Tâm lý con người thiên biến vạn hóa, vừa có thể bị người khác ảnh hưởng lại vừa có thể kiên cường như sắt thép.
Cố Sơ tuyệt đối tin tưởng Tiffany thuộc loại thứ nhất, thế nên mới làm
ra những việc lệch lạc về sau. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quanh năm ngâm mình trong bệnh viện tâm thần, cô ta giả điên, thực tế là thế giới tinh thần cũng đã khô cằn từ lâu. Cô ta bị tổn thương sâu sắc, cho rằng Thẩm Cường và Thịnh Thiên Vỹ đã hủy hoại cả cuộc đời mình, căm hận và
đau khổ nên suy nghĩ muốn vạch trần cũng mỗi ngày một đậm.
Việc làm ban đầu không sai, giả điên giả ngốc ở lại trong bệnh viện điều tra chân tướng năm xưa từ một Quách
Hương Vân đã điên thật, cũng lợi dụng đủ mọi cách thức để thu hút sự chú ý của cảnh sát và Lục Bắc Thần. Cô ta làm nhiều chuyện như vậy, nếu là
một người tâm lý bình thường, làm xong mọi chuyện hoàn toàn có thể rời
khỏi bệnh viện tâm thần. Nhưng chính vì quanh năm suốt tháng cô ta tích
tụ quá nhiều oán hận, khiến cô ta muốn tiếp tục ẩn nấp trong bệnh viện,
mục đích là bịt tai che mắt thiên hạ, chí ít là lừa Thịnh Thiên Vỹ. Nếu
thật sự bỏ đi, bệnh viện sớm muộn sẽ biết, tới lúc đó người đầu tiên
nhảy ra ngăn cản có thể chính là Thịnh Thiên Vỹ.
Nhưng Tiffany hoàn toàn không thể ngờ
chính vết thương cô ta để lại tối hôm đó đã bán đứng cô ta. Cô ta cũng
quên rằng Lục Bắc Thần có một đôi mắt sắc bén, còn có một tư duy tỉ mỉ.
Một kẻ điên sao có thể biết làm rối vết thương của mình?
“Nói chính xác hơn là, người tối đó thật sự bị Chloe đả thương là Mục Thanh Liên, cũng tức là Thích Kiều Kiều.”
Lục Bắc Thần cải chính lại: “Mục Thanh Tuyết di chuyển chứng cứ, nhưng
cô ta chưa hẳn đã muốn giết người diệt khẩu, nhưng Mục Thanh Liên thì có ý này, thế nên tối đó mới nghĩ cách giết hai người. Vết thương trên
người Mục Thanh Tuyết do cô ta ngụy tạo, mục đích là muốn làm rối loạn
hướng đi của cảnh sát, nhận tội thay cho em gái.”
Cố Sơ nghe xong thở dài, lại hỏi: “Vậy sau đó việc Mục Thanh Tuyết nhận tội thì sao?”
“Cũng là để bảo vệ Mục Thanh Liên.” Lục
Bắc Thần lắc đầu cười khẽ: “Chỉ tiếc là thói quen của Mục Thanh Liên đã
bán đứng cô ta. Thế mới nói có những chuyện đã làm là làm, dù có che
giấu kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết.”
Cố Sơ cảm thán: “Bây giờ vụ án đã kết thúc rồi, chân tướng đã rõ ràng, anh đừng nghi ngờ Thịnh Thiên Vỹ nữa.”
“Nếu ngay từ đầu anh ấy chịu hợp tác với cảnh sát, có lẽ vụ án sẽ tiến triển thuận lợi hơn.” Lục Bắc Thần nói:
“Nói cho cùng anh ấy ít nhiều vẫn còn chút lòng riêng, nếu không đã
chẳng đưa Tiffany vào bệnh viện tâm thần.”
“Anh ấy xuất phát từ việc suy nghĩ cho danh tiếng của tập đoàn, lúc cần thiết bắt buộc phải làm một số chuyện trái lương tâm.”
Lục Bắc Thần liếc nhìn cô thật nhanh, cô nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh nửa đùa nửa thật bèn hỏi: “Sao thế? Em nói gì sai à?”
“Bà Lục quả nhiên suy nghĩ khác hẳn mấy cô gái trẻ.”
Thấy nụ cười nở trên gương mặt anh, trong ngữ khí lại có chút đùa cợt, Cố Sơ giơ tay đẩy khẽ anh một cái: “Chọc ai đấy hả?”
Lục Bắc Thần phá lên cười.
Cố Sơ không cười, dựa đầu vào cửa kính,
thở dài não nuột. Lục Bắc Thần thấy vậy, hỏi cô làm sao. Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Vụ án tuy đã kết thúc nhưng không hiểu vì sao, tâm trạng
em rất tệ.”
Một vụ án đã hạ màn nhưng lòng cô vẫn
còn chìm nổi theo từng số phận. Nó dính líu tới quá nhiều người, quá
nhiều loại tình cảm, mặc dù cô không tham gia nhưng nhìn thấy nỗi khổ
của Tiếu Tiếu, cảm nhận được sự khó xử của Lăng Song. Kết thúc rồi đấy
nhưng ai mới là người chiến thắng đây?
Lục Bắc Thần hiểu tâm trạng của cô, anh
nói: “Vì em nhìn thấy nhân tính nên mới bi thương. Việc chúng ta phải
làm là kiếm tìm hy vọng trong tuyệt vọng.”
Cố Sơ quay đầu nhìn một bên gò má của
anh, chợt nghĩ tới những điều anh nói. Pháp y trước nay luôn nhìn thấu
nhân tính qua từng hài cốt. Cô bật giác thở dài, đây là một thế giới
tươi đẹp cũng đồng thời là một thế giới bi ai. Nhân tính phức tạp nhiều
thay đổi, vì không có quá nhiều người giữ được bản tính thật sự nên
chúng ta mới phải lần tìm từng chút hy vọng trong thế giới nửa sáng nửa
tối.
Có lẽ anh đã sớm quen rồi.
Nhưng cô thì vẫn chưa quen.
“Tiếp theo đây anh có dự định gì?” Cô
không muốn nghĩ về vụ án này nữa, cả một tập hồ sơ dày đủ thấy tính phức tạp của nó, nhưng may mắn là nó kết thúc rồi. Vậy còn anh? Rồi Ngữ
Cảnh?
Anh tới đây, ban đầu là để giải quyết vụ án Tiêu Tuyết, nhưng lại âm thầm điều tra Thịnh Thiên Vỹ. Bây giờ cả
hai vụ án trước sau đều đã kết thúc, anh có kế hoạch gì đây?
Nghe xong, Lục Bắc Thần cười: “Sau đây
ấy hả? Nhiều kế hoạch lắm.” Anh giơ tay tùy ý xoa đầu cô: “Trước mắt
quan trọng nhất là cùng em đón tết.”
Cố Sơ không né tránh, chỉ ngồi ngây ngô
vui sướng. Thấy cô cười, lòng anh dĩ nhiên rất hạnh phúc, khóe môi cũng
vô thức cong lên. Họ đi thẳng về phía Nam, không còn tuyết, đã có nắng
xuyên qua tầng mây, rơi xuống cửa xe, phản chiếu từng chút hào quang,
rồi rơi xuống người, để lại ấm áp. Cô cảm thán, con người ta hay hướng
về điều tốt đẹp, nhưng một khi có những suy nghĩ cố chấp, mọi tốt đẹp
đều tan thành mây khói.
Thấy tâm trạng anh rất khá, cô hỏi một câu đã muốn hỏi từ lâu: “Tết mà anh không phải về à?”
Cô không nói rõ anh phải về đâu, nhưng
tin rằng thông minh như anh sẽ hiểu điều cô ám chỉ. Thấy nụ cười của anh khựng lại đôi chút, cô biết là anh hiểu, chỉ càng tò mò phản ứng của
anh. Rất lâu sau, anh mới nhẹ nhàng đáp hai chữ: Không cần.
Cố Sơ nghe được anh không giận, phần nhiều giống cô đơn.
“Nghe La Trì nói mùng hai Tết cậu ấy tới Quỳnh Châu.” Lục Bắc Thần lại tươi tỉnh: “Xem ra tên nhóc ấy thật sự
rất quan tâm tới em gái em.”
“Thế à…” Cố Sơ phụ họa với vẻ không mấy
chú tâm. Anh cứ lẳng lặng chuyển đề tài như thế, không
nói sâu thêm về
chuyện gia đình, càng không giải thích nguyên nhân vì sao tết lại không
về nhà. Rõ ràng anh thoảng nhẹ như một cơn gió, nhưng cô lại nhận ra nỗi khổ và sự bất lực trong nội tâm của anh.
Vì sao lại như vậy?
Chiếc xe lao vút như bay, tới biển Quỳnh Châu còn chưa đến sáu giờ. Trời vừa mới nhá nhem tối, đèn đường sáng
lên dư vị của năm mới, hàng cọ hai bên đường đã được treo đèn lồng. Khi
xe vào ngõ, đã có người sốt sắng bắn pháo hoa, vút một tiếng bay lên
trời, bắn ra đủ mọi màu sắc trên đỉnh đầu.
Nhiệt độ ở Quỳnh Châu cao hơn Thượng Hải một chút, không có tuyết, gió đêm cũng ấm áp hơn. Xe vừa đỗ lại thì cô
đã vội vàng xuống, những chùm pháo hoa được bắn liên tiếp làm sáng bừng
cả gương mặt xinh xắn. Cô thích pháo hoa, nơi nào có pháo hoa nơi ấy có
đoàn viên. Lục Bắc Thần nhìn thấy nụ cười như đứa con nít của cô, cõi
lòng chợt ấm áp, anh vẫy tay với cô, cô bước lên.
Anh kéo chặt áo dạ lại, thầm nói: “Đừng để cảm lạnh.”
Cô cười khẽ, pháo hoa khiến cho sóng mắt cô như thủy tinh lấp lánh, rung động lòng người. Anh không kìm được
lòng mình, cúi đầu hôn lên trán cô. Cô hít hà mùi hương trên cơ thể anh, thầm cảm thán đêm giao thừa có anh ở bên thật là tuyệt.
“Anh đi lấy đồ.” Lục Bắc Thần mỉm cười.
Cố Sơ gật đầu rồi cùng anh vòng ra sau
cốp. Cô vốn định xách cùng anh nhưng anh lại bê cả một túi to, khóa xe
cẩn thận rồi một tay nắm tay cô, đi xuyên qua con ngõ dài.
Có rất nhiều đứa trẻ chạy ra đốt pháo,
mùi pháo trôi nổi trong không khí. Cố Sơ thích ngắm pháo hoa nhưng lại
sợ những cây pháo dây đột ngột phát nổ sau lưng hoặc bên chân, thế là
khi những đứa trẻ cầm pháo dây chạy ngang qua, cô hay dè dặt, thi thoảng nghe thấy tiếng pháo nổ lại giật mình nhảy lên, len lỏi vào lòng Lục
Bắc Thần. Anh cười, ôm chặt lấy cô, nếu phát hiện có đứa trẻ nào sắp đốt pháo là lại bịt tai cô trước.
Ở Quỳnh Châu, bữa cơm tất niên được chia làm hai, một là trước tám giờ tối, bữa còn lại vào lúc giao thừa, đúng
mười hai giờ đêm. Cố Sơ và Lục Bắc Thần quay về rất vừa vặn, đúng lúc
Sầm Vân đang chuẩn bị cơm tất niên. Cố Tư quay về từ sớm, bày bánh kẹo
và hoa quả. Hứa Đồng cũng đã về, giúp việc tiếp khách khứa hàng xóm qua
tặng bánh trái.
Đây là tập tục ở Quỳnh Châu, vào đêm
giao thừa, nhà nhà đều phải rán một số loại bánh, tặng cho họ hàng, tặng cho xóm giềng. Những chiếc bánh này được dùng bột ngọt lên men nặn
thành đủ các hình các kiểu, thường thì đám nhỏ rất thích. Sầm Vân mặc dù nổi tiếng đanh đá trong xóm nhưng dẫu sao cũng đã sống ở đây nửa đời
người, người qua lại đều là hàng xóm lâu năm, tới năm mới trong nhà tự
nhiên rất náo nhiệt.
Mặc dù tết Trung thu Lục Bắc Thần từng
tới nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Cố Sơ dẫn anh về đón Tết, lần
này còn hiện diện trước mặt mọi người. Mấy người hàng xóm tới trước tặng bánh gặp Lục Bắc Thần đều tấm tắc khen: Cậu này đẹp trai thật. Nếu không cũng là: Nhìn vóc dáng kìa, cao quá đi.
Lục Bắc Thần dường như đặc biệt được họ
yêu quý, mọi người cứ túm tụm cả lại không ra về, kéo anh hỏi nọ hỏi
kia. Lại có người hỏi cô: “Tiểu Sơ à, dẫn bạn trai về rồi, khi nào thì
đám cưới vậy?”
Cố Sơ ban đầu sợ Lục Bắc Thần phản cảm
nhưng thấy anh đối mặt với những người hàng xóm nhiều chuyện này vẫn rất nhã nhặn lễ phép, cô cũng yên tâm. Sầm Vân bước tới, đuổi họ ra cửa với vẻ nửa đùa nửa thật. “Về nhà đón giao thừa cả đi, nó là quốc bảo của
nhà chúng tôi đấy, nhìn đủ chưa? Nhìn nữa là tôi thu phí đấy nhé.”
Làm cho Cố Sơ dở khóc dở cười.
Đợi họ ra về hết, Lục Bắc Thần xắn tay
áo lên, rửa tay rồi vào bếp phụ giúp. Sầm Vân từng được thưởng thức tài
bếp núc của anh, dĩ nhiên không từ chối, còn vui mừng hớn hở kéo anh vào bếp. Cố Tư ngó đầu vào bếp, cười ‘quỷ quái’: “Chị à, sao em cảm thấy dì còn có dụng ý khác thế? Chuyện anh rể thừa nhận quan hệ giữa hai người
dì biết mà.”
Cố Sơ trừng mắt với Cố Tư: “Trẻ con sao mà lắm suy nghĩ thế hả?” Rồi cô quay sang Hứa Đồng, khẽ hỏi: “Chị không sao chứ?”
Trong vụ án này Hứa Đồng dây dưa không
ít, cộng thêm quan hệ giữa chị ấy và Thịnh Thiên Vỹ, sợ là chị ấy ít
nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Sau khi vào nhà, Lục Bắc Thần vẫn tỏ ra bình
thường, Hứa Đồng gặp Lục Bắc Thần cũng như lần trước, mọi người không ai nhắc tới vụ án, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng Cố Sơ
lo Hứa Đồng sẽ vì vụ án này mà suy nghĩ, đương nhiên phải hỏi han…