“Nhưng tôi không hiểu, vì sao lại tiêm tập trung tại một vị trí chứ?” La Trì nghĩ hoài không ra.
“Vì đối phương không muốn bị phát hiện.”
“Cậu dùng từ ‘đối phương’? Không phải là Tiêu Tuyết tự tiêm cho bản thân sao?”
Lục Bắc Thần ra hiệu cho anh ấy nhìn vào hài cốt. La Trì liếc nhìn, Lục Bắc Thần nói: “Chỗ bắp thịt này thuộc về phần thịt ở mặt sau của chân, cậu cảm thấy có người nào vô vị tới nỗi tiêm thuốc vào bắp chân sau không?”
La Trì ngẫm nghĩ thấy cũng có lý. Nếu tự mình làm, thì suy nghĩ đầu tiên là phải tìm một vị trí thuận tiện cho bản thân mình.
“Cậu nghi ngờ là loại thuốc gì?”
Lục Bắc Thần đáp không hề do dự: “Tiêm dung dịch Propranolol.”
La Trì vò đầu bứt tai: “Là thứ gì?”
“Là một loại thuốc chẹn beta-adrenergic, có tác dụng ngăn chặn adrenalin đối với hệ tuần hoàn, thường dùng nhiều dưới dạng viên để hạ huyết áp, đồng thời giảm tốc độ của nhịp tim, chữa trị cho người cao huyết áp và những người có nhịp tim không đều, thường thấy trong thuốc trị cao huyết áp, nhưng hàm lượng trong đó rất ít, chỉ đạt tới hiệu quả trị liệu mà thôi.” Lục Bắc Thần nói: “Nhưng tiêm dung dịch thì khác, một khi dùng với liều lượng khá lớn có thể sẽ dẫn tới tác dụng phụ là cả huyết áp và nhịp tim hạ xuống quá thấp, khiến người dùng rơi vào trạng thái sốc rồi tử vong.”
“Tôi đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiêu Tuyết, cô ta mắc bệnh nhịp tim không đều. Nếu là vậy, cô ta nên biết tác dụng phụ của loại thuốc này chứ?”
“Mấy tháng trước, Tiêu Tuyết đã ngừng sử dụng thuốc trị cao huyết áp. Với tính cách cẩn thận chặt chẽ của mình, có lẽ cô ta biết thành phần của thuốc có tác dụng phụ nên mới quyết định dừng thuốc.”
Đầu óc La Trì xoay chuyển cũng nhanh, anh ấy kinh ngạc: “Ý cậu là có người lén lút tiêm Propranolol cho cô ta?”
“Chỉ có một khả năng.” Lục Bắc Thần nghiêm túc nói: “Hơn nữa, tôi nghi ngờ đối phương lấy lý do giải tỏa tâm trạng căng thẳng cho nạn nhân trước khi lên biểu diễn rồi tiêm nó vào người nạn nhân. Cô ta vốn không hề biết mình bị tiêm thứ gì. Điểm này đủ để chứng minh, cô ta vô cùng tin tưởng người tiêm thuốc cho mình.”
“Căng thẳng?” La Trì ngập ngừng giây lát, trong đầu vụt qua một manh mối: “Không sai, trong khẩu cung của Thường Quân đã chỉ ra Tiêu Tuyết đích thực mắc chứng lo âu nhẹ.”
“Chưa chắc đã nhẹ. Nạn nhân là người của công chúng, nếu cô ta mắc chứng lo âu nghiêm trọng thì chắc chắn sẽ không công khai. Thường Quân có tình cảm với nạn nhân, nhất định đã nói giảm bệnh tình đi.” Lục Bắc Thần suy ngẫm: “Nghĩ mà xem, nạn nhân là một người bình thường ngay cả thuốc cảm Tây y cũng không dám uống, vì biểu diễn, cô ta đã phải chịu đựng những vất vả mà người bình thường khó có thể tưởng tượng. Chúng ta giả sử cô ta bị mắc chứng lo âu trầm trọng, đã ảnh hưởng tới tâm trạng khi biểu diễn, vậy thì một người trước giờ luôn coi trọng sân khấu như cô ta ắt sẽ nghĩ đủ mọi cách để giải tỏa áp lực. Lúc này, nếu có một người nói với cô ta rằng, tiêm một loại dung dịch có thể giúp được cô ta, cô ta chắc chắn sẽ mắc bẫy.”
“Mà người này thời kỳ đầu phải khiến cô ta cảm nhận được một chút dễ chịu. Theo như cậu nói thì tiêm loại dung dịch này sẽ giúp giảm bớt căng thẳng.”
“Không sai, Propranolol không những có thể làm chậm nhịp tim mà còn có thể giải tỏa những stress và sợ hãi đối với sân khấu. Nạn nhân đã tiêm Propranolol vào người mà không tìm hiểu thành phần của thuốc, đương nhiên sẽ giải tỏa được phần nào, thế nên khi hung thủ dùng một lượng thuốc lớn, thậm chí khiến cho cô ta sốc, cô ta cũng không hề phản kháng. Đây cũng là nguyên nhân khi mọi người phát hiện ra thi thể thì không hề tìm thấy dấu vết giằng co và đánh lộn vì khi cô ta bị chuyển tới Nam Sơn thì đã mất mạng rồi.” Lục Bắc Thần đưa ra một kết luận hoàn chỉnh.
Đầu mày La Trì càng lúc càng nhíu chặt: “Nhưng mà, trong khám nghiệm, chúng ta không hề phát hiện ra thành phần Propranolol?”
“Ban đầu, chứng bệnh nhịp tim không đều của nạn nhân đã khiến chúng ta sai lệch, thế nên bỏ qua loại thuốc trị cao huyết áp, cho rằng cô ta sử dụng nó thì không có gì kỳ lạ.” Lục Bắc Thần thở dài: “Một khi bị lầm lẫn thì kết quả khám nghiệm tử thi cũng sẽ sai lệch, thế nên chưa biết chừng thành phần Propranolol đã bị người ta bỏ qua. Thêm nữa, Propranolol không thể được tìm ra chỉ với các phương pháp xử lý thông thường dùng để kiểm nghiệm các loại thuốc độc, mà bắt buộc pháp y phải bỏ công sức ra kiểm tra mới phát hiện được. Nếu không, làm riêng loại kiểm nghiệm này thôi, chi phí cũng rất đắt đỏ.”
La Trì giơ tay xoa xoa mặt, rồi lại ngước lên, rõ ràng có chút phấn khích. Cũng đúng, một vụ án cầm cự bao lâu cuối cùng cũng có đầu mối là một chuyện đáng mừng. “Nói như vậy thì Thường Quân đáng nghi nhất.”
“Cậu đừng quên dây đàn phát hiện được ở núi Nam Sơn, cảnh sát các cậu cũng đã chứng minh đó không phải dây đàn của Tiêu Tuyết.” Lục Bắc Thần chậm rãi nói: “Chiếc vĩ cầm chuyên dùng của nạn nhân khả năng cao là do Lưu Kế Cường tặng. Ở vết nứt xương cổ của nạn nhân phát hiện được vật lạ. Trong báo cáo khám nghiệm tử thi tôi đã nói rõ là nhựa colophan trên dây đàn. Tôi nghĩ đối với cảnh sát mà nói, dựa theo hàm lượng và thành phần sản xuất của nhựa colophan cũng có thể điều tra ra manh mối. Thêm nữa, Lưu Kế Cường sản xuất dược phẩm, sao cậu dám khẳng định Propranolol không được lấy ra từ xưởng sản xuất của hắn ta?”
“Tôi chắc chắn sẽ điều tra Lưu Kế Cường.” La Trì thở phào một hơi: “Tôi là hay thù mấy gã nhà giàu, cứ thấy điệu bộ khinh khỉnh của bọn họ là tôi lại nổi điên, rõ ràng là một chân đạp hai thuyền. Còn về Bạch Quân, đã điều tra ra cậu ta có chứng cứ ngoại phạm, ở bãi đậu xe có một đoạn CCTV có thể chứng minh hành tung của cậu ta hôm đó.”
Lục Bắc Thần uống cạn nước trong cốc, cuối cùng nói một câu: “Theo tôi thấy, người đáng nghi nhất là Bạch Quân.”
“Sao lại nói vậy?”
“Nạn nhân là người yêu cũ của Bạch Quân, cậu ta muốn nối lại tình xưa nhưng nạn nhân kiên quyết chối từ, vì thế Bạch Quân đã nảy sinh ý định giết người.”
La Trì ngẩn người giây lát sau đó thì ôm bụng cười ngặt ngoẽo. Lục Bắc Thần im lặng, nhướng mày nhìn anh ấy.
“Giáo sư vĩ đại của tôi ơi, tôi còn tưởng
ông anh đưa ra được một kết luận kinh thiên động địa đến mức nào chứ. Đừng có trêu tôi nữa được không?”
Nhưng Lục Bắc Thần rất nghiêm túc: “Tôi không đùa với cậu.”
“Người yêu cũ không quay lại thì giết hại ư?” La Trì cố gắng nhịn cười: “Tình tiết trong tiểu thuyết với mấy bộ phim truyền hình đấy à, trong thực tế ai có thể vì một người yêu cũ mà nảy sinh ý muốn sát hại? Ở bên nhau được thì tốt mà không yêu nhau được thì tan, xã hội bây giờ thực tế lắm, làm gì có người nào ngu ngốc phạm tội để hủy hoại cả cuộc đời mình?”
Ánh mắt Lục Bắc Thần dần trở nên âm u, lạnh lẽo. Anh mím môi, rất lâu sau mới nói: “Có lúc, một đoạn tình cảm rất khó buông bỏ, đau tới tột cùng thì sẽ có ý định giết người.” Dứt lời, anh vo viên chiếc cốc giấy trong tay lại, rồi giơ tay ném chuẩn xác viên cốc vào chiếc thùng rác bên cạnh.
La Trì xua tay, phản đối: “Cách suy nghĩ này quá tuyệt đối, bây giờ thứ gì là giả tạo nhất? Đó chính là tình yêu, ai đi tin vào tình yêu thì kẻ đó là đồ ngu.”
Lục Bắc Thần trầm mặc rất lâu rồi lẩm bẩm: “Không… mà sẽ thành kẻ điên.”
La Trì không nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên gương mặt anh, xua tay: “Tóm lại, tôi sẽ điều tra cả ba người. Mẹ kiếp, bọn chúng cảm thấy ông mày dễ bắt nạt phải không? Ông mà bắt được hung thủ, ông sẽ tra tấn.”
Lục Bắc Thần thu lại nét mặt của mình, cười khẩy: “Đây là việc của cảnh sát các cậu.”
“Này người anh em, hỏi cậu một chuyện.” La Trì vác ghế xích lại, cười gian xảo: “Tôi đi rồi, hai người có tiếp tục không?”
Lục Bắc Thần cau mày: “Cậu nghĩ gì thế hả?”
“Tôi nhìn thấy cả rồi còn chối.”
“Cô ấy tới đây giúp đỡ, lần này nếu không có cô ấy, làm sao phát hiện ra manh mối nhanh thế được.”
La Trì gật đầu: “Phải, thế nên để cảm ơn nàng, cậu cũng tiện thể thưởng ‘thịt’ chứ gì?”
“Cậu rảnh lắm à?”
“Tôi không có rảnh, cô ấy rảnh kìa. Nhìn mà xem, cậu để người ta nhàm chán đến mức nào rồi.” La Trì hất cằm về phía camera giám sát. Trong màn hình, Cố Sơ đang đi đi lại trong phòng làm việc, nhìn đúng là có hơi chán đời thật. Anh ấy lại nói: “Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu được đấy, tình cảm mặn nồng ngay trước một đống xương trắng, không thấy ghê à? Cậu cũng phải nghĩ cho em gái tý chứ, lỡ như dọa chết người ta thì phải làm sao? Muốn thân mật gì thì về khách sạn, thoải mái biết bao. Ở đây, cậu phải kiềm chế mới được. Có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa con người và con vật là gì không? Đó chính là con người có khả năng kiềm chế còn con vật thì không.”
“Cậu cút được rồi đấy.” Lục Bắc Thần sốt ruột nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại một câu.
La Trì đứng dậy, giơ tay đầu hàng: “Được rồi, người anh em như tôi có lòng tốt nhắc nhở thôi mà. Một cô gái trong sáng thuần khiết, một tiểu thư kiêu sa giàu có, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đấy.”
Lục Bắc Thần nhướng mày nhìn anh ấy, ánh mắt rất thiếu thiện cảm. La Trì thấy thế đành thôi, chuồn nhanh là thượng sách.
Trong phòng làm việc của nhà xác, cuối cùng Cố Sơ cũng đi lại tới mệt nhoài. Cô nằm rạp lên bàn như một chiếc giẻ lau, vùi mặt vào trong cánh tay. Cô bị Lục Bắc Thần đuổi ra khỏi phòng thực nghiệm vì La Trì tới. Nghĩ lại đúng là đầy một bụng tức, cô kiên định tin rằng mình chắc chắn đã nhắc tới một điểm mấu chốt đối với vụ án này, nhưng rõ ràng là Lục Bắc Thần muốn giành hết công lao. Cớ làm sao La Trì vừa tới là cô không được ở trong đó nữa?
Không ở thì không ở, cô còn ghét phải nhìn cái đống xương với đống ảnh đó kìa. Người gì không biết!
Chẳng biết đã qua bao lâu, tóm lại cô nghe thấy tiếng bước chân của La Trì, còn cả giọng đùa cợt: “Ô, em Cố, đang làm gì vậy?”
Cố Sơ vẫn nằm bò ra bàn, không ngẩng mặt lên, mặc kệ anh ấy. Trong lòng cô, đây là một đôi cấu kết làm bậy, đều chẳng phải hạng người gì tử tế. La Trì bước tới chọc vào người cô mấy cái, cười nói: “Nói chuyện với em đấy, em Cố.”
“Tôi là Cố Sơ.” Cô bực bội đáp lại một câu.
La Trì còn định nói gì đó thì nghe thấy tiếng mở cửa của phòng thực nghiệm, giọng Lục Bắc Thần vang lên: “La Trì, tôi cho cậu thời gian ba giây để lập tức cuốn xéo khỏi mắt tôi.”
Kết quả, La Trì đi rồi, Lục Bắc Thần lại tới.
“Sao vậy?” Anh hỏi câu La Trì vừa mới hỏi.
Cố Sơ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Lục Bắc Thần đứng bên cạnh bàn làm việc, nhìn cô bò ra bàn như một đứa con nít là lại buồn cười. Anh cúi hẳn người xuống, ghé sát: “Đói à?”
“Đã hơn ba giờ chiều rồi, anh bảo tôi có đói không?” Đâu chỉ đói, cô còn rất không vui nữa.
Lục Bắc Thần tươi cười nhìn cô: “Đi nào, đi ăn cơm!”
Cố Sơ uể oải ngẩng đầu liếc anh, phát hiện mặt anh đang gần sát trong gang tấc, cô giật nảy mình, vội vàng đứng dậy. Lục Bắc Thần nhướng mày: “Có cần phải thế không? Sao tôi như thành mãnh hổ dã thú vậy?”
Mãnh hổ dã thú cũng đâu có đáng sợ như anh, cô nhủ thầm trong bụng. Cô cầm túi xách lên, hờ hững đáp: “Tôi không ăn, về nhà luôn đây.”
“Em chưa đi được.”
“Vì sao? Giá trị thặng dư của tôi hình như đều bị anh vắt kiệt rồi mà?” Cô nghiến răng nghiến lợi…