Cánh tay Hoắc Thiên Kình vòng trụ vòng eo của cô ta, cặp mắt
thâm sâu lóe lên ánh sáng như nhìn thấu vào tận chân tơ kẽ tóc. "Em nên biết
tôi không thích những người đàn bà quanh co long vòng."
Ngu Ngọc khẽ cười, giấu đi ánh mắt đã có một tia xấu hổ,
vòng lấy cổ hắn, nũng nịu nói: "Là như vậy, hai ngày sau chính là ngày
bình chọn nhà từ thiện, em nghĩ…" Cô ta khôn ngoan nói được một nửa thì ngừng
lại, ngón tay mảnh mai khẽ trêu chọc khuông miệng của hắn.
"Cô muốn giành được phần vinh dự này, cho nên cần nhờ đến
ta." Tâm tư của cô ta không khó đoán, nhiều năm như vậy, các giải thưởng
to nhỏ đều do hắn đứng ra can thiệp không ít.
"Thiên Kình…"
Ngu Ngọc nhu mì nhìn hắn. "Chắc anh cũng đã nghe nói giải
thưởng được ban bố lần này có rất nhiều người quan tâm, người ta chỉ muốn nâng
cao một bước trong sự nghiệp thôi mà…"
"Chuyện này hẳn phải do công ty cô ký ước phụ
trách." Hắn cười cười, đáy mắt lộ vẻ hờ hững.
Ngu Ngọc nghe xong, đôi mắt hơi tối sầm một chút. "Công
ty đương nhiên sẽ có người phụ trách rồi, thế nhưng giải thưởng này có rất nhiều
người đang tranh nhau mà, người ta chỉ không muốn lại dậm chân tại chỗ
thôi."
"Đây là công cuộc từ thiện, nếu cô muốn cầm giải thưởng
để rạng rỡ mặt mày trong trường hợp này, ít nhất cũng nên bỏ ra một chút tâm
huyết, như vậy không đến mức khiến người ngoài biết được là do tác động bí mật."
Hoắc Thiên Kình nhàn nhạt nói, thuận tay chỉ chỉ vào cái ly không ở bên cạnh.
Ngu Ngọc lập tức chủ động từ từ rót rượu vang vào, cầm cái
ly lên khẽ nói: "Thiên Kình, người ta không tin được công ty quản lý, lẽ
nào… anh không muốn quản em nữa rồi sao?"
Hoắc Thiên Kình cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, khẽ nhếch
môi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lên, thờ ơ nói: "Hiện nay em là nữ
diễn viên chói sáng một góc trời, những người muốn quản em làm sao mà lại ít được?"
Cặp mắt Ngu Ngọc chợt lóe lên nét hoảng sợ, vội vàng nũng nịu
lay lay cánh tay hắn nói: "Thiên Kình, người ta từ một diễn viên nhỏ nhoi
bình thường biến thành một nữ diễn viên như ngày hôm nay đều bởi vì có anh. Em
yêu anh, cho dù biết anh có rất nhiều người đàn bà khác, cũng cam tâm tình nguyện.
Thiên Kình, có phải là anh đã thấy bài báo đó rồi không? Những tin đồn kia đều
là do các phóng viên viết bậy, em cùng nam diễn viên kia thực sự không
có…"
"Tôi không thích nghe giải thích!"
Hoắc Thiên Kình cất tiếng nói trầm thấp cắt đứt lời Ngu Ngọc
nói, mày nhíu lại. "Em nói em yêu tôi?"
"Đúng vậy, Thiên Kình, em yêu anh, vì anh em có thể làm
bất cứ chuyện gì!" Ngu Ngọc vội vã nói.
Hoắc Thiên Kình thích thú gật đầu, bất ngờ nói một câu:
"Nếu như ngày hôm nay Hoắc Thiên Kình tôi bị phá sản, hay chỉ là một kẻ
nghèo hèn không một xu dính túi, em còn có thể duy trì tình yêu của mình nữa
không?"
Hả?
Ngu Ngọc khẽ giật mình trong chốc lát, sau một lúc lâu mới
phản ứng lại, gật đầu. "Thiên Kình, em yêu chính là con người của
anh…"
"Yêu con người của tôi?" Hoắc Thiên Kình cười cười
ngoài ý muốn. "Em hiểu biết được bao nhiêu về con người của tôi?"
Tất cả đàn bà đều giống nhau, mục đích đến gần hắn không phải
vì tiền tài thì cũng vì danh vọng. Tình yêu, đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ
là một thứ gì đó rất rẻ mạt! Cho nên, để một người đàn bà tới gần hắn, chi bằng
giành nhiều thời gian ở trên giường.
"Thiên Kình, anh làm sao vậy…" Ngu Ngọc không rõ vì
sao hắn lại nói những lời này, trong lòng thất kinh.
Quả thực, cô ta tự nhận là không hiểu gì về người đàn ông
trước mắt mình, tuy nói là đã ở cùng một chỗ ba năm rồi.
Hoắc Thiên Kình cười lạnh, đặt ly sang một bên, khóe mắt lơ
đãng lướt đến chỗ ngoặt tại cầu thang trên boong tàu, bóng dáng đang do dự kia
làm đôi mắt hắn trầm xuống…
"Vậy chứng minh một chút xem em yêu tôi được bao
nhiêu!"
Ngu Ngọc khôn ngoan, cười tươi như hoa, niềm vui sướng ngập
đầy trong mắt không cần nói cũng biết…
"Anh yêu, người ta chỉ biết nhất định anh sẽ không bỏ mặc
người ta…"
Hoắc Thiên Kình ngầm thừa nhận khiến trong lòng cô ta rốt cuộc
cũng có niềm tin, giải thưởng này ắt sẽ phải thuộc về cô.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại mang theo hết thảy mọi quyến luyến
cùng phóng đãng, lướt một đường xuống phía dưới. Tuy rằng trước sau cô ta đều
không hiểu rõ con người
Hoắc Thiên Kình nhưng cô ta lại vô cùng hiểu rõ dục vọng
đáng kinh người của hắn, người đàn ông như vậy làm sao không khiến cho đàn bà
điên cuồng được?
Hoắc Thiên Kình vững vàng ngồi trên ghế xếp, toàn thân tỏa
ra uy quyền cùng khí thế như quân vương, nhìn người đàn bà trong lòng mình uyển
chuyển như nước chậm rãi di chuyển xuống dưới, bàn tay to lớn của hắn cũng phủ
trên đầu nàng, ngón tay thon dài kéo lấy sợi tóc cuộn sóng với sức lực vừa phải.
Niềm kiêu ngạo của đàn ông hoàn toàn thức tỉnh, dưới sự vuốt
ve thành thạo của Ngu Ngọc càng trở nên đáng sợ…
"Thiên Kình, thích không…" Ngu Ngọc quỳ gối trên
boong tàu, hơi thở cũng trở nên dồn dập, ánh mắt mơ mơ màng màng ngẩng lên nhìn
hắn.
Hoắc Thiên Kình không nói gì, đôi môi mỏng nhếch lên một
cái, bàn tay to vỗ vỗ ra hiệu một chút trên đầu cô ta.
Thân thể Ngu Ngọc tức khắc mềm như nước, bộ dạng như là đạt
được hết thảy ân sủng, cúi gương mặt xuống, cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa đỏ
tươi mở ra…
Đột nhiên sự mềm mại từ đầu lưỡi truyền đến khiến cặp mắt Hoắc
Thiên Kình dần dần chuyển sang tối sầm, nam tính ngang tàng ở trong miệng Ngu
Ngọc càng trở nên to lớn hơn, làm cho cô ta bắt đầu không chịu nổi.
Khóe mắt lại lần nữa lướt qua bóng dáng đang dạo chơi cách đấy
không xa kia, bóng dáng hờ hững cùng thờ ơ khiến lông mày Hoắc Thiên Kình đột
nhiên không vui, đáy mắt lộ vẻ băng lạnh…
Ngón tay kéo lấy mái tóc dài bỗng nhiên dùng một chút sức…
"Ô…"
Ngu Ngọc ở dưới thân ăn đau kêu lên một tiếng, đáng thương
giương mắt nhìn người đàn ông cao cao tại thượng, không rõ mình đã làm sai cái
gì. Đây là một người đàn ông có khả năng nắm giữ chúng sinh, người đàn ông đứng
ở trên cao nhìn xuống toàn bộ thế giới, chỉ cần nhìn vào đôi mắt hắn, hơi thở của
cô cũng không thuộc về mình nữa!
"Tự mình ngồi lên trên!"
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, trước sau đều mang theo
giọng điệu mệnh lệnh, có chút khát vọng, nhưng lại càng giống như đang trút cơn
giận dữ hơn, vang ở bên tai cô ta như là thúc dục hứng thú kích tình.
Đáy mắt Ngu Ngọc mừng như điên, lập tức đứng dậy, phong tình
vạn chủng mà khóa mình, ngồi ở trên đùi người đàn ông mạnh mẽ…
"Thiên Kình…"
Trong cơ thể dạt dào cảm giác dị thường khiến nàng không nhịn
được thét lên, thân thể lập tức xụi lơ, hóa thành một tầng xuân thủy, khuôn mặt
nhỏ nhắn chôn trong ngực người đàn ông, gương mặt được trang điểm công phu khẽ
nghiêng sang bên, mái tóc quăn dài như nước chảy nhẹ nhàng rủ xuống, rơi trên
cánh tay của người đàn ông.
Trên mặt biển xanh thẳm màu trắng bạc như trong cổ tích,
trong chiếc du thuyền xa hoa, một đôi nam nữ đang trình diễn một màn khiến kẻ
khác phải đỏ mặt tía tai.
Người đàn bà xụi lơ như kẹo đường trong lòng người đàn ông,
còn hắn thì nheo hai mắt lại, dốc sức đưa sâu vào, thuần túy chỉ là phát tiết,
chỉ là phát tiết…