Lăng Song đờ người ra, đôi mắt dán chặt
vào người đàn ông xuất hiện trước cửa, hơi thở trở nên gấp gáp. Cố Sơ
đứng gần, dĩ nhiên nhìn thấy rất rõ, trong lòng không tránh khỏi có
những hồ nghi. Khi ngước mắt lên nhìn Lục Bắc Thần, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như bình thường, nhưng không hiểu sao, Cố Sơ cứ cảm thấy giờ phút
này đây anh còn lạnh nhạt hơn. Không để cô có quá nhiều thời gian suy
nghĩ, Lục Bắc Thần gật đầu theo phép lịch sự với Lăng Song rồi nghiêng
người sang một bên nhường đường cho cậu ta.
Nhưng Lăng Song không nhúc nhích.
Cố Sơ nhìn cậu ta không rời mắt, đáy
lòng dâng lên một cảm giác khác thường, cảm giác này tới nhanh và vụt
qua cũng nhanh, cô chưa kịp bắt lại, nhìn rõ thì nó đã biến mất. Ngẫm
nghĩ rồi cô bước lên, “Bắc Thần, hôm nay Lăng Song tới là muốn hẹn anh
phỏng vấn”.
Lúc ấy Lăng Song mới hoàn hồn lại, khẽ khàng gật đầu.
Lục Bắc Thần nghe xong bèn bước vào nhà, hững hờ đáp lại một câu, “Xin lỗi, tôi không muốn tiếp nhận phỏng vấn”.
Kết quả này Cố Sơ đã sớm đoán được, cô
nhìn về phía Lăng Song định an ủi mấy câu nhưng lại nghe thấy Lăng Song
nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi”.
Cố Sơ ngạc nhiên, đây không phải tác
phong của Lăng Song, lần trước để có thể phỏng vấn được anh, cậu ta đã
tốn rất nhiều tâm sức, hôm nay sao lại thỏa hiệp vậy? Cô còn đang vô
cùng khó hiểu thì Lăng Song đã lên tiếng: “Giáo… sư Lục, anh có tin tức
của Bắc Thâm không?”.
Lục Bắc Thần đã thay xong giày, định
bước vào phòng khách, sau khi nghe thấy câu ấy thì dừng bước, quay đầu
nhìn Lăng Song, rồi lại nhìn Cố Sơ, lập tức trả lời, “Không có”.
Cố Sơ không thấy lạ khi Lăng Song biết
tin Lục Bắc Thâm chỉ mất tích chứ không chết. Một vài bí mật chỉ cần bị
chọc thủng một lỗ nhỏ thì toàn bộ bí mật sẽ nổi lên mặt nước rất nhanh.
Cô chỉ lạ sao Lăng Song lại dám đứng trước mặt cô hỏi thăm tình hình của Bắc Thâm, đây hoàn toàn là hành động ngang nhiên khiêu khích. Nhưng
không hiểu sao, rõ ràng là một chuyện đáng giận, cho dù không cãi nhau
với Lăng Song thì ít nhất cũng phải đuổi cậu ta ra ngoài. Thế mà Cố Sơ
lại không tức giận nổi, giống như câu hỏi này của Lăng Song quá đỗi bình thường.
Lăng Song lẳng lặng đánh mắt nhìn Cố Sơ, rồi quay sang Lục Bắc Thần, nói: “Nếu có một ngày anh có thể gặp được
Bắc Thâm, phiền anh giúp tôi chuyển lời tới anh ấy, tôi rất nhớ anh ấy.” Dứt lời, cậu ta rời đi.
Cố Sơ đứng đực ra tại cửa, Lục Bắc Thần
cũng sững lại trong phòng khách một lúc, sau đó bước lên, giơ tay xoa
đầu cô, cười khẽ: “Có thể tưởng tượng ra năm xưa cô ấy và em tranh giành Bắc Thâm kịch liệt thế nào”.
Bàn tay này có độ ấm nhưng Cố Sơ không
cảm nhận được sự ấm áp, có lẽ vì câu trả lời của anh, hoặc một điều gì
khác. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh từng nói với em, chuyện của Bắc
Thâm anh biết rất rõ ràng, thế nên năm xưa Lăng Song đã tranh giành Bắc
Thâm với em ra sao, anh cũng nên biết rõ mới phải”.
Nụ cười nơi khóe môi người đàn ông đóng băng đôi chút, ánh sáng nơi đáy mắt khi tỏ khi mờ, lát sau anh lại cười, “Em sao vậy?”.
“Không có gì, em chỉ cảm thấy hôm nay Lăng Song hơi kỳ lạ.” Cố Sơ trả lời.
Anh im lặng, mỉm cười.
“Anh không cảm thấy thế sao?” Cố Sơ nhìn mãi theo bóng lưng đã quay đi của anh, đột nhiên lên tiếng.
Lục Bắc Thần quay đầu nhìn anh, trong
đôi mắt dường như có tia sáng mơ hồ lướt qua. Cố Sơ muốn nhìn thấu thì
tia sáng đó đã vụt tắt. Anh chỉ cười nhạt, “Anh không thân với cô ấy,
thế nên… không hiểu”.
Cố Sơ chỉ nhìn anh, không nói thêm gì nữa.
Từ sau khi anh trở về, thời gian họ ở
bên nhau đã ít lại càng thêm ít. Từ sau khi cô từ chối thân mật, mấy hôm nay anh đều ở lại phòng thực nghiệm. Bây giờ anh quay về lúc này, hình
như là muốn ngủ bù.
Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm đã vọng ra tiếng nước chảy.
Cố Sơ ngồi một lát trên sofa, nhìn rất
lâu về phía chiếc cặp tài liệu của anh, không hiểu sao lại nhớ tới câu
chuyện ma của cô y tá. Cô dỏng tai nghe thấy bên trong vẫn còn động tĩnh bèn đứng dậy đi tới trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa.
Quả nhiên là khóa chặt.
Cố Sơ nảy sinh nghi hoặc, giơ tay gõ cửa.
Bên trong có tiếng đàn ông vọng ra, “Sao vây?”.
“Không có gì, em chợt nhớ ra hình như sữa tắm bên trong không còn đủ.” Cô nói dối, “Em mang lọ mới tới, vào thay cho anh”.
Tiếng nước chảy ngừng lại.
Cố Sơ áp sát tai vào cánh cửa, tỉ mỉ phân biệt động tĩnh bên trong.
Chẳng mấy chốc, Lục Bắc Thần đột ngột mở cửa, làm Cố Sơ giật nảy mình, lập tức đứng thẳng người dậy, nhưng anh
đã mặc quần áo ngủ đi ra ngoài. “Em…”.
“Anh tắm xong rồi.” Anh nói nhẹ nhàng.
Cố Sơ cắn môi.
“Không cần thay dầu tắm à?” Lục Bắc Thần thấy hai tay cô trống trơn bèn hỏi.
Đầu óc Cố Sơ lanh lẹ, lập tức chữa lời, “Em sợ anh không đủ dùng nên mới hỏi, nếu anh tắm xong rồi thì thôi, lần sau em thay”.
Anh không nói gì, chỉ gật đầu, quay về phòng ngủ.
Mười mấy phút sau, Cố Sơ ngó vào phòng
ngủ, anh đã nhắm mắt, khi nhìn lên rèm cửa, cô thấy nó mở toang. Ngẫm
nghĩ cô bèn ngồi xuống bên giường, khẽ đẩy anh, “Bắc Thần?”.
“Ừ?” Anh mơ mơ màng màng.
“Tối nay em muốn ăn món cháo hải sản của anh.” Cô sát lại gần anh, nói.
Anh xoay người, quay lưng về phía cô,
nói không rõ ràng, “Để hôm khác làm đi, hôm nay anh mệt quá rồi, buổi
tối có thể ra nhà hàng ăn”.
Cố Sơ đứng phắt dậy.
Có lẽ anh quá mệt, hơi thở đã sâu dần.
Nhưng sắc mặt Cố Sơ hơi nhợt đi, nhìn
chăm chăm người đàn ông trên giường, hơi thở gấp dần. Ban nãy cô chỉ hỏi đại một câu để thăm dò, không ngờ anh lại trả lời như vậy. Anh chưa bao giờ nấu cho cô món cháo hải sản. Từ trước tới nay, người nấu cháo ngon
hơn cả là cô. Anh có thể nấu được những món Tây
rất ngon mắt, cũng có
thể làm được những món Trung chính cống, duy chỉ có cháo là không biết
nấu. Hơn một năm ở bên anh, lần duy nhất anh nấu cháo cũng đã kết thúc
trong thảm bại. Lần đó anh nấu cháo đặc sệt, vì chuyện này cô – với tư
cách kẻ chiến thắng – đã cười nhạo anh tròn ba ngày. Bình thường trông
anh nghiêm túc chín chắn là thế, vậy mà vì thảm bại đó đã xấu hổ tới
giận dữ, tuyên bố cả đời này không bao giờ nấu cháo nữa.
Vì anh đang quá buồn ngủ ư? Hay là…
Trái tim Cố Sơ bắt đầu đập liên hồi những nhịp bất an, rồi lại chợt nhớ tới câu nói đùa của La Trì, sống lưng căng ra.
Cô dè dặt tiến lại gần anh, nghe được anh đã ngủ.
Mặt trời lặn dần, ráng hồng hé lộ phía
cuối chân trời, qua ô cửa mở toang hắt vào trong phòng, nhảy nhót trên
gương mặt anh, cực kỳ đẹp mắt. Nhưng Cố Sơ lại không hề cảm thấy cảnh
này ấm áp, ngược lại cô bỗng thấy lạnh, một cái lạnh không thể nhận
biết, không thể nhìn rõ.
Cái lạnh này cùng với câu nói cuối cùng Lăng Song để lại hôm nay càng trở nên buốt tận xương tủy.
Cô từ từ giơ tay ra, chỉ một chút nữa
thôi là chạm tới lưng anh, chỉ cần hơi vén áo anh lên… Khi đầu ngón tay
chạm vào lớp vải, một giọng nói nhỏ bật ra từ đáy lòng: Cố Sơ, mày đang nghi ngờ chuyện gì?
Đúng, cô đang nghi ngờ chuyện gì?
Cô rất muốn rút tay về, sau đó tự mắng
vì sự đa nghi của mình. Nhưng giây phút này, khi câu hỏi ấy xuất hiện,
cô lại có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn: Đúng, mình đang nghi ngờ, mình nghi ngờ anh ta… vốn không phải Lục Bắc Thần!
Anh ta có một gương mặt giống Lục Bắc
Thần y như đúc, trên người cũng có mùi hương giống với Lục Bắc Thần, mùi nước diệt khuẩn nhàn nhạt mà phải thường xuyên ra vào nhà xác và phòng
thực nghiệm mới để lại, chứ không phải chỉ ngày một ngày hai. Thế nên cô luôn đè nén sự khác thường trong lòng xuống, cố dùng lý trí để thuyết
phục mình đây là Lục Bắc Thần. Nhưng mỗi lần anh ta lại gần, cô liền cảm thấy căng thẳng, một sự căng thẳng không lý do.
Nó khiến cô không thể cam tâm tiếp nhận
sự gần gũi của người này. Khi anh ta giơ tay chạm vào cô, sợi dây trong
trái tim cứ đứng yên bất động, không còn rung rinh như mọi khi.
Cô không muốn quá cảm tính nhưng chính cảm tính của cô lại nhắc nhở về sự khác lạ ấy hết lần tới lần khác.
Hôm nay lúc anh ta quay về đứng trước cửa, cô nhìn thấy rất rõ, khi bắt gặp Lăng Song, ánh mắt anh ta có đôi chút sững lại.
Ngây người?
Đối với Lục Bắc Thần, Lăng Song đúng là một người lạ, gặp cậu ta chẳng cớ gì lại sững sờ.
Nhưng nếu anh ta không phải Lục Bắc Thần thì sẽ là ai? Lục Bắc Thâm ư? Không, cảm giác mà anh ta mang lại không
phải của Lục Bắc Thâm, cô nhớ rất rõ cảm giác khi ở bên cạnh Bắc Thâm.
Đầu ngón tay hơi lạnh, cô nắm chặt vạt áo anh ta, từ từ kéo lên.
Một chút nữa thôi là có thể chứng thực…
Nhưng chính vào lúc này thì điện thoại
trong phòng khách vang lên, quấy rầy tới hành động của Cố Sơ. Người đàn
ông trên giường hình như cũng giật mình, nhíu mày rồi xoay người lại. Cố Sơ đột ngột rụt tay về.
Tiếng điện thoại inh ỏi cuối cùng vẫn đánh thức anh. Anh mở đôi mắt mơ ngủ, thấy cô ở đầu giường bèn hỏi: “Sao vậy?”.
“À không có gì, em đi nghe điện thoại.”
Trái tim Cố Sơ đập dữ dội, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh. Mặc
dù không kiểm chứng thành công nhưng vẫn có chút gì sợ hãi nhen nhóm
trong lòng.
Cô đang nghĩ, nếu người đàn ông này
không phải Lục Bắc Thần, ban nãy cô bất chấp tất cả để vạch trần, liệu
anh ta có… giết người diệt khẩu không?
Suy nghĩ này khiến Cố Sơ run rẩy, là cái rét buốt thực sự từ tận trong lòng, tới từ gương mặt cô quen thuộc nhất.
Đúng, cô muốn tìm La Trì, cô phải bàn
bạc với anh ấy trước. Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm của cô, Lục Bắc Thần
sau tai nạn đã thực sự thay đổi một số thói quen thì cô tin rằng anh sẽ
tha thứ cho sự ngập ngừng của cô. Nhưng nếu đây là kẻ giả mạo…thì người
cuối cùng giúp cô chỉ còn có La Trì.
Ra tới phòng khách, Cố Sơ cầm điện thoại lên, không ngờ đó là Tiêu Tiếu Tiếu, giọng có chút sốt sắng, “Tới bệnh
viện đi, bố của Kiều Vân Tiêu đang cấp cứu, hình như… sắp không ổn rồi”.
“Sao cơ?” Cố Sơ thảng thốt…