Đêm đã khuya, dường như ngay cả các vì sao cũng đều phải ngủ,
Úc Noãn Tâm ngồi trên sô pha thấp thỏm bất an. Nàng nhìn giờ một chút, ép buộc
bản thân tiếp tục chờ đợi.
Nửa giờ trước Hoắc Thiên Kình đã về rồi, nhưng không tiến
vào phòng ngủ, đi thẳng đến thư phòng, ở thẳng một mạch đến bây giờ, không có
chút ý định đi ra.
Kỳ thực lúc nhìn thấy hắn trong xe trở về, Úc Noãn Tâm cũng
rất muốn đi theo hắn nói chuyện, thế nhưng…
Lại đợi thêm 15 phút nữa, nàng rốt cục nhịn không được, đứng
dậy, đi ra khỏi phòng ngủ…
Hành lang yên tĩnh tràn ngập hương cà phê thơm nồng, nhẹ
nhàng lượn lờ theo hô hấp quanh quẩn trong không khí.
"Cốc cốc cốc…"
Gần như là dùng đến tất cả sự can đảm, Úc Noãn Tâm mới gõ
vào cánh cửa chạm trổ hoa văn đang đóng chặt của thư phòng, trong lòng theo từng
tiếng gõ cửa mà kinh hoàng không thôi.
"Vào đi!"
Tiếng nói đàn ông trầm thấp hờ hững vang lên, nặng như tảng
đá sớm rơi thẳng xuống đầu nàng.
Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện
một chút.
Chết thì chết, không sá gì nữa!
Cửa thư phòng bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra, không gian rộng lớn
như vậy khiến nàng không khỏi sinh ra một chút cảm giác lạnh lẽo. Vách ngăn hơi
nghiêng trên tường của thư phòng lộ vẻ thủ công mỹ nghệ xa hoa, càng thêm vẻ cổ
điển. Tuy Úc Noãn Tâm không hiểu những thứ này, nhưng có thể nhìn ra được những
thứ này nhất định đều rất cổ.
Ở chỗ gần cửa sổ sát đất là chiếc ghế sô pha rất lớn, thiết
kế da thật xa hoa của Italia, tất cả thể hiện phong cách thư thái thoải mái.
Phía sau vách ngăn chạm khắc là chiếc bàn gỗ trầm thượng hạng,
Hoắc Thiên Kình đang xem tài liệu, dường như nhận thấy nàng mãi không tiến lên,
ngẩng đầu dò xét
Cặp sắc bén khóa tại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt trầm
xuống…
Úc Noãn Tâm liền bước lên phía trước, cầm tách cà phê trong
tay nhẹ nhàng đưa lên. "Hoắc tiên sinh…
Hoắc Thiên Kình không nhanh không chậm cầm tách cà phê, khẽ
uống một ngụm, bỏ xuống, không nói gì, tiếp tục xem tài liệu.
Trong không khí, cực kì yên lặng …
Đứng ở trước bàn gỗ trầm, bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm
nhanh chóng buông ra, nàng cảm thấy ngón tay mình đều có chút lạnh.
"Hoắc tiên sinh…"
Hoắc Thiên Kình ngẩng đầu nhìn nàng, "Chuyện gì?"
"Chuyện kia…"
Úc Noãn Tâm khó khăn nói: "Hoắc tiên sinh, qua đêm nay
sẽ là thời gian kết thúc giao dịch của chúng ta, ngày mai tôi muốn…"
"Muốn rời khỏi Hoắc gia."
Tiếng nói của Hoắc Thiên Kình lãnh đạm thay nàng nói tiếp hết
câu đó, buông tài liệu xuống, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hờ hững nhìn người
con gái trước mắt.
Úc Noãn Tâm khẽ gật đầu một cái, cúi thấp đầu.
Im lặng, lại là một bầu không khí im lặng bức người.
Nàng chờ hắn mở miệng, hắn cũng không nói, chỉ là lẳng lặng
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống của nàng.
Trong sự bình tĩnh tuyệt đối này, nổi lên mối nguy cơ đáng sợ,
giống như một con thú đang ẩn nấp, bất kỳ lúc nào sẽ lao tới, đem nàng cắn nuốt
vào bụng, không chừa lại một mảnh!
Úc Noãn Tâm không ngẩng đầu lên, thế nhưng, giác quan thứ
sáu của phụ nữ nói cho nàng biết hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng. Trong tia
nhìn thờ ơ lạnh lùng kia mang theo một cảm giác âm trầm tà ác mà nhìn chằm chằm
nàng, hai luồng ánh mắt rừng rực, tràn ngập hứng thú muốn chiếm lấy người khác,
khiến người ta không thể lơ là!
Trong lòng có chút kinh hoàng, trái tim lại bắt đầu thấp thỏm,
rốt cục hắn có ý gì…
Úc Noãn Tâm không khỏi trộm nhìn hắn, nhưng đôi mắt đen của
hắn ở đối diện cười mà như không cười, ánh mắt lóe lên, trong suốt đến dọa người,
thậm chí mang theo một tia âm mưu cùng trêu tức, như là đã xem thấu ý nghĩ của
nàng…
Hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, đồng tử chớp chớp hốt hoảng,
né tránh đối diện với hắn, sau đó, hơi hoảng loạn nói:
"Hoắc tiên sinh, giao dịch của tôi và anh chỉ có một tuần,
đây là việc lúc đầu đâu có…"
Hắn, sẽ không phải là muốn đổi ý đi?
Nghìn vạn lần đừng…
"Lúc đầu đâu có nói như vậy?" Quả nhiên, người đàn
ông nghe vậy xong, khóe môi đột nhiên nổi lên chút cười cười, nụ cười có chút
khó nắm bắt.
"Ban đầu chúng ta nói như vậy sao?"
Hả?
Úc Noãn Tâm sửng sốt, gương mặt như hoa dần dần trở nên tái
nhợt…
"Hoắc tiên sinh, lời này của anh có ý tứ gì?"
Hoắc Thiên Kình khom người đứng lên, đi tới cạnh quầy rượu,
cầm ly chậm rãi rót một ly rượu, ngồi xuống sô pha, dù bận rộn vẫn ung dung
đánh giá nàng, tràn ngập ác ý thưởng thức sự sợ hãi của nàng.
"Là tôi không nói rõ ràng, hay là em đã hiểu sai rồi? Nếu
tôi nhớ không lầm, ban đầu tôi nói bảy ngày này chỉ mới là bắt đầu mà thôi, nếu
như tôi nghĩ thích hợp, em sẽ ở lại bên người tôi, mà em, tất nhiên cũng có thể
đạt được tất cả những gì em muốn!"
Thân thể Úc Noãn Tâm run lên…
"Em thực sự có khả năng khiến cho tôi thấy hứng
thú!"
Ý cười trên khóe môi Hoắc Thiên Kình càng thêm sâu, sau khi
đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, hai tay vắt trước ngực, con ngươi thâm thúy
lộ vẻ ôn nhu nhưng không kém phần tà ác, tiếng nói khàn khàn gợi cảm tà mị khiến
người khác không khỏi run rẩy: "Cho nên, em có thể ở lại bên cạnh tôi!
"Tôi không muốn!" Úc Noãn Tâm không khỏi lui về
phía sau một chút, câu trả lời bật ra cực nhanh tựa như không có đi qua đại não
suy nghĩ.
Cặp mắt hắn đột nhiên tối sầm xuống, nụ cười bên môi dần dần
biến thành từng trận lãnh ý. "Người đàn bà ngu ngốc, câu trả lời này của
em sẽ đưa tới cho em mầm tai họa đấy!"
"Hoắc tiên sinh!"
Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, chống lại cặp mắt đoán không ra
của hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi biết với năng lực của Hoắc tiên sinh muốn hủy
diệt tôi là chuyện dễ dàng, nhưng tôi biết ngài không phải người như thế!"
"Ồ?"
Hoắc Thiên Kình buồn cười nhíu mày, dường như là nghe được
truyện đáng cười nhất, hỏi: "Thế nào? Lẽ nào em biết tôi là loại người gì
sao?"
Không khó nhìn thấy vẻ cười cợt hiện lên trong mắt hắn, Úc
Noãn Tâm tăng thêm can đảm nói: "Tuy rằng rất nhiều người đều sợ anh,
nhưng tôi biết Hoắc tiên sinh tuyệt đối không phải là người đàn ông đại gian đại
ác, trái lại, anh lại rất thiện lương, nhất là đối với người anh quan
tâm!"
Hoắc Thiên Kình nhếch miệng một cái. "Em thấy vậy
sao?"
Lại có người đánh giá hắn như vậy, thật là hứng thú.
"Đúng vậy!" Úc Noãn Tâm đứng thẳng người lên, nhẹ
giọng nói: "Một người đàn ông hiếu kính với bà mình, người đó sao có thể
là người xấu?"
Hoắc Thiên Kình hơi giần giật, lập tức liền cười khẩy một tiếng.
"Em nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn kết thúc đoạn quan hệ này!"
"Hoắc tiên sinh, tôi…"
Lời nàng chưa nói xong, Hoắc Thiên Kình đã khoát tay cắt đứt.
"Hoắc Thiên Kình tôi chưa bao giờ thích ép buộc người
khác, nhất là đàn bà!" Nói xong, hắn chỉ vào vị trí bên người. "Em ngồi
xuống!"
Úc Noãn Tâm không rõ ý muốn của hắn, nghe lời ngồi xuống chỗ
ngồi phía trước.
Hoắc Thiên Kình lấy từ trong ngăn léo ra tờ chi phiếu, nhanh
chóng ký xong, xé ra hai tấm, tất cả đều đặt ở trước mắt Úc Noãn Tâm.
"Hoắc tiên sinh, anh…"
Hắn có ý gì?
"Em nhìn một chút trước đã!" Người đàn ông không lập
tức trả lời nàng ngay, mà ra lệnh một câu.
Úc Noãn Tâm nghi ngờ cầm lấy chi phiếu, mức tiền trong hai tấm
không giống nhau, nhưng số tiền trong mỗi tấm đều là con số chấn động lòng người.
"Cái này"
"Đây là hai tấm chi phiếu khác nhau, tôi để cho em tự lựa
chọn. Trong đó một tấm là thù lao em nhận được cho một tuần theo tôi lên giường,
một tấm khác là thù lao để em ở lại bên người tôi, hàng tháng tôi sẽ trả thù
lao cho em!" Ánh mắt Hoắc Thiên Kình hơi khinh miệt đảo qua thân thể nhỏ
nhắn cứng ngắc của nàng, đôi môi mỏng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.
Úc Noãn Tâm cau mày, lập tức đem chi phiếu để xuống bên cạnh
hắn.
"Cả hai tấm chi phiếu này tôi đều không lấy!"
"Chê ít?"
"Không!"
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu. "Hoắc tiên sinh đã giải
quyết cho tôi một vấn đề khó khăn, một tuần này là tôi đáp ứng yêu cầu của Hoắc
tiên sinh. Cho nên, khoản tiền này tôi không muốn nhận."
Hắn đem nàng trở thành cái gì? Là gái gọi cấp cao sao?
Hiển nhiên là Hoắc Thiên Kình không ngờ tới nàng sẽ cự tuyệt,
giọng nói cứng nhắc vang lên. "Đây là tiền em nên nhận được!"
Người đàn bà chết tiệt.
Úc Noãn Tâm đứng dậy, quay sang Hoắc Thiên Kình, nhẹ nhàng hạ
thấp người nói: "Tôi rất cảm tạ tất cả những gì Hoắc tiên sinh đã làm cho
tôi. Những lời nên nói tôi đều đã nói, sáng mai tôi sẽ rời khỏi Hoắc gia! Nếu
Hoắc tiên sinh không có chuyện gì nữa thì tôi đi nghỉ ngơi trước."
Nàng xoay người muốn đi khỏi.
"Không có tôi, em cho rằng mình có thể tiến bao xa
trong làng giải trí?" Hắn đè thấp giọng, tiếng nói ma mị càng thêm tràn ngập
mê hoặc, vang lên phía sau lưng nàng.
Úc Noãn Tâm run lên.
Sau một khắc, thân thể của nàng liền bị bàn tay to lớn của
người đàn ông kéo lấy, chỉ dùng chút lực, nàng liền ngã vào trong vòm ngực quen
thuộc…
"Nếu như ở lại bên tôi, em không chỉ có thể trở thành
diễn viên nổi tiếng, cũng sẽ trở thành ca sĩ chói sáng trên thế giới. Chỉ cần
em muốn, tất cả tôi đều có thể cho em. Em có thể nghĩ lại xem, em thích hát và
khiêu vũ như vậy…"
Hắn đem nàng ôm vào trong lòng mình, hai cánh tay như hai gọng
kìm siết chặt lấy nàng. Đôi môi mỏng tà ác đặt ở bên tai mẫn cảm của nàng, hơi
thở nóng rực mà nguy hiểm, đều phả vào trong màng nhĩ của nàng, trong chiếc cổ
tuyết trắng hấp dẫn của nàng, mang theo danh lợi mà phụ nữ đều khát vọng…
Tất cả…cũng sẽ lại giống như một giao dịch hết sức bình thường!
"Tôi…"
Lòng Úc Noãn Tâm mơ hồ dao động, những việc này thật là điều
kiện vô cùng hấp dẫn. Nhưng mà nếu nàng gật đầu, thì ý nghĩa chính là đem bản
thân mình trở thành một người chăm sóc chuyện giường chiếu cho đàn ông…
Bàn tay nắm chặt, nàng cắn môi, dũng cảm nhìn về phía ánh mắt
rừng rực cắn nuốt người khác của hắn, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi… Hoắc tiên
sinh, tôi nghĩ… có một số việc nên dựa vào nỗ lực của bản thân."
Nàng còn muốn phản bác lại điều gì nữa, nhưng cằm liền bị hắn
nâng lên, ánh mắt hắn trở nên cực kỳ bất mãn, đột nhiên đổ xuống, đem những lời
đã tới bên môi bị đều bị quay xuống cổ họng, giống như xương cá bị mắc nghẹn
trong cổ họng, không cách nào phun ra được.
"Em thật đúng là ngây thơ!" Hoắc Thiên Kình lạnh
lùng cười. "Em cho rằng chỉ bằng một bộ "Vệ Tử Phu" là có thể tiến
thật xa sao?"
Nỗi lòng hoàn toàn bị hắn vạch trần, gương mặt trắng nõn của
Úc Noãn Tâm ửng hồng lên…
"Tôi không…" Nàng không biết làm sao mà giải thích
rõ ràng được cho chính mình.
"Chính là…" Hoắc Thiên Kình cắt đứt lời của nàng,
dáng tươi cười trên mặt rốt cục lại càng sâu hơn, như cây cỏ đón gió xuân ấm
áp, nhưng lại không che đậy được tia âm ngoan trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
"Em là vì hắn?"
Hắn trời sinh là kẻ mạnh mẽ, có trực giác tàn nhẫn của dã
thú kiếm ăn, đối với con mồi đã nhìn trúng, tuyệt đối sẽ không buông tay, nếu cần
thiết, kể cả đối thủ cạnh tranh cũng sẽ bị hắn cũng sẽ hủy diệt nuốt chửng vào
bụng! Thực ra, hắn hoàn toàn có thể để nàng đi, chỉ là ngày hôm nay trong hoa
viên nghe được chuyện nàng nói với bà nội, trong lòng vô cùng khó chịu, thậm
chí buồn bực không chịu nổi.
Người đàn ông trong lòng nàng kia rốt cục có cái gì tốt? Đến
nỗi khiến nàng không quan tâm tới tiền đồ cũng phải rời
khỏi bên người hắn?
Loại cảm giác không thể giải thích này chi phối hắn suốt cả
buổi chiều lại thêm cả một buổi tối. Trước nàng, chưa từng có một người đàn bà
nào có thể làm hắn tức giận đến thế!
Úc Noãn Tâm đã đoán ra hắn nghe được cuộc nói chuyện trong
hoa viên, khẽ thở dài một tiếng, gật đầu. "Xin Hoắc tiên sinh giúp đỡ!"
Để hắn nghĩ như vậy cũng tốt, mặc kệ đi…
Hoắc Thiên Kình không khỏi nheo nửa con mắt, dáng vẻ cuồng vọng
ngạo mạn như một con báo đen tao nhã mà nguy hiểm. Ngũ quan tuấn mỹ thêm vào
vài phần dã tính khiến người khác phải nín thở.
"Tôi cảm thấy rất hứng thú, đến tột cùng hắn là người
đàn ông thế nào, lại khiến cho em dù là nằm dưới thân tôi cũng nhớ mãi không
quên hắn?"
Ngực Úc Noãn Tâm đột nhiên đau xót, nói rất thản nhiên:
"Anh ấy là người đàn ông thế nào không quan trọng, quan trọng là… tôi yêu
anh ấy!"
"Lá gan của em thật lớn!"
Hoắc Thiên Kình lạnh lùng mở miệng, thậm chí không hề lên giọng,
trong giọng nói thản thiên, lại chảy một hơi thở âm u lạnh lẽo trí mạng, hơi thở
này phảng phất đi vào lỗ tai của nàng, chảy vào từng lỗ chân lông trên cơ thể
nàng, sau đó, đem cả người nàng đông cứng lại hoàn toàn …
Thân thể Úc Noãn Tâm vô thức khẽ run rẩy một chút.
Bàn tay to trói chặt vòng eo của nàng đột nhiên buông lỏng,
hai tấm chi phiếu kếch xù kia rơi lên thân thể của nàng.
"Cầm nó, đi thôi!"
Hoắc Thiên Kình chưa bao giờ thiếu đàn bà, cũng sẽ không đến
nông nỗi chỉ vì một người đàn bà mà cùng người đàn ông khác chém giết!
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, trong lòng lúc nào cũng có chút cảm
giác khó hiểu, làm hắn vô cùng khó chịu.
Úc Noãn Tâm sửng sốt, lập tức thở dài một hơi
"Cảm ơn anh, Hoắc tiên sinh."
Nàng đứng dậy, lại một lần nữa đem chi phiếu để xuống bên cạnh
hắn. "Khoản tiền này tôi không thể lấy, bằng không tôi sẽ coi thường ngay
chính bản thân mình… Nói chung, tất cả đều cảm ơn anh!"
Nói xong, nàng lại lần nữa để hắn lại một mình, đi tới trước
cửa thư phòng, bàn tay nhỏ bé vừa chạm đến tay nắm cửa, giọng nói phía sau lại
vang lên.
"Noãn Tâm!"
Hai chữ, giọng nói trầm thấp lộ ra cảm xúc không đổi.
Hả?
Úc Noãn Tâm ngẩn ra, xoay người nhìn người đàn ông trên sô
pha, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
"Hoắc tiên sinh, anh vừa gọi tôi?"
Không có nghe nhầm đi? Hắn vừa gọi mình một câu là Noãn Tâm?
Hắn không phải luôn luôn gọi mình là Úc tiểu thư sao?
Thật là kỳ lạ!
Hoắc Thiên Kình lại khẽ động đôi môi mỏng lần nữa. "Sao
vậy, Noãn Tâm không phải là tên của em sao?"
"A, đúng vậy…" Lúc này Úc Noãn Tâm mới phản ứng lại,
cười cười. "Chẳng qua là anh chưa từng gọi tôi như thế…"
Cặp mắt hung ác nham hiểm của Hoắc Thiên Kình lóe ra ánh mắt
uy hiếp người khác.
"Cầm lấy danh thiếp của tôi, sau đó nếu có chuyện gì
thì cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!" Hắn khôn ngoan lưu lại một câu, nụ
cười thâm thúy lộ vẻ sắc sảo.
Thế nhưng, Úc Noãn Tâm căn bản lại không nhìn ra, nghe vậy
xong, ngược lại trong lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng cười nói: "Cảm ơn
anh, Hoắc tiên sinh…"
Không ngờ hắn không những không ép buộc mình, còn lo lắng
cho mình như vậy.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên.
"Không biết em đã từng nghe một câu nói này chưa
"Tạm thời buông ra chỉ là để sẽ giữ chặt lại!" Nói xong, hắn đứng
lên, ánh sáng phía sau khuôn mặt anh tuấn càng thêm lộ thêm ba phần âm trầm,
khiến người ta không không rét mà run.
"Tôi không thích ép buộc phụ nữ, thả em, chỉ là bởi vì
tôi đã nói với em, tôi muốn em chủ động tiếp cận tôi, cầu tôi giữ lấy em!"
Tiếng nói u ám làm cho trong lòng Úc Noãn Tâm đột nhiên lạnh
lẽo, nhìn người đàn ông đang đến gần nàng, ngày càng có thể cảm thấy rõ ràng một
áp lực trên đỉnh đầu, đột nhiên kéo nàng lại.
Đem thân thể xinh đẹp của nàng bao vây trong phạm vi hơi thở
của mình, đường nét trên mặt Hoắc Thiên Kình bỗng mềm đi, bên môi lộ vẻ tươi cười
tà ác, cặp mắt thâm sâu tà mị, ánh mắt nhìn về phía nàng:
"Em là người đàn bà đầu tiên cự tuyệt tất cả yêu cầu mà
tôi đưa ra, cho nên em nói xem, sao tôi có thể quên được em đây?"
Mang theo nụ cười nhạt ma quỷ, hắn cúi đầu xuống, thân thể
cao lớn trực tiếp đè lên cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, hoàn toàn bao phủ
nàng trong hơi thở của mình!
Hắn ngậm lấy cánh môi mềm mại của nàng, đôi môi đói khát như
người lữ khách đang khát khô cổ liều mạng tìm được nguồn nước, hấp thu sự ngọt
ngào của nàng, dường như muốn đem nàng hòa vào trong máu, tình cảm điên cuồng
mà mãnh liệt, giống như lửa rừng được châm đốt, chảy trong tứ chi xương cốt của
hắn.
Dường như còn mang theo một sự tàn nhẫn cướp đoạt nam tính …
Một dòng ớn lạnh đột nhiên dâng lên từ đầu ngón chân Úc Noãn
Tâm, khuôn mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch…
Cảm xúc mãnh liệt của người đàn ông này, giống như sóng lớn
"dời núi lấp biển" cuốn đi tất cả, trong nháy mắt bao phủ lấy nàng…
Không biết từ lúc nào, ngón tay lạnh giá của hắn đã chui vào
áo T-shirt mỏng manh của nàng, đẩy nội y vướng víu ra, vươn hai đầu ngón tay tà
nịnh ra chơi đùa nụ hồng mơn mởn…
Một trận tê dại rất nhanh len lỏi qua toàn thân nàng, nụ hồng
mơn mởn se chặt lại, mang theo một chút đau đớn, nụ hoa đặt trong lòng bàn tay
hắn màu sắc lộng lẫy mê người, nhuộm đỏ cặp mắt thâm sâu của hắn…
Không chút nghĩ ngợi, hắn hé miệng, cắn lấy…
Không bao lâu, dấu hôn nóng rực trải rộng da thịt trắng ngần
của nàng…
Úc Noãn Tâm vô lực chống đỡ, mặc hắn châm lửa nóng làm càn
trên thân thể nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ vì dục vọng mà đỏ bừng, bộ dạng
yêu dã dụ hoặc không tả nên lời, hoàn toàn không giống sự tinh khiết thường
ngày. Cặp mắt ươn ướt lim dim phủ kín một màn sương mù, cánh môi sưng đỏ, bối rối
khẽ khó chịu, nhưng không giữ được tiếng thở dốc yêu kiều bên môi, quả nhiên là
phong tình vạn chủng, làm mê hoặc tâm trí người ta…
Má đào xấu hổ đỏ như lửa, thở gấp uyển chuyển như kêu như
hót.
Nàng biết, tuy rằng thân thể của nàng không ngừng muốn trốn
đi, nhưng lòng lại không tự chủ được phập phồng lên xuống theo sát động tác của
hắn …không cách nào cự tuyệt…
Đối mặt với nàng như vậy, ánh mắt hắn thay đổi, con ngươi
sâu thẳm như đêm tối, đột nhiên hẹp lại, dường như muốn đem dáng vẻ kiều mị
khiêu khích mê người của nàng, cất giấu thật sâu vào trong đáy mắt của mình.
Hắn sắp không khống chế được, sự ham muốn trong đáy lòng như
như cỏ dại lan tràn, không chút nghĩ ngợi, bàn tay to thoát đi quần jean của
nàng…
Đêm tối, đột nhiên đã đến, mang theo sự ám muội không hề che
đậy, ánh trăng từ cửa sổ lớn bằng kính chiếu xuống, rọi sáng một đôi nam nữ
thân thể dây dưa đứng ở sát tường.
Cánh tay tráng kiện của người đàn ông siết chặt vòng eo thon
thả của người đàn bà, ra sức chạy nước rút ở trong cơ thể ấm áp của nàng.
Da thịt màu lúa mạch, ánh lên vẻ tráng kiện mà dã tính
Cặp chân của người phụ nữ trắng như tuyết, quấn quanh bên
hông cường tráng của người đàn ông giống như dây leo.
Từng trận rồi lại từng trận tiếng thở mạnh hoang dã, càng
ngày càng lớn hơn, bông hoa dục vọng dần dần nở rộ…