Một thời gian rất dài sau này, khi tỉnh
dậy khỏi cơn mơ, Cố Sơ vẫn ngỡ như Cố Tư vẫn còn sống. Thi thoảng cô lại gọi điện cho nó hỏi xem học hành thế nào, rồi hỏi nó nghỉ hè có muốn
tới Thượng Hải ở một thời gian hay không. Tới tận khi cầm điện thoại
lên, tìm số của Cố Tư, cô mới chợt nhận ra em gái của cô không còn nữa.
Rồi cô lại kéo mọi ký ức của mình trở về ngày hôm ấy, nhưng những tình
tiết cụ thể luôn trắng xóa.
Cô chỉ nhớ lúc đó nhân viên y tế tuyên
bố thời gian tử vong, nhìn thấy La Trì túm lấy cổ người nhân viên phẫn
nộ gào thét yêu cầu họ tiếp tục cứu chữa. Còn cô ôm lấy xác của Tư Tư,
sống chết không chịu buông tay, cứ thế bế nó vào tận phòng để xác. Đầu
óc cô vẫn ong ong không dứt, Cố Tư nằm trong lòng cô càng lúc càng lạnh
ngắt, nhưng cô chung quy vẫn không chịu tin nó đã ra đi.
Về sau, Tiêu Tiếu Tiếu kể lại cho cô lúc đó cô đã ngồi trong phòng để xác một ngày một đêm, cứ ôm rịt Tư Tư như
thế, ai bước lên kéo ra cô cũng không nhúc nhích, không ai có thể cướp
lại Tư Tư. Cô không nói một câu, không khóc một giọt nước mắt nào, chỉ
trân trân như một cái xác không hồn.
Vì vậy, mọi việc sau đó cô đều được nghe qua lời kể của người khác. Cả Lục Bắc Thần cũng đã tới phòng để xác,
phải mất rất nhiều sức lực rồi giật được xác của Cố Tư lại. Cố Sơ không
còn nhớ cảnh ấy nữa, hình như đã có rất nhiều người xông vào phòng, đi
đi lại lại trước mặt cô, nhưng cụ thể họ đã nói gì, làm gì thì cô không biết. Cô hỏi Tiêu Tiếu Tiếu vì sao Lục Bắc Thần cứ phải mang xác Cố Tư
đi? Tiêu Tiếu Tiếu xót xa nhìn cô và nói: “Chính cậu bảo Lục Bắc Thần
đưa Cố Tư đi. Nhưng anh ấy đến nơi, cậu lại quyết không đưa”.
Cố Sơ bàng hoàng.
Tiêu Tiếu Tiếu tường thuật lại những
chuyện hôm đó. Khi ấy, Tiêu Tiếu đến phòng để xác sau, vừa vào thì nhìn
thấy cô ôm riết lấy xác Tư Tư, hai con mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: Bắc Thần, Tư Tư cần được giải phẫu…
Trong phòng lúc đó còn những người khác: Sầm Vân, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ. La Trì nghe xong như phát điên, mắt
đỏ sọng quát lên với cô: Cái gì? Em nói giải phẫu gì cơ? Cô làm như không nghe thấy tiếng quát của anh ấy, chỉ không ngừng lặp đi lặp
lại câu nói kia. Lục Bắc Thần ở ngay bên cạnh cô, thuận theo ý của cô: Được, anh giải phẫu cho con bé.
“Hình như cậu đã nghe thấy lời nói của
Lục Bắc Thần nên xòe lòng bàn tay cho anh ấy xem.” Tiêu Tiếu Tiếu thở
dài, “Nhưng lòng bàn tay cậu chẳng có gì cả, chỉ có một màu đỏ quạch”.
Tất cả mọi người đều hiểu trong đó có
gì. La Trì như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức lao tới bên cạnh Cố Sơ,
nắm chặt lấy cổ tay cô hỏi: Trước khi chết Tư Tư đã viết gì cho em?
Cô không trả lời anh ấy, chỉ nhìn Lục
Bắc Thần trân trối, miệng chỉ lặp lại câu nói ấy vô số lần, như một cái
máy. Lục Bắc Thần hiểu, La Trì cũng hiểu, định bước tới ôm Tư Tư nhưng
cô đã giữ nó lại theo phản xạ, giống như bị trúng tà. Cuối cùng Lục Bắc
Thần vẫn phải nghĩ ra chút mẹo mới đưa Cố Tư đi được.
Khi đó dì Sầm Vân khóc đến gần như ngất lịm, dì ấy không hiểu vì sao Cố Tư phải bị giải phẫu.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Cố Sơ từ
từ gom góp lại những ký ức ấy. Đúng vậy, khi đó Cố Tư đã run rẩy, gượng
chút sức lực cuối cùng để viết chữ lên tay cô. Chữ đầu tiên là “giải”,
chữ “phẫu” thứ hai mới chỉ viết được một nửa.
Từ phòng để xác đi ra, cô cứ ở lỳ trong
phòng không ra ngoài. Nghe nói khi đó Lục Bắc Thần đã mượn phòng giải
phẫu địa phương để tiến hành giám định pháp y cho Cố Tư. Ngữ Cảnh và Ngư Khương nửa đêm cũng bị anh điều tới Quỳnh Châu, vùi đầu trong đó cả đêm không ra.
Trong thời gian đó, Ngư Khương có tới
nhà một lần, cô ấy “phụng mệnh” mang đồ ăn tới cho Cố Sơ. Sự ra đi của
Cố Tư khiến chiếc cổ chai của vụ án vỡ tan, La Trì cả đêm thẩm vấn tên
bắt cóc kia như phát điên, nhưng hắn sống chết không mở miệng, các cảnh
sát đang không ngừng truy lùng các đồng phạm khác. Sầm Vân lập tức đổ
bệnh, cứ nhắc tới Cố Tư là khóc không ngừng. Hứa Đồng ở bên cạnh chăm
sóc. Thịnh Thiên Vỹ cùng Lục Bắc Thần và La Trì tổ chức tang lễ cho Cố
Tư.
Tiếu Tiếu dù sao cũng còn công việc,
không thể ở lại Quỳnh Châu quá lâu, sau một ngày một đêm ở bên cạnh Cố
Sơ, cậu ấy chỉ còn cách vội vàng trở về Thượng Hải. Lăng Song còn chưa
biết chuyện này, nhưng Tiếu Tiếu không định kể cho cô ấy. Chuyện này
dính líu tới quá nhiều người, sợ là Cố Sơ không muốn nhìn thấy. Thế nên
sau khi Tiếu Tiếu đi khỏi, lo Cố Sơ không có tâm trạng ăn uống, Lục Bắc
Thần đã cử Ngư Khương qua.
Nói chính xác là Ngư Khương chủ động
muốn tới. Ban đầu Lục Bắc Thần định nhờ Ngữ Cảnh nhưng Ngư Khương lạnh
lùng lắc đầu: “Cái cậu ngốc nghếch đó thì làm được gì? Cậu ấy lại nói
cậu gì dại dột kích động Cố Sơ tự tử thì sao?”.
Ngữ Cảnh giận dữ hét toáng lên: “Chị nói vậy là có ý gì? Em tệ vậy sao? Em không biết nhìn thời mà làm việc à?”.
“Cậu quay về sao Hỏa của cậu là hơn!”
Kết quả người tới là Ngư Khương, mang
theo một bữa ăn cực kỳ phong phú. Nhưng Cố Sơ không nuốt trôi miếng nào, cứ thế bất động ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngư Khương cũng không
cãi nhau với cô, càng không lạnh nhạt như trước. Cô ấy cũng cầm mấy
chiếc gối ôm to tới ngồi bên cạnh cô, ngắm mãi những người đang đi dạo
hoặc những chú cún đang nhởn nhơ trong vườn hoa của tiểu khu, khẽ nói
một câu: “Tôi chợt nhớ tới một câu thoại kinh điển trong bộ phim Cuốn theo chiều gió: After all, tomorrow is another day. Chắc là cô cũng từng xem phải không, cùng cố gắng nhé!”.
Tomorrow is another day, ngày mai lại là một ngày mới. Nhưng Cố Sơ cảm thấy Cố Tư mất rồi, cô cũng chẳng tìm thấy ngày mai của mình nữa.
Hôm đó Ngư Khương không ép cô ăn gì. Cô
ngồi bao lâu, Ngư Khương ngồi với cô bấy lâu, tới tận khi Lục Bắc Thần
gọi điện giục cô ấy quay về. Khi Ngư Khương sắp ra tới cửa, Cố Sơ khản
giọng hỏi một câu: “Phát hiện ra gì rồi sao?”.
“Tôi nghĩ Vic đã có phát hiện rồi, nếu
không đã chẳng gọi tôi quay về.” Ngư Khương cho cô một suy đoán chắc
chắn rồi nói tiếp: “Bây giờ hy vọng Cố Tư có thể phù hộ cho chúng ta tìm được chứng cứ trực tiếp nhất, vì trước Cố Tư, Ben đã bị bọn bắt cóc
giết chết rồi”.
Cố Sơ ấn tay lên ngực, một cảm giác khó thở tắc nghẹn.
Có lẽ Hà Nại đúng là có ý “cá chết lưới
rách” hoặc Hà Nại bị ai đó hay chuyện gì đó kích động, tóm lại chưa hết
sáu tiếng đã giết chết Ben. Khi đó cảnh sát nghe thấy tiếng súng đã sửng sốt, bắt đầu đối đầu với đám bắt cóc. Khi Cố Sơ và Lục Bắc Thần tới nơi thì đúng lúc đám bắt cóc liều mạng đó định sống chết một phen để tìm
đường thoát. Cố Tư bị hoảng sợ, trong lúc tháo chạy đã bị bọn chúng sốt
sắng bắn chết.
Sau khi Cố Tư trúng đạn, thật ra cảnh
sát và đám bắt cóc đã xảy ra một cuộc đối đầu bằng súng. Về sau Cố Sơ
nghe Hứa Đồng kể tình hình khi đó vô cùng căng thẳng, chính Lục Bắc Thần bất chấp tất cả bảo vệ cô rời khỏi hiện trường. Sau đó cô vào trong xe
cấp cứu, cứ thế giương mắt nhìn Cố Tư qua đời.
Cố Sơ rất muốn hỏi Hà Nại vì sao không
giữ lời hứa? Vì sao nhất định phải giết người? Có lẽ câu hỏi này chỉ có
hắn mới có thể trả lời cô.
…
Lục Bắc Thần đi từ hiện trường tới phòng để xác rồi tới phòng giải phẫu, chưa hề nghỉ ngơi dù chỉ một giây.
Người nằm trên bàn là Cố Tư.
Con bé cứ nằm thẳng người trên đó, nét
mặt rất thanh thản, giống như nó chỉ đang ngủ một giấc mà thôi. Nhưng
chỉ có anh mới biết, nếu kiểm tra lên trên, có thể dễ dàng nhìn thấy vết hoen tử thi. Anh không để La Trì vào, mặc kệ anh ấy có đập cửa rầm rầm
tới mức nào, anh vẫn vờ như không nghe thấy.
Anh hiểu ý của La Trì, anh ấy muốn tiễn
Cố Tư đoạn đường cuối cùng, nhưng chính vì vậy anh mới càng không thể để anh ấy nhìn thấy Cố Tư trong bộ dạng này. Anh làm pháp y, đã sớm quen
với việc nhìn thấu những hài cốt mục ruỗng dưới những thể xác đẹp đẽ,
cũng từng tự tay tiến hành khám nghiệm cho những người bạn mình quen
biết. Anh hiểu cảm giác ấy, cảm giác không thể để mình đứng ngoài cuộc.
Bao năm nay anh đã quen rồi, coi thi thể chỉ là thi thể, mặc kệ trước
kia khi còn sống họ mang thân phận gì. La Trì là cảnh sát, đi mưa về gió cũng đã chứng kiến quá nhiều cái chết, dù có kinh khủng và thảm khốc
đến mức nào. Nhưng nếu trước mặt là người anh ấy yêu nhất thì sao?
Anh dám chắc chắn nếu để La Trì bước vào đây cả đời này anh ấy cũng không thể bước ra khỏi bóng hình của Cố Tư.
Cứ như vậy, La Trì đã đứng ngoài cửa rất lâu, cuối cùng trút cả bụng tức lên tên tội phạm. Trước khi cởi quần áo cho Cố Tư, Ngữ Cảnh đã làm một nghi thức cầu nguyện đơn giản. Công việc này trước nay do Ngữ Cảnh làm, đây là thói quen của cậu ấy. Cậu ấy cho
rằng những nạn nhân vào phòng giải phẫu đa số đều chết oan uổng, cầu
nguyện là cách an ủi tốt nhất.
Lục Bắc Thần đi tới trước thùng rác y
tế, châm một điếu thuốc. Ngữ Cảnh ngẩng đầu lên nhìn anh. Cậu biết Lục
Bắc Thần chưa bao giờ hút thuốc trong phòng giải phẫu, cũng không cho
phép người nào làm vậy. Nhưng lúc này đây anh lại hút, hút trong im
lặng, Ngữ Cảnh bỗng cảm nhận được tâm trạng nặng nề của anh.
Sau một điếu thuốc, Lục Bắc Thần đeo
găng tay vào, công cụ bên cạnh ánh lên tia sáng. Cố Tư nằm đó, không một mảnh vải che thân, ánh sáng hắt lên cơ thể trẻ trung của con bé, khiến
trái tim Lục Bắc Thần nhói đau. Thi thể đã đánh mất sinh mạng như đóa
hoa tàn, không thể tươi lại được
nữa.
“Tư Tư.” Anh lẩm bẩm, “Hãy yên nghỉ nhé”.
Sau khi kiểm tra những biểu hiện bên
ngoài, Ngữ Cảnh soi nội tạng của thi thể, sau đó kêu lên một tiếng, chỉ
vào hình ảnh, nói với Lục Bắc Thần: “Giáo sư Lục, trong dạ dày cô ấy có
gì đó”.
Đúng là có thứ gì.
Khi con dao giải phẫu của Lục Bắc Thần
men theo yết hầu mở lồng ngực ra, phát hiện từ cổ họng cho tới thực quản của con bé đều đã bị tổn thương, chẳng trách cuối cùng nó không nói
được gì. Có lẽ nó đã nuốt thứ gì, góc cạnh của vật đó đã làm tổn thương
vòm họng và thực quản.
Anh mở dạ dày của nó, cuối cùng gắp từ
trong ra một vật cứng nhỏ xíu, Ngữ Cảnh ngỡ ngàng. Lục Bắc Thần bỏ thứ
đó vào túi ni lông, dặn dò Ngữ Cảnh: “Lập tức gọi Ngư Khương quay về rồi giao thứ này cho cảnh sát La”.
…
Cố Tư nhanh chóng được chôn cất, nghĩa
trang được chọn ở Thượng Hải. La Trì bỏ ra một số tiền lớn mua cho Cố Tư một ngôi mộ có phong cảnh đẹp, phong thủy tốt, yên tĩnh và tuổi tác của những người hàng xóm xung quanh cũng không quá lớn. Ban đầu nói sao Sầm Vân cũng không đồng ý chôn Cố Tư ở Thượng Hải. Cuối cùng Cố Sơ nói: Dì, Tư Tư rất thích Thượng Hải.
Cố Tư từng nói với cô: Chị, sau này em tốt nghiệp, nhất định sẽ lên Thượng Hải…
Nó cũng từng hỏi cô: Vì sao em không được quay lại Thượng Hải?
Có cô ở Thượng Hải, Tư Tư sẽ không cô đơn.
Ngày tổ chức tang lễ, trời mưa rất to,
những hạt mưa rơi xuống nhưng phiến lá, rồi trút xuống mặt đất. Cố Sơ
mua hết cúc trắng của một cửa hàng, La Trì lại mua hết hoa hồng trắng ở
khắp các tiệm hoa tại Thượng Hải, bày dọc con đường trước mặt dẫn tới
ngôi mộ, tựa như chúng đã nhởn nhơ rong chơi, những cánh hoa trắng tinh
khiết bung nở giữa cơn mưa tầm tã.
La Trì nói, lúc trước anh ấy tặng hoa
hồng đỏ cho Cố Tư, con bé nói với anh ấy sau này cứ tặng nó hoa hồng
trắng. Anh ấy hỏi vì sao, Cố Tư trả lời: Vì chị em rất ghét hoa hồng đỏ, chị em mà ghét là em sẽ ghét.
Thứ ở trong dạ dày của Cố Tư cuối cùng trở thành vật chứng hùng hồn để bẻ quặt Hà Nại.
Trước khi bị bắt cóc, nó luôn giữ một
chiếc bút ghi âm kiểu nhỏ trong túi, bên ngoài trông giống USB, rộng
chưa tới 1cm nhưng dài khoảng chừng đó. Chiếc bút ghi âm đó của một
người bạn cùng phòng ký túc, vì quần áo không có túi nên đã để tạm chỗ
nó.
Trong đó đã ghi lại một cuộc nói chuyện
giữa đám bắt cóc và Hà Nại, có lẽ sau khi bị bắt lên xe, trong tình thế
cấp bách, Cố Tư đã bật lên. Ngoài ra còn ghi chép cuộc nói chuyện lén
lút giữa Ben và nó, những tiếng chuẩn bị vũ khí, đi qua đi lại của đám
bắt cóc.
Cố Tư hỏi rõ tình hình từ phía Ben. Ben
nghĩ rằng Cố Tư cũng liên quan tới phòng thực nghiệm nên kể hết đầu đuôi cho nó. Thông qua lời kể của Ben, cảnh sát được biết thật ra Hà Nại
chính là kẻ đầu sỏ. Thứ thuốc hắn cho Tiền Hào, Lưu Xuyên và mọi người
sử dụng vốn không phải phương thuốc của nhà họ Cố, hắn đã thay đổi
phương thuốc, thứ được thay đổi trong mắt Ben lại là một loại thuốc độc
cực nguy hiểm, có thể khiến cả thần kim và hệ thống tim mạch chịu tổn
thương. Nhưng Hà Nại không ngừng lại, hắn lén lút giải quyết thi thể, cụ thể những thi thể kia đi đâu về đâu Ben không nắm rõ. Anh ta chỉ biết
Lục Chấn Dương rất tin tưởng Hà Nại, hắn là người chịu trách nhiệm trong phòng thực nghiệm, những người khác cũng chỉ nghe lệnh hắn.
Hà Nại in ký hiệu lên cơ thể những người thử thuốc, rõ ràng đã biết họ nảy sinh hoang tưởng trong quá trình sử
dụng nhưng không dừng lại, ngày nào cũng ghi chép. Ben nói, Hà Nại gọi
phương thuốc này là “Vu Linh”, còn những người kia gọi hắn là “Vu Linh”. Sau này Ben phát hiện ra, định tố cáo với Lục Môn nhưng ý của Hà Nại
là: Đây là những thứ Lục Môn cần, còn cảnh cáo anh ta im miệng, dù sao
cũng là chuyện dính dáng tới mạng người, Ben cũng muốn thêm một chuyện
chi bằng bớt một chuyện.
Cuối cùng Cố Tư đã nuốt bút ghi âm vào bụng, chắc vì lúc đó cấp bách, con bé không thể không làm vậy.
Cảnh sát lấy được chứng cứ, khi thẩm vấn Hà Nại, hắn cũng khai nhận không kiêng dè. Hắn thừa nhận mình muốn trả
thù nhà họ Lục, còn nhấn mạnh rằng có đạt được mục đích hay không không
còn quan trọng. Về vụ tai nạn của Ngải Hân, hắn nhận do mình làm, ban
đầu chỉ muốn khiến Lục Bắc Thần chú ý, nhưng hắn không ngờ anh lại bị
thương và đưa sang Mỹ, ngắt ngang kế hoạch trả thù của hắn.
Khi hỏi tới những chuyện khác, ví dụ như những cuộc điện thoại gọi cho La Trì rồi việc phòng thí nghiệm của Lục
Môn bị vạch trần, và vì sao Ben bỗng dưng xuất hiện, có liên quan gì tới hắn hay không, hắn chợt cười rất quái dị, nói với cảnh sát: Bất luận có phải tôi làm hay không thì kiếp nạn của Lục Môn cũng sắp tới rồi!
Cảnh sát tiếp tục hỏi, hắn lại không nói gì nữa.
Nhưng xét về tội danh cũng đã đủ khiến
hắn nạp mạng. Khi đó nhận được lời khai của Hà Nại, La Trì hận tới đỏ
sọng hai mắt, định rút súng bắn chết hắn ngay tại chỗ.
Sau khi mọi việc được định, Hà Nại không thoát khỏi án tử hình.
Nhưng hắn cũng đã kéo được người vô tội cùng chết chung với hắn.
Nước mưa gột sạch tấm bia mộ, cả đoàn người trầm mặc không nói một lời.
Cố Sơ ngồi trước mộ, chỉ cần ảnh của Cố
Tư bị nước mưa xóa nhòa, cô lại giơ tay lên lau sạch, hết lần này tới
lần khác. Lục Bắc Thần đứng bên cạnh cô, che ô cho ô, nhìn cô mà xót
lòng.
Phía sau là những tiếng nghẹn ngào, của Sầm Vân, của bạn bè, và tiếng khóc rấm rứt của Hứa Đồng.
Cố Sơ không khóc, gương mặt cô chỉ ướt nước mưa.
Lục Bắc Thần ngồi xuống, nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô, khẽ nói: “Sơ Sơ, muốn khóc cứ khóc đi, đừng kìm nén”.
Cố Sơ lắc đầu, lẩm bẩm: Tư Tư từng nói,
nó thích nhìn em cười, không muốn thấy em…” Còn chưa kịp nói nốt chữ
khóc, nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống, ngay sau đó một tiếng khóc
xé ruột xé gan đã không thể kìm nén được nữa.
Tư Tư không còn nữa, cô cũng chẳng còn lý do để ép mình không được khóc.
Ngày ấy năm ấy, bố mẹ qua đời, Cố Sơ không rơi một giọt nước mắt nào. Cố Tư hỏi cô: Chị ơi, nếu có một ngày cả em cũng không còn thì sao?
Vậy thì chị nhất định sẽ chôn em ở nơi mà em thích nhất rồi khóc rất đau lòng.
Cố Tư bèn ôm lấy cô và nói: Em sẽ không để chị khóc đâu, em thích nhìn chị cười.
…
Tư Tư, chị đã đưa em tới nơi mà em
thích nhất, nhưng em đã nuốt lời. Bây giờ chị khóc, em có nhìn thấy
không? Em đã để chị khóc rồi… gào khóc.
Lục Bắc Thần thu chặt cánh tay lại, kéo cô vào lòng, mặc cho nước mắt cô tuôn chảy thành sông.
Mưa càng lúc càng dữ dội, giống như Cố Tư cũng đang rơi lệ cùng cô.
…
La Trì thường xuyên tới đây, những người trông coi nghĩa trang vừa nhìn thấy anh là nhận ra ngay, chưa cần anh
lên tiếng đã mở lối. Mỗi lần tới, La Trì lại ôm theo một bó hoa hồng
trắng, chưa bao giờ là hoa cúc. Anh đỗ xe trong bãi rồi đi bộ từng bước, từng bước.
Sau khi gặp Cố Tư, anh dọn dẹp cho cô cỏ dại xung quanh trước, dù trước đó đã được nhân viên vệ sinh dọn qua,
anh vẫn muốn tự tay làm lại một lần. Anh lau bức ảnh của cô tới mức
không thể bóng hơn được nữa rồi trò chuyện với cô. Ngồi trò chuyện là sẽ nói rất lâu, có lúc tới khi trời tối mịt, có lúc tới khi Cục gọi điện
tới giục giã.
Hôm nay anh ấy lại tới, vẫn ôm theo bó
hoa hồng trắng. Anh mở lớp giấy bọc, bẻ từng cành hoa, ngón tay rướm máu mà cũng không biết. Những đóa hoa trắng e ấp được bày trên mộ trông rất đẹp.
Anh mỉm cười, giơ tay lên mới nhìn thấy tay mình chảy máu. Sợ làm bẩn ảnh cô, anh vội chùi đi rồi mới vuốt ve lên mặt cô.
Anh nói: Tư Tư, đừng sợ, anh sẽ mãi mãi ở bên em…
Tư Tư ở trong ảnh, mỉm cười thật tươi…