"Bộp!"
Mấy cuốn tạp chí bị một sức mạnh bất mãn ném lên trên bàn
ăn. Nhìn kỹ lại thì có báo kinh tế cũng như giải trí, mặc dù bất đồng về thể loại
nhưng trang đầu đều rất thống nhất… Tổng tài Hoắc Thị bộc lộ quan điểm, đích
thân làm rõ thời gian kết hôn!
Phía bên kia của bàn ăn, động tác đang ăn của Hoắc Thiên
Kình bỗng dừng lại, ngón tay lật lật đống báo chí cao ngất kia một chút, thấy
trên mặt báo toàn là ảnh chụp hai người họ tại lễ trao giải thì ánh mắt thâm
thúy có chút trào phúng, đạm mạc nhưng lại có vẻ dụ hoặc…
"Noãn, không ngờ ảnh của anh trên tạp chí giải trí này
cũng không quá kém!"
Úc Noãn Tâm bất an mà nhìn Anna Winslet đang ngồi đối diện một
cái, đã không có tâm tình mà trả lời câu nói đùa của Hoắc Thiên Kình.
Đám phóng viên này cũng thật là, đưa tin lễ trao giải nhưng
lại đặt toàn bộ sự chú ý lên người Hoắc Thiên Kình. Thoáng chốc, người trên
trái đất này đều biết tổng tài Hoắc Thị thề son sắt thế nào để cưới được nàng –
ảnh hậu quốc tế – vào nhà. Cảm động thì có cảm động, nhưng… nhìn vẻ mặt càng
ngày càng bất mãn của Anna Winslet thì nàng cũng không vui nổi.
"Để bà xem xem…"
Hoăc lão phu nhân lại có vẻ cực kỳ hứng thú, cùng với vẻ thịnh
nộ của Anna Winslet hình thành hai thái cực đối lập rất cực đoan. Bà cầm lấy tạp
chí, đầu tóc xoăn xoăn rung lên theo tiếng hô…
"Cháu nội của bà đúng là còn đẹp trai hơn cả những ngôi
sao nam này. Nhìn hình ảnh hai đứa đứng bên nhau xem, đúng là trời đất tạo nên
một đôi. Ừ, đẹp, rất đẹp!"
Hoắc Thiên Kình cười rất đắc ý, duỗi cánh tay ra, không chút
cố kỵ mà ôm lấy cô gái bên cạnh, gương mặt anh tuấn mang theo vẻ hạnh phúc rất
ám muội…
"Nghe thấy không? Chúng ta là một đôi do trời đất tạo
nên…"
"Thiên Kình, đừng đùa nữa…"
Úc Noãn Tâm cẩn thận mà liếc trộm Anna Winslet một cái, tay
khẽ đẩy hắn ra.
Quả nhiên, bộ dáng thờ ơ của Hoắc Thiên Kình đã khiến cho lửa
giận đang ẩn náu của Anna Winslet bỗng bùng lên: "Thiên Kình, con đã là
người hơn 30 tuổi đầu rồi mà sao còn có thể làm ra những chuyện ấu trĩ như thế?"
Hoắc Thiên Kình buông dao nĩa xuống, tao nhã mà lau qua khóe
môi, ánh mắt u tối kia có chứa vẻ hơi chán nản: "Con không hiểu những lời
này của mẹ cho lắm!"
"Đừng giả vờ hồ đồ với mẹ!"
Gương mặt tao nhã nghiêm trang của Anna có vẻ uy nghiêm
không thể xâm phạm: "Nhân viên liên tục nhảy lầu là vì sao, đều là vì cô
ta…" Móng tay được sơn đỏ của bà bỗng chỉ về phía Úc Noãn Tâm, ánh mắt cao
ngạo mang theo vẻ khinh thường cùng phẫn nộ!
"Con là tổng tài của Hoắc Thị, không đi xử lí chuyện của
nhân viên lại vì một người đàn bà mà chạy đến sân khấu của lễ trao giải công
nhiên bộc lộ quan điểm. Con không biết như thế sẽ dẫn đến hậu quả gì sao?"
Mặt Úc Noãn Tâm hơi trắng bệch, nàng hoàn toàn không có sức
lực để đi phản kháng lại sự chỉ trích của Anna Winslet bởi vì bà nói đều là sự
thật. Trong mắt nàng, hành vi lần này của Hoắc Thiên Kình đã quá lớn mật rồi,
huống chi là Anna Winslet – người luôn đặt lợi ích của công ty lên trên hết chứ?
Gương mặt trắng bệch cùng đôi môi cắn chặt của nàng lọt vào
mắt Hoắc Thiên Kình, đôi mày anh tuấn vô thức chau lại, bàn tay ấm áp mang theo
vẻ đau lòng mà bao chặt lấy tay nàng…
"Con hiểu sự lo lắng của mẹ!"
Hắn nhàn nhã mà dựa lưng vào ghế, dáng người cao ngất lộ ra
khí chất cao quý, bàn tay vẫn nắm chặt tay của Úc Noãn Tâm không buông.
"Nguyên nhân của việc nhân viên nhảy lầu con vẫn còn
đang tra. Quả thật là Noãn Tâm có bản lĩnh khiến người ta điên cuồng, nhưng những
nhân viên đó cũng không phải là thanh niên ấu trĩ, trong này nhất định còn có
nguyên nhân không muốn cho ai biết. Tuyên bố hôn lễ, chẳng qua mẹ lo là có xảy
ra chuyện nhân viên nhảy lầu nữa hay không thôi. Con đảm bảo với mẹ rằng sẽ tra
ra nguyên nhân thật sự trước hôn lễ!"
"Thiên Kình, mẹ biết con rất muốn cưới cô ta, nhưng hôn
lễ bỗng cử hành trước thì con bảo những người trong thương giới sẽ nghĩ
sao?"
Anna bất mãn hỏi.
Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình nở nụ cười lạnh. "Hoắc
Thiên Kình con kết hôn thì có liên quan gì tới bọn họ? Đương nhiên, về vấn đề
khách mời, con sẽ gửi lại thiệp, điều này không cần mẹ phải bận tâm!"
"Con…"
Anna Winslet tức giận mà bật dậy, sắc mặt rất khó coi mà
nhìn Hoắc Thiên Kình, lại đưa ánh mắt phẫn nộ nhìn vào Úc Noãn Tâm, nhìn sắc mặt
tái nhợt của nàng rồi hỏi Hoắc Thiên Kình…
"Có phải con nhất định phải cưới cô ta?"
"Phải!" Mặt Hoắc Thiên Kình lộ ra vẻ nghiêm túc
trang trọng.
"Cho dù có xảy ra chuyện nhân viên nhảy lầu nữa cũng
không thu hồi quyết định này?"
"Không sai!"
Hai tiếng này của Hoắc Thiên Kình giống như là chiếc bàn ủi
nóng hổi đập vào đầu Anna Winslet, khiến lửa giận trong mắt bà hoàn toàn phá vỡ
sự tôn quý vốn có!
"Vậy được, Thiên Kình, con cũng nghe đây cho mẹ! Mẹ vẫn
câu nói đó, vĩnh viễn không thừa thận người đàn bà này là con dâu của mẹ!"
Nó xong, bà liền mang theo đầy bụng phẫn nộ mà bước khỏi bàn ăn.
Ánh mắt của Úc Noãn Tâm hoàn toàn trở nên ảm đạm, bàn tay
đang cầm dao nĩa bắt đầu run lên…
"Bé Noãn à, đừng nghe cô ta nói bậy! Cô ta không thừa
nhận thì còn có bà nội đây. Trong mắt của bà nội thì không ai có thể thay thế vị
trí của con, Thiên Kình, con nói có đúng không?"
Hoắc lão phu nhân cũng không ăn nổi nữa, nhìn gương mặt tái
nhợt của Úc Noãn Tâm mà đau lòng muốn chết.
Hoắc Thiên Kình thở dài một tiếng, ôm lấy nàng vào lòng, vẻ
uy nghiêm cùng quý tộc vốn có từ trong nụ cười mềm mại của hắn tràn ra…
"Noãn, người em phải gả là anh, chỉ cần nhớ thế là được!"
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, trong sự chua xót lộ ra vẻ cảm
động…
Mắt của hắn sâu như biển, lại mang theo một sức hấp dẫn ma mị,
một cảm giác độc nhất vô nhị nói không nên lời. Như cà phê, như thuốc phiện.
Nhìn hắn, không thể không bị hắn thu hút. Giống như là hút ma túy, mỗi khi nhìn
thêm một lần thì sẽ cảm thấy hắn càng thêm quyến rũ hơn một chút, khiến cho ánh
mắt nàng không thể rời khỏi mặt hắn.
Nàng gật đầu, cười rưng rưng nước mắt…
"Cô bé ngốc…"
Hoắc Thiên Kình ôm gọn nàng vào lòng, cằm khẽ đặt trên đỉnh
đầu nàng, hít lấy mùi hương tươi mát của nàng. Như là quan tâm, lại như là đau
lòng, giọng nói trầm thấp khẽ thì thầm bên tai nàng…
"Nếu sau khi kết hôn, anh để cho em vào ở trong biệt thự
này, khi anh không có ở đây thì rất lo cho em."
Lòng Úc Noãn Tâm cảm thấy ấm áp, bỗng nhiên cảm thấy hạnh
phúc, nàng may mắn biết bao khi có thể có được sự quan tâm của một người đàn
ông thế này chứ.
Nàng đưa tay vuốt khẽ đôi mày của hắn, nhẹ giọng nói:
"Là anh nói đó, người em phải lấy là Hoắc Thiên Kình, bởi vì là anh nên em
phải cố gắng làm tốt vai trò bà chủ của Hoắc gia."
Mặc dù rất khó làm! Trong lòng nàng bổ sung thêm câu này.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Thiên Kình rõ ràng lộ ra vẻ cảm động…
"Bé Noãn à, bà nội ủng hộ con! Bà nội sẽ cổ vũ con cố gắng.
Cố lên!" Hoắc lão phu nhân giơ cái nĩa lên, cổ vũ cho Úc Noãn Tâm.
Ba người nhìn nhau mà cười, hạnh phúc đang lan tràn…
———-vifcland———-
Trong một câu lạc bộ toàn là màu đen được thiết kế cách điệu
chỉ tiếp có hai người khách, đủ thấy được thân phận tôn quý của hai người này,
mà sau lưng bọn họ lại đứng mấy tên vệ sĩ được huấn luyện tốt.
Hai người đàn ông cùng có vóc người cao lớn mạnh mẽ, chỉ có
điều một người trong đó quá mức lạnh lẽo.
"Đây là tài liệu mà cậu cần!"
Lôi Dận – người mặc tây trang màu đen đưa tay nhận lấy tập
tài liệu mà vệ sĩ đưa lên, từ từ đẩy đến trước mắt Hoắc Thiên Kình.
Ngón tay thon dài mang theo một sức mạnh uy quyền, gõ nhẹ
vào tài liệu. Lôi Dận có vóc người hoàn mỹ, mặc trang phục tinh xảo khiến cho cả
người hắn toát ra vẻ lạnh lẽo như cách xa ngàn dặm nhưng lại lộ vẻ tôn quý
không thể xem thường.
Hoắc Thiên Kình cầm lấy tài liệu, lật lật, đôi mày nóng nảy
bỗng nhíu lại, sau đó ngước mắt nhìn Lôi Dận ngồi đối diện.
"Thế nào? Vẻ mặt của cậu nói với tôi rằng cậu đang ngạc
nhiên?"
Lôi Dận ung dung tự đắc mà lắc lắc ly rượu trong tay, tuy giọng
điệu có vẻ trêu chọc nhưng vẫn không che lấp được vẻ lạnh lẽo gần như không có
tình người.
"Chỉ là không ngờ mà thôi!"
Hoắc Thiên Kình cười giễu: "Có đôi khi tôi không thể
không bội phục dũng khí cùng trí tuệ của con người, vì đạt được mục đích mà có
thể nghĩ ra cách thế này."
"Kết quả đã tra ra cho cậu rồi, muốn xử lí thế nào là
chuyện của cậu. Có điều…"
Lôi Dận hơi nhoài người về phía trước, đôi môi mỏng lạnh
lùng sắc bén kia làm thành một đường cong như có như không: "Cậu lại nợ
tôi một ân tình!"
"Sớm muộn gì cũng trả lại!"
Hoắc Thiên Kình nhìn hắn một cái rồi quẳng ra một câu:
"Nhưng tôi thà rằng cậu sẽ không có chuyện phải nhờ đến tôi!"
Lôi Dận nhún vai: "Cảm ơn lời chúc của cậu!"
Hoắc Thiên Kình cầm lấy tài liệu, đứng lên…
"Cậu… tính xử lí thế nào?"
Phía sau, giọng của Lôi Dận lại vang lên, mặc dù vẫn giọng
điệu lạnh lùng đó nhưng không khó nhận ra sự quan tâm trong đó.
Hoắc Thiên Kình dừng bước, vẻ băng lãnh trong mắt càng gia
tăng, vẻ nguy hiểm thường ngày bỗng lan ra…
"Cuộc đời Hoắc Thiên Kình tôi ghét nhất là có người tự
cho là đúng mà nhúng tay vào chuyện của Hoắc Thị. Những tình huống thế này, kết
cục của loại người tự cho là đúng đó… đều sẽ không có hy vọng!"
Lôi Dận nhướng mày, dường như đã sớm dự đoán được hắn nhất định
sẽ làm như vậy. Hắn châm cho mình một ly rượu, khẽ mở miệng…
"Xem ra dường như cậu không tính uống cạn ly này với
tôi rồi!"
Hoắc Thiên Kình cong môi: "Tôi thấy ly rượu này của cậu
hãy để tới ngày cưới của tôi rồi uống thì thích hợp hơn!" Nói xong, bước
nhanh mà đi, bọn vệ sĩ nối đuôi nhau đi sau.
Lôi Dận vẫn ngồi đó, ý cười như có như không kia từ từ lan
ra vành ly rượu trong suốt…
"Được rồi, tôi biết rồi…"
Sau khi Phương Nhan nhận xong cuộc điện thoại thì sắc mặt gần
như tái mét, ngay cả bàn tay đang cầm lấy di động cũng bắt đầu run rẩy.
Ánh trời chiều xuyên qua kính thủy tinh rơi vào trên mặt cô,
để lộ ra vẻ kinh hãi như tro ràn.
Một lúc sau, dường như cô nhớ tới điều gì đó, quơ lấy túi
xách mà vội vội vàng vàng đi ra ngoài…
Hiện trường quay MV
"Noãn Tâm, lần này quay rất nhanh, không ngờ em thật sự
có khả năng ca hát trời cho, đoạn phim này quay thật tuyệt!"
Gần đây, gần như là ngày nào Tiểu Vũ cũng kè kè bên cạnh Úc
Noãn Tâm, e là cô có cảm xúc gì không tốt hay phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Úc Noãn Tâm cười nhẹ, nhìn đạo diễn đang đi về phía này.
"Noãn Tâm, hôm nay đến đây thôi, không tồi, tiếp tục cố
gắng nhé!" Đạo diễn giơ ngón cái lên với nàng, vỗ vỗ vai nàng rồi bước đi.
Tiểu Vũ trợn tròn mắt, chấn kinh mà nhìn bóng lưng của đạo
diễn. "Woa, chị không nhìn lầm đấy chứ, ông ta có tiếng là bài tú lơ khơ
trong làng ca nhạc, cư nhiên đi khen người khác, thật không dễ gì."
"Bài tú lơ khơ?" Úc Noãn Tâm không hiểu.
"Là biểu cảm trên mặt đó mà. Đây là lần đầu tiên hai
người hợp tác, không ngờ ông ta cũng dễ nói chuyện. Em biết không, những ca sĩ
nghệ sĩ từng hợp tác với ông ta hận ông ta biết bao. Chỉ những ngươi bị ông ta
mắng cho khóc thôi đã đếm không hết rồi." Tiểu Vũ ra vẻ rất nhiều chuyện
mà nói.
Úc Noãn Tâm nhún vai: "Có điều ông ta cũng rất chuyên
nghiệp mà, không phải mỗi người hợp tác với ông ta đều trở nên nổi tiếng đó
sao."
"Cũng đúng ha, cho nên một người khi đã có bản lĩnh thì
ngay cả tính thối cũng trở thành cá tính." Tiểu Vũ than một hơi.
Úc Noãn Tâm cười cười, không nói gì thêm nữa, đang chuẩn bị
thay quần áo thì lại thấy trong mắt Tiểu Vũ lóe lên chút kì lạ…
"Ủa? Sao cô ta lại tới đây?
Úc Noãn Tâm nhìn theo tiếng hô, nụ cười dịu dàng bên môi bỗng
lạnh ngắt trong giờ phút này…
Bóng dáng như hoa của cô gái càng ngày càng gần, đến khi…
dáng vẻ cao quý của cô ta hoàn toàn nhập vào trong mắt Úc Noãn Tâm.
"Phương Nhan?" Nàng hơi ngẩn ra một chút, không hiểu
sao cô lại xuất hiện tại trường quay.
Phương Nhan bước lên trước, lẳng lặng mà nhìn Úc Noãn Tâm một
lúc lâu, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Tiểu Vũ thấy thế thì cảm nhận được có một bầu không khí kì lạ
đang dần lan ra, vì thế bước lên một bước, nụ cười bên môi cũng có vẻ không được
tự nhiên…
"Phương tiểu thư, sao cô lại tới đây?"
Phương Nhan nhìn lướt qua Tiểu Vũ một cái nhưng ánh mắt vẫn
rơi vào trên mặt Úc Noãn Tâm, rất lâu sau mới nói một câu: "Tôi tới tìm
riêng Noãn Tâm."
Úc Noãn Tâm hỏi lại: "Cô tìm tôi có chuyện gì
sao?"
Mặc dù tình cảm giữa nàng và Lăng Thần không thể tiếp tục nữa
nhưng cũng không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhất là khi gặp lại
Phương Nhan, trong lòng nàng lại có chút chua xót.
Phương Nhan không khó nhận ra vẻ lãnh đạm cùng bất hòa trong
mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng lộ ra vẻ tán thưởng rất rõ ràng…
"Noãn Tâm, tôi thật sự rất hâm mộ cô. Một cô gái khiến
ngay cả phụ nữ thấy cũng phải khen ngợi thì đúng là có bản lĩnh có được hạnh
phúc!"
"Cô muốn nói cái gì?"
Úc Noãn Tâm rất thông minh, nàng biết Phương Nhan sẽ không tự
nhiên vô duyên vô cớ mà đến đây chỉ để nói câu này.
Phương Nhan thản nhiên cười, sau đó nhìn nàng: "Đi theo
tôi, chắc cô rất quan tâm tới chuyện nhân viên Hoắc Thị nhảy lầu."
"Phương Nhan?" Úc Noãn Tâm giật mình, Tiểu Vũ bên
cạnh cũng giật mình.
Trong mắt Phương Nhan lộ ra vẻ phức tạp như sương khói, nhẹ
giọng hỏi một câu: "Cô sợ sao? Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô biết hết những gì
cô muốn biết. Cho nên đi theo tôi!"
"Phương tiểu thư, cô muốn dẫn Noãn Tâm đi đâu?" Tiểu
Vũ có chút lo lắng mà hỏi.
"Đi một nơi… khiến cô ấy biết tất cả sự thật. Yên tâm,
tôi sẽ không hại cô ấy!" Giọng nói nhẹ nhàng của Phương Nhan cứ như là
cánh hoa bay nhẹ trong không trung.
"Thế nhưng…"
"Tiểu Vũ, chị lái xe về trước đi. Yên tâm, em không
sao."
Úc Noãn Tâm quyết định đi với Phương Nhan, cô cũng không
chút lo lắng Phương Nhan sẽ làm gì cô. Đường đường là tiểu thư của Phương thị
hoàn toàn không thể làm ra những chuyện như bắt cóc, giết người.
Có lẽ hôm nay Phương Nhan đến đây thật là vì chuyện nhân
viên Hoắc Thị nhảy lầu. Làm sao cô ta lại biết chân tướng sự thật, điều này
cũng khiến Úc Noãn Tâm rất tò mò.
Tiểu Vũ lén kéo Úc Noãn Tâm qua, nói nhỏ: "Mọi việc đều
phải cẩn thận chút."
Cô Phương Nhan này là vị hôn thê trước kia của Hoắc Thiên
Kình, lúc này tìm đến Noãn Tâm chắc chắn là không có ý tốt, quả thật cô có hơi
lo lắng cho an nguy của Úc Noãn Tâm.
"Yên tâm đi…"
Úc Noãn Tâm vỗ nhẹ tay Tiểu Vũ, nụ cười tươi như hoa mang
theo vẻ an ủi, nói xong liền theo Phương Nhan lên xe…
Chỉ mong mọi việc đều bình an vô sự…
Tiểu Vũ nặng nề thở ra một hơi, trong lòng thầm câu nguyện…
Cả phòng khách xa hoa đều là màu trắng tinh khiết, Phương
Nhan lẳng lặng ngồi trên sô pha, mặt của cô giống như là căn phòng, đều trắng bệch
không chút sức sống.
Những tia nắng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu sáng vẻ bi
thương trong mắt cô, đôi con ngươi màu hổ phách vô thức co rụt lại một chút,
sau đó ngước mắt lên mà nhìn người đàn ông lãnh đạm đang ngồi đối diện.
Từng có lúc cô muốn người đàn ông này bước chân vào biệt thự
của cô biết bao.
Từng có lúc cô khát vọng có được những giờ khắc thế này,
cùng người đàn ông trước mắt trải qua những giây phút tốt đẹp tại nơi đây biết
bao.
Từng có lúc cô muốn được người đàn ông này ôm lấy mình tại
nơi đây biết bao…
Đáng tiếc, hắn chưa từng bước chân vào biệt thự của cô một
bước, chưa từng!
Bởi vì… hắn chưa từng có thói quen đến nhà của phụ nữ, cho
dù đó là vị hôn thê của mình.
Thế nhưng, đến hôm nay rốt cuộc cô mới hiểu rõ…
Tất cả mọi nguyên tắc kiên trì vốn có của hắn đều có thể bị
phá vỡ từng cái, mà khiến cho hắn thay đổi thì chỉ có… một mình Úc Noãn Tâm!
Nghĩ đến đây, rốt cuộc ý cười chua xót cũng lan đầy đôi mắt
lạnh lẽo…
Một tập tài liệu được ném tới trước mặt Phương Nhan. Tập tài
liệu lạnh như băng cùng đôi mắt sắc của hắn đều mang theo vẻ khiến người ta
không rét mà run.
"Hãy xem những thứ này đi, chắc cô cũng không lạ
gì!"
Hoắc Thiên Kình bắt chéo chân trái lên chân phải, bộ tây
trang cắt may khéo léo đã tôn thêm khí chất uy nghiêm của hắn không bỏ sót một
chút. Hắn đuổi bọn vệ sĩ quanh mình lui xuống, chẳng qua là nể mặt hai nhà từng
có giao tình mà giữ cho cô chút mặt mũi.
Tay Phương Nhan run rẩy một chút, cô không có mở tài liệu ra
nhưng không khó đoán ra dụng ý của hắn.
Hoắc Thiên Kình thấy thế, gương mặt anh tuấn càng thêm âm trầm
lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ nguy hiểm trí mệnh khiến người ta không
rét mà run…
"Phương Nhan ơi Phương Nhan, tôi bỏ qua cho cô hết lần
này sang lên khác, chỉ là vì muốn cho bác Phương chút mặt mũi, ai biết cô ngày
càng tệ hơn, đi nước cờ ngày càng ngoan ác, một người đàn ông như tôi cũng phải
tự nhận là không bằng!"
Khi Phương Nhan ngầng đầu lên thì sự kinh hoàng trong mắt đã
không còn nữa, thay vào đó là vẻ bình tình "thấy chết không sờn".
Khi cô biết Hoắc Thiên Kình tìm Lôi Dận đứng ra điều tra
chuyện này thì cô đã biết tất cả đều không thể che giấu được nữa. Lôi Dận là hạng
người nào chứ, chỉ cần hắn muốn nhúng tay vào thì tuyệt đối không có chuyện làm
không được. Mà khi cô nhận điên thoại xong thì càng chắc chắn điều này, cho nên
cô sẽ không làm người bị động, tuyệt đối không! Chính vì thế, cô mới hẹn Hoắc
Thiên Kình tới biệt thự của mình.
"Anh thật sự thay đổi rồi. Hoắc Thiên Kình trước kia
chưa từng hỏi đến những chuyện của phụ nữ, mà bây giờ anh lại có thể vì một Úc
Noãn Tâm mà làm nhiều việc như vậy, tôi thật không ngờ được…"
Đôi mắt hẹp của Hoắc Thiên Kình trở nên đóng băng, nhìn về
phía cô một cách lạnh lẽo…
"Con người đều sẽ thay đổi, ngay cả Phương Nhan cô cũng
vậy, không phải sao?"
Đôi mắt như mắt ưng của hắn nhìn cô chằm chằm, giống như
đang nhìn một người cá đang giãy giụa sắp chết…
"Tôi thật sự rất thắc mắc, từ khi nào mà một con cừu hiền
lành lại biến thành một con rắn độc vậy?"
Phương Nhan nhìn vào mắt hắn, mặc dù là dũng cảm, nhưng cũng
lộ vẻ dao động run rẩy…
"Tôi vẫn luôn nghĩ
rốt cuộc cô có tính toán gì mà làm
ra những chuyện này? Ngay từ đầu, cô lợi dụng sự kiện cạnh tranh của hai nhà Hoắc
Tả, cố ý đem giá cạnh tranh đưa cho Tả Lăng Thần. Bề ngoài giống như cô đang
giúp Tả Thị nhưng trên thực tế, không phải cô không biết với cá tính của tôi
thì tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Kết quả, cô thành công khiến cho tôi và Tả
Lăng Thần ngày càng mâu thuẫn. Mà Tả Lăng Thần thì sao? Ngay từ đầu cũng không
phải không biết rõ ý định của cô, cố ý lao vào chỉ vì bí quá hóa liều mà thôi,
chỉ không ngờ xem như hắn thắng được giang sơn mà mất đi mỹ nhân!"
Hoắc Thiên Kình làm như rất uể oải mà dựa lưng vào ghế sô
pha, châm một điếu thuốc, hút một hơi, giọng nói bình thản cứ như là đang tường
thuật một chuyện chẳng liên quan gì đến mình…
Gương mặt hắn chìm trong khói thuốc lượn lờ, trong vẻ anh tuấn
mang theo vẻ nam tính chín chắn. Đôi mắt sắc bén giống như là một thanh kiếm, cắt
qua khói thuốc mà xuyên thấu tâm tư của cô gái ngồi đối diện không chút nể
nang…
"Mãi đến hôm nay tôi nhìn thấy số liệu của Phương Thị
thì mới biết cái gì gọi là "trai cò tranh nhau, ngư ông được lợi".
Mâu thuẫn của hai nhà Hoắc Tả càng sâu nặng thì kẻ được lợi nhất trên thị trường
chứng khoán chính là Phương Thị. Thế nào, lợi dụng điều này, quả thực cô đã kiếm
không ít tiền cho Phương Thị nhỉ?"
Đôi mắt vốn đang bình tĩnh của Phương Nhan đột nhiên co lại,
giống như là mặt hồ yên tĩnh bị một tảng đá ném xuống, trong nháy mắt liền dấy
lên ngàn cơn sóng…
"Anh, sao anh lại có thể tra được số liệu của Phương Thị,
rõ ràng tôi đã…"
"Đã thông qua hệ thống bảo vệ của nước ngoài, mã hóa bảy
tầng chống trộm, đáng tiếc…"
Hoắc Thiên Kình ngắt lời cô, giọng nói bình thản không thể
nhận ra được là vui hay giận, không nhanh không chậm mà giải đáp nghi vấn của
cô: "Ít nhất cô cũng hiểu chút ít vể tác phong làm việc của thuộc hạ Lôi Dận.
Cậu ta là thế, chỉ cần nhờ cậu ta tra một chuyện thì mỗi lần đều gián tiếp tra
ra rất nhiều chuyện có liên quan. Giống như là… khi nhổ củ cải cũng sẽ kéo theo
rất nhiều người!"
Hơi thở của Phương Nhan trở nên dồn dập.
Môi Hoắc Thiên Kình mím thành một đường, chân mày khẽ sa sầm
xuống, đôi mắt tối sầm lại mà nhìn cô…
"Tôi phải thừa nhận cô đúng là thiên tài kinh doanh, chỉ
đáng tiếc, cô dần không kìm chế được bản tính của mình rồi!"
Hắn dụi mạnh điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bằng thủy tinh
trong suốt, ánh mắt thờ ơ mà quét qua gương mặt hết sức tái nhợt của cô…
"Sau khi hủy hôn, vị tiểu thư của Phương Thị như cô
đương nhiên là không cam tâm, nhưng cũng không thể quá trắng trợn, vì thế mà đã
lợi dụng lòng hận thù đối với Ngu Ngọc của em họ cô để mượn dao giết người, chuẩn
bị một đá ném hai chim, chẳng qua cô không ngờ…"
"Tôi không ngờ đường đường là tổng tài Hoắc Thị như anh
mà lại có thể đích thân nhúng tay vào chuyện này! Hơn nữa còn thanh minh cho Úc
Noãn Tâm hết lần này đến lần khác. Tôi cho là Hoắc Thiên Kình – người vẫn luôn
cảm thấy phụ nữ rất phiền phức, hơn nữa sẽ không dính vào bất cứ tin đồn nào sẽ
nhắm một mắt, mở một mắt đối với chuyện đó, tuyệt đối không ngờ rằng anh sẽ
nghiêm túc như thế!" Phương Nhan nắm chặt tay, đôi mắt lãnh đạm lộ vẻ bi
ai.
Hắn chưa bao giờ để tâm đến cô như thế! Cho dù chỉ một lần
thì cô sẽ không ngày càng lún sâu đến vậy!
"Những chuyện tiếp theo đó có cần tôi kể ra nữa
không?" Hoắc Thiên Kình cười lạnh, không cho ý kiến về lời của cô, hắn
chưa từng phủ nhận tầm quan trọng của Úc Noãn Tâm ở trong lòng mình.
Trái tim Phương Nhan dần băng giá, tái tê. Dần dần, trong mắt
hiện lên vẻ tuyệt vọng chưa từng có…
"Đúng là tôi không muốn nhìn anh và Úc Noãn Tâm kết
hôn, cho nên nhờ quan hệ mà tìm được vài nhân viên của Hoắc Thị. Bọn họ cũng thật
đáng chết. Nợ tiền cho vay nặng lãi của bên ngoài, lúc này chẳng những có người
đứng ra trả hết dùm họ, mà còn có thể đảm bảo người nhà họ không phải lo cơm áo
cả đời, mà điều kiện duy nhất là… dùng thân phận người hâm mộ của Úc Noãn Tâm
nhảy lầu tự tử để phản đối việc kết hôn! Bọn họ là một đám người cùng đường, sống
hay chết cũng không khác gì mấy, tự nhiên có một điều kiện hậu hĩnh thế này thì
cớ sao mà không làm chứ?"
Hoắc Thiên Kình cười lạnh…
"Cô bày ra chuyện nhảy lầu này chỉ là để ngăn cản hôn lễ
của tôi và Noãn. Thấy Hoắc Thị chần chừ không chịu đứng ra giải thích câu nào
nên số người nhảy lầu bắt đầu gia tăng, thậm chí là tung ra lời đồn đãi nếu Hoắc
Thị tiếp tục kiên trì kết hôn thì số người nhảy lầu sẽ tiếp tục tăng
thêm." Hắn nhìn cô, gương mặt anh tuấn lãnh khốc đến cực điểm, cũng đẹp cực
kỳ…
"Chẳng qua cô không ngờ được là tôi lại tham dự lễ trao
giải, hơn nữa còn tuyên bố tổ chức hôn lễ sớm hơn trước mặt báo chí. Cuối cùng
cô cũng phải luống cuống, sai người chuẩn bị tiếp chuyện nhảy lầu thì lại bị
thuộc hạ của Lôi Dận nắm được. Cô nói xem đây có phải là… tự tạo nghiệt thì
không thể sống không?"
Khóe môi Phương Nhan nở nụ cười thê lương, giống là như ánh
đuốc cuối cùng cũng bị dập tắt, rốt cuộc trong mắt mất đi ánh sáng.
"Nếu tôi đã dám đối mặt với anh thì cũng đã biết sẽ thế
này, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, tôi chỉ muốn biết… Hoắc tổng tài muốn
trừng phạt tôi thế nào đây?"
Hoắc Thiên Kình lại tựa người vào sô pha, lạnh lùng mà nói:
"Thật ra khi cô hãm hại Ngu Ngọc, nếu biết dừng tay lại thì sẽ không ép
tôi phải điều tra tiếp. Ngu Ngọc – người đàn bà này giỏi về gian kế, tôi từng cảnh
cáo cô ta đừng đụng đến Úc Noãn Tâm nhưng cô ta không nghe, kết cục như thế
cũng coi là giải thoát. Còn cô, tôi vốn muốn bỏ qua cho cô, dù sao cái chết của
Ngu Ngọc cũng coi như có chứng cứ rõ ràng, cô cũng chỉ mượn dao giết người, nể
mặt bác Phương nên tôi mới không truy cứu. Lần này… cô làm quá lố rồi, tôi
không thể trong truy cứu!"
"Anh muốn thế nào?" Phương Nhan ngước mắt lên, lẳng
lặng mà nhìn hắn, không hề kinh hoảng, dường như đã sớm biết tất cả đều sẽ đến.
Ánh mắt của Hoắc Thiên Kình thâm thúy sắc bén, có chứa vẻ
lãnh khốc cùng khiến cho người ra rét run. Sau đó, hắn ném một tập tài liệu đã
được chuẩn bị sẵn khác tới trước mặt cô…
"Kí nó đi!"
Hành động bất ngờ này đánh vỡ sự bình tĩnh của Phương Nhan,
cô cầm lấy tài liệu, mở nó ra, nhưng sau khi lướt qua nội dung thì mắt bẫng trợn
tròn lên…
Đóng "bộp" tài liệu lại, giọng nói vốn bình thản
cũng đột nhiên giương cao…
"Hoắc Thiên Kình, anh, anh thu mua Phương Thị?"
Trái với vẻ kích động của cô, Hoắc Thiên Kình lại thong thả
ung dung. Hắn cong môi cười lạnh, sửa lại một chút: "Đừng nói khó nghe thế
chứ, tôi chỉ mua lại một ít cổ phiếu trong tay vài cổ đông của Phương Thị, trở
thành cổ đông lớn nhất của Phương Thị mà thôi. Đương nhiên, phải tính cả 6%
trong tay cô nữa mới được!"
"Tôi sẽ không giao cổ phần cho anh!" Hơi thở của
Phương Nhan trở nên dồn dập.
"Không ngại thì cứ thử xem!"
Hoắc Thiên Kình bất ngờ cười, thoải mái như mua rau ngoài chợ
vậy. "Cô là con gái của bác Phương cho nên tôi không thể giết cô. Nhưng mấy
năm nay ba cô lén làm những việc bất hợp pháp, cộng thêm hành vi cô giật dây
cho nhân viên Hoắc Thị nhảy lầu cũng đủ để khiến tất cả mọi người biết Phương
Thị là một tập đoàn chỉ ra vẻ đạo mạo. Đến lúc đó, cô cứ thử tưởng tượng xem,
giá cổ phiếu của Phương Thị giảm mạnh, e là rớt tới chỉ còn vài đồng mà cũng
không có ai mua. Hà tất phải thế?"
"Hoắc Thiên Kình, anh…" Phương Nhan nắm chặt tay,
cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng lại không nghĩ đến hắn lại dùng chiêu này
để trừng phạt cô.
"Anh thật tàn nhẫn!"
"Tàn nhẫn?"
Hoắc Thiên Kình cười rũ rượi, giọng nói trầm thấp lộ vẻ lạnh
thấu xương. "Nếu luận về tàn nhẫn thì sao tôi có thể bì được với Phương đại
tiểu thư cô chứ? Trong vòng một năm mà có nhiều người chết thế, Hoắc Thiên Kình
tôi thật cam nguyện chịu thua!"
Phương Nhan không khỏi cười lạnh, trong mắt lộ vẻ trào
phúng…
"Đường đường là tổng tài của Hoắc Thị mà nói mình trong
sạch như thế, thật là tức cười! Lúc trước, khi anh cướp đi Úc Noãn Tâm, thủ đoạn
không đê tiện sao? Anh có biết Lăng Thần đau khổ thế nào không? Anh ấy thà là
mình chịu khổ cũng không muốn làm tổn thương Úc Noãn Tâm, còn anh thì sao? Vì dục
vọng của bản thân, chẳng những tổn thương tới Úc Noãn Tâm mà còn dùng quân cờ
này tới đả kích Lăng Thần để báo thù. Cho nên… tôi phải cướp Úc Noãn Tâm về cho
Lăng Thần!"
"Chậc chậc…"
Hoắc Thiên Kình nghe xong, không giận mà cười: "Thật là
dũng khí làm xúc động lòng người. Nếu Tả Lăng Thần biết cô làm thế vì hắn thì
không biết hắn có cảm kích mà khóc rống lên không? Nếu trong lòng đã có hắn thì
sao lúc trước còn muốn nhào vào lòng tôi, cho dù biết tôi chỉ coi cô là quân cờ
để báo thù Tả Lăng Thần?"
Phương Nhan bỗng nhiên nhói đau, móng tay gần như cắm vào
lòng bàn tay. Cô không trả lời hắn, chỉ cắn mạnh môi mình, dưới vết cắn ấy nhợt
nhạt không có chút máu…
"Hay là để tôi trả lời giúp cô!"
Mắt Hoắc Thiên Kình ngày càng lạnh lẽo, giống như là một khối
băng vậy, lộ vẻ u tối khiến người ta ớn lạnh…
"Cô thật sự rất yêu Tả Lăng Thần nhưng khi tôi theo đuổi
cô lúc ấy thì người đầu tiên dao động chính là ba mẹ cô. Trong mắt bọn họ, Tả
Lăng Thần chỉ là một người trẻ tuổi mới bước chân vào đời, sau khi ba mẹ chết hết,
mất đi chỗ dựa thì sao có thể có năng lực mà chống đỡ cả Tả Thị chứ. Cho dù khi
đó tôi cũng vừa kế thừa gia nghiệp, cũng trẻ tuổi nhưng trên tôi còn có một người
mẹ mạnh mẽ. Trong mắt của ba cô thì thế nào Hoắc Thị cũng hơn một bậc. Mà cô
thì sao? Không chịu đựng được sự thuyết phục của cha mình, đương nhiên cũng biết
được sự bất đắc dĩ của người sinh trong nhà giàu nên vì Phương gia các người mà
trở thành phụ nữ của tôi. Tôi nói không sai chứ."
Trong mắt Phương Nhan hoàn toàn lộ vẻ tan nát, cả người vô lực
mà ngã nhoài vào sô pha. Rất lâu sau, cô mới nhìn Hoắc Thiên Kình, nhìn gương mặt
từng khiến cô đau lòng muốn chết rồi nhẹ giọng nói: "Anh nói đều đúng cả,
đúng là khi đó tôi vì Phương Thị nên mới đồng ý bỏ qua Lăng Thần. Cửa vào hào
môn sâu như biển – đó vốn là trách nhiệm mà tôi không thể trốn tránh. Chỉ có điều…
anh còn nói sai một điều!"
Hoắc Thiên Kình nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Phương Nhan nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia sáng…
"Tôi… cuối cùng cũng đã yêu anh!"
Chân máy Hoắc Thiên Kình nhíu lại, vẻ trào phúng bỗng hiện
lên trong mắt.
"Tôi hiểu những gì anh đang nghĩ."
Phương Nhan không đợi hắn nói chuyện liền cười tự giễu:
"Tôi yêu anh mà lại còn duy trì quan hệ thân mật với Lăng Thần. Tôi thừa
nhận đây là điều tôi không thể kháng cự được. Có lẽ… phụ nữ thật sự có thể yêu
hai người đàn ông cùng lúc…"
Hoắc Thiên Kình nhún vai. "Tôi không muốn đi bình luận
về lí thuyết tình yêu của cô, mục đích tôi tới đây hôm nay là muốn cô kí tên.
Kí hay không thì tùy cô!"
"Đường đường là tổng tài của Hoắc Thị thì nhất định sẽ
nói được làm được. Tôi biết nếu tôi không kí thì hậu quả sẽ thế nào. Anh thật sự
có bản lĩnh để phán xét sự sống chết của người khác. Nhưng mà Hoắc Thiên Kình
à…" Phương Nhan bỗng lạnh mặt. "Anh cho mình có tư cách có được Úc
Noãn Tâm sao?"
"Có tư cách hay không thì không tới phiên cô bình luận.
Thế nào, cô cho rằng Tả Lăng Thần của cô có tư cách có được Úc Noãn Tâm
sao?" Hoắc Thiên Kình cười lạnh, gần như có thể làm đóng băng đối phương.
"Hoắc Thiên Kình, anh quen khống chế mọi thứ trong tay,
nhưng anh đừng quên cuối cùng giấy cũng không gói được lửa. Lăng Thần biết mình
nợ Úc Noãn Tâm nên khi anh ấy gặp lại Úc Noãn Tâm thì làm tất cả để bù đắp lại
sai lầm năm xưa. Anh ấy muốn dùng cả đời này để yêu Úc Noãn Tâm. Mà anh thì
sao?" Phương Nhan đứng dậy, đi tới trước mặt Hoắc Thiên Kình, giọng nói nhẹ
nhàng lộ vẻ băng lãnh…
"Anh chỉ biết dùng thủ đoạn đê tiện để chiếm được Úc
Noãn Tâm, ép cô ta làm những chuyện mình không muốn, kể cả tình yêu, sự nghiệp
của cô ta. Thậm chí… sự trong trắng của cô ta!"
Con ngươi trong mắt Hoắc Thiên Kình đột nhiên co lại, trong
đó lóe lên ngọn lửa nguy hiểm, sắc mặt hắn cũng trở nên rét lạnh, giống như phủ
một tầng băng tuyết cách xa ngàn dặm…
"Cô muốn nói cái gì!" Giọng nói lộ vẻ uy nghiêm
càng ngày càng nguy hiểm.
Phương Nhan không chút kiêng dè mà nhìn thẳng vào mắt hắn,
những lời nói lạnh lùng không kém cũng thốt ra từ môi cô…
"Ba năm trước, người chiếm đoạt sự trong trắng của Úc
Noãn Tâm… không phải là anh sao?"