Đêm, trời lành lạnh.
Làn gió mát mang theo hơi thở của khí trời vào thu, có một cảm
giác hơi cô tịch trong đó. Vài cánh hoa quỳnh trắng nõn theo làn gió bay vào cửa
sổ, nhẹ nhàng rơi trên chiếc đàn dương cầm hình tam giác màu đen được đặt một
bên trong phòng khách. Chúng khẽ bay lên cùng với tiếng đàn lặng lẽ, tỏa ra mùi
hương thơm mát cuối cùng.
Úc Noãn Tâm ngồi trước phím đàn, ánh đèn thủy tinh trong suốt
chiếu lên gương mặt trắng như sứ của nàng, đồng thời cũng ánh lên vẻ sầu muộn
trong mắt nàng.
Làn váy ngủ màu trắng buông xuống tấm thảm dưới chân, mái
tóc đen xõa tung trên vai, những nếp váy gấp lại trắng như tuyết. Ánh trăng nhẹ
nhàng tiến vào, đôi tay nhỏ khẽ dạo qua phím đàn, từng tiếng nhạc vang lên như
tiếng sóng.
Tiếng đàn cứ như một dòng nước trong, rì rào réo rắt, giống
như một làn gió trên mặt hồ khiến lòng người ta cảm thấy thanh sạch và thả lỏng,
nhưng lại có vẻ hơi u sầu.
Tiếng hát khe khẽ bật ra từ đôi môi nàng…
Từng giọt từng giọt…
Hồ nước trong đáy lòng gợn sóng lăn tăn
Nhớ anh dào dạt như muốn vỡ tan
Em đâu dám soi mình trong gương
Nhớ anh da diết như đông tằm nhả tơ
Đêm khuya đau như ngừng thở
Lúc nhớ anh
Em cũng chỉ biết như thế
Từng phím trắng, từng phím đen
Nỗi đau thầm lặng trong quá khứ gõ vào lòng
I MissYou
Nỗi đau muôn đời của em…
Mỗi khi những ngón tay thon thả làm phát ra tiếng đàn thì
cũng giống như là phá vỡ một giấc mộng đẹp. Mái tóc mềm mại lẳng lặng xõa trên
bộ váy trắng làm cho bóng dáng của nàng cực kỳ cô đơn.
Tiếng đàn du dương trong trẻo, réo rắt như tiếng suối, thăm
thẳm xa vời lại có chứa vài phần tĩnh mịch uyển chuyển.
Lại như có chút u oán, có chút kinh hoàng, có chút tình ý cực
độ đau đớn của thế gian, có chút sướng vui vì đã yêu thương trong cuộc đời này.
Dần dần, đôi mắt xinh đẹp trong suốt của Úc Noãn Tâm giống
như bị mưa bụi làm ướt nhòa, trong thoáng chốc đã toát ra vẻ đẹp quyến rũ mê hồn.
Cái đẹp đoạn tuyệt bi thương vào lúc này thực là làm cho người ta nát lòng.
Ít nhất là khi Hoắc Thiên Kình bước vào phòng khách và nhìn
thấy cảnh tượng trước mắt thì lòng hắn bỗng nhói đau.
Dường như nàng thực sự chìm trong nỗi cô đơn của riêng mình,
hoàn toàn không nhận biết được tiếng bước chân dần tiến đến của người đàn ông
sau lưng.
Bước chân mạnh mẽ vững vàng nhưng trong tiếng đàn như nước của
nàng thì lại cố gắng nhẹ chân, dường như sợ quấy nhiễu tiếng hát của nàng.
Giờ này khắc này nghe thấy ca khúc này làm hắn đau lòng gấp
bội.
Hắn sẽ tuyệt đối không để cho cô gái này rời khỏi hắn, bất
luận là do nguyên nhân gì.
"Noãn!" Dường như không nỡ nhìn đến dáng vẻ cô đơn
của nàng nữa, giọng nói trầm thấp khẽ gọi tên của nàng.
Úc Noãn Tâm đang đắm chìm trong âm nhạc bỗng giật mình một
cái, ngón tay bỗng run rẩy, vô thức giơ lên nhưng không ngờ lại đập mạnh vào
phím đàn.
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình khẩn trương, đi nhanh tới,
nắm lấy tay của nàng, không khó nhận ra đã đỏ ửng.
Hắn biết rõ tính chất làn da của nàng, cho dù chỉ va đập nhẹ
một cái thì không lâu sau sẽ bị bầm lên.
"Xin lỗi, làm em giật mình!" Hắn đau lòng khôn
nguôi, trong giọng nói có chứa vẻ tự trách cùng thương tiếc rồi quay người đi
tìm thuốc giảm sưng.
"Thật là cô gái ngốc, chưa từng thấy có ai đàn dương cầm
mà cũng có thể bị thương!" Tuy ngoài miệng có vẻ trách cứ nhưng trong lòng
lại rất xót xa.
Đôi môi anh đào của Úc Noãn Tâm từ từ lẳng lặng nở nụ cười.
Đèn tường khẽ tỏa ra những luồng sáng dìu dịu, nàng nhìn người đàn ông đang cẩn
thận bôi thuốc cho mình… Những đường nét cương nghị, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi
mỏng hơi nhếch lên… tình cảm trong lòng dần lan ra.
"Hôm nay… chắc là các cổ đông sẽ không thuận theo phải
không?"
Đây là chuyện mà nàng lo lắng rất lâu. Sau khi nàng biết được
nguyên nhân các nhân viên nhảy lầu là do nàng sắp kết hôn thì tâm tình của nàng
lại trở nên cực kỳ sa sút cùng bất an.
"Tại sao lại nghĩ thế?" Nụ cười bên môi của Hoắc
Thiên Kình dần dần tươi hơn, giương đôi mắt sâu như biển lên, nhìn vào đôi mắt
như nước hồ thu của nàng.
Nhìn thấy hàng mi dài như cánh bướm của nàng đang run rẩy,
đôi môi nhỏ bé cũng hơi run run, dáng vẻ điềm đạm dáng yêu này của nàng khiến hắn
đau lòng thôi.
Úc Noãn Tâm khẽ thở dài một hơi, nói nhỏ một câu:
"Không khó để nghĩ ra."
Hoắc Thiên Kình cười khẽ một cái, hai tay vòng lại, đem nàng
nhốt vào vòng tay của mình…
"Có đôi khi con gái phải ngốc một chút mới đáng
yêu!" Hắn khẽ cười, cúi đầu cắn nhẹ lên da thịt mẫn cảm của nàng, khiến
cho nàng run lên.
"Thiên Kình, đừng đùa nữa, ngứa quá!"
Cuối cùng trên gương mặt trắng nõn của Úc Noãn Tâm cũng có
chút ửng hồng, cơ thể mềm mại dựa vào lòng hắn, trong giọng nói lo lắng có thêm
một chút hồn nhiên cùng nũng nịu của con gái.
Dáng vẻ này của nàng làm dấy lên một cơn sóng tình trong
lòng Hoắc Thiên Kình, đôi mắt vốn rất sắc bén kia trở nên tối lại. Ngay sau đó,
hắn liền cúi người xuống…
"Thiên Kình…"
Úc Noãn Tâm hiểu rõ ý nghĩa toát ra từ đôi mắt hắn, vội vàng
chống tay lên lồng ngực rắn chắc của hắn: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của
em!" Trong giọng nói nũng nịu có thêm chút phản đối.
"Vậy… Noãn của anh muốn biết cái gì?" Bên tai nàng
truyền tới tiếng cười trầm trầm gợi cảm của hắn.
Úc Noãn Tâm há mồm, lại không biết nên hỏi từ đâu.
Hoắc Thiên Kình bị dáng vẻ này của nàng chọc cười, bắt đầu
làm càn mà du di qua lại giữa vành tai và chiếc cổ trắng nõn của nàng, dẫn đến
từng đợt tê tại. Hơi thở nóng rực khiêu khích nơi sâu nhất của lòng nàng.
"Em muốn biết anh sẽ ăn nói thế nào với các cổ đông, em
cũng muốn biết hôn lễ của chúng ta có cử hành đúng thời hạn hay không, Noãn của
anh…" Đôi môi hắn cong lên, xấu xa mà nói một câu: "Lo là anh sẽ
không cần em nữa?"
"Anh… tự đại cuồng! Em còn muốn không cần anh
đây!" Tâm sự của Úc Noãn Tâm hoàn toàn bị hắn nói trúng phóc nên trong nhất
thời vừa thẹn vừa giận. Nàng đang định đứng dậy cách xa cái ôm của hắn.
"Giận rồi sao?"
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng chế nhạo rồi cười lớn mà lại ôm
nàng vào lòng, khẽ đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, cứ như thế là có thể lẳng lặng
hít được hương thơm mát tỏa ra từ người nàng, đó cũng là một loại hưởng thụ.
Vùi mình vào trong lòng hắn, mùi long đản hương dễ chịu khẽ
vây lấy nàng, khiến nàng cảm thấy rất an toàn.
"Không cách nào giận anh được…" Úc Noãn Tâm đưa
tay ôm nhẹ lấy hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn ấy khiến tim hắn đập loạn nhịp.
Sao hắn lại không hiểu tâm tư của nàng chứ. Nàng có giả vờ
bình tĩnh thế nào đi nữa thì đôi mắt trong veo kia cũng dễ dàng tiết lộ tâm tư
của nàng.
Những tin tức liên tục mấy ngày nay, điều duy nhất làm cho hắn
lo lắng chính là… Úc Noãn Tâm. Xuất phát từ sự hiểu biết về nàng, nàng quá mức
nhạy cảm, nhất là khi nàng biết thì ra tất cả đều do mình gây nên thì nàng lại
càng không thể tiếp nhận chuyện này. Cứ như mấy ngày nay, nàng không tiếp nhận
bất cứ chương trình nào, chỉ ngoan ngoãn ở trong nhà, hắn biết sâu trong lòng
nàng đang né tránh điều gì.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, không biết đã mở bao nhiêu cuộc họp
lớn nhỏ. Không chỉ là công ty mẹ mà ngay cả các chi nhánh hắn cũng phải quản. Hắn
phải thừa lần này nhận sức can thiệp của truyền thông quá lớn, Hoắc Thị đã khởi
động hệ thống phản ứng can thiệp nhưng vẫn không có tác dụng gì lớn.
Như vậy, hắn không thể không đánh tiếp trận này!
Từ khi hắn ngồi lên vị trí chủ tịch Hoắc Thị thì đã biết
thương trường như chiến trường, sự vận hành của giới thương nghiệp là một cuộc
chiến không có máu nhưng có thậm chí có đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả chiến trường
máu chảy thành sông.
Đã quen nhìn cảnh ngươi lừa ta gạt, đã quen nhìn cảnh cắn xé
lẫn nhau, hắn sớm đã trở nên chai sạn cùng không biết sợ hãi rồi. Giống như trước
giờ hắn cũng hiểu được đạo lí "nhất tướng công thành vạn cốt khô". Từ
xưa đến nay, kẻ thắng lợi trên chiến trường đều phải giẫm lên thi thể của các
binh sĩ mà đứng dậy. Trên thương trường hiện nay, chẳng phải hắn cũng nếm trải
sao?
Nhưng hôm nay hắn lại sợ hãi, lòng hắn càng nhút nhát. Khi
phần lớn cổ đông ngang nhiên đề ra yêu cầu kéo dài hôn kỳ thì đó là lần đầu tiên
hắn im lặng không nói, lần đầu tiên chau mày!
Không phải vì hắn đang do dự mà là sợ cô gái này sẽ vì thế
mà trốn tránh. Mãi cho đến hôm nay, rốt cuộc Hoắc Thiên Kình mới phát hiện ra
cô gái này đã hoàn toàn bén rễ, in sâu trong tận đáy lòng của hắn rồi…
"Noãn, trong lòng em có còn hận anh không?" Bàn
tay của Hoắc Thiên Kình khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, có chút suy tư mà hỏi.
Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, hắn phải thừa nhận tất cả đều là
do hắn ép nàng.
Hắn cưỡng bức có được cơ thể nàng, dùng thủ đoạn mà ép buộc
nàng rời xa người đàn ông mình yêu, lại áp bức trong lòng nàng chỉ có thể có một
người đàn ông là hắn. Tất cả… đều là hắn cưỡng cầu mà có được.
Đến giờ này phút này, hắn thực sự rất muốn biết nàng… có cam
tâm tình nguyện hay không.
Úc Noãn Tâm nghe xong thì thân mình hơi run lên một chút,
đôi mắt chứa vẻ nghi hoặc mà nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại hỏi như thế.
Hận?
Hình như cái từ này đã biến mất khỏi lòng nàng rồi…
Từ lúc này vậy chứ?
Sau khi phát hiện mình đã yêu hắn sao?
"Hả?" Hoắc Thiên Kình cúi đầu, dùng ngón tay thon
dài nâng mặt của nàng lên, ánh mắt sâu thẳm có chứa sự lưu luyến nồng nàn cùng
kiên trì.
"Sao anh lại hỏi vậy…" Nàng nhẹ nhàng hỏi một câu,
lại có chút chần chừ.
Giống như những cánh hoa quỳnh bay lượn ngoài cửa sổ, trong
sự dịu dàng kia có chứa một sức mạnh khiến cho người ta run rẩy, không cảm nhận
được sức nặng của nó nhưng giống như hoa tuyết rơi vào trong lòng, mãi mãi cũng
không tan…
Hoắc Thiên Kình chỉ nhìn nàng không chớp mắt, cười dịu dàng,
mất đi vẻ cao ngạo cùng lạnh lẽo thường ngày…
"Anh chỉ muốn biết Noãn của anh có thật sự cam tâm tình
nguyện hay không…"
"Thiên Kình…" Trong mắt Úc Noãn Tâm lướt qua một
chút ưu sầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hôn lễ của chúng ta… hãy để
sau đi."
Con ngươi đen trong mắt Hoắc Thiên Kình bỗng co lại, ánh mắt
cũng dần trở nên u ám, đôi môi mỏng mím chặt.
"Thiên Kình…" Úc Noãn Tâm thấy thế thì biết hắn giận
rồi, vội vã ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Anh đừng hiểu lầm, em,
không phải em muốn hủy hôn, chỉ là, chỉ là em rất sợ…"
"Anh đã nói tất cả đều giao hết cho anh, đừng lo lắng đến
chuyện gì cả."
Hoắc Thiên Kình nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của nàng thì
không đành lòng, ôm chặt lấy nàng, giọng nói trở nên dịu dàng: "Anh chỉ hy
vọng em thật sự cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh."
"Thiên Kình…" Trong lòng Úc Noãn Tâm xúc động,
đương nhiên là cam tâm tình nguyện, từ rất lâu rồi…
Những ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng lên, Hoắc Thiên
Kình than nhẹ một cái…
"Thế nào? Không tin anh như vậy sao?" Tiếng cười
trầm trầm vang vọng quanh tai nàng, "Bất cứ chuyện gì cũng đều không thể
ngăn cản anh bảo vệ em, trừ phi… anh chết đi!"
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu lên ngay, ánh mắt như nước lướt qua
chút hoảng hốt. "Anh… không cho anh nói hươu nói vượn như thế." Vừa
nói vừa vô thức đưa tay lên che môi hắn lại.
Trong phút chốc có thể thấy được tình yêu đối với hắn…
Hoắc Thiên Kình nở nụ cười, nụ cười dường như băng tuyết đầu
đông, lại dịu dàng nói không nên lời.
Hắn thuận thế nắm nhẹ tay nàng, sau đó
đôi môi nóng bỏng hôn khẽ lên những ngón tay.
"Yên tâm đi, sao anh lại nỡ rời xa em được chứ!"
Trong ánh mắt thâm thúy của hắn lóe lên vẻ kiên định.
"Anh thừa nhận trên thương trường anh đã đắc tội với không ít người, cho
nên không thể tránh khỏi việc có kẻ thù. Nhưng… mạng anh là của em, người khác
không thể cướp đi được."
Tim Úc Noãn Tâm bỗng đập mạnh, nàng cắn môi, đôi mắt thâm
tình hàm chứa vẻ đau lòng vì hắn…
Tay hắn khẽ kéo hai bên môi nàng ra, để lộ hàm răng trắng và
đều, những đường nét cương nghị như được điêu khắc trên gương mặt hắn dần trở
nên mềm mại, giọng nói trầm thấp có chứa tiếng cười nhẹ. "Cho nên không được
phép suy nghĩ miên man nữa, bởi vì anh không nỡ nhìn dáng vẻ quá mức ưu sầu của
em."
Đôi mắt Úc Noãn Tâm dần dần bị sương mù bao phủ, dung nhan
tuyệt mĩ sáng long lanh như hoa quỳnh bay đầy trời, nàng nhìn người đàn ông trước
mặt, tình cảm trong lòng lại như đê vỡ…
"Thiên Kình, lẽ nào anh không biết làm sao em có thể
nhìn anh khó xử chứ. Như thế… em sẽ càng đau lòng hơn."
Nàng không thể tiếp tục che giấu tâm tư cùng tình yêu của
mình nữa, nàng không cách nào gạt đi hình ảnh của người đàn ông này ra khỏi đầu
mình, càng không cách nào xem nhẹ vị trí mà hắn đã chiếm cứ trong lòng mình.
Mặc dù trước kia, dưới sự yêu cầu của hắn nàng mới thừa nhận
tình yêu của mình, nhưng… lần này nàng sẽ chủ động, chủ động để cho hắn biết
nàng cam tâm tình nguyện…
Có lẽ chính như Tiểu Vũ nói, từ lần đầu tiên gặp mặt thì
lòng của nàng đã bắt đầu trầm luân rồi, bắt đầu… không trở lại được nữa rồi!
"Noãn?" Mặt Hoắc Thiên Kình có vẻ kinh hỉ, giọng
nói lại trở nên có chút run run.
Hắn biết rất rõ Úc Noãn Tâm vốn rất nội tâm, nàng đã nói cho
hắn rất rõ ràng là… nàng đã cam tâm tình nguyện.
Nước mắt của Úc Noãn Tâm chảy trên gương mặt đang cười, một
giây sau nó đã bị đôi môi nóng cháy của Hoắc Thiên Kình hôn sạch.
Tay hắn ôm chặt Úc Noãn Tâm, tràn đầy ngọt ngào cùng ấm áp.
"Noãn, đáp ứng anh, bất luận thế nào cũng không được rời
xa anh!" Hoắc Thiên Kình siết chặt tay, ra lệnh bên tai nàng.
Đáy mắt Úc Noãn Tâm lộ ra vẻ ấm áp, lại có vẻ cũng rất mệt mỏi…
Người tinh tế như hắn không khó nhận thấy được cảm xúc của nàng,
nhưng rồi lại không nói gì, dường như trong mắt đang ấp ủ một kế hoạch nào đó…
"Noãn, dáng vẻ đánh đàn lúc nãy của em rất đẹp, cho nên
em phải đàn cả đời cho anh xem."(ặc, xem chứ không phải nghe ==")
Tay hắn vỗ về khuôn mặt nàng, những ngón tay ấm áp như đang
giám định một loại đá quý tinh xảo nhất, trong mắt chảy qua một cảm giác chăm
chú.
Lòng Úc Noãn Tâm cảm thấy ấm áp, sau đó nhìn hắn, thông minh
mà thay đổi đề tài…
"Thật ra em cũng muốn nhìn xem đường đường là tổng tài
của Hoắc Thị mà đi đánh đán dương cầm thì sẽ thế nào…" Đóa hoa tình yêu nở
rộ trong đôi mắt như nước của nàng.
"Em đang cố ý làm khó anh sao?"
"Thế nào? Anh sẽ không chịu thua chứ?" Úc Noãn Tâm
che miệng cười, những cánh hoa mềm mại rơi trong đôi mắt nàng, hơi thở của hắn
làm bình ổn những bất an trong lòng nàng.
Hoắc Thiên Kình không nói gì, ôm lấy nàng đi về phía cây
đàn…
"Nhóc con, khích anh cũng được thôi, nhưng em phải làm
một cô giáo có trách nhiệm, hiểu không?"
"Vậy phải xem tư chất của cậu học sinh này thế nào
đã." Úc Noãn Tâm nhìn hắn, mắt chứa ý cười, cố ý nói.
Tim Hoắc Thiên Kình bị vẻ ôn nhu của nàng làm tan chảy, khóe
môi cương nghị vốn mím chặt cũng dần dần nở nụ cười hiếm thấy: "Noãn, em
như thế thì làm sao anh không yêu cho được?"
Lời vừa nói ra hắn liền cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của
nàng, tỉ mỉ thưởng thức hương thơm ngọt ngào của nàng, mang theo một sức mạnh
tuyên bố chiếm hữu. Một lúc sau, hắn mới buông môi nàng ra, lại ôm lấy nàng
đang đỏ bừng mặt vào trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Hai tay Úc Noãn Tâm ôm lấy hắn, buông lỏng cảm xúc dâng trào
vì nụ hôn bá đạo vừa rồi của hắn. Nàng nhắm hai mắt, giống như con mèo nhỏ mà
ngả vào ngực hắn, nghe tiếng nói trầm thấp mê người của hắn.
"Noãn…" Hắn thỏa mãn mà than nhẹ, lại giống như
đang bày tỏ cảm nhận trong lòng.
Nàng ngẩng đầu lên, giương hàng mi dài nhìn người đàn ông
trước mắt. Mắt hắn sáng như sao, nhưng lại sâu như biển. Tính cách độc tài cuồng
bạo như hắn, dường như tất cả mọi người đều sợ. Thế nhưng hắn thế này lại mang
đến cho nàng một cảm giác an toàn, không phải sao?
Suy đi nghĩ lại, những ưu tư nhàn nhạt trong mắt, những lớp
sương mờ đều chìm vào chỗ sâu nhất, đôi môi nàng hiện lên ý cười… Lòng của
nàng, hẳn là nên thả lỏng.
Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình cũng nhìn thấy vẻ thư thái trong mắt
nàng như mong đợi, đôi mắt đen thẳm hàm chứa ý cười, ý cười lan ra khắp gương mặt
anh tuấn cho đến khóe môi. Sự dịu dàng của nàng luôn có thể làm cho hắn mềm
lòng, giống như một cây bạch lan, sau khi được thưởng thức hương thơm thanh nhã
của nó thì vĩnh viễn cũng không thể quên.
Hắn không thể chờ quá lâu, bởi vì hắn phải hoàn toàn có được
nàng!
"Thế nào? Còn muốn học đàn hay không?"
Úc Noãn Tâm cười khẽ mà hỏi, trong đầu hiện lên dáng vẻ khi
đánh đàn của hắn. Có thể tưởng tượng được, người đàn ông như hắn mà ngồi trên
sân khấu biểu diễn thì hình tượng ưu nhã như vương tử nhất định sẽ làm điên đảo
tâm hồn của không ít thiếu nữ.
Có lẽ hắn không làm doanh nhân thì cũng không chết đói được.
"Đương nhiên rồi, đến đây, cô giáo Úc!" Hoắc Thiên
Kình có vẻ rất hăng hái.
"Ngoan lắm!" Tâm tình của Úc Noãn Tâm cũng trở nên
rất tốt, bắt đầu dạy hắn đánh đàn.
Ánh trăng, từ phía sau họ chiếu vào, khiến bóng dáng hoàn mĩ
của hai người hòa làm một, cảnh tượng lộng lẫy này trở thành màn trình diễn thị
giác lãng mạn nhất…
Giải thưởng quốc tế DRT
Giải DRT 3 năm một lần là sự kiện trọng đại của giới giải
trí toàn cầu, cũng là lễ trao giải được các nghệ sĩ trên thế giới quan tâm nhất.
Chỉ trong danh sách người tham dự thôi thì cũng phải có trọng lượng nhất định,
đó cũng chính là lí do phần đông các ngôi sao dù có chen nhau đến lỗ máu đầu
cũng phải đến được đây.
Có diễn viên, ca sĩ nổi tiếng đến từ khắp thế giới, nhạc sĩ,
người tạo hình, và đương nhiên cũng có những nhân tài mới xuất hiện. Giải thưởng
lớn rất thanh thế này sẽ có mười hạng mục trao giải, điều kiện cũng rất khắt
khe. Chính vì vậy mới dẫn đến càng nhiều sự chú ý và ý muốn đoạt giải. Chính vì
vậy rất nhiều người đều biết rõ trình độ quan trọng của mỗi giải thưởng trong
buổi lễ này, và không tiếc dùng hết thủ đoạn để có được nó.
Lễ trao giải trước giờ không công khai. Mặc dù trong mắt người
ngoài nhìn qua rất vẻ vang cùng sáng chói, rất trong sạch! Nhưng những quy tắc
ngầm vĩnh viễn không thể vì một người hoặc một vài người mà thay đổi!
Buổi lễ xa hoa lộng lẫy, những đèn chùm thủy tinh tỏa ra những
tia sáng huyễn hoặc, chiếu sáng mỗi vị minh tinh bước chân lên thảm đỏ. Đây
cũng là nơi các ngôi sao tranh nhau khoe sắc. Trong nhất thời, muôn vẻ tươi cười,
muôn sắc dáng dấp khiến phóng viên bận tíu tít. Mà những fan cuồng nhiệt đứng đợi
bên ngoài cũng không ngừng hô to.
Khi đèn pha chiếu vào Úc Noãn Tâm đang bước lên thảm đỏ thì
khắp nơi tràn ngập tiếng hò hét điên cuồng của các fan hâm mộ cùng tiếng đèn
flash không ngừng lóe lên…