Bờ môi Lục Bắc Thần khẽ mím lại thành một đường sắc lẹm. Anh nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới rút ra một tờ giấy kê, viết một dòng địa chỉ lên đó rồi đưa cho cô: “Mau chuyển tới địa chỉ này.”
Cố Sơ cầm lên xem, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, trong lòng ít nhiều có chút hụt hẫng, đây không phải chữ của Bắc Thâm, tuy rằng Bắc Thâm tính tình có hơi tùy tiện nhưng nét chữ ngay ngắn, sạch đẹp. Người đàn ông trước mặt này trông thì trầm ổn sâu xa nhưng nét chữ lại gân cốt, thẳng thắn. Cô còn kỳ vọng điều gì chứ? Kỳ vọng anh chính là Bắc Thâm ư?
Đang mải nghĩ, cánh tay cô bỗng bị một người kéo mạnh một cái. Cố Sơ hoảng hốt, ngón tay buông thõng, tờ giấy rơi xuống đất.
Chính là gã đàn ông áo hoa lúc nãy, có lẽ cuối cùng đã tìm được cơ hội, hắn giữ chặt Cố Sơ, cười nói: “Em gái! Đến chỗ anh, em uống rượu với anh, anh bao hết số thuốc của em.”
Người đã uống rượu sức mạnh không hề nhỏ, kéo đến nỗi cánh tay Cố Sơ đau đớn. Cô cau mày: “Buông ra!”
“Em không muốn kiếm tiền sao? Vờ vịt cái nỗi gì!”
Ông chủ thấy thế chạy vội tới, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đại ca, em nó vẫn còn bé, anh làm vậy…”
“Cút ngay! Đừng để ông phải đập nát cái quán của mày ra đấy!” Gã áo hoa lớn tiếng phách lối: “Hôm nay ông quyết phải uống rượu cùng nó, để ông xem đứa nào dám nhiều lời?”
Cố Sơ giận đến tái mét mặt mày.
Lâm Gia Duyệt không nhìn nổi nữa, đứng dậy nói: “Anh là đàn ông, ức hiếp một cô gái thì giỏi giang nỗi gì chứ? Anh mau thả cô ấy ra, nếu không tôi báo cảnh sát đó.”
“Aiyo, ở đây vẫn còn một người đẹp nữa à?” Gã áo hoa cười lèm bèm: “Được thôi, anh ức hiếp cả hai em cũng được mà.” Nói rồi, hắn giơ tay sờ lên mặt Lâm Gia Duyệt.
Lâm Gia Duyệt sợ đến nỗi mặt biến sắc, đang định né tránh thì cổ tay của hắn bị một người siết chặt.
“Mày là ai mà thích lo chuyện bao đồng thế hả? Mau thả tao ra!” Gã áo hoa cố gắng dùng sức mấy lần nhưng cổ tay vẫn bị giữ chặt đến đau đớn, hắn giận dữ: “Mẹ mày, mày là đứa nào?”
Lục Bắc Thần không buông tay, ngược lại âm thầm gia tăng sức mạnh, làm gã kia đau đến nỗi kêu la oai oái, liên tục chửi thề. Lục Bắc Thần sát lại gần hắn ta, nói: “Mày quấy rối ai cũng được,
động vào người của tao… thì không được.” Dứt lời, anh hất mạnh tay, gã áo hoa đứng không vững, ngã sõng soài, vẫn còn ôm cánh tay kêu thét.
Cố Sơ ôm ngực, nhìn thấy cảnh ấy, bị dọa không hề nhẹ.
Lục Bắc Thần nhặt mảnh giấy dưới đất lên, lập tức xé nát rồi nhìn Cố Sơ: “Tôi đổi ý rồi, cần thuốc lá ngay tối nay, lấy hàng cho tôi.”
Cố Sơ nhìn anh, vô thức gật đầu.
Gã áo hoa nổi cơn tam bành, xông lên định vung nắm đấm về phía Lục Bắc Thần, nhưng nắm đấm còn đang giương lên, chần chừ chưa dám hạ xuống, một chiếc thẻ cảnh sát đã chặn trước mặt hắn.
“Định đánh cảnh sát?” Lục Bắc Thần lạnh lùng nói.
Gã áo hoa lập tức chịu trận, nắm đấm đờ ra giữa không trung một lúc lâu, sắc mặt cực kỳ khó coi. Đám bạn thấy vậy biết đã xảy ra chuyện ầm ĩ, vội chạy tới can ngăn, nói đỡ mấy lời với Lục Bắc Thần, ra sức giải thích rằng hắn ta uống quá chén. Ánh mắt Lục Bắc Thần giá lạnh, từ tốn buông một chữ: “Cút!”
Đám bạn vội vàng giữ chặt gã áo hoa. Hắn tuy không phục nhưng đương nhiên cũng không dám đánh cảnh sát, chỉ hằn học đáp lại một câu: “Làm cảnh sát thì ghê gớm à!”, nói rồi, ỉu xìu chuồn lẹ.
Trái tim của Lâm Gia Duyệt cuối cùng cũng được thả xuống, thầm nghĩ anh La Trì đó cũng trượng nghĩa lắm, cũng may đã đưa cho Lục Bắc Thần một cái thẻ cảnh sát giả để lừa người. Rồi chợt nhớ tới câu nói ban nãy của anh: Động vào người của tao… thì không được, con tim lại đập loạn nhịp. ‘Người của anh’ mà anh nói là ám chỉ cô sao? Trong lòng chợt dâng trào một cảm giác ngọt ngào.
Không cần báo cảnh sát, ông chủ đúng là cảm tạ vô cùng, liên tục nói với Lục Bắc Thần: Cảm ơn đồng chí cảnh sát!
Lục Bắc Thần không để tâm tới thái độ niềm nở của ông chủ, nhíu mày thầm quát lên một câu với Cố Sơ: “Lên xe với tôi, đi lấy thuốc!”