Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Anh Là ‘Dương Xuân Bạch Tuyết’


trước sau

*Dương xuân bạch tuyết: Một loại nhạc khúc cao cấp của nước Sở thời Chiến quốc, về sau được ví với những gì ưu tú, xuất sắc.

“Cố Sơ! Loại hồ ly tinh này đáng đánh, lần này không cho chị ta một bài học để chị ta biết mùi thì lần sau còn lẳng lơ với Kiều Vân Tiêu!” Một người chị em trong số đó phẫn nộ bất bình.

“Đúng đấy! Đồ mạt hạng, vô liêm sỉ!”

Chị ta nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn không muốn thua trước đàn em kém mình một khóa, bèn nghiến răng nói: “Tại sao lại gọi tôi là hồ ly tinh? Hai người họ kết hôn rồi sao? Trai chưa vợ gái chưa chồng, sao tôi lại không thể theo đuổi anh ấy? Tôi cảnh cáo mấy cô, mấy cô mà dám làm bừa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

“Cho chị điện thoại này, báo cảnh sát đi!” Một bạn nữ cười khẩy đập thẳng điện thoại vào mặt chị ta.

Chị ta ôm mặt: “Mày… Mày…”

“Được rồi, được rồi, chuyện này có gì đâu, các cậu rảnh thật đấy.” Cố Sơ không nhìn nổi nữa, tỏ ý bảo bọn họ thôi đi.

“Cố Sơ! Chị ta cướp bạn trai của cậu mà!”

“Đã bảo Kiều Vân Tiêu không phải bạn trai của tớ rồi mà.” Cố Sơ phát đau đầu, xua tay: “Các cậu còn như vậy sẽ không làm bạn được nữa đâu.”

Các chị em giận dữ nhưng vẫn dừng tay. Đàn chị kia rõ ràng không nể tình. Chị ta gạt bàn tay Cố Sơ đang định sửa sang lại đầu tóc cho mình, hằn học nói: “Đừng có tưởng tao sẽ cảm kích mày!”

Cố Sơ cười: “Ở hiền đúng là không gặp lành. Em giúp chị mà chị còn mắng em? Có thể phân rõ tốt xấu hay không?”

“Mày giỏi giang nỗi gì chứ? Chẳng qua là cậy nhà có chút tiền rồi ở đây huênh hoang ra vẻ phải không? Mày coi mình là món ngon thật sao? Bọn nó đứng chung với mày không phải vì mày xinh đẹp mà vì mày có tiền, mày hiểu chưa? Đợi tới lúc mày không còn cái mác ‘thiên kim tiểu thư’ nữa, xem còn ai ngó ngàng tới mày không!” Chị ta châm chọc.

Có một chị em lại định xông lên nhưng bị Cố Sơ cản lại. Cô nói: “Nếu thật sự có ngày đó, em cũng cam tâm tình nguyện, đã từng vui vẻ rồi cũng không còn gì để tiếc nuối cả. Nhưng chị à! Em khuyên chị nên nhanh chóng quay về tắm rửa đi là hơn, nước mắt nước mũi chị dính hết cả lên tóc rồi. Em cực kỳ hiểu về con người Kiều Vân Tiêu. Anh ấy không thể chấp nhận con gái lôi thôi dù chỉ một chút. Anh ấy à, cung mặt trời là Thiên Bình nhưng cung mặt trăng là Xử Nữ, là hội viên VVIP của hiệp hội những người ưa bề ngoài cộng với mắc bệnh sạch sẽ. Anh ấy mà nhìn thấy chị trong bộ dạng này sẽ hoảng hốt đến mức bộc phát bệnh tim mất.”

Chị ta nghe xong sắc mặt càng khó coi, ra sức mím chặt môi, trừng mắt với Cố Sơ rồi bỏ đi. Mọi người xung quanh mỗi người một câu, đều khuyên Cố Sơ sau này
đừng có tốt như vậy, thời buổi này người tốt không được đền đáp đâu. Cố Sơ ngồi phịch xuống ghế gỗ, thở dài nói: “Không phải tớ tốt bụng gì, tớ chỉ cảm thấy chuyện này quá phiền phức. Hôm nay đắc tội với chị ta, ngày mai chị ta quay lại trả đũa, rồi ngày kia đến lượt chúng ta đáp lại? Chán chết!”

Cô vừa dứt lời thì thấy một bạn tròn mắt nhìn ra sau lưng Cố Sơ, Cố Sơ đang định cười cô bạn đó gặp ma thì bỗng thấy có tiếng gió lướt ngang bên tai, sau đó “bộp” một tiếng, khắp mũi ngập tràn mùi xà phòng nhàn nhạt, sạch sẽ như mùi của nắng.

Những người khác đều kinh ngạc hét lên.

Cố Sơ quay đầu lại nhìn, là một quả bóng rổ. Vừa rồi có lẽ bị người ta đập vào thân cây, bây giờ đang lăn lông lốc bên cạnh chân cô. Một giây sau, trái bóng được một đôi tay vô cùng thon dài, sạch sẽ nhặt lên, sau đó đập lên đập xuống mấy cái, nện xuống thảm cỏ vọng lại những tiếng bịch bịch.

“Không có mắt à? Buôn dưa lê thì tránh xa chút!” Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu hơi thiếu khách khí.

Các cô gái lôi kéo nhau thì thầm, chỉ có Cố Sơ ngẩng đầu nhìn kẻ đang yên đang lành bỗng dưng phá hỏng bầu không khí tốt đẹp. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn tim cô đã đập “thịch” một tiếng, có một giọng nói nhỏ xíu như đang mọc mầm bật ra: Là mỹ nam!

Dùng cụm từ ‘dương xuân bạch tuyết’ để hình dung chàng trai trước mặt vẫn chưa đủ diễn tả hết. Cố Sơ chỉ cảm thấy mình như bắt gặp một tia sáng, hoặc có thể tất cả mọi ánh sáng đều đang bao trùm lấy cô. Gương mặt anh góc cạnh đến kỳ lạ, bờ môi hơi mím lại, từ ấn đường tới sống mũi cao thẳng là một hình ảnh đẹp đến mê người. Anh mặc bộ đồ thể thao nhưng lại không cồng kềnh như các thành viên khác trên sân bóng rổ, ngược lại dáng anh dong dỏng, thẳng tắp, cánh tay rất rắn chắc, khung xương tráng kiện ẩn chứa một sức mạnh tuổi trẻ sôi nổi và ngang bướng. Trán anh lấm tấm mồ hôi, có lẽ vì vẫn đánh bóng nãy giờ, nhưng mùi hương trên người lại rất thanh nhã.

Có điều, ánh mắt anh cũng giống như ngữ khí của anh, không vui!

“Vừa rồi chính bạn cầm bóng ném tôi phải không?” Cố Sơ bật lại. Đẹp trai thì đã sao nào. Cô ghét nhất là loại người rõ ràng đã làm sai mà vẫn còn ngụy biện. Chẳng qua chỉ đánh quả bóng rổ rách thôi mà, có gì giỏi đâu!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện