Kiều Vân Tiêu lại tới.
Một buổi sáng mùa thu ngập tràn ánh
nắng, bớt đi cái bí bách của mùa hạ, có thêm chút thanh ngọt dễ chịu,
chẳng bao lâu nữa mùi hương hoa quế sẽ ngập tràn, vị ngọt sẽ lan khắp
phố lớn ngõ nhỏ. Trạm y tế phường được bên cạnh một gốc cây cổ thụ trong tiểu khu. Lúc khám bệnh, gốc cây sẽ trở thành địa điểm tập trung quan
trọng. Cây mùa hạ rợp bóng, tới mùa thu sẽ trở nên um tùm. Gió thổi qua, những chạc cây sẽ sàng lọc ánh sáng, để lại những bóng nắng loang lổ
trên bàn khám.
Từ xa, Tiêu Tiếu Tiếu đã nhìn thấy Kiều
Vân Tiêu. Anh bước đi như tắm trong ánh nắng, những tia sáng ngược chiều hắt lên chiếc sơ mi xám đậm của anh, khiến anh trông càng tùy hứng và
thoải mái. Nhưng cô cố tình né tránh, tảng lờ việc anh xuất hiện.
Kiều Vân Tiêu bước lên chào hỏi cô, các
đồng nghiệp xung quanh tò mò nhìn sang. Tiêu Tiếu Tiếu lấy lý do công
việc đáp qua loa mấy câu. Kiều Vân Tiêu ngẫm nghĩ rồi ung dung đi xuống
xếp hàng. Cả một hàng dài, Kiều Vân Tiêu đếm số đầu người, phía trước
anh còn phải đến bốn chục người, mồ hôi lạnh chợt bò dọc sống lưng, thế
này thì đến năm tháng nào mới đến lượt anh? Suy nghĩ một chút, anh vỗ
vai ông cụ tóc bạc trắng đứng trên. Ông cụ đang cầm máy thu âm, nhàn nhã nghe bình sách, bị ngắt ngang dĩ nhiên không vui bèn quay đầu lại đánh
giá Kiều Vân Tiêu.
“Xin lỗi đã quấy rầy tới bác. Cháu hơi vội, có thể cho cháu xếp trước bác không ạ?” Kiều Vân Tiêu tươi cười.
Ông cụ quát: “Phí lời, ai đi khám bệnh lại không vội hả?”.
“Không, ý của cháu là cháu sẽ bồi thường một ít cho bác…” Anh cảm thấy người này không dễ thương lượng, rút ví ra định lấy tiền.
Cách này không hiểu quả với ông lão. Ông ấy hừ một tiếng: “Này cậu kia, ai kiếm tiền cũng đều không dễ dàng,
đừng cậy có chút tiền rồi tiêu bừa tiêu bãi! Tôi có thể nhường chỗ cho
cậu nhưng cậu tự nhìn đi, cả một hàng có mình cậu là trẻ nhất, mấy ông
lão bà lão như chúng tôi còn xếp được hàng lẽ nào cậu thì không?”.
Lời nói của ông cụ khiến các ông bà phía trước cũng ầm ĩ lên, chen vào nói loạn xạ: “Đúng đấy, chàng trai. Có
bệnh thì phải tới bệnh viện chứ, chen lấn với mấy người có tuổi như
chúng tôi làm gì?”. “Ô, trông cậu này trắng trẻo đẹp trai, không sợ đen
da à?”. “Cậu à, cậu không thể làm vậy được? Chúng tôi còn xếp được sao
cậu lại chen ngang?”.
Kiều Vân Tiêu sầu não. Cuối cùng anh
cũng hiểu thế nào là bút sa gà chết. Chỉ ném một viên sỏi xuống mặt hồ
phẳng lặng thôi, kết quả lại làm dấy lên muôn ngàn con sóng. Anh cất ví
đi, liên tục xin lỗi. Các ông cụ còn đỡ, chỉ có các bà cụ là ồn ào quá
khiến anh chịu không nổi. Cứ như vậy, từ đầu tới cuối, cả một hàng tóc
trắng phơ phơ, chỉ mình Kiều Vân Tiêu tóc vẫn còn đen mượt.
Chờ đợi quá nhàm chán, đây là lần đầu tiên anh tới gặp một bác sỹ theo kiểu này.
Tiêu Tiếu Tiếu tai đeo ống nghe, bận
cuống cả lên. Thật ra công việc ở trung tâm y tế này đơn giản hơn trong
bệnh viện nhiều. Các ông cụ bà cụ chẳng ai thoát khỏi mấy căn bệnh tuổi
già, nếu nghiêm trọng dĩ nhiên sẽ tới viện. Tính lặp lại của công việc
rất cao, không có quá nhiều hàm lượng kỹ thuật, thế nên rất nhiều bác sỹ đến đây đều than thở. Nhưng Tiêu Tiếu Tiếu chưa bao giờ hùa theo những
lời bới móc của mọi người, ngày nào cũng mở mắt ra là cô tới trung tâm,
tới giờ thì về nhà.
Nếu là trước đây, có lẽ cô cũng sẽ oán
thán cùng các đồng nghiệp. Nhưng sau khi kết thúc một cuộc hôn nhân thất bại, kinh khủng như cơn ác mộng, cô bắt đầu biết tự thỏa mãn, không cầu sóng to gió lớn, chỉ mong yên ổn qua ngày. Thế nên cho dù Cố Khải Mân
cử cô tới đây, cô vẫn điềm nhiên vui vẻ, chưa thể nói là hoàn toàn tỉnh
ngộ để hưởng thụ mỗi ngày nhưng cũng không muốn âu sầu ảm đạm đón bình
minh. Nơi đây tuy khô khan hơn bệnh viện nhưng người dân đều rất nhiệt
tình. Giống như lúc này đây, một bà thím mặc áo hoa đang liều mạng nắm
chặt tay cô, huyên thuyên không ngừng, sống chết đòi giới thiệu con trai mình cho cô. Khi Tiêu Tiếu Tiếu đang đo huyết áp cho bà, bà vẫn còn
không ngừng khoe con trai nổi bật hơn người thế nào.
“Dì ơi, lúc đang đo huyết áp dì đừng nói chuyện, dì nhé.” Tình huống này ngày nào cũng gặp, cô cũng không còn lạ nữa, cũng không hùa theo chủ đề này. Cách tốt nhất là mỉm cười rồi nói
thẳng tình hình sức khỏe của bệnh nhân.
Bà cô im bặt, nhưng vừa đo xong lại bắt
đầu quảng cáo con mình. Tiêu Tiếu Tiếu viết xong sổ y bạ rồi đưa cho bà, nhẹ nhàng ngắt ngang lời mời của bà: “Mỡ máu và lượng đường trong máu
dì hơi cao, bình thường dì nên chú ý một chút, hạn chế ăn các đồ quá
mặn, quá ngọt, dì nhớ chưa ạ?”.
“Aiyo, cô bé chu đáo quá. Ngày mai tôi bảo thằng con tôi qua đây cho cô xem mặt nhé.”
Lúc khám bệnh cho bà cô, Tiêu Tiếu Tiếu
đã liếc thấy Kiều Vân Tiêu đứng xếp hàng nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Nhưng giọng của bà cô quá lớn, không cần nghĩ cũng biết anh đã nghe
thấy. Bà cô càng nhiệt tình, cô lại càng ngượng ngập, mấy lần nhắc bà ấy ra về được rồi nhưng mông của bà ấy vẫn dính chặt vào ghế không chịu
nhúc nhích. Cuối cùng, cô nghe thấy giọng của Kiều Vân Tiêu.
“Dì ơi, cô ấy có bạn trai rồi.”
Bà cô ngẩn người, quay đầu ngó Kiều Vân Tiêu rồi quay lại nhìn Tiêu Tiếu Tiếu, hạ thấp giọng hỏi: “Thật ư?”.
Tiêu Tiếu Tiếu đáp rất thẳng thừng:
“Cháu đã kết hôn rồi”. Thật ra cô không muốn nói vậy, dù sao thì cũng là người đã ly hôn. Nhưng trông tình hình này, không nói vậy không giải
quyết được vấn đề.
Quả nhiên, bà cô kia xách mông đi không
chút nể tình, thậm chí còn chẳng thèm chào một tiếng. Tiêu Tiếu Tiếu chỉ biết mỉm cười, không nói thêm gì nhiều. Sau khi tiếp tục kiểm tra cho
một ông cụ có phần khắt khe, trước mắt cô bỗng xuất hiện một cánh tay
đàn ông rắn chắc, chất giọng nửa đùa nửa thật vọng xuống: “Đã hiểu cái
bạc bẽo của lòng người chưa?”.
Kiều Vân Tiêu là người cuối cùng. Các
bác sỹ khác cũng đã bận rộn xong, chào cô với vẻ vừa tò mò vừa ám muội
rồi lần lượt rời đi. Dưới gốc cây chỉ còn lại Kiều Vân Tiêu và Tiêu Tiếu Tiếu. Kiều Vân Tiêu tỏ vẻ nhàn nhã, nhìn kiểu gì cũng không giống người bị bệnh.
Tiêu Tiếu Tiếu tháo ống nghe xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh Kiều nếu thấy không khỏe có thể tới bệnh viện”.
“Anh muốn kiểm tra tổng thể, đến bệnh viện lấy số quá phức tạp.”
Tiêu Tiếu Tiếu liếc nhìn anh, đúng là
khoác lác không biết ngượng. Anh đã bao giờ yên phận lấy số chưa? Biết
mục đích anh đến đây, cô nói thẳng: “Anh đang làm ảnh hưởng tới công
việc của em đấy”.
Kiều Vân Tiêu
quay đầu lại nhìn: “Vì
muốn kiểm tra, anh đã xếp hàng đợi hơn hai tiếng đồng hồ. Em cũng nhìn
thấy anh là người cuối cùng, sao ảnh hưởng tới em được?”.
Tiêu Tiếu Tiếu khó xử: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
“Kiểm tra sức khỏe.” Kiều Vân Tiêu ôm ngực, “Chỗ này rất khó chịu, chẳng phải em có ống nghe sao? Nghe giúp anh xem sao”.
Tiêu Tiếu Tiếu biết không bệnh tự rên,
nhưng lại không nỡ đuổi anh đi. Đằng nào thì sau lưng anh cũng không còn bệnh nhân nên cũng nghe theo anh. Cô cầm ống nghe lên, đứng dậy khám
cho anh. Suốt quá trình ấy, anh nhìn cô mải miết, khóe môi cong cong.
Tiêu Tiếu Tiếu hơi thiếu tự nhiên, bảo
anh hít vào thở ra vài lần rồi cởi ống nghe ra, hắng giọng: “Ngực không
có vấn đề, hô hấp cũng không có tạp âm”.
“Nghe xong nhanh vậy sao?”
“Nếu không thì sao?” Tiêu Tiếu Tiếu ngồi lên ghế, “Hoặc là anh có thể tới bệnh viện làm kiểm tra tổng thể”.
Kiều Vân Tiêu giơ cánh tay về phía cô: “Anh muốn được đo huyết áp”.
“Không cần đo cũng biết anh rất khỏe
mạnh, huyết áp, lượng mỡ máu, lượng đường trong máu đều nằm ở con số
tiêu chuẩn.” Cô hiểu anh, mỗi tuần ba bốn lần tới phòng tập gym, nên
khỏe như trâu.
Kiều Vân Tiêu cười gian, “Đợi quá lâu, giờ anh hơi váng đầu”.
Tiêu Tiếu Tiếu sẽ không nhàn rỗi tới mức đo huyết áp cho anh thật. Cô cất hết đồ đạc đi rồi nói thẳng: “Vân
Tiêu, chúng ta không thể ở bên nhau được”.
“Chỉ vì em từng ly hôn ư?” Nụ cười của Kiều Vân Tiêu tắt ngấm, sắc mặt nghiêm túc.
“Không chỉ đơn thuần vì từng ly hôn.”
Tiêu Tiếu Tiếu đút hai tay vào túi áo, hờ hững đáp: “Sau lần bị bắt cóc
ấy, em đã cắt đứt mọi suy nghĩ sẽ ở bên anh. Lúc đó không được, bây giờ
càng không được”.
Kiều Vân Tiêu nhìn cô chằm chằm, “Anh không quan tâm”.
“Em để tâm.” Tiêu Tiếu Tiếu nhìn thẳng
vào mắt anh, “Anh là con trai duy nhất của nhà họ Kiều, muốn ở bên một
cô gái từng bị bắt cóc rồi từng ly hôn ư? Đừng đùa nữa, Kiều Vân Tiêu,
em không xứng với anh, chúng ta đều nên nhìn rõ hiện thực”.
Kiều Vân Tiêu đứng dậy, “Tiêu Tiếu Tiếu, anh biết rõ anh muốn gì”.
“Em không thể cho anh.” Tiêu Tiếu Tiếu cũng đứng dậy, thu ống nghe lại, nhẹ nhàng nói: “Anh nên tìm một cô gái tốt hơn”.
Kiều Vân Tiêu chau mày.
“Thật ra cả anh và em đều hiểu rõ, chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè thôi.” Tiêu Tiếu Tiếu gượng cười, quay người định đi.
Kiều Vân Tiêu nhìn mãi theo bóng lưng cô rồi đột ngột lên tiếng: “Nếu chỉ là bạn bè, chuyện giữa em và anh tối
đó phải giải thích thế nào”.
Tiêu Tiếu Tiếu khựng lại, trái tim chợt
lỡ nhịp. Cô không quay lại, cảm nhận được bước chân anh từ từ tiến tới,
đến tận khi anh dừng sau lưng cô. Anh khẽ hỏi: “Giữa bạn bè mà lại tặng
một món quà quý giá như vậy ư?”.
“Em không hiểu anh đang nói gì.” Tiêu Tiếu Tiếu kìm nén hơi thở gấp gáp, “Em nghĩ… anh nhầm rồi”.
“Nhầm gì đây?” Kiều Vân Tiêu nhìn cô chăm chú, “Nhầm cái người đã trao lần đầu tiên của cô ấy cho anh đêm đó ư?”.
Tiêu Tiếu Tiếu nắm chặt tay lại, buông một câu: “Em còn có việc, xin lỗi anh”.
Nhưng Kiều Vân Tiêu đã chặn cô lại trước khi cô kịp bỏ đi, “Trước đây anh không biết, bây giờ anh đã rõ người
tối đó là em.” Lời nói của Cố Khải Mân khiến anh suy tư rất lâu, càng
nghĩ càng cảm thấy không ổn, ban nãy vừa thử hỏi dò thì quả nhiên là
vậy. Mặc dù đã nhiều năm rồi, tối đó anh đã uống say nhưng xúc cảm thật
sự nói với anh rằng đó tuyệt đối không phải một giấc mơ. Hơn nữa sáng
hôm sau ga giường đã được thay giặt. Bây giờ nghĩ lại anh đã hiểu ra, ga giường được giặt chắc chắn không phải vì anh từng nôn ra.
Tiêu Tiếu Tiếu mím chặt môi, ánh mắt hơi run rẩy. Kiều Vân Tiêu giơ tay giữ lấy bả vai cô, thì thầm: “Là anh có
lỗi với em, cho anh một cơ hội để chịu trách nhiệm với em được không”.
“Đủ rồi Kiều Vân Tiêu! Anh còn muốn em
thế nào nữa?” Tâm trạng của Tiêu Tiếu Tiếu bỗng trở nên kích động, lập
tức đẩy anh ra. “Giờ là sao? Anh đang thương hại em? Không sai, đêm đó
chúng ta đã phát sinh quan hệ, nhưng điều đó có thể chứng minh được gì?
Em không cần anh thương xót, chịu trách nhiệm. Anh càng không cần biết
chuyện năm đó rồi chạy tới đây mong được ở bên em. Em bây giờ sống rất
tốt, lẽ nào không thể để em sống một cuộc sống bình yên hay sao?”
“Tiếu Tiếu, anh không phải muốn chịu trách nhiệm…”
“Thật ra ngay từ ban đầu em đã biết
chúng ta không phải là người sống trong cùng một thế giới, mối quan hệ
tốt nhất chỉ nên ở mức bạn bè, về điểm này em nghĩ anh còn hiểu rõ hơn
em.” Tiêu Tiếu Tiếu cuối cùng vẫn kiềm chế lại cảm xúc, cố gắng bình
tĩnh lại, “Đừng tiếp tục tiến về phía trước nữa, em rất trân trọng người bạn như anh. Em không muốn tới cuối cùng cả bạn bè cũng không làm
được”.
Kiều Vân Tiêu còn định nói gì đó nhưng Tiêu Tiếu Tiếu không cho anh cơ hội, đi ngay không quay đầu lại.
Anh đứng đực ra trong bóng nắng, trái tim lại run lạnh từng cơn…