Từ sau khi Lục Bắc Thần trở về phòng
thực nghiệm thì chưa từng đi ra, ngay cả cơm cũng gọi ship tới. Các
phóng viên cố gắng xông vào cùng những người ship đồ ăn nhưng bị hệ
thống tự động phân biệt chặn tiệt.
Ngữ Cảnh và Phan An cũng không rảnh
rang, thi thể đã được người nhà đưa về hỏa táng từ lâu, không thể tiến
hành khám nghiệm lại, cách tốt nhất để làm lại báo cáo chính là lục lọi
những báo cáo cũ. Dưới yêu cầu gần như biến thái của Lục Bắc Thần, Ngữ
Cảnh đã luyện được khả năng viết báo cáo khám nghiệm tử thi lưu hành nội bộ còn chi tiết hơn cả kết cấu cơ thể. Các báo cáo nộp lên trên thì cần ngắn gọn giản lược nhưng báo cáo nội bộ thì không. Mỗi một bản đều dày
như một quyển sách, thế nên Ngữ Cảnh rất sầu não.
Phan An cũng chẳng nhẹ nhõm hơn cậu là
bao. Mặc dù không phải nhìn chằm chằm vào con chữ nhưng anh ấy không
được bỏ qua bất kỳ bức ảnh tư liệu nào. Mỗi lần xem một lúc lâu cũng
phải ngẩng lên nhìn đi chỗ khác, đề phòng mắt mình bị quáng gà.
Ngư Khương ghi chú đơn giản những thành phần của mấy mẫu thuốc, sau khi có kết quả, cô bất ngờ, vội vàng đi tìm Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần mặc áo blouse trắng, đeo
một chiếc găng tay vô trùng, khẩu trang che kín quá nửa gương mặt, để
còn độc đôi mắt hở ra ngoài. Ngư Khương quẹt thẻ, đi vào khu vô trùng,
đưa báo cáo cho anh xem, “Mẫu thuốc trong lọ màu nâu quả nhiên khác với
các lọ còn lại. Những lọ khác giống như thuốc bổ trợ của nó vậy”.
Lục Bắc Thần đón lấy, đọc tỉ mỉ.
Ngư Khương đứng bên nói tiếp: “Mẫu trong lọ màu nâu chỉ chứa thành phần X-R2, nhưng không có thành phần Cardiac
Glycoside mà trong các mẫu khác đều có, chỉ có điều tỷ lệ khác biệt mà
thôi”.
Nói một cách khác, thứ thuốc mà Bắc Thâm sử dụng đích thực không giống với đám Tiền Hào, nên sau khi dùng phản
ứng cũng khác? Lục Bắc Thần chau mày, trầm mặc một lúc lâu rồi dặn dò
Ngư Khương, “Anh cần một bản báo cáo hoàn chỉnh”.
“Em sẽ làm ngay.” Ngư Khương hiểu, quay người đi ra ngoài.
Tất cả đều đi theo hướng anh nghi ngờ.
Cảm giác này vừa tốt vừa không tốt. Tốt là vì phát hiện này rất có thể
sẽ vạch trần lời nói dối của Hà Nại. Không tốt là vì rất có thể sẽ đẩy
Bắc Thâm lên đầu ngọn sóng. Anh phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Ra khỏi khu vô trùng, anh rửa tay, di động trên bàn chợt vang lên.
Là La Trì.
Anh ấy gấp gáp muốn biết kết quả hơn ai hết.
Anh nhận máy, còn chưa kịp nói gì, giọng La Trì đã gấp gáp ào tới: “Thế nào rồi? Có manh mối chưa?”.
“Tôi cung cấp cho cậu chứng cứ, còn manh mối thì chính cậu phải đi điều tra đấy, cảnh sát La.” Lục Bắc Thần sửa
chữa lại cách dùng từ của anh ấy, nhưng cũng không nói nhiều lời thừa
thãi mà lập tức nhắm vào vụ án: “Có thể suy đoán trong tay Hà Nại có hai loại thuốc, một loại tôi nghi ngờ là thuốc cũ của nhà họ Cố, một loại
khác nghiên cứu ra để bổ sung những điểm thiếu sót của phương thuốc cũ.
Thành phần của loại này đích thực có tác dụng rất lớn trong việc kiểm
soát trạng thái hưng phấn, cuồng điên của thần kinh nên Hà Nại mới để
Bắc Thâm sử dụng thường xuyên nhưng lại giấu giếm cảnh sát. Mục đích của Hà Nại không đơn thuần”.
“Đây là một phát hiện quan trọng!” La Trì phấn khích.
Lục Bắc Thần ngồi xuống ghế, day day hốc mắt cay xè: “Cảnh sát La, phòng thực nghiệm đã làm việc thông gần 72
tiếng đồng hồ rồi, cậu tưởng chúng tôi giỡn chơi hả?”.
La Trì nhận ra sự bất mãn của anh, cười
nói: “Biết là mấy cậu vất vả rồi, khi nào vụ án kết thúc tôi nhất định
mời các cậu một chầu thỏa thuê”.
“Không cần, đây cũng là việc của tôi.”
La Trì lập tức hỏi: “Khi nào có báo cáo?”.
“Ngư Khương rất nhanh nhẹn, báo cáo để
cho cậu đọc cũng không cần quá phức tạp, thế nên mất thời gian cậu đi
đến đây là xong.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ nhàng: “Điều kiện tiên quyết là
cậu phải giải quyết cái đám máy quay trước cửa đi cho tôi, tôi không cần lắm bảo vệ như vậy”.
La Trì lập tức hiểu ra: “Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết sạch sẽ ngay lập tức”.
…
Lục Bắc Thần “lén lút chuồn về” tới nhà
Tây cũng đã quá nửa đêm. Lúc này Cố Sơ đã ngủ say. Tuy mệt mỏi nhưng anh vẫn rón rén tắm rửa qua rồi lần mò trèo lên giường.
Dự định của anh là thế này: Nửa đêm quay về, hôm sau ngủ nướng cho tới khi cô đi làm mới dậy. Cô là một người đi làm rất chuẩn giờ, không bao giờ muộn.
Phòng ngủ tối om, trước khi ngủ, Cố Sơ
đã kéo kín rèm cửa. Cô bị nhiễm thói quen của anh, cũng là để sau khi
anh trở về có một đêm không mộng mị.
Có điều, cô ngủ không sâu giấc cho lắm.
Anh vừa nằm xuống cô đã lật người, tự nhiên ôm lấy hông anh, vùi sâu mặt vào lòng anh. Trái tim Lục Bắc Thần bỗng nhũn ra thành nước, anh giơ
tay lên cho cô gối, tư thế co ro như một bào thai chứng tỏ cô đã cảm
thấy an toàn.
Anh chống cằm lên đầu cô, hít hà mùi thơm trên mái tóc, giống như một loại thuốc mê, chẳng mấy chốc anh cũng thiu thiu ngủ.
Hôm sau là một ngày nắng đẹp. Thu đã về, thời tiết cực kỳ mát mẻ, chỉ đôi lúc có những cơn gió thu khiến lòng
người thương cảm. Khi Lục Bắc Thần mở mắt ra đã là tám giờ sáng, bên tai chỉ còn tiếng chim ríu rít bên khung cửa sổ.
Bên cạnh không còn ai, gối cũng đã lạnh
ngắt, nhưng trong vòng tay vẫn còn hương thơm người con gái. Anh nghĩ là cô đã đi làm rồi. Anh tắm rửa qua, cạo râu sạch sẽ, ở trong gương, anh
đã trở thành một người gọn gàng đầy tinh thần.
Anh xuống nhà định làm món gì ăn sáng,
ai ngờ vừa bước chân vào nhà ăn cả người anh đã đờ ra, đứng đực ở đó
không thể nhúc nhích.
“Dậy rồi à?” Hóa ra Cố Sơ chưa đi làm.
Thấy anh xuống, cô cầm điều khiển tắt tivi đi rồi khẽ nói: “Bữa sáng em
chuẩn bị xong hết rồi, anh ăn đi”.
Việc này hoàn toàn ngoài dự liệu của Lục Bắc Thần. Mãi một lúc sau anh mới bước vào, hỏi một câu với vẻ gượng
gạo: “Sao em không đi làm?”.
“Tối qua
em làm đêm.” Cố Sơ chỉ trả lời nhẹ nhàng.
Lục Bắc Thần thầm nghĩ, chắc mình bận
đến váng đầu rồi, sao lại quên mất cả ngày làm đêm của cô. Sau khi ngồi
xuống, Cố Sơ rót cho anh một cốc trà và nói: “Mau ăn đi, ăn xong em có
chuyện muốn nói”.
Lục Bắc Thần sợ nhất là phải nghe thấy
câu này, mấy ngày nay anh cũng đang trốn tránh nó. Anh sợ cô hỏi nhiều
về vụ án. Cô nhóc này quá thông minh, khả năng biết một suy ra ba nhiều
lúc anh cũng phải phục. Hoặc có thể anh sợ quyết định của cô. So với
tình huống trước, anh càng lo tình huống sau hơn. Anh không lên tiếng,
chỉ yên lặng uống trà. Cố Sơ làm xong một chiếc sandwich, đặt trước mặt
anh, nghiêng đầu hỏi: “Sao anh không hỏi em là chuyện gì?”.
Lục Bắc Thần vốn đang căng thẳng, nghe
xong câu này lại càng hụt hẫng, vị giác cũng hoàn toàn mất cảm giác,
chẳng nếm ra được mùi vị gì. Cố Sơ thấy anh cúi gằm cũng không nói lời
nào thì vô cùng kỳ lạ. Cô giơ tay xoa xoa tay anh, “Bắc Thần, anh làm
sao đấy? Có phải mệt quá vẫn chưa tỉnh ngủ không? Hay là em biến dạng
rồi, anh không nhìn thấy em nữa?”.
Lục Bắc Thần biết không trốn được nữa bèn ngước mắt lên nhìn cô: “Chẳng phải đợi anh ăn xong mới nói sao?”.
“Ồ…” Cố Sơ thu tay về, chống tay lên má, “Thế anh ăn đi”.
Lục Bắc Thần xiên ba miếng sandwich, vừa định cho vào miệng lại thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, sống lưng bỗng
lạnh toát. Anh thẳng thừng bỏ dĩa xuống, hắng giọng nói: “Thôi, em nói
luôn đi.” Như thế này cứ như đeo quả bom hẹn giờ sau lưng, còn đâu tâm
trạng mà ăn uống nữa?
Cô vừa định lên tiếng thì anh lại nói: “Nhưng nói trước, em đừng nghĩ tới chuyện chia tay với anh”.
Cố Sơ ngẩn người.
“Anh biết với tình hình trước mắt anh
không có tư cách yêu cầu em chuyện gì. Nhưng em phải tin anh, anh đang
cố gắng bù đắp nhưng tổn thương nhà họ Lục gây ra cho nhà họ Cố.” Lục
Bắc Thần nói thẳng thừng.
Cố Sơ ngây ngốc nhìn anh, mắt chớp chớp. Lục Bắc Thần kéo tay cô lại, đan hai tay vào nhau, “Anh biết dù bây giờ anh có nói gì, trong lòng em vẫn còn vướng mắc, nhưng em hãy bỏ ngay ý
định rời xa anh từ đây đi, anh sẽ không để em đi đâu”.
Cố Sơ há hốc miệng, nhưng Lục Bắc Thần
không cho cô cơ hội để nói: “Năm năm trước anh không có khả năng giữ em
lại nhưng năm năm sau anh đã có rồi. Em mà dám rời xa anh, anh sẽ không
để em được sống yên”.
“Thế này là đang uy hiếp ư?” Cuối cùng Cố Sơ cũng chen ngang được.
“Em có thể xem là uy hiếp.” Lục Bắc Thần nhìn cô chằm chằm, “Bây giờ, anh không phải là một người đàn ông dễ đuổi đi nữa đâu”.
Cố Sơ rút tay lại, ánh mắt anh tối đi
một chút. Cô uống một ngụm sữa, suy nghĩ rồi ngước lên nhìn anh, “Vậy
anh thừa nhận là nhà họ Lục đã ăn trộm thuốc của nhà họ Cố?”.
“Thừa nhận.”
“Anh cũng thừa nhận việc nguồn vốn của nhà họ Cố bị đứt đoạn có bàn tay của nhà họ Lục xen vào?”
“Thừa nhận.”
Cố Sơ đặt cốc sữa xuống, khẽ thở dài, “Thế nên Lục Bắc Thần, anh dựa vào đâu để yêu cầu em tha thứ cho nhà họ Lục đây?”.
Sắc mặt Lục Bắc Thần gượng gạo, trong
lòng thấp thỏm bất an. Thật ra mọi lý lẽ anh đều hiểu, Cố Sơ có suy nghĩ này cũng rất bình thường. Nhưng anh không cho phép chuyện chia tay này
xảy ra lần nữa, thẳng thừng buông lời hăm dọa: “Cố Sơ, em mà dám chia
tay với anh, em đừng hòng bước ra khỏi căn nhà này nửa bước!” Dứt lời
anh đứng dậy. Anh không muốn nói thêm về chủ đề này nữa.
Sau lưng, Cố Sơ buồn bã lên tiếng: “Không để em ra ngoài hả? Trong lòng anh cũng hiểu vài chuyện rồi đúng không?”.
Lục Bắc Thần dừng bước, quay đầu nhìn cô.
“Lục Bắc Thần, là nhà họ Lục nợ bọn em,
anh nhốt em vào ra thể thống gì?” Cố Sơ một tay chống cằm, một tay nhẹ
nhàng xoay ly sữa, chất giọng thản nhiên, “Em biết anh có vài tay vệ sỹ
rất nghe lời, nhưng như vậy có công bằng với em không?”.
Lục Bắc Thần im lặng. Thật ra anh cũng
vì quá sốt ruột, chứ lẽ nào lại giận dữ cô? Sao nỡ chứ? Cố Sơ liếc mắt
nhìn anh, thở dài: “Em không thể tìm nhà họ Lục để đòi nợ nhưng tìm anh
chắc là được chứ? Những gì họ nợ em, anh bù đắp cho em là được rồi”.
“Em muốn bù đắp thế nào?” Lục Bắc Thần
hỏi. Thuốc mới sớm muộn gì anh cũng trả lại cho nhà họ Cố. Nếu cô cần
tiền, không thành vấn đề, anh có thể cho cô toàn bộ gia sản, chỉ cần cô
đừng nói lời chia tay.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, mấp máy môi, “Rất đơn giản, cưới em”.