Chẳng mấy chốc đã có tiếng bước chân từ
trên tầng hai đi xuống, vừa đi vừa nói: “Tôi thấy chắc là có kẻ đùa ác
thôi, đừng lo lắng”.
“Cảnh sát Từ, dù có là trò đùa ác ý cũng phải điều tra chứ, chỗ tôi còn bao nhiêu là khách.” Chị Dao cất giọng sốt sắng.
“Có chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu. Vả
lại, nhà khách lại không có ai bị thương, lấy đâu ra máu chứ? Không phải đùa ác ý thì là cái gì?” Trong lúc ấy, cảnh sát Từ đã đi xuống nhà,
quát lên với mọi người: “Yêu cầu mọi người hợp tác làm một bản lấy lời
khai”.
Lúc này, Lục Bắc Thần hút xong điếu
thuốc cũng đã trở vào, nghe Tiểu Vương hỏi cảnh sát Từ: “Vết máu trên
tường xử lý thế nào ạ?”.
Cảnh sát Từ đáp: “Không có quá nhiều giá trị tham khảo. Haizz, lát nữa cô dọn dẹp đi là được”. Anh ta quay lại nói với chị Dao.
Lục Bắc Thần bước lên, chau mày: “Tốt nhất mọi người nên lấy vết máu trên tường về làm hóa nghiệm”.
“Cậu cho là máu người?” Cảnh sát Từ bước lên quan sát anh một lượt rồi hỏi.
“Không, là máu động vật.”
“Nếu không phải máu người thì còn cần
hóa nghiệm sao?” Cảnh sát Từ nói xong, thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc bèn hắng giọng: “Ý của tôi là nhân lực trên thị trấn có
hạn, còn phải điều pháp y từ trong thành phố ra, sau đó cậu lại bắt pháp y đi mấy tiếng đồng hồ mang theo mẫu máu trở về thành phố làm hóa
nghiệm?”.
Lục Bắc Thần cười lạnh: “Thế là… kết án qua loa?”.
“Tôi không hề nói vậy, đồng chí này, tại sao cậu lại cho là như thế?” Cảnh sát Từ không vui, quắc mắt lườm anh:
“Cậu không phải cảnh sát nhân dân, không hiểu được sự phức tạp trong
công việc của chúng tôi. Vết máu kia vừa nhìn đã biết là trò đùa ác ý.
Nếu muốn hại ai đó, liệu có in đơn giản một vết máu lên đó hay không?”.
“Vậy được, đồng chí cảnh sát, xin anh hãy nói cho tôi biết ai đang bày ra trò đùa này?” Lục Bắc Thần dồn ép.
“Kẻ đứng phía sau là ai tôi nhất định sẽ điều tra, chẳng phải đang lấy lời khai của mọi người đây sao?” Cảnh sát Từ phát hoảng vì ánh mắt của anh rồi lại nghĩ sao mình có thể hốt hoảng vì một du khách được bèn đứng thẳng người, “Nếu có kẻ giở trò, chắc
chắn chỉ nằm trong số mấy người thôi”.
“Này, sao anh có thể nói vậy chứ…” Chỉ đạo mỹ thuật của Tòa soạn không vui, là thanh niên nên khó mà kiềm chế được.
Cảnh sát Từ còn chưa kịp nói gì, Tiểu
Vương đã bắt đầu hào sảng lên tiếng: “Chúng tôi có nói rằng sẽ không
điều tra nữa sao? Tất cả yên lặng đi!”.
Cậu thanh niên kia tức giận đập đồ: “Cái quái gì không biết!”.
Tiểu Vương nhiệt tình hăm hở, đang định
truy cứu cậu thanh niên kìa vì mắng chửi người thì bị cảnh sát Từ ngăn
lại, anh ta chau mày: “Đông đủ tất cả mọi người chưa?”.
Lăng Song cũng rất bực bội, nhưng dẫu
sao cũng đang ở địa bàn của người khác nên đành kìm nén. Cô ấy khó chịu
đáp: “Có hai đồng nghiệp còn chưa về”.
“Đi đâu rồi? Đi lúc nào?”
“Tôi không biết.” Lăng Song buông một câu.
Cảnh sát Từ cười phá lên: “Nhè đúng lúc này mà biến mất, e là cảm thấy nhột”.
“Anh cảnh sát, các anh kết luận không cần chứng cứ ư?” Kiều Vân Tiêu uể oải dựa vào bàn café, uể oải nói.
Khóe miệng cảnh sát Từ chợt giật giật. Anh ta không lý luận với Kiều Vân Tiêu, vỗ vai Tiểu Vương, “Lấy lời khai cho mọi người”.
Lục Bắc Thần đi thẳng lên gác.
“Đứng lại!” Cảnh sát Từ quát: “Cậu kia đi đâu vậy?”.
Lục Bắc Thần đứng ở chân cầu thang, quay người lại nói với thái độ cực kỳ lạnh nhạt: “Thưa cảnh sát, con người có ba thứ gấp”.
“Đi đi, đi đi, xong rồi xuống ngay!”
…
Tới tận khi mọi người đã lấy lời khai
xong, Trình Diệp và Phương Tử Hân vẫn chưa quay về, di động luôn trong
tình trạng không thể liên lạc được. Nơi này sóng yếu, mất liên lạc là
chuyện thường tình. Nhưng Lăng Song rất sốt ruột, sau khi đích thân gọi
mấy cuộc vẫn không được bèn vội vàng đi tìm cảnh sát Từ, nói rằng hai
đồng nghiệp của mình đã mất tích.
“Chính là hai đồng nghiệp mấy người vẫn đang tìm?” Cảnh sát Từ nhìn chăm chăm vào bút lục, không ngước mắt lên.
“Vâng.”
“Quá 24 tiếng đồng hồ chưa?”
“Dĩ nhiên là chưa, nhưng nơi này hẻo lánh như thế, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Lăng Song sốt ruột.
“Chỉ cần chưa vượt quá 24 giờ…” Nói tới
đây, cảnh sát Từ bắt gặp ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn mình chằm chằm bỗng
im bặt, ho vài tiếng rồi nói: “Tiểu Vương, ghi chép lại danh tính, đặc
điểm nhận dạng của người mất tích”.
Trong lòng anh ta cảm thấy khó hiểu.
Đúng là gặp ma rồi, mình là cảnh sát kỳ cựu, sao lại bị một gã thanh
niên trấn áp? Rất lâu sau, anh ta tự giải thích với chính mình: Cậu ta
quá nhiều chuyện, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cứ ghi chép
lại rồi tính.
Trong lúc Tiểu Vương làm việc ghi chép,
di động của cảnh sát Từ kêu liên hồi. Sau khi anh ta nghe máy, có cảm
giác người ở đầu kia đang vô cùng thúc giục, anh ta lập tức thay đổi
thái độ: “Vâng, vâng, tôi và Tiểu Vương sẽ qua ngay, dạ…”.
Anh ta cất di động đi, thái độ lại trở về như cũ: “Tiểu Vương, bên này tạm ổn rồi, đi thôi!”.
“Ấy, cảnh sát Từ, thế nào là bên này tạm ổn rồi?” Chị Dao thấy anh ta định bèn vội vàng tiến lên ngăn cản: “Nhà
khách của tôi có chuyện gì anh còn chưa điều tra rõ ràng mà”.
Cảnh sát Từ ít nhiều cũng nể mặt chị
Dao: “Nhà khách của cô chỉ gặp chút chuyện nhỏ thôi, vừa không mất đồ
vừa không mất mạng, chỉ là không biết đã đắc tội với kẻ nào để nên nông
nỗi này. Còn về hai người mất tích, chẳng phải cô có điện thoại của tôi
sao? Có động tĩnh gì lập tức gọi cho tôi, tôi sẽ cử cảnh sát tới”.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì nữa, trên kia còn có vụ án lớn kìa.” Cảnh sát Từ căng thẳng, gạt tay chị ta ra: “Nếu có thể, tôi thật sự muốn ở lại đây giải quyết việc của mấy người, ai muốn chạy
lên cái bản Tây đen đủi đó chứ? Tiểu Vương, mau đi lấy xe, đi thôi, đi
thôi”.
Chị Dao không kịp giữ anh ta lại, cảnh
sát Từ đã dẫn Tiểu Vương đi mất, khiến chị ta tức giận, giậm chân bình
bịch, gào lên về phía cửa: “Lão Từ chết tiệt, xem lần sau anh còn dám
đến nhà khách của tôi uống rượu không, tôi mà còn ngọt nhạt với anh thì
không phải do mẹ tôi sinh ra!”.
Cố Sơ nói thầm với Lục Bắc Thần: “Nhìn thấy cảnh sát Từ, em nhớ La Trì quá”.
Lục Bắc Thần nắm lấy tay cô, không đáp mà nói một câu: “Đi thôi”.
Cố Sơ sững người.
Hai người nhân lúc mọi người còn đang
hoảng sợ nghiên cứu chuyện bản Tây để rời khỏi nhà khách, loáng thoáng
nghe thấy Lăng Song nói: “Tôi biết mọi người sợ hãi nhưng phải tìm được
Trình Diệp và Phương Tử Hân chúng ta mới có thể đi được…”.
Nhân lúc hỗn loạn, Kiều Vân Tiêu theo
Lục Bắc Thần ra ngoài cửa, Lục Bắc Thâm chứng kiến hết toàn bộ hành động của Kiều Vân Tiêu, không hề ngăn cản.
…
Đây là lần đầu tiên Cố Sơ tới bản Tây,
vì Hướng Trì từng dặn dò bọn họ, không có anh ta dẫn dắt, không một bác
sỹ, y tá nào được tự động vào đây. So với khu Tạng, bản của người Mộc
Nhã, người Khương mang theo cảm giác nguyên sơ phong phú thì bản Tây có
thể được coi là “cảnh đào nguyên” vượt trên thế tục. Sở dĩ gọi như vậy
là vì xe đi tới một ngã rẽ nhất định thì không thể đi tiếp được nữa. Cả
một rừng đào trước mắt, bầu không khí ở đây khác hẳn bình nguyên, thế
nên giờ đang là mùa hoa đào nở rộ. Gió thổi qua, cánh hoa lác đác rụng
xuống khiến Cố Sơ nhớ tới đoạn “Bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực
rỡ” trong Đào hoa nguyên ký của Đào Uyên Minh. Giữa rừng đào
xuất hiện một con đường nhỏ, xem ra đây là đoạn đường bắt buộc phải đi
qua, nếu không ngoài xe họ ra, ở đây đã chẳng đỗ nhiều xe cảnh sát đến
thế.
Chẳng bao lâu sau lại có thêm hai chiếc
xe nữa. Đó là Kiều Vân Tiêu. Anh ấy xoay vô lăng, gọn gàng đỗ xe cạnh xe bọn họ. Lục Bắc Thần không hề cảm thấy lạ khi anh ấy bám theo họ, sau
khi anh ấy bước lên, anh hờ hững nói một câu: “Cậu chủ Kiều cũng thích
hóng chuyện thật”.
“Như nhau cả thôi.”
Cố Sơ không muốn thấy họ cãi nhau bèn kéo Lục Bắc Thần đi: “Đi thôi, đi thôi”.
Người ta hay nói sâu trong đào nguyên sẽ có một căn nhà, nhưng bản Tây thì khác, hết rừng đào lại là một rừng
mai, hoa mai nở sớm hơn hoa đào, nghĩ cũng đủ biết lúc hoa mai nở rộ,
cảnh tượng ở đây sẽ đẹp đến nghẹt thở. Loáng thoáng có tiếng nước róc
rách, men theo tiếng nước mà đi, trong rừng có một lối ra, đâm xuyên
qua, trước mắt sẽ vô cùng rộng mở. Cố Sơ hoàn toàn không thể ngờ cảnh
tượng mà mình nhìn thấy lại là một cổ trấn, vòng quanh núi, cảnh đẹp như tranh vẽ. Một dòng suối thanh mát chảy ngang qua cổ trấn. Từ xa đã có
thể nhìn thấy một cổng chào rất cao kiểu cổ, trên cổng chào khắc hình đồ đằng quỷ núi không thể quen thuộc hơn. Phía sau cổng chào là một căn
nhà được xây dựa vào núi, theo phong cách thời Minh Thanh với góc cong,
tường xám, hắt bóng xuống núi rừng xanh mát. Mặt hồ rất rộng, trên đó có những chiếc cầu vắt ngang qua với đủ mọi dáng hình. , những con đò trúc hai bên bờ như càng tôn thêm vẻ đẹp cho mặt hồ.
Họ đi men theo bờ hồ, dưới chân là con
đường trải đá cuội, có lẽ đã được đôi chân của lữ khách hàng ngàn năm
bào mòn, góc cạnh không chút sắc nhọn, khi giẫm lên tạo cho người ta cảm giác cực kỳ thoải mái. Đúng lúc hoàng hôn, ánh tịch dương lấp ló giữa
những mái nhà, ánh sáng mông lung ấy như trùm lên thôn bản một lớp vải
sa mỏng tang. Cố Sơ cảm thán về sự chất phác, sơ cổ, yên ắng và thanh
bình của nơi đây, chẳng trách ai cũng nói bản Tây phong cảnh đẹp, tới
rồi mới thấy danh bất hư truyền.
Chỉ có một điều cô không hiểu, đây rõ
ràng là cổ trấn, vì sao người ta lại gọi nó là “bản”? Quan trọng hơn là, so với sự đơn sơ của những bản khác, nơi đây rõ ràng chỗ nào cũng toát
lên văn hóa Trung Nguyên. Hoa mai, hoa đào đều là những loài hoa thanh
cao mà người người yêu quý. Nếu mọi người ở đây đều là người miền núi cổ hủ thì sao lại có thẩm mỹ đến vậy? Rồi liên tưởng tới tộc trưởng Vương
lúc trước từng gặp mặt, nhìn ông ta kiểu gì cũng không giống một người
có văn hóa.
Giờ này nhà nhà đều mù mịt khói bếp,
trong bầu không khí mỏng manh lại vương vấn mùi củi bếp và cơm canh,
chẳng có chỗ nào giống một địa điểm vừa xảy ra một vụ án nghiêm trọng.
Nhưng đi mãi, đi mãi cô bỗng thấy bất ổn. Giờ này đúng là nhà nào cũng
đang cơm nước nhưng nơi đây lại quá yên ắng, giống như họ đang nấu cơm
thì bất ngờ xảy ra chuyện gì khiến họ phải bỏ dở, rời đi hết vậy. Không
có tiếng trẻ nhỏ nô đùa, không có tiếng người lớn nói chuyện…
Cố Sơ chợt rùng mình, nhớ tới truyền
thuyết của bản Tây, họ chưa được tộc trưởng cho phép đã xông vào như
vậy, liệu có thật sự đắc tội với… quỷ núi không? Cô vô thức bắt lấy tay
Lục Bắc Thần, cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh cô mới yên tâm.
Họ lại đi bộ khoảng mười mấy phút nữa,
tới tận cuối đường mới rẽ, đột nhiên phát hiện thấy có bóng người, Cố Sơ suýt nữa thì hét toáng lên. Nhưng niềm vui nhanh chóng bị sự sửng sốt
lấn át. Dường như toàn bộ người dân trong bản Tây đều tập trung ở đây.
Nó giống như một khoảnh đất trống rộng lớn, từ xa không thể nhìn rõ, chỉ có thể một chiếc cột cột cao cao được dựng lên. Trên cột treo đồ đằng
của quỷ núi, còn có bộ xương đầu dê và một tấm da sói, giống hệt phong
cách của Cống Tốt.
Ba vòng người đông đúc nhưng không ai
dám nói to, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng rì rầm, nhưng nhanh chóng bị
một tiếng hô dài khuất lấp: Chúng con kính cẩn trước thần núi, mong Ngài tha thứ cho chúng con…
Lục Bắc Thần cảm thấy kỳ lạ bèn rảo bước chân. Cố Sơ được anh nắm tay gần như chạy bước nhỏ. Tới khi đám đông
được gạt ra, họ mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Dưới cây cột cao
có một người mặc chiếc trường bào màu sắc sặc sỡ, khuôn mặt cũng được
bôi vẽ như bảng pha màu, đầu cắm lông chim, hai tay mở rộng, quỳ rạp
dưới đất, sau đó hét to lên trời câu nói vừa rồi. Cố Sơ ngỡ ngàng, lẽ
nào đây chính là thầy phù thủy trong truyền thuyết?
Lục Bắc Thần không có hứng thú với mọi
thứ trước
mắt. Ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại trên người tộc trưởng
Vương ngồi gần đó. Ông ta ngồi chếch, mặc quần áo kiểu Trung Quốc cổ, im lặng nhắm mắt. Sau lưng ông ta có vài cảnh sát, người nào người nấy đều sốt sắng. Đúng lúc này, người “làm phép” kia đã xong việc. Từ trong đám đông có một người đàn ông khoảng trên ba mươi tuổi, gầy nhẳng, làn da
hơi đen, hai mắt trắng dã như cá chết, mặc chiếc áo khoác màu xanh ngọc
cùng chiếc quần đen. Anh ta đi tới dưới chiếc cột, nói với đám đông:
“Quỷ núi đã nổi giận nên sẽ trừng phạt người nào không biết phép tắc,
mọi người nhìn thấy cả rồi đấy!”.
Mọi người sợ hãi.
Thầy phù thủy giơ cao tay lên, ngước mắt nhìn bộ da sói trên cột, nói về phía dưới: “Chỉ thị của quỷ núi là
không được phép lên núi!”.
“Đúng đấy, mấy người mau đi đi, quỷ núi nổi giận rồi. Nếu còn không đi mấy người sẽ bị trừng phạt!”
“Đúng vậy, chúng tôi không cần cảnh sát, đi nhanh đi!”
Đám đông bỗng chốc bừng bừng phẫn nộ.
Lục Bắc Thần nhìn thấy một trong số
những cảnh sát bước lên nói chuyện với tộc trưởng Vương, tiếng của đám
đông quá to khiến anh không nghe rõ người kia nói gì, chỉ thấy người ấy
ra sức chỉ tay lên núi, nét mặt sốt sắng. Tộc trưởng Vương mở mắt ra,
giây phút ông ta đứng dậy, mọi người lập tức im bặt, đủ để thấy uy quyền của ông ta tại đây. Ông ta nhìn về phía thầy phù thủy, thầy phù thủy
lắc đầu, ông ta bèn quay đi, lần này nhắm thẳng vào Lục Bắc Thần.
Thật ra anh cũng không định né tránh.
Khi ba người họ len vào đám đông, xung quanh đã có người chỉ chỉ trỏ
trỏ, rõ ràng vì từ cách ăn mặc đến diện mạo của họ đều khác người ở bản
Tây. Lúc bấy giờ người đàn ông trẻ tuổi mới nhận ra có người ngoài đột
nhập, anh ta lao về phía họ. Cố Sơ sợ đôi mắt của người đàn ông đó, giật mình trốn vội sau lưng anh. Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu không ai nhúc nhích, để mặc cho anh ta bước tới chất vấn.
“Mấy người là ai?”
Đám đông như nước thủy triều đồng loạt
dạt về một phía, xì xào bàn tán. Lục Bắc Thần nói thẳng: “Có hai vị
khách ở Phong Nguyệt Cổ Đạo bị mất tích. Tôi nghĩ chắc chắn có liên quan tới bản Tây”.
Anh ta chau mày, “Người của các người
mất tích vì sao lại tới đây tìm? Nếu mất tích ở chỗ chúng tôi thì cũng
là tự làm tự chịu!”.
Kiều Vân Tiêu khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn Lục Bắc Thần, “Xem ra ở nơi này, văn hóa xã giao cậu quen dùng trong xã hội văn minh không linh rồi”.
Anh chàng kia liếc xéo Kiều Vân Tiêu, anh ấy lập tức tỏ rõ ý tứ: “Tôi chỉ tới đây cho vui thôi”.
Anh ta vừa định nổi xung lên thì tộc
trưởng đi đến. Ông ta ôn hòa hơn anh chàng kia rất nhiều, rõ ràng là
nhận ra họ: “Nếu bạn bè mất tích thì nên tìm cảnh sát giúp đỡ, đây không phải là nơi mấy người được tới”.
“Nghe rõ chưa, đi nhanh đi!” Anh chàng kia nhăn mặt.
“Nếu tôi đoán không nhầm, trên núi Tây
Nại có án mạng phải không?” Lục Bắc Thần không có ý định đi. Anh nhìn
thẳng vào mặt tộc trưởng Vương: “Chúng tôi chỉ muốn biết người xảy ra
chuyện có phải bạn bè của chúng tôi hay không”.
Tộc trưởng Vương chợt biến sắc, lát sau
bèn thở dài: “Núi Tây Nại đích thực có chuyện xảy ra, nhưng có phải bạn
bè của mấy người không thì tôi không rõ. Còn nếu mấy người muốn điều tra rõ ràng thì không được.”
Nói tới đây, ông ta quay sang Kiều Vân
Tiêu, “Tổng giám đốc Kiều, thật xin lỗi, tôi biết cậu vẫn luôn muốn mảnh đất trên núi Tây Nại, tiếc là quỷ núi đã giận nên bản Tây chúng tôi
tuyệt đối không bán”.
Kiều Vân Tiêu đi theo là có mục đích của anh. Cố Sơ cũng biết từ lâu anh ngàn dặm xa xôi tới là vì chuyện khai
thác núi Tây Nại, xem ra muốn tiến quân trước tiên phải được tộc trưởng
Vương đồng ý, bất luận là anh ấy hay Lục Bắc Thần. Có điều, lời Lục Bắc
Thần nói khiến cô có phần lo lắng. Cô không biết anh thật sự phán đoán
được việc Trình Diệp và Phương Tử Hân gặp nạn hay chỉ muốn được lên núi
thăm dò. Dù sao thì cảnh sát Từ vừa đi khỏi cũng đã tiết lộ một tin động trời: Trên núi Tây Nại có án nghiêm trọng, mà với họ, vụ án gì có thể
coi là nghiêm trọng? Án mạng!
Cô thầm cầu nguyện trong lòng, tuyệt đối đừng là Trình Diệp và Phương Tử Hân.
Lời qua tiếng lại như vậy, cảnh sát cũng đã nhìn thấy họ, có thể trông thấy sếp của cảnh sát Từ đứng trong đám
đó, bèn ra lệnh cho cảnh sát Từ giải quyết. Anh ta nhìn thấy Lục Bắc
Thần thì co vòi lại, dẫn Tiểu Vương vòng qua đám đông bước lên, dè dặt
nói: “Sao lại là mấy người thế? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Vụ án của nhà khách tôi sẽ giải quyết, bạn của mấy người tôi cũng sẽ tìm kiếm,
còn theo tới đây làm gì?”.
Sắc mặt Lục Bắc Thần lạnh đi, “Nếu trên
núi đã có vụ án nghiêm trọng xảy ra, với tư cách là cảnh sát lại chần
chừ đứng đây, lẽ nào các anh không biết muộn một phút hiện trường cũng
có thể bị hủy hoại sao?”.
Một lời chất vấn tuy hờ hững nhưng bén
nhọn khiến cảnh sát Từ sững người, nghẹn lời một lúc lâu. Vẫn là Tiểu
Vương cứu vãn lại hình ảnh của cảnh sát, trừng mắt với Lục Bắc Thần:
“Cảnh sát giải quyết vụ án kiểu gì không cần mấy người chen ngang, nơi
này không phải là nơi mấy người có thể đến được, đi mau!”.
Lúc ấy cảnh sát Từ mới hoàn hồn trở lại, chau mày, liếm môi: “Mấy người không có kiến thức cơ bản phải không?
Nếu trên kia có án mạng thì các người càng không được vào”.
Lục Bắc Thần quét mắt một vòng qua các
cảnh sát, sau khi nhìn xong anh đã tự có câu trả lời. Hai chiếc xe, bảy
cảnh sát đều ở đây. Anh cười khẩy, “Dựa vào mấy người hả? Nực cười!”.
“Anh có ý gì?” Tiểu Vương không vui,
“Không dựa vào chúng tôi chẳng nhẽ dựa vào anh? Đây không phải là nơi
vung tiền của đám giàu có các người đâu!”.
Trong lúc ấy, tộc trưởng Vương vẫn âm
thầm quan sát Lục Bắc Thần. Ông ta nhận ra chàng trai trước mặt tuy điềm đạm nhưng ẩn chứa một sự sắc bén, không đơn giản chỉ là kẻ nói khoác.
Nhìn người phải nhìn vào mắt, trong ánh mắt người ấy có một thứ gọi là
bình tĩnh, từng câu từng chữ không hề giống một kẻ vô cớ sinh sự. Người
này không đơn giản! Hơn nữa, có thể cùng Kiều Vân Tiêu ra vào chắc chắn
không phải người thường.
Nghĩ một lát, ông ta bước lên, thái độ
vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Cậu nhất định phải hiểu rõ một điều, mỗi thôn bản ở Cống Tốt đều có quy tắc của riêng mình, quy tắc của bản Tây được
truyền từ đời này qua đời khác, chúng tôi cũng tuân thủ đời đời kiếp
kiếp, sao có thể làm trái được?”.
Lục Bắc Thần rướn môi, “Xem ra người dân trong thôn đều ở đây cả, vậy tôi có thể hiểu ra một khi trên núi có án
mạng thì người xảy ra chuyện nhất định là người ngoài tộc không? Người
trong tộc thì không nói làm gì nhưng nếu là người ngoài tộc, e rằng tộc
trưởng có giấu giếm cũng không được. Lỡ như đó thật sự là người của
chúng tôi, vậy thì khi cần thiết, chúng tôi sẽ dùng cách của chúng tôi
để điều tra”.
“Anh đang uy hiếp chúng tôi?” Người đàn ông ba mươi tuổi kia không vui, quát lên.
Lục Bắc Thần tỏ ra ung dung: “Không thể
coi là uy hiếp, dính líu tới mạng người là rất phiền phức. Một bản Tây
đang yên đang lành bị chụp mũ là có tội phạm thì rắc rối lắm, một khi bị ô danh thì cho dù quỷ núi có xuất hiện cũng vô ích”.
“Anh…”
Tộc trưởng Vương giơ tay ngắt lời, ngước mắt lên nhìn anh, bất ngờ hỏi: “Mấy người rốt cuộc là ai?”.
“Du khách.”
Nỗi hồ nghi dâng lên trong ánh mắt tộc
trưởng Vương, có lẽ đang thăm dò tính chân thực trong câu nói của anh,
ông ta cứ thế im lặng khoảng nửa phút rồi quay đầu nói với cảnh sát Từ,
“Mấy người lên núi đi!”.
“Cậu!” “Mắt trắng dã” không thể tin nổi, “Quỷ núi không cho phép!”.
Thì ra hai người này là chú cháu.
Cảnh sát Từ mắt tỏa sáng, liên tục cảm
ơn. Tộc trưởng Vương quay người bỏ đi, buông một câu: “Giang Nguyên,
cháu đích thân đưa cảnh sát lên núi!”.
Có thể thấy “mắt trắng dã” rất không cam tâm nhưng không thể làm trái lời tộc trưởng, đành ỉu xìu dẫn đường.
Cảnh sát Từ lập tức báo cáo với sếp. Người sếp kia nhìn Lục Bắc Thần từ
xa, ánh mắt đăm chiêu nhưng có lẽ vì tình hình gấp gáp nên không nghĩ
được nhiều, chỉ xua tay cho đám người kia lên núi.
Cảnh sát Từ chặn Lục Bắc Thần lại, nhưng thái độ đã khá hơn vì họ giúp cảnh sát được lên núi: “Bây giờ là lúc
cảnh sát phá án, mấy người quả thực không tiện lên đó. Xin hãy thông cảm cho. Cậu yên tâm, một khi có tin tức của bạn cậu tôi sẽ thông báo
ngay”.
Cố Sơ thầm kéo tay anh, cô sợ anh ngang
bướng rồi dữ với cảnh sát. Cũng may Lục Bắc Thần không có quá nhiều phản ứng. Cảnh sát Từ nói xong câu ấy là đi ngay, Tiểu Vương vẫn còn giương
oai giễu võ, bổ sung một câu: “Ba người mau về đi. Vẫn câu đó thôi, đừng có cản trở cảnh sát chúng tôi làm việc”.
Lục Bắc Thần liếc nhìn ngọn núi rồi khẽ nói một câu: “Chúng ta về nhà khách”.