“Bao gồm cả cậu?” La Trì cố ý chất vấn, không đợi Lục Bắc Thần trả lời đã tự độc thoại: “Cũng phải, cậu cũng được coi là một người bình thường mà, không có lòng tò mò thì bật camera giám sát lên là cớ làm sao?”
Thật ra, anh ấy có ý thăm dò suy nghĩ thật sự của Lục Bắc Thần. Cô Cố Sơ này khiến anh ấy quá hiếu kỳ rồi. Trực giác nói cho anh ấy biết, Lục Bắc Thần và Cố Sơ giờ phút này đang dính sát vào cánh cửa như một đặc công chắc chắn đã có câu chuyện gì đó không thể nói ra. Nhưng Lục Bắc Thần không để anh ấy được như ý nguyện, từ đầu tới cuối chỉ nhìn chăm chăm vào bức ảnh trên màn hình và trầm tư, sắc mặt bình thản, không một gợn sóng, hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của La Trì.
La Trì thấy vậy bèn chán chường vò đầu, đưa tài liệu trong tay cho Lục Bắc Thần: “Đã điều tra ra rồi, nửa năm trước Tiêu Tuyết đã sa thải bác sỹ tâm lý riêng của cô ta, Thường Quân. Theo như Thường Quân kể lại thì sau khi thành danh, Tiêu Tuyết vẫn luôn mời anh ta làm bác sỹ tâm lý riêng của mình. Nửa năm trước, Thường Quân phát hiện ra tâm tình của Tiêu Tuyết chịu quấy nhiễu rất lớn, khi muốn tiến sâu thêm một bước để tìm hiểu thì lại bị đuổi việc.”
Những người theo nghề biểu diễn trên sân khấu luôn đẩy mình vào trạng thái căng thẳng, hễ có được một chút thành tựu là sẽ không thể rời xa sự giải tỏa áp lực thường xuyên của bác sỹ tâm lý. Mà một nghệ sỹ vĩ cầm nổi tiếng toàn quốc như Tiêu Tuyết không những đàn hay mà diện mạo cũng phù hợp với tiêu chuẩn theo đuổi ngôi sao của nhiều người, thế nên hào quang bao quanh cô ấy lớn bao nhiêu thì áp lực của cô ấy cũng nhiều bấy nhiêu, mời một bác sỹ tư vấn tâm lý cũng là việc khó tránh khỏi.
“Khẩu cung của Thường Quân có lỗ hổng sao?” Lục Bắc Thần đón lấy tài liệu xem xét tỉ mỉ, sau đó hỏi.
La Trì ngẫm nghĩ: “Anh ta là bác sỹ tâm lý, khi bị cảnh sát vặn hỏi, tôi nghĩ cách để né tránh vấn đề không làm khó được anh ta.” Dứt lời, anh ấy giở tới giữa tập tài liệu, gõ lên bức ảnh bên trên: “Chính là hắn, một trong số những người đàn ông có liên quan tới Tiêu Tuyết.”
Theo Lục Bắc Thần phân tích, hung thủ là nam giới, là một người thành đạt, thuận tay trái, tính cách trầm ổn, nội hàm nhưng thực chất thì thủ đoạn tàn ác. Trước mắt, qua việc điều tra theo phương thức bắt cá của cảnh sát, sau khi lần lượt loại trừ, cuối cùng đã xác định ba kẻ tình nghi.
Người đầu tiên là Lưu Kế Cường, nam, 40 tuổi, tổng giám đốc công ty phát triển dược phẩm Tịch Dương, chủ yếu là nghiên cứu, phát triển dược phẩm ở các cấp độ, đã ly dị, có một đứa con trai được tòa xử cho vợ trước nuôi, khi mới ly hôn hắn đã bỏ ra một khoản phí chu cấp hậu hĩnh để đưa vợ trước và con trai ra nước ngoài. Theo nguồn tin, Lưu Kế Cường đã quen Tiêu Tuyết trong một bữa tiệc, sau đó thì quan hệ của hai người trở nên thân thiết, nhưng cả hai đều không thừa nhận quan hệ yêu đương. Tiêu Tuyết cũng đã từng công khai nói rõ rằng cô ta và Lưu Kế Cường không hề yêu nhau. Nhưng có người tận mắt làm chứng, Lưu Kế Cường từng điên cuồng theo đuổi Tiêu Tuyết, thậm chí sau mỗi lần Tiêu Tuyết biểu diễn xong, hắn đều tặng những món quà quý giá để chúc mừng, nhưng lần nào hai người họ cũng chia tay trong cãi vã. Ngày Tiêu Tuyết bị sát hại, vợ cũ của Lưu Kế Cường vừa hay đưa con trai về nước đánh đàn. Lưu Kế Cường đích thân ra sân bay đón, có chứng cứ không có mặt tại hiện trường.
Người thứ hai là Thường Quân, nam, 30 tuổi, làm ngành nghiên cứu tâm lý, đã từng làm bác sỹ tâm lý riêng cho Tiêu Tuyết trong hai năm, chưa kết hôn. Trước khi quan biết Tiêu Tuyết, hắn chỉ là trợ lý của một giáo sư tâm lý. Sau khi quen Tiêu Tuyết, sự nghiệp của hắn cũng phát triển từng bước. Thông qua trò chuyện, có thể lờ mờ cảm nhận được Thường Quân có tình cảm với Tiêu Tuyết. Người giúp việc của gia đình Tiêu Tuyết tiết lộ với phía cảnh sát rằng, bà ta từng thấy Thường Quân tới tìm Tiêu Tuyết ngoài giờ làm việc, cử chỉ của hai người rất mờ ám. Thường Quân và Lưu Kế Cường từng gặp nhau một lần, hai người họ còn từng đánh nhau to. Nửa năm trước, Tiêu Tuyết đuổi việc Thường Quân, như thế Thường Quân không chỉ mất đi một tình yêu đang có khả năng mà còn mất đi tiền đồ, thế nên có khả năng ghi thù trong lòng. Hôm Tiêu Tuyết xảy ra chuyện, Thường Quân uống rượu trong quán bar, tuy rằngcó chứng cứ ngoại phạm nhưng ngày thứ hai khi Tiêu Tuyết xảy ra chuyện, Thường Quân đã đột nhập vào nhà Tiêu Tuyết với mục đích không rõ ràng, có điều đáng nghi.
Người thứ ba là Bạch Quân, nam, 25 tuổi, giám đốc bộ phận ý tưởng công ty quảng cáo Tín Đạt. Khi vừa tốt nghiệp đại học, Tiêu Tuyết đã từng có quan hệ yêu đương với chàng thanh niên Bạch Quân này. Hai người có tình cảm trong vòng khoảng nửa năm sau đó bố của Tiêu Tuyết đã ra mặt ngăn cản. Tiêu Tuyết chủ động đề nghị chia tay. Về sau, khi cô ta mỗi ngày một nổi tiếng, Bạch Quân ba lần bốn lượt muốn tái hợp với Tiêu Tuyết nhưng bị Tiêu Tuyết từ chối. Ngày Tiêu Tuyết xảy ra chuyện, có một khoảng thời gian Bạch Quân không thể khai được tung tích của mình, khả năng đáng nghi rất lớn.
Lục Bắc Thần xem tài liệu trong tay rất lâu, sau đó nói: “Theo như trình tự sắp xếp của cậu thì Lưu Kế Cường được xếp đầu tiên?”
“Hắn và Thường Quân đều rất đáng nghi.”
“Vì sao không thể là Bạch Quân?” Lục Bắc Thần đưa ra nghi vấn.
La Trì nhướng mày: “Giết người vì tình ư? Bạch Quân tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, trong công việc lại thuận buồm xuôi gió, chỉ vì một chuyện tình năm xưa, tôi cảm thấy động cơ của hắn không đủ.”
Lục Bắc Thần đặt tài liệu xuống, ánh mắt nặng nề: “Đối với một số người, sự phản bội tình cảm là động cơ lớn nhất thúc giục người ta phạm tội.”
La Trì nhìn anh: “Sao câu này nghe hơi đáng sợ vậy?”
“Tôi khuyên mọi người nên điều tra một chút về tình hình sản xuất tại công xưởng dược của Lưu Kế Cường, nhất là nửa năm gần đây.” Lục Bắc Thần không tiếp lời anh ấy.
“Chúng tôi đã làm rồi, thật ra đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến chúng tôi nghi ngờ.” La Trì nói: “Lưu Kế Cường kinh doanh dược phẩm. Nếu hắn lợi dụng thuốc để đạt được mục đích hại chết Tiêu Tuyết thì cũng không phải là không thể. Còn Thường Quân là bác sỹ tâm lý, trước đây hắn cũng từng làm trong bệnh viện thế nên cũng có điều kiện thuận lợi để đầu độc Tiêu Tuyết. Dù là Lưu Kế Cường hay Thường Quân thì đều có cơ hội tiếp cận.”
Nói tới đây, La Trì ngừng lại,
ghé sát vào anh: “Này, chuyện của Lưu Kế Cường… vị ngoài kia có biết không?”
Lục Bắc Thần không phát biểu ý kiến mà bật lại bức ảnh ban nãy. La Trì thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa mà hỏi: “Bức ảnh nào sao vậy? Cậu đã nhìn lâu lắm rồi.”
“Nhóm ảnh này lúc đó do ai chụp?”
La Trì ngẫm nghĩ: “Tiểu Mã của tổ khám nghiệm hiện trường.”
“Tôi gần ảnh gốc, hơn nữa còn cần ảnh của cả nhóm, chưa bị thu nhỏ kích cỡ như trong báo cáo.”
“Cậu phát hiện ra điều gì rồi sao?”
“Tôi cần xác nhận.”
“Được, tôi sẽ lập tức bảo cậu ấy chuyển ảnh cho cậu.”
Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn La Trì. La Trì thấy thế có vẻ khó hiểu: “Sao vậy? Sao cậu lại nhìn tôi như đang nhìn nghi phạm thế?”
“Cậu không đi à?”
La Trì hiểu ra, bật cười: “Tôi gọi cho Tiểu Mã một cuộc điện thoại chẳng phải là được rồi sao?” Dứt lời, anh ấy rút di động ra.
Lục Bắc Thần vẫn ngó anh ấy, động tác lấy di động của La Trì chợt khựng lại. Anh ấy phá lên cười: “Cậu đuổi tôi đi gấp như vậy để làm gì hả?” Thấy ánh mắt Lục Bắc Thần không thân thiện, anh ấy lại cười trừ: “Tôi chỉ tò mò tình hình phát triển giữa cậu với vị ngoài kia thôi mà.”
Lục Bắc Thần từ tốn lên tiếng: “Nếu cậu còn không đi là có thể trực tiếp tố cáo tôi đánh cảnh sát rồi đấy.”
La Trì nghe thấy vậy, há hốc miệng: “Có cần phải thế không? Được, tôi đi, tôi đi là được chứ gì?” Dứt lời, anh ấy với lấy cặp tài liệu, rời đi.
Cố Sơ ở ngoài cửa đã quay về tiếp tục làm việc từ lâu, sau khi bận rộn một lúc lâu mà chẳng nghe được chút động tĩnh nào, cô quyết định từ bỏ. Lúc La Trì ra ngoài, cô liếc anh ấy một cái. Anh ấy cũng nhìn về phía này, nụ cười gian xảo. Cố Sơ còn đang cảm thấy kỳ lạ thì nghe thấy La Trì trước khi ra khỏi cửa còn buông một câu: “Có biết vì sao ở đây lại xây nhà xác không? Là vì trước đây nơi này là một nghĩa địa, chỉ có thể xây nhà xác mới áp chế được oán khí.”
Cố Sơ sợ đến nỗi suýt nôn ra máu.
La Trì đi hẳn rồi, Cố Sơ càng sợ hơn. Trước nay cô không hề biết nơi này thì ra từng là nghĩa địa, đến cả La Trì cũng nói vậy, chắc chắn là không sai được đâu. Cô bắt đầu thầm lẩm nhẩm cầu xin các vị thần tiên phù hộ, rồi nghĩ bụng lát nữa sau khi về nhà phải làm một quả bưởi to, xé vỏ để xua tà khí. Đang mải nghĩ, lại có một thanh âm khẽ khàng vang lên: “Cố Sơ, vào đây một lát!”
Như giọng nói từ trời xa vọng lại, vang vọng trong không gian rộng lớn. Cố Sơ giật mình, cây bút trong tay rơi bộp một cái, rất lâu sau mới nhận ra là giọng của Lục Bắc Thần truyền qua loa phóng thanh.
Ý thức tập trung dần dần quay trở về não bộ. Cố Sơ nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy cái còi nhỏ nào. Cô thầm ai oán trong lòng, cái nơi quỷ quái gì thế này, cứ giật thon thót làm người ta khó chịu.
“Lề mề làm gì vậy? Mau vào đây!”
Cố Sơ lại giật mình. Không gian này quá lớn, tiếng vọng khó chịu kích thích màng nhĩ. Hít thật sâu, cô cầm tài liệu lên, dè dặt đi vào căn phòng thực nghiệm ở tận trong cùng.
Cửa được mở từ phía trong. Cô đẩy nhẹ nhàng, khe cửa càng lúc càng rộng ra.
Căng thẳng nuốt nước bọt một cái, Cố Sơ cảm thấy ánh sáng trong đẩy quả nhiên còn u tối hơn. Sau khi vào rồi, cánh cửa khóa lại sau lưng cô, một tiếng động rất khẽ nhưng đủ khiến cô sợ hãi. Nhưng có lẽ sự sợ hãi không tới từ tiếng đóng cửa sau lưng mà từ tất cả những gì trước mắt.
Không gian trong này còn rộng hơn cả ngoài kia, bị những cánh cửa thủy tinh ngăn cách thành từng khu vực. Lục Bắc Thần ở ngay gần đó. Anh mặc áo blouse trắng, tay đeo găng tay cao su dùng một lần, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn về phía cô cũng cực kỳ nghiêm túc.
Cố Sơ đứng đờ đẫn ở cửa ra vào.
Ký ức trong đầu bất ngờ kéo cô quay trở về thời đại học. Đó là khi ở trong phòng hóa nghiệm, Lục Bắc Thâm mặc áo blouse trắng đang cẩn thận làm hóa nghiệm bệnh lý. Cô trốn ở rất xa. Bắc Thâm lại ra lệnh cho cô: Nếu sau này em muốn làm bác sỹ khoa ngoại thì mau lại đây cho anh.
“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm nghiêm khắc cắt đứt kỷ niệm của Cố Sơ.
Cô vội vàng ngước lên. Lục Bắc Thần đứng cách đó không xa đang nhíu mày nhìn cô không rời mắt: “Trong chiếc tủ phía bên tay trái cô có áo blouse trắng đã được khử trùng, mặc vào rồi lại đây.”
Chân Cố Sơ cũng mềm nhũn theo, một giây sau đã muốn quỳ xuống cầu xin.
Nhưng cô vẫn cắn răng làm theo. Khoác áo lên người, lại là mùi nước khử trùng quen thuộc, cô hơi choáng váng. Những cảnh tưởng đầm đìa máu chảy cô đã từng nhìn thấy ở bệnh viện lại hiện về. Ép bản thân xóa sạch chúng đi, cô bước lên trước.
Có máy kiểm tra tự động quét khắp người cô. Cô cảm thấy tia sáng trước mắt màu xanh lam, rất đẹp nhưng không tìm được nguồn sáng ở đâu. Rồi cô lại nghe thấy Lục Bắc Thần khẽ nói một câu: “Đừng nghe La Trì nói vớ vẩn, nơi đây trước kia không phải nghĩa địa gì đâu.”
“Ồ.” Cố Sơ gật đầu, hòn đá trong lòng rơi xuống đất nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, “Hả?”. Làm sao anh biết La Trì nói gì với cô. Cô liếc nhìn, trên tường có camera giám sát, hình ảnh bên trong cực kỳ rõ nét. Cô bàng hoàng, chớp mắt đã thấy mất mặt vô cùng.
“Cô định đứng đó bao lâu? Đến chỗ tôi đây!” Lục Bắc Thần ra lệnh.
Cố Sơ cũng chẳng thèm truy cứu hành vi nhìn lén của anh, cũng không biết anh muốn cô vào đây làm gì. Cô đi tới nhưng ngay sau đó Cố Sơ đã phát ra một tiếng hét chói tai, điên cuồng, rồi lập tức nhào vào lòng Lục Bắc Thần…