Hoắc Thiên Kình bỗng nắm chặt tay, ngay cả thời gian để suy nghĩ
cũng không cần dùng tới, nói một cách dứt khoát: "Noãn, anh từng nói mạng
anh là của em, chỉ cần em muốn thì hôm nay nó sẽ là của em! Anh sẵn sàng dùng mạng
của mình để đổi lấy sự an toàn của em!"
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người đều nín thở.
Chỉ có một người là nhíu chặt mày, người đó chính là Tả Lăng
Thần! Sao anh lại không muốn như vậy chứ? Vì Úc Noãn Tâm, anh tình nguyện trả
giá tất cả!
Đáng tiếc…
Mãi cho đến hôm nay, rốt cuộc anh mới hiểu thì ra trong mắt
Úc Noãn Tâm chỉ có một mình Hoắc Thiên Kình! Đúng là anh đã phản bội tình yêu của
bọn họ, mà nàng cũng đã hoàn toàn yêu Hoắc Thiên Kình mất rồi!
Tất cả đều trở nên không thể khống chế.
Úc Noãn Tâm nghe lời của Hoắc Thiên Kình xong thì cười nhẹ,
giống như là nở ngàn đóa hoa…
"Thiên Kình, em thật sự rất muốn bị anh giấu diếm cả đời
này, không biết gì cả. Nhưng đáng tiếc, đến nước này… anh và em đã không thể trở
lại như trước nữa…"
Nàng nhìn hắn, trong mắt toàn là vẻ bi thương, nhưng lại mơ
hồ lộ ra vẻ thư thái. "Sao em có thể nỡ để anh chết vì em chứ? Em yêu anh…
yêu đến nỗi không còn gì nữa… Cho nên, em chỉ muốn giữ lại những kỉ niệm đẹp nhất…"
Giọng của nàng ngày càng nhỏ, vang vọng trong không khí,
trong trẻo cực kì…
Lồng ngực Hoắc Thiên Kình như bị đập mạnh vào. Đột nhiên, hắn
cảm nhận được một sự bất an rất mãnh liệt. Vừa muốn mở miệng thì đã nghe thấy Tả
Lăng Thần hét lên một tiếng thảm thiết…
"Noãn Tâm, đừng…"
Một bóng dáng màu trắng như tuyết từ trên lầu rơi xuống. Làn
váy đung đưa, đôi má tái nhợt của cô gái nở nụ cười nhợt nhạt, bị áo trắng tung
bay che phủ, đẹp như hoa quỳnh rơi lả tả giữa không trung…
Tất cả mọi người đều bị tình cảnh này làm chấn kinh, chưa từng
có cảnh nào như thế này. Cho dù là liều mình nhảy xuống nhưng cũng đẹp không
sao kể xiết, thê lương khiến người ta kinh hãi không thôi.
"Noãn…"
Tim Hoắc Thiên Kình thiếu chút nữa là nhảy vọt ra ngoài.
Trong nháy mắt, gần như là từ lầu hai nhảy xuống, chạy nhanh tới trước…
Mà Tả Lăng Thần cũng chạy nhanh tới…
Hai người đàn ông đều muốn tiếp được thân hình xinh đẹp đang
không ngừng rơi xuống kia…
Cô gái rơi xuống, lực rơi rất mạnh nhưng vẫn bị Hoắc Thiên
Kình tiếp được. Hai người cùng ngã xuống đất, tay Úc Noãn Tâm còn bị cắt bị
thương, nhưng đầu lại được bàn tay của Hoắc Thiên Kình ôm chặt lấy…
"Hoắc tiên sinh…"
Bọn vệ sĩ đều bị cảnh này làm chấn kinh. Bọn họ không ngờ được
rằng Hoắc Thiên Kình – kẻ trước giờ không có tình người lại có thể làm thế vì một
cô gái.
Tả Lăng Thần đau lòng mà tiến tới…
"Tránh ra! Cô ấy là người của tôi!"
Hoắc Thiên Kình bỗng liếc ánh mắt lạnh lùng vào mặt anh, giọng
nói cứng rắn có chứa vẻ tuyên bố không chút lưu tình!
Khi đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của cô gái đang hôn mê thì
ánh mắt lạnh lẽo ấy lại trở nên dịu dàng như nước, lộ ra vẻ đau lòng vì nàng…
Hắn không nói gì mà ôm lấy nàng, nhanh chóng rời khỏi đó!
Trong cả quá trình, Tả Lăng Thần đều ngơ ngẩn mà đứng đó,
mãi đến khi đoàn người kia rời đi hết thì ánh mắt anh mới từ từ trở nên tuyệt vọng…
Anh là một người đàn ông, đương nhiên hiểu rõ tín hiệu mà
ánh mắt Hoắc Thiên Kình truyền đến vừa rồi…
Hoắc Thiên Kình, hắn thực sự đã yêu Úc Noãn Tâm…
Giống như vừa rồi, hắn có thể liều lĩnh mà từ trên lầu nhảy
xuống, chỉ vì để tiếp lấy thân mình đang rơi xuống của Úc Noãn Tâm. Hắn thực sự
có thể dùng mạng của mình để đổi lấy sự an
toàn của nàng…
Cuối cùng trong mắt Tả Lăng Thần cũng trở thành một đống tro
tàn…
Phòng bệnh tư nhân trong bệnh viên.
Trong phòng bệnh, bác sĩ đang khẩn trương tiến hành các loại
kiểm tra. Ngoài phòng bệnh, Hoắc Thiên Kình đi tới đi lui, quần áo ướt nhẹp vẫn
mặc trên người, hắn đã không thèm để ý đến mình nữa.
Bọn vệ sĩ thì hồi hộp mà canh giữ ngoài cửa, thậm chí không
cho người ngoài bước tới một bước.
Mục đích rất đơn giản, phong tỏa các tin tức có liên quan!
Tin Úc Noãn Tâm nhảy lầu tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Đây là mệnh lệnh mà Hoắc Thiên Kình đã ra cho tất cả nhân viên!
"Bé Noãn, bé Noãn à…"
Theo tiếng xe lăn gấp gáp, giọng nói sốt ruột của Hoắc lão
phu nhân cũng vang lên trên hành lang. Bọn vệ sĩ lập tức tránh ra thành một lối
đi, thái độ cực kỳ cung kính.
"Bà nội? Sao bà lại tới đây?" Hoắc Thiên Kình bước
tới, tuy ánh mắt vẫn thâm thúy như trước nhưng không thể che lấp được vẻ tiều tụy
cùng lo lắng rất rõ kia.
Ngay sau đó, hắn cũng nhìn thấy mẹ mình!
"Hai người…"
"Sao lại xảy ra chuyện thế này? Thật là một người không
biết tốt xấu, càng sắp tới ngày kết hôn thì càng phiền phức!" Trong đôi mắt
màu lam của Anna Winslet lóe lên vẻ bất mãn cùng tức giận.
"Ai da, con đừng vội nói gì cả!"
Hoắc lão phu nhân xua tay, nhìn về phía Hoắc Thiên Kình.
"Thiên Kình à, bé Noãn đâu? Thương thế có nặng hay không? Sao lại ngã từ
trên cao xuống thế chứ? Thật là một đứa trẻ bất hạnh mà!"
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiên Kình nhìn về phía Kiêu ở bên
cạnh, Kiêu liền cúi đầu xuống.
"Con không cần nhìn cậu ta, là mẹ bảo cậu ta nói đó! Nếu
mẹ không hỏi thì con còn muốn giấu mẹ cùng bà nội bao lâu nữa? Cô ta thế nào rồi?"
Anna Winslet sắc sảo mà bắt bước ánh mắt của Hoắc Thiên Kình, giọng nói tuy rằng
bất mãn nhưng cũng có chút quan tâm.
Hoắc Thiên Kình an ủi bà nội mình một chút rồi nói:
"Bác sĩ đang làm kiểm tra toàn thân cho cô ấy, con đã bảo vệ đầu của cô ấy,
chắc là không có vấn đề gì lớn. Chỉ là… hình như vẫn hôn mê bất tỉnh."
"Sao lại như thế? Rốt cuộc thì con bé này có chuyện gì
mà nghĩ không thông như thế…" Hoắc lão phu nhân nghe xong thì đau lòng
không thôi, ngay sau đó nhìn Hoắc Thiên Kình, ánh mắt có vẻ trách cứ…
"Thằng nhóc kia, có phải con đã làm chuyện gì có lỗi với
bé Noãn hay không? Hay là ức hiếp gì nó hả? Đang yên đang lành thì sao nó lại
thế chứ? Con nói cho bà nghe xem!"