Cố Sơ nằm rạp trên nền đất, trên cổ
ngoài vết đỏ vì bị siết còn cả vết thương do bị cắn. Kiều Vân Tiêu chửi
bới một trận té tát như nước, cô biết anh giận rồi. Hai bên tai vẫn còn
ong ong không dứt, một lúc sau cô mới hồi phục lại được thể lực, vội
giải thích với anh: “Anh nhầm rồi, đó là Lục Bắc Thâm”.
Gương mặt phẫn nộ của Kiều Vân Tiêu chợt sững lại. Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi quay phắt lại nhìn người đàn ông
trên giường. Trông cậu ta rất thảm hại, đầu tóc rối tung rối bù như tổ
quạ, khóe miệng cũng rớm máu, đôi mắt như ngập đầy máu, nhìn anh chằm
chằm như con thú hoang, giận dữ và bộp chộp.
“Anh ấy bị ốm.” Cố Sơ chống tay lên góc
tường, gượng đứng dậy, đôi chân vẫn còn đang run rẩy, “Bây giờ anh ấy
hoàn toàn không biết bản thân bị làm sao đâu”.
“Anh thấy em yêu ai yêu cả đường đi thì
đúng hơn.” Kiều Vân Tiêu hoàn hồn lại. Cố Sơ giải thích như vậy, anh
cũng đã tin. Nhưng nhìn thấy một vòng đỏ rực và vết thương trên cổ cô,
cơn giận trong lòng anh lại không nén xuống được. Anh lại túm lấy Lục
Bắc Thâm, “Loại người này khóa lại thì có tác dụng gì? Đánh ngất luôn
xem còn làm người khác bị thương được không?”.
“Đừng…”
Cố Sơ vừa bật ra được một chữ thì cửa
phòng đã bật mở. Có hai người xông vào, một trong số đó nhìn thấy cảnh
ấy bèn lao tới. Khi Cố Sơ còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Kiều Vân Tiêu
bị bắn ra xa. Kiều Vân Tiêu cũng không ngờ có người bước vào, vừa định
đánh trả thì nghe thấy tiếng La Trì: “Đây là bệnh viện, tất cả ngừng
lại!”.
Là Lục Bắc Thần và La Trì đã quay trở về, vừa hay nhìn thấy giây phút Kiều Vân Tiêu vung nắm đấm vào mặt Lục Bắc Thâm.
Sắc mặt Lục Bắc Thần rất khó coi. Anh
nhìn Kiều Vân Tiêu trân trân như đang cố kiềm chế. Kiều Vân Tiêu cũng
không nhường. Hai người này bình thường đã không ưa gì nhau, giờ lại
càng dễ nổi nóng. Anh ấy cũng trừng mắt quát Lục Bắc Thần: “Em trai cậu
suýt nữa đã giết chết Cố Sơ đấy!”.
Một câu nói đã khiến Lục Bắc Thần ngẩn người.
Anh lập tức nhìn về phía Cố Sơ, lúc ấy
mới bàng hoàng, đứng bật dậy, kéo cô tới. Không nhìn không sao, vừa nhìn anh đã không còn bình tĩnh được.
Ban nãy anh và La Trì bước vào chỉ nhìn được cảnh tượng trực tiếp nhất, nhất thời không để ý tới một Cố Sơ đứng trong góc.
La Trì cũng thấy rõ vết thương trên cổ Cố Sơ. Anh ấy kinh ngạc: “Sao lại như vậy được? Chẳng phải đã còng tay vào rồi ư?”.
Đôi mắt Lục Bắc Thần nhuốm đau đớn, cơn
giận bị đè xuống hết lần này tới lần khác. Đối phương dẫu sao cũng là em trai anh, giờ nó lại trong tình huống này. Nếu là bình thường nó dám
làm vậy với cô, anh cũng nhất định vung nắm đấm như Kiều Vân Tiêu.
“Anh đi gọi bác sỹ.” Anh hạ thấp giọng.
Cố Sơ lập tức giữ anh lại, khẽ nói: “Giờ em không sao rồi. Anh xem tình hình của Bắc Thâm đi. Anh ấy có vẻ không ổn đâu”.
“Nhưng mà em…”
“Vết thương ngoài da thôi mà, em tự biết xử lý.” Cố Sơ ngắt lời anh.
Lục Bắc Thần lại đảo mắt về phía Lục Bắc Thâm. Nó vẫn đang ra sức kéo còng tay, cổ tay đã chảy máu rồi. Anh quay mặt sang La Trì, “Mau đi gọi bác sỹ!”.
La Trì gật đầu.
Chẳng mấy chốc bác sỹ đã có mặt nhưng
Lục Bắc Thần lại bảo bác sỹ xử lý vết thương cho Cố Sơ. Cô kinh ngạc,
không hiểu vì sao Lục Bắc Thâm bị nghiêm trọng như vậy anh vẫn không để
bác sỹ khám. La Trì nhìn Lục Bắc Thần, quay sang một Lục Bắc Thâm đang
tỏ ra chán ghét, thở dài thườn thượt, rồi bước lên hạ thấp giọng nói:
“Hay là để bác sỹ thử xem?”.
“Nhưng gì nên khám đã khám rồi.” Lục Bắc Thần chau mày.
Nghe xong, La Trì kinh ngạc: “Lẽ nào cậu định…”.
Nhưng Lục Bắc Thần không trả lời, quay người đi tới trước mặt bác sỹ, hỏi: “Tình hình bạn gái tôi thế nào?”.
“Vết thương cần phải được xử lý, tôi khuyên nên làm thêm một số kiểm tra.” Bác sỹ nói.
“Tôi không cần.” Cố Sơ cảm thấy ông ấy đang làm quá mọi việc.
Lục Bắc Thần dịu giọng khuyên: “Em cũng là bác sỹ, nên hiểu có những thứ cần phải kiểm tra”.
“Bắc Thần…”
Sau khi xem bệnh xong, bác sỹ đánh mắt
về phía Lục Bắc Thâm, có vẻ chần chừ, “Bệnh tình của cậu ấy rất lạ, chỗ
chúng tôi chắc là không có khả năng”.
Lục Bắc Thần im lặng.
La Trì thấy vậy, tiến lên: “Xử lý vết thương cho cô gái này trước đi. Bắc Thần, cậu ở lại đây, tôi đi với cô ấy…”.
“Không cần, để tôi.” Kiều Vân Tiêu nãy
giờ im lặng bỗng lên tiếng. Anh ấy không biết rõ cậu Lục Bắc Thâm đó bị
làm sao nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh ấy cảm thấy rất không thoải mái. Anh ấy bước lên, kéo Cố Sơ tới bên cạnh mình.
La Trì có phần gượng gập, đưa mắt nhìn
Lục Bắc Thần. Cả Cố Sơ cũng sợ Lục Bắc Thần hiểu lầm, đang muốn khước từ ý tốt của Kiều Vân Tiêu nhưng anh bỗng lên tiếng: “Được”.
Kiều Vân Tiêu ít nhiều cảm thấy bất ngờ.
Lục Bắc Thần tiến lên, không nhìn Kiều Vân Tiêu mà nói chuyện với Cố Sơ: “Đi cùng bác sỹ trước đi, lát anh qua tìm em”.
Gương mặt anh viết đầy những mỏi mệt và
khó xử. Sao cô không hiểu anh không nỡ bỏ rơi cả hai? Không muốn để anh
tiếp tục lo lắng, cô gật đầu.
Kiều Vân Tiêu chẳng hơi đâu ở lại đây thêm phút nào nữa, anh ấy lập tức lôi Cố Sơ đi.
Khi họ đi khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn ba người họ.
Lục Bắc Thần quan sát Lục Bắc Thâm rất lâu mới nói: “La Trì, mở còng tay ra”.
“Bây giờ?”
“Đúng, ngay lập tức.”
La Trì muốn nhắc nhở cậu ấy những nguy
hiểm sắp phải đối mặt nhưng nghĩ lại, đó dù sao cũng là em trai cậu ấy,
nhìn em trai mình thương tích máu me, người làm anh dĩ nhiên không đành
lòng. Anh cúi người nhặt chìa khóa lên, bước tới mở còng tay.
Có được tự do rồi, Lục Bắc Thâm co rụt
người lại thành một đám, không xảy ra chuyện đánh nhau như La Trì nghĩ.
Lục Bắc Thần ngồi im bên giường, không
biết đang nghĩ gì.
“Có thể còn có cách khác.” La Trì kéo
ghế qua ngồi, thì thầm với Lục Bắc Thần: “Hà Nại đã bị đưa đi thẩm vấn
rồi. Tôi nghĩ chưa biết chừng hắn ta còn cách khác”.
Lục Bắc Thần vẫn còn đang im lặng.
Trên giường bệnh, Lục Bắc Thâm co quắp
như con tôm, vết thương ngoài da trên cổ tay không còn đáng lo ngại. Nó
ôm đầu, lẩm bẩm: “Vu Linh… Đừng trừng phạt tôi, đừng trừng phạt tôi…”.
“Tôi không tin không có bệnh viện nào
trị được bệnh của cậu ấy!” La Trì cảm thấy nghẹt thở, thở hắt ra một
hơi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng nhúc nhích.
Anh rút lọ thuốc từ trong túi áo ra, ngón tay hơi run rẩy. La Trì nhìn
thấy rõ bèn giữ tay anh lại, “Cậu phải suy nghĩ cho kỹ! Hà Nại từng nói, loại thuốc này không khác gì thuốc độc!”.
“Nếu không phải làm sao?” Giọng Lục Bắc
Thần hơi khàn, “Tôi không thể để nó cứ tiếp tục hồ đồ như vậy, ban nãy
cậu cũng nhìn thấy vết thương trên cổ Cố Sơ rồi đấy”.
La Trì dần dần buông lỏng tay. Phải,
không thì phải làm sao? Bây giờ các bác sỹ cũng bó tay, kết luận cuối
cùng được đưa ra là thần kinh hỗn loạn. Nhưng nói như vậy vừa nghiêm
trọng vừa không mấy nghiêm trọng, chữa trị cụ thể ra sao chẳng ai rõ.
“Tôi cần biết nó bị làm sao, như vậy mới có thể nghĩ ra cách.” Lục Bắc Thần nói rồi đổ ra một viên thuốc nhỏ xíu.
Viên thuốc nằm gọn trong lòng bàn tay, ngón tay anh vẫn còn run rẩy. Bây giờ anh không còn kiểm soát được
những cơn run này nữa. Lúc này anh chỉ hy vọng có thêm chút thời gian,
chỉ cần vượt qua được thời điểm Bắc Thâm hồi phục…
Đột nhiên, Lục Bắc Thâm nhào tới.
Suy nghĩ đầu tiên của La Trì nó cậu ta
định hại Lục Bắc Thần. Anh vừa định ngăn cản thì thấy Lục Bắc Thâm cướp
lấy viên thuốc trong tay Lục Bắc Thần rồi lập tức nuốt vào bụng. La Trì
đờ ra tại chỗ, hoảng hốt một phen. Lục Bắc Thần không động đậy, chỉ nhìn nó bằng ánh mắt bi thương.
Uống xong thuốc, Lục Bắc Thâm cứ thế ôm đầu. Từng giây từng phút trôi qua, dường như nó đã yên tĩnh trở lại, không động đậy nữa.
La Trì dựa vào một bên nhìn Lục Bắc
Thần. Nói thật lòng, giờ chính anh cũng không biết phải làm sao nữa. Lát sau Lục Bắc Thần mới đứng dậy, sát lại gần Bắc Thâm, kéo nó một cái.
Viên thuốc ấy có vẻ rất có hiệu quả, chí ít nó không còn điên cuồng, đang nhắm mắt lại, hít thở nhịp nhàng hơn.
Dường như nó đang thiếp đi, cả gương mặt dãn ra một cách thoải mái.
Lục Bắc Thần đắp chăn cẩn thận cho nó
rồi rũ người đứng bên. Rất lâu sau anh lên tiếng: “Để nó ngủ một lát đi, lát nữa gọi bác sỹ tới xử lý vết thương cho nó”.
La Trì biết một đầu cậu ấy vẫn còn đang lo chuyện của Cố Sơ, bèn gật đầu.
…
Hôm nay Kiều Vân Tiêu tới bệnh viện thăm một người bạn, vừa hay cũng ở khu phòng bệnh riêng tư. Anh chỉ tình cờ
đi ngang qua phòng của Lục Bắc Thâm, nghe thấy tiếng có người hét bên
trong, cảm thấy không ổn mới xông vào, không ngờ người ấy là Cố Sơ.
Sau khi kiểm tra xong, ngoài việc não bị chấn rung nhẹ thì không còn gì đáng ngại. Vết thương ở cổ cô đã được xử lý xong xuôi, có điều vết siết ấy ngày mai sẽ thâm tím lại.
Cố Sơ nằm ở khu nghỉ ngơi, cả người ỉu xìu.
Ban nãy còn không cảm thấy gì, giờ được
dựa vào giường một chút là bỗng đau đớn như xương cốt bị rút hết sạch.
Kiều Vân Tiêu rót cho cô cốc nước, tới giờ sắc mặt vẫn rất khó coi. Cố
Sơ lười động đậy, nhìn cái mặt cau có của anh bèn nói: “Anh quan tâm tới tâm lý của người bệnh một chút được không? Anh như vậy khiến em cảm
thấy áp lực lắm”.
“Em còn biết mình là người bệnh hả?” Mặc dù giận nhưng Kiều Vân Tiêu vẫn đích thân đút nước cho cô uống. Anh đưa thìa tới bên miệng cô, nói: “Anh còn tưởng em tiến hóa đến độ không gục nổi nữa rồi chứ”.
“Đừng nói thế. Đó là em trai của Bắc
Thần, anh ấy như vậy người buồn nhất là Bắc Thần, lúc này rồi em còn có
thể khiến anh ấy thêm bận lòng nữa sao?” Cố Sơ nói xong bèn há miệng ra, yên lặng nhận sự chăm sóc của Kiều Vân Tiêu…