Khi vào tới bản Tây đã là sáu giờ, mặt
trời vẫn còn đung đưa trên đỉnh đầu, nơi đây muốn đợi mặt trời khuất núi còn mất hai tiếng đồng hồ nữa, vừa kịp để tới hiện trường vụ án. Tộc
trưởng Vương và cháu trai của ông ta, Giang Nguyên đã đợi ở cửa bản từ
sớm, phía sau còn có không ít dân bản. Thấy họ vào trong bản, không ít
người tỏ vẻ lo lắng và sợ hãi lộ liễu ra mặt, rồi thì thà thì thụt với
nhau.
Người nói chuyện với họ là Kiều Vân
Tiêu. Anh ấy bước lên chào hỏi tộc trưởng Vương, tộc trưởng Vương gật
đầu rồi ánh mắt quét một lượt về phía đám người đang đứng thành vòng
tròn sau lưng ông ta. Cố Sơ âm thầm quan sát tộc trưởng Vương, cứ cảm
thấy hôm nay trông ông ta khang khác so với hai lần gặp trước, dường như có chút do dự chuyện gì đó. Nếu so sánh thì biểu cảm của Giang Nguyên
là sự hoang mang rõ rệt, không hề che giấu. Anh ta quay đầu nhìn tộc
trưởng Vương, thấp giọng nói: “Cậu à, cậu phải suy xét thật cẩn thận,
một khi để bọn họ lên núi, chưa biết chừng quỷ núi sẽ trừng phạt cậu!”.
“Đúng đấy, tộc trưởng Vương, quỷ núi nhất định sẽ nổi giận…”
“Tộc trưởng, đám người này đã ảnh hưởng tới bản Tây của chúng ta, không thể để người ngoài vào núi nữa!”
Nếu là Thượng Hải hay một thành phố nào
khác, La Trì đã sớm mất hết kiên nhẫn mà nạt nộ những suy nghĩ hoang
đường của đám người này, sẽ phổ cập cho họ tính cần thiết của một xã hội pháp quyền. Nhưng nơi đây là Cống Tốt, là nơi có tín ngưỡng nguyên
thủy, lấy pháp luật ra để nói chắc chắn không thành công, điều này cũng
giống như việc bạn tới Lhasa, ngày nào cũng ra rả lý luận duy vật với
những người tôn thờ tôn giáo vậy, ngược lại, bạn sẽ bị coi là kẻ điên.
Nếu tộc trưởng Vương đã chấp nhận với
yêu cầu của Kiều Vân Tiêu thì lần này họ nhất định không mất công đi
lại. Tộc trưởng là thủ lĩnh tinh thần, sẽ không tùy tiện hứa hẹn gì đó.
Quả nhiên, tộc trưởng Vương xoay người, hơi giơ tay lên, mọi người lập
tức im bặt. Ông ta nói: “Nếu hai người trên núi tử mạng vì lý do nào
khác, chúng ta vẫn phải hợp tác với cảnh sát để điều tra ra sự thật”.
Giang Nguyên nghe xong sửng sốt: “Cậu, cậu nói gì vậy? Kẻ nào xông vào sẽ chịu lời nguyền của quỷ núi mà chết thôi”.
Mọi người lập tức hoang mang, bất an.
Tộc trưởng Vương không giải thích nhiều, nhìn về phía người dân: “Để các đồng chí cảnh sát lên núi điều tra là
quyết định của tôi. Nếu quỷ núi phẫn nộ, tôi chấp nhận gánh mọi hậu quả. Tối mai là lễ dời núi, tôi sẽ đích thân thỉnh tội với ngài!”.
“Cậu à…”
“Để tôi đưa mấy người lên núi.” Tộc trưởng Vương bỏ ngoài tai sự sợ hãi của Giang Nguyên, khẽ nói một câu.
…
Núi Tây Nại là một ngọn núi được bảo vệ
môi trường tốt nhất. Theo lời của người bản địa, trên núi riêng cỏ thuốc đã có mấy trăm loại, những người sống ở đây phải trên năm mươi tuổi mới được lên núi hái thuốc, nếu không sẽ làm kinh động tới quỷ núi. Cỏ
thuốc của Cống Tốt đều tới từ núi Tây Nại, không chỉ có vậy, núi Tây Nại còn được mệnh danh là khu rừng nguyên thủy nhất, chẳng ai rõ rốt cuộc
nó đã có bao nhiêu năm lịch sử, có lẽ lâu dài như lịch sử loài người.
Thế nên trên núi Tây Nại có rất nhiều loại cây, loại cỏ kỳ lạ, nhưng
xuất phát từ sự kính sợ thần linh và mẹ tự nhiên nên không ai dám chặt
phá bừa bãi.
Tộc trưởng Vương dẫn cả đám người men
theo một con đường nhỏ được người dân khai phá, hơn nữa còn cảnh cáo họ
rằng, nhất định phải đi men theo con đường này, tuyệt đối không được lạc khỏi đội hình, nếu không sương núi sẽ khiến mọi người dễ dàng lạc
đường, cả một ngọn núi mênh mông nhường này, mất tích coi như là chết.
Cố Sơ nhanh nhạy chọn đi ủng leo núi,
chiếc ủng bảo vệ vững chắc đôi chân nhỏ. Một nơi nhiều cây cối rậm rạp
thế này chắc hẳn có nhiều côn trùng. Quả không sai, Kiều Vân Tiêu đã bị
một loài côn trùng chưa rõ danh tính chích một nhát, đau đến đổ mồ hôi
hột. Lục Bắc Thần bắt được nhưng nhìn mãi vẫn không biết nó tên là gì.
Ngữ Cảnh và Ngư Khương cũng ngó nghiêng rất lâu bằng nét mặt ngơ ngác.
Kiều Vân Tiêu bị chích nơi cánh tay,
chẳng mấy chốc đã sưng tấy như bị bỏng. Tộc trưởng Vương quay lại nhìn,
nói rằng không sao cả rồi lại lần tìm bốn xung quanh, hái mấy lá trông
giống như cần tây dại, bẻ đầu ép ra chất dịch lên cánh tay Kiều Vân
Tiêu. “Khoảng mười lăm phút là tan ngay thôi. Loại côn trùng này chỉ có ở núi Tây Nại chúng tôi thôi. Nó rất nhỏ, thân màu đỏ, người lên núi nếu
không chú ý sẽ bị nó chích cho sưng tấy, thế nên người ở đây gọi nó là
muỗi đỏ. Sau khi bị đốt phải lập tức dùng loại cỏ muỗi đỏ này thoa lên
vết thương, nếu không bôi kịp thời vết thương sẽ thối rữa, phải cắt bỏ
một miếng thịt đấy.”
Kiều Vân Tiêu rùng mình, đồng thời cũng
khiến tất cả những người run sợ. Tộc trưởng Vương thấy vậy bật cười:
“Không sao, không sao! Bôi xong là không sao hết. Loại muỗi đỏ này bình
thường không thích chích người đâu, có thể tại da cậu mỏng quá. Nhưng mà mấy cô cậu cứ hái một ít cỏ này theo người đi, nó ngửi thấy mùi cỏ là
sẽ tránh xa mấy người. Mấy người có tuổi như chúng tôi là muỗi đỏ không
thích đốt, cậu xem tôi lên núi mà chỉ cần đi giày vải thôi. À, trên bắp
chân thì cần phải quấn vải, trên núi còn có một số loại kiến thích chui
vào ống quần.
Cố Sơ nghe xong lập tức theo đám La Trì
đi hái cỏ muỗi đỏ, nhét mấy cọng vào túi quần Lục Bắc Thần. Anh tùy ý
liếc nhìn đôi giày của tộc trưởng Vương. Đúng như ông ta nói, đó là một
đôi giày vải màu xám đậm, trên bắp chân được quấn một lớp vải dầy. Cố Sơ đứng bên thì thầm: “Cuối cùng em cũng hiểu vì sao chỉ có những người
cao tuổi mới lên núi Tây Nại rồi, chắc chắn là mấy thứ này chặn đường.
Quy tắc lên núi chỉ có những người cao tuổi mới biết, lỡ như có người
trẻ nào mạo muội xông vào là sẽ bị côn trùng cắn, đến cách cấp cứu cũng
không biết”. Nói tới đây, cô chợt nhớ tới Trình Diệp và Phương Tử Hân
rồi lập tức níu lấy cánh tay Lục Bắc Thần, “Chưa biết chừng họ cũng từng bị côn trùng cắn”.
“Cho dù có bị côn trùng cắn, họ vẫn chết vì bị sát hại.” Lục Bắc Thần đưa ra kết luận cực kỳ chắc chắn.
La Trì nhét cho Kiều Vân Tiêu mấy cọng
cỏ, cười châm chọc: “Thấy chưa, làm thương nhân bất lương là quỷ núi sẽ
cảnh cáo anh đấy”.
“Anh thì hiểu gì về khai thác?” Kiều Vân Tiêu không chút khách khí bật lại.
…
Nếu không có tộc trưởng Vương dẫn đường, e là kể cả người từng tới hiện trường một lần như cảnh sát Từ cũng đi
lạc. Cây cối rậm rạp um tùm, càng đi vào trong ánh nắng càng mỏng manh,
bị tầng tầng lớp lớp tán lá che kín. Khí độc trong rừng càng thêm nặng
nề. Nếu không bám sát, có thể sẽ không cẩn thận nhìn không rõ con đường
mòn mà lạc đội ngũ.
Hiện trường chính là sơn động như hình chụp, nó nằm ở nơi sâu nhất trong núi.
Sơn động vẫn giữ nguyên hiện trạng như
lần đầu tiên cảnh sát tới, chăng dây bảo vệ, không ai tới phá hoại. Tộc
trưởng Vương nói, cho dù họ có lòng khôi phục lại nguyên dạng của sơn
động cũng phải đợi quỷ núi cho phép mới được.
La Trì nhạy cảm hỏi ông ta làm sao để có được sự cho phép của quỷ núi. Tộc trưởng Vương nói: “Phải đợi sau khi
kết thúc lễ dời núi”.
Đúng như suy đoán của Lục Bắc Thần,
trong sơn động có bàn tế, người có thâm niên ở bản Tây mới có tư cách
tới đây cúng bái quỷ núi. Nói cách khác, sơn động này chính là nơi ở của quỷ núi. Đương nhiên, những lời này tộc trưởng Vương chỉ nói sau khi bị Lục Bắc Thần truy hỏi, khi nói cũng không tình nguyện lắm, cứ ấp a ấp
úng như sợ phạm phải đại kỵ nào đó.
Đoàn người phân thành hai đội bắt đầu tiến hành thu thập bằng chứng.
La Trì dẫn đầu một đội, men theo cửa
động đi tới vị trí phát hiện gậy leo núi rồi mở rộng ra ngoài 5 cây số
nữa. Khi nghe thấy vậy, cảnh sát Từ rất sửng sốt, không nén nổi bèn phản bác, nói rằng những nơi cần tìm kiếm đã tìm cả rồi, sao lần này vẫn
phải mở rộng phạm vi tìm kiếm đến vậy? Lục Bắc Thần chẳng có lòng tốt
giải thích điều gì, La Trì tốt bụng nói một câu: “Đây là ý của giáo sư
Lục, cứ làm theo là được”.
Mấy người còn lại thì ở lại, cùng Lục Bắc Thần kiểm tra trong động, bao gồm Cố Sơ, Ngư Khương, Ngữ Cảnh và mấy cảnh sát.
Kiều Vân Tiêu không vào trong động cũng không đi theo La Trì mà ở ngoài cửa trò chuyện với tộc trưởng Vương.
Lần này, Lục Bắc Thần được nhìn thấy rõ
ràng cây thông đỏ ngoài cửa động, quả nhiên tán rộng rợp trời, thân cây
xù xì ba bốn người ôm chưa chắc đã xuể, chỉ có một phía nhánh cây bị
cháy dữ dội, hướng về mé sơn động. Lục Bắc Thần bảo Cố Sơ kiểm tra thời
tiết và hướng gió của hôm đó, sau đó ghi chép cẩn thận. Lần này Cố Sơ
lại trở thành trợ lý của anh.
Mọi thứ trong sơn động đã lạnh ngắt từ
lâu. Thật ra với nhiệt độ hiện tại ở Cống Tốt, về đêm nơi này còn lạnh
hơn cả dưới núi, thế nên đứng ở đây giờ này không còn cảm thấy được ngọn lửa dữ dội nữa. Những thứ ở hiện trường liên quan đến vụ cháy có thể
thu thập đều đã được cảnh sát mang về. Bây giờ dưới nền đất ngoài tro
tàn và vụn gỗ ra thì thật sự khó tưởng tượng được nơi đây từng xảy ra
một vụ cháy khốc liệt, ngay cả những phiến đá xung quanh cũng lạnh ngắt.
Lục Bắc Thần tỉ mỉ quan sát kết cấu bên
trong sơn động. Anh lệnh cho Ngữ Cảnh đưa người của tổ chuyên án dùng
một cái sàng cực mảnh lọc mọi tro bụi trong sơn động, dù lọc được thứ gì cũng phải thu thập mang về.
Đầu óc mấy người trong tổ chuyên án bỗng chốc căng ra, nhưng cũng không dám trái lời. Cấp trên dặn dò lần này đi ra ngoài bắt buộc phải nghe theo Lục Bắc Thần. Ngư Khương và Ngữ Cảnh
đã sớm quen với tác phong làm việc của anh nên không hỏi lý do, chỉ cắm
cúi thực hiện.
Cố Sơ đứng bên cạnh anh, nhìn thấy anh
giơ tay sờ lên vách, sau đó trên ngón tay để lại một lớp bụi đen. Cô lấy túi mẫu vật, anh lại nói: “Không cần, là muội khói sau đám cháy”.
Rồi anh lại đi vào
sâu hơn, Cố Sơ vội vàng đi theo.
Bên trong cũng không có gì ngoài tro
bụi, vách núi cũng đen kịt, có thể thấy đám cháy mấy hôm trước to cỡ
nào. Cô ngập ngừng: “Với mức độ cháy kiểu này, đám cháy này phải rừng
rực rất lâu”.
“Chí ít phải trên bốn tiếng.” Lục Bắc Thần giúp cô đưa ra thời gian chính xác.
“Thế nên có vấn đề rồi.” Cố Sơ chỉ ra xung quanh, “Đây là sơn động, điều kiện bắt lửa sao có thể dồi dào như vậy?”.
Lục Bắc Thần lau ngón tay, khẽ nói: “Nơi này không những từng có đám cháy mà còn từng có vụ nổ”.
“Hả?” Sao cô không nhìn ra.
“Thật ra sơn động này trông thì giống
như kín, thực chất rất hút gió. Có điều bây giờ hoàng hôn đã buông, cây
cối lại rậm rạp. Nếu để ánh nắng tự nhiên chiếu xuống, anh tin rằng sơn
động này sẽ rực sáng cả bốn phía.” Lục Bắc Thần nắm lấy tay Cố Sơ, chỉ
lên vách động: “Em nhìn kỹ đi, thật ra trên này có không ít vết nứt.
Những vết nứt này có lẽ tự nhiên hình thành, cũng tức là sơn động này
không phải do con người khai phá, được hình thành do sự thay đổi của vỏ
Trái Đất và núi non hàng tỷ tỷ năm, cộng thêm các nguyên nhất như lũ
lụt, động đất, nên đã tạo thành sơn động với kết cấu khá độc đáo”.
Lúc bấy giờ Cố Sơ mới nhìn rõ, quả
nhiên, vết nứt trong động rất nhiều, lại còn lan ra xung quanh không
theo một quy tắc nào. Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nhìn như vậy thì sơn động
này rất không an toàn rồi”.
Lục Bắc Thần mỉm cười xoa đầu cô: “Chí ít hiện tại thì chúng ta an toàn”.
Công việc thu thập chứng cứ kéo dài gần
năm tiếng. La Trì cũng thu thập được những thứ lộn xộn ở gần đó, nhưng
theo lời anh ấy thì không mấy công dụng. Xuất phát từ sự cần thiết và
cẩn trọng trong công việc, dù thế nào cũng cứ mang về đã. Còn bên phía
sơn động, Lục Bắc Thần chưa hài lòng với việc sàng lọc, phải làm đi làm
lại vài lần. Mấy người đàn ông ngồi sụp xuống đất sàng như sàng mọt gạo, La Trì dẫn nhóm người của mình quay về nhìn thấy vậy rất lấy làm ngạc
nhiên, nhưng cũng không nói gì.
Ngược lại, tộc trưởng Vương chau mày,
thấy họ gần như đã sắp đào xuống ba tấc đất, ông ta lên tiếng ngăn cản:
“Không được đào tiếp nữa, quỷ núi sẽ không vui đâu”.
Lục Bắc Thần đứng đó không ra lệnh ngừng lại, chỉ hờ hững đánh mắt nhìn ông ta. Bên này, Ngữ Cảnh gọi anh: “Giáo sư Lục, có phát hiện”.
Cố Sơ vội vàng cầm theo túi mẫu vật.
“Tiếp tục đào, tiếp tục sàng lọc, không được bỏ qua bất kỳ thứ gì.” Anh ra lệnh.
“Cậu…” Tộc trưởng Vương sốt sắng, định tiến lên thì bị Kiều Vân Tiêu kéo ra ngoài.
Ngọn đèn soi kéo dài bóng tộc trưởng
Vương ra xa. Giọng ông ta vẫn còn vang vọng: “Quỷ núi sẽ nổi giận đấy…”, khiến mấy cảnh sát đang chuyên chú phải rùng mình, vô thức ngừng động
tác sàng lọc lại.
“Ai bảo mấy người dừng? Tiếp tục!” Lục Bắc Thần quát.
Cứ như vậy, khi cả nhóm người đi xuống
núi đã là hơn mười một giờ. Dọc đường trở về, tộc trưởng Vương tỏ vẻ khó chịu, có lẽ ông ta không ngờ Lục Bắc Thần lại đào xuống ba tấc đất. Lục Bắc Thần chỉ để ý tới việc tìm chứng cứ, không quan tâm tới việc vỗ về, nên dọc đường Kiều Vân Tiêu phải theo sát ông ta. Sau khi trở về bản
Tây, tộc trưởng Vương nói một câu không chút khách khí: “Không được phép vào núi Tây Nại nữa!”.
Có thể vào hay không không phải do họ
quyết định, còn phải xem Lục Bắc Thần. Cả đám người đồng loạt quay về
phía anh, anh đã nhìn thấy ánh mắt giận dữ của tộc trưởng Vương, ngữ khí cũng lạnh lùng và quyết đoán như đôi mắt anh: “Trừ phi nơi này tiếp tục có án mạng!”.
Tộc trưởng Vương hằn học cắm cây gậy trong tay xuống đất rồi quay người, trở về bản.
“Hà tất phải chấp nhặt ông già ấy chứ.” La Trì tiến lên nhỏ giọng nói.
Lục Bắc Thần tảng lờ anh ấy, nhìn về phía Ngữ Cảnh: “Sau khi mang về thì phân loại cẩn thận, đêm nay lắp ghép”.
Ngữ Cảnh gật đầu.
Anh không nói nhiều nữa, nắm tay Cố Sơ
đi thẳng ra ngoài bìa rừng. Khi lên xe, La Trì giữ cửa xe lại và hỏi:
“Vậy bọn tôi làm gì?”.
“Nghỉ ngơi hoặc uống rượu tán dóc, tóm lại là chờ đợi.”
La Trì đứng dựa vào cửa xe, nhìn Ngữ
Cảnh, cười đểu: “Tiểu Ngữ Cảnh, có tới nhà khách của mấy anh uống rượu
ăn thịt đã đời không hả?”.
Hai mắt Ngữ Cảnh sáng rực như sao: “Rượu nếp ở đây ngon lắm ạ?”.
La Trì chưa kịp trả lời, Lục Bắc Thần đã quắc mắt. La Trì lập tức im bặt, bày ra vẻ mặt không thể giúp gì nhìn
Ngữ Cảnh. Cậu không dám hỏi nhiều, cúi gằm xuống, im lặng. Sau khi La
Trì đi rồi, Cố Sơ không nhịn được cười: “Uống một chút có sao đâu”.
Ngư Khương ho một tiếng, có ý nhắc nhở Cố Sơ. Cố Sơ chẳng sợ, cô khoác tay anh: “Đừng có khó tính vậy!”.
Khóe miệng Lục Bắc Thần dãn ra. Anh khởi động xe, buông một câu: “Cho dù họ được uống, em cũng không được”.
“Ồ…” Cố Sơ dựa sang một bên, lẩm bẩm:
“Em cũng có nói em muốn uống đâu, nhạy cảm vậy làm gì chứ!”, dứt lời, cô quay lại nháy mắt với Ngữ Cảnh, Ngữ Cảnh mừng thầm.
Ngư Khương ngán ngẩm lắc đầu: “Tới Cống Tốt là thành sâu rượu hết cả”.
“Nhiệm vụ tối nay rất nặng nề, chị cũng
đâu phải lắp ghép đi.” Ngữ Cảnh tỏ vẻ ấm ức. Cậu không dám ý kiến với
giáo sư Lục, nhưng dám đấu khẩu với Ngư Khương.
Ngư Khương khoanh tay trước ngực, “Thú
vị thật, tôi mà học chuyên ngành nhân chủng học thì chắc chắn nhanh tay
nhanh chân hơn cậu, chẳng phải chỉ có hai cái xác thôi sao? Trước đây
đâu phải cậu chưa từng xếp?” Cô ấy chủ yếu làm việc hóa nghiệm, không có sở trường trong việc xếp xương.
Ngữ Cảnh sau khi tới Cống Tốt còn chưa
kịp nhìn xương đã vội ra hiện trường. Nghe xong lời của Ngư Khương, cậu
bò ra ghế trước: “Giáo sư ơi, nghe nói hai xác chết đều là xương vụn
ạ?”.
Cố Sơ vốn định nhắc Ngữ Cảnh rằng không
phải chỉ vụn xương, thậm chí còn có xương cháy và tro xương nhưng Lục
Bắc Thần đã lên tiếng: “Không phải hai cái xác”.
Tất cả mọi người trên xe đều không hiểu, ngay cả Kiều Vân Tiêu đang nhắm mắt cũng lập tức mở mắt ra hỏi anh:
“Không phải hai? Lẽ nào vài cái?”.
“Tối qua xem xét qua bước đầu thì trong
túi ngoài xương vụn bị đốt cháy của hai nạn nhân ra còn có hai hài cốt
đã có thâm niên.” Lục Bắc Thần từ tốn cho xe rẽ, chiếc xe chậm rãi men
theo con đường núi tối thui.
“Bốn nạn nhân?” Cố Sơ sửng sốt.
“Bây giờ chưa thể phán đoán.”
Cả xe trầm mặc. Cố Sơ cũng không hỏi nhiều nữa, nhìn con đường đen ngòm trước mắt, chẳng hiểu sao sống lưng cô bỗng lạnh ngắt.
Chiếc xe phía sau của La Trì rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều.
Có người hỏi La Trì: “Đại ca La, giáo sư Lục nói lát về để Ngữ Cảnh xếp hình là ý gì? Đây là cách giáo sư dạy cấp dưới ư?”.
La Trì cười phá lên: “Sao hả? Cậu hứng thú à?”.
“Rốt cuộc là gì thế ạ?”
“Xếp xương vụn.” La Trì có lòng tốt phổ
cập: “Xếp đống xương vụn các cậu thu thập về thành một khung xương hoàn
chỉnh để xác nhận thân phận người chết rõ ràng hơn”.
“Hả?!”
Tất cả mọi người trên xe đều sững người, công trình này đồ sộ đến mức nào…
“Thế nảo hả? Có ai xông phong đi giúp không?” La Trì đùa.
Tất cả đều lắc đầu.
“Thế mới nói vì sao người ta là giáo sư
uy tín? Đây chính là điểm khác biệt. Nhớ kỹ, sao này giáo sư Lục bảo mấy cậu làm gì thì phải làm cái ấy, đừng có nghi ngờ nhiều.” La Trì dạy cho họ một cái.
Ai nấy đều gật đầu chắc nịch.