Tỉnh dậy rồi, chính miệng em sẽ nói cho anh nghe, em đồng ý.
La Trì nghĩ không ra, từ dấu vết xe để
lại hiện trường, không nhận ra được ý đồ của người tài xế. Người đó chết rất thảm, càng khiến các đồng nghiệp của anh tin rằng đây là một tai
nạn ngoài ý muốn. Nhưng anh cảm thấy không bình thường.
Ngón tay bị bỏng, chợt run lên, đầu lọc rơi xuống đất.
Người gây tai nạn đã không còn nữa, một
Lục Bắc Thần có thể khiến người chết ‘nói chuyện’ giờ còn hôn mê bất
tỉnh trong bệnh viện, muốn tìm được manh mối bên trong cực kỳ mong manh. Sau khi cho lời khai ở hiện trường xong, anh lại điều tra tỉ mỉ về
chiếc xe gây tai nạn, nhưng không điều tra được bất kỳ điểm nghi vấn
nào. Anh lại kiểm tra di vật của người chết, trong di động cũng không có chứng cứ mang tính định hướng nào. Tất cả đều cực kỳ giống một vụ tai
nạn bất ngờ. Bây giờ nếu không có đầu mối chứng minh người chết cố tình
gây ra tai nạn thì vụ án này chỉ có thể được xếp vào tai nạn giao thông.
Đầu óc La Trì như thiếu khí, bí bách không thể trút ra ngoài. Anh giơ tay lần tìm thuốc lá nhưng hộp thuốc đã trống rỗng.
Ở trong điện thoại, giọng Cố Sơ bình
tĩnh đến lạ, bình tĩnh tới nỗi anh nghe cảm thấy rất không thoải mái.
Bình thường Cố Sơ nói chuyện luôn toát ra sự ngọt ngào, thanh âm giòn
tan, non nớt rất êm tai, đâu có giống như bây giờ, như băng đá. Nhưng
anh hiểu, nếu không phải đã thương tâm tới cực điểm, lấy đâu ra một âm
thanh tái tê cả lòng người như vậy?
Có đồng nghiệp mở cửa bước vào, đưa cho anh một cốc café: “Đội trưởng La, anh uống một chút cho tỉnh táo.”
La Trì không nhận mà hỏi: “Có thuốc không?”
Người đồng nghiệp móc bao thuốc ra, vừa
định mở ra cho anh thì La Trì đã giật lấy, rút từ trong ra một điếu,
ngậm lên miệng, người đồng nghiệp vội vàng lấy bật lửa.
“Thế nào rồi?” La Trì nhả ra một làn khói, hỏi.
Người đồng nghiệp uống café rồi nói: “Người nhà đã ký tên rồi, vẫn chưa về.”
“Sao còn chưa về?”
“Còn đang gào bên trong kìa.” Người đồng nghiệp thở dài: “Một cô gái xinh như hoa bị đụng xe tới nỗi mặt mũi be
bét hết cả, người làm cha mẹ dĩ nhiên đau lòng lắm rồi.”
La Trì nghiến răng: “Cùng là mạng người, người bị cô ta đâm còn đang nằm trong bệnh viện, sống chết không rõ kia kìa!”
Lái xe gây tai nạn giới tính nữ, sau khi xảy ra sự việc, lôi cô ta ra khỏi xe La Trì mới phát hiện ra.
Người đồng nghiệp ngán ngẩm: “Giáo sư
Lục xảy ra chuyện đó, chẳng ai mong muốn cả. Còn nữa, sếp đã nghe nói
chuyện này, nổi giận lôi đình.”
La Trì biết chứ, không lâu sau khi nhận
được điện thoại của Cố Sơ, anh cũng đã nhận được điện thoại của cấp
trên, anh bị mắng như tát nước vào mặt. Anh hiểu sự lo lắng của sếp, địa vị của Lục Bắc Thần trong cục cảnh sát được ví như quốc bảo, trước đó
sếp đã dặn đi dặn lại dù là thời điểm nào, chỉ cần Lục Bắc Thần còn ở
trong nước một ngày thì La Trì anh phải hoàn toàn bảo đảm an toàn của
Lục Bắc Thần, đây cũng là lời hứa anh từng bảo đảm chắc nịch trước mặt
sếp. Bây giờ xảy ra chuyện này, đừng nói là cấp trên giận dữ, ngay cả
bản thân anh cũng khó tìm lý do cho mình. Nói cho tới việc, trải qua
quãng thời gian tiếp xúc này, anh đã coi Lục Bắc Thần là bạn từ lâu.
Tất cả đều là lỗi của anh. Anh quên mất
rằng một khi coi cậu ấy là bạn là bắt đầu yêu cầu không gian bình đẳng,
là bắt đầu hờ hững việc giám sát an toàn của cậu ấy. Trước đây Lục Bắc
Thần từng biểu lộ rõ ràng không cần anh bảo vệ, lại còn có vệ sỹ ngầm ra vào, anh đã cho rằng mọi sự yên ổn. Thế mà không thể ngờ, cậu ấy lại có thể gặp chuyện vào năm mới.
“Đội trưởng La, phía đội giao thông không tìm được chút manh mối nào.” Đồng nghiệp lo lắng: “Vụ án này…”
“Điều tra!” La Trì giận dữ bật ra một chữ
Người đồng nghiệp giật nảy mình: “Nhưng
bọn em đã lấy lời khai người nhà của nạn nhân, họ đều nói rằng người
chết hoàn toàn không quen biết Cố Sơ và Lục Bắc Thần.”
“Quen biết hay không không phải bố mẹ cô ta nói là được!” La Trì nhả mạnh một hơi khói.
…
Cố Sơ lấy đồ dùng cá nhân của Lục Bắc
Thần trở về phòng ICU. Smith ngồi trên sofa, nhắm mắt lại, hoàn toàn
không phát hiện ra cô đã đi vào. Thấy vậy, cô bước tới, nhẹ nhàng chạm
vào người ông. Ông mở mắt ra, đôi mắt xanh sâu xa toát lên vẻ mỏi mệt.
“Cháu đã đặt phòng cho chú trong khách
sạn bên cạnh bệnh viện, đây là thẻ phòng, chú quay về nghỉ ngơi cho
khỏe.” Cố Sơ vừa lấy xong đồ đạc, tiện đường rẽ qua khách sạn.
Smith nhất quyết đòi ở lại, Cố Sơ
khuyên: “Ở đây có bác sỹ trực ban mà. Khách sạn lại gần bệnh viện, nếu
thật sự có chuyện gì vẫn có thể tới kịp. Trông chú mệt lắm, nếu trông cả đêm sẽ gục mất, Bắc Thần còn trông đợi vào chú đấy.”
Smith đành nghe lời cô.
Ông rời đi rồi, Cố Sơ nhìn Lục Bắc Thần
qua cửa sổ quan sát. Anh vẫn yên tĩnh nằm đó, con số trên máy giám sát
vẫn thấp đến đáng thương, nhưng cũng may không xấu đi.
Cô thở dài nặng nề, lúc ấy mới từ từ làm dịu đi cảm giác như tảng đá đè lên lồng ngực.
Đồ đạc của anh đều được đựng trong túi,
từ vật to là quần áo tới vật nhỏ như di động, chìa khóa xe. Cố Sơ chọn
một vị trí sofa dễ quan sát anh nhất để ngồi, đầu óc váng vất, toàn thân hơi nóng.
Qua cả một đêm mệt nhọc, cơ thể bắt đầu kháng nghị cô.
Đầu gối cũng kêu gào đau nhức. Lúc đó
Lục Bắc Thần đẩy cô một cái, lực rất mạnh, cô ngã xuống đất. Cô cẩn thận co chân lên, lúc ấy phát hiện đầu gối đã bị quẹt xước cả, thâm tím một
mảng lớn.
Cô lại yên lặng thả chân xuống. Chút đau đớn này so với Lục Bắc Thần chẳng là gì cả.
Đồ đạc của anh đều dính máu, nhất là
quần áo. Sáng nay anh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, có lẽ là tới Hàng Châu có công việc, thế nên ăn mặc rất công sở. Bây giờ áo sơ mi thấm máu, nó
khiến cô nhớ tới bó hoa hồng trắng anh ôm trong tay, cũng bị nhuộm đỏ
rực, tỏa ra một vẻ đẹp yêu nghiệt. Thì ra cái đẹp cũng phải trả giá,
thậm chí có khi là cả tính mạng.
Cà vạt, áo dạ, tất cả đều tanh nồng mùi
máu. Cô cầm chiếc áo dạ lên, khóe mắt nóng rực. Đây là món quà sinh
nhật cô tặng anh, lúc ấy mặc vào xong anh đã nói với cô: Sơ Sơ, anh rất thích.
Mùa đông này, anh thường xuyên diện nó.
Cô cũng thích ngắm anh khoác nó lên người, luôn tôn thêm cái dáng thẳng
tắp điển trai của anh.
Cô lại cầm đồng hồ lên, tấm thủy tinh
trên mặt đồng hồ đã có vết xước, trong rãnh xước thấm máu của anh… Cố Sơ cầm lấy khăn giấy, cố gắng đè nén nỗi đau như trái tim nứt vỡ, lau nó
đi từng chút, từng chút. Anh từng nói, chỉ cần là đồ cô tặng anh đều
thích. Nhưng cô tặng những thứ anh thích lại không thể che chắn tai họa
cho anh.
Sống mũi Cố Sơ sưng mọng, cay xè, mấy
lần muốn khóc đều nhẫn nhịn. Cô sợ rằng chỉ cần mình khóc tức là thỏa
hiệp. Cô không muốn để số phận nhìn thấy cô một lần nữa cúi đầu trước
nó.
Lật tới cuối cùng, cô phát hiện một chiếc hộp nhỏ.
Một chiếc hộp gấm bằng nhung màu xanh nước biển đậm, tựa như màu của đêm đen.
Đây là thứ gì?
Cô vô cùng khó hiểu, rồi đột ngột nhớ tới câu nói của Cố Tư: Em trông thấy anh rể tới lấy một chiếc hộp gấm…
Lẽ nào… chính là cái này?
Cô nhẹ nhàng mở ra, nhưng một giây sau Cố Sơ đã chết sững, ngay sau đó bi thương ập tới.
Là một cặp nhẫn đôi. Chiếc nhẫn nhìn từ
xa là hình trơn, nhưng nhìn kỹ tỉ mỉ lại có nội dung. Chiếc nhẫn của nữ
bên trên có khắc hoa văn tinh xảo, thoạt nhìn đã biết mức độ không thuộc về những người thợ hiện nay, nhất định là nghệ nhân ở cấp tiền bối.
Chiếc nhẫn của nam thì hoa văn khá ít, có điều, chỗ đầu và đuôi có hoa
văn đối xứng, cực kỳ ăn nhập với chiếc nhẫn của nữ, vô cùng hòa hợp.
Rất lâu sau, Cố Sơ mới dè dặt lấy chiếc nhẫn ra, đặt giữa lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát dưới ánh đèn êm dịu.
Bên trong hình như có khắc chữ.
Cô mượn ánh đèn để nhìn, sau khi nhìn kỹ thì càng cảm thấy đau thương hơn.
Trên nhẫn của người con gái có khắc chữ
‘Thần’, trên nhẫn của người đàn ông có khắc chữ ‘Sơ’, cả hai chiếc nhẫn
đều đồng thời khắc cùng một ngày, ngày sinh nhật của cô!
Hô hấp của Cố Sơ trở nên dồn dập, cô nắm nó lại thật chặt!
Đây là…
Cô bất chợt nhớ lại những lời anh từng nói.
Anh nói với cô: Nếu anh đợi không nổi nữa thì sao?
Anh còn nói: Khi đeo lên lần nữa sẽ là nhẫn cưới đấy.
Anh đã nói: Tám giờ tối nay, nhất định phải tới nhà hàng đợi anh…
Nhẫn cưới…
Nước mắt của Cố Sơ cuối cùng cũng không
kìm nén được nữa, theo khóe mắt lăn xuống. Cô giơ tay bịt chặt miệng,
không để mình khóc thành tiếng, tay kia cầm chiếc nhẫn đã chặt càng chặt thêm, gần như muốn khảm nó vào cơ thể.
Bắc Thần… Bắc Thần, anh định tạo bất ngờ cho em sao?
Chính anh đã nói, anh không đợi được nữa, thế nên đám cưới của chúng ta đã được anh ấn định vào ngày sinh nhật của em ư?
Anh làm nhiều chuyện như vậy, vì sao chưa bao giờ nói với em? Cho dù chỉ là một câu thôi…
Bắc Thần, anh có biết, bây giờ em hối hận dường nào không?
Cô đi tới trước cửa sổ phòng quan sát,
nhìn anh nằm trên giường, gọi tên anh hết lần này tới lần khác. Tiếc là… anh không nghe thấy.
Anh nhất định phải tỉnh lại.
Tỉnh dậy rồi, chính miệng em sẽ nói cho anh nghe, em đồng ý.
…
Đúng một đêm, Cố Sơ không dám chợp mắt,
tới quá nửa đêm cô hơi sốt, bèn gọi bác sỹ, yêu cầu tiêm thuốc hạ sốt.
Bác sỹ kiểm tra cho cô, cho rằng cô chỉ bị phong hàn, còn chưa tới mức
phải tiêm thuốc tiêu viêm hay hạ sốt. Nhưng cô kiên quyết, còn nói: “Bây giờ anh ấy cần tôi chăm sóc, tôi không được mang virút trên người.”
Sau khi nghe xong lời cô nói, bác sỹ quả thực sửng sốt, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cô, dùng thuốc hạ sốt và
tiêu viêm liều cao.
Khoảng hơn năm giờ sáng, tín hiệu của
phòng ICU cứ nhấp nháy, Cố Sơ cuống cuồng gọi bác sỹ, sợ xảy ra chuyện
gì cô còn gọi cả Smith. Smith tới ngay lập tức, nhận ra ông cũng cả đêm
không ngủ, sau khi tới nơi thì phối hợp ngay với bác sỹ trực ban, làm
kiểm tra cho Lục Bắc Thần, khi các con số trở lại bình thường, ông mới
thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao đâu.” Smith ra ngoài, động viên Cố Sơ: “Đây chỉ là phản ứng bình thường thôi.”
Lúc ấy Cố Sơ mới yên tâm.
Sau khi bác sỹ trực ban đi rồi, cô mặc
áo vô trùng đi vào. Cô kéo ghế ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy
tay anh, đặt bên môi, khẽ nói: “Em biết anh nghe được tiếng em nói. Bắc
Thần, em đã nhìn thấy món quà anh chuẩn bị cho em rồi, quà Valentine, em thích lắm. Anh xem này, kích thước vừa vặn.” Cô giơ tay lên trước mặt
anh, trên ngón áp út, chiếc nhẫn đẹp đến lạ.
Rồi cô lấy một chiếc nhẫn còn lại ra:
“Vậy anh có đồng ý lấy em không?” Cô hôn nhẹ lên tay anh, cười xinh xắn: “Em biết, anh nhất định sẽ đồng ý, phải không?” Dứt lời, cô nhẹ nhàng
đeo chiếc nhẫn của nam lên ngón áp út của anh…