"Lăng Thần, anh… anh cưỡng bức Úc Noãn Tâm?"
Phương Nhan đột nhiên mở hai mắt to mà nhìn.
Đôi mắt Tả Lăng Thần đỏ rực: "Người cưỡng bức Úc Noãn
Tâm không phải là anh mà phải là Hoắc Thiên Kình?"
"Cái, cái gì?" Phương Nhan đột nhiên đứng dậy,
nhìn Tả Lăng Thần mà không thể tin nổi: "Anh vừa mới nói cái gì?"
"Thế nào ?"
Tả Lăng Thần nhướng mi nhìn cô, bên môi lộ ý cười châm chọc
"Không nghĩ được rằng người đàn ông em yêu lại đê tiện như vậy ư? Ba năm
trước, hắn biết rõ Úc Noãn Tâm là cô gái của anh, còn biết chúng tôi đã có hôn
ước, nhưng hắn vẫn làm nhục Úc Noãn Tâm, đêm trước ngày chúng tôi kết hôn, hắn…
cưỡng bức Noãn Tâm"
Phương Nhan không thể tin những gì mà mình nghe được, ánh mắt
hoảng loạn kinh sợ, ngay cả hơi thở cũng dồn dập khác thường…
"Không thể nào… Thiên Kình, anh ấy, anh ấy sao có thể
làm ra những chuyện như vậy ? Em không tin…"
"Đây là sự thật, em tin hay không thì nó cũng đã xảy
ra! Bằng không Noãn Tâm làm sao có thể bỏ anh mà đi?"
Tả Lăng Thần cười khổ, ánh mắt chứa đầy thống khổ "Đáng
tiếc, anh cũng không thể nói sự thật với Noãn Tâm, không sai, anh quả thật đáng
xấu hổ, anh với em phát sinh quan hệ hết lần này đến lần khác, nhưng… Hoắc
Thiên Kình mà có cao thượng sao? Bên người hắn luôn đầy rẫy đàn bà, hơn nữa
cũng không phải là không biết mình có vị hôn thê mà vẫn quấn lấy người đàn bà
khác sao? Thậm chí… cả một cô gái đơn thuần cũng làm ra chuyện như vậy? Anh so
với hắn thật như là thầy mo gặp pháp sư!"
"Lăng Thần…"
"Em còn muốn thay Hoắc Thiên Kình giải thích sao ? Nếu
như vậy, thì cút ra ngoài! Nếu ở lại, thì câm miệng cho tôi." Rõ ràng có
thể nhận thấy trong lòng Tả Lăng Thần rất bực dọc, bàn tay vung lên, nói thô lỗ.
Phương Nhan thấy chân mày anh ta chau lại, trong long hơi
run rẩy, cô không nói gì nữa, một lần nữa ngoan ngoãn ngồi xuống gần bên anh,
nhẹ nhàng xích người tới gần anh…
"Lăng Thần, anh nói gì em cũng tin, anh yên tâm, em sẽ
không làm phiền anh nữa …"
Cô dịu dàng nằm trong lòng anh, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên
ngực anh. "Em chỉ muốn ở đây cùng anh, đừng đuổi em đi, được không ?"
"Em hẳn là biết bây giờ anh có thể làm bất cứ chuyện
gì, đi nhanh đi! Đừng để mình trở thành thế thân!" Tả Lăng Thần nói với giọng
lạnh như băng.
Phương Nhan cười lạnh lẽo…
"Em vẫn luôn là thế thân mà, không phải sao?"
Cô nằm lên người anh, giọng khe khẽ thủ thỉ: "Em có phải
là hết thuốc chữa rồi không? Rõ ràng biết anh chỉ xem em là người thế thân cho
Úc Noãn Tâm, nhưng vẫn không thể bỏ đi…"
Đột nhiên cằm bị bàn tay to của Tả Lăng Thần nắm chặt, sức lực
mạnh mẽ…
"Em thật sự không đi?"
Phương Nhan chịu đựng từng cơn đau truyền đến cằm, nhẹ nhàng
lắc đầu.
"Được rồi… Tả Lăng Thần đột nhiên nở nụ cười, nụ cười
chứa đầy sự tuyệt vọng và đau đớn, chưa nói đến tiếng thứ hai, anh ta đã đẩy
Phương Nhan xuống sô-pha, dùng thân thể to lớn của mình mà đè lên…
"Lăng Thần…." Nước mắt tràn đầy trên gương mặt
Phương Nhan, nhưng không cách nào ngăn lại mà chỉ ôm lấy anh…
"Vì sao? Vì sao anh không thể giữ được người phụ nữ của
mình…."
Tả Lăng Thần vùi sâu đầu vào mái tóc dài của cô, cơn đau
trong lòng khiến anh ta coi người phụ nữ dưới thân trở thành đối tượng ham muốn,
bàn tay to của anh sờ mạnh trên người cô ….
"A…" Chiếc váy trắng trên người Phương Nhan bị cởi
bỏ, anh thô lỗ ném xuống thảm.
"Lăng Thần… em sẽ không làm cho anh đau khổ như vậy, nhất
định sẽ không …"
Phương Nhan chủ động hôn lên mắt anh, cô biết người đàn ông
trước mắt này đã không kìm chế được nữa, thế thì… để cô thành toàn cho anh vậy
…
Vì cuối cùng cô đã hiểu được lòng mình, khi ở gần thân thể của
anh, lòng cô một lần nữa lại dần dần…
Đáng tiếc, nỗi đau tuyệt vọng thống trị trong Tả Lăng Thần
đã đè nặng khiến anh không còn tâm tư mà nghe được cô ta nói gì, đương nhiên
cũng sẽ không bận tâm nhiều về ý tứ trong câu nói của cô, lửa giận tràn ngập
cùng những suy nghĩ hận thù dựa vào người đàn bà này để giảm bớt.
"A… Lăng Thần…" Phương Nhan thở gấp, thiếu chút nữa
là ngất đi, nhưng vẫn cố gắng cắn môi, chủ động ôm lấy anh.
Tại biệt thự xa hoa mỹ lệ …
Nằm trên chiếc thảm bừa bãi ….
Người phụ nữ không thể khống chế bản thân, nhịp thở gấp gáp
tràn ngập cả không gian, phối hợp với tiếng gầm nhẹ như dã thú của người đàn
ông, cùng quấn lấy nhau…
Biệt thự Lâm Hải
Mùi hoa thoang thoảng lượn lờ, Úc Noãn Tâm lẳng lặng đứng
sát cánh cửa sổ nhìn những đóa hoa trắng rơi lả tả, trên gương mặt tuyệt mỹ
không chút biểu cảm, ngay cả ánh mắt cũng bình lặng như nước….
Nàng dường như xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng như
đi vào cõi thần tiên, thế nên khi Hoắc Thiên Kình bước vào, nàng cũng không hay
biết.
"Nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"
Người đàn ông từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đem hai
cánh tay rắn chắc ôm chặt thân hình bé nhỏ của nàng, long đản hương và mùi hoa
trộn lẫn vào nhau đầy cõi lòng…
Cái ôm ấm áp và hơi thở quen thuộc khiến Úc Noãn Tâm nhẹ
nhàng run lên, nàng muốn nói chuyện gì đó, nhưng lại ngập ngừng, nhẹ nhàng lắc
đầu.
"Bé ngốc, muốn để cho nhà thiết kế đợi cả ngày sao
?" Tròng mắt đen của Hoắc Thiên Kình xuyên thấu nhìn vào ánh mắt trong suốt
như thủy tinh, nhìn hình dáng nàng và dừng lại ở hai má lúm đồng tiền, giọng
nói trầm trầm quyến luyến không thôi…
Úc Noãn Tâm nao nao, chân mày hiện lên một chút lo lắng…
"Anh… còn muốn đưa em đi thử áo cưới sao ?"
Trên đường về nhà luôn trầm mặc, nàng chưa giải thích với Hoắc
Thiên Kình rốt cuộc ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cũng không làm sáng tỏ được
lời nói của Tả Lăng Thần, nàng cũng không biết giải thích với hắn thế nào, thêm
nữa là… nàng thật sự không thể xác định được tâm tư của hắn.
Hoắc Thiên Kình sau khi nghe nàng nói, ánh cười mờ nhạt ẩn
hiện trong đôi mắt, xoay người nàng quay về phía hắn, ánh cười nhẹ nhàng ngưng
lại, dọc theo làn môi mỏng mà chậm rãi nói…
"Anh cũng không hy vọng vợ mới cưới của mình đến lúc đó
lại mặc chiếc áo cưới bình thường."
Trong mắt Úc Noãn Tâm nổi lên nghi hoặc, nhợt nhạt như sương
lại như lục bình trôi trên mặt nước…
"Anh còn muốn kết hôn với em sao?"
"Tại sao lại không?" Hoắc Thiên Kình hơi nhíu mày,
dường như nàng đang hỏi một vấn đề hết sức thái quá.
"Em…" Úc Noãn Tâm thực sự không thể nhìn thấu ý
nghĩ của hắn, thăm dò mà nói một câu: "Anh nên tức giận mới đúng, không phải
sao ?"
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng không hề chớp mắt, gương mặt như
đá cẩm thạch được điêu khắc anh tuấn lộ ra thần thái khiến kẻ khác nắm bắt
không được, kể cả con ngươi màu đen như chim ưng cũng ánh lên ánh sáng kỳ dị.
Sau một lúc lâu, hắn mới giơ tay lên, hơi dùng sức một chút
mà nhéo cái mũi nhỏ của nàng.
"A…" Úc Noãn Tâm xoa cái mũi, vẻ mặt kháng nghị, lập
tức trừng mắt nhìn hắn nói: "Anh làm gì vậy, đau quá…"
Gần đây, hắn làm sao vậy? Luôn làm những hành động mà nàng
không đoán ra được nguyên nhân, nàng thà rằng nhìn bộ dáng tàn bạo luôn hờ hững
trước kia, như vậy còn hoàn hảo một chút.
"Vừa rồi ở bên Tả Lăng Thần đó, em không phải rất hiểu
rõ con người anh sao? Hiện giờ, sao lại như vậy?" Hoắc Thiên Kình cười kéo
nàng ôm vào lòng, không có lấy một chút tức giận.
Mọi nghi hoặc của Úc Noãn Tâm đều hiện lên trên đầu mày,
trong xe nàng thấy rõ vẻ mặt hắn rất hờ hững, còn tưởng sau khi trở về hắn sẽ rất
giận dữ.
Nhưng… rốt cục thì hắn có tin lời của Tả Lăng Thần không?
Kỳ thật nàng muốn giải thích rõ ràng với hắn, nhưng lại muốn
biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như nàng không giải thích?
"Em…. Ai nói em hiểu anh, em không biết gì đâu!"
Nàng cố ý tựa đầu sang một bên, tránh đi ánh mắt cười như không cười kia.
Người đàn ông này hiện nàng thấy thật kỳ lạ, khó có thể nắm
bắt được…
"Được rồi, em nói xem, tại sao anh lại phải tức giận?"
Hoắc Thiên Kình kéo nàng ra, nhẹ giọng hỏi.
"Bởi vì lời nói ban sáng…" Úc Noãn Tâm nói ra, sau
khi nói xong lại hối hận.
Trong lòng thực sự càng ngày càng không giấu được tâm tình….
"Em cùng hắn đã xảy ra quan hệ?" Giọng nói Hoắc
Thiên Kình bình ổn không có chút tức giận.
"Không có! Em cùng anh ấy không có xảy ra quan hệ!"
Úc Noãn Tâm vội giải thích rõ "Anh ấy cố ý nói như vậy!"
Hoắc Thiên Kình nở nụ cười, bên môi lộ vẻ cưng chiều cùng
thương tiếc…
"Anh biết rồi"
Hả?
Úc Noãn Tâm lại ngây ngẩn cả người, ngấy ngốc mà nhìn hắn,
qua cả nửa ngày mới nói một câu: "Anh… tin lời em sao?"
Thật hay giả?
Ánh mắt mang ý cười của Hoắc Thiên Kình dần dần trở nên
nghiêm túc, bàn tay âu yếm, động tác dịu dàng, không hề che giấu nhu tình, con
người sắt đá bá đạo dường như chỉ ôn nhu, hòa nhã…
"Chỉ cần là em nói, anh sẽ tin!"
Thân mình Úc Noãn Tâm run mạnh, chớp mắt nhìn về phía Hoắc
Thiên Kình, dần dần trong ánh mắt trong suốt nhưng lạnh lùng đó có hiện lên một
chút cảm động không diễn tả được….
"Vì sao…"
Hắn có thể không tin nàng mà, hắn rõ ràng biết người nàng
yêu là Lăng Thần, cho nên dù có làm chuyện đó thì cũng có thể, nhưng hắn lại
tin…
Hằn tự tin như vậy sao ? Tự tin vào hắn ? Hay là tin vào
nàng ?
"Bởi vì…" Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng nâng khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt thương yêu mà nhìn nàng, nhẹ nhàng mà nói: "Em
là vợ anh"
Úc Noãn Tâm ngày càng trở nên hít thở dồn dập, nước mắt cuối
cùng vẫn không kìm được, lại biến thành những hạt trân châu lấp lánh lăn dài
trên má, tình cảm trong lòng không hiểu vì sao đều bị chi phối, nàng lập tức sà
vào lòng hắn, tình cảm trong nháy mắt như nước lũ dâng lên…
"Thiên Kình, anh sao lại tin em như vậy ? Anh có biết
em rất sợ, nghĩ rằng anh sẽ không tới, em thật sự rất sợ…"
Nhu tình chợt đến làm tâm hắn xúc động, chạm đến…. Nỗi đau
trong tim…
Hai trái tim chưa từng gần nhau đến vậy…
Hắn ôm chặt nàng vào lòng, đôi môi hạ xuống không kìm lòng
được mà hôn lên nước mắt trên gương mặt nàng, hương vị chua xót cùng quyến luyến
hòa lẫn vào nhau, bàn tay to lớn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vùi vào lồng
ngực hắn…
"Noãn, thật xin lỗi, đều là anh không tốt, anh nên tự
mình đón em"
Giọng nói của hắn càng trầm thấp càng thêm khàn cùng áy náy
hơn: "Khi anh biết em bị hắn ta đưa đi, anh thật sự chưa từng căng thẳng
như vậy, thật sự rất sợ, anh không thể kìm chế được mình, muốn thật nhanh được
nhìn thấy em, đến hôm nay anh mới hiểu được sự dày vò khi phải lo lắng cho một
người, anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa, anh sẽ không để em sợ hãi…."
"Thiên Kình…" Úc Noãn Tâm hoàn toàn tin điều đó,
nàng ngẩng đầu, nước mắt ướt đẫm, giọng nói nghẹn ngào.
"Em yêu anh có phải không ? Nói cho anh biết, em yêu
anh!"
Giọng của Hoắc Thiên Kình cũng có vẻ khàn khàn, bàn tay yêu
thương mà vỗ nhẹ trên mặt nàng, ánh mắt mang theo lưu luyến cùng quan tâm không
chút che giấu…
"Em…"
Úc Noãn Tâm muốn nói gì đó, nhưng lại như bị nghẹn trong cổ
họng, đôi môi nàng run rẩy, thậm chí mở ra, khẽ động đậy nhưng rồi không cách
nào nói ra những lời trong lòng…
Chỉ có điều, nước mắt rơi càng nhanh…
Hoắc Thiên Kình đau lòng mà nhìn nàng, thật lâu sau, rốt cuộc
mới từ từ thả lỏng tay, buông xuống…
"Noãn, anh sẽ không ép em nữa, anh chỉ hi vọng em có thể
vui vẻ ở lại bên cạnh anh, chì cần… đừng rời xa anh là được!" Hắn rất khó
khăn mà mở miệng, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, một chút đau đớn cắt qua niềm
hi vọng trong mắt…
"Chỉ là… thừa nhận yêu anh, thật sự khó đến thế
sao?"
Câu nói cuối cùng như là cánh hoa rơi trong không trung, nhè
nhẹ… giống như không chỗ dựa vào, đong đưa…
Mắt Úc Noãn Tâm đột nhiên run lên, nàng nhìn thấy vẻ chua
xót trong mắt hắn, không có nhìn lầm, hắn…
Mặt của hắn lộ vẻ xúc động như thế, bóng dáng cao lớn của hắn
càng lộ vẻ cô đơn…
Ngay khi hắn ôm theo sự lạc lõng mà muốn quay người đi thì…
"Thiên Kình…" Rốt cuộc Úc Noãn Tâm không nén được
nữa mà chạy đến, từ đằng sau ôm lấy hắn…
Đôi tay mềm mại vòng lấy eo hắn, sống lưng cứng đờ cảm nhận
được sự mềm mại ấy thì run rẩy trong giây lát, hắn chậm rãi xoay người, đôi mắt
đen sâu thẳm hàm chứa vẻ khác thường mà nhìn vào đôi mắt trong như nước của
nàng…
"Thiên Kình, em…"
Úc Noãn Tâm bị ánh mắt cực nóng của hắn nhìn chằm chằm hiển
nhiên là không khỏi có chút bối rối, trong nhất thời bắt đầu ấp úng.
Hoắc Thiên Kình không thúc giục, cũng không nói lời nào, chỉ
nhìn nàng hết sức chăm chú, không hề chớp mắt, thâm tình nơi đáy mắt tựa như đại
dương khiến kẻ khác không khỏi bị cuốn sâu vào đó…
Dường như, trong giờ phút này, trước mặt người đàn ông này
thì tình cảm trở nên không thể lí giải…
Thật lâu sau, Úc Noãn Tâm mới lại có dũng khí nhìn hắn lần nữa,
đôi mắt trong dần dần dâng lên một lớp sương mù, giống như dòng suối trong trên
núi đang chảy giữa mây mù, từ từ, lẳng lặng, nhưng lại dễ dàng quanh quẩn nơi
đáy lòng của Hoắc Thiên Kình.
"Em ngốc lắm phải không… Ít ra, em không nên như vậy…"
Úc Noãn Tâm khẽ mấp máy bờ môi, thanh âm chậm rãi dịu dàng
như là sợ hãi, rồi lại như họa mi, dường như lại tăng thêm một lớp phủ sương mờ…
"Em phải hận anh, rất hận anh, bởi vì sự bá đạo của anh
khiến cho người ta căm hận, tàn nhẫn khiến người ta muốn lẩn trốn. Nếu không vì
sự ép buộc của anh thì em sẽ không rời xa người mình yêu, có lẽ… em đã sớm kết
hôn và sinh con đẻ cái. Nhưng… bởi vì anh như thế, làm cho em vừa hận nhưng
cũng đồng thời không cách nào bỏ qua…
Nàng dừng một chút, ra sức mà cắn lấy đôi môi mọng…
Hoắc Thiên Kình trầm ngâm mà nhìn nàng, ánh mắt sâu sắc nổi
lên ánh sáng rạng rỡ, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Nàng nhìn hắn, như là lời hẹn ước, hoặc là lời bảy tỏ tâm tư
của chính mình, từng câu từng chữ mà nói:"Thiên Kình, em… yêu anh"
Nàng không thể không thừa nhận, vào lúc này, dưới ánh nhìn
chăm chú của hắn, nàng thừa nhận nàng yêu hắn. Cho dù nàng rất muốn không thừa
nhận điều này thì nàng vẫn yêu hắn. Giống như những phụ nữ ngu ngốc yêu hắn vậy,
yêu đến hoàn toàn, đến mức không thể quay đầu lại. Nàng có ý trốn tránh, thậm
chí dùng cả quá khứ để tự nhắc mình hận hắn, nhưng… nàng vẫn không thể lừa dối
lòng mình…
Lòng nàng không ngừng chỉ dẫn, cuối cùng nàng cũng không tự
chủ được mà tiến gần đến người đàn ông này…
Đã biết kết quả trong tương lai có thể sẽ rất đau thương,
nhưng…
Vẫn là hóa thiêu thân lao vào biển lửa!
Ngay sau đó, thân hình mềm mại liền bị hắn ôm chặt vào lòng,
đem đầu nàng dựa vào ngực hắn, bàn tay to dịu dàng âu yếm. Úc Noãn tâm không
nhìn thấy, giờ phút này trên gương mặt anh tuấn của Hoắc Thiên Kình hiện lên vẻ
xúc động khác thường, thậm chí… bàn tay hắn có chút run rẩy.
Lòng hắn hiện giờ đang bị những lời của nàng vây kín, tràn
ngập yêu thương, thậm chí là hò hét, gào thét, giống như con dã thú phá lưới mà
ra…
"Noãn…"
Hoắc Thiên Kình ôm chặt lấy nàng, dường như sợ rằng chỉ cần
buông lỏng thì nàng sẽ biến mất, cúi đầu hạ thấp giọng mà lẩm bẩm tên nàng, biểu
hiện sự ấm áp trong lòng…
Hắn thừa nhận, trong tình yêu, mình không phải là người đàn ông
biết cách ăn nói.
"Thiên Kình …"
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, như là chờ
mong hắn nói một điều gì, đôi mắt trong lấp lánh, trong suốt tựa như thủy tinh
ngâm mình trong nước, rạng rỡ lộng lẫy…
Hoắc Thiên Kình khẽ cúi người, đặt lên trán nàng một nụ hôn…
Tiếng thời gian tựa như bản thánh ca tình ái, nhẹ nhàng lượn
lờ kỳ ảo.
Nàng chờ mong cái gì, thật sự thì đang chờ mong điều gì.
Nhưng khi nụ hôn khẽ hạ xuống, nàng vẫn thuận theo mà từ từ nhắm mắt lại, mặc
cho hắn hôn từ trán nàng dần dần đi xuống…
Một chút thất vọng thản nhiên lượn lờ…
Cuối cùng nàng cũng có dũng khí để thổ lộ tình yêu, nàng chờ
mong cái gì, chờ mong… hắn cũng cùng hứa hẹn?
Cùng một câu… anh yêu em?
Qua hành động, lời nói, thậm chí cả ánh mắt, nàng không khó
nhìn được tâm tư của hắn, cảm thấy được người đàn ông này đã thay đổi vì mình….
Hắn yêu nàng sao?
Nếu không như thế thì tại sao lại phải kiên trì làm nàng động
lòng? Bắt nàng phải yêu? Thậm chí muốn nghe được chính nàng nói yêu hắn?
Đáng tiếc… nàng không có dũng khí mà ngẩng đầu hỏi hắn một
câu…
Thiên Kình, anh có yêu em không?
Hàng lông mi dài run rẩy, tựa như nhánh cây lạnh run trong
mùa đông gió rét, hai hàng mi nhẹ nhàng run, ngay sau đó, loại run rẩy này bị
hơi ấm của người đàn ông bao trùm…
Hơi thở quen thuộc dừng lại bên môi của nàng, thanh âm khàn
khàn của hắn truyền đến…
"Noãn, anh sẽ dùng tính mạng này để yêu em cả đời
…"
Cuối cùng hắn vẫn không nói ra ba chữ kia, lại dùng tác
phong trước sau như một của hắn để biểu đạt tình cảm sâu trong nội tâm, như là
bày tỏ tình yêu, lại giống như… tuyên bố!
Làn sóng run rẩy lan đến đến bên môi Úc Noãn Tâm, chưa đầy một
giây đã rơi vào môi của Hoắc Thiên Kình…
Hôn, càng bá đạo thì càng quyến luyến. Sau khi xác định được
tâm tư, dường như hắn không muốn dừng lại, nụ hôn càng trở nên nồng nàn cùng
chiếm hữu, thỏa thê mà đòi lấy. Hơi thở tràn ngập nam tính của hắn xâm nhập vào
từng ngóc ngách trong miệng nàng. Sau đó hơi nghiêng sang, bờ môi ấm áp rơi xuống
vành tai, dần dần nhấm nháp da thịt mềm mại trên cổ nàng…
Úc Noãn Tâm ngoan dịu như một chú cừu non, mặc cho người đàn
ông nàng yêu dùng cách thức trực tiếp nhất đến yêu nàng…
Bàn tay ấm áp từ từ đi xuống, khi chạm vào da thịt mềm mại
nõn nà của nàng thì sau đó càng trở nên tham lam, các ngón tay như con rắn luồn
vào bên trong váy nàng, mang theo sức mạnh cực nóng…
"Thiên Kình…" Úc Noãn Tâm chủ động ôm lấy cổ hắn hắn,
vì hắn mà hoàn toàn buông lỏng chính mình…
"Noãn, nói yêu anh…"
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình mang theo vẻ dụ hoặc, đầu lưỡi cũng
vẽ theo đường môi nàng, chậm rãi thưởng thức mùi vị thơm mát của nàng.
"Anh muốn nghe!"
"Em yêu anh …"
"Lặp lại lần nữa …"
Hai thân thể triền miên quấn lấy nhau trong bóng tối gợi lên
khát vọng nóng bỏng, không khí chung quanh tăng lên liên tục.
"Em yêu anh, Thiên Kình …"
Cảm nhận được hơi nóng, tim nàng bất giác nhảy lên, hai má
nàng nóng dần. "Em là của anh…"
Tình cảm nồng nàn nổi dậy khiến hắn không thể tự kiềm chế được,
nụ hôn của hắn trở gấp gáp, tinh tế thưởng thức sự ngọt ngào của nàng. Trong
hương vị ngọt ngào ấy làm dấy lên hết làn sóng này đến làn sóng khác. Ngay sau
đó, hắn không muốn chờ đợi nữa mà ôm nàng lên…
Trên chiếc giường lớn….
Da thịt ngăm đen chiếm giữ da thịt trắng loáng…
Gương mặt Úc Noãn Tâm mang theo niềm hạnh phúc, bàn tay nhỏ
bé và mềm mại chủ động bám lấy vai Hoắc Thiên Kình, sức mạnh ấy khiến nàng
không thể không bắt lấy da thịt săn chắc của hắn…
Đóa hoa tình yêu, tựa hồ có sự tưới tắm của tình yêu mà nở
càng thêm rực rỡ…
Một hồi hoan ái qua đi…
Khác với yêu thương trước kia, cảm xúc mạnh mẽ lần này thật
sự thỏa mãn…
Trên tấm thảm rải rác quần áo của hai người. Trên giường, Úc
Noãn Tâm vô lực mà tựa vào lồng ngực rắn chắc của Hoắc Thiên Kình, nhắm mắt lại
nghe tiếng tim của hắn đập, từ từ điều chỉnh hô hấp hỗn loạn của nàng.
Sau khi được thỏa mãn thì bên môi hắn tràn ngập vẻ hài lòng,
bàn tay to lớn như quyến luyến vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, nhìn lấy làn
da trắng lưu đầy những dấu vết sau hoan ái, trong ánh mắt hiện lên vẻ thích
thú…
Bàn tay ấm áp phủ lên ngực nàng, cực kỳ tham lam mà vuốt ve
chơi đùa…
"Thiên Kình…"
Vẻ thẹn thùng trên má Úc Noãn Tâm dường như vẫn chưa tan, thấy
hắn không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú thân thể của nàng, nàng ngượng ngùng
nâng bàn tay nhỏ bé chặn ngang tầm mắt của hắn…
"Không được nhìn, đồ háo sắc…"
Bị bàn tay mềm mại che khuất, Hoắc Thiên Kình đột nhiên xoay
người đem nàng đặt ở dưới thân, ánh mắt tà mị, thanh âm trầm thấp tràn ngập
kích tình…
"Vừa rồi Noãn của anh rất nhiệt tình, sao bây giờ lại
ngượng ngùng? Tiểu yêu tinh…"
"Đáng ghét, anh mới là yêu tinh đó!" Úc Noãn Tâm
trẻ con mà nhìn hắn, mặt lại càng đỏ hơn.
Phải làm sao đây? Sau khi hiểu được tâm tư của mình thì
không thể thản nhiên đối mặt với người đàn ông này giống như trước nữa.
Hoắc Thiên Kình cúi đầu cười. "Còn không thừa nhận? Tim
anh đã bị tiểu yêu tinh này trộm đi mất rồi…"
Nói tới đây, hắn thật sự nhìn thấy trong ánh mắt nàng phát
ra thứ ánh sáng rực rỡ, gằn từng tiếng mà nói."Cả đời!"
Tầm mắt của hắn chiếu vào trong ánh mắt Úc Noãn Tâm, xâm nhập
vào tận đáy lòng, cảm giác mất mác trước kia bỗng dưng được hồi phục, vui sướng
tự nhiên sinh ra như nấm mọc sau mưa…
Tiếng nói trầm thấp mang theo men rượu khiến nàng thật say
mê…
Không có rượu, nhưng trong không khí như tràn ngập men say,
nàng đắm chìm thật sâu trong nó…
Cho dù chỉ một câu nói hay một hành động của người đàn ông
này cũng làm cho tim nàng đập lỗi nhịp…
Nàng đã thực sự không còn thuốc chữa…
Dường như nhìn thấu được nội tâm của nàng, Hoắc Thiên Kình
cúi đầu.
"Noãn, trong lòng anh, em không giống với những người
khác cho nên không cần khinh thường chính mình. Yêu anh không phải là tội lỗi,
cũng không phải là tai nạn, mà là hạnh phúc của em và anh…"
"Thiên Kình…"
"Anh rất ích kỉ đúng không? Nhưng thật sự anh không thể
khống chế được chính mình. Biết rõ em khánh cự, nhưng không thể nhịn được mà dò
xét lòng em.
Không còn cách nào, anh chính là ích kỉ như vậy mà muốn có được
tình yêu của em. Mãi đến hôm nay anh mới tự hỏi mình… rốt cuộc thì anh có gì tốt
để có được tình yêu của em. Em hoàn mỹ tinh khiết như thế, tựa như một khối ngọc,
lại bị anh bá đạo làm bẩn cùng chiếm đoạt. Noãn… tha thứ cho sự ích kỉ và thủ
đoạn của anh. Cho dù có trở lại lần nữa anh cũng sẽ như vậy, bởi vì… em thật sự
làm cho anh không kìm chế được…" Hoắc Thiên Kình khẽ vuốt mái tóc dài của
nàng, dịu dàng mà lẩm bẩm.
"Thiên Kình…"
Những con sóng hạnh phúc khiến đôi mắt Úc Noãn Tâm trong
phút chốc đã ngấn nước, dường như có thể tràn ra bất cứ lúc nào, làm nàng cảm động
không thôi.
Kỳ thật…
Nàng luôn có suy nghĩ rằng chính mình cũng thật may mắn, như
một câu chuyện cổ tích, hắn là một người cao cao tại thượng nhưng lại có thể vì
nàng mà thay đổi…
Tình yêu, đến thật im ắng, rồi dần dần khiến cả hai người lặng
yên mà thay đổi…
Cho tới giờ nàng cũng không nghĩ đến mình còn có thể yêu
thương một người đàn ông khác, lại có thể yêu đến cam tâm tình nguyện như thế.
Nếu không phải bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, có thể bọn
họ vẫn còn đang vòng vòng vo vo, chỉ có điều hôm nay…
"Thiên Kình… em cũng có chuyện muốn hỏi anh…" Tuy
Úc Noãn Tâm tràn ngập hạnh phúc nhưng trong lòng vẫn còn hai chuyện không thể
quên được.
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng, đáy mắt thản nhiên nổi lên sự
nghi hoặc. Cười cười, bàn tay to quyến luyến vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ nhàng hỏi.
"Làm sao vậy?"
Úc Noãn Tâm nhìn đôi mắt đen có ý cười của hắn, suy nghĩ rồi
hỏi. "Hôm nay Lăng Thần có nói một câu nhưng bị anh cắt ngang, anh ấy muốn
nói gì vậy?"
Ý cười trong mắt ngưng lại một chút, sau đó tiếng nói trầm
thấp tràn đầy sủng nịch…
"Sao lại hỏi như vậy?"
Úc Noãn tâm không thấy được vẻ tối sầm thoáng qua trong mắt
hắn, có lẽ vì hắn che dấu rất tốt, tốt đến nỗi khiến nàng không thể thấy được sự
ngấm ngầm giấu đằng sau ánh mắt đầy sủng nịch ấy.
"Hai người không giấu em chuyện gì đó chứ? Anh ấy nhất
quyết không cho em lấy anh, không chỉ đơn giản là vì muốn em trở lại bên anh ấy,
mà anh còn nói một câu như vậy, rốt cuộc là cái gì? Hai người giấu em chuyện gì
sao?"
"Cô gái mẫn cảm, bọn anh có gì mà phải giấu em chứ?"
Hoắc thiên Kình nhẹ nhàng cười, bên môi nổi lên một đường cong đẹp đẽ.
"Nhưng anh ấy thật sự giống như có chuyện muốn
nói!" Đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm hàm chứa vẻ nghi hoặc nhè nhẹ.
"Hắn chỉ là sợ em rời xa hắn thôi…"
"Nhưng chính anh là người cắt ngang câu nói của anh ấy…"
"Lúc đó anh nói như vậy chính là vì không muốn cho hắn
ôm ảo tưởng nữa thôi. Cho dù hắn có nói gì đi nữa, em sẽ quay về bên hắn
sao?" Hoắc Thiên Kình thông minh mà nhanh chóng chuyển đề tài, giành lấy
quyền chủ động đẩy vấn đề sang cho nàng.
Úc Noãn Tâm thông minh thì thông minh, đáng tiếc bụng dạ làm
sao có thể thâm sâu bằng hắn, sau khi nghe vậy, nhẹ nhàng lắc đầu. "Em và
anh ấy… đã không còn khả năng, cho nên làm sao có thể trở lại bên cạnh anh ấy?"
Hoắc thiên Kình nghe vậy, môi hài lòng mà nở nụ cười, cúi đầu
nói. "Cho nên nói, em bây giờ chỉ được toàn tâm toàn ý ở bên anh, không được
nghĩ đến người đàn ông khác, biết không?"
Trước sau như một cũng chỉ là bá đạo, chẳng qua là có một phần
ngọt ngào.
Úc Noãn Tâm bị ngữ khí bá đạo trẻ con của hắn làm cho bật cười,
nàng gắt giọng. "Có một người bá đạo như anh ở bên cạnh thì còn có thể
nghĩ tới người khác sao?"
Hoắc Thiên Kình trong lòng đầy đắc ý bởi nụ cười và lời nói
của nàng, nơi sâu thẳm trong lòng cũng dâng trào hạnh phúc. Về phần Tả Lăng Thần
không cần biết hắn muốn nói cái gì, hắn tuyệt đối cũng không cho nàng biết.
Phụ nữ, một khi đã rơi vào lưới tình thì tự nhiên cũng sẽ trở
nên mù quáng, Úc Noãn tâm bị hạnh phúc làm cho nàng không tiếp tục hỏi nữa.
Nàng nằm trong lòng hắn, bên môi là nụ cười ngọt ngào, nhưng
ngay sau đó, nàng dường như nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên nắm tay đấm vào lồng
ngực Hoắc Thiên Kình.
"Làm sao vậy?" Hắn thấy thế lập tức hỏi
"Anh còn nói không gạt em? Kẻ lừa đảo!" Úc Noãn
Tâm trừng trừng nhìn hắn đầy tức giận, gương mặt có chút sát khí mà lời nói
cũng nghiêm túc.
Hoắc Thiên Kình thấy nàng dường như không nói đùa, trong
lòng đột nhiên "lộp bộp" một tiếng, bên môi gợi lên ý cười nhưng nghĩ
một đằng lại nói một nẻo, cúi đầu hỏi. "Anh lừa em cái gì?"
Úc Noãn Tâm trừng mắt nhìn hắn, vẫn nhìn hắn, cả nửa ngày
không nói gì, gương mặt không chút biểu tình, giống như muốn nhìn thấy nơi sâu
nhất trong tâm tư của hắn.
"Noãn, rốt cuộc là chuyện gì? Em như thế này thật sự
làm cho anh lo lắng!" Hoắc Thiên Kình bị nàng làm cho sợ hãi, không nhịn
được mà hỏi một câu.
Úc Noãn Tâm hơi nhíu mi…
"Lo lắng? Nếu anh cho rằng không lừa gạt em thì sao phải
lo lắng?" Nàng lúc này lại thông minh hẳn lên.
Trong đáy mắt Hoắc Thiên Kình giật mình một chút, lập tức khẽ
thở dài, ôm lấy người nàng…
"Cô bé ngốc, anh lo lắng em lại suy nghĩ chuyện gì vớ vẩn,
đâu có lo cho anh. Ngoan, nói cho anh biết, có chuyện gì?" Hắn phát hiện
mình khó có thể mà bình tĩnh khi nhìn vào mắt nàng.
Không phải là chuyện ba năm trước chứ!
Nhớ tới ba năm trước, hắn cảm thấy hận chính mình. Tuy rằng
đêm đó không thấy rõ biểu tình trên gương mặt nàng, nhưng lại cảm nhận được nước
mắt của nàng, nàng thật thanh khiết nhưng lại bị một người đàn ông tham lam làm
vấy bẩn…
Hắn sẽ không để cho nàng biết được, tuyệt đối không!
"Anh nói đi?" Úc Noãn Tâm không biết trong lòng hắn
đang nghĩ cái gì, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt đầy bất mãn. "Chuyện của
Lăng Thần và Phương Nhan, anh đã sớm biết rồi phải không?"
Nàng còn nhớ tình cảnh nhìn thấy Phương Nhan hôm nay. Theo bản
năng nàng nhìn sang Hoắc Thiên Kình, kỳ thật là lo sợ hắn sẽ bị tình huống lúc ấy
làm tức giận. Nhưng không… hắn lại bình tĩnh mà nói với Phương Nhan một câu như
vậy.
Thậm chí…
Nàng nhìn thấy được trong ánh mắt Hoắc Thiên Kình không có
chút kinh ngạc cùng phẫn nộ vì sự phản bội.
Chỉ có một nguyên nhân!
Hoắc Thiên Kình đã sớm biết chuyện này từ trước!
Hoắc Thiên Kình nghe vậy, tảng đá trong lòng cũng được trút
xuống, hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía gương mặt nhỏ nhắn đầy
tức giận của Úc Noãn Tâm, không chút che giấu mà thừa nhận. "Đúng vậy, anh
đã sớm biết hai người bọn họ vẫn luôn giữ… mối quan hệ này."
Bất mãn trên mặt Úc Noãn Tâm dần dần mất đi, một loại thương
cảm không hiểu được lại dâng lên, nàng nâng bàn tay nhỏ bé, khẽ vuốt gương mặt
anh tuấn cương nghị của hắn, nhẹ giọng hỏi một câu:
"Anh đã sớm biết Lăng Thần phản bội em, như vậy… sao lại
không cho em biết? Anh hy vọng em ở bên cạnh anh, nói cho em biết thì không phải
là giúp chính mình sao"
Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng ôm lấy người nàng, môi cười cười,
thản nhiên nói. "Có nhiều việc cuối cùng giấy cũng không gói được lửa, cho
dù anh không nói, không phải cũng bị em phát hiện đó sao?"
Chẳng qua là… anh đứng giữa làm một số chuyện để cho em sớm
biết một chút thôi… Những lời này hắn không nói ra, chỉ là trong lòng tự nói
thêm.
Hắn thừa nhận lúc trước dùng thủ đoạn này để cho nàng phát
hiện Tả Lăng Thần phản bội thì không quang minh chính đại. Nhưng sự thật chính
là sự thật, sự thật chính là… hắn không cần chính mình nói, mà là chờ lúc Úc
Noãn Tâm tự mình phát hiện, sau đó hoàn toàn hết hy vọng….
Đương nhiên, chuyện này hắn vĩnh viễn không bao giờ nói cho
nàng biết!
Úc Noãn Tâm nhìn hắn, từ từ, lệ đã lăn dài trên má.
Hoắc Thiên Kình thấy thế thì thật sự hoảng sợ, vội vàng nhẹ
nhàng nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, đau lòng mà hỏi. "Làm sao vậy? Vừa rồi
còn tốt, sao bây giờ lại muốn khóc?"
Hắn tuyệt đối không thể nhìn nước mắt của Úc Noãn Tâm, chỉ cần
nàng vừa khóc, lòng dạ của hắn sẽ rối bời, thậm chí là chân tay luống cuống, nhất
là khi nàng càng ngày khóc nhiều hơn, lòng của hắn như vỡ ra.
Ai ngờ, giọng nói của hắn càng dịu dàng, càng quan tâm nàng
thì nước mắt Úc Noãn Tâm trào ra càng dữ dội, cứ như nước vỡ bờ…
Hoắc Thiên Kình hoàn toàn luống cuống, vội vàng quơ lấy hộp
khăn giấy, rút khăn giấy ra, vừa lau đi nước mắt cho nàng, vừa lo lắng mà
khuyên: "Ngoan, đừng khóc…"
Lòng của hắn đau muốn chết!
Ngay sau đó, Úc Noãn Tâm chủ động ôm lấy cổ hắn, đem gương mặt
nhỏ nhắn chôn sâu vào cổ hắn, nghẹn ngào mà nói. "Sao anh lại ngốc như vậy,
lúc trước anh nên nói cho em biết, giấu trong lòng như vậy khó chịu lắm phải
không? Khi đó cô ấy cũng là vị hôn thê của anh, anh biết phải không? Vì cái gì
mà không nói?"
Hoắc Thiên Kình nghe xong, trong lòng đau xót, nhẹ nhàng
nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, đôi mắt dịu dàng như nước chưa đầy hạnh
phúc lấp lánh…
"Noãn, em đang đau lòng vì anh sao?"
Hai mắt Úc Noãn Tâm đẫm lệ mà nhìn hắn, nâng bàn tay nhỏ bé
lau đi nước mắt. "Làm gì có người đàn ông nào ngu ngốc như anh chứ?"
Nghĩ lại lúc trước, nàng sợ hắn biết nên cố ý che dấu chuyện
này, không ngờ rằng hắn đã sớm biết, người vẫn không hay không biết gì chính là
nàng. Nghĩ đến đây, nàng lo lắng nhưng cũng thật hạnh phúc…
Là loại hạnh phúc khi được bảo vệ, được an toàn…
"Được rồi, là anh ngốc, chỉ cần em đừng khóc, nói anh
là cái gì cũng được!" Hoắc Thiên Kinh dịu dàng mà dỗ dành. (đây là Kình ca
mà ta biết sao???!!!)
"Anh…" Úc Noãn Tâm bị dáng vẻ của hắn làm tức cười,
trong nước mắt nở một nụ cười tươi.
"Nhìn em xem, vừa khóc vừa cười. Được rồi, em khóc nữa
khiến anh thật đau lòng." Hoắc Thiên Kình dịu dàng lau đi nước mắt mà nói.
Úc Noãn Tâm đỏ mắt mà nhìn hắn, nụ cười xinh đẹp như hoa lê,
không khỏi lộ ra dáng vẻ của một người con gái nhỏ, không nén được mà nũng nịu.
"Sao anh giống như đang dỗ con gái quá vậy…"
Hoắc Thiên Kình thấy nàng không khóc nữa, còn có tâm trạng để
nói đùa bèn nhướng mày một chút rồi nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng…
"Ý của em là chê anh già?"
"Úi…"
Úc Noãn Tâm mở to mắt nhìn, mím môi cười nói. "Chẳng lẽ
không phải sao? Một ông cụ như anh hơn em đến mười tuổi?"
"Chín tuổi, cô bé." Hoắc Thiên Kình sửa đúng.
"Là mười tuổi."
Úc Noãn Tâm cứ khăng khăng nhấn mạnh. "Người ta nói ba
tuổi là đã có sự khác biệt, anh nói xem chúng ta khác nhau bao nhiêu? Em
tính…" Nói tới đây, nàng như phát hiện chuyện lạ mà ngồi bật dậy…
"A, anh và em có đến 3.5 khoảng cách biệt, bốn bỏ năm
lên, cứ cho là bốn đi! Trời ạ…"
Hoắc Thiên Kình nghe vậy, bên môi xấu xa mà hơi cong lên…
"Noãn, nói như vậy anh sẽ mất hứng đấy."
"Em nói đều là sự thật." Úc Noãn Tâm cố ý chọc giận
hắn, nhìn bộ dáng xấu xa của hắn, nhưng trong lòng thực ra đang bối rối.
"Khác nhau phải không? Được, anh sẽ… lấp đầy khoảng
cách của em" Hoắc Thiên Kình nhanh như hổ đói vồ mồi đem nàng đặt dưới
thân, khiến nàng không ngừng cười nứt nẻ.
"A, Thiên Kình, anh thật háo sắc, em có nói cái gì
đâu." Úc Noãn Tâm vừa cười vừa né tránh sự công kích mê người của hắn.
"Sớm muộn gì em cũng sẽ bị anh làm hư."
"Bây giờ đổi ý thì đã muộn rồi, cô bé ạ." Hoắc
Thiên Kình bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tất cả thâm tình mà đem môi
nàng khóa chặt…
Như qua cả một thế kỷ, hắn mới quyến luyến mà rời môi nàng,
trán chạm trán nàng, dịu dàng nói. "Noãn, đồng ý với anh, bất luận lúc nào
cũng không được rời xa anh, có được không?"
Ánh mắt của hắn thật sự quá nghiêm túc…
Lời nói của hắn thật sự bá đạo…
Ngay cả tim của hắn cũng đang đập dữ dội…
Giờ phút này, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, loại hạnh phúc
này làm hắn có chút sợ, hắn sợ một ngày kia người con gái này sẽ bỏ hắn mà đi…
Trước kia, hắn vẫn cho rằng phụ nữ phải dựa vào đàn ông thì
mới có thể sinh tồn, ai ngờ hôm nay, hắn lại sợ nàng sẽ rời đi…
Hắn muốn cả đời có được đôi má lúm đồng tiền của cô gái này,
má lúm đồng tiền như hoa, chỉ cần có được sự cam tâm tình nguyện của nàng thì
cho dù có bắt hắn nhảy từ trên cao xuống thì cũng cam tâm tình nguyện…
Trong lòng Úc Noãn Tâm dao động dữ dội, sự nghiêm túc cùng
bá đạo của hắn khiến nàng không thể kháng cự, mà cũng không muốn kháng cự.
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, chủ động mà hôn lên môi hắn…
"Thiên Kình, vậy em cũng muốn anh đồng ý với em một điều
kiện…" Giọng nói mềm nhẹ như hoa nở rộ trên môi hắn, như từng sợi tơ quấn
quanh làm tâm thần hắn dao động.
"Anh đồng ý với em." Hoắc Thiên Kình không chút do
dự.
Úc Noãn Tâm chăm chú nhìn hắn. "Em còn chưa nói gì, anh
đã đồng ý, chẳng lẽ anh không sợ… em muốn lấy mạng anh, hay là không có ý tốt
mà đòi tài sản của anh?"
"Không, nếu em muốn…" Hoắc Thiên Kình cười nhẹ, tiếng
nói trầm thấp như đàn vi-ô-lông-xen, thật mê hoặc dễ nghe.
Ánh mắt Úc Noãn tâm lộ vẻ xúc động…
"Thật ra, em không hề tham như vậy, em chỉ…" Nàng
nghiêm túc mà nhìn hắn, nói từ tận đáy lòng. "Hi vọng anh có thể đồng ý với
em, cho dù thế nào, anh cũng không được lừa gạt em, cho dù nói dối có ý tốt,
cũng không được."
Nụ cười bên môi Hoắc Thiên Kình có chút đọng lại…
"Thiên Kình? Anh có nghe em nói không?"
"Đương nhiên…"
Ánh mắt tươi cười của hắn dần dần trở lại, nhìn nàng như hứa
hẹn, hay như đang nói với chính mình. "Cả đời này anh cũng sẽ không gạt
em…"
Tha thứ cho sự ích kỉ của hắn, chỉ có như vậy hắn mới có thể
có được nàng!
Úc Noãn Tâm cảm động mà nở nụ cười, dịu dàng nói. "Anh
tốt với em như vậy sẽ làm hư em đấy…"
"Thì đã sao? Em là vợ anh, nuông chiều em là… anh cam
tâm tình nguyện…" Hoắc Thiên Kình ghé vào tai nàng tuyên thệ, tình yêu nồng
nàn như hoa nở rộ trong lòng hắn…
Nàng lại chủ động hôn lên môi hắn, cho đến khi… hắn từ bị động
chuyển sang chủ động.
Nàng chìm sâu trong hạnh phúc, không phát hiện sự u ám cùng
che giấu thoáng qua trong mắt Hoắc Thiên Kình…