Sắc trời u ám mờ mịt, giống như cả bầu trời bị che kín bởi một
tầng mây mù vậy. Vẻ tờ mờ khi trời sắp sáng đang bao phủ cả con đường vô cùng
yên ắng. Lá cây hai bên đường vang lên xào xạc, giống như là đang khe khẽ thì
thầm, nói bằng ngôn ngữ của chúng nó trong làn gió lạnh.
Vừng sáng nhàn nhạt kéo dài cái bóng uyển chuyển trên đường.
Dường như nàng rất dè dặt, thân mình khẽ lắc lư trong gió như chiếc lông chim,
hai má có hơi tái nhợt, đôi mắt hơi mệt mỏi, hàng mi dày khẽ run rẩy.
Con đường này đã cách xa khu phố phồn hoa sầm uất, tương đối
yên tĩnh cùng vắng lặng. Úc Noãn Tâm kéo đống hành lý nhẹ nhàng, sau khi một
chiếc taxi dừng lại thì đeo kính mát rồi ngồi vào xe…
"Đến sân bay, cảm ơn!"
Chuyện đến nước này thì nàng chỉ có thể lựa chọn cách này để
rời đi. Mọi người đều đứng về một phía khiến nàng không biết nói gì. Nàng không
ngờ được ngay cả ba mẹ của nàng đều đứng về phe Hoắc Thiên Kình, thậm chí còn
dùng đứa con trong bụng để ép nàng.
Thật ra nàng rất muốn tha thứ cho Hoắc Thiên Kình, nhất là
khi nhìn thấy hắn chân thành vuốt ve bụng của nàng. Nàng rất muốn tha thứ cho hắn,
bởi vì vẻ khát khao có đứa con trong mắt hắn không phải là giả. Nhưng… về chuyện
của cái đêm ba năm trước, chẳng những hắn không có chút thái độ áy náy nào mà
còn dùng vẻ bá đạo cùng mệnh lệnh thường ngày để hoàn thành hôn lễ này!
Đến nước này, nàng thật sự không xác định được là rốt cuộc
Hoắc Thiên Kình cưới nàng về với tâm trạng thế nào, là vì áy náy sao? Hay là để
thỏa mãn dục vọng tham lam của mình, thậm chí là vì đứa con trong bụng nàng?
Trước đó, nàng vẫn luôn cho rằng Hoắc Thiên Kình yêu nàng,
bây giờ nhớ đến mới thấy mình thật là ngốc. Một người đàn ông yêu nàng thì sao
có thể không để ý tới cảm nhận của nàng mà ép nàng chấp nhận những điều này chứ?
Ít nhất cho đến bây giờ, ngay cả một câu nói yêu hắn vẫn chưa từng bảy tỏ.
Câu "anh yêu em" có khó nói ra vậy sao? Hay là… hắn
căn bản là không biết nói?
Nghĩ đến đây, tim Úc Noãn Tâm bỗng se thắt lại. Hãy để cho
nàng ích kỷ một lần, tùy hứng một lần đi. Ba năm trước nàng chạy trốn hôn lễ là
vì người khác, ba năm sau là vì chính nàng.
Taxi nhấn ga và phóng vút đi. Trên con đường vắng lặng, phía
sau xe taxi có hai chiếc xe công vụ màu đen đang chậm rãi theo sau, giống như
là con cá chìm vào trong bóng tối…
Sân bay, lấp lánh ánh mặt trời rực rỡ, những tấm kính trong
suốt hợp thành mặt ngoài của phòng chờ. Những tia nắng chiếu xiên qua những vật
trang trí trên cửa kính mà tiến vào, khúc xạ trên bề mặt đá cẩm thạch sạch sẽ
sáng bóng.
Những bước chân vội vàng đi đi lại lại. Trên màn hình lớn
không ngừng thay đổi tin tức các chuyến bay của hãng hàng không.
Trong phòng nghỉ ngơi của khách Vip, Úc Noãn Tâm ngồi uống
cà phê với nét mặt không chút biểu cảm. Gương mặt được kính mát che đi lộ vẻ
tái nhợt, có lẽ là do tâm lý. Khi nàng biết mình đã có thai thì những phản ứng
của người mang thai càng trở nên nghiêm trọng hơn. Chỉ ngồi chờ máy bay thôi mà
đã nôn hơn 5 lần rồi. Dạ dày đau âm ĩ do nôn nghén khiến nàng không muốn ăn gì
cả.
Tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nàng khó mà tưởng tượng được
ở trong này đã dựng dục một đứa trẻ. Nàng biết mình rất ích kỷ, cũng biết chạy
trốn thì chỉ có hại cho cục cưng, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác. Nàng
không thể tha thứ cho Hoắc Thiên Kình, không thể tha thứ cho một Hoắc Thiên
Kình rõ ràng biết làm sai nhưng vẫn cứ đinh nình làm theo ý mình!
Nàng chỉ cảm thấy có lỗi với ba mẹ. Ba năm trước nàng chọn
cách này để trốn tránh tất cả, ba năm sau lại như thế. Còn có Hoắc lão phu
nhân, mỗi khi nhớ đến bà thì Úc Noãn Tâm cảm thấy rất ấm áp. Có lẽ hành vi này
của nàng sẽ làm bà đau lòng rất nhiều.
Nàng cứ lẳng lặng mà đi như vậy, đi đến bất kỳ quốc gia nào,
đến bất kỳ đất nước nào. Nàng rất muôn thử nghiệm một cuộc sống hoàn toàn mới,
không hề có ánh hào quang của một ngôi sao, không bị những thị phi của vòng giải
trí quấy nhiễu nữa. Nàng chỉ muốn làm một cô gái bình thường, tự lực cánh sinh
tại một nơi xa lạ, nuôi nấng đứa con này cho thật tốt.
Ít nhất nàng rất yêu trẻ con!
Thời gian đăng ký đã đến, uống một hơi hết ly cà phê, nàng đứng
dậy. Một cơn choáng váng bất ngờ ấp đến khiến cả người nàng lảo đảo một chút.
Ngay sau đó, cánh tay đã được một bàn tay to lớn đỡ lấy một cách rất cẩn thận.
Một khí tức bất ngờ làn ra xung quanh, đó chính là cảm giác rất
quen thuộc khiến nàng cả kinh mà ngẩng đầu nhìn…
Là Kiêu – vệ sĩ bên cạnh Hoắc Thiên Kình!
Nếu anh ta đã xuất hiện ở đây thì chứng tỏ Hoắc Thiên Kình
đã…
Nghĩ đến đây, tim của nàng đập loạn lên!
"Úc, ở đây quá nhiều người, không thích hợp cho thai phụ
đi lại, xin hãy đi với tôi!"
Kiêu thấy nàng đã đứng vững thì lập tức buông bàn tay đang đỡ
nàng ra, giọng điệu có vẻ cung kính nhưng lại có vẻ cứng rắn không cho phép cự
tuyệt.
Úc Noãn Tâm lạnh lùng nhìn mấy tên vệ sĩ đang lẳng lặng bước
tới, khéo léo mà bịn kín tất cả các đường lui của nàng.
Thật ra cho dù chỉ có một mình Kiêu thì nàng cũng không cách
nào chạy thoát được. Dù sao nàng cũng là phụ nữ có thai, sao còn có thể linh hoạt
như người thường chứ. Bây giờ nàng đã có thai hơn hai tháng, nàng không muốn vì
sự ích kỷ của mình mà làm hại đứa bé.
"Khi nào thì anh ấy phát hiện?" Nàng bình tĩnh lại,
ngay cả giọng nói cũng lãnh đạm như không.
"Úc vừa ra khỏi cửa thì Hoắc tiên sinh đã biết rồi,
ngài ấy vẫn luôn đi theo cô." Kiêu bình thản nói.
Úc Noãn Tâm cảm thấy bi ai. Thì ra, cho dù nàng có cẩn thận
thế nào thì nhất cử nhất động cũng không thể qua khỏi mắt Hoắc Thiên Kình. Tại
sao? Tại sao hắn cứ như một bóng ma khống chế tự do của nàng? Tại sao ngay cả sự
tôn nghiêm tối thiểu nhất hắn cũng không cho nàng?
Hoắc Thiên Kình ơi Hoắc Thiên Kình, anh thật sự rất ích kỷ,
ích kỷ đến nỗi hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của em sao?
Đôi mắt đẹp hàm chứa vẻ u sầu, giống như là sa mạc hoang vu
khiến cho người ta thấy mà đau lòng. Nàng hít sâu một hơi, lạnh đạm mà nói:
"Nếu tôi cứ kiên quyết phải đi thì sao?"
Dường như Kiêu đã dự tính được nàng sẽ không dễ dàng gì mà
nghe theo nên hơi cúi người xuống: "Hoắc Thiên Kình đã dặn chúng tôi là sẽ
không ép cô làm ra quyết định gì. Nếu cô không muốn quay về thì chúng tôi cũng
không miễn cưỡng."
Úc Noãn Tâm không ngờ được rằng anh ta lại nói thế nên nhất
thời ngẩn ra. Dường như đây không phải là tác phong của Hoắc Thiên Kình.
Đi theo nàng, lại để nàng tự quyết định lấy? Không thể nào!
Im lặng rất lâu, sau đó môi nàng nở một nụ cười lạnh, bình
tĩnh mà hỏi: "Anh ấy không có điều kiện gì khác sao?"
Có đánh chết nàng cũng không tin rằng Hoắc Thiên Kình lại dễ
dãi như thế.
Kiêu mỉm cười. "Úc tiểu thư là người thông minh, cũng
là người rất hiểu Hoắc tiên sinh. Cô có thể tự do lựa chọn chỗ mà mình muốn đi,
có điều cô đang có mang con của Hoắc tiên sinh, bất luận là cô đi đến đâu thì
Hoắc tiên sinh cũng sẽ phái người chăm sóc cho việc ăn uống ngủ nghỉ của
cô."
Quả nhiên!
Úc Noãn Tâm cười lạnh trong lòng, nàng biết làm sao Hoắc
Thiên Kình lại có thể buông tha cho nàng? Sao lại có lòng tốt mà cho nàng tự do
chứ? Không sai, như Kiêu đã nói, nàng có thể đi bất cứ đâu trên thế giới này,
nhưng Hoắc Thiên Kình sẽ phái người giám thị nhất cử nhất động của nàng 24/24.
Nói thì có vẻ dễ nghe lắm, chăm sóc? Nói trắng ra là theo dõi.
Tài sản của Hoắc
Thị trải rộng toàn cầu, cho dù bây giờ nàng
chạy trốn thành công thì cuối cùng hắn cũng tìm được nàng.
Kiêu thấy nàng không nói thì bước lên hỏi một cách cung
kính: "Xin hỏi Úc tiểu thư quyết định thế nào?"
Trên loa bắt đầu thông báo tin tức các chuyến bay. Chuyến mà
Úc Noãn Tâm định bay đã bắt đầu làm thủ tục. Khách trong phòng nghỉ của khu vip
lần lượt đi ngang qua bên cạnh nàng. Nhìn thấy như vậy thì hơi tò mò, mỗi người
đều quay đầu nhìn xem.
Tay Úc Noãn Tâm bỗng nắm chặt, thẻ đăng ký bị nhăn nhúm lại…
"Tôi đi với các anh!"
Nàng giống như là con diều trong tay hắn, nhìn thì có vẻ rất
tự do tự tại mà bay lượn trên trời cao, nhưng thực tế thì sợi dây đang điều khiển
tự do của nàng lại nằm trong tay hắn. Chỉ cần hắn không vui thì có thể kết thúc
cuộc sống thoạt nhìn có vẻ tự do tự tại kia của nàng bất cứ lúc nào…
Cho nên nàng còn có thể đòi hỏi cái gì? Cho dù hắn không có
chút ăn năn nào thì sao? Cho dù hắn sẽ không nói bất cứ lời yêu nào với nàng
thì sao? Nàng đã định là phải ngoan ngoãn ở cạnh hắn, mặc cho hắn đối đãi với
nàng như là một con thú cưng.
Kiêu nghe thế thì dường như nhẹ nhõm, làm một tư thế xin mời…
"Úc, xin mời, Hoắc tiên sinh đã đợi trong xe rất lâu rồi!"
Úc Noãn Tâm cất bước một cách khó khăn. Nàng biết… nàng đã
rơi vào cái lưới mà hắn đã giăng sẵn, sẽ không có cơ hội chạy trốn nào nữa…
Chiếc xe công vụ xa hoa đang phát ra những tia sáng sắc lạnh
dưới ánh mặt trời, giống như là tính cách lạnh lùng của hắn, cứng rắn đến nỗi
kiến người ta không rét mà run…
Cửa xe đã được mở sẵn. Khi Úc Noãn Tâm cam chịu mà ngồi vào
phía sau thì cửa được đóng lại. Len lỏi trong không khí là hơi thở thuộc về Hoắc
Thiên Kình. Mùi long đản hương khiến nàng có cảm giác an toàn trước kia, lúc
này lại giống như những sợi tơ, từng vòng từng vòng mà quấn lấy nàng, làm nàng
muốn trốn mà trốn không xong, hít thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Người đàn ông phía sau bỗng ôm chặt lấy eo nàng, hơi thở nam
tính đặc sệt lại ấp đến khiến tim nàng ngừng đập một chút.
"Noãn, trong lòng có đỡ hơn chút nào không?"
Trong giọng nói trầm trầm của Hoắc Thiên Kình lộ vẻ nuông
chiều cùng nhẫn nại đối với nàng, dường như không chút tức giận với hành vi trốn
chạy của nàng. "Nhìn xem xem, đã mang thai rồi mà còn chạy loạn khắp nơi.
Lát nữa phải bảo thợ trang điểm hóa trang cho em một chút mới được, sắc mặt tái
nhợt cả rồi."
Vừa nói, hắn vừa đưa mũi luồn qua những sợi tóc của nàng một
cách ám muội, hơi thở nóng rực từ môi hắn phả vào tai nàng, lắng nghe mùi hương
của nàng. Hắn vùi mặt vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, đôi mắt sâu thẳm bỗng
trở nên tràn ngập dục vọng chiếm hữu…
"Hoắc Thiên Kình, em đã nói em không muốn hận anh chút
nào, tại sao anh lại ép em như thế?"
Cơ thể cứng đờ của Úc Noãn Tâm tỏ vẻ bài xích đối với hơi thở
của hắn, giọng nói lãnh đạm tạo nên một cực đối lập hoàn toàn với giọng nói ám
muội khoan nhượng của hắn. "Em sẽ hận anh!"
Thân mình nàng bỗng bị tay hắn xoay lại…
Ánh mắt trong veo của nàng cùng đôi mắt sâu thẳm của hắn chạm
vào nhau…
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình dường như hơi khó coi, nhưng cũng dễ
dàng nhìn thấy hắn đang nhẫn nhịn điều gì đó. Hắn nhìn gương mặt cực kỳ tái nhợt
của nàng, đôi môi hơi hé mở, hơi thở mỏng manh, cở thể mảnh mai đang run nhẹ
trong vòng tay hắn…
Hắn không kìm lòng được mà giơ tay lên, ngón tay cái thô ráp
nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi xinh đẹp mà quật cường của nàng. Úc Noãn Tâm nhíu
mày, muốn né tránh lại bị hắn ôm chặt…
Trong mắt hắn đã có vẻ không vui, ngón tay bắt đầu chà đạp
cánh môi nàng.
"Đừng đụng vào em!"
Úc Noãn Tâm bỗng trở nên kích động, hai tay đặt trên vòm ngực
rộng lớn của hắn, đẩy hắn ra. Thế nhưng chỗ ấy giống như một bức tường sắt,
hoàn toàn không nhúc nhích…
Bỗng nhiên, Hoắc Thiên Kình cúi xuống cắn vào cằm và cổ họng
nàng, giống như một ngọn lửa điên cuồng cháy mà cuốn nàng vào, khiến nàng kinh
hãi khôn nguôi, lại càng khó mà hít thở
Rồi hắn bỗng buông nàng ra, ngắt lấy hai má quá mức lạnh lẽo
của nàng, nhẹ giọng nói: "Anh rất muốn ăn em!"
Úc Noãn Tâm hít lấy hít để nguồn dưỡng khí quý giá, thở dồn
dập. Nghe thấy hắn nói câu này thì gân như muốn ngừng thở…
Thấy nàng không nói gì, chỉ hoảng hốt mà nhìn hắn thì Hoắc
Thiên Kình có vẻ bất mãn, buông lỏng tay ra, rồi lại nắm lấy cằm của nàng, ép
nàng phải nhìn vào mắt hắn…
Ánh mắt của hắn sâu xa sắc bén, có chứa vẻ lãnh khốc cùng
khiến nàng rét run thường ngày.
"Muốn hận anh thì cứ hận đi, chỉ cần ở bên cạnh anh là
được…" Ánh mắt hắn bỗng trở nên hàm chứa ý cười, tạo thành cực đối lập với
vẻ lạnh lẽo vừa rồi.
"Sao anh có thể ích kỷ như thế?"
Giọng Úc Noãn Tâm trở nên nghẹn ngào. Mãi đến giờ, nàng mới
phát hiện cho dù yêu hắn thì đã sao, nàng hoàn toàn không nắm bắt được tính
cách của hắn.
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Thiên Kình nhìn chằm chằm vào nàng,
đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng, giống như là nuông chiều sự tùy hứng
cùng lên án của nàng, dịu dàng mà cười, rồi lại trả lời không ăn nhập gì…
"Về là tốt rồi, khách khứa đã đến hết, hôn lễ của chúng
ta cũng nên cử hành!"
Úc Noãn Tâm tuyệt vọng mà nhìn đôi mắt hàm chứa nụ cười của
hắn. Tim,bỗng nhiên lại giống như những cánh hoa đang dập dờn của không trung,
không biết phải dựa vào đâu…