Cố Tư ôm bó hoa hồng đứng dưới ánh nắng
rất lâu, cánh hoa rực rỡ diêm dúa, còn gương mặt cô lại trắng nhợt như
bị mất máu quá nhiều. La Trì thấy cô cứ ngây ngốc mãi, bèn đưa tay khuơ
khuơ trước mặt cô, “Nghĩ gì vậy? Cơ hội tốt đừng lãng phí, hết tiết rồi
phải không? Hết rồi anh đưa em đi chơi”.
Anh bước lên bắt lấy tay cô, bàn tay lâu ngày cầm súng hơi thô ráp, nắm chặt đến nỗi Cố Tư đau đớn. Cô kêu lên
một tiếng, cúi đầu liếc nhìn tay anh rồi ngẩng đầu lên trừng mắt: “La
Trì, anh coi em là tội phạm à? Sao dùng sức quá vậy?”.
La Trì vốn không cảm thấy mình đã mạnh tay bèn buông ra rồi cười hì hì: “Xin lỗi xin lỗi, anh quen rồi”.
“Anh bảo chị em và Lục Bắc Thần kết
hôn?” Thật ra ban nãy cô cứ nghĩ mãi về chuyện này. La Trì ném cho cô
một quả bom, khiến lòng cô nổ tung như bề mặt Mặt trăng. Tin tức này tới quá đột ngột, khi cô có ý thức thì phản ứng đầu tiên chính là cất bước
đi.
La Trì sải bước chắn đường cô, thấy nét
mặt cô là lạ thì cũng đoán ra ý đồ của cô: “Tư Tư, em can dự quá nhiều
vào chuyện của chị gái không hay đâu”.
“Bây giờ sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, sao họ có thể kết hôn chứ?” Cố Tư sốt sắng.
La Trì không nhường đường cho cô. Cô
sang trái thì anh sang trái, cô quay đầu đi một hướng khác, một giây sau anh đã đứng sững trước mặt cô như một tảng đá. Cô đành phải dừng lại,
giậm chân bình bịch: “Tránh ra”.
“Ban nãy em nghe không hiểu sao? Không
phải chị gái em và Lục Bắc Thần sắp kết hôn mà chị gái em và Lục Bắc
Thần đã kết hôn rồi. Em tưởng là thì tương lai nên rối ruột rối gan,
thực chất đây đã thì quá khứ rồi, em chỉ còn cách chấp nhận hiện thực
thôi.” La Trì giải thích cho cô nghe.
Cố Tư nhìn anh một lúc rất lâu, trong
đôi mắt anh ấy là bàng hoàng, là bực bội, cuối cùng dần lắng thành ảm
đạm. Một lúc sau, cô cất tiếng thở dài, ôm bó hoa ngồi thụp xuống. La
Trì đứng nhìn cô co rụt lại như con chim cút, vừa giận vừa buồn cười:
“Chị gái em làm vậy chắc chắn đã có sự đắn đo cân nhắc. Em nói xem, em
cứ đứng chắn trước hạnh phúc của người ta còn ra thể thống gì?”.
“Đó là chị gái em!” Cố Tư không phục,
nhưng cũng chỉ có thể đấu võ mồm với La Trì, ván đã đóng thuyền, cô còn
có thể làm được gì đây? Cô lẩm bẩm bổ sung thêm: “Là em sợ sau này chị
ấy sẽ hối hận”.
La Trì chân thành nói: “Cá nhân anh cảm
thấy cho dù có ân oán gia tộc, cuối cùng người phải trả nợ cho những sai lầm của đời trước cũng không nên là Lục Bắc Thần và chị gái em, em cho
rằng ân oán quan trọng hơn hay việc chị em có được vui vẻ hay không quan trọng hơn?” Cô vừa định mở lời thì anh lại nói thêm: “Đương nhiên, nếu
chân tướng sự thật đúng là như vậy, thì nhà họ Lục nhất định phải trả
giá cho sai lầm và bồi thường, nhưng sự trả giá này cứ nhất định phải là hy sinh tình yêu của chị em ư? Hơn nữa, phải trái đúng sai của đời
trước chỉ có bọn họ là người rõ nhất, chuyện này được kể lại từ miệng
người khác sẽ được thêm mắt dặm muối”.
Cố Tư không còn lời nào để phản bác, chỉ biết ngẩng cao đầu, đờ đẫn nhìn anh. La Trì khẽ thở dài, đưa tay kéo cô lại: “Tư Tư, chị gái em rồi cũng phải lấy chồng. Nhưng anh nghĩ nếu bỏ
lỡ Lục Bắc Thần, cả đời này cô ấy cũng sẽ không được vui vẻ, mà tên nhóc Lục Bắc Thần đó anh đoán cũng vậy thôi, còn em thì sao?”.
“Em?” Cố Tư không hiểu vì sao anh bỗng dưng chuyển đề tài về phía mình.
“Chị gái em lấy chồng rồi, em cũng phải
có nơi nương tựa chứ?” La Trì lại cười hi hi ha ha, trông có vẻ không
nghiêm túc, nhưng khi nói những lời này anh còn có đôi chút căng thẳng,
“Bây giờ việc em cần suy nghĩ nhất là việc của chính em, ví dụ như tìm
một ông chồng dự bị đáng tin cậy”.
Cố Tư nhìn anh chằm chằm.
La Trì chỉ tay vào mình, “Anh ấy à, thật ra không có khuyết điểm gì, thích hợp nhất để làm một ông chồng dự bị”.
Cố Tư chưa hiểu ra, chỉ biết nhìn anh
trân trân. Anh bị cô nhìn đến nỗi mất tự nhiên, đành hắng giọng: “Thì
đó, nếu em không bằng lòng cũng không sao cả, lửa gần rơm lâu ngày cũng
bén. Đợi sau khi tốt nghiệp em trở về Thượng Hải, chúng ta có thời gian
qua lại, em sẽ nhận ra điểm tốt của anh”.
“Vì sao em phải tới Thượng Hải?” Cố Tư cố tình hỏi.
La Trì không cần suy nghĩ, “Chẳng phải anh ở Thượng Hải sao?”.
“Anh ở đó là em phải tới đó à? Chưa biết chừng em lại lên Bắc Kinh, chuyên ngành của em có nhiều cơ hội đi Bắc
Kinh hơn Thượng Hải.”
La Trì ngẫm nghĩ, “Không sao, nếu em thật sự lên Bắc Kinh, anh cũng đi Bắc Kinh”.
Cố Tư giật nảy mình: “Anh lên đó làm gì? Không cần công việc nữa sao?”.
“Anh có tay có chân, quan trọng là đầu
óc thông minh, làm gì mà chẳng được.” La Trì cực kỳ tự tin, “Yên tâm đi, đảm bảo nuôi được em”.
Cố Tư nhìn thấy được một thứ gọi là
“khao khát” trong mắt anh, lấp lánh không chút giấu giếm. Sao cô không
hiểu tâm tư của anh kia chứ? Trong lòng cô, La Trì là một anh hùng, có
mỹ nhân nào không đổ trước anh hùng, cô cũng không phải ngoại lệ. Nhưng
mỗi khi tình cảm trào dâng, cô lại nhớ đến gương mặt của Lưu Kế Cường,
nó khiến cô cảm thấy không thoải mái như ăn phải ruồi vậy. Hắng giọng,
cô nói: “Em muốn về nhà dì một chuyến”.
La Trì không ngờ cô lại đổi chủ đề, đứng ngây ra rất lâu mới gật đầu, “Được, nhưng em phải xem xét tình hình rồi hẵng phát biểu ý kiến đấy”.
Cố Tư gật đầu.
…
Kiều Vân Tiêu lại tới.
Sáng thứ Bảy, Tiêu Tiếu Tiếu có một buổi khám chữa bệnh, bệnh nhân cuối cùng là Kiều Vân Tiêu. Cô nhìn chằm chằm vào hệ thống rất lâu, mãi vẫn không thể ấn máy thông báo. Ngược lại,
Kiều Vân Tiêu đã ngang nhiên gõ cửa bước vào, dưới ánh mắt tròn xoe vì
ngạc nhiên của Tiêu Tiếu Tiếu, anh ngồi xuống đối diện cô một cách thản
nhiên.
Tiêu Tiếu Tiếu lập tức chau mày với vẻ không vui: “Anh đang lãng phí tài nguyên đấy!”.
“Sao lại nói vậy?”
“Ngoài kia còn biết bao nhiêu bệnh nhân không xếp được số? Anh đâu có bệnh gì, vô duyên vô cớ lãng phí một số thứ tự!”
Kiều Vân Tiêu nhún vai, “Anh cũng bỏ tiền ra mà”.
“Chuyện này không liên quan tới việc bỏ tiền ra hay không.”
Kiều Vân Tiêu lập tức nhận sai, “Được
được được, anh thừa nhận anh làm vậy có hơi quá đáng, nhưng anh chỉ muốn hẹn em cùng đi ăn trưa”.
“Anh hoàn toàn có thể gọi điện mà.”
Kiều Vân Tiêu dở khóc dở cười, “Gọi điện em nghe sao?”.
Sự bực bội dần tan biến trong đôi mắt
Tiêu Tiếu Tiếu. Một lúc sau, cô thở dài: “Em hiểu ý của anh, nhưng bây
giờ ngoài công việc ra em không muốn suy tính gì hết”.
“Em cũng phải tiến lên trước một bước chứ?”
Em không xứng! Tiêu Tiếu Tiếu
lẩm nhẩm câu này trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói ra. Cô
biết dù có buột miệng thốt ra câu này, Kiều Vân Tiêu vẫn cứ có cả đống
lý lẽ để chặn họng cô. Cô say đắm anh nhưng cũng không đồng nghĩa với
việc muốn cùng anh đánh cuộc chiến giằng co không hồi kết này. Cô nhìn
thẳng vào mắt anh và nói: “Bây giờ Cố Sơ đã bắt đầu học nghiên cứu sinh
rồi, em lâu năm hơn cậu ấy, cũng phải nỗ lực cầu tiến chứ?”.
“Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, anh có thể giúp em.” Kiều Vân Tiêu chân thành nói.
Tiêu Tiếu Tiếu lắc đầu: “Trong giai đoạn này, anh càng cách xa em càng tốt”.
“Vì sao chứ?”
“Chuyện em và Cố Khải Mân ly hôn, bệnh viện đã biết…” Tiêu Tiếu Tiếu nói một nửa, giữ lại một nửa.
Kiều Vân Tiêu nhướng mày, “Công khai là tốt”.
Tiêu Tiếu Tiếu quan sát kỹ biểu cảm của
anh, xem ra anh không biết tình hình của Cố Khải Mân, vậy thì cô đã hiểu rồi, người tung đoạn clip lúc trước chắc chắn không phải anh. Cụp mắt
xuống, cô đang nghĩ nên tiếp lời như thế nào. Nhưng Kiều Vân Tiêu lại
nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô rồi lại phân tích kỹ câu nói
ban nãy của cô, bỗng nhiên hiểu ra: “Em sợ đồng nghiệp đồn đại gièm
pha?”.
“Tóm lại, anh vẫn bớt đến đây là hơn.”
Tiêu Tiếu Tiếu suy xét tới mọi mặt. Cô không thể thẳng thắn với tình yêu như Cố Sơ, có những con đường đã đi sai, muốn đi lại nhưng giày của cô
đã rách. Nếu cứ cưỡng ép, đôi chân sẽ bị gai nhọn đâm đầy. Nói thật
lòng, cô không có nhiều dũng khí như thế, nên chỉ có thể đứng yên tại
chỗ.
Kiều Vân Tiêu nhìn cô hồi lâu rồi từ từ
đứng dậy sau đó đổ người nhìn sâu vào mắt cô, khẽ nói: “Anh sẽ cho em
thời gian. Nhưng Tiêu Tiếu Tiếu à, em phải hiểu một điều, anh cho em
thời gian không phải vì anh sợ danh tiếng bị tổn hại, chỉ vì anh tôn
trọng em”.
Cả người Tiêu Tiếu Tiếu cứng đờ.
“Xem ra em không đi ăn cơm cùng anh rồi.” Kiều Vân Tiêu đứng thẳng dậy, mỉm cười.
Tiêu Tiếu Tiếu quay đi, nói: “Chiều nay em còn công việc, không đi được.” Đây là lời nói thật.
Kiều Vân Tiêu gật đầu: “Được, vậy tối nay tan làm anh qua đón em”.
Cô định nói không cần đâu nhưng cũng biết là vô ích. Khi anh đi tới cửa, cô vô thức gọi anh lại. Anh quay đầu nhìn cô.
“Cố Sơ kết hôn rồi, anh biết chưa?”
Kiều Vân Tiêu sững người rồi cũng cười ngay lập tức: “Với Lục Bắc Thần? Vậy thì anh phải chúc mừng con bé rồi”.
Lẽ nào anh thật sự từ bỏ Cố Sơ rồi ư?
Tiêu Tiếu Tiếu hoài nghi trong lòng nhưng nhìn thấy biểu cảm tự nhiên và vô tư của anh, cô biết rất rõ, bản thân mình đang mừng thầm. Sau khi
cảm xúc này trôi qua, cô thầm mắng chính mình: Tiêu Tiếu Tiếu, mày
còn liêm sỉ không? Người đàn ông mày không có khả năng để yêu mà còn
không cho phép anh yêu người khác hay sao?
Kiều Vân Tiêu đứng ngoài cửa đợi một lúc không thấy cô nói tiếp bèn bật cười, nghĩ bụng chắc cô chỉ muốn thông
cho mình tin tức này thôi. Anh nói: “Tối nay anh đã đặt nhà hàng, không
thể không thể”.
“Ấy…”
Đợi tới khi Tiêu Tiếu Tiếu hoàn hồn trở lại thì Kiều Vân Tiêu đã đi rồi.
…
Khi Cố Tư và La Trì đi tới trước cửa khu nhà thì vừa hay bắt gặp Cố Sơ. Cô tới siêu thị mua không ít đồ, trên
vai đeo một chiếc túi vải cực lớn của siêu thị, từ miệng túi có thể nhìn thấy đủ loại rau xanh, tay cô còn xách theo một chiếc túi lớn khác,
trong túi đựng năm chiếc bánh mỳ Pháp, tay kia xách một trái dưa hấu,
thoạt nhìn cứ như vác cả siêu thị về nhà vậy.
La Trì nhanh chân nhanh tay vội tiến tới giúp, chuyển hết sức nặng sang người mình trong nháy mắt, còn không
quên trách móc vài câu: “Này, Lục Bắc Thần quá đáng rồi đấy, vừa mới
cưới đã vung tay làm quản lý rồi hả?”.
Cố Sơ trông thấy Cố Tư đứng bên, vừa
nghe La Trì nhắc tới chuyện kết hôn đã ngượng ngập. Cô vốn định từ từ
tiết lộ cho nó biết. La Trì nhận ra tâm ý của cô, chủ động vạch trần,
“Tư Tư biết chuyện hai người kết hôn rồi, cô ấy vui lắm”.
Cố Tư huých mạnh vào người anh ấy một
cái. Anh ấy đau đớn nhe răng rồi cười ngốc nghếch. Cố Sơ không ngốc tới
nỗi thật sự tin lời La Trì, thấy dáng vẻ có chút gượng gạo của Cố Tư là
cô đã hiểu ra mọi chuyện. La Trì đi trước, Cố Sơ theo sau rồi kéo Cố Tư
sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Em trách chị thật à?”.
Cho dù có cả một bụng không vui, Cố Tư
cũng chẳng thể làm gì. La Trì nói đúng, nếu mang thù hận ra so với hạnh
phúc của chị, nó vẫn chọn vế sau. Nghĩ tới đây, nó lập tức khoác tay Cố
Sơ, ra vẻ bực bội: “Kết hôn mà chẳng nói với em một tiếng, chị còn coi
em là em gái không đấy?”.
“Chị giữ lại vị trí phù dâu cho em còn không được à?” Cố Sơ thấy nó không nhắc tới chuyện quá khứ, lòng cũng yên tâm hơn.
Mặc dù La Trì đi phía trước nhưng tai
vẫn chú ý đằng sau. Nghe Cố Sơ nói vậy, anh ấy lập tức quay đầu lại xin
xỏ: “Anh làm phù rể nhé!”.
Cố Tư bĩu môi: “Làm gì có phần cho anh!”.
Cố Sơ mím môi cười, chỉ vào bó hoa trong lòng nó, thì thầm: “Miệng thì độc hơn ai hết thế mà chẳng phải vẫn ôm
rịt lấy bó hoa đấy sao?”.
Cố Tư lại huých vào người cô.
Tới cửa nhà dì, tâm trạng Cố Sơ vẫn đang rối bời. Cô không biết Lục Bắc Thần có thuyết phục được dì không, cũng
không
rõ với tính khí của dì, liệu bữa cơm này có yên ổn ăn được không.
Hiện tại, trông Cố Tư có vẻ đã thỏa hiệp, nếu thái độ của dì mà gắt gao, thì chưa biết nó sẽ đứng về phe nào. Bao nhiêu suy nghĩ bộn bè chưa thể sắp xếp gọn gàng, trong lúc cô còn đang mơ hồ thì Sầm Vân đã mở cửa,
nhìn thấy gương mặt tươi tỉnh của La Trì, bà đờ ra.
“Dì!” La Trì cất tiếng gọi hào sảng.
Sầm Vân không có quá nhiều ý kiến với
nghề nghiệp của La Trì, cũng biết anh ấy có ý với Tư Tư bèn nghiêng
người để anh ấy vào, “Tới thì tới sao xách nhiều đồ thế kia?”.
Câu nói ấy khiến La Trì ngây ra. Sầm Vân đứng bên cạnh, lấy làm lạ bèn hỏi: “Thằng bé này sao vậy?”.
La Trì đặt hết đồ xuống, quay ngược trở
lại nắm lấy tay Sầm Vân, thành khẩn nói: “Dì, những thứ này đều do Cố Sơ mua, con… con quên mua quà về thăm dì rồi, chỉ mải mua … hoa cho Tư Tư
thôi.” Sợ bà không vui, anh ấy lập tức bổ sung: “Con… Con sẽ đi mua
ngay, dì cần gì ạ?”.
Một câu nói như sét đánh bên tai, Cố Tư
trừng mắt lườm anh ấy. Sầm Vân có lẽ không ngờ anh ấy lại nói vậy nên
còn hơi ngẩn người rồi lập tức phì cười: “Nhà chẳng thiếu gì cả, không
cần mua”.
Cố Sơ quan sát sắc mặt, thấy Sầm Vân
dường như không hề giận dữ, trong lòng không khỏi hoài nghi, rồi lại
nhìn Lục Bắc Thần đang ngồi trên sofa, trông anh cũng rất ung dung, có
vẻ như nói chuyện với Sầm Vân rất vui vẻ. Rốt cuộc là thế nào?
Sau khi được Sầm Vân “tha thứ”, La Trì
bắt đầu được nước lấn tới, nã pháo về phía Lục Bắc Thần, “Sự sơ suất của tôi do cậu gây ra đấy, Lục Bắc Thần, cậu không nên đến tay không”.
Lục Bắc Thần gật đầu cười khẽ: “Tôi đâu có đến tay không, đang bàn với dì về chuyện quà biếu đây”.
“Hả…” La Trì á khẩu.
Cố Sơ cũng giật mình vì câu nói này,
nhìn Sầm Vân với vẻ khó tin, quà biếu? Nói vậy là dì không phản đối hôn
sự này? Sầm Vân tuy ăn nói thô lỗ nhưng cũng là người sành sỏi, biết
nhìn sắc mặt người khác. Thấy Cố Sơ tỏ thái độ như vậy, bà dứt khoát lên tiếng nói rõ suy nghĩ của mình: “Phải, dì và Bắc Thần đang bàn tới
chuyện quà biếu. Dì nuôi con đến từng này có dễ dàng không? Lại không
được xin nó chút tiền cưới à? Với lại, hai đứa đúng là đã đăng ký nhưng
cưới xin vẫn phải có thủ tục đàng hoàng, các cụ chúng ta có ‘tam thư lục lễ’*, văn hóa là không được đánh mất!”
*Tam thư lục lễ chỉ tập tục cưới xin truyền thống ở Trung Quốc. “Tam thư” chỉ ba loại giấy tờ dùng trong quá trình cưới xin, gồm có: thiếp mời, thiếp lễ, thiếp đón. “Lục lễ” chỉ
toàn bộ quá trình từ dạm ngõ cho tới kết hôn bao gồm: dạm ngõ, ăn hỏi,
xem ngày, tặng lễ, định ngày, đón dâu.
“Dì…” Lòng dạ Cố Sơ vẫn còn đang cuộn trào, có chút kích động, lại không dám chắc chắn.
Cố Tư cũng nhận thấy sự thay đổi quá rõ
nét của dì, cảm thấy cực kỳ khó hiểu bèn bước lên níu lấy vạt áo dì, hỏi nhỏ: “Dì đồng ý ạ?”.
“Nói thế là sao? Chị con cưới xin là
chuyện mừng, bụng dạ dì đen tối đến mức đó sao? Không đồng ý cho nó kết
hôn để nó ở nhà làm bà cô già hả?” Sầm Vân to tiếng lại có vẻ như trời
không sợ, đất không sợ.
“Nhưng mà…” Cố Tư có rất nhiều câu hỏi.
“Nhưng nhị cái gì?” Sầm Vân ầm ĩ, “Chị
họ con kết hôn rồi, chị con cũng kết hôn rồi, đợi cả con cũng kết hôn
nữa là dì vạn sự đại cát!”.
Cố Tư khó xử, ngước mắt liếc nhìn La Trì đang cười với cô, lòng chợt xao xuyến, vội quay mặt đi.
“Tiểu Sơ, giờ con đã có chồng rồi, sau
này làm việc gì cũng phải đặt gia đình lên trên hết, công việc chỉ là
thứ phụ thôi, biết không? Đương nhiên, dì không yêu cầu con ở nhà chăm
chồng, chỉ muốn con cân bằng giữa gia đình và công việc. Bình thường Bắc Thần bận rộn như thế, con cũng không thể chỉ mải mê việc của mình.” Nói tới đây, Sầm Vân hơi ngừng lại, dường như sợ nói như vậy sẽ khiến Lục
Bắc Thần kiêu ngạo bèn bổ sung thêm: “Bắc Thần, cả con cũng vậy, vợ là
của mình, phải biết thương nó hơn ai hết”.
“Dì yên tâm đi ạ.” Lục Bắc Thần cam đoan, “Con sẽ đối tốt với cô ấy, rất tốt”.
Anh không biết nói mấy lời thề non hẹn
biển thế nên một câu hứa giống như trẻ con tiểu học hứa không đi học
muộn vậy, khiến Cố Sơ rất muốn cười cũng rất ấm lòng. Cô cảm thấy may
mắn vì mình đã yêu người đàn ông như vậy. Anh không lăng nhăng, không
cần tìm cảm giác tồn tại trên vô số những người con gái khác. Anh có thể giữ được mình, cũng có nguyên tắc tình cảm của mình…
Có lẽ cái miệng của anh sẽ chẳng bao giờ chạm tới được ngọt ngào, thậm chí có lúc anh nói chuyện rất khó nghe,
hà khắc, gia trưởng, có lúc còn cố chấp tới độ không thể chấp nhận được, chỉ khiến cô muốn đấm cho anh một trận. Nhưng chính một người đàn ông
như vậy đã khiến cô lưu luyến suốt năm năm trời. Một lần nữa được nắm
tay anh cô mới biết, cả đời này sẽ chỉ là anh.
Có điều, thái độ của dì thay đổi cũng hơi nhanh…
La Trì nhìn Lục Bắc Thần bằng vẻ mặt
ngưỡng mộ và sùng bái. Một chuyện khó nhằn như vậy mà anh cũng làm được? Đúng là thần kỳ. Đừng nói là anh ấy, ngay cả Cố Sơ cũng nghĩ như vậy,
lúc này đây, cô cảm thấy trên đầu Lục Bắc Thần như tỏa ra hào quang.
Bầu không khí của bữa tối rất hòa thuận, vì có một bàn ăn toàn những món ngon và vì thái độ của dì đã khác. Lục
Bắc Thần đích thân xuống bếp, Cố Sơ giúp anh. La Trì lo thái độ tốt đẹp
của dì không phải lúc nào cũng tươi mới thế là cất công tìm hiểu ngôn
ngữ các loài hoa, cố gắng nghĩ cách khiến cho dì vui. Cố Sơ nhìn thấy mà xúc cảm, Cố Tư nhìn thấy mà động lòng.
Nhưng nó vẫn tò mò vì sao dì lại chuyển
sang ủng hộ? Bí mật hỏi dò nhưng Sầm Vân khăng khăng nói những lời ban
nãy khiến Cố Tư cho rằng dì thật lòng ủng hộ chuyện hôn nhân này.
Thực tế là Sầm Vân cũng chỉ còn cách
đồng ý. Những câu nói của Lục Bắc Thần cứ xoay tròn trong đầu bà, bất
thình lình nhớ lại cũng khiến bà vã mồ hôi hột, cũng may Lục Bắc Thần
dặn bà tuyệt đối không được làm ầm ĩ. Bà cảm thấy, với tính cách của Lục Bắc Thần, Cố Sơ sẽ không có cơ hội biết được.
Cứ như vậy, mùi rượu thơm ngập tràn bàn
ăn. Những lời Sầm Vân nói nhiều nhất là chúc phúc cho hai đứa. Cố Tư
cũng không nhắc nhiều tới chuyện quá khứ, mọi người cứ thế cười nói vui
vẻ mà ăn xong bữa tối.
La Trì ở khách sạn, Cố Tư ở lại nhà dì, còn Lục Bắc Thần và Cố Sơ thì quay về căn nhà ở Quỳnh Châu.
Về đêm, căn nhà rất yên ắng, còn tĩnh
lặng hơn cả nhà Tây ở Thượng Hải. Trước đây, Cố Sơ không hề nhận ra, hôm nay quay trở lại mới bất ngờ cảm động vì sự yên tĩnh này.
Cô nhớ tới bốn chữ “năm tháng bình yên”, sau đó tư duy men dần theo con chữ cuối cùng, kéo dài vô tận. Cô dường
như nhìn thấy căn nhà ngập tràn ánh nắng, Lục Bắc Thần ngồi trên sofa
trong phòng làm việc đọc sách, cô gối lên chân anh mà ngủ, thời gian
lặng lẽ chảy trôi, đẹp như một bức tranh. Rồi cô lại nhìn thấy một căn
bếp bận rộn. Cô và Lục Bắc Thần đang tranh cãi nhau xem nên làm món
salat tôm xoài hay salat rau xanh pudding. Con cái của họ đang chạy nhảy nô đùa vui vẻ trong phòng khách…
Một cuộc sống tươi đẹp như vậy dường như bây giờ cô có thể vươn tay chạm tới nhưng lại không dám tưởng tượng quá nhiều. Người ta hay nói kỳ vọng nhiều thì thất vọng cùng nhiều, nên
trân trọng hiện tại là hơn.
Cô co người nằm trong lòng Lục Bắc Thần, khẽ hỏi anh: “Anh nói gì với dì thế? Thái độ của dì chuyển biến hơi lạ”.
“Thương thay tấm lòng cha mẹ.” Lục Bắc
Thần ôm lấy cô, khẽ cười: “Dì là người nói năng không ngọt ngào nhưng
luôn coi em như con cái của mình. Anh đã dùng tình cảm để cảm động dì.
Dì cũng là một người thông minh, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi dì còn
nói gì được? Còn tiếp tục phản đối há chẳng phải sẽ khiến em oán trách?
Thế nên dì đã thẳng thừng quay sang ủng hộ, đây gọi là ‘người thức thời
là trang tuấn kiệt’”.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, nét mặt đầy nghi
hoặc: “Cá nhân em cho rằng dì không phải là người dễ khuyên bảo. Dì cũng đã nghe Tư Tư nói về chuyện giữa hai nhà, lại có thêm những tin tức của nhà họ Lục ầm ĩ gần đây, với tính cách của dì, cho dù chúng ta có đăng
ký, dì cũng không chịu bỏ qua đâu. Thật ra tối nay em đã chuẩn bị tinh
thần bị ăn mắng rồi”.
Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn cô, bật cười: “Được chúc phúc còn không tốt sao? Em thật sự hy vọng bị đánh túi bụi à?”.
“Em không nói vậy, tại trực giác nói cho em biết hai người có chuyện giấu em.” Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt anh,
“Nếu không sao anh lại bắt em đi?”.
“Con gái ai cũng hay nghi bóng nghi gió vậy sao?” Lục Bắc Thần cố tình trêu cô.
“Thì anh thử tìm hiểu người khác xem.”
Lục Bắc Thần ôm chặt lấy cô, “Không có
hứng thú”, rồi anh quay về chuyện chính, “Bảo em ra ngoài vì sợ em gây
thêm chuyện. Con người là vậy, sẽ hay ngang ngược với người thân của
mình. Không có em ở đó, chí ít dì sẽ bình tâm nghe lời khuyên nhủ. Dì sẽ có thời gian để bình tĩnh phân tích, để rồi có những sự lựa chọn lý
trí”.
“Thật ư?” Cố Sơ nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên.” Lục Bắc Thần mỉm cười, “Hơn nữa anh đã nghĩ ra một cách diệt trừ đại họa về sau”.
Cố Sơ nhìn anh không hiểu. Bờ môi anh nở một nụ cười gian tà, lập tức đè lên người cô, “Có con rồi, đây mới thực sự gọi là gạo nấu thành cơm”.