"Sao tự nhiên lại hỏi tới họ?" Tả Lăng Thần chu
đáo mà cắt sẵn thức ăn, đưa đến trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi.
Úc Noãn Tâm khẽ thở dài một hơi: "Nếu em không nhớ lầm
thì hôm nay là ngày xử vụ án của bọn họ?"
"Người gây ác thì nên nhận trừng phạt!" Tả Lăng Thần
nói.
"Thế nhưng… Phương Nhan rất yêu anh…"
Tuy Úc Noãn Tâm không thể thông cảm với những hành vi của
Phương Nhan nhưng cũng nói cho cô vài câu.
Bàn tay đang cầm dao nĩa của Tả Lăng Thần hơi dừng lại, anh
nhìn Úc Noãn Tâm…
"Vậy thì sao? Người mà anh yêu chỉ có một."
Úc Noãn Tâm cụp mắt xuống, trong lòng có cảm giác hoảng loạn.
"Noãn Tâm…"
Tả Lăng Thần nắm lấy tay nàng, nghiêm túc mà nhìn nàng:
"Nếu Thiên Kình thật sự không về nữa…"
"Không, nhất định anh ấy sẽ trở về!" Úc Noãn Tâm
kiên quyết nói, lặng lẽ rút tay ra.
Trong mắt Tả Lăng Thần có vẻ mất mát, cũng mang theo sự hâm
mộ.
"Thiên Kình thật là hạnh phúc!"
Anh cười tự giễu mình. "Thật ra mấy tháng nay có thể ở
bên cạnh em thì anh đã hạnh phúc lắm rồi. Nếu em là vợ của anh, nếu trong bụng
em là con của anh…"
"Lăng Thần…"
Úc Noãn Tâm đau lòng, không nỡ nhìn anh như thế. Nàng biết
người đàn ông này yêu nàng, nàng cũng biết anh sẽ là một người chồng, người cha
tốt nhưng trái tim nàng đã dành cho Thiên Kình rồi, không thể chứa thêm một ai
được nữa.
Tả Lăng Thần thấy nàng muốn nói lại thôi thì khẽ cười:
"Em yên tâm đi, anh biết khi nào thì nên dừng lại, sẽ không tạo cho em bất
cứ áp lực nào đâu. Anh chỉ hy vọng trước khi Thiên Kình quay về thì có thể bảo
vệ em!"
"Cảm ơn anh, Lăng Thần!" Lòng Úc Noãn Tâm cảm thấy
ấm áp, lệ chảy ra từ khóe mắt.
"Xem em kìa, thích khóc thế sao."
Tuy ngoài mặt Tả Lăng Thần nói thế nhưng tay chân lại luống
cuống mà lấy khăn giấy lau nước mắt cho nàng.
Úc Noãn Tâm lẩm bẩm: "Đó chỉ là sự mẫn cảm của phụ nữ
có thai thôi."
"Cục cưng cũng sắp ra đời rồi, bây giờ anh rất nôn nóng
được làm cha nuôi."
Môi Tả Lăng Thần nở một nụ cười dịu dàng. Anh hiểu rất rõ
cho dù chỉ ở bên cạnh Úc Noãn Tâm một phút thôi thì anh cũng đã là người hạnh
phúc, bởi vì anh biết khi anh làm ra những chuyện tổn thương tới nàng thì sẽ
không thể có được trái tim nàng nữa.
Vì thế chỉ cần ở bên cạnh nàng thế này thì anh đã hạnh phúc
lắm rồi.
"Có người cha nuôi như anh thì cục cưng sẽ rất
vui." Úc Noãn Tâm hạnh phúc mà sờ lên bụng, trên mặt tràn ngập tình yêu của
người mẹ.
Tả Lăng Thần cũng cười dịu dàng.
"Lăng Thần, Phương Thị thật sự phải sụp đổ sao?"
"Bây giờ Phương Thị đã chính thức trở thành một quân cờ
dưới trướng của Hoắc Thị. Theo lời Sở trưởng lén tiết lộ thì có lẽ Phương Phạm
và Phương Nhan sẽ bị tù chung thân, cha mẹ của Phương Nhan cũng phải bị điều
tra. Có điều…" Tả Lăng Thần dừng lại một chút.
"Có điều cái gì?"
"Có điều hình như sức khỏe của Phương Phạm không được tốt
lắm. Lúc vừa bị bắt đến sở cảnh sát thì bệnh tim lại tái phát, trước mắt đang
được cứu chữa."
"Hả?"
Úc Noãn Tâm ngạc nhiên, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:
"Già rồi mới gặp phải tình cảnh này đúng là làm người ta khó mà tiếp nhận
được."
"Anh thấy đây là tự gây nghiệt thì không thể sống. Loại
người này không đáng được thương hại." Tả Lăng Thần thần nhiên nói.
Úc Noãn Tâm không nói gì thêm. Trong nhà ăn yên ắng bỗng
vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, còn chưa kịp phản ứng gì thì cái chén trên
bàn bỗng vỡ tung.
"Tả tiên sinh, cẩn thận!"
Một vệ sĩ kêu to, ngay sau đó ném một khẩu súng cho Tả Lăng
Thần. Không biết từ đâu bỗng xuất hiện hơn 10 tên mặc đồ đen, ra sức bắn tới tấp
về phía Tả Lăng Thần và Úc Noãn Tâm.
Vệ sĩ của Tả Lăng Thần bắt đầu đánh trả lại, Tả Lăng Thần vừa
bảo vệ Úc Noãn Tâm vừa hạ gục mấy tên địch.
Nhà ăn loạn thành một đống.
Tiếng súng vang lên rung trời.
"Noãn Tâm, mau vào trong xe, anh sẽ bảo vệ em." Tả
Lăng Thần lại giơ tay bắn một phát, quay đầu nói lớn với Úc Noãn Tâm.
Úc Noãn Tâm sợ tới mức chân mềm nhũn ra, tình cảnh này nàng
từng gặp phải khi đóng phim, không ngờ hôm nay lại thành hiện thực.
Nàng gật đầu, ra sức chạy về phía xe.
Bỗng nhiên bụng lại đau kịch liệt làm nàng không nhịn được
mà hét lên, giữa hai chân ướt đẫm.
"Nước ối bị vỡ rồi."
Úc Noãn Tâm đau đến nỗi mặt tái nhợt, mồi hôi trên trán chảy
xuống như mưa.
"Noãn Tâm…" Tả Lăng Thần cả kinh.
"Tả tiên sinh, hình như Hoắc phu nhân sắp sinh rồi."
Một vệ sĩ vừa yểm hộ Tả Lăng Thần vừa nói lớn: "Tả tiên
sinh, các vị đi trước đi, chúng tôi đối phó với chúng."
Tả Lăng Thần gật đầu. Nhìn Úc Noãn Tâm đau đớn làm anh không
để ý đến thứ gì khác, lập tức tiến tới ôm nàng lên xe.
Một viên đạn không có mắt lướt qua người anh…
Thậm chí một viên đạn xuyên thủng cửa kính xe mà vào trong
xe…
Tả Lăng Thần ôm lấy Úc Noãn Tâm, cơ thể cường tráng che chắn
cho nàng, nhanh chóng nhấn ga.
"Lăng Thần, anh không sao chứ?" Úc Noãn Tâm cố nén
đau, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên hỏi.
Tả Lăng Thần nở nụ cười: "Không sao, bọn chúng chưa thể
làm anh bị thương."
"Bọn họ là ai?"
Úc Noãn Tâm nghe thấy tiếng súng ngày càng xa. Người tới với
số lượng không ít, xem ra là muốn dồn họ vào chỗ chết.
Mắt Tả Lăng Thần lộ vẻ ngoan độc…
"Lúc này chỉ có Phương gia là muốn lấy mạng anh nhất.
Noãn Tâm, đừng nói nữa, anh lập tức đưa em đến bệnh viện, ráng chịu một
chút…"
Chiếc xe lướt qua trên đường, để lại một cái bóng mất hút…
Người của Hoắc gia và ba mẹ của Úc Noãn Tâm đều vội vã chạy
tới bệnh viện…
Cuối thì cũng đã tới giờ phút này….
Tả Lăng Thần bỗng không còn chút sức lực mà ngồi phịch xuống
ghế, máu thấm ra từ lưng áo sơ mi.
"Lăng Thần, con bị thương sao?" Hoắc lão phu nhân
tinh mắt, thoáng cái là nhìn thấy máu sau lưng anh.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Tả Lăng Thần, tất cả đều chấn
kinh.
Lúc này Úc Noãn Tâm đã được đẩy ra, Tả Lăng Thần cố nén đau
mà đứng dậy, không có chút sức mà nói:"Đừng để Noãn Tâm biết!"
Úc Noãn Tâm nằm trên giường, đau đến nỗi mồ hôi chảy đầm
đìa. Ngay sau đó, tay nàng đã bị Tả Lăng Thần nắm lấy.
"Lăng Thần…"
"Phải ráng chịu đựng, Thiên Kình đang đợi em đó!"
Tả Lăng Thần cố gắng làm ra vẻ thoải mái nhưng bàn tay thì vẫn
hơi run run, máu sau lưng ngày càng nhiều. Anna Winslet và tất cả mọi người đều
che miệng lại.
Úc Noãn Tâm đau đớn mà gật đầu, sau đó bị y tá đẩy vào phòng
sinh.
Tay nàng rơi ra khỏi tay anh…
Anh biết đây là lần cuối cùng trong đời anh được nắm lấy tay
nàng.
Cửa phòng sinh bị đóng lại, ngay lúc đó, Tả Lăng Thần cũng
không chống đỡ được nữa mà té xuống đất.
Phòng sinh hoảng loạn!
Nhưng may mà Úc Noãn Tâm được đưa đến kịp thời, đứa trẻ thuận
lợi sinh ra. Ra trước là một bé trai, sau đó lại sinh tiếp một bé gái, một rồng
một phượng. Dường như là hai đứa trẻ sớm biết chuyện trên thế gian này nên vừa
ra đời chỉ khóc mấy tiếng rồi lại mở to mắt, như là tò mò mà nhìn thế giới xa lạ
này.
"Là một trai một gái sao?" Úc Noãn Tâm rất kiên cường,
không xuất huyết nhiều, cũng không đau đến nỗi ngất đi. Đối với nàng mà nói thì
nỗi đau đớn nhất đã qua rồi, nỗi đau nhưng hạnh phúc của phụ nữ này nàng sẽ chịu
được.
Trên dưới Hoắc gia vui mừng khôn xiết. Hai đứa trẻ ra đời
làm Anna Winslet và Hoắc lão phu nhân vui đến nỗi không tả được. Ông bà Úc cũng
thở phào nhẹ nhõm.
"Noãn Tâm, con cảm thấy thế nào?"
Úc Noãn Tâm được đẩy tới phòng bệnh riêng. Nàng vừa sinh
xong nên có vẻ mệt mỏi nhưng tất cả những chỉ số của cơ thể đều rất bình thường.
Nhìn ánh mắt quan tâm của mẹ chồng, lòng Úc Noãn Tâm thấy rất
ấm áp: "Mẹ, con không sao, con nghe y tá nói hai đứa nhỏ rất khỏe mạnh phải
không?"
Anna Winslet gật đầu, mà Hoắc lão phu nhân lại ứa nước mắt.
Ba mẹ Úc Noãn Tâm bên cạnh thì có vẻ nặng nề.
"Sao thế ạ?" Úc Noãn Tâm nhìn họ, trong lòng có dự
cảm không hay.
"Noãn Tâm, Lăng Thần bị thương rồi, rất nghiêm trọng…"
Bà Úc không kiềm được mà bước lên nói cho nàng biết.
Úc Noãn Tâm bỗng trợn to mắt, hơi thở bắt đầu trở nên không ổn
định…
"Lăng Thần bị thương, sao anh ấy lại bị thương? Bây giờ
anh ấy ở đâu?"
"Lăng Thần bị trúng đạn trên đường đưa con vào bệnh viện,
nó vẫn không chịu nói sợ làm con lo lắng."
Giọng Hoắc lão phu nhân nghẹn ngào mà nói: "Lúc nó đến
bệnh viện thì sau lưng đã chảy rất nhiều máu, bây giờ nó đang ở trong phòng bệnh
nặng, e rằng…"
"Con phải gặp anh ấy, đưa còn đi gặp anh ấy."
Úc Noãn Tâm cố nén vẻ mệt mỏi của cơ thể, từ giường ngồi dậy,
vẻ mặt đau thương cùng bất lực.
"Noãn Tâm, ba đẩy con qua đó." Ông Úc mở miệng
nói.
Úc Noãn Tâm gật đầu: "Còn có cục cưng nữa, Lăng Thần muốn
nhìn thấy cục cưng nhất."
Trong phòng bệnh nặng, ánh sáng rất mờ.
Tả Lăng Thần đã trải qua cấp cứu, anh nằm thoi thóp trên giường,
hai mắt nhắm chặt không động đậy.
"Xin các vị hãy chuẩn bị tâm lý, chúng tôi đã cố gắng hết
sức, Tả tiên sinh…"
Viện trưởng được tin báo liền đích thân chạy đến, vẻ mặt tiếc
nuối cùng bất đắc dĩ mà nói.
"Viện trưởng, ông nói thế là có ý gì? Mau cứu anh ấy…"
Úc Noãn Tâm đau lòng gần chết. Nàng nhớ tới trước khi lên
xe, thì ra viên đạn đó thực sự bắn trúng người anh nhưng anh vẫn đưa nàng tới bệnh
viện, thậm chí không để nàng
phát hiện bất cứ sự khác thường nào.
Viện trưởng thở dài một hơi…
"Thương thế của Tả tiên sinh quá nghiêm trọng, hơn nữa
đã bỏ lỡ thời cơ trị liệu tốt nhất, mất máu quá nhiều, vả lại viên đạn nằm vào
chỗ trí mệnh nên chúng tôi đành lực bất tòng tâm. Các vị có lời gì cần nói thì
nói đi."
Úc Noãn Tâm không nói gì thêm, cố nén cảm giác sắp ngất xỉu
mà đứng dậy, vọt vào phòng bệnh…
Mọi người cả kinh, lập tức đuổi theo…
Trong phòng bệnh, Úc Noãn Tâm ngồi bên cạnh Tả Lăng Thần, những
ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập
vẻ đau thương.
"Lăng Thần, Lăng Thần…"
Những hình ảnh của quá khứ lần lượt hiện lên trước mắt nàng.
Anh từng tao nhã biết bao nhưng giờ lại nằm im ở đó.
Tả Lăng Thần khó nhọc mà mở mắt, gương mặt quen thuộc từ từ
ánh lên trong mắt anh, môi anh mấp máy…
"Noãn Tâm, thấy em bình an là tốt rồi, đứa nhỏ…"
"Ba, cục cưng…"
Úc Noãn Tâm lập tức tiếp lấy một đứa trẻ từ tay ba mình, đứa
khác thì Anna Winslet đang bồng. Họ đều bước lên…
"Lăng Thần, anh xem anh đã làm cha nuôi rồi này, chúng
nó là một trai một gái…"
Nước mắt của Úc Noãn Tâm đã rơi xuống nhưng vẫn cố nén đau
thương mà nở nụ cười.
Hai đứa trẻ không khóc không nháo, mở to mắt mà nhìn Tả Lăng
Thần trên giường bệnh, bàn tay vô lực của anh khẽ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của
chúng.
"Chúng nó thật dễ thương. Con trai thì giống Thiên
Kình, con gái thì giống em."
Giọng của anh rất yếu ớt, giống như là chiếc lá, có thể tung
bay theo gió bất cứ lúc này.
"Lăng Thần, chúng còn đợi anh yêu thương chúng, anh
không thể xảy ra chuyện gì, biết không…"
Úc Noãn Tâm nắm chặt lấy tay anh, giọng nghẹn ngào mà nói:
"Thiên Kình đã mất tích rồi, em không muốn mất đi cả anh…"
"Anh xin lỗi, Noãn Tâm, anh nghĩ anh phải nuốt lời rồi."
Tả Lăng Thần cố gắng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt
đau lòng trên mặt nàng.
"Anh nghĩ rằng… anh sẽ thay Thiên Kình bảo vệ em."
Ánh mắt anh lộ vẻ đau buồn, thương tâm mà nhìn nàng rơi lệ:
"Đáng tiếc anh vẫn không thể thay thế được."
"Lăng Thần, anh đừng nói lung tung, nhất định anh sẽ
không sao đâu."
Úc Noãn Tâm không thể kiềm nén vẻ đau thương của mình nữa. Sự
kiếm chế cùng vẻ kiên cường trong mấy tháng nay đã hoàn toàn tan biến vào giờ
khắc này, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Tả Lăng Thần nở nụ cười, trong sự yếu ớt có chứa nỗi đau ly
biệt. Anh nhìn mọi người một lượt, sau đó dừng lại trên người Anna Winslet…
"Mợ, Hoắc Thị và Tả Thị…"
"Lăng Thần, mợ biết con muốn nói gì."
Nước mắt của Anna Winslet đã sớm tràn ra, Tả Lăng Thần như
là con trai bà, lòng của bà đau không tả xiết
"Bà ngoại…" Tả Lăng Thần nhìn sang Hoắc lão phu
nhân, thấy bà khóc nức nở thì nhẹ giọng nói: "Con xin lỗi…"
"Lăng Thần!" Hoắc lão phu nhân bước lên ôm lấy
anh.
Tả Lăng Thần bất lực mà nở nụ cười, sau đó nhìn ông bà Úc…
"Con xin lỗi…"
Sự áy náy của anh đối với họ đơn giản là vì Úc Noãn Tâm.
Mẹ Úc Noãn Tâm khóc lóc, ngả người vào chồng mình.
"Lăng thần, em không muốn anh như thế này…"
Lòng Úc Noãn Tâm đau đớn. Nếu anh cứ thế mà ra đi thì cả đời
này nàng sẽ không được an lòng. Làm sao nàng có thể quên những gì anh đã làm
cho nàng, làm sao nàng có thể quên tình yêu của anh dành cho mình.
"Noãn Tâm…"
Ánh mắt Tả Lăng Thần rất dịu dàng, ngón tay run run sờ lên mặt
nàng…
"Anh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em là trong một bữa
tiệc. Em rất đẹp, có sự thanh khiết của một sinh viên. Xin lỗi, là anh đã làm tổn
thương em. Có điều làm cho anh thấy vui là trước khi anh đi vẫn còn có thể nhìn
thấy em làm mẹ, nhìn thấy em ở bên cạnh anh. Cho dù có chết thì anh cũng sẽ
không quên em là cô gái duy nhất mà anh yêu trong đời này."
Theo tiếng cuối cùng vừa thốt ra, tay Tả Lăng Thần từ trên mặt
nàng rơi xuống, theo giọt nước mắt của nàng mà rơi vào bên giường.
"Lăng Thần…" Úc Noãn Tâm hét lên đau đớn, lung lay
cơ thể anh…
"Bác sĩ, bác sĩ…"
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Bác sĩ và y tá chạy đến cấp cứu.
Úc Noãn Tâm chỉ nghe thấy tiếng điện kích cùng tiếng hô cấp
cứu của bác sĩ.
"Tim không đập, mạch không đập, điện tâm đồ bão hòa về
0…"
"Điện kích tim lên 200!"
"Vâng, 200 lần thứ nhất."
Không có phản ứng.
"Điện kích tim lên 300!"
"Vâng, 300 lần thứ nhất!"
Không có phản ứng.
"Điện kích 300 lần hai!"
Vẫn không có phản ứng.
"Điện kích tim lên 350."
"Điện kích tim 350 lần thứ nhất!"
Không có phản ứng.
Lần thứ hai.
Lần thứ ba
Vẫn không có phản ứng gì
Một lúc sau
Sắc mặt của bác sĩ rất nặng nề mà bước ra, lắc đầu với mọi
người: "Xin lỗi, Tả tiên sinh đã đi rồi!"
"Không…"
Úc Noãn Tâm đau đớn mà thét lên, hy vọng duy nhất đã biến mất.
Cả thế giới dường như chảo đảo ngay lúc này.
"Lăng Thần…"
Tiếng một cô gái vang lên rất quen thuộc, mọi người đều nhìn
sang, đó là người nên nhận sự trừng phạt vào hôm nay – Phương Nhan. Sau khi cô
nhìn thấy Tả Lăng Thần đã không còn hơi thở mà nằm trên giường bệnh thì ánh mắt
lập tức nguội lạnh như tro tàn.
"Buông anh ấy ra, Lăng Thần là của tôi!"
Ngay sau đó, cô dường như phát điên mà nhào lên ôm chặt lấy
anh, nước mắt ào ạt rơi xuống…
"Tại sao không đợi em? Em vốn muốn đi với anh mà!"
Giọng của cô thê lương bi đát nhưng lại làm Úc Noãn Tâm hiểu
ra kẻ đầu sỏ của vụ này là ai.
Sở dĩ cô xuất hiện tại bệnh viện, thứ nhất là vì ông nội cô
ta, thứ hai là vì tất cả đều là do Phương gia an bài."
"Phương Nhan!"
Úc Noãn Tâm nén bi thương, giọng nói có chứa lệ nghe qua cực
kỳ lạnh lẽo, nhìn vào cô ta và nói từng tiếng: "Cô không có tư cách đến quấy
rầy anh ấy!"
"Không, Lăng Thần là của tôi!"
Phương Nhan quay lại, giận dữ mà nhìn Úc Noãn Tâm!
"Người đáng phải chết nhất chính là cô, tại sao cô
không chết chứ? Rõ ràng là anh ấy thuộc về tôi, cô đã đoạt đi Thiên Kình rồi,
sao bây giờ còn muốn cướp đi Lăng Thần?"