Cố Sơ nghe xong, cố tình bật loa ngoài,
nhịn cười nói: “Chloe, nghe xong điệu của anh giống phiền não vì Lục Bắc Thần bỏ rơi anh hơn đấy”.
Lục Bắc Thần đang lái xe, bày ra vẻ mặt
bó tay. Đầu kia điện thoại uể oải đáp: “Cố Sơ, từ nay về sau anh và em
thề không đội trời chung, em đã cướp người đàn ông của anh”.
“Lời anh nói còn khiến em đau lòng hơn,
em cứ tưởng trước nay anh thích em hơn Lục Bắc Thần.” Cố Sơ đang vui,
cũng thích đấu võ miệng với Chloe.
“Em gái Cố thì trẻ trung xinh xắn, theo
lý mà nói ai cũng thích hướng tới cái đẹp. Anh thì dĩ nhiên cũng bị mê
hoặc sâu sắc bởi dung mạo mỹ miều của em…”
“Anh cứ nói thẳng đi.” Cố Sơ cố nhịn để không nôn hết bữa cơm tối qua ra rồi ngắt ngay mấy lời “khen ngợi” của anh ấy.
Nhân lúc giảm tốc, Lục Bắc Thần liếc
nhìn cô, cứ cười mãi vì cái dáng của cô. Ở đầu kia, Chloe hắng giọng:
“Thôi được rồi, nhưng thời gian anh quen Lục Bắc Thần dài hơn em rất
nhiều, anh không thể làm chuyện phản bội được đúng không? Thứ anh nhung
nhớ vẫn là phần tình cảm sâu đậm dài lâu đó”.
Cố Sơ phá lên cười: “Đủ rồi đấy, anh tự đắm chìm trong tình cảm sâu nặng đó một mình đi”.
Không lải nhải nhiều với anh ta nữa, cô
nói mấy câu để ngắt máy. Lục Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, giơ tay
ra véo má cô, khiến cô đau đớn kêu lên oai oái, đánh vào tay anh, hất
ra: “Kết hôn còn chưa được nữa ngày, anh đã bạo lực với em?”.
“Không sai, kết hôn chưa được nửa ngày,
em đã dám liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác trước mặt anh?” Lục
Bắc Thần tươi cười đáp lại một câu.
Cố Sơ lập tức nhào vào lòng anh, anh giơ một cánh tay ra kịp thời đỡ lấy cô. Cô níu lấy cổ anh, làm nũng: “Em
cảm thấy Chloe thất tình rồi”.
“Nói linh tinh nào.”
“Ban nãy anh cũng nghe thấy rồi đấy, chữ nào chữ nấy đầy mùi giấm chua.”
Lục Bắc Thần liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt khó xử…
…
Buổi chiều, Cố Sơ tới bệnh viện, làm các thủ tục có liên quan, cô được thông báo tuần sau sẽ tới khoa Huyết học
và ở lại đó hai tuần. Sau khi trở về khoa Ngoại, cô lại cùng Tiêu Tiếu
Tiếu tiến hành ca phẫu thuật xâm lấn. Từ phòng mổ đi ra, Cố Sơ tò mò hỏi Tiếu Tiếu: “Chẳng phải tớ bị điều tới khoa Hồi phục ư?”.
“Bảo cậu đi là cậu đi hả? Có phải đồ
ngốc không?” Từ sau khi ly hôn, tính cách điên rồ, thích nói cười của
Tiếu Tiếu đã quay trở lại, ngoài việc không nói nhiều tới chuyện tình
cảm ra. Cậu ấy rửa tay, thay áo blouse rồi chọc tay vào đầu cô.
“Khi còn chưa được trở thành bác sỹ
chính thức, chẳng phải tớ sẽ phải để mặc cho người ta chém giết à?” Cố
Sơ cũng đã thay xong quần áo.
“Yên tâm đi, Cố Khải Mân làm vậy không
phù hợp với quy định. Anh ta hoàn toàn đang trả thù mà. Với lại, anh ta
đã bị kiểm điểm rồi, còn đâu thời gian để tâm đến việc cậu bị luân
chuyển tới khoa nào.” Tiêu Tiếu Tiếu nói.
Cố Sơ nghe tới đây, tai lập tức dựng đứng lên: “Cố Khải Mân bị kiểm điểm?”.
“Đình chỉ chức vụ chờ kiểm tra.” Tiêu
Tiếu Tiếu nói: “Chuyện Cố Khải Mân nói dối chuyện Thiên Thiên là con
nuôi đã truyền tới tai viện trưởng, viện trưởng muốn anh ta nhanh chóng
giải quyết việc riêng của mình”.
“Cậu biết rõ quá nhỉ.” Cố Sơ cười.
Tiêu Tiếu Tiếu thở dài, “Lãnh đạo bệnh
viện cũng đã tìm tớ nói chuyện, thế nên dĩ nhiên tớ biết rõ quyết định
của bệnh viện đối với Cố Khải Mân”.
“Lãnh đạo bệnh viện tìm cậu nói chuyện
của Thiên Thiên?” Cố Sơ không dám tin, dù sao cũng là chuyện riêng của
người ta, lãnh đạo bệnh viện quản cũng quá rộng rồi.
Tiêu Tiếu Tiếu nói: “Những người bề trên thường khuyên hòa chứ không khuyên ly. Nói theo cách của viện trưởng
thì chuyện hôn nhân của nhân viên có thể ảnh hưởng trực tiếp tới chất
lượng công việc”.
“Thời nào có tư tưởng của thời ấy. Thời
ông bà cha mẹ chúng ta tuân theo tôn chỉ đánh mắng cũng không chia tay,
từ trên xuống dưới đều tuân thủ nguyên tắc không ly hôn là sẽ không
khiến mọi người chê cười; Thời đại của chúng ta hợp thì ở, không hợp thì tan, tiêu chuẩn hôn nhân không hại người không hại mình. Đời người ngắn ngủi, thà cô độc cả đời cũng đừng ghép đôi tạm bợ để sống cho qua
ngày.”
“Không sai, tớ đã biểu đạt tư tưởng này cho viện trưởng.”
“Kết quả thế nào?”
“Tớ nghĩ có lẽ cách biểu đạt của tớ quá
thẳng thắn, rõ ràng hiệu trường không thể chấp nhận.” Tiêu Tiêu Tiếu cố
nhịn cười, “Cậu cũng biết đấy, viện trưởng của chúng ta từ sáng tới tôi
lo đủ chuyện bên lề như một trưởng khoa vậy. Tớ nói xong ý kiến của
mình, chú ấy càm ràm tớ đúng một tiếng đồng hồ, ý tứ tổng thể là: Thà
chết hay còn hơn sống dở, về già kiểu gì cũng phải có người bầu bạn”.
Hai người nói chuyện một lúc cũng đã
quay trở về phòng làm việc. Cố Sơ nói: “Xét về góc độ trừng phạt thì
việc bắt Cố Khải Mân tạm nghỉ việc để điều tra không nặng lắm”.
“Kỹ thuật và y đức của Cố Khải Mân không có vấn đề, chỉ là cuộc sống riêng tư hơi quái đản mà thôi, thế nên bệnh viện cũng chẳng thể làm gì.” Tiêu Tiếu Tiếu ngồi xuống bật máy tính
lên: “Người tung đoạn clip cũng tử tế lắm, nếu tung cả lên mạng thì tớ
bị người ta làm thịt rồi”.
“Cậu không tò mò là ai làm hả?” Cố Sơ ghé tới hỏi.
Tiêu Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Chẳng đoán ra được, cậu biết?”.
Cố Sơ nhún vai, cô ngồi xuống đối diện cậu ấy, “Cá nhân tớ cảm thấy, hoặc là Lăng Song, hoặc là Kiều Vân Tiêu”.
“Kiều Vân Tiêu không thể nào, thứ nhất
anh ấy chẳng thèm làm mấy trò ngấm ngầm này đâu; Thứ hai, tớ đã cảnh cáo anh ấy đừng chọc vào Cố Khải Mân rồi.”
“Vậy thì chỉ còn Lăng Song thôi.”
“Cậu ấy hả?” Tiêu Tiếu Tiếu không nghĩ
vậy, “Cậu ấy từ sáng tới tối ra vào mấy trò hương hoa màu sắc, làm gì có thời gian rảnh lo chuyện của tớ chứ”.
Mặc dù nói như vậy nhưng Cố Sơ vẫn luôn
cho rằng Lăng Song đang xả giận hộ. Nếu là Lăng Song, cô chẳng cần hỏi.
Con người đó khi làm chuyện gì đó sẵn sàng mặt dày thừa nhận, còn tới
lúc có chuyện tốt muốn xác thực thì cậu ta lại kiên quyết không nói. Đưa tay chống cằm, cô uể oải nói: “Tớ phát hiện ra cậu hiểu Kiều Vân Tiêu
ra phết đấy”.
Tiêu Tiếu Tiếu biết cô lại định nói gì, vội chặn họng: “Liên quan tới anh ấy, chúng ta đừng nói chuyện sâu là hơn”.
“Vậy được, đổi chủ đề khác.” Cố Sơ vỗ tay, ngả người ra sau, “Tớ kết hôn rồi”.
Tiêu Tiếu Tiếu không quá coi trọng, “Nhẫn cưới cậu đeo tớ đầu năm tới giờ rồi”.
“Sáng nay tớ đã đi đăng ký rồi.” Cố Sơ từ tốn nói.
Tiêu Tiếu Tiếu đột nhiên không đọc bệnh
án nữa, ngước mắt lên kinh ngạc nhìn cô. Cố Sơ đung đưa ngón tay đeo
nhẫn: “Trước đây chiếc nhẫn này chỉ là lời hứa ngoài miệng. Kể từ ngày
hôm nay, nó đã có giá trị pháp luật. Tớ ấy à, bây giờ là bà Lục danh
xứng với thực”.
“Đợi đã, tớ chưa kịp tiêu hóa.” Tiêu
Tiếu Tiếu đứng dậy, đi lại hai vòng trước mặt cô rồi đứng sững lại, nhìn cô chằm chằm, “Ý cậu là sáng nay cậu đã kết hôn với Lục Bắc Thần?”.
“Ừm.”
Tiêu Tiếu Tiếu đập tay lên bàn, dán sát mặt vào cô, “Cậu không có vấn đề gì chứ? Lấy thật à?”.
“Tớ lấy chồng thì có vấn đề gì được.” Cố Sơ chớp chớp mắt, “Chị Tiêu à, em năm nay 26 tuổi rồi, độ tuổi này kết
hôn hình như không trái pháp luật phải không?”.
“26 tuổi kết hôn có coi là muộn không?
Đương nhiên, tớ không nói tới độ tuổi.” Tiêu Tiếu Tiếu suýt nữa rơi vào
vòng xoáy của cô, vội kéo lại quan điểm mà mình muốn biểu đạt, “Ý của tớ là nhà họ Lục rối loạn như vậy, cậu gả về đó có thích hợp không?”.
“Bạn Tiêu Tiếu Tiếu à.” Cố Sơ đứng dậy,
đặt hai tay lên vai cậu ấy, “Tớ biết bạn muốn nói kết hôn là chuyện của
hai gia đình, nhưng thực tế là Lục Bắc Thần định định cư lâu dài tại
Trung Quốc, chúng tớ rất có thể không có nhiều thời gian để tiếp xúc với nhà họ Lục”.
“Đừng né nặng chọn nhẹ, cậu tưởng tớ
muốn nói với cậu mấy chuyện lông gà vỏ tỏi sau khi cưới à?” Tiêu Tiếu
Tiếu chân thành nói, “Đâu phải cậu chưa đọc tin tức về nhà họ Lục”.
Cố Sơ thu tay về, khẽ nói: “Thật ra có
nói hàng ngàn hàng vạn lý do thì cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính
là tớ yêu anh, tớ không thể rời xa anh ấy, đơn giản vậy thôi”.
Tiêu Tiếu Tiếu ngây ra, mãi về sau mới
tỉnh lại, sau đó cười khó xử: “Đúng vậy, đây là lý do mạnh mẽ nhất.” Cô
đã thật lòng quên đi chân lý của hôn nhân, có thể vì một lần thất bại
của bản thân. Hôn nhân thiết lập trên cơ sở tình yêu, còn tình yêu vốn
dĩ nên bất chấp và điên cuồng, chỉ khi đã trải qua cái bồng bột của tình yêu mới quá độ lên được sự bền vững của hôn nhân. Cố Sơ nói đúng, nếu
một cuộc hôn nhân thiếu đi tình yêu vậy thì còn lại thứ gì để duy trì
cuộc sống vợ chồng? Có lẽ chỉ còn tình cảm tương kính như tân mà thôi.
“Tớ ngưỡng mộ cậu, Cố Sơ ạ.” Cậu ấy chân thành nói một câu: “Tại tớ đã dồn quá nhiều thứ vào trong tình yêu, thế nên cứ quyết chí tiến lên có lẽ cũng là chuyện tốt”.
“Tình yêu à, cảm ơn cậu.” Cố Sơ cảm động ôm chặt lấy cậu ấy. Cô hy vọng có được những lời chúc phúc, đến từ
những người cô coi trọng nhất.
…
Khi Cố Sơ đi làm về cũng đã sắp bảy giờ
tối. Về tới nhà Tây, cô không ngờ La Trì cũng có mặt, cùng Lục Bắc Thần
về thu dọn đồ đạc. Đương nhiên, La Trì là người qua loa, kém xa so với
một người mắc chứng OCD trong sắp xếp như Lục Bắc Thần. Cô vừa vào cửa
đã nghe tiếng anh quát: “La Trì, sắp xếp lại đồ đạc trong hòm này!”.
“Được rồi mà, không phải sao? Còn sắp xếp lại làm gì nữa?” La Trì cũng gào to.
“Có phải cậu không biết phân loại
không?” Bệnh của Lục Bắc Thần lại tái phát, “Tại sao lại để đồ văn phẩm
vào chung một túi với cà vạt của tôi?”.
La Trì nói: “Đặt chung thì làm sao chứ? Về nhà mới chẳng phải cậu vẫn cần sắp xếp lại đó thôi?”.
“Cậu tới chỉ thêm loạn thôi, đi nhanh!”
La Trì quát lên với anh: “Lục Bắc Thần,
cậu đừng có mà quá đáng! Hôm nay tôi hiếm có một ngày nghỉ đã hy sinh để lao động giúp cậu rồi, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Cậu đuổi
tôi như vậy hả?”.
Nhà có thêm La Trì là ồn ào như có thêm
hẳn bốn năm người vậy. Cố Sơ bước vào phòng khách, nhìn quanh thấy toàn
hòm xiểng đựng đồ đạc, hòm nào cũng được ghi chú tỉ mỉ đựng loại đồ nào, tên đồ, thậm chí là… số lượng, mà những ghi chú này không chỉ được viết lên đơn giản, mà được lập bảng, khiến người ta hoa cả mắt. Dùng đầu
ngón chân cũng biết đây là phong cách của Lục Bắc Thần, lần trước dọn
tới nhà Tây, cô đã được lĩnh giáo sự tỉ mỉ chi tiết của anh rồi. Thế nên anh không chịu được việc thu dọn đồ của La Trì là hết sức bình thường.
Đổi lại là cô, e rằng cũng bị anh mắng té tát thôi.
“Ấy, em gái Cố, em về đúng lúc lắm…”
“Sau này cậu cần gọi cô ấy là bà Lục.”
Lục Bắc Thần từ tốn ngắt lời, sửa lại sau đó lấy lại chiếc túi anh ấy
vừa tùy tiện thu dọn, sắp xếp lại.
La Trì nổi hết cả da gà, xoa xoa cánh
tay, gọi Cố Sơ: “Em trông anh nhà em đấy? Em bảo sau này làm sao anh hợp tác với cậu ấy được? Sói trắng mà”.
Cố Sơ nhìn từng chiếc hòm trước mặt, cảm thán: “Lục Bắc Thần, hiệu quả công việc của anh quả là vượt trên người
bình thường.” Chỉ một buổi chiều mà đã thu dọn xong xuôi rồi.
“Còn có công của anh nữa.” La Trì bực bội.
Lục Bắc Thần chẳng hơi đâu đoái hoài tới anh ấy, nói với Cố Sơ: “Ở đây có thể để lại một số đồ dùng
sinh hoạt
đơn giản, phía nhà mới xách túi vào ở là được, mười phút nữa bên chuyển
nhà sẽ tới”.
“Ý anh là tối nay chúng ta chuyển qua đó luôn?”
“Đêm tân hôn phải ở nhà mới chứ, thế mới may mắn.” La Trì nhiều lời.
Lục Bắc Thần hiếm khi đồng tình với La
Trì. Nhưng Cố Sơ cho rằng Lục Bắc Thần rõ ràng đang thể hiện chủ nghĩa
đàn ông của mình. Đã ở nhà Tây lâu như vậy rồi, ở thêm một ngày có sao
đâu? Nhưng có vẻ anh đã hạ quyết tâm, nên cô cũng chỉ còn cách nghe theo anh. Lục Bắc Thần lại nói: “Không dám lỡ dở giờ ăn tối, khoảng tám rưỡi là xong xuôi, về phía nhà mới chúng ta từ từ dọn dẹp”.
“Vâng.” Cố Sơ không có ý kiến gì.
La Trì thính tai, “Không sai, tuyệt đối không được bỏ bữa tối, trưa nay anh ăn mỗi cái bánh rán thôi”.
“Liên quan gì tới cậu?” Lục Bắc Thần chau mày.
La Trì đã quá quen biểu cảm qua cầu rút
ván này, anh ấy trừng mắt, “Tóm lại, tối nay tôi phải ăn một bữa đã đời, tiện thể chúc mừng tân hôn của hai người”.
…
Công ty chuyển nhà tới rất đúng giờ, mặc dù là buổi tối cuối tuần, đường sá hơi tắc nhưng họ đã thông thuộc
đường nên rẽ đủ các ngóc ngách, tiết kiệm được không ít thời gian.
Nhà mới khá gần nhà cũ, cũng nằm trong
phạm vi bến Thượng Hải, xét về cảnh quan thì cực kỳ tuyệt. Vì Lục Bắc
Thần đã chọn một vị trí hoàn hảo, La Trì nhìn đến nghiến răng nghiến
lợi: “Lục Bắc Thần, làm nghề của cậu giàu lắm hả?”.
“Mỗi người mỗi khác.” Lục Bắc Thần lái xe vào gara riêng, lười biếng đáp: “Thu nhập của cảnh sát cũng có cao có thấp mà”.
La Trì nghe ra anh đang hạ thấp mình,
bĩu môi không nói nữa. Lục Bắc Thần liếc nhìn anh ấy qua gương chiếu
hậu, cười: “Nhưng mà cậu mở lời nói với bố cậu, tôi nghĩ ông La sẽ cho
phép cậu làm hàng xóm với tôi đấy”.
Câu này thuần túy là trêu chọc, anh biết La Trì không bao giờ sống dựa vào gia đình. Vừa dứt lời, Cố Sơ ở bên đã ngạc nhiên: “Ấy La Trì, Lục Bắc Thần không nói em cũng quên mất đấy,
anh còn là cậu chủ mà”.
“Chán chết, xuống xe.” Xe vừa đỗ, La Trì đã bật cửa nhảy xuống.
Nhà mới có thang máy vào tận nhà, cực kỳ tiện lợi cho nhân viên chuyển nhà. Sau khi cả ba người đều lên tới nơi, thì thấy nhân viên chuyển nhà ngơ ngác nhìn nhau. “Sao vậy?” Cố Sơ len
ra từ giữa La Trì và Lục Bắc Thần, hỏi.
Sếp của đám nhân viên kia chỉ tay vào trong: “Trong đó… có người ạ”.
Cố Sơ sửng sốt. Lục Bắc Thần không nói
năng gì lập tức gạt đám đông ra, Cố Sơ nhìn qua khe hở mà suýt ngất xỉu. Hóa ra Chloe đang ở trong phòng, đứng chắn trước cửa với nét mặt hoài
nghi. Anh ấy chắn thì chắn nhưng lại chỉ mặc độc một cái quần ngủ, nửa
người trên để trần. Vóc dáng đúng là không tệ, ánh sáng khiến những múi
cơ của anh ấy càng thêm rõ nét, gương mặt nhỏ điển hình của những người
đàn ông cơ bắp. Đây là lần đầu tiên Cố Sơ chứng kiến Chloe ở trần, nước
miếng cũng tuôn trào luôn.
Lục Bắc Thần thấy vậy chau mày, kéo cô
ra sau lưng mình. Cô chỉ kịp nghe thấy Chloe reo lên: “Cuối cùng cậu
cũng trở về rồi, mấy người này…”.
“Nhân viên chuyển nhà.” Lục Bắc Thần ngắt lời cậu ta, xua tay để đám nhân viên đi vào.
Mấy người đó nhìn nhau bằng ánh mắt ám muội, giống như Lục Bắc Thần và Chloe có chuyện gì.
“Chloe, cậu trần nhồng nhộng đứng trong nhà người ta giở trò ngang ngược như thế này là sao?” La Trì vô cùng hóng hớt.
Còn chưa đợi Chloe trả lời, trong nhà
lại có một người đi ra. Cố Sơ vừa nhìn thấy Lục Bắc Thâm là biết ngay,
sự tồn tại của anh ấy khiến những nhân viên kia gặp khó khăn. “Vốn định
tặng cho hai người một bất ngờ, không ngờ hai người sốt sắng vậy.” Anh
ấy cười.
Lục Bắc Thâm ăn mặc khá nghiêm chỉnh, sơ mi quần Âu, không tùy tiện quá mức như Chloe. Có điều chiếc sơ mi của
Lục Bắc Thâm được mở mấy cúc, khuỷu tay cũng được xắn lên, tóc có hơi
rối loạn. La Trì thấy vậy bèn vỗ đầu, nói với Chloe: “À, cậu không cần
trả lời đâu, tôi hiểu rồi”.
Chloe cũng chẳng giải thích.
Sau khi họ vào nhà, hay rồi, khắp phòng toàn là bóng bay hồng, còn có một banner to đùng: Tân hôn vui vẻ!
Cố Sơ căng thẳng nuốt nước bọt. Có trời
biết, từ nhỏ cô đã sợ mấy thứ đâm vào là có thể nổ, khi nổ còn phát ra
tiếng động lớn như thế này. Lục Bắc Thâm gọi mấy người chuyển nhà: “Chậm chút chậm chút, đừng chạm vào bóng bay”.
“Cậu không định mặc áo vào à?” Lục Bắc Thần hỏi Chloe.
Sau khi đáp “Rõ”, Chloe bèn đi vào phòng thay đồ. Cố Sơ kinh ngạc nhìn theo bóng anh ấy, tới tận khi cửa phòng
thay đồ đóng lại. Cô níu lấy cánh tay Lục Bắc Thần, có một dự cảm không
lành dâng lên. Lục Bắc Thần biết cô định hỏi gì bèn xoa xoa mũi, tỏ ra
ngượng ngập: “À… anh đúng là đã đưa chìa khóa nhà mới cho Chloe”.
Cố Sơ thảng thốt, trong lòng đang gào thét ngàn vạn lần: Vì sao… Vì sao chứ?
Tốc độ của nhân viên chuyển nhà cực
nhanh, mới đó đã dọn hết đồ đạc vào. Lục Bắc Thần dành ra một phòng
trống dành cho khách, dọn hết đồ đạc vào đó. Sau khi họ đi khỏi, Chloe
phấn khích: “Để tớ giúp cậu bày biện nhà mới”.
“Tốt nhất là cậu nên cho tớ một lời giải thích.” Lục Bắc Thần muốn nói tới nguyên nhân anh ấy vào đây ở.
Chloe mặc chiếc áo may ô rộng rãi, dáng
người vẫn còn rất gợi cảm. Anh ấy chỉ tay vào Lục Bắc Thâm: “Tên này bây giờ rất đáng giá, lại suốt ngày đi họp, ngày nào cũng đi sớm về muộn
ảnh hưởng tới giấc ngủ của tớ, chi bằng mượn nhà mới của cậu dùng tạm”.
“Chính cậu tâm địa đen tối, còn kéo tôi
làm đệm lót hả?” Lục Bắc Thâm phì cười: “Tôi không hùa theo mấy người
nữa đâu, tối nay quỹ tài chính còn có buổi họp trực tuyến, tôi về đây,
chúc anh tân hôn vui vẻ nhé!”.
Cố Sơ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục
Bắc Thâm, có một sự kỳ lạ nảy sinh trong lòng, cảm giác này không thành
hình, chỉ cần không chú ý là sẽ tan biến. Lục Bắc Thần kéo Lục Bắc Thâm
ra ngoài cửa, chẳng biết hai người họ nói chuyện gì, Cố Sơ cũng không
tiện nghe trộm bèn gọi Chloe và La Trì vào nhà.
“Đây là chủ ý của ai?” Cố Sơ cẩn thận
nhìn chằm chằm bóng bay trên đầu. Vào trong phòng ngủ lại càng hồng rực
rỡ, duy chỉ có hoa bách hợp là thuần khiết, bày tràn ngập khắp mọi ngóc
ngách.
“Của Lục Bắc Thâm.” Chloe chậm rãi nói: “Anh trai nó kết hôn, nó là người vui nhất”.
“Cậu thì sao hả?” La Trì cười đểu.
Chloe nhìn anh ấy từ trên xuống dưới: “Tôi có thể thay đổi đối tượng bất kỳ lúc nào”.
La Trì lạnh run người vội im bặt.
“Cũng nên trả chìa khóa cho em rồi chứ?” Cố Sơ bước lên, giơ tay ra trước mặt Chloe.
Chloe giở trò: “Ở thêm mấy ngày, gấp gì chứ? Anh đâu đốt nhà hai người được?”.
La Trì đứng bên cạnh phì cười. Cố Sơ khó xử: “Đây là phòng tân hôn của em và Lục Bắc Thần mà, anh ở đây có thích hợp không?”.
“Cực kỳ thích hợp.” Chloe tỏ ra nghiêm túc: “Anh không có nhà để về, chỉ có thể bám lấy hai người thôi”.
Đợi Lục Bắc Thần đi vào, Cố Sơ bắt đầu kể tội: “Anh mời tình địch vào nhà rồi!”.
Lục Bắc Thần nhướng mày nhìn Chloe.
Chloe lập tức giơ hai tay: “Tôi thề, tôi tuyệt đối không xuất hiện trong đêm tân hôn của hai người”.
Cố Sơ nhìn vẻ mặt méo xệch của Lục Bắc
Thần, cố gắng nhịn cười. Thật ra cô chẳng lo Chloe chiếm cứ địa bàn.
Bình thường Lục Bắc Thần quá nghiêm túc, nhất là khi làm việc, mấy người này cười hi hi ha ha với anh cũng tốt. Với lại, tân hôn cũng cần sự náo nhiệt.
Có điều, cô đã đánh giá thấp độ dày của
da mặt Chloe. Vừa nghe tới chuyện Lục Bắc Thần đặt một bàn ăn tối đầy
nến, anh ấy nhảy cao hơn ai hết, miệng kêu gào: “Có cơm ngon ăn rồi, có
cơm ngon ăn rồi!”.
Cố Sơ nghi hoặc hỏi Lục Bắc Thần: “Anh
bắt anh ấy làm việc không công à? Sao anh ấy nghèo đến mức này? Còn phải ăn chùa uống chùa?”.
Lục Bắc Thần khó xử: “Cậu ta kiếm nhiều hơn ai hết”.
La Trì ở bên này cũng góp vui, vỗ vai Chloe, đứng cùng một chiến tuyến với anh ấy: “Tối nay làm hai chai rượu ngon!”.
“Không thành vấn đề, ngày vui mà!” Chloe vô cùng tán đồng đề nghị này.
Cố Sơ đổ mồ hôi, rốt cuộc là ngày vui của ai đây?
Kết quả, hai người này thật sự ăn chùa
bữa tối dưới ánh nến mà không biết ngượng, cũng mặc kệ gương mặt Lục Bắc Thần lạnh tới mức nào, họ cười hì hì chuồn lên xe, còn bắt “chú rể” làm tài xế.
Tới bữa cơm, người phục vụ xác nhận hết
lần này tới lần khác với Lục Bắc Thần: “Thưa anh, anh chắc chắn là đặt
bàn tình nhân chứ ạ?”.
Chloe và La Trì lấy hai cái ghế ngồi
sang bên cạnh. Chloe ầm ĩ nói: “Không gian lớn thế này có thêm hai chúng tôi cũng chẳng chật thêm. Ha, cảnh đêm ở đây đẹp thật, có lợi cho tiêu
hóa!”