cờ đeo Khuynh vũ.
“Thì ra sợi dây chuyền mẹ để lại có giá
trị đến vậy, bảy mươi triệu? Ông trời ơi, chẳng qua chỉ là một viên đá
thôi mà?” Sau bữa cơm, Cố Tư cầm Khuynh vũ ngắm nghía kỹ càng một hồi rồi cảm thán.
Cố Sơ nằm ườn trên sofa, vân vê quả táo, ăn không chút cảm giác, lát sau thở dài: “Chị biết sợi dây này rất đáng giá, dù sao cũng là đồ cổ mà, nhưng không ngờ lại đắt đến vậy.”
Sầm Vân lại gọt thêm một đĩa hoa quả
bưng lên, ngồi phịch xuống giữa hai người họ, nói: “Thế mới nói hai đứa
chúng mày chưa trải sự đời, chưa được nhìn đồ tốt. Thử nghĩ xem mẹ hai
đứa có thân phận dì, chiếc vòng là báu vật gia truyền có thể rẻ rúm được sao? Đó là đồ cổ trôi dạt từ trong cung ra đấy, từ công nghệ tới nguyên liệu đều là đẳng cấp mà thời nay không thể so sánh.”
“Bảy mươi triệu đó dì.” Cố Tư quấn sợi
dây vào tay mình, đung đưa mặt dây trước mặt Sầm Vân. “Lúc đó mẹ con
chắc chắn không thể ngờ đá có thể bán được tới bảy mươi triệu.”
“Trời ơi Tư Tư, em đừng có làm hỏng.” Cố Sơ giật lấy. “Em mà thích, ngày mai chị đánh một sợi chắc chắn hơn cho em.”
“Đừng đừng đừng, em không dám đeo đâu,
đeo cái thứ bảy mươi triệu lên cổ em, em đeo không nổi.” Cố Tư liên tục
xua tay, nhìn sợi dây như nhìn củ khoai lang nướng. “Với lại là anh rể
đấu giá về cho chị cơ mà, anh ấy bỏ tiền ra cho chị chứ có phải em đâu.”
Sầm Vân ngồi bên dặn dò Cố Sơ: “Đừng nói là Tư Tư nó không dám đeo, giờ con dám đeo à? Giờ sợi dây này nổi tưng
bừng trên mạng kìa, có ai không biết Lục Bắc Thần đã
bỏ ra bảy mươi
triệu để đấu giá? Đeo vào quá khoe mẽ, sẽ chuốc rắc rối tới đấy, tốt
nhất nên cất kỹ đi.”
Đây cũng là suy nghĩ của Cố Sơ. Trước đây cô không biết giá trị của nó, giờ biết rồi sao còn dám khoe khoang?
Tin tức Khuynh vũ được một
người thần bí đấu giá hai ngày nay mới bùng nổ, trước đây cái giá bảy
mươi triệu quả thực đã khiến giới doanh nhân sôi sục, nhưng những người
sưu tầm chỉ là nhóm nhỏ, số người bên ngoài biết chuyện này vẫn là thiểu số. Cho tới khi đám nhà báo moi ra được người đấu giá khi đó là Lục Bắc Thần mới khiến mọi người náo loạn.
Lục Bắc Thần không tiếc tiền của đấu giá Khuynh vũ để làm gì? Để đầu tư hay tặng ai? Nếu là đầu tư, từ khi đấu giá xong
anh chưa hề công bố ra ngoài, trên thị trường càng không bắt được một
chút tin tức nào của Khuynh vũ; Nếu để tặng cho người khác thì tặng cho ai? Có thể bỏ ra bảy mươi triệu đấu giá Khuynh vũ chỉ để làm quà, vậy thì người này nhất định rất quan trọng.
Đúng lúc này, tấm ảnh chụp chung của Lục Bắc Thần và Cố Sơ lại lan ra khắp trường, đồng thời lọt vào mắt cánh
nhà báo. Mắt họ rất tinh, vừa nhìn đã nhận ra sợi dây trên cổ Cố Sơ là Khuynh vũ.
Thế là chuyện này trở thành tin hot trên mạng.
Cố Sơ về sau mới biết, ban đầu chỉ cảm
thấy đám vệ sỹ cứ thần thần bí bí, lần nào cũng yêu cầu cô đi cửa sau ra khỏi bệnh viện, dọc đường về nhà còn lượn trái lượn phải. Sau khi Lục
Bắc Thần công bố sự thật cô mới bàng hoàng nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Báo chí là một vòng tròn, tin tức không
phân biệt quốc gia, khu vực. Đám nhà báo Thượng Hải liên lạc với trạm
Bắc Kinh, đầu kia nhanh chóng tìm được Lục Bắc Thần.
Có điều họ hoàn toàn không thể ngờ Lục Bắc Thần lại vô cùng hợp tác.
Phóng viên hỏi gì anh trả lời nấy.
Hỏi anh vì sao lại tặng một món đồ quý giá như Khuynh vũ, anh trả lời: Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, tôi tặng quà cho cô ấy tính sao được đắt rẻ?
Cả đám ký giả bùng nổ, rầm rầm nhằm vào ba chữ ‘vợ chưa cưới’. Nhưng Lục Bắc Thần lại nói với vẻ buồn cười: Trong ảnh tôi và cô ấy đã đeo nhẫn đính hôn rồi, không có gì kỳ lạ mà, phải không?
Sự hợp tác của Lục Bắc Thần khiến báo
chí ồn ào một phen. Mặc dù Lục Bắc Thần thanh minh anh có thể hợp tác
với họ, hy vọng họ đừng quấy rầy vợ chưa cưới của mình, nhưng đám nhà
báo rốt cuộc vẫn hiếu kỳ, luôn muốn bắt được đương sự để moi móc thêm
tin lá cải. Tiêu Tiếu Tiếu suy nghĩ chu toàn, xin nghỉ giúp Cố Sơ. Cố Sơ ‘chạy trốn’ về Quỳnh Châu.
Chắc là cánh nhà báo muốn điều tra được
Quỳnh Châu cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng Cố Sơ chấp nhận, cùng lắm thì cô ở lỳ trong nhà quyết không ra cửa. Lẽ nào bọn họ còn xông vào
nhà?
Cố Tư nhìn Cố Sơ chằm chằm, nét mặt khó hiểu: “Chị, lúc trước chị không biết anh rể bỏ bảy mươi triệu thật à?”
Cố Sơ lắc đầu.
Sầm Vân chen vào: “Suốt ngày anh rể anh rể, bây giờ còn chưa kết hôn đâu.”
“Đó chẳng phải chuyện chắc như đinh đóng cột sao?” Cố Tư gặm nhanh một miếng dưa vàng, ném vỏ vào thùng rác.
“Anh ấy đã đứng trước báo chí thừa nhận quan hệ giữa họ rồi.”
Sầm Vân thở dài, không nói gì nữa.
Cố Sơ cảm thấy Sầm Vân có tâm sự bèn hỏi khẽ: “Dì à, dì muốn nói gì ạ?”
“Cái thằng Bắc Thần đó, con người thì tốt, lại giỏi…”
“Dì nói nhưng mà luôn đi.” Cố Tư ngắt
lời. “Chỗ nào cũng tốt còn không được ạ? Lẽ nào dì bắt hai cánh tay anh
ấy mọc cánh bay mới hài lòng?”
Sầm Vân đập Cố Tư: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có chen ngang.”
Cố Tư bĩu môi, lại cầm thêm miếng dưa hấu, không nói nữa. Cố Sơ nhìn Sầm Vân: “Dì, dì nói tiếp đi.”
“Chẳng hiểu vì sao dì cứ cảm thấy lo
lo.” Sầm Vân chau mày. “Cái thằng Bắc Thần đó cứ mang lại cho dì một cảm giác chẳng lành.” Nói tới đây dì lập tức giải thích: “Con đừng hiểu
nhầm, đối với con người nó dì không có ý kiến, cũng quý nó lắm, mấy lời
nó nói với dì hôm Trung thu, dì cảm thấy nó rất chân thành, đối với con
nhất định là thật lòng.”
“Vậy dì có ý gì?” Cố Tư sốt ruột, lại hỏi.
Dĩ nhiên, Cố Sơ nghe cũng chưa hiểu gì.
Sầm Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dì cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy con ở cùng nó sẽ gặp nguy hiểm.”
Cố Sơ không nhịn được cười: “Đám nhà báo bám đuổi con chỉ để hỏi cho rõ ràng thôi, có gì nguy hiểm đâu ạ?”
“Không phải vì chuyện này.” Sầm Vân cũng không biết nên giải thích sao về sự khác lạ trong lòng. “Bảy mươi triệu đấy, không phải một con số nhỏ. Phía sau nó là Lục Môn, dì lo về gia
cảnh của nó. Cứ nhắc tới Lục Môn là cả người dì đã không thoải mái rồi.”