Chiếc xe đi thẳng mãi, xuyên qua bầu
trời đen kịt. Dọc đường, từng ngọn đèn đỏ rực nhảy vọt qua trước cửa
kính xe, chẳng biết họ đã vượt bao nhiêu cái. Cố Sơ không còn tâm trạng
để đếm, một người đang lái xe như Lục Bắc Thần càng mặc kệ việc mình đã
vi phạm luật giao thông.
Trong xe yên ắng đến đáng sợ, dường như
mỗi một hạt bụi đều đang kêu gào thể hiện sự bất an. Chiếc xe đi ra khỏi thành phố nhộn nhịp, sau khi lên đường cao tốc thì trời càng lúc càng
tối đen, xung quanh như giăng một màn sương mỏng. Lục Bắc Thần bật đèn
chiếu xa, nhưng hai tia sáng mạnh mẽ ấy cũng bị sương lu mờ, chỉ có thể
nhìn được một quãng đường dài hơn lòng bàn tay một chút. Cố Sơ cứng đờ
người ngồi trên ghế lái phụ, hai tay cuộn chặt lại, mắt nhìn đăm đăm về
phía trước, sắc mặt nhợt nhạt.
Một tiếng đồng hồ trước, Lục Bắc Thần
nhận được điện thoại của La Trì, là cô biết nhất định đã có chuyện. Dự
cảm của phụ nữ luôn rất đáng sợ, cô nhận ra Lục Bắc Thần không định nói
với cô, chẳng hiểu sao lòng bỗng run lên rồi bật ra một câu: Có phải Cố Tư không? Cô cũng không hiểu tại sao mình lại nhớ tới Cố Tư, dự cảm chẳng lành ấy cứ thế sinh sôi. Lục Bắc Thần nói với cô: La Trì vừa tìm được Ben, Tư Tư trở thành con tin để Hà Nại đổi mạng.
Cố Sơ không biết Ben là ai, nhưng cũng
biết đó là nhân chứng quan trọng mà La Trì đang tìm kiếm. Nhưng nếu đã
tìm được nhân chứng, vì sao Cố Tư còn bị liên đới? Quan trọng hơn cả là, vì sao Hà Nại lại lấy Cố Tư làm con bài? Cho dù đầu óc đang trống rỗng, có chút liên hệ thì dĩ nhiên sẽ nghĩ ra. Cố Tư từng kiên quyết ngăn cản cô và Lục Bắc Thần đến với nhau, có lẽ là liên quan đến Hà Nại. Nhưng
rốt cuộc họ đã gặp mặt nhau khi nào?
Lục Bắc Thần nắm lấy tay cô, cảm giác
được tay cô lạnh như băng, anh hạ giọng vỗ về, “Nhất định không sao đâu, La Trì đã liên lạc với cảnh sát địa phương rồi”.
Trái tim Cố Sơ cứ đập thình thịch. Cô
không nói được một câu nào, huyệt thái dương giật từng hồi đau đớn, một
loạt những khả năng bỗng lướt nhanh trong đầu. Cô nhớ lại lần tình cảnh
khi Cố Tư chịu uy hiếp lần trước, không ngừng an ủi bản thân phải tin
tưởng Lục Bắc Thần. Cố Tư nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ không
sao…
Lục Bắc Thần đạp chân ga, mặc kệ biển giới hạn tốc độ trên đường.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy không chắc chắn.
Mặc dù ban nãy vừa an ủi Cố Sơ nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đối đầu với tội phạm của anh, anh có thể cảm
nhận được một sự điên rồ gần như đáng sợ từ Hà Nại. Trong điện thoại, La Trì nói không nhiều, chỉ bao quát mấy câu về những chuyện mấy hôm nay
và tình hình hiện tại. Nhưng câu nào câu nấy đều đi vào trọng điểm. Thế
nên mỗi câu đều như một lưỡi dao sắc lẹm vô cùng. Anh không nói nhiều
với Cố Sơ. Một là cô đã dự cảm được Cố Tư gặp chuyện, cả người sắp khuỵu xuống tới nơi; hai là anh cũng không có quá nhiều thời gian để kể rõ
đầu đuôi câu chuyện, họ cần về Quỳnh Châu khẩn cấp.
Những thông tin chi tiết hiểu được từ
những lời nói của La Trì là: Họ đang tìm kiếm Ben thì không ngờ Ben đột
ngột xuất hiện tại Trung Quốc. Những người của La Trì nhận được tin, vội vã đi tìm. Ben cũng đồng ý hợp tác với cảnh sát. Theo ý của anh ta, anh ta sẽ gặp nguy hiểm hơn nữa còn có thể chứng minh Hà Nại đang nói dối,
người có thể tiếp cận phương thuốc trong phòng thực nghiệm của Lục Môn
chỉ có Hà Nại. Nói một cách khác, Hà Nại rất có thể vì muốn trả thù Lục
Môn mà cố tình hại người. Mỗi lần tăng cấp phương thuốc chẳng qua là hắn muốn điều chế ra một phương thuốc khiến người ta chết một cách thần bí
hơn mà thôi. Nhưng khi La Trì tới địa chỉ của Ben thì phát hiện hắn đã
không cánh mà bay. La Trì phẫn nộ đi tìm Hà Nại, nói rõ rằng cảnh sát đã có bằng chứng tố cáo hắn phạm tội giết người.
Có lẽ Hà Nại cũng biết cảnh sát điều tra bao lâu thật ra đã nắm được một số chứng cứ, sau khi Ben xuất hiện, rất nhiều chuyện không thể giấu giếm được nữa. Hắn không thanh minh vô tội
một cách vô ích mà chỉ cười khẩy, nói với La Trì: Chứng cứ mà mấy
người nói cũng là nghe nhân chứng nói chứ gì? Nếu Ben chết, không còn
nhân chứng nữa, thì chứng cứ cũng đâu còn tồn tại.
Ý tứ uy hiếp cảnh sát quá rõ ràng, cũng
có vẻ như muốn cá chết lưới rách. Mà thực tế là Hà Nại đang uy hiếp La
Trì. Hắn đưa ra hai điều kiện, một là được an toàn rời khỏi Trung Quốc,
hai là muốn năm mươi triệu tiền mặt.
La Trì cảnh cáo rằng hắn đang nằm mơ, nhưng hắn lại cất giọng u ám nói: Cậu chủ La, cho dù tính mạng của Ben không đáng tiền thì mạng của Cố Tư cũng đáng từng ấy chứ hả?
Cố Tư gặp chuyện ở Quỳnh Châu. Con bé và mấy người bạn trong ký túc xá ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong đi tới cửa
ký túc thì bị hai gã áo đen lực lưỡng bắt cóc lên xe. Cô bạn cùng phòng
lúc đó sợ mất mật. Sau khi báo cảnh sát, mấy người đó do quá hoảng sợ
cũng không thể miêu tả được rõ vóc dáng của đối phương, chỉ nói rằng hai người đó rất to con, đeo chiếc mặt nạ quỷ sứ hung ác.
Sau khi nhận được lời uy hiếp của Hà
Nại, La Trì liên lạc ngay với cảnh sát địa phương. Họ cũng đang xử lý vụ việc này, sau khi được biết tình hình mới hiểu cục diện còn nguy hiểm
hơn tưởng tượng. Có thể nhận ra bọn bắt cóc có ý khiêu chiến pháp luật,
bắt người ngay giữa nơi công cộng, chỉ những kẻ liều mạng mới dám làm.
Thời gian cấp bách, La Trì vừa vội về
Quỳnh Châu vừa bố trí cảnh sát địa phương. Họ suy đoán Ben rất có thể đã bị người của Hà Nại bắt cóc tới Quỳnh Châu, ở cùng với Cố Tư.
Nghĩ tới đây, Lục Bắc Thần tiếp tục tăng tốc, chiếc xe như con cá dưới biển sâu, lao vút đi trong đêm tối.
Anh còn chưa nói với Cố Sơ rằng, Hà Nại
chỉ cho La Trì sáu tiếng đồng hồ, trong vòng sáu tiếng phải thỏa mãn yêu cầu của hắn. Nếu vượt quá, thứ nhìn
thấy đầu tiên sẽ là thi thể của
Ben.
Hà Nại không còn ôn tồn, hắn hoàn toàn
xé toạc vỏ ngoài vô tội, chính thức đối đầu với cảnh sát. Nói theo cách
của hắn, mục đích của hắn đã đạt được, cho dù phải chết hắn cũng muốn có người làm đệm lưng.
Lục Bắc Thần vẫn đang suy nghĩ hàm ý của câu “mục đích đã đạt được”.
Mục đích của Hà Nại chính là khuấy cho
Lục Môn rối loạn? Nhưng thực tế là chuyện xấu của Lục Môn bị vạch trần
có vẻ không giống như do Hà Nại thực hiện. Nếu là hắn, có thể sẽ không
chỉ nhắc tới chuyện phòng thực nghiệm gây chết người, mà còn đào bới cả
chuyện năm xưa Lục Môn nhúng tay vào việc phá sản của nhà họ Cố nữa.
Nếu đây không phải mục đích của Hà Nại
thì mục đích của hắn là gì? Lấy lại phương thuốc cho nhà họ Cố ư? Mục
đích này có vẻ có lý hơn, dù sao thì giấy thanh minh Tần Tô đã giao cho
Cố Sơ.
Thật sự chỉ có vậy?
Lục Bắc Thần hơi nghi hoặc nhưng lại
không có được chứng cứ chắc chắn để đào sâu mục đích thật sự đằng sau vẻ trầm mặc của Hà Nại, giống như việc ngay cả anh cũng không ngờ Hà Nại
lại thực hiện việc này không chút sơ hở. Rõ ràng hắn đang ở trong phòng
bệnh, bị cảnh sát mặc thường phục canh giữ 24/24 vậy mà vẫn có thể khống chế con tin, không những bắt cóc Ben còn kiểm soát Cố Tư. Hắn đồng thời giữ hai con bài để đánh cược, cuộc chiến này khó đánh.
Ánh đèn như mở ra một cái miệng đen ngòm nhưng cái miệng thì vẫn còn nguyên đó, như một con quái thú há chiếc
mồm to đợi họ sa lưới. Lục Bắc Thần đánh mắt nhìn người con gái bên cạnh mình. Cô bặm môi, đôi môi không còn sắc máu, trắng nhợt đến kinh người. Anh đau lòng nhưng không có bất kỳ cách nào, điều duy nhất có thể làm
là cố gắng lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể.
Lục Bắc Thần lại nhìn về phía trước,
trước sau không có chiếc xe nào, chỉ có mình họ chạy nước rút trong tăm
tối. Anh trước nay không phải là người thiếu quyết đoán, khi mọi việc
còn chưa có kết luận anh sẽ không để mặc cho cảm xúc hoành hành. Nhưng
cảm giác lần này rất khác, có lẽ vì liên quan tới người thân chăng? Có
lẽ vì vị trí của Hà Nại trong vụ án này còn quá nhiều nhân tố chưa rõ
ràng?
Ví dụ như, người đứng sau lưng Hà Nại là ai? Hà Nại cho rằng có kẻ muốn giết hắn, đây là sự thật hay tất cả đã
nằm trong kế hoạch? Còn cả Ben nữa, đang trốn yên lành vì cớ gì bỗng
dưng xuất hiện? Nếu sau lưng Hà Nại thật sự còn một kẻ khác thì liệu Hà
Nại có biết tới sự tồn tại của kẻ này hay không?
Rất nhiều câu hỏi dâng lên trong đầu,
dây thần kinh cũng giật liên hồi, cơn đau nhói vào tận tim, trái tim anh cũng theo đó gần như ngạt thở.
Trong khoảng thời gian ấy, La Trì gọi
tới vô số cuộc để truyền đạt tình hình cho Lục Bắc Thần. Anh ấy xuất
phát sớm hơn họ, sau khi đã bố trí lực lượng cảnh sát địa phương cụ thể
anh ấy mới có thời gian liên lạc với Lục Bắc Thần. Theo tính toán, La
Trì có lẽ sẽ tới sớm hơn họ một tiếng đồng hồ.
Lục Bắc Thần vốn không định để Cố Sơ
nhận điện thoại. Tư Tư là mạng sống của cô, nghe nhiều chuyện cô sẽ càng bứt rứt. Nhưng Cố Sơ ép La Trì phải nói rõ tình hình. Cô cắn chặt răng lắng nghe, cổ họng căng ra từng cơn.
Cố Tư và Ben quả nhiên đang ở chung một
chỗ, bị đưa tới một căn chòi nhỏ cũ nát tại dãy Nam Sơn, Quỳnh Châu. Đó
chính là nơi xảy ra không ít vụ sát hại, chính là nơi giấu xác Tiêu
Tuyết, chính là khu vực một khi đuổi bắt tội phạm sẽ rất dễ mất phương
hướng. Cố Sơ chưa từng tới đó, mặc dù cô sống ở Quỳnh Châu đã nhiều năm, kể cả khi thi thể của Tiêu Tuyết bị vùi tại đó rồi bị phát hiện. Nhưng
cô biết sự nguy hiểm của nó, biết nó khiến người ta rùng mình sợ hãi
nhường nào.
Nghe La Trì nói, căn chòi ấy là nơi nghỉ chân của những thợ săn lâu năm. Sau này nhà nước cấm săn bắn, nó cũng
bị để hoang. Quỳnh Châu không quá rộng lớn, công an địa phương có thể
tra ra vị trí bắt cóc một cách dễ dàng. Nhưng có thể nhận ra đối phương
đã có chuẩn bị trước, sau khi bao vây, cảnh sát phân tích phải có tới ba tên bắt cóc, có lẽ đều xuất thân từ lính đánh thuê.
Đám người này chỉ cần nhận được tiền là sẽ không biết nương tay.
Đương nhiên, La Trì chỉ “báo cáo” với Cố Sơ vị trí của Cố Tư, động viên cô rằng công an địa phương đã hành động, chuyên gia đàm phán cũng đã có mặt, cô đừng tự lo lắng. Anh ấy không
nói thêm nhiều, bao gồm cả thân phận hung ác của lũ bắt cóc.
Những chuyện nghiêm trọng anh ấy chỉ nói với Lục Bắc Thần. Phía Hà Nại rõ ràng đang chống đối cảnh sát. Với tư
cách cảnh sát, anh ấy dĩ nhiên không thể khoan nhượng. Nhưng với tư cách người có tình cảm sâu sắc với Cố Tư, lần đầu tiên La Trì ngập ngừng.
Anh ấy hạ thấp giọng nói với Lục Bắc Thần: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tiền và lộ trình rồi”.