"Em dám nói anh chưa từng cố gắng?" Sắc mặt Hoắc
Thiên Kình càng thêm khó coi hơn.
Úc Noãn Tâm trừng hắn một cái, quay đầu không nhìn hắn.
"Đàn ông tự cao tự đại như anh thì ai thèm yêu!"
Lúc này, nàng phát hiện thì ra mình có hơi biến thái, nhìn
thấy bộ dáng giận đến đen mặt của hắn thì trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Nhưng
nói ra cũng thật lạ, nếu như là trước đây, nàng tuyệt đối không dám cố ý đi chọc
giận hắn, bởi vì hắn là một con sư tử, nếu như bị chọc giận thì hậu quả thật
không thể tưởng nổi. Nhưng bây giờ nàng lại tin chắc rằng người đàn ông này sẽ
không làm tổn thương nàng như trước đây, cho nên mới trở nên không kiêng dè như
vây.
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng chằm chằm, gằn từng tiếng mà nói:
"Anh không cần ai yêu anh hết, anh chỉ cần em yêu anh!"
"Người như anh em yêu không nổi!" Úc Noãn Tâm cũng
nổi tính bướng bỉnh lên.
"Em…"
Hoắc Thiên Kình bị nàng nói đến tức ói, mây đen trong mắt
cũng kéo tới. "Em đã là vợ anh, không yêu anh thì yêu ai?"
"Đương nhiên là em có người khác để yêu rồi, hơn nữa…
em yêu người đó hơn anh ngàn lần, vạn lần!" Úc Noãn Tâm nói rất hùng hồn,
trong lòng lại đang thích thú. Có cục cưng rồi thì trong mắt nàng hắn chỉ là một
cọng hành thui.
Suýt chút nữa là Hoắc Thiên Kình bị nàng làm cho tức không
thở nổi. Hắn thay đổi hình tượng lạnh lùng bình tĩnh thường ngày mà hét khản cả
giọng: "Em đừng có mơ! Anh nói cho em biết, không cho em yêu người nào
khác, nếu không anh nhất định sẽ không tha cho hắn!"
"Hừ! Anh hét cái gì chứ? Muốn dọa em sảy thai
sao?"
Úc Noãn Tâm cũng không chút yếu thế mà hét lại hắn. Nàng
không thèm để ý đến lời của hắn đâu. Nàng không tin hắn sẽ làm gì cục cưng. Có
điều… giống như hắn vừa nói, làm người phải giữ được bình tĩnh cùng lý trí mà hắn
bây giờ lại như một con thú bị vây khốn vậy. Còn nói Phương Nhan, bản thân mình
cũng thế thôi!
"Không được nói bậy!"
Hoắc Thiên Kình lập tức hoảng lên, vội vàng đưa tay sờ lên bụng
nàng, bộ dáng khẩn trương cho thấy lời của nàng đã có tác dụng. "Không phải
anh hét em, chỉ là lo lắng thôi!"
Hắn gắng sức nhẹ giọng, sợ làm nàng không vui mà nói ra những
lời làm hắn kinh hoàng nữa.
"Không cho đụng vào em! Người ta nói dạy con trong bụng
mẹ là rất quan trọng, em không muốn khiến cho con tàn bạo giống anh đâu! Tránh
ra!" Úc Noãn Tâm đập vào tay hắn, nói.
Hoắc Thiên Kình như muốn phát điên lên, "Anh là chồng của
em, có phải em nên quý trọng chút không?"
"Không phải có rất nhiều phụ nữ quý trọng sao? Không có
em cũng thế!" Úc Noãn Tâm nghĩ kỹ rồi, phải tra tấn về mặt tinh thần hắn mới
được, nếu không hắn sẽ mãi kiêu ngạo hống hách như thế, rất đáng ghét.
"Em…"
Hoắc Thiên Kình đứng dậy, dễ dàng nhận ra vẻ nhẫn nhịn trên
gương mặt hắn. Hắn nhìn nàng rất lâu, cả nửa buổi trời mà không nói gì. Lại qua
vài phút sau liền bước nhanh ra cửa.
Úc Noãn Tâm nhìn về phía bóng lưng hắn dần biến mất, một lúc
sau mới giận dỗi mà nói: "Quỷ hẹp hòi!"
Đêm nay, Úc Noãn Tâm ngủ đến khi mặt trời lên cao. Khi nàng
thức dậy thì ánh dương rực rỡ cùng với hương hoa thoang thoảng trong vườn tiến
vào. Bên tai lại loáng thoáng nghe được tiếng sóng biển cùng tiếng sinh hoạt.
Nàng đứng dậy, nhìn vị trí trống không bên cạnh. Nếu không
phải trong không khí vẫn còn vương lại mùi long đản hương của hắn cùng với cảm
giác đêm qua hắn ôm nàng ngủ thì nàng đã cho rằng cái tên nhỏ mọn kia cả đem
không về vì giận nàng.
Khóe môi nở một nụ cười đắc ý, Úc Noãn Tâm khoái trá mà rời
giường. Đối diện với cửa sổ sát đất nhìn ra biển xanh, nàng duỗi người ra, hít
vào một luồng khí trong lành, thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra bờ biển tản bộ,
mặc dù nàng cũng rất tò mò là mới sáng ra ông chồng yêu quý của nàng đã chạy đi
đâu rồi.
Vừa đến bờ biển, Úc Noãn Tâm còn chưa kịp tận hưởng biển trời
xanh thẳm cùng gió biển mát rượi thì đã bị hình ảnh sống động không xa thu hút.
Nằm trên ghế dựa thoải mái, dưới chiếc ô che nắng sặc sỡ, Hoắc
Thiên Kình chỉ mặc một chiếc quần bơi, rõ ràng là vừa bơi xong và lên bờ. Những
giọt nước lấp lánh chảy xuống theo mái tóc đen của hắn, rơi xuống lồng ngực rắn
chắc. Đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau. Thân hình cao lớn cùng với cơ bắp
săn chắc tráng kiện, cộng thêm màu da như đồng, diện mạo anh tuấn đã làm cho mọi
phụ nữ phải điên cuồng.
Quả nhiên là thật, cảnh này còn chưa tính là gì. Bên cạnh Hoắc
Thiên Kình đã có rất nhiều cô gái đẹp không biết chui từ đâu ra. Mỗi người họ đều
mặc bikini rất hấp dẫn, tất cả đều như kẹo đường mà vây quẩn bên cạnh Hoắc
Thiên Kình. Thậm chí còn có người cả gan lau nước trên người cho Hoắc Thiên
Kình. Cảm giác săn chắc dưới ngón tay khiến bọn họ không ngừng kêu lên…
Tình cảnh này hoàn toàn lọt vào mắt Úc Noãn Tâm. Nàng nhìn
chằm chằm vào hình ảnh trước mắt, thấy hình như Hoắc Thiên Kình còn rất hưởng
thụ mà hận không thể bước tới nhét hết cát vào miệng hắn. (ặc, cũng dữ quá =
=")
Quỷ tha ma bắt! Không phải nói không để ý đến những người phụ
nữ khác sao, cư nhiên còn dám cả gan "liếc mắt đưa tình" với người
khác trước mặt nàng?
Như là có thần giao cách cảm, cơn ghen của Úc Noãn Tâm vừa
trào lên thì Hoắc Thiên Kình đang ngồi trên ghế bỗng quay đầu nhìn về phía
nàng. Như là nhìn thấu tâm tư của nàng, đôi môi mỏng hơi cong lên, một ý cười xẹt
qua mắt hắn.
Hắn giống như một quốc vương ca cao tại thượng, không cần
làm gì mà cũng có thể khiến cho phụ nữ điên cuồng vây quanh.
Úc Noãn Tâm nhìn vào mắt hắn không chút tránh né, giống như
đang chống chọi lại vậy, trong lòng lại bị hình ảnh này làm tức chết được. Tên
đàn ông thối tha, hắn không biết mình đã kết hôn rồi sao, cư nhiên dám coi nàng
như không khí, ánh mắt còn mang theo vẻ khiêu khích!
Tức chết nàng mà!
Tay nàng bỗng nắm chặt. Động tác này rơi vào mắt Hoắc Thiên
Kình, nụ cười của hắn càng tươi hơn…
Đáng chết!
Úc Noãn Tâm gần như đứng lặng ở đó một lúc, khi móng tay sắp
cắm vào trong thịt thì thấy nàng bỗng nở nụ cười, nắm tay đang nắm chặt cũng
buông lỏng ra. Ngay sau đó, trong ánh mắt đuổi theo của Hoắc Thiên Kình, nàng
xoay người đi về biệt thự!
Hoắc Thiên Kình đang ở giữa một đống mỹ nữ, sau khi nhìn thấy
hành vi khác thường của Úc Noãn Tâm thì dáng vẻ vênh váo đắc ý cũng trở nên giật
mình, trong thoáng chốc cơ thể đang nằm trên chiếc ghế bỗng trở nên cứng đờ.
Những lời tối qua làm hắn rất khó chịu, thậm chí bắt đầu
hoài nghi là có thể tình yêu của Úc Noãn Tâm đối với hắn đang dần biến mất. Hắn
thừa nhận cái đêm ba năm trước là lỗi của hắn, nhưng hắn cũng là người nàng yêu
nhất không phải sao? Cho nên cho dù ba năm trước hắn cưỡng bức nàng thì có sao?
Cuối cùng không phải nàng cũng chỉ thuộc về mình hắn sao?
Hoặc là chuyện cổ đông của Phương Thị bị giết làm nàng thấy
khó chịu? Nhưng đó là chuyện kinh doanh, có đôi khi thường là như vậy. Ai bảo
chiến tranh trên thương trường là không đổ máu chứ? Có đôi khi vì đạt được mục
đích mà không từ thủ đoạn là không thể tránh được. Nhưng… những điều này ảnh hưởng
đến tình yêu của nàng đối với hắn sao?
Nhìn dáng vẻ hờ hững tối qua của nàng, tim của hắn âm ỉ đau.
Hắn thừa nhận cái cách tìm những cô gái khác đến thử xem nàng có ghen tuông hay
không quả thật rất ấu trĩ, có điều vừa nãy khi hắn đã nhìn thấy ánh mắt không
vui của nàng cùng nắm đấm tay của nàng thì tâm tình đúng là tươi sáng lên.
Nàng vẫn để ý đến hắn, nếu không sao lại dùng ánh mắt căm hờn
mà nhìn hắn, giống như là muốn thiêu hắn ra thành tro vậy.
Nhưng mà…
Hoắc Thiên Kình vốn cho rằng Úc Noãn Tâm sẽ bước lên mắng hắn
một chút, ai biết… nàng lại quay người đi mất?
Sao lại có kết quả thế này chứ?
Nhìn vẻ mặt của nàng nhất định là đang để ý đến, lẽ nào nàng
về biệt thự là muốn… xách dao ra chém hắn nát bét sao chứ?
Nghĩ đến đây, Hoắc Thiên Kình lập tức hoảng hốt, toát mồ hôi
lạnh. Đang chuẩn bị đứng dậy thì lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Úc Noãn
Tâm từ biệt thự bước ra.
Nàng không im hơi lặng tiếng xuất hiện mà kèm theo tiếng hít
hơi của đa số mọi người…
Hoắc Thiên Kình nhìn về phía nàng, ánh mắt đen yên tĩnh cũng
bỗng trở nên bén nhọn…
Chỉ thấy Úc Noãn Tâm Úc Noãn Tâm mặc một bộ bikini gần như
khiến đàn ông phải chảy nước miếng và phun máu mũi. Màu của bikini rất đơn giản,
là màu đen. Nhưng chính vì thế mà càng tôn thêm làn da và đường cong quyến rũ của
nàng.
Bởi vì mới có thai nên người ngoài hoàn toàn không nhận ra sự
thay đổi nào trên cơ thể nàng. Thân hình mảnh mai vừa bước ra đã thu hút ánh
nhìn của những nhân viên bên bờ biển, nhất là đàn ông, không ai lại không dừng
tay, dùng ánh mắt nóng bỏng đuổi theo Úc Noãn Tâm đang mặc bikini…
Trong bộ bikini, vòng eo thon, đôi chân dài của Úc Noãn Tâm
phô ra dưới ánh mặt trời. Bờ vai nhỏ nhắn, cái mông tròn trịa rất mê người. Những
bộ phận mảnh mai khác làm nổi bật những đường cong vùng ngực.
Dưới sự tôn trợ của bộ bikini màu đen, làn da vốn sáng mịn
như ngọc của Úc Noãn Tâm càng thêm mềm mịn, giống như sữa tươi nguyên chất. Bộ
ngực tròn đầy hoàn mỹ khoe ra cái rãnh trong ánh dương khiến đàn ông đều điên
cuồng. Vòng eo cong cong như cành liễu khiến nàng có vẻ yếu đuối nhu nhược lại
có vẻ mềm mại hiền hòa.
Một Úc Noãn Tâm như thế làm cho từ khi nàng bước chân ra khỏi
biệt thự cho đến bờ biển thì không biết sau lưng đã có thêm rất nhiều đàn ông từ
lúc nào, bọn họ cứ như là bị ma ám mà đi theo Úc Noãn Tâm đến bờ biển. Mặc dù họ
đều biết cô gái này thuộc về Hoắc tiên sinh nhưng… trước cảnh đẹp thế này thì
không có người đàn ông nào mà không động lòng si mê.
Úc Noãn Tâm cố ý xem nhẹ ánh mắt gần như có thể giết người của
Hoắc Thiên Kình cách đó không xa, từ từ đi về phía bờ biển. Từng đợt sóng ập lên
cơ thể xinh đẹp của nàng. Lúc này, nàng giống như một nữ thần xinh đẹp, cao ngạo
mà đứng giữa biển xanh. Dáng vẻ đặc biệt ấy khiến đàn ông rất muốn xông tới mà
yêu thương.
Ánh mắt của những người đàn ông phía sau đều chứa vẻ hưng phấn
cùng tham lam, cả đám giống như là bị tiêm thuốc kích thích vậy…
Hình ảnh kích thích như thế đúng là làm cho Hoắc Thiên Kình
tức điên lên. Hắn không nhịn được nữa mà đứng dậy, gạt mấy người đẹp đang dán
bên mình kia ra, gương mặt anh tuấn gần như trở nên đen sì cùng méo mó.
Chết tiệt!
Nàng cư nhiên dám dụ dỗ đàn ông một cách trắng trợn như thế,
còn cố ý mặc như vậy?
Còn nữa, sao chỗ này đột nhiên lại có nhiều đàn ông như vậy?
Nhìn chằm chằm và hình bóng đang bơi lội trong nước kia, Úc
Noãn Tâm đẹp như là mỹ nhân ngư vậy.
Thậm chí mái tóc dài còn không buộc lên, không ngừng bềnh bồng
trong nước như cơ thể linh hoạt
của nàng, giống như là rong biển, toát ra sức hấp dẫn trí mạng.
Bộ bikini này là do hắn bỏ công lựa chọn cho nàng, nhưng mục
đích là để nàng mặc cho mình hắn xem!
Đáy mắt âm trầm của Hoắc Thiên Kình nổi lên lửa giận hừng hực,
một cơn ghen dữ dội đang bùng lên trong ngực hắn nhưng bên cạnh còn có người
không sợ chết mà dấn thân vào nguy hiểm…
"Hoắc tiên sinh, người ta cùng ngài đi bơi có được
không?"
Một người đẹp tóc vàng rất tự tin với dáng người của mình lại
chủ động bám vào Hoắc Thiên Kình, cố ý đưa bộ ngực lồ lộ của mình dán vào ngực
hắn, tay còn không thành thật mà sờ lên ngực hắn, lẳng lơ mời gọi.
"Cút ngay!"
Theo tiếng nói được thốt ra, chỉ thấy Hoắc Thiên Kình bực bội
bắt lấy bàn tay không an phận của cô ta, quăng mạnh ra…
Người đẹp tóc vàng bị vứt sang một bên như một cái bao tải,
những người khác đều bị vẻ mặt lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình làm giật mình mà thối
lui, giống như là nhìn thấy ma vương từ địa ngục vậy.
Dường như Hoắc Thiên Kình cũng không để ý đến ánh mắt của những
người khác mà bước nhanh về phía biển. Dưới ánh mặt trời, dáng người của hắn
quá cao cùng anh tuấn nhưng dễ dàng nhận thấy trong cơ thể ấy đang ẩn giấu một
sự hung hãn.
Úc Noãn Tâm đang bơi trong nước vô tình nhìn thấy Hoắc Thiên
Kình đang đến gần, đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, sau đó giống như một mỹ
nhân ngư mà chui vào trong nước, chỉ để lại một cái bóng đen gợi cảm…
Mọi đàn ông trên bờ biển đều mụ mẫm cả, thậm chí có người
suýt nữa không kìm được mà muốn lao xuống biển cùng với mỹ nhân ngư mê hoặc
này.
"Tất cả đều cút hết cho tôi!"
Một giọng nói thô bạo của đàn ông vang lên từ phía sau, gần
như làm chấn kinh cả khu vực biển này. Chỉ nghe âm thanh thôi mà đã dễ dàng nhận
ra cảm xúc đang cực kỳ phẫn nộ của chủ nhân nó.
Bọn đàn ông quay đầu lại rồi đều cả kinh. Khi nhìn thấy cả
người Hoắc Thiên Kình đang phát ra hơi thở như ma quỷ thì tất cả đều giật mình
mà chạy biến nhanh như chớp.
Vào lúc này, bọn họ vẫn còn phân biệt được ai có thể chọc,
ai không thể chọc vào.
Trong nháy mắt, trong cả vùng biển rộng lớn ấy chỉ còn lại
Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm.
Hoắc Thiên Kình bơi về phía Úc Noãn Tâm. Ngay sau đó, rất
chính xác mà bắt được nàng mỹ nhân ngư kia, hoàn toàn vòng lấy cơ thể nhỏ nhắn
của nàng
Cả người Úc Noãn Tâm bị ép dán sát vào lồng ngực rắn chắc của
hắn, lưng nàng dễ dáng cảm nhận được sức mạnh cùng sự tráng kiện của cơ thể hắn…
"Buông em ra, đừng làm phiền em bơi lội!"
Từ sức mạnh ôm chặt của cánh tay hắn mà có thể nhận ra được
người phía sau đang giận dữ thế nào. Nàng cố ý xoay người qua, mướn sức nước mà
đẩy hắn ra, nhanh chóng bơi ra xa hắn.
Chết tiệt!
Mắt của Hoắc Thiên Kình hơi nheo lại, gương mặt cao ngạo cứng
ngắc vì ghen tuông. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang bơi phía xa xa kia.
Muốn tránh hắn? Không có cửa đâu!
Cơ thể cao lớn bỗng bơi về phía trước như một con cá dưới biển
sâu. Bóng dáng người trước kẻ sau của họ trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Khi Hoắc Thiên Kình hoàn toàn bắt được Úc Noãn Tâm thì gần
như nàng đã mệt mà thở hổn hển…
"Đi về với anh!"
Hình như giọng của Hoắc Thiên Kình không vui lắm nhưng hai
tay vẫn dùng một lực vừa phải để ôm lấy eo nàng, sợ rằng bất cẩn chút thôi là
nàng lại bơi mất.
"Không thèm đâu!"
Úc Noãn Tâm đấu võ mồm với hắn. Cuối cùng còn cố
ý quay đầu
nhìn một cái, nhấn mạnh một câu: "Ủa, mấy người đẹp của anh đâu hết trơn rồi,
sao không thấy đâu nữa? Nguy rồi, bọn họ đi hết rồi thì lát nữa ai thoa kem chống
nắng cho anh đây?"
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình sâu xa, lóe lên vẻ khôn lường…
"Em còn học được cách trả đũa sao? Khi nào thì anh dùng
kem chống nắng? Còn nhờ bọn họ?"
"À!"
Úc Noãn Tâm cố tình ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nghĩ ngợi:
"Cũng đúng, thật ra anh nên cho bọn họ cơ hội, em rất bận, làm gì có thời
gian mà hầu hạ anh?"
"Chết tiệt! Em nói lại một lần nữa xem?"
Trong nước biển, Hoắc Thiên Kình xoay người nàng qua, gương
mặt tái mét không chút che giấu sự ghen tuông trong lòng
Nhìn bộ dáng của hắn như vậy nhưng Úc Noãn Tâm cũng chẳng lấy
làm sợ. Nàng hắng giọng, giơ tay chỉ chỉ vào ngực hắn, rồi lại vì ngực hắn quá
chắc mà làm đau tay mình…
"Em nói là em rất bận, không có thời gian hầu hạ
anh!"
Hắn muốn nghe thì nàng nói lại một lần vậy. Nhìn gương mặt gần
như biến hình của hắn, lòng nàng thật là vui.
Không phải vừa rồi còn có vẻ rất phong lưu sao? Trái ôm phải
ẵm mà. Có giỏi thì cứ tiếp tục trộn lẫn với đám người đẹp ấy đi, đàn ông thúi!
Muốn cùng nàng so tâm kế về mặt này sao?
Hắn còn kém xa lắm! Nàng xuất thân từ nghiệp diễn mà, những
trò cũ kỹ này không biết nàng đã diễn qua bao nhiêu lần rồi! Mặc dù hắn là
thiên tài kinh doanh, thậm chí có thể đạt đến địa vị một tay che trời, làm mưa
là gió nhưng đối mặt với những chuyện này thì hắn ấu trĩ như một đứa trẻ, nàng
vừa nhìn là đã thấu.
Hôm này còn cố ý chọc tức nàng trước mặt những người khác? Tức
cười!
Hoắc Thiên Kình buồn cười mà bao lấy bàn tay nàng. Cô gái
này đang cố ý đây mà, bảo nàng nói lại thì nàng nói, càng ngày càng lớn gan rồi!
Bởi vì nàng đứng đối diện với hắn nên cơ thể của hai người gần
như dán sát vào nhau.
Cơ thế dưới nước của Úc Noãn Tâm đẹp đến nỗi làm người ta
điên đảo. Hai chân thon dà cùng bộ ngực nở nang kích thích thần kinh của Hoắc
Thiên Kình, ánh mắt của hắn chạy dọc theo những đường cong mê hoặc của nàng,
màu mắt càng trở nên tối sầm…
"Em cho rằng anh sẽ để bọn đàn ông khác nhìn trộm cơ thể
của em sao?"
Tay phải hắn ôm lấy nàng, tay trái lại sở lên mông nàng, giống
như là trừng phạt mà vỗ một cái.
Trong mắt Úc Noãn Tâm lộ ra vẻ kháng nghị, vừa muốn giãy giụa
thì đã bị Hoắc Thiên Kình đè càng chặt hơn…
"Đừng nhúc nhích, lẽ nào em muốn anh "yêu" em
ở chỗ này sao"
Môi hắn nở nụ cười xấu xa, nói xong thì kéo nàng vào sát
hơn, phối hợp với lời nói của hắn.
Úc Noãn Tâm thầm kêu lên, cơ thể cũng không dám tùy tiện động
đậy, bởi vì nàng cảm nhận được một cái gì đó cứng rắn đang đặt tại bụng nàng.
"Ngoan ngoãn theo anh trở về, nếu không anh không dám bảo
đảm là sẽ làm gì với em ở đây!"
Mắt Hoắc Thiên Kình lộ ra vẻ đắc ý, thì thầm vào tai nàng.
Nói xong, cắn nhẹ vào tai nàng.
"Tiểu yêu tinh, đừng nên chọc giận đàn ông, đàn ông rất
nguy hiểm…"
Vẻ lo lắng của Úc Noãn Tâm bỗng biến mất sau khi nhìn thấy sự
đắc ý vụt qua trong mắt hắn. Nàng cố kìm nén những rung động do nụ hôn của hắn
mang lại, buồn cười mà nói:
"Thế sao? Cũng đúng. Có gì mà người như anh không dám
làm chứ. Cho dù là ở đây thì cũng bình thường thôi! Có điều em không hiểu tâm
lý của anh lắm. Anh muốn mấy người đàn ông kia đi chỗ khác hay là tiếp tục nhìn
ngắm em đây? Muốn cho họ nhìn cảnh xuân miễn phí sao?"
Nàng không tin hắn dám làm loạn ở đây. Nếu là buổi tối thì
nàng đã không dám chống chọi như thế nhưng bây giờ là ban ngày, nhất là khi
nàng biết xung quanh đây còn có những người đàn ông khác thì người có tính chiếm
hữu cao như hắn làm sao cho phép người khác nhìn trộm nàng chứ?
Hoắc Thiên Kình nghe thế, nhìn thấy dáng vẻ đắc thắng của
nàng thì đột nhiên cười…
"Bé con, dường như em ngày càng lớn mật, hôm nay phải dạy
dỗ lại em một chút mới được, nếu không…"
Ánh mắt của hắn đột nhiên tối sầm, "Làm sao em biết chồng
của em là không thể chọc vào chứ?"
Nói xong câu này, không đợi Úc Noãn Tâm phản ứng lại thì cả
người đã bị Hoắc Thiên Kình ôm lấy, không nói một lời liền đi lên bờ. . .
"Thả em xuống!"
Thiếu chút nữa là Úc Noãn Tâm đã quên người này chỉ ăn mềm
chứ không ăn cứng, muốn giãy giụa lại bị hắn ôm càng chặt, càng quá hơn là Hoắc
Thiên Kình cư nhiên đem khăn tắm trên bờ che lên cơ thể nàng…
Cái tên bá đạo này!
"Câm miệng!" Giọng của hắn từ trên đầu nàng vang
lên. . .
Phòng ngủ trong biệt thự, Úc Noãn Tâm bị hắn ôm đặt lên chiếc
giường rộng lớn. Nàng vẫn mặc bộ nikini màu đen, giống như là một mỹ nhân ngư bị
con người ôm lên bờ, mái tóc đen dài quấn quanh cơ thể nõn nà của nàng, đẹp đến
nỗi làm người ta phải nín thở
"Cởi ra! "
Hoắc Thiên Kình đứng ở bên giường, trên cao nhìn xuống nàng,
mắt của hắn lại trở nên giống như là có thể nuốt tươi người ta.
Chết tiệt, ngay cả hắn nhìn còn muốn phạm tội, huống chi là
bọn đàn ông lúc nãy? Hắn hận là không thể móc hết mắt của những kẻ vừa nhìn thấy
cơ thể của nàng ra.
"Cái gì?" Úc Noãn Tâm cố ý không hiểu mà hỏi lại một
câu.
"Anh bảo em cởi bộ áo tắm chết tiệt này ra, hơn nữa phải
cam đoan với anh là sau này không mặc nó trước mặt người khác nữa!" Hoắc
Thiên Kình lớn tiếng quát.
Úc Noãn Tâm cũng không chút yếu thế mà trừng hắn, lấy làm lạ
mà nói: "Hình như bộ áo tắm chết tiệt này là do chính tay anh chọn lựa đó?
Áo tắm không phải dùng để mặc sao? Chẳng lẽ dùng để chưng!"
"Em có thể mặc cho anh xem, nhưng không được mặc cho
người khác xem!" Sự bá đạo của Hoắc Thiên Kình hoàn toàn trỗi dậy, ngang
ngược mà ra lệnh.
"Này, Hoắc Thiên Kình!"
Úc Noãn Tâm vừa tức giận vừa buồn cười, nàng đứng lên trên
giường, lúc này mới ngang hàng với thân hình cao lớn của hắn. Cũng đúng, nếu
không thế thì cứ nhìn bộ dáng trên cao nhìn xuống của hắn thì rất khó chịu.
"Anh phải rõ một điều, bikini phải mặc vào thời điểm
nào? Đương nhiên là lúc bơi lội! Cho dù anh bao cả vùng biển này thì sao chứ?
Chẳng lẽ không thể có một nhân viên nào sao? Chỗ nào có người thì đương nhiên sẽ
có người nhìn rồi!"
Hoắc Thiên Kình bị lời của nàng chọc giận không nhẹ…
"Anh nói là sau này chỉ được mặc cái này trước mặt anh!
Nếu muốn bơi lội thì bể bơi lộ thiên trong nhà cũng đủ cho em bơi!"
Úc Noãn Tâm nghe thế thì không biết làm sao, chỉ liếc hắn một
cái, "Hoắc Thiên Kình, anh quả thực là bá đạo khiến người ta giận sôi mà.
Anh nói lý lẽ một chút có được không? Nào có ai mặc bikini khi bơi lội trong bể
bơi nhà mình chứ?"
"Nói lý lẽ?"
Mặt Hoắc thiên kình cau lại: "Em là vợ của anh, không
phải vợ của những người khác! Mấy ngày nay không được mặc cái áo tắm này.
Không, không đúng, ngay cả áo tắm cũng không được mặc nữa!"
Với cơ thể của nàng thì cho dù chỉ mặc áo tắm bình thường
cũng đủ khiến đàn ông chảy máu mũi!
"Anh có ý gì chứ? Đi biển là phải bơi lội, em không mặc
áo tắm thì sao bơi được?" Úc Noãn Tâm sắp bị sự ngang ngược của hắn làm chấn
kinh rồi
Hoắc Thiên Kình khoanh tay trước ngực, nhìn về phía nàng,
"Anh có nói cho phép em bơi lội trong mấy ngày nữa sao?"
"Hoắc Thiên Kình, anh đừng quá đáng!" Úc Noãn Tâm
tức giận đến nỗi dậm chân lên giường.
Thân mình lắc lư lập tức bị Hoắc Thiên Kình lo lắng mà đỡ lấy,
ngay sau đó, ôm lấy nàng cùng ngồi xuống, đặt nàng ngồi trên đùi của hắn…
"Bà cô của anh ơi, bây giờ em là người có mang, đừng hễ
chút là tùy hứng như vậy. Đến biển thì nhất định phải bơi lội sao? Anh có thể
cùng em tản bộ, ra khơi du ngoạn mà."
Rõ ràng giọng nói giẫn dữ hắn đã trở nên mềm nhẹ. Vừa rồi hắn
rất sợ nàng kích động mà nhảy từ trên giường xuống, cho nên không dám hô to gọi
nhỏ với nàng nữa.
Chui vào trong ngực hắn, nghe được giọng nói thì thầm của hắn,
Úc Noãn Tâm cũng mềm lòng, nhưng vừa nghĩ đến vẻ đáng ghét của hắn lúc nãy thì
lại chưa tiêu giận…
"Đi hưởng tuần trăng mật với anh đúng là nhàm chán!
Á…"
Lời của nàng vừa thốt ra thì cổ liền bị Hoắc Thiên Kình cắn
một cái. Ngay sau đó, hắn cũng không ngẩng đầu lên, đôi môi nóng bỏng càng thêm
sức mà gặm nhấm da thịt mềm như sữa của nàng.
"Buông ra, đau quá. . ."
Nàng không ngăn cản được hành vi dã thú bất ngờ của hắn, cổ
vừa đau vừa ngừa khiến nàng phải kinh hô lên cùng rên rỉ theo bản năng.
Hoắc Thiên Kình vẫn làm ngơ, bàn tay to tìm tòi, xé nát mảnh
vải đáng thương trước ngực nàng. Ngay sau đó, đôi môi nóng cháy lập tức phủ
lên, một đường đi xuống, da thịt trắng nõn của nàng đã nở rộ những đóa mai hồng…
"Không. . . " Úc Noãn Tâm cực kỳ xấu hổ, nhưng khi
môi của hắn dời đến chiếc đùi thon của nàng thì run rẩy không thôi.
Hai chiếc đùi thon dài cũng không tránh được mà để lại những
vết tích của hắn!
Dường như lúc này mới thỏa mãn, Hoắc Thiên Kình thả nàng ra,
môi cong lên một cách xấu xa. "Em còn muốn ra ngoài bơi lội sao? Vậy đi
đi!"
Úc Noãn Tâm giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, tên đàn ông
chết tiệt này, cư nhiên nghĩ ra chiêu này.
"Đi thì đi! Vừa khéo để người ngoài biết được Hoắc
Thiên Kình anh cầm thú thế nào! Hừ!" Nàng cũng không phải người dễ chọc,
hơn nữa nàng biết rõ Hoắc Thiên Kình sẽ không làm gì được nàng cho nên càng ra
vẻ kiêu căng ngạo mạn.
"Noãn, đừng đi!"
Hoắc Thiên Kình không ngờ được nàng sẽ làm như thế, hoảng hốt
mà ôm nàng lại, vùi mặt vào mái tóc đen của nàng, giọng nói thì thầm lộ vẻ lưu
luyến. "Xin lỗi, anh không nên làm em tức giận, cũng không nên đi chọc tức
em. Hãy ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh…"