Khang Định – cách Cống Tốt sáu tiếng
đồng hồ đi xe, vào ngày mùng tám tháng Tư này trở nên vô cùng náo nhiệt. Không những người dân ở khu Garzê gấp gáp qua đó mà địa phương còn tổ
chức vô vàn những hoạt động hướng tới đối tượng là khách du lịch. Việc
phát quang Phật đức được làm từ sáng sớm tới tối khuya, các chúng sinh
tham gia cực kỳ đông đảo. Thế nên, so sánh ra, lễ hội dời núi ở Cống Tốt rõ ràng rất quái lạ và thần bí. So với việc nói nó là lễ hội dời núi,
chi bằng nói đó là một hoạt động tế bái kín đáo của Cống Tốt thì đúng
hơn.
Cấm tuyệt người ngoài tham gia.
Người ngoài chỉ những người không phải
người dân Cống Tốt, bao gồm cả những người làm ăn mở nhà khách tại đây,
thế nên ngay cả chị Dao cũng không có tư cách tham gia.
Đám La Trì đành phải cải trang. Nếu mặc
quần áo của họ rồi đường hoàng tiến vào núi thì kết quả duy nhất chính
là trở thành kẻ địch với người bản Tây. Cuối cùng, sau khi bàn bạc, danh sách sẽ trà trộn lên núi tối nay gồm có bốn người: Lục Bắc Thần, Cố Sơ, La Trì và Kiều Vân Tiêu.
Vốn dĩ số người biết chuyện này cũng
không nhiều. Lúc trước khi bàn bạc, ngoài bốn này ra cũng chỉ còn Lăng
Song và Lục Bắc Thâm. Lăng Song cũng rất muốn đi, dù sao cũng là người
làm báo, có lòng hiếu kỳ với lĩnh vực mới mẻ này là chuyện hết sức bình
thường. Nhưng Lục Bắc Thâm không thể tham gia. Anh ấy bắt buộc phải ở
lại viết một bản báo cáo có thể thuyết phục được tập đoàn từ bỏ kế hoạch khai thác núi Tây Nại. Xem ra, sau nhiều ngày suy nghĩ, anh ấy đã đưa
ra quyết định sau cuối, có điều muốn thuyết phục tập đoàn không phải
chuyện dễ dàng. Lăng Song thấy anh ấy không đi cũng âm thầm từ bỏ suy
nghĩ này.
Kiều Vân Tiêu lên tòa nhà của tổ y tế
thay quần áo xong xuôi rồi đứng dựa vào cửa sổ hút thuốc. Anh ấy chọn
một chiếc áo vải ngắn tay màu thiên thanh cùng một chiếc quần đen, dưới
chân đi đôi giày vải màu đen, trên đầu cặp chiếc cặp trắng, giữa hông là chiếc thắt lưng bằng vải bao bố nhăn nheo, thoạt nhìn trông giống hệt
một thanh niên nhà nông địa phương, nhưng lại gần sẽ phát hiện ra, vóc
dáng vạm vỡ của anh vừa nhìn đã biết là từ phòng gym bước ra, thiếu đi
cái dạn dày gió sương.
Cố Sơ thay xong quần áo, vừa đi ra đã
nhìn thấy anh ấy trong dáng vẻ ấy, bỗng cười nắc nẻ, ngặt ngoẽo không
đứng dậy nổi. Kiều Vân Tiêu nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại, bỗng
thấy Cố Sơ trong bộ trang phục của cô gái Tây Tạng, một chiếc áo dài cổ
tròn màu hồng, vạt áo dài ngang chân, chiếc thắt lưng bằng lụa nhiều màu rực rỡ tôn lên rõ nét vòng eo thanh mảnh, mái tóc dài thường ngày được
buộc cao lên hoặc thả xuống thì hôm nay được tết thành rất nhiều lọn,
chia đôi ở giữa, buông thõng sau lưng. Trên bím tóc có đủ các đồ nữ
trang như đá xanh, vỏ sò, kim ngân ngảm vàng, ngọc san hô…
Kiều Vân Tiêu ngẩn người giây lát. Bình
thường Cố Sơ thường hay mặc quần áo giản dị, sau khi làm bác sỹ thì ngày ngày khoác blouse trắng, không mấy khi mặc áo quần diêm dúa. Lễ hội dời núi hôm nay, các cô gái Tây Tạng ắt sẽ trang điểm lộng lẫy, Cố Sơ đành
phải cải trang theo. Thế nhưng rực rỡ thế này quả thực khiến cô trở nên
kiều diễm, nhất là chiếc áo hồng khiến gò má cô trắng bừng như ánh
trăng, xinh đẹp khôn tả.
Kiều Vân Tiêu không ngớt lời khen ngợi.
Cố Sơ cười chán rồi thì bắt đầu oán trách. Lúc trước đi lên chợ phiên
đáng nhẽ nên mua một ít trang phục của các dân tộc khác. Cái này quá rắc rối. Cũng may mấy viên đá trên đầu chỉ là giả, nếu không thì nặng chết
mất.
Nhưng Kiều Vân Tiêu lại cảm thấy như vậy rất tốt. Cố Sơ xoay người, thấy La Trì và Lục Bắc Thần vẫn chưa mặc
xong quần áo, bèn nói chuyện phiếm với Kiều Vân Tiêu. “Anh ăn mặc kiểu
này lại còn hút thuốc ra vẻ đăm chiêu, trông kỳ kỳ sao ấy.”
“Anh đang suy nghĩ một chuyện.”
Cố Sơ hỏi anh nghĩ gì. Anh trả lời: “Xét về điều kiện địa lý và điều kiện tài nguyên, núi Tây Nại đều rất phù
hợp để khai thác, vì sao tên Lục Bắc Thâm đó nói từ bỏ là từ bỏ?”
“Thật ra em cũng không tán thành việc
khai thác ở đây.” Cố Sơ thở dài, “Không phải vì tập tục ở đây, mà vì em
cảm thấy nhưng nơi còn giữ được sự nguyên thủy như núi Tây Nại ngày nay
càng ngày càng ít ỏi, khai thác đồng nghĩa với việc phá hoại môi trường. Quá nhiều người chỉ biết vơ vét tài nguyên từ tự nhiên nhưng rất ít
người bảo vệ sự cân bằng của môi trường sống, như vậy là không đúng”.
Kiều Vân Tiêu cười: “Em hiểu lầm rồi.
Cách thức khai thác của bọn anh hoàn toàn không theo kiểu dã man, tất cả đều được xây dựng trên cơ sở bảo vệ môi trường. Em xem, nơi đây địa
linh nhân kiệt, non nước hữu tình, nhưng vì sao càng ngày càng ít thanh
niên? Vì nơi đây không cung cấp được cho họ cơ hội để phát triển. Sự đầu tư của bọn anh có thể giữ chân thế hệ trẻ trong các thôn bản, để bọn họ không còn phải bỏ núi, bỏ quê, có thể ở ngay tại đây, chăm sóc bên cạnh cha mẹ”.
Cố Sơ bĩu môi: “Đúng là luận điệu của nhà tư bản”.
Đúng lúc ấy, La Trì bước vào với trang
phục của người dân tộc Động*, cũng rất sặc sỡ, thành ra kiểu phục trang
của Kiều Vân Tiêu lại đơn giản nhất. Lục Bắc Thần đi ngay sau anh ấy.
Quần áo của anh rất hợp với Cố Sơ, đều là người Tây Tạng. Chiếc áo dài
của nam với cổ áo dựng đứng, vạt áo màu xanh lam, hai viền được thêu
điểm xuyết chỉ vàng. Hai vạt dưới cổ áo được thêu hình mây ngũ sắc,
ngoài ra áo ngoài cộc tay bằng vải bố cũng được thêu thùa tinh xảo. Bên
dưới là chiếc quần dài màu mực, ống quần có thêu hoa hình vành khuyên,
giữa hông thắt một chiếc đai nhiều màu, càng tôn lên dáng người thẳng
tắp của anh.
*Dân tộc ở vùng Quý Châu, Hồ Nam và Quảng Tây, Trung Quốc.
Bình thường gặp anh mặc Âu phục đã quen, bộ quần áo trước mặt khiến hai mắt Cố Sơ sáng rực lên. Cô cảm thấy may
mắn vì anh không sống ở đây, nếu không với sự nhiệt tình của mấy cô gái
vùng cao, chẳng biết sẽ có bao nhiêu cô hào hứng theo đuổi. Lục Bắc Thần cũng thích bộ trang phục hiện tại của Cố Sơ, vô thức cảm thán về vẻ đẹp rực sáng ấy. Anh bước lên, thắt cho cô một chiếc đai được dệt bằng lụa
tơ tằm, khẽ nói: “Người Tây Tạng ở đây dù là nam hay nữ đều
phải thắt
loại đai này, nếu không sẽ bị lộ đấy”.
Cố Sơ nhìn thấy trên lưng anh cũng có một chiếc, hình như chúng là một đôi…
…
Trời vừa nhá nhem tối, người dân khắp
các thôn, các bản đã bắt đầu lục tục tiến vào bản Tây, mỗi người cầm một cây đuốc trong tay để soi sáng con đường phía trước. Lục Bắc Thần và
mọi người thuận lợi trà trộn được vào đám đông. Có lẽ toàn bộ Cống Tốt
đều tới đây, khí thế dũng mãnh vô cùng.
Họ lại cảm tạ trời đất vì cảnh tượng đông nghìn nghịt này, như thế khả năng họ trà trộn trót lọt càng cao hơn.
Cứ như vậy, họ vào núi, xuyên qua những
cây mai, cây đào um tùm để tới được bản Tây. Ban đầu, Cố Sơ rất sợ tộc
trưởng bản Tây sẽ kiểm tra lần lượt từng người một, nhưng chợt nghĩ lại, đông như vậy, kiểm tra lần lượt có mà tới sáng mai. Quả nhiên, tộc
trưởng Vương không đứng dưới cổng chào, ở đó chỉ có vài người cao tuổi
dẫn đường. Cố Sơ hơi chột dạ, cứ cúi gằm nối gót theo những người đi
trước.
Về đêm, bản Tây rất tối. Ở đây không có
đèn cao áp như ngoài thành phố, cũng không cần đèn cao áp, ngọn đuốc
trong tay họ đã đủ để chiếu rọi cả con đường nhỏ. Cố Sơ nhìn bốn phía
xung quanh, phát hiện đèn nhà nào cũng sáng. Dưới ánh trăng yếu ớt,
những ngôi nhà ấy trở thành những cái bóng đen thùi lùi, như những hồn
ma phiêu dạt trên mặt sông. Đây là một bản kỳ lạ, ban ngày thì đẹp tựa
đào nguyên, ban đêm lại lạ như ma quỷ.
Cô chợt nắm chặt lấy tay Lục Bắc Thần,
lòng bàn tay túa mồ hôi. Từ khi đi học tới giờ, cho dù thời đại học cô
có hơi ngông cuồng nhưng cũng chưa bao giờ làm mấy chuyện lén lút kiểu
này, nên vô cùng căng thẳng. Anh nhận ra sự bất an của cô, cố gắng siết
chặt để vỗ về.
Đang đi thì thấy mấy người phía trước
dừng bước. Cố Sơ giật mình, ngẩng đầu nhìn, hóa ra đã tới khoảng đất
trống lần trước. Điểm khác biệt là lần này trên cây cột cao khắc vô số
đồ đằng có thêm rất nhiều thứ giống như cờ mỏng, men dài ra bốn phía,
ngước lên là có thể nhìn thấy những hình vẽ sinh động, nhưng chiếm phần
lớn vẫn là đồ đằng hình quỷ núi mà người dân tôn thờ. Trên lớp vải có
thắt rất nhiều chuông, chỉ cần gió thổi qua, chúng sẽ kêu ding dang mãi
không ngừng. Mấy hôm nay hay lên thả cờ cầu nguyện nên Cố Sơ biết rõ
hình dạng của cờ, vì thế rất chắc chắn rằng loại cờ mà bản Tây đang treo không phải cờ của Phật giáo. Vào buổi tối như thế này, những chiếc
chuông vang vọng càng khiến không khí thêm ghê rợn. Cô chợt nhớ tới câu
chuyện ma Tiếu Tiếu từng kể cho mình, bên trong nói ban đêm treo chuông
sẽ gọi ma quỷ tới, sống lưng lập tức lạnh toát.
Bên cạnh cây cột còn dựng một đài cao,
có lẽ chỉ vừa mới dựng. Qua ánh lửa, Cố Sơ kinh hoàng phát hiện ra bên
trên đài cao chính là… xương. Là đầu dê, bộ xương trắng âm u trông càng
dữ tợn dưới ánh lửa vàng. Xương được xếp dọc men theo bốn chiếc cột đứng tại bốn hướng trên đài cao, mỗi cột đều treo cờ có hình đồ đằng, dưới
cờ có dải tua rua, dưới mỗi dây tua rua cũng treo một chiếc chuông.
Mọi người lần lượt đi tới, xếp cây đuốc
trong tay mình xuống dưới đài tế. Khi tới lượt mình, Cố Sơ lại hồi hộp,
vì người tên Giang Nguyên đứng ngay trước mặt, đang chỉ huy từng người
một cách xếp đuốc, cô sợ bị anh ta nhận ra. Lục Bắc Thần ghé sát tới,
thì thầm: “Đừng căng thẳng. Em cứ tự nhiên một chút, trời tối rồi, dù có đuốc anh ta cũng chưa chắc đã nhận ra em”.
Lục Bắc Thần đi ngay trước cô, cô chìm
trong chiếc bóng cao lớn của anh, chậm rãi di chuyển. Tiếng của Giang
Nguyên mỗi lúc một gần, rất hòa nhã: “Đúng rồi, đặt ở đó là được… Phải,
xích qua bên phải một chút, cảm ơn…”.
Khi Lục Bắc Thần đặt lửa, trông anh rất
ung dung. Giang Nguyên không nói gì, xua tay bảo anh đi. Kiều Vân Tiêu ở bên cạnh Cố Sơ, cũng qua đặt lửa trước. Cô chỉ nghe thấy Giang Nguyên
nói: “Dịch lên trước một chút, được rồi, cảm ơn…”.
Cô nhìn ra phía sau, La Trì đã biến đi đâu mất!
Cô giật thót, còn chưa kịp nghĩ nhiều
thì người sau lưng đã nói câu gì đó không phải bằng tiếng Hán với cô, cô không nghe hiểu. Nhìn kỹ lại thì đó là một cô gái, ăn mặc cũng na ná
cô, thế thì tiếng kia có lẽ là tiếng Tây Tạng, chắc chắn là thúc giục cô mau đặt đuốc xuống đi. Cô không dám chậm chễ, sợ khiến người khác chú
ý, cúi đầu rảo bước về phía trước, nhìn thấy khoảng trống bèn vội đặt
đuốc xuống.
Đặt đuốc cũng có quy định của đặt đuốc,
không phải thích đặt đâu cũng được. Người trước phải đặt đúng thì mới có chỗ cho người sau đặt tiếp. Lúc này nếu Giang Nguyên có ý muốn kiểm tra thì không khó phát hiện.
Còn chưa lại gần đống lửa, cô đã cảm
thấy gò má nóng rát, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên trán xuống, chẳng
biết vì nóng hay vì lo lắng. Cô vội vàng đặt đuốc rồi quay người rời đi.
Đúng lúc này, Giang Nguyên nói với một câu sau lưng cô: “Khoan đã!”.