Ánh mắt Úc Noãn Tâm trong như nước, nhẹ nhàng đảo qua bóng
đêm ngoài cửa sổ, thản nhiên hỏi: "Tình huống mà anh nói là chỉ việc em
đánh An Nhã hay là việc phóng viên truy đuổi không thôi, hoặc là việc chân của
em bị thương?"
"Cả ba đều có!" Trong giọng nói thân thiết của
Tiêu Minh Hi có chút nể phục: "Anh không ngờ em lại bình tĩnh như vậy, thậm
chí là đến mức đối với chính mình cũng lãnh huyết.
"Phải không?" Úc Noãn Tâm cười nhạt, tái nhợt như
hoa quỳnh: "Người chủ động gây sự không phải là em, cho nên em không cần
phải vì chuyện này mà làm chậm trễ tiến độ quay phim, em đã làm trễ một tuần rồi."
Tiêu Minh Hi bất đắc dĩ lắc đầu: "Thực sự không biết kiếp
trước em và An Nhã có thù oán gì, khi đóng phim không hợp, ngoài đời cũng không
hợp."
Úc Noãn Tâm khẽ uống một ngụm cà phê nói: "Trong giới
này không phải là như vậy sao? Mỗi người có chăng chỉ là quan hệ đối thủ cạnh
tranh, sao có thể trở thành bạn bè được? So với loại quan hệ xung đột ngoài mặt
này thì việc bằng mặt không bằng lòng không phải còn đáng sợ hơn sao?"
Lời của nàng khiến cho Tiêu Minh Hi cười nhẹ, giọng nói có
chút chế nhạo nói: "Nghe khẩu khí của em lại khiến anh hiểu lầm, xét về thời
gian mà nói anh cũng coi như là tiền bối của em, sao khẩu khí của em lại có giống
như ông cụ non vậy? Nhưng mà Noãn Tâm à, những lời này của em đúng là quơ đũa cả
nắm rồi, lẽ nào sự quan tâm của anh và em cũng là bằng mặt không bằng lòng
sao?"
"Anh là nhị thiếu gia của Tiêu gia, sao có thể so với
những nghệ sĩ khác được." Úc Noãn Tâm khẽ nói đùa, trong mắt lại không có
chút ý cười nào, nhẹ nhàng như gió.
Tiêu Minh Hi nhún vai: "Noãn Tâm, những lời này của em
đúng là đâm vào vết thương của anh rồi, lẽ nào anh không thể lấy thân phận một
người bình thường hoặc một nam diễn viên quan tâm em sao?"
"Sợ là có tai tiếng!" Úc Noãn Tâm nói một cách thờ
ơ nhưng lại giống như rất nghiêm túc.
"Nghệ sĩ nào mà không có tai tiếng?" Tiêu Minh Hi
cười cười, vùng trán tuấn tú sang sảng như ánh dương: "Ngược lại anh hy vọng
cùng em chống lại tai tiếng tình yêu đây."
Giọng anh ta nửa thật nửa đùa, trong mắt lộ ra vẻ thăm dò.
Úc Noãn Tâm sao có thể không hiểu được chứ, nàng cụp đôi mi
dài xuống, nhẹ nhàng cười mà không nói gì.
Tiêu Minh Hi cũng nhận ra được lòng của nàng không ở nơi này
nên cũng không dây dưa đề tài này nữa, khẽ thở dài một tiếng: "Noãn Tâm à,
có điều tin tức của ngày mai sẽ bất lợi đối với em, hôm nay An Nhã náo loạn như
vậy, muốn truyền thông đưa tin có chừng mực cũng khó."
Khóe môi Úc Noãn Tâm cong lên tự giễu: "Giống như anh
nói đó, nghệ sĩ nào mà không có tai tiếng? Mà em luôn ở nơi đầu sóng ngọn gió
nên sớm đã quen rồi!" Nàng nói xong, khẽ xoa xoa hai bên thái dương có
chút đau nhức, hơn nữa miệng vết thương sau khi xử lý còn hơi đau đớn khiến
nàng có chút không tập trung, nhưng ngay lúc nàng xoa thái dương thì một loại cảm
giác quen thuộc đột nhiên tràn ra…
Là một loại hơi thở nguy hiểm, mang theo hơi lạnh mà nàng rất
quen thuộc ùn ùn kéo tới, nàng vô thức ngẩng lên di chuyển ánh mắt, khi nhìn thấy
bóng dáng anh tuấn của hắn ở cách đó không xa liền giật mình.
"Noãn Tâm, em không nên nghĩ như vậy, dù sao…"
Tiêu Minh Hi đang nói nhưng phát hiện ánh mắt nàng đọng lại ở nơi khác, cũng tiện
thể nhìn theo…
Trong đoàn người cách đó không xa, bóng dáng của Hoắc Thiên
Kình hết sức nổi bật, chỉ thấy hắn vừa đi vừa nói chuyện với mấy người thương
nhân của xí nghiệp khác, khuôn mặt không chút biểu tình có vẻ vô cùng nghiêm
túc, chắc chắn bọn họ tới chỗ này vừa dùng bữa vừa bàn chuyện hợp tác.
Nơi này là nhà hàng dành cho hội viên cao cấp, chỉ tiếp đón
những người có tiền, có đẳng cấp, như vậy Hoắc Thiên Kình cũng là hội viên
trong đó.
Bên người Hoắc Thiên Kình là một cô gái ăn mặc xinh đẹp vô
cùng quyến rũ ôm lấy cánh tay hắn, thoạt nhìn đã biết là người vừa khôn khéo vừa
gợi cảm.
"Noãn Tâm…" Tiêu Minh Hi quay đầu lại thì thấy Úc
Noãn Tâm sớm đã dời mắt đi, lại lẳng lặng nhấm nháp cà phê giống như chưa từng
thấy cảnh này.
"Có muốn chúng ta đổi một chỗ khác hay không?" Cuối
cùng anh ta vẫn quan tâm đưa ra ý kiến.
Tuy rằng đám người của Hoắc Thiên Kình đã vào căn phòng cao
cấp, nhưng vị trí của hai người bọn họ là ở sát cửa sổ, rõ ràng là khiến cho
người khác chú ý, ít nhiều anh cũng biết đến quan hệ của Úc Noãn Tâm và Hoắc
Thiên Kình, để tránh những phiền phức không đáng có cho nên tốt hơn là đổi chỗ
khác.
Ánh mắt Úc Noãn Tâm không hề gợn sóng không đổi như vừa rồi
nữa, cho dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng cũng không khó để nhận ra được nàng có
chút không tự nhiên.
Rõ ràng nàng cảm nhận được một ánh mắt rét lạnh phóng tới từ
cách đó không xa, giống như hai thanh kiêm sắc đâm thẳng vào lòng nàng, vô thức
nhìn về bên đó lại thấy Hoắc Thiên Kình vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ, kể cả người
đẹp bên cạnh hắn cũng cười đến mức không thể ngậm miệng.
Hắn vẫn luôn là như thế, khi đi công tác thì không ai hay biết,
khi trở về cũng vậy, lần trước là như vậy, lần này cũng như vậy, còn có điểm giống
nhau nữa là đều bị hắn nhìn thấy nàng đang ở cùng với một người đàn ông khác.
Nàng còn nhớ rõ Hoắc Thiên Kình từng nói… đừng quá gần gũi với
Tiêu Minh Hi!
Không biết đó có tính là cảnh cáo hay không?
Thật là tức cười, không phải hắn cũng thân mật với người phụ
nữ khác như vậy sao? Đúng là hành vi bá đạo "chỉ cho phép quan binh đốt lửa,
không cho phép dân chúng đốt đèn"
Có điều hắn có người đẹp bên cạnh, chắc là cũng không thấy
nàng tồn tại đâu.
Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm thế nhưng phát hiện lòng mình có
chút ghen tuông…
"Noãn Tâm?" Tiêu Minh Hi vươn tay vỗ nhẹ nàng một
chút, ân cần hỏi han: "Em không sao chứ?"
Lúc này Úc Noãn Tâm mới dời mắt đến trên người Tiêu Minh Hi,
hơn nửa ngày mới khẽ cười: "Em có thể có chuyện gì…"
"Nhưng mà Hoắc Thiên Kình ở bên kia." Tiêu Minh Hi
nói một câu, sau khi nói xong cũng thấy mình thật tức cười, câu này thật chẳng
ra làm sao cả.
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng nhấp cà phê, "Nhà hàng này cũng
không phải của anh ta, chúng ta có quyền dùng cơm ở chỗ này."
Tiêu minh Hi nhún vai, nhìn Úc Noãn Tâm một lúc lâu mới mở
miệng: "Noãn Tâm à, thật ra anh vẫn luôn muốn hỏi em một câu."
"Câu gì?" Úc Noãn Tâm ngẩng đầu lên.
Tiêu Minh Hi liếm môi, nghêm túc nhìn nàng nói: "Có phải
em đã yêu Hoắc Thiên Kình rồi không?"
Chiếc muỗng cả phê trong tay Úc Noãn Tâm khẽ run lên, va vào
thành ly tạo ra một tiếng vang rất nhỏ, khi nhìn về phía Tiêu Minh Hi thì cười
cười: "Sao em lại có thể yêu anh ta được?"
Tiêu Minh Hi khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại có vẻ cô đơn,
anh ta thở dài một tiếng: "Bởi vì anh cảm thấy em và anh ta… quả thật rất
hợp nhau.
Úc Noãn Tâm vô thức run lên một chút, nàng ngẩng đầu nhìn
Tiêu Minh Hi, một lúc lâu sau nhẹ giọng nói: "Minh Hi, em không hiểu ý của
anh."
"Là không hiểu hay không muốn hiểu đây?" Tiêu Minh
Hi cô đơn cười một cách yếu ớt, khóe môi cũng cay đắng cong lên, "Con người
chính là như vậy, trước giờ vẫn luôn là người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc
thì tỉnh, Noãn Tâm, em là một cô gái thông minh, hẳn là không thể không biết
anh có tình cảm với em chứ?"
"Minh Hi, em…" Trong mắt Úc Noãn Tâm có chút hơi xấu
hổ, muốn nói điều gì đó nhưng lại sợ càng giải thích thì càng không rõ ràng.
Ngược lại Tiêu Minh Hi đã mở miệng: "Noãn Tâm, thật ra
em không cần nói anh cũng hiểu ý em, em vẫn luôn coi anh là bạn, anh cũng không
muốn ép em yêu anh, đồng thời em cũng không thể ngăn
cản tình yêu của anh dành
cho em. Thật ra anh căn bản vẫn không coi trọng tình cảm giữa em và Tả Lăng Thần,
thậm chí còn nghĩ tới nếu người ở bên cạnh em là anh ta thì anh sẽ cố gắng hết
sức mà cạnh tranh đến cùng, nhưng sau đó, khi anh biết người ở bên cạnh em là
Hoắc Thiên Kình thì anh đã đánh mất ý nghĩ này, cũng không hy vọng xa vời nữa.
Úc Noãn Tâm nhìn anh ta, đôi mắt trong veo như suối từ trong
núi phản chiếu vẻ cay đắng cùng bất đắc dĩ bên môi anh, nàng không khỏi nhẹ giọng
hỏi: "Minh Hi, sao anh lại muốn nói như vậy?"
Tiêu Minh Hi khẽ uống một ngụm cà phê, nhìn nàng nói:
"Em còn nhớ câu nói anh từng nói với Tả Lăng Thần lúc đầu sao? Anh nói với
anh ta hai người không thích hợp ở chung, có lẽ đó chỉ là xuất phát từ trực
giác thôi, nhưng cái ngày mà Hoắc Thiên Kình xuất hiện tại phim trường thì anh
đã biết anh hoàn toàn thua người đàn ông này, cũng có lẽ em không phát hiện ra,
hai người thực sự rất xứng đôi, dùng cách nói khuôn sáo mà nói chính là "một
đôi do trời đất tạo nên", quả thật là như vậy, khi hai người bọn em đứng cạnh
nhau thì giống như không dung nạp người thứ ba tồn tại. »
Úc Noãn Tâm chỉ cảm thấy lòng mình bị lời nói của anh ta đập
mạnh vào một cái, tựa hồ còn mang theo dư chấn hơi loạng choạng, nàng cụp hàng
mi dài xuống, đầu mày cũng vô thức nhíu lại: "Minh Hi, đây chỉ là cảm giác
của anh mà thôi, em và Hoắc Thiên Kình… vĩnh viễn không có khả năng!"
Giọng của nàng rất kiên định, có điều nghe xong càng giống
như là một loại bảo đảm với chính mình.
Tiêu Minh Hi không nói gì, chì lẳng lặng nhìn nàng, đối với
thái độ và ngôn ngữ của nàng, anh không có phản bác nhưng cũng không có ý đồng
tình.
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm bị anh ta nhìn đến mức cả người không tự
nhiên, cúi đầu bất mãn nói: "Minh Hi."
Tiêu Minh Hi nở nụ cười, giơ cao hai tay làm như đầu hàng,
"Được rồi, anh không nói gì nữa, ok?"
Úc Noãn Tâm cười nhẹ.
Vẻ thân mật của hai người rơi vào trong mắt Hoắc Thiên Kình
đang ngồi trong phòng không sót chút gì, biểu tình trên mặt vẫn nói nói cười cười
như cũ nhưng không khó nhận ra trong mắt của hắn càng thêm lạnh lùng.
Hắn thờ ơ cầm chén rượu mà uống, bên cạnh là người đẹp thư
ký mà đối tác an bài không ngừng nịnh nọt, trong nhất thời lại thấy buồn bực,
khi hắn nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt của Úc Noãn Tâm thì đôi mắt chim ưng hờ
hững của hắn bỗng nhiên nhíu lại, một ánh mắt cực kỳ nguy hiểm lập tức bắn ra.
Đối tác nói gì đó hắn căn bản là nghe không lọt tai.
Ánh mắt sắc bén lướt dọc theo dáng người xinh đẹp của Úc
Noãn Tâm, khi nhìn đến mắt cá chân bị băng bó thì rõ ràng ánh mắt hơi run rẩy một
chút.
"Hoắc tiên sinh, sao ngài lại có vẻ không yên lòng như
vậy?"
Người đẹp thư ký thấy hắn có vẻ càng ngày càng thiếu hăng
hái, trong lòng bỗng thấy chán nản nửa chừng, những đối tác khác cũng lập tức
trở nên khẩn trương, Hoắc Thiên Kình là khách hàng hợp tác lớn nhất của bọn họ,
lỡ như an bài không chu đáo hoặc làm hắn mất hứng vậy thì mất nhiều hơn là được.
Hoắc Thiên Kình thu hồi ánh mắt không vui lại, khuôn mặt anh
tuấn lại khôi phục vẻ hờ hững lúc đầu, nhưng trong lòng vẫn buồn bực như cũ, hắn
liền ôm chầm lấy người đẹp thư ký đang không ngừng cọ xát vào thân thể hắn, đôi
môi mỏng nhếch lên: "Rót rượu cho tôi"
Người đẹp thư ký càng thêm quyến rũ, thân thể như cá chạch
dán vào thân thể cao lớn của hắn.
Một màn nóng bỏng ái muội này bị Úc Noãn Tâm lơ đãng thấy được,
cơ thể nàng rõ ràng hơi run lên, sắc mặt có chút không được tự nhiên.
Hắn rất thích loại phụ nữ như vậy sao? Cũng đúng, đàn ông đều
thích loại phụ nữ phóng khoáng, tràn đầy nhiệt tình, Hoắc Thiên Kình có lợi hại
đi chăng nữa cũng chỉ là một người đàn ông sinh lý bình thường mà thôi, sao có
thể cự tuyệt phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương đây? Chắc là đêm nay bọn họ nhất
định sẽ có một Love night đây.
Nghĩ tới đây, lòng của nàng rất buồn bực, gần như không thể
thở được.
"Noãn Tâm?" Tiêu Minh Hi nhạy cảm phát hiện sự biến
đổi của nàng, sau khi quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng hơi sáng tỏ, hắn cố
ý kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
"Ồ?" Úc Noãn Tâm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị
Tiêu Minh Hi kéo đi, thuận tiện cầm túi xách bên cạnh, nhưng vì dưới chân truyền
đến đau đớn mà khẽ kêu lên một tiếng.
"Chân em sao rồi?" Trong mắt Tiêu Minh Hi hiện lên
một tia hối hận, vừa rồi động tác của anh có hơi thô lỗ, chì là vì nếu cứ tiếp
tực ở chỗ này thì nàng cũng không muốn ăn cơm, cần gì phải miễn cưỡng chứ.
"Không sao, chỉ là vừa rồi đụng tới mà thôi." Úc
Noãn Tâm khẽ lắc đầu nói.
Tiêu Minh Hi khoác vai nàng, để nàng dựa vào người anh ta:
"Em như vậy nếu lát nữa gặp phải bọn chó săn thì muốn chạy cũng không được,
tối nay em chỉ có thể miễn cưỡng để anh làm sứ giả hộ tống thôi."
Anh ta vừa nói vừa đỡ nàng từ từ đi về phía thang máy, trong
lời nói đùa có chút nghiêm túc.
Úc Noãn Tâm vừa muốn cười phản bác mồm miệng anh thật trắng
trợn, phía sau liền vang lên giọng nói lạnh như băng…
"Noãn, nên về nhà thôi!"
Hai người đều bị âm thanh bất thình lình này làm giật mình,
quay đầu nhìn lại…
Không biết Hoắc Thiên Kình đã đứng phía sau họ từ lúc nào,
khuôn mặt vô cảm không chút gợn sóng, đôi mắt sắc bén như kiếm quét qua bàn tay
đang ôm lấy Úc Noãn Tâm có vẻ rất ái muội, đôi mày anh tuấn đột nhiên nhíu lại.