Bởi vì đột nhiên có thêm một người xông vào phá vỡ không khí
của bữa cơm nên bảo vệ bước lên, rất không được tự nhiên mà nhẹ giọng nói:
"Thật xin lỗi, Hoắc tiên sinh, Lertu cô ấy…"
"Câu lạc bộ này của các anh làm ăn sao vậy? Tôi là hội
viên cao cấp của nơi này, hơn nữa tôi đã nhấn mạnh với các anh về quan hệ giữa
tôi với Hoắc tiên sinh rồi, thế còn có gì không yên tâm chứ?" Lertu nhìn bảo
vệ với vẻ mặt đầy bất mãn, nói xong câu đó cô ta lại quay sang Hoắc Thiên Kình…
"Thiên Kình, anh nhìn bọn họ xem, thật là ức hiếp người
khác." Tay của cô ta rất lẳng lơ mà quấn lấy cánh tay hắn, cố ý dán sát bộ
ngực đẫy đà vào người hắn.
"Được rồi, anh đi xuống đi, Lertu đúng là bạn của
tôi." Hoắc Thiên Kình lạnh nhạt nói với bảo vệ một câu.
"Thật xin lỗi, Hoắc tiên sinh!" Bảo vệ lập tức rời
đi.
"Thiên Kình, sao anh không gọi điện thoại cho người ta
chứ? Từ khi chúng ta chia tay lần trước, em thật sự rất nhớ anh."
Lertu thấy chướng ngại vật đi khỏi, lập tức tươi cười rạng rỡ
mà xông lên, trong mắt chỉ có Hoắc Thiên Kình.
Hoắc Thiên Kình im lặng giật tay mình ra khỏi vòng kìm kẹp của
bàn tay như móng vuốt của cô ta, gương mặt anh tuấn không có chút biểu tình
nào, vẫn lãnh đạm như cũ…
"Không ngờ đường đường là cháu gái của hoàng thất mà lại
còn nhớ tới một người như tôi, thật là làm tôi được ưu ái mà phát sợ."
Tuy hắn nói như thế nhưng trong giọng nói lại không có chút
vui sướng nào, vô thức mà nhìn Úc Noãn Tâm ở bên cạnh, rất chu đáo mà cắt một
miếng thức ăn cho nàng.
Lertu thấy thế thì cả kinh, lúc này mới chú ý tới cô gái ngồi
đối diện. Cô ta nhận ra được… Úc Noãn Tâm sao, là nữ hoàng tin đồn gần đây. Bất
luận là báo hay tạp chí, thậm chí là TV hay radio thì chỗ nào cũng có tin tức của
cô ta, nhất là tin tức cô ta gả vào Hoắc Thị.
Thật ra trước giờ cô ta hoàn toàn không để Noãn Tâm vào mắt,
đó cùng là nguyên nhân hôm nay cô ta xem thường sự tồn tại của Úc Noãn Tâm.
Tuy nói số lần quan hệ da thịt của cô ta và Hoắc Thiên Kình
không nhiều nhưng cũng biết trước nay phụ nữ không chiếm được bất cứ vị trí gì
trong lòng Hoắc Thiên Kình. Chính như Phương Nhan lần trước, chẳng phải không
trói được trái tim của hắn sao. Úc Noãn Tâm chẳng qua chỉ là một ngôi sao nho
nhỏ mà thôi, chắc chắn Hoắc Thiên Kình cưới cô ta về nhà cũng chỉ là muốn nối
dõi tông đường, có thể ăn nói với tổ tiên của Hoắc gia mà thôi.
Nhưng hình ảnh vừa rồi khiến cho lòng cô ta có chút nghi vấn
cùng cảnh giác…
Cô ta tinh tế mà nhận thấy khi Hoắc Thiên Kình đối mặt với
Úc Noãn Tâm thì trên mặt lướt qua vẻ dịu dàng cùng săn sóc…
Là nhìn lầm sao?
Vẻ mặt này khi nào thì xuất hiện trên mặt loại đàn ông như
Hoắc Thiên Kình chứ?
"Thiên Kình, sao em có thể quên anh được chứ, anh là
người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời em, quên ai chứ không thể quên được
anh, trừ khi anh đã quên em." Đôi mắt màu xanh lam của Lertu lấp lánh,
trên mặt lộ vẻ mị hoặc.
Hoắc Thiên Kình chỉ cười mà không nói gì. Nếu cô ta không nhắc
tới ông nội mình thì hắn đã sớm quên mất cô ta rồi.
"Thiên Kình, khi nào thì anh có thời gian vậy? Anh biết
không, ông nội em thường nhắc tới anh. Hơn nữa… em cũng nhất nhớ những ngày
tháng chúng ta cùng ở tại biệt thự của hoàng gia, nhất là hàng đêm… sênh
ca…"
Lertu lại quấn lấy Hoắc Thiên Kình, khóe mắt hơi hướng về cô
gái bên cạnh hắn, cố ý có vẻ ám muội mà nói câu này. Khi cô ta nhìn thấy bàn
tay cầm nĩa của Úc Noãn Tâm hơi run lên thì vẻ đắc ý trên mặt càng không thể tả.
Chân mày Hoắc Thiên Kình hoàn toàn nhíu chặt lại, ngay cả
đôi mắt sâu thẳm cũng lộ vẻ không kiên nhẫn rất rõ ràng…
"Lertu, cô có hẹn sao?"
Sao người đàn bà này lại phiền phức thế chứ. Khi đó hắn đúng
là đui rồi nên mới có quan hệ với kiểu người dai như kẹo cao su này. Nhưng chiếu
theo cá tính trước đây của hắn thì đúng là không cự tuyệt phụ nữ tự đưa đến, chỉ
là…
Hắn vô thức mà nhìn về phía Úc Noãn Tâm, khi nhìn thấy vẻ lạc
lõng thoáng qua trên khóe mắt nàng thì trong lòng chợt đau nhói…
"Noãn…"
"Thiên Kình…"
Lertu thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn thì trong lòng không khỏi
thấy uất ức, kéo lấy tay hắn mà nói: "Khó khăn lắm người ta mới gặp được
anh, không có hẹn hò gì hết. Hôm nay em vừa xuống máy bay, anh đi cùng em được
không?"
"Xin lỗi, không rảnh!"
Hoắc Thiên Kình thấy Úc Noãn Tâm lẳng lặng mà ăn thức ăn
trên bàn thì đôi mày anh tuấn hơi nhướng lên, vừa rồi nhìn lầm sao? Sao nàng lại
bình tĩnh đến thế?
"Anh đang bận gì sao?"
Lertu nghe thế thì càng không bỏ qua. Cô ta vốn xuất thân từ
hoàng thất, tất cả đàn ông bên cạnh đều phải chiều chuộng cô ta, chỉ có tên Hoắc
Thiên Kình này luôn có vẻ rất thờ ơ, nhưng lại làm cô ta khó mà quên được.
Hoắc Thiên Kình lãnh đạm mà nói một câu: "Bận kết
hôn!"
Úc Noãn Tâm ngước mắt nhìn Hoắc Thiên Kình nhưng không nói lời
nào, lại tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon.
Lertu lại có vẻ không tự nhiên, cô ta xấu hổ mà cười một
cái, nhìn Úc Noãn Tâm…
"Thiên Kình, vị này là… vị hôn thê của anh sao?"
Cô ta nhìn Úc Noãn Tâm từ trên xuống dưới. Luận về nhan sắc
thì quả thật Úc Noãn Tâm này hơn cô ta, nhất là đôi mắt trong như ngọc, cứ như
là thủy tinh ngâm trong hồ nước lạnh. Gương mặt xinh đẹp đúng là có khả năng
khiến đàn ông chết mê chết mệt. Nhưng… Úc Noãn Tâm chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ
mà thôi, sao có thể so với thân phận hoàng gia của cô ta chứ. Hơn nữa… dáng người
mà cô ta vẫn luôn rất tự hào là thứ mà đàn ông khó có thể chống cự.
Ngay như người đàn ông cao cao tại thượng bên cạnh này, cô
ta còn nhớ tối hôm đó, còn nhớ tới dáng người săn chắc cùng dục vọng kinh người
của hắn. Khi cô ta chủ động đến phòng hắn, khi váy ngủ rơi xuống thì cô ta đã
biết người đàn ông này thèm khát cô ta biết bao, nếu không sao lại đòi lấy một
cách tham lam vô độ như thế?
"Vợ tôi, Úc Noãn Tâm!"
Hoắc Thiên Kình không khó nhận ra vẻ khiêu khích của mắt
Lertu, dịu dàng ôm lấy bờ vai của Úc Noãn Tâm, cong môi cười.
Úc Noãn Tâm ở trong lòng hắn khẽ cười, nhìn về phía Lertu,
nhẹ nhàng nói: "Lertu, rất vui được biết cô, hi cọng cô có thể tham gia
hôn lễ của tôi và Thiên Kình."
Lertu thấy nàng cười tươi như hoa, trong mắt không có chút
ghen tuông nào thì không khỏi hồ nghi.
Một lúc sau, cô ta mới cười cười, cố ý mờ ám mà nói:
"Tham gia hôn lễ sao? Úc không sợ tôi sẽ cướp mất chú rể vào ngày hôn lễ
sao? Cô cũng biết đó, quan hệ giữa tôi và Thiên Kình không phải bình thường."
Hoắc Thiên Kình thực hối hận tại sao lúc nãy không kêu bảo vệ
đuổi cô ta ra ngoài.
Úc Noãn Tâm nghe xong lại cười khẽ một tiếng. "Tôi nghĩ
chắc không chỉ có một mình cô muốn thế. Thiên Kình đúng là rất được phụ nữ yêu
thích, có điều, sau khi thật sự hiểu rõ anh ấy thì không có mấy ai có thể chịu
được."
"Noãn…"
"Em nói sai rồi sao?"
Úc Noãn Tâm nhoẻn miệng cười, vết cười khe khẽ lan từ môi
nàng cho tới đáy mắt. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ Hoắc Thiên Kình, dịu dàng mà
nói: "Nếu không phải anh ép em ở lại bên cạnh anh thì có cô gái nào chịu
được tính thối của anh chứ."
Hoắc Thiên Kình cười, mang theo vẻ sủng nịch rất rõ ràng.
Mặt Lertu biến sắc, lập tức cười ái muội…
"Đúng vậy, không riêng gì tính tính của Thiên Kình khiến
phụ nữ không chịu nổi mà ngay cả… trên giường cũng khiến phụ nữ chịu không nổi…"
Cô ta tiến lên, nhìn Úc Noãn Tâm. "Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ hương vị của
anh ấy đây…"
"Đủ rồi!"
Hoắc Thiên Kình đã hoàn toàn không có nhẫn nại, nhíu chặt
mày mà nhìn cô ta: "Cô nói nhiều quá rồi!"
Giọng nói thâm trầm mang theo vẻ cảnh cáo…
"Em đâu có nói bậy, người ta thực sự không quên được
anh mà, làm sao đây?"
Lertu đã quen tùy hứng, cô ta biết người đàn ông này không dễ
chọc vào nhưng cô ta cũng chỉ muốn công kích Úc Noãn Tâm mà thôi, không ngờ thấy
nàng vẫn ung dung thong thả như vậy, cô ta không tin Hoắc Thiên Kình quan tâm đến
nàng bao nhiêu.
"Lertu…"
Úc Noãn Tâm nhàn nhã ăn một miếng bánh kem, nhìn cô ta rồi
nhẹ giọng nói: "Ông xã của tôi á, quả thật là rất được phụ nữ yêu thích,
cô nhớ mãi không quên anh ấy cũng là chuyện bình thường thôi. Thật ra, cho dù
sau khi kết hôn cô vẫn muốn tiếp tục quấn lấy anh ấy thì tôi cũng không có cách
nào. Nhưng bản thân đường đường là con cháu của hoàng gia mà lại không để ý đến
liêm sỉ đi quấn lấy một người đã có vợ, nếu tin tức này truyền vào tai của
phóng viên thì hình như không được hay cho lắm. Nhất là đối với hoàng gia các
cô thì không còn mặt mũi gì nữa…"
"Cô…"
Lertu không ngờ nàng lại miệng mồm sắc bén như vậy, trong nhất
thời nghẹn họng, một lúc sau cô ta mới nén cơn giận xuống, cố ý cười lạnh một
tiếng…
"Úc, nhìn cô tôi mới hiểu được cái gì gọi là "chim
sẻ biến thành phượng hoàng". Cô còn chưa gả vào nhà người ta mà đã gọi là
ông xã như vậy? Thật là gấp lắm sao, thế nào, sợ người ta không cần cô
sao?"
Úc Noãn Tâm cười khẽ, khóe môi biểu lộ vẻ thờ thơ không thèm
để ý. "Tôi á, quả thật là chim sẻ, đúng như cô đã nói là tôi rất muốn biến
thành phượng hoàng, cho nên đương nhiên là gấp rồi. Có điều, cô cũng biết trước
giờ Thiên Kình vẫn luôn rất bá đạo, tôi cũng chẳng muốn gọi sớm như thế nhưng
anh ấy rất thích nghe tôi gọi, tôi cũng không có cách nào. Có đôi khi, những
chuyện mà chim sẻ có thể làm thì chưa chắc phượng hoàng đã làm được. Cứ như tiếng
"ông xã" này, tôi nghĩ không phải tất cả mọi phụ nữ đều có cơ hội được
gọi, cô nói đúng không?"
Nàng bỏ dao nĩa trong tay xuống, thản nhiên mà hỏi ngược lại
một câu, nụ cười trên môi đẹp như hoa anh đào đang rơi, dáng vẻ rất ung dung
thong thả.
Lertu nhìn chằm chằm vào Úc Noãn Tâm, rõ ràng là bị dáng vẻ
hờ hững của nàng chọc giận, nhưng vẫn cố gắng nén những bất mãn trong lòng xuống,
sau đó ôm lấy tay Hoắc Thiên Kình, nũng nịu nói:
"Thiên Kình, anh nhìn cô ta xem, người ta nói một câu
thì cô ta trả lại mười câu, vị hôn thê này của anh đúng là nhanh mồm nhanh miệng,
không hổ là nghệ sĩ. Nhưng Thiên Kình à, hình như nghệ sĩ rất biết cách xã
giao, vị hôn thê của anh biết cách ăn nói như vậy nhất định là đóa hoa chuyên
tiếp khách rồi?"
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình bỗng nhiên trở nên lạnh ngắt, không
khí cũng đột nhiên đóng băng, hắn nhìn Lertu, ánh mắt
sắc bén mang theo vẻ lạnh
lẽo, vừa muốn mở miệng thì lại bị Úc Noãn Tâm giành nói trước…
"Lertu nói sai rồi, luận về năng lực giao tiếp thì sao
tôi có thể bì được với cô chứ? Lertu có tiếng là nhiệt tình trong vòng xã giao
mà, ngay cả vương tử của hoàng thất cũng phải ngã dưới váy của cô, không phải
sao?"
"Cô…" Lertu nắm chặt tay, quả thật cô ta có rất
nhiều tin đồn xấu, nhưng thế nào cũng không nhiều bằng Úc Noãn Tâm.
"Thiên Kình…"
Cô ta xoay người lại, vẻ mặt uất ức nói: "Vị hôn thê của
anh thật là không biết lễ phép gì cả. Người ta chỉ muốn ngồi xuống ăn bữa cơm với
anh, anh nhìn xem, lẽ nào em ngồi xuống đây thì anh sẽ để bụng sao?"
"Đương nhiên là để bụng rồi!"
Úc Noãn Tâm hoàn toàn không cho Hoắc Thiên Kình có cơ hội mở
miệng, lúm đồng tiền xinh đẹp mang theo vẻ dịu dàng. "Vợ chồng chúng tôi
dùng cơm dưới nến ở đây, có thêm một người đương nhiên là không tốt, tôi nghĩ
Lertu cũng sẽ không thức thời thế chứ?"
"Dựa vào cái gì mà cô kết luận như thế? Thiên Kình còn
chưa nói gì mà? Đừng cho rằng cô tiến vào Hoắc gia thì giỏi lắm, cũng không soi
gương nhìn xem dáng người mình thế nào mà muốn trói chặt trái tim của Thiên
Kình? Thật là tức cười, cô không biết Thiên Kình mê luyến cơ thể tôi thế nào
đâu!" Rốt cuộc lertu không nhịn được nữa, tiếng nói chói tai vang lên,
mang theo vẻ châm chọc không chút che giấu.
"Trời ạ…"
Dường như Úc Noãn Tâm không có chút giận dữ nào, lại cố ý ra
vẻ kinh ngạc mà khẽ kêu lên, sau đó nhìn Hoắc Thiên Kình. "Thiên Kình, em
thường nghe người ta nói "ngực bự thì não nhỏ", hình như câu này rất
đúng, trước mặt của bao nhiêu người mà nói ra những lời này hình như có chút bất
nhã?"
Hoắc Thiên Kình cười khổ không biết làm sao, muốn nói cái gì
đó lại không nói nên lời.
"Cô nói ai là ngực bự não nhỏ?" Lertu nóng lên,
hung hăng mà trừng Úc Noãn Tâm.
"Xin lỗi, tôi lỡ lời, người xuất thân cao quý như Lertu
đây sao có thể không có não chứ? Tôi thấy nhiều nhất là… IQ thấp hơn EQ một
chút thôi."
"Úc Noãn Tâm, cô…"
Lertu thật muốn đứng dậy đập cái dĩa vào mặt Úc Noãn Tâm
nhưng có Hoắc Thiên Kình ở đây nên cô ta cũng không muốn ra vẻ đanh đá quá. Vì
thế nhăn mặt lại, trở nên cực kỳ đáng thương…
"Thiên Kình, sao cô ta có thể thế chứ? Anh còn không
giúp người ta nói một tiếng? Anh quên mấy đêm đó người ta hầu hạ anh thế này rồi
sao?"
Hoắc Thiên Kình trở nên thông minh, hắn không có trả lời,
ngược lại chỉ mỉm cười mà nhìn Úc Noãn Tâm.
Quả nhiên…
"Xin lỗi, Lertu, ông xã của tôi rất… sợ vợ." Úc
Noãn Tâm cười tươi như hoa, đẹp không thể tả.
"Thiên Kình…" Lertu hoàn toàn không chịu bỏ qua, nắm
lấy tay Hoắc Thiên Kình mà lắc lắc. "Cô ta cư nhiên nói anh như thế."
Hoắc Thiên Kình giơ tay lên chống nhẹ vào trán, bên môi có nụ
cười không thể kìm nén được.
"Thiên Kình, anh cam tâm để cô ta nói thế sao?"
Lertu nóng nảy hỏi.
"Xin lỗi…"
Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình cũng nén được cười, thản nhiên mà
quăng ra một câu: "Bà xã của tôi nói không sai, tôi… thật rất sợ vợ!"
"Anh…" Lertu đứng dậy, tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch,
tay run rẩy mà chỉ về phía hai người…
"Các người, các người thật quá đáng mà!"
Nói xong liền xách túi quay người đi, giày cao gót va vào
sàn đá cẩm thạch sáng bóng phát ra tiếng thanh thúy phẫn nộ…
Những phân tử khiêu khích tràn ngập trong không khí dần dần
biến mất, cuối cùng thì ý cười bên môi của Hoắc Thiên Kình không nhịn được nữa…
Úc Noãn Tâm ném dao nĩa trong tay sang một bên, trong mắt
toàn là vẻ oán trách cùng bất mãn, nàng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ bên cạnh,
không vui vẻ gì mà nói: "Cô ta đi rồi, còn chưa đuổi theo sao?"
"Tại sao anh phải đuổi theo?" Hoắc Thiên Kình nhún
vai, vẻ mặt nghi vấn.
"Cô ta không phải là người tình cũ của anh sao? Không
phải hai người hàng đêm sênh ca sao? Nếu quan hệ đã tốt như thế thì sao còn
không đuổi theo? Hoặc là anh trách em chọc cô ta bỏ đi, làm mất buổi tối tươi đẹp
của anh?" Úc Noãn Tâm quái gở mà nói một câu.
"Em đã nói là anh rất sợ vợ mà, em muốn làm gì anh dám
chen vào sao?"
Hoắc Thiên Kình cười mà ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:
"Hơn nữa em là vợ của anh, trừ em ra thì anh làm gì có tâm tư đi dỗ người
khác vui vẻ chứ?"
"Thật sự sợ vợ thì tốt."
Úc Noãn Tâm bĩu môi, trừng hắn một cái. "Còn nữa, đừng
cứ luôn miệng gọi em là bà xã, em còn chưa gả cho anh đâu. Nói không chừng em sẽ
từ hôn vì những tin đồn lăng lăng của anh quá nhiều!"
"Em dám!"
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình đột nhiên trở nên khẩn trương, bàn
tay nắm chặt lấy eo nàng, xoay mặt của nàng qua, ép trong mắt nàng chỉ có hắn…
"Thu hồi câu nói vừa rồi! Nói em muốn gả cho anh!"
Úc Noãn Tâm nhíu mày. "Làm gì mà dữ như thế? Vốn là anh
không đúng trước mà? Đang yên đang lành tự nhiên lại chạy ra một người tình cũ,
đừng có nói với em là anh không có quan hệ gì với cô ta, người ta có thể vô
duyên vô cớ đến vu oan cho anh sao?"
"Được được được, là anh không đúng!"
Hoắc Thiên Kình thấy nàng không vui, trong lòng trở nên gấp
gáp, lập tức xin lỗi. "Noãn, anh xin lỗi, quả thực anh từng có quan hệ với
cô ta, nhưng đó là trước khi gặp được em. Anh bảo đảm từ sau khi gặp em thì trừ
em ra anh không có một ai khác cả. Trăm ngàn lần đừng từ hôn, tha thứ cho anh
được không?"
Vẻ lo lắng trong mắt hắn là không thể che giấu, ngay cả
gương mặt anh tuấn vốn rất hờ hững đều lộ vẻ nôn nóng hoảng loạn.
Úc Noãn Tâm nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng hơi rung động
nhưng vẫn nén cười, mặt làm ra vẻ thờ ơ.
"Noãn, nếu như em dám từ hôn thì nhất định anh cũng sẽ
không bỏ qua! Em chỉ có thể gả cho anh, nghe rõ chưa?"
Hoắc Thiên Kình thấy nàng thơ ơ như thế thì hoàn toàn sốt ruột,
giọng nói bỗng trở nên cứng ngắc cùng tràn ngập vẻ mệnh lệnh thường ngày, nhưng
không khó nghe ra vẻ khẩn trương vì sợ mất đi nàng.
"Anh chỉ biết uy hiếp người ta sao chứ?"
Cuối cùng Úc Noãn Tâm không nén được ý cười trong lòng nữa,
hờn dỗi nói một câu, nàng không khó nhận ra người đàn ông này lo lắng cho mình
biết bao, thế là đủ rồi.
Hoắc Thiên Kình nhìn thấy môi nàng có vẻ cong lên thì khối
đá trong lòng bỗng rơi ầm xuống, hắn ôm chặt nàng vào lòng, dịu dàng nói nhỏ:
"Xin lỗi, anh chỉ… chỉ là rất sợ em sẽ rời xa anh. Thật
đó Noãn, tin anh đi, anh và cô ta không có gì…"
"Em tin anh."
Úc Noãn Tâm vùi vào lòng hắn, ra sức hít lấy mùi long đản
hương thuộc về hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực rộng lớn vững
chãi của hắn. Chỉ cần là hơi thở thuộc về hắn thì đều có thể khiến cho nàng tự
nhiên cảm thấy an toàn.
Gương mặt nàng bị ngón tay hắn nâng lên, đôi mắt sâu không
lường được của hắn hình như có vẻ cảm động…
"Noãn, em thật sự tin tưởng anh?"
Trong mắt của hắn thì phụ nữ đều rất khó dỗ, nhất là cô gái
càng xinh đẹp thì càng khó chiều. Sau khi Lertu xuất hiện thì hắn vẫn luôn lo
nghĩ phải làm cách nào để dỗ dành nàng đừng nghĩ nhiều, không ngờ rằng…
Úc Noãn Tâm nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh như sao, lại như
thủy tinh tỏa ra luồng sáng trong suốt trong sương mờ. Ánh sáng xinh đẹp ấy phản
chiếu lại vào trong đôi mắt sâu xa của Hoắc Thiên Kình…
"Thiên Kình, là anh từng nói cả đời này sẽ không lừa em
bất cứ chuyện gì, cho nên em tin tưởng anh, giống như anh từng tin tưởng em vậy.
Chỉ cần anh nói không có thì em nhất định tin anh."
Giọng của nàng hòa tan trong không khí cứ như là kẹo bông, mềm
mại ngọt ngào, từng chút từng chút một hòa nhập vào trong trái tim sắt đá của
Hoắc Thiên Kình…