Gần đây, không lâu cũng không mau. Đời người chính là như thế,
luôn phải trải qua tình thế không có lối thoát. Nhưng ông trời vẫn luôn rất
công bằng, chỉ cần giữ vững lạc quan, thản nhiên mà sống thì tự nhiên có hi vọng.
Chí ít Úc Noãn Tâm là thế này.
Xảy ra vài chuyện…
Thứ nhất, cùng với giai đoạn chế tác hậu kỳ của "Vệ Tử
Phu" hoàn thành, cả bộ phim chính thức lên sóng trên các đài truyền hình,
tỉ suất người xem không vì tin đồn không tốt của Úc Noãn Tâm làm ảnh hưởng, thuận
lợi mà nổi tiếng. Các diễn viên chủ yếu của "Vệ Tử Phu" không ngừng
có hợp đồng. Các tiết mục giải trí đều tranh thủ mời bọn họ đến biểu diễn. Tuy
diễn viên chính Úc Noãn Tâm có đôi khi sẽ bị đề cập đến vấn đề xấu hổ, nhưng vẫn
thản nhiên mà đối mặt.
Thứ hai, gần đây Hoắc Thiên Kình đối với nàng mà nói có thể
dùng "dịu dàng như nước " để miêu tả. Nàng rất khó tưởng tượng được
kiểu đàn ông quen thói tự đại như hắn lại có thể đảm đang như vậy. Công việc,
chuyện cưới xin, thậm chí là chuyện kiện cáo của nàng đều ôm đồm xử lý. Mục
đích là để cho nàng an tâm nhận hợp đồng. Sau "Vệ Tử Phu", kịch bản
liên tiếp tìm tới Úc Noãn Tâm, làm Tiểu Vũ bận đến nỗi suốt ngày đều như mắt gấu
trúc.
Nhìn Tiểu Vũ chỉ làm quản lý thôi mà đã bận tíu tít như thế,
trong lòng Úc Noãn Tâm không khỏi bội phục Hoắc Thiên Kình. Là người chèo chống
cả Hoắc Thị, riêng công việc thôi cũng đủ để kẻ khác không thở nổi, hắn lại còn
có thể lo lắng cái khác, thậm chí hoan ái trên giường cũng không thiếu. Điều
này làm Úc Noãn Tâm không khỏi hoài nghi, rốt cuộc người đàn ông này có bao
nhiêu sức lực? Chẳng lẽ là làm bằng sắt hay sao?
Dựa vào sô pha, Úc Noãn Tâm vừa mới xong công việc trở về sớm
đã mệt đến nỗi vẻ mặt rã rời. Chỉ mở mắt nhìn bóng lưng Hoắc Thiên Kình đang đứng
lặng trước cửa sổ sát đất.
Từ lời nói không rõ lắm của hắn thì không khó nghe ra đang
trao đổi chi tiết của hôn lễ
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên trên người hắn,
đưa cái bóng cao lớn của hắn kéo dài. Úc Noãn Tâm nghiêng đầu không nói lời
nào. Không biết là do vô cùng mệt mỏi hay là vì nguyên nhân khác, chỉ ngơ ngác
mà nhìn bóng lưng kiêu ngạo cách đó không xa. Bóng dáng cao lớn lại làm cho
lòng của nàng dần dần nổi lên ngọt ngào cùng an toàn…
Bắt đầu từ lúc nào, nàng có loại cảm giác này? Bắt đầu từ
lúc nào, mỗi khi nhìn hắn thì nàng sẽ đờ người ra? Rồi bắt đầu từ lúc nào, mỗi
khi nhớ nghĩ hắn thì tim nàng sẽ đập loạn lên?
Người đàn ông mạnh mẽ này dùng cách thức bá đạo nhất tuyên bố
nàng thuộc về hắn, hắn là chồng của nàng. Thì ra con người rất dễ bị thôi miên,
trải qua thời gian dài nàng cũng sẽ cho là như thế. Hắn không cho nàng quá nhiều
thời gian trị liệu nỗi đau do Lăng Thần gây ra, bởi vì trong lúc này, hắn dùng
cách thức dịu dàng nhất, quan tâm nhất bù vào nỗi thê lương cùng tuyệt vọng của
nàng…
Người đàn ông này… thực sự rất thủ đoạn!
Có điều, dường như nàng là cô dâu nhàn nhã nhất trên đời
này. Mãi cho tới hôm nay, ngoại trừ thời gian ra tổ chức hôn lễ ra, còn lại
nàng đều không biết.
"Nghĩ cái gì mà say sưa như thế?"
Hoắc Thiên Kình xong việc, xoay người lại thì thấy Úc Noãn
Tâm ngẩn người mà nhìn hắn, trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng khi phát
hiện nàng như đang đi vào cõi hư vô, giữa hai mày không khỏi nổi lên một chút bất
mãn. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm lấy người nàng mà hỏi.
Ở một chỗ với hắn mà còn có thể cỏ vẻ như búp bê đang mộng
du như vậy quả thực là không hay.
"Đang suy nghĩ… hôn lễ của chúng ta đã chuẩn bị tới đâu
rồi!" Úc Noãn Tâm đã quen nằm trong lòng hắn, bất giác thuận miệng nói ra
suy nghĩ trong lòng.
Lời của nàng khiến đôi mày hơi mệt mỏi của Hoắc Thiên Kình đột
nhiên vui vẻ. Hắn hơi đẩy nàng ra, bàn tay ôm chặt hai vai của nàng…
"Noãn, cuối cùng em cũng thừa nhận hôn lễ của chúng
ta!"
Vẻ vui mừng trong mắt hắn lọt vào trong mắt nàng, bất ngờ
khiến nàng nhịn không được mà vô thức cong môi lên, lại vội vàng giả vờ bình thản
nói: "Không thừa nhận thì sao? Anh có thể buông tha cho tôi sao?"
"Không bỏ qua! Đương nhiên không thể để em đi!" Hoắc
Thiên Kình vẫn có bộ dạng bá đạo như trước.
Nhìn vẻ mặt khăng khăng cố chấp của hắn, Úc Noãn Tâm thực sự
nhịn không được mà cười thành tiếng. Con người đúng là loại động vật rất kỳ lạ.
Khi dần dần quen với một hoàn cảnh, một con người thì dường như cũng trở nên
không chống đối như trước nữa. Nếu như trước đây nghe thấy lời nói bá đạo khiến
người ta giận sôi gan như vậy của hắn, nàng sẽ hận không thể hung hăng đánh hắn
một bạt tai. Nhưng mà giờ này khắc này, lòng của nàng tự nhiên lại nổi lên ngọt
ngào…
Có lẽ là nụ cười của nàng đánh thức Hoắc Thiên Kình, hắn bừng
tỉnh lại, đáy mắt cũng hàm chứa ý cười dịu dàng, hai tay với tới nách của nàng…
"Bé con, em dám cười tôi?"
"A…" Úc Noãn Tâm sợ nhất là nhột, vội vã né tránh
nhưng vẫn không thoát được "móng vuốt " của hắn. Nàng cười đến nỗi nước
mắt đều sắp chảy ra, sau đó chỉ có thể biến thành cầu xin tha thứ…
"Đừng, Thiên Kình, nhột lắm… Ghét muốn chết!"
Trong lúc vui đùa ầm ĩ, nàng bất tri bất giác mà gọi ra hai chữ "Thiên
Kình", tự nhiên như giữa người yêu với nhau…
Hoắc Thiên Kình nhạy cảm mà bắt được nó, trong mắt sáng ngời,
lập tức đè nàng ngã lên trên sô pha, thân thể cao lớn bao trùm lấy nàng. Đôi mắt
đen sâu thẳm như biển cả, vẻ thâm tình rõ ràng dâng lên như sóng biển, hắn nhìn
chăm chú vào cô gái trong lồng ngực không hề chớp mắt, đôi môi mỏng kiêu ngạo
hơi cong lên, bên môi loáng thoáng có nếp nhăn khi cười…
Mùi long đản hương nhàn nhạt vây chặt lấy nàng, Úc Noãn Tâm
vô thức ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, lại bị vẻ trong trẻo cùng thâm
tình tràn đầy trong mắt hắn làm hoảng sợ. Tim lại bắt đầu không ngừng đập loạn
lên. Một cảm xúc không hiểu nổi đang chi phối tâm hồn và thể xác của nàng. Ánh
mắt của hắn sâu như biển cả, dường như muốn cuốn nàng vào trong đó.
Đương nhiên nàng hiểu rõ hàm ý của ánh mắt đó, tim nàng lại
như có thể từ trong lồng ngực nhảy ra bất cứ lúc nào…
Dường như sợ không chịu nổi cảm giác khác thường này, nàng vừa
định muốn dời ánh mắt đi, ngón tay thon dài của hắn đã đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng, làm cho nàng chỉ nhìn hắn, trong mắt chỉ có bóng dáng của hắn…
"Noãn, nói yêu anh!" Giọng nói trầm thấp của hắn
tuy bá đạo nhưng lại dịu dàng như nước.
Lòng Úc Noãn Tâm có chút hoảng loạn. Giọng nói trầm thấp dễ
nghe của hắn giống như là thuốc phiện, cứ dịu dàng lượn lờ trên đỉnh đầu, thậm
chí là bên tai của nàng. Hơi thở của nàng cũng trở nên có chút gấp gáp… Yêu hắn?
Tâm tình hoảng loạn làm nàng không biết nên nghe lời hắn hay
không.
Hoắc Thiên Kình không giận mà ngược lại còn cười, cúi đầu xuống,
đôi môi mỏng nhẹ nhàng cắn cắn chiếc cổ mềm mại của nàng. Cảm giác dịu dàng làm
nàng nhịn không được mà khẽ thở dốc một tiếng, đôi tay nhỏ bé vô thức mà ôm lấy
cổ hắn…
"Noãn, người em yêu chính là tôi, đúng không?" Giọng
nói trầm thấp của hắn dụ hoặc bên tai nàng, như là đầu độc, lại như là bộc lộ
chân tình. "Nói cho tôi biết, em đã yêu tôi…"
Vẻ mặt ngây thơ của cô gái trong lòng làm hắn rất thỏa mãn.
Giống như được một loại hạnh phúc đã lâu không gặp nhét đầy, hắn nóng lòng muốn
nhận được đáp án. Dường như chỉ có như vậy mới có thể làm cho trái tim vẫn luôn
trống rỗng cô đơn của hắn trở nên phong phú…
Không sai, hắn rất rõ chính mình… Hắn muốn có được trái tim
của nàng, tình yêu của nàng… Toàn bộ, không sót một chút nào!
"Tôi…" Cơ thể Úc Noãn Tâm run rẩy, không biết là bởi
vì lời của hắn hay là vì sự dịu dàng của hắn. Tóm lại, trong nhất thời lại ngẩn
ra như một khúc gỗ.
Nàng yêu hắn không?
Ngay cả nàng cũng không thể xác định, tại sao hắn lại khẳng
định như thế? Lúc này nàng rất muốn hoài nghi hắn có dụng ý khác. Thế nhưng ánh
mắt hắn thoạt nhìn lại tha thiết chân thành như vậy, ngay cả vẻ thâm tình trong
mắt cũng không cách nào che lấp… Tuy rằng nàng không ngừng chống cự, thậm chí
không muốn thừa nhận, nhưng…
Nàng không thể không nhìn thẳng vào lòng mình! Quả thực người
đàn ông này đã dần dần bén rễ trong lòng nàng…
Sao có thể như vậy?
Ý thức được điểm ấy, trong mắt Úc Noãn Tâm nổi lên vẻ hoảng
loạn. Nàng nên hận hắn mới đúng, vì sao lại từ từ chìm đắm trong vòng tay của hắn,
thậm chí quen thuộc hơi thở của hắn. Loại long đản hương thoang thoảng này làm
nàng cảm thấy an toàn? Nàng không muốn giống Phương Nhan, giống Ngu Ngọc, yêu
thương người đàn ông này. Bởi vì một khi yêu thương sẽ trở nên mất đi chính
mình, thậm chí sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa!
Người đàn ông này chắc chắn có khả năng này. Nàng rất tin tưởng…
Thấy ánh mắt nàng do dự, Môi Hoắc Thiên Kình cong lên xúc động.
Hắn thâm tình mà cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng áp lên môi nàng, như bươm bướm
đậu trên nụ hoa, ra vẻ vui đùa, nhưng lại bộc lộ tình cảm chân thật nhất…
"Cô bé ngốc, yêu thì yêu thôi. Cho dù ngoài miệng em
không thừa nhận, anh cũng có thể nhìn thấu lòng của em…"
Úc Noãn Tâm kinh hoàng, nhìn vào đôi mắt đen như cười như không
kia, thấy đáy mắt hắn hiện lên một nụ cười hài hước, khuôn mặt nhỏ nhắn đột
nhiên đỏ lên, đôi bàn tay trắng như phấn nổi giận mà đánh vào lồng ngực cứng rắn
của hắn…
"Ai yêu anh? Anh cũng không nhìn mình xem, gần đất xa
trời, tôi thấy anh là trâu già gặm cỏ non!"
Hoắc Thiên Kình nghe xong, đôi mày anh tuấn nhướng lên.
"Gần đất xa trời? Trâu già gặm cỏ non?" Nàng thật là biết diễn tả.
"Tôi nói sai rồi sao? Tuổi của anh lớn hơn tôi rất nhiều,
tôi sẽ không yêu một ông già đâu!" Úc Noãn Tâm tìm một cái cớ cho sự hoảng
loạn của mình. Thấy vẻ mặt hắn thối ra, tâm tình lại rất tốt.
"Qua sinh nhật thì em hai mươi hai tuổi rồi, có nhỏ hơn
anh bao nhiêu đâu?" Hoắc Thiên Kình ôm chầm nàng, dường như là nghiêm phạt
nàng đã nói sai, hung hăng mà hôn lấy nàng rồi nói.
Úc Noãn Tâm bất mãn mà đẩy hắn ra, liếc mắt nhìn hắn nói:
"Mười tuổi!"
Năm nay hắn ba mươi mốt rồi, còn nói nhỏ hơn không bao
nhiêu?
"Sao không nói chín tuổi?"
"Là mười tuổi!"
"Được, được, được, thì mười tuổi! Anh lớn hơn em mười
tuổi." Hoắc Thiên Kình dỗ dành nàng như dỗ em bé."Nhưng nói đi thì phải
nói lại, em gả cho người chồng lớn hơn mười tuổi là một chuyện hạnh phúc nhất,
bà xã nhỏ đều được yêu thương mà."
Một câu nói làm Úc Noãn Tâm càng thêm đỏ mặt. Gần đây quan hệ
của hai người thực sự thay đổi rồi sao? Vì sao bầu không khí càng ngày càng làm
tim nàng đập nhanh không thôi…
"Nói bậy! Tôi có thấy anh yêu thương gì tôi đâu, ngay cả
kết hôn đều là do anh ép, thậm chí chuyện cầu hôn còn bị bỏ qua." Nàng liếc
hắn, giả vờ bất mãn mà nói.
"Ai nói?" Hoắc Thiên Kình ám muội mà vỗ nhẹ mông
nàng một chút, sau đó đứng dậy, đi vào trong phòng.
Úc Noãn Tâm lấy làm lạ mà nhìn chằm chằm vào trong phòng, vẻ
mặt khó hiểu.
Không bao lâu sau, Hoắc Thiên Kình đi ra, trong tay là một
cái hộp nhỏ màu hồng phấn tinh xảo, cái hộp được làm cực kỳ đẹp.
"Đây là…" Úc Noãn Tâm ngồi dậy, nhìn vẻ mặt tươi
cười xấu xa của hắn.
"Mở ra." Xem ra tâm trạng của hắn rất tốt, đem cái
hộp đặt vào tay nàng, trầm giọng nói.
Khi tay nàng chạm vào cái hộp thì khẽ run lên một chút, tim
cũng theo đó mà đập loạn lên lần nữa! Trời ạ, cứ đập như vậy nữa thế nào nàng
cũng phải lo là mình bị bệnh tim mất.
Nàng nín thở mà mở cái hộp tinh xảo ra…
Một chiếc nhẫn kim cương cực lớn gần như chọc mù mắt nàng!
Đây hiển
nhiên là do một viên kim cương màu hồng trong suốt
cắt gọt tạo thành, vẻ tinh khiết của nó là hiếm có trên đời này. Hơn nữa nó được
cắt thành sáu mươi bốn cạnh, đương nhiên càng thêm lấp lánh lóa mắt. Dưới ánh
đèn thủy tinh càng phát sáng rực rỡ…
Kim cương, trời sinh là phải kết hợp với phụ nữ cùng một chỗ.
Úc Noãn Tâm phải thừa nhận, bất luận người phụ nữ nào nhìn thấy chiếc nhẫn kim
cương cực kỳ quý báu này thì không thể không động lòng.
"Thích không?" Hoắc Thiên Kình đưa tay vuốt khẽ
mái tóc dài của nàng một chút, trìu mến mà nhìn nàng nói:"Cái này là mời
JY thiết kế, trên đời này chỉ có một chiếc!"
Úc Noãn Tâm giật mình một chút. Nàng biết tiếng tăm của JY,
là nhà thiết kế nhẫn cưới nổi tiếng toàn cầu. Nhẫn kim cương do tay anh ta thiết
kế ra đều chỉ nhằm vào vương công quý tộc, người thường căn bản là không thể
nhìn thấy vẻ đẹp tác phẩm của anh ta
Nhìn chiếc nhẫn kim cương này, nàng phải khen ngợi tài năng
của nhà thiết kế cùng sự rộng rãi của Hoắc Thiên Kình.
"Đeo thử xem." Hoắc Thiên Kình chủ động cầm lấy nhẫn
kim cương, khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì mạnh mẽ đeo chiếc nhẫn kim cương
vào ngón áp út của nàng.
Ánh sáng màu hồng tôn thêm vẻ đẹp của ngón tay trắng nõn của
nàng.
"Đây, rốt cuộc đây là cầu hôn sao chứ?" Nhìn nhẫn
kim cương lấp lánh trên ngón áp út, lúc này Úc Noãn Tâm mới có phản ứng. Sao hắn
cầu hôn không khác gì ép hôn hết vậy?
"Sao không tính?" Hoắc Thiên Kình nắm bàn tay nhỏ
bé của nàng, thoả mãn mà nhìn ngón áp út, rất vừa vặn.
Úc Noãn Tâm không nói câu nào liền tháo nhẫn ra, bỏ vào
trong hộp một lần nữa, cuối cùng hung dữ liếc hắn một cái.
Hoắc Thiên Kình thấy thế, lại luống cuống tay chân mà lấy nhẫn
ra, kéo tay của nàng qua. "Nhẫn cưới đeo vào còn có thể cởi ra sao? Đeo
đi!"
"Nào có ai cầu hôn như anh chứ? Đây là anh đang ép
hôn!" Úc Noãn Tâm muốn rút tay về lại bị hắn nắm chặt, trơ mắt mà nhìn hắn
đeo chiếc nhẫn kim cương cực lớn vào ngón áp út nàng lần nữa.
Trên đầu bay qua một đám quạ đen…
"Cho dù là ép hôn thì ngày cưới cũng đã định rồi, không
đeo nhẫn cưới thì ra thể thống gì?" Hoắc Thiên Kình nghẹn nửa ngày, rốt cuộc
nặn ra một lý do ngớ ngẩn.
"Nào có ai như anh chứ? Nam chính trong phim đều cầu
hôn cực kỳ lãng mạn. Anh thì hay rồi, thô lỗ như một người rừng!" Úc Noãn
Tâm vừa giận vừa buồn cười mà nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn một hồi hồng một hồi
trắng.
"Cái đó…" Trên mặt Hoắc thiên Kình hiện lên một
chút xấu hổ, hắng giọng nói: "Đó đều là do diễn viên các em hư cấu ra
thôi, lãng mạn thì có ích lợi gì? Không phải em vẫn phải gả cho tôi sao?"
Kỳ thực khi hắn lấy được nhẫn thì có nghĩ tới không dưới một
trăm cách thức cầu hôn, thậm chí còn ngượng ngùng mà hỏi trợ lý của mình. Ngay
cả hoa tươi hắn cũng đặt rồi. Nhưng… hắn thực sự không phải loại người có thể
làm ra những chuyện sến thế này. Vừa nghĩ đến mình rất đáng thương mà quý một gối
dưới chân một người phụ nữ, còn phải nói một câu: "Gả cho anh được
không?" thì toàn thân hắn liền bắt đầu nổi da gà. Người phụ nữ này vốn đã
thuộc về hắn, gả cho hắn cũng là việc đương nhiên, nàng không muốn cũng phải gả!
"Anh…" Úc Noãn Tâm bị hắn làm tức giận đến mức thiếu
chút nữa là tắt thở. Nàng giận dỗi nói một câu: "Thật là dã man!"
"Được, tôi dã man! Có điều em sẽ phải gả cho tôi người
đàn ông dã man này, còn phải sinh em bé cho hắn nữa!" Hoắc Thiên Kình cười
ha hả mà nói. "Đừng gỡ ra lần nữa. Cho dù gỡ ra thì đời này em cũng chỉ có
thể bị tôi cột lấy!"
"Thế nhưng rất dễ gây chú ý, làm gì mà như là sợ thiên
hạ không biết vậy!"
Úc Noãn Tâm xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, trong lòng không
khỏi thầm than, sau này khi đi đêm càng phải cẩn thận, nhất là khi đóng phim
thì lúc nào cũng phải lo lắng sẽ làm mất…
Hoắc Thiên Kình xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng qua, nói rất
đương nhiên: "Làm vợ của Hoắc Thiên Kình thì vốn không có gì phải che giấu,
chuyện kết hôn của hai ta là việc mà mọi người trong thiên hạ đều biết!"
"Tự đại cuồng!" Trong lòng Úc Noãn Tâm lại cảm thấy
ngọt ngào, cuối cùng nàng cũng hiểu được người đàn ông này rồi. Muốn hắn nói một
ít lời ngọt ngào còn khó hơn là giết hắn. Ngược lại, những lời như mang theo mệnh
lệnh này lại là đạo lý đương nhiên trong lòng hắn.
Hoắc Thiên Kình thấy nàng e thẹn, kìm lòng không đậu mà ôm
chặt lấy nàng. Chóp mũi xuyên qua mái tóc dài của nàng, miệng ngậm lấy vành tai
xinh xắn như ngọc của nàng, giọng nói trầm thấp lại như tảng đá đè lên lòng
nàng…
"Vậy em nói cho tôi biết, rốt cuộc có yêu cái tên tự đại
cuồng này không, hả?" Hắn bắt đầu nhắc lại câu hỏi đầu tiên, ra vẻ không
trả lời thì không bỏ qua.
"Không trả lời đâu." Úc Noãn Tâm cười duyên, né
tránh sự tấn công của hắn.
"Không nói? Vậy được, tôi chỉ có thể…" Hoắc Thiên
Kình cười xấu xa, bên môi lộ vẻ phong tình. "Hình pháp hầu hạ!" Nói
xong, liền nhào vào nàng như hổ đói vồ mồi.
"Đừng, á… " Giờ khắc này, Úc Noãn Tâm cũng không
rõ hắn nóng lòng muốn biết rốt cuộc nàng có yêu hắn hay không, có phải vì để trả
thù Tả Lăng Thần hay không nữa…
Trên sô pha rất náo nhiệt, hai người như hai đứa trẻ tham
ăn, trêu nhau không ngớt, mãi cho đến khi… điện thoại của Hoắc Thiên Kình vang
lên…
Hắn tham lam hôn đôi môi anh đào của nàng một chút rồi mới
nhận điện thoại. Đôi mắt đen thẳm vẫn nồng nàn tình cảm mà nhìn người phụ nữ
trong lòng…
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông,
không nhanh không chậm nhưng lại làm Hoắc Thiên Kình nghe xong thì hơi biến sắc.
Đến nỗi Úc Noãn Tâm vẫn như con mèo nhỏ im lặng cuộn mình trong lòng hắn cũng cảm
thấy cơ thể hắn hơi cứng đờ, không khỏi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Mãi đến khi hắn cúp máy…
"Noãn, vụ án có tiến triển mới. Vừa rồi Ưng Diêm gọi điện
nói phía cảnh sát đã huỷ bỏ tố cáo em!" Trong giọng nói của hắn mang theo
vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Thật sao?" Mắt Úc Noãn Tâm sáng ngời, tâm tình lập
tức trở nên tốt hẳn lên, quét sạch sự lo lắng mấy ngày nay. Dường như nàng thấy
được ánh sáng xuyên quá mấy tầng mây phía chân trời.
Thấy hắn trầm mặc mà gật đầu một cái, trái tim đang nhảy
nhót của nàng không khỏi có chút mất mát…
"Anh vừa nói vụ án có tiến triển mới, là bởi vì có chứng
cứ mới nhất chứng minh chính xác hung thủ là ai, đúng không?" Nàng dè dặt
hỏi.
Hoắc Thiên Kình nhìn về phía nàng, vẻ mặt có chút kì lạ.
"Đã bắt được hung thủ rồi!"
"A? Nhanh như vậy? Là ai?" Úc Noãn Tâm ngẩn ra, vội
vã hỏi.
Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng. "Là nữ diễn viên họ An lần
trước đóng chung với em!"
"An Nhã?"
Úc Noãn Tâm thoáng cái nhớ tới vẻ mặt hoảng loạn khi nhìn thấy
cháo xương heo và nước chanh dùng chung với nhau của cô ta, khẽ nói: "Thì
ra đúng là cô ta… Nhưng tại sao cô ta lại muốn hại chết Ngu Ngọc, đồng thời giá
họa cho tôi chứ?"
Nếu như chỉ là ngày thường thấy nàng không vừa mắt, thậm chí
là oán hận nàng tát cô ta trước mặt bạn diễn và trợ lý thì cũng không đến mức
như vậy chứ? Ngẫm lại thời gian cũng không khớp. Lúc Ngu Ngọc ăn cháo xong thì
cũng đã trúng độc rồi, mà sau đó An Nhã mới bị nàng tát tai. Nói cách khác, nếu
như đúng là An Nhã làm, trước khi chuyện này xảy ra thì đã hạ độc hại Ngu Ngọc
trước, sau đó mới xảy ra sự kiện tát tai. Rốt cuộc cô ta làm vậy có mục đích
gì?
"Tôi thực sự không nghĩ ra, làm sao An Nhã có thể hạ độc
trong cháo? Còn nữa, sao cô ta lại quen thuộc quy luật ăn uống của bệnh viện
như vậy chứ ?"
Hoắc Thiên Kình nặng nề mà thở dài, ánh mắt hơi suy tư, nhẹ
giọng nói: "Người đứng đầu trại an dưỡng là chú của An Nhã, mà An Nhã lại
là… em họ của Phương Nhan!"
Úc Noãn Tâm lập tức trợn tròn mắt, trong lòng cảm thấy ớn lạnh…