Cuối cùng thì nàng đã đợi được hắn nói ba từ này. Giờ phút
này, nàng hạnh phúc đến chết đi được.
"Noãn, anh yêu em, anh còn tưởng rằng cả đời này cũng
không còn cơ hội để nói với em nữa."
Hoắc Thiên Kình hôn lên nước mắt nàng, xúc động mà thì thầm:
"Anh yêu em, yêu em, cả đời này đều yêu em, còn cả con của chúng ta nữa, cảm
ơn em, Noãn của anh!"
"Thiên Kình…" Trái tim luôn bất an của Úc Noãn Tâm
cuối cũng cũng đã tìm được nơi cập bến, nàng ôm chặt lấy hắn, không chịu buông
tay.
Đêm khuya, có thêm hương vị của tình yêu thì trở nên càng
thêm đáng yêu.
"Ê, em đừng có lấn anh!"
"Không được, để em nhìn ba một chút!"
"Ai da!"
Ngay khi Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm đang ôm nhau nồng
nàn thì cánh cửa phòng ngủ hơi khép hờ kia không chịu được sức chen của hai đứa
nhỏ. Ngay sau đó, hai tên nhóc lập tức cùng ngã nhào xuống tấm thảm trong phòng
ngủ.
Hoắc Quân Nghị ngã xuống trước, mà Hoắc Tư Khuynh thì lại đè
lên người nó, làm nó đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Úc Noãn Tâm cả kinh mà nhìn hai đứa nhóc bỗng từ đâu ngã
nhào vào phòng ngủ, một lúc sau mới phản ứng trở lại mà đẩy ngày Hoắc Thiên
Kình ra, cài lại áo ngủ…
"Không phải lúc nãy đã ngủ rồi sao, sao giờ lại thức dậy?
Té có đau hay không?" Nàng đau lòng mà bước lên.
Hoắc Quân Nghị lập tức đứng lên, Hoắc Tư Khuynh lại té xuống.
"Mẹ, con không cần mẹ bế con lên, con là con trai, lớn
thế mà còn để mẹ bồng thì rất mất mặt."
Úc Noãn Tâm cười khổ, con trai nàng mới ba tuổi mà thôi, tối
nay vừa mừng sinh nhật xong.
Hoắc Quân Nghị thè lưỡi. "Bây giờ con có ba nên vui quá
mà không ngủ được."
Hoắc Thiên Kình cười ha hả. Tên nhóc này rất giống hắn lúc
nhỏ.
Úc Noãn Tâm liếc hắn một cái, sau đó nhìn Hoắc Tư Khuynh, thấy
cô bé uất ức thì nhẹ nhàng nói: "Tư Khuynh, mẹ bế con lên nhé."
"Không cần, con muốn ba bế cơ!" Con gái thì hay
nhõng nhẽo hơn, nằm trên thảm mà không chịu đứng dậy.
"Tư Khuynh…"
"Nào, để ba bế Khuynh Nhi!"
Hoắc Thiên Kình mặc áo ngủ xong, thấy vậy thì lập tức bế con
gái lên, cưng chiều mà hôn lên má cô bé một cái. "Té có đau không?"
"Có!"
Tư Khuynh bé nhỏ gật mạnh đầu một cái, nhõng nhẽo mà tố cáo:
"Đều là do Quân Nghị không tốt, anh ấy cứ không cho con nhìn ba, nói ba là
của một mình anh ấy!" Vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó như sắp
khóc.
Hoắc Thiên Kình vội vã dỗ dành. "Khuynh Nhi ngoan, ba
cũng là ba của con, con là con gái ngoan của ba, con và anh đều là cục cưng của
ba hết."
Tư Khuynh liền nín khóc mà cười.
"Vậy ba sẽ không rời xa chúng con nữa chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, ba phải đưa các con đến trường,
nhìn các con lớn lên từng ngày." Hoắc Thiên Kình thấy rất yêu hai đưa trẻ
này.
Quân Nghị nghe xong thì lắc đầu. "Xí, con gái đúng là
thích làm nũng, chỉ té một cái mà đã la lên. Ba, nó cố ý đó."
Nói xong, cư nhiên chủ động bò lên trên giường.
"Quân Nghị, sao con không về phòng ngủ?"
"Bởi vì con muốn ngủ với ba." Quân Nghị bé nhỏ
cũng bi bô nói.
Úc Noãn Tâm dở khóc dở cười. "Quân Nghị, ba đã mệt cả
ngày rồi, phải nghỉ ngơi mới được."
"Nhưng con muốn tâm sự với ba, con có rất nhiều chuyện
muốn nói với ba." Quân Nghị không chút nhượng bộ.
"Con cũng vậy, con cũng vậy!" Tư Khuynh bé nhỏ
cũng hét lên.
Quân Nghị liếc nó một cái…
"Anh phải nói với ba những chuyện giữa đàn ông với
nhau, em là con gái…"
"Hừ!"
Tư Khuynh nghiêng đầu sang một bên, vùi mình vào lòng Hoắc
Thiên Kình. "Em muốn ba kể chuyện cho em nghe!"
Hoắc Thiên Kình cứ cười mãi, hạnh phúc không tả xiết.
Úc Noãn Tâm thấy thế thì bất đắc dĩ mà thở dài: "Xem ra
hai đứa nhỏ này rất thích theo anh."
"Con của anh thì phải theo anh rồi, ha ha!"
Hoắc Thiên Kình cười sang sảng. "Hôm nay hai đứa đều ngủ
với ba, ba kể chuyện cho các con nghe."
"Được được!"
Hai đứa trẻ không ngừng nhảy nhót.
Ngay sau đó, Úc Noãn Tâm cũng bị Hoắc Thiên Kình ôm lấy.
"Còn có cô bé ngốc mà anh yêu nhất nữa!"
Hạnh phúc lại lan ra…
Sáng sớm, Hoắc Thị tràn ngập vẻ bận rộn. Trong phòng họp quốc
tế, các cổ đông đang ngồi nghiêm chỉnh, Anna Winslet ngồi ở vị trí chủ tịch.
Khi trợ lý đưa bản báo cáo tình hình kinh doanh 6 tháng cuối năm đến trước mặt
bà thì bà lại đứng dậy…
"Các vị, hôm nay là lần cuối cùng tôi ngồi ở vị trí
này!"
Các cổ đông đều cả kinh, còn chưa kịp bình luận thì Anna
Winslet lại nói tiếp…
"Bởi vì tôi phải trả vị trí này lại cho chủ nhân của
nó."
Lời vừa dứt, cửa phòng họp liền bị hai người vệ sĩ đẩy ra.
Ngay sau đó, dáng người cao lớn của Hoắc Thiên Kình xuất hiện trước mắt mọi người.
Hắn mặc âu phục đắt tiền, không chút suy giảm vẻ oai phong tuấn tú, mang theo
khí phách của một bá vương đã trở lại. Hắn vững vàng bước tới ngồi xuống ghế chủ
tịch trong sự nín thở của mọi người.
"Các vị…"
Hoắc Thiên Kình bình tĩnh mà nhìn vẻ mặt chấn kinh của các cổ
đông, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ uy quyền sẵn có…
"Vất vả cho các vị rồi. Bắt đầu từ hôm nay, Hoắc Thị lại
do tôi chủ trì."
Mọi người bỗng phản ứng trở lại, giọng nói uy quyền quen thuộc
này đã kích hoạt mỗi tế bào trong người bọn họ. Ngay lập tức, các cổ đông liền
đứng dậy, vỗ tay hoan hô…
Buồi chiều, không khí ở Tả Thị cũng có chút kích động.
Úc Noãn Tâm xuất hiện với vẻ già dặn, đứng trước ban quản
lý. Lần đầu tiên, nàng nở nụ cười tươi như hoa trước mặt họ.
"Các vị, hôm nay Tả Thị chúng ta sẽ do một chuyên gia
phụ trách!"
Các quản lý xì xào suy đoán. Cửa phòng họp mở ra, dưới sự dẫn
đường của trợ lý, Hoắc Thiên Kình bước vào, bước chân vững vàng mang theo vẻ
quyền uy.
Hắn và Úc Noãn Tâm nhìn nhau một cái, ý cười dịu dàng hiện
lên trong mắt. Sau đó khi quay về phía các quản lý đã ngẩn người ra từ nãy giờ
thì gương mặt trở nên lãnh đạm thản nhiên…
"Bắt đầu từ hôm nay, Hoắc Thiên Kình tôi sẽ đảm nhiêm vị
trí chủ tịch của Tả Thị. Tại đây, tôi hứa là Tả Thị sẽ không trở thành một bộ
phận của Hoắc Thị, Tả Thị vẫn là một tập đoàn độc lập. Tôi sẽ phụ trách tình
hình kinh doanh của Tả Thị cho đến khi nào tìm được người thích hợp cho vị trí
chủ tịch."
Vài câu ngắn ngủi nhưng lại giống như là đang tiêm thuốc
kích thích cho mọi người vậy.
Úc Noãn Tâm không khỏi sinh lòng bội phục. Nàng không thể
không thừa nhận Hoắc Thiên Kình rất thích hợp tung hoành trên thương trường. Sự
trầm ổn cùng uy nghiêm của hắn không chỉ làm cho cấp dưới cảm thấy yên tâm mà
còn gây cho người ta sức mạnh hướng về phía trước. Khí thế lãnh đạo trời sinh
này không phải ai cũng có được.
Ngay cả nàng cũng vậy, chỉ cần một câu nói của Hoắc Thiên
Kình thôi là có thể làm nàng cảm thấy an toàn cùng hạnh phúc rồi.
————————
4 năm sau…
Bãi đỗ xe của biệt thự, Hoắc Thiên Kình đang tự tay rửa một
chiếc xe thể thao việt dã cực đẹp. Ánh mặt trời rót lên cơ thể cường tráng của
hắn. Năm tháng không để lại chút dấu vết trên khuôn mặt cương nghị của hắn, ngược
lại càng tăng thêm vẻ nam tính hấp dẫn.
Tiếng khóc đâu đây làm hắn dừng tay lại, quay đầu thì bắt gặp
khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc nứt nở của Tư Khuynh bé nhỏ.
Tư Khuynh đã bảy tuổi, hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp tuyệt mỹ
của Úc Noãn Tâm, hơn nữa trên người còn chảy dòng máu của Hoắc Thiên Kình làm
cô bé có một vẻ đẹp hơi lai.
Hoắc Thiên Kình thấy con gái khóc mà đi về phía mình thì giật
mình, vội vàng quẳng ống nước sang một bên, người hầu lập tức tiến lên tiếp tục
rửa xe.
"Khuynh Nhi, sao vậy? Ai ăn hiếp con?" Hắn bồng
con gái lên, đau lòng mà lau nước mắt cho cô bé.
Đứa con gái này làm hắn yêu thương hết mình, xem ra câu
"con gái là người tình cuối cùng của cha" là không sai chút nào. Khi
nhìn con gái khóc thì lòng hắn như thắt lại.
Trước giờ Tư Khuynh vẫn được Hoắc Thiên Kình chiều chuộng,
giờ được hắn dỗ dành thì càng uất ức mà khóc òa lên càng dữ dội hơn.
"Quân Nghị thật là xấu, anh ấy gạt hết tiền để dành của
con rồi!"
"Hả?"
Hoắc Thiên Kình nghe thế thì chả hiểu gì nhưng nhìn thấy cô
bé khóc dữ như thế thì vội vàng an ủi. "Khuynh Nhi đừng khóc nữa, thì ra
là hết tiền tiêu vặt, ba cho con, con muốn bao nhiêu?"
"Không phải, quan trọng không phải là cái đó mà…"
"Con ngoan, nói cho ba biết chuyện là thế nào?"
Hoắc Thiên Kình sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tóc, trừ Úc Noãn
Tâm thì Khuynh Nhi là người thứ hai làm hắn đau
lòng khi thấy họ rơi lệ.
Hoắc Tư Khuynh còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Úc Noãn Tâm
tức giận mà bước tới…
"Thiên Kình, anh thật quá đáng, Quân Nghị còn nhỏ như vậy,
sao anh có thể dạy nó chơi cổ phiếu chứ?"
Hoắc Thiên Kình ngẩn ra, lúc này mới phản ứng trở lại. Qua lời
của nàng cùng với gương mặt đẫm lệ của con gái thì bỗng hiểu ra ngọn nguồn.
"Khuynh Nhi, có phải tiền của con bị Quân Nghị lấy đi
mua cổ phiếu rồi không?"
Tư Khuynh gật đầu. "Đúng vậy, anh ấy lừa con, nói rằng
có thể làm cho tiền để dành của con tăng lên gấp bội. Bởi vì hôm nay là ngày kỷ
niệm ba mẹ kết hôn nên con muốn mua quà cho ba mẹ. Rõ ràng là Quân Nghị đã làm
cho tiền tăng lên gấp bội nhưng lại không trả cho con, anh ấy thật đáng
ghét!"
Hoắc Thiên Kình cười ha hả…
"Con trai anh thật là lợi hại, còn nhỏ mà đã biết chơi
cổ phiếu!"
"Anh còn cười!" Úc Noãn Tâm kinh ngạc. "Bây
giờ chúng còn đang tuổi đến trường, sao anh có thể dạy chúng thứ này chứ?"
Hoắc Thiên Kình nhún vai, ôm cả nàng vào lòng…
"Bà xã à, chúng là con của Hoắc Thiên Kình anh, sớm tiếp
xúc với thương trường cũng là chuyện tốt, hơn nữa sau này chúng cũng phải thừa
kế Hoắc Thị. Em nhìn Quân Nghị xem, khi anh bằng nó thì cũng phải học những thứ
này!"
"Anh thật là…" Úc Noãn Tâm cười khổ.
"Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, yên tâm đi,
chúng sẽ không làm lỡ việc học tập đâu, con của Hoắc Thiên Kình anh đều rất
thông minh. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, xe đã chuẩn bị rồi, hai
đứa nhóc cũng đòi ra ngoại ô chơi, chúng ta xuất phát thôi!" Hoắc Thiên
Kình ôm lấy vai nàng, nhẹ giọng nói.
Úc Noãn Tâm khẽ đánh hắn một cái, gật đầu
Gió vùng ngoại ô nhẹ nhàng thổi.
Dưới bầu trời trong xanh, hai đứa trẻ 7 tuổi đang đùa giỡn,
đuổi bắt nhau.
"Quân Nghị, sao anh có thể dùng tiền của em để mua tặng
ba mẹ chứ, đáng ghét mà!"
"Không phải, là tiền mà anh đầu tư vào cổ phiếu thu được!"
"Anh gạt em, vậy phần của em đâu?"
"Đã hết từ lâu rồi, em mua toàn là đồ vứt đi!"
"Anh đúng là đồ lừa đảo, rõ ràng anh nói là cổ phiếu đó
rất có tiềm năng!"
"Anh nói thì em nghe sao? Thương trường là chiến trường,
đồ ngốc!"
"Đánh chết anh!"
"Đến đây, đến đây đi!"
Tiếng vui đùa hai đứa trẻ vang khắp bầu trời. Dưới bóng cây,
Úc Noãn Tâm lẳng lặng mà nằm trong lòng Hoắc Thiên Kình, trên mặt nở nụ cười hạnh
phúc.
"Hai đứa nhỏ này bị anh làm hư rồi!" Giọng của
nàng không có chút trách móc, ngược lại là một tiếng thở đầy thỏa mãn.
Hoắc Thiên Kình nhìn dáng vẻ vui sướng của các con, mỉm cười
nói: "Anh nợ em và con ba năm nên phải trả gấp bội mới được!"
"Thiên Kình…" Úc Noãn Tâm quay người ôm lấy hắn.
"Có anh bên cạnh, em thật hạnh phúc."
"Em cướp mất lời của anh rồi, cô bé!" Hoắc Thiên
Kình ngắt chóp mũi nàng, cười nói.
"Em cũng sắp thành thành bà già rồi, còn cô bé gì nữa!"
Úc Noãn Tâm dịu dàng nói.
"Trong mắt anh, em vĩnh viễn đều là một cô bé." Hoắc
Thiên Kình ôm chặt nàng, thì thầm bên tai nàng: "Mãi mãi đều xinh đẹp!"
"Cảm ơn anh, Thiên Kình!" Úc Noãn Tâm thỏa mãn mà
nói.
"Còn gì nữa?" Hoắc Thiên Kình nhướng mày.
Úc Noãn Tâm nghiêng đầu nhìn hắn. "Anh còn muốn nghe gì
nữa?"
"Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, em nên nói
với ông chồng thân yêu của em câu gì đi chứ?" Hoắc Thiên Kình xấu xa nhìn
nàng.
Úc Noãn Tâm nũng nịu cười, ôm lấy cổ hắn, trong vẻ trưởng
thành còn có vẻ ngọt ngào của thiếu nữ, nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh!"
Hoắc Thiên Kình cười, ánh mắt thâm tình nhìn vào mắt nàng.
"Anh cũng yêu em!"
Theo ba từ này, hắn cúi đầu trao cho nàng một nụ hôn say đắm.
Dưới bầu trời xanh, một bức tranh âu yếm nổi bật lên chỉnh
thể.
Hạnh phúc không phải tình cờ tìm được, nó là kết quả của sự
tích lũy, là kết quả của sự mong đợi. Có đôi lúc, khi bạn đang tuyệt vọng thì hạnh
phúc lại đến bên làm bạn. Mỗi một ngày sống trên đời, chỉ cần biết quý trọng những
người bên cạnh, quan tâm những gì bạn cần quan tâm thì chắc rằng hạnh phúc sẽ đợi
bạn ngay phía trước.
HẾT
Chú thích toàn truyện:
[1] Bài này có tên "I Miss You" hay "Tưởng niệm"
(Trong tập Dreaming - Độc tấu dương cầm)
Nội dung chính tập nhạc: kể lại tình yêu xinh đẹp như trong
mơ với nỗi thương cảm da diết. Các bản nhạc trong tập này đều thể hiện hận yêu
ly biệt hay là những tiếc nuối trong quá khứ. Đan xen vào là các cung bậc của
tình yêu có ưu thương, có hoài niệm và cũng có cả hoàn mỹ. Bản "Tưởng niệm"
cũng không ngoài ý nghĩa đó.
[2] TAPVC: Bệnh hồi lưu tĩnh mạch phổi bất thường hoàn toàn
[3] Kết cấu của nhà hàng là xoay tròn
[4] Loại vải lụa thưa và mỏng
[5] *Noãn có nghĩa là ấm áp
[6] The: còn gọi là sa: 1 loại mỏng hơn lụa bình thường
[7] Phòng có đủ cả phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, phòng
làm việc v.v…
[8] Mỹ nhân: một cấp bậc của phi tần từ thời Đông Hán cho tới
Minh triều
[9] loại quần ống bó sát vào chân từ đầu đến cuối
[10] 2 nhân vật mới xuất hiện này là cặp nhân vật chính
trong truyện Tổng tài tội ác tày trời đó
[11] Ba năm phía đông, ba năm phía tây – xuất phát từ lịch sử,
sông Hoàng Hà không cố định, đã nhiều lần đổi hướng dòng chảy, có vùng ở phía
đông của sông qua vài năm vì sự đổi hướng dòng chảy của sông Hoàng Hà lại thành
ở phía tây của sông, được sử dụng như một phép tu từ chỉ sự thay đổi, đôi khi đến
mức đảo ngược, rất khó dự đoán.
[12] Sắc màu, Tuyển tú: chắc là những cuộc thi sắc đẹp, hoa
khôi
[13] Tấc: 10 tấc bằng 1 thước, 1 thước khoảng bằng 1/3 mét
=> 3 tấc khoảng 10 cm
[14] tức là cho dù bài rất thảm nhưng cũng phải thể hiện như
là tốt lắm ý!