Bảy Ngày Ân Ái

Khoảnh Khắc Đặc Biệt


trước sau

Trên hòn đảo nhỏ yên tĩnh, nơi nơi đều lộ vẻ ưu nhã xa hoa. Trong đêm tối, gió thổi mang theo đượm mùi của đất, hương của hoa.

Ánh trăng chiếu vào bóng dáng diễm lệ của Úc Noãn Tâm, cao ráo yểu điệu thướt tha với màn tóc dài mềm mại buông xuống.

"Úc Noãn Tâm, chuyện này em nên thương lượng kỹ càng một chút với Hoắc tiên sinh mới được. Nếu anh ta không đồng ý thì theo chị hãy quên đi. Dù cho đắc tội bất cứ ai cũng không thể đắc tội Hoắc tiên sinh."

"Tiểu Vũ, em biết rồi, em sẽ cố gắng thực hiện."

Điện thoại một hồi xong. Úc Noãn Tâm giọng nói có chút mệt mỏi cúp máy, nàng dựa người lên sô pha khẽ thở dài, chuyển rời ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài sóng gợn lăn tăn, xung quanh là bầu trời đêm với những vì sao rực rỡ, dưới ánh trăng là bóng dáng người đàn ông cao lớn lừng lững với thân thể bóng loáng.

Tới nơi này, Úc Noãn Tâm mới biết được Hoắc thiên kình có thói quen bơi vào buổi tối, chắc là vì công tác bận rộn mà thành nếp quen đi.

Bên trong khung cửa pha lê trong suốt vang lên tiếng nhạc du dương, bên cạnh hồ bơi có mấy kẻ hầu người hạ. Úc Noãn Tâm có chút suy nghĩ, ánh mắt vô thức dần dần di chuyển theo người đàn ông trong nước, nàng phát hiện chính mình đã không có cách nào rời mắt đi được.

Hẳn là hắn rất chú trọng tập thể hình, thân thể đàn ông cao lớn, mỗi một chỗ đều thể hiện sự rắn chắc cường tráng, nàng bất ngờ bị người đàn ông ngăm đen rắn chắc ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm một cái, khiến toàn bộ gương mặt đều đỏ lên.

Trong nước, Hoắc Thiên Kình như là có cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu lên hướng tầm nhìn về bốn phía, đảo một vòng, nhanh chóng quay lại chuẩn xác khóa trụ đôi mắt đẹp của nàng.

Tựa hồ nhìn thấy làn da của nàng ửng hồng lên, trong mắt hắn thoáng lóe lên nét cười hài hước.

Úc Noãn Tâm giật mình sửng sốt, thoáng chốc theo phản xạ có điều kiện quay đi… nhưng lại phát giác động tác quá mức rõ ràng của mình, liền nhẹ nhàng quay đầu lại, hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt xấu hổ.

Đúng là bộ dáng xấu hổ quẫn bách của nàng chọc cười hắn, khóe môi vốn đang mím chặt liền chậm rãi khẽ nở nụ cười, sau một khắc, hắn thuần thục đi lên bờ, dường như hắn không còn muốn bơi nữa.

Mấy người hầu lập tức tiến lên.

Úc Noãn Tâm thấy thế bèn vội vã đứng dậy, đi ra ngoài hồ bơi.

Gió đêm khẽ thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc rung động tựa như lời nói thì thầm.

"Để cho tôi tới đi."

Úc Noãn Tâm đi đến chỗ một trong những người hầu đang cầm chiếc khăn tắm, khẽ nói nhỏ.

Người hầu đem khăn tắm dâng lên, nhẹ nhàng hạ thấp người một lần nữa lui trở về một bên.

Khăn tắm mềm mại nhẹ nhàng lướt trên người Hoắc Thiên Kình. Gió nhẹ thổi qua mùi hương nhàn nhạt của nàng, thỉnh thoảng vô tình hòa vào hơi thở của hắn, trong nháy mắt đôi mắt ưng thâm sâu của Hoắc Thiên Kình dần dần xảy ra biến đổi.

"Các người đều lui ra!" Tiếng nói trầm thấp quyền uy vang lên nhưng ánh mắt vẫn như cũ, nhìn hướng về người con gái đang cúi đầu chà lau thân thể của mình mà không hề chớp mắt.

"Dạ, Hoắc tiên sinh." Tất cả người hầu bên cạnh hồ bơi liền cung kính khom người rời đi tức khắc.

Ánh trăng như thác nước chảy hòa cùng ánh sáng của những vì sao chiếu sâu xuống mặt nước yên ả của bể bơi. Từng làn óng ánh xanh biếc gợn nhẹ, mờ ảo chiếu lên những thân cây chuối tây xung quanh hồ, đồng thời cũng chiếu sáng lên gương mặt nõn nà của Úc Noãn Tâm , trông nàng càng thêm thanh nhã.

Bể bơi lớn như vậy chỉ còn lại nàng cùng Hoắc Thiên Kình, bầu không khí ám muội mà xấu hổ.

Úc Noãn Tâm không nói gì, nhẹ nhàng chà chiếc khăn tắm trắng tinh lau những bọt nước trên người hắn. Nàng không biết phải nói cái gì, nhất là trong lúc này.

Xuyên thấu qua khăn tắm, nàng hoàn toàn cảm nhận được
từng khối rắn chắc trên người hắn. Tiếp xúc gần gũi như vậy một người đàn ông, đối với nàng là lần đầu tiên, hơn nữa vóc dáng của hắn lại hoàn mỹ như pho tượng La Mã.

Bọt nước dọc theo bộ ngực to lớn rắn chắc của hắn, dần dần chảy xuống mặt đất, nàng nhẹ nhàng vòng khăn lên quanh thân thể cao lớn lừng lững của hắn.

Úc Noãn Tâm cảm thấy hô hấp của mình có chút hỗn loạn, tim đập cũng dồn dập, đôi mắt đẹp càng không dám nhìn xung quanh quanh, mãi đến khi, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Nàng ngẩng đầu nhìn chống lại cặp mắt thâm sâu lóe ra ánh cười hài hước nhưng lại kín như bưng của Hoắc Thiên Kình.

Nhận thấy điểm ấy, Úc Noãn Tâm hơi nhíu mày, trong lòng có chút giận, không khỏi nặng tay đem khăn tắm rộng thùng thình đặt trên đầu hắn, kiễng chân lên vì vầy vò tóc hắn, tiến hành cơ hội trả thù nho nhỏ.

Sau một khắc, nàng bị một cánh tay đàn ông rắn chắc ôm lấy, nóng rực xuyên thấu qua y phục của nàng, còn một bàn tay khác đem khăn tắm ném xuống mặt nước.

Thân thể mềm mại của Úc Noãn Tâm hoàn toàn rơi vào trong lồng ngực trần của hắn.

Lòng nàng thoáng chút hỗn loạn, ngẩng đầu định lên tiếng, nhưng lại nhìn thấy mái tóc đen của hắn có chút lộn xộn không nhịn được nở nụ cười.

Nụ cười khe khẽ tựa như là áng mây nhẹ trôi trên trời, tựa như pha lê trong vắt mang theo tia ấp áp rơi vào trong mắt Hoắc Thiên Kình.

Ánh mắt Hoắc Thiên Kình lập tức chìn chăm chú, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên…

"Cô gái ngốc, đều là do em ban tặng, chuẩn bị cho tốt đi!" Tiếng nói thấp thuần tựa như rượu ngon mang theo chút hứng thú.

Ánh mắt Úc Noãn Tâm dịu dàng, tuy rằng tiếp xúc với hắn không lâu, tuy đáy lòng mang chút sợ hãi, thế nhưng giờ khắc này, loại cảm giác xa lạ bỡ ngỡ cùng nguy hiểm tựa như giảm bớt, nhất là lúc thấy mái tóc hắn lộn xộn rối bời, hay là lúc thấy hắn anh tuấn khôi ngô, ánh mắt nàng đều không chịu tuân lệnh rời đi.

Người như vậy nhất định thế nào cũng cùng phụ nữ phát sinh khúc mắc đi.

Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng có chút suy tư, phủ một lớp sương mờ nhạt, đôi tay nhỏ bé ngoan ngoãn sửa lại những sợi tóc của hắn.

Ngón tay mảnh mai khẽ mơn trớn mái tóc đen của hắn, kết hợp với sự mềm mại của ngón tay nàng tạo nên hiệu lực khiến cơ thể hắn hơi cứng đờ lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện