Nếu như, tất cả mọi vết thương đều có thể chữa lành. Nếu
như, tất cả sự thật tâm đều có thể đổi lấy chân ý. Nếu như tất cả mọi niềm tin
đều có thể kiên trì. Nếu như, tất cả tình cảm đều được hoàn mỹ. Nếu như, vẫn có
thể gặp nhau ở một nơi nào đó trong thành phố như xưa, mỉm cười đơn thuần, hạnh
phúc nhỏ nhoi, tùy ý ôm nhau, thì tốt biết bao, thế nhưng cũng chỉ là "nếu
như"…
Cho nên, trước khi những điều "nếu như" của ta còn
chưa tan biến, xin anh hãy yêu em…
Bệnh viện tư nhân St.Benskin.
Rạng sáng, bệnh viện St.Benskin vẫn chật kín người như cũ.
Đây là một bệnh viện có điều kiện chữa bệnh bậc trung, một bệnh viện thường phục
vụ cho các bệnh nhân thuộc giai cấp làm công ăn lương đến khám chữa bệnh.
Cửa ban công khoa tim khép chặt, đây là nơi làm việc của bác
sĩ chủ nhiệm. Úc Noãn Tâm ở đối diện bác sĩ chủ nhiệm, nhíu chặt đôi mày, sắc mặt
lo lắng nhìn vào tờ kết quả kiểm tra tim.
"Bác sĩ, bệnh của ba tôi…" Tuy nàng xem không hiểu
được các số liệu, nhưng nhìn thấy đôi mắt băn khoăn của bác sĩ, trong lòng cảm
thấy bất an vô cùng.
Nghe mẹ nói ba đang nằm viện, nàng không nói nhiều liền chạy
đến đây. Tuy nói ba năm trước, nơi này làm cho nàng phải chịu đau đớn, nhưng
tâm trạng vội vã muốn đến gặp ba là không thay đổi.
Bác sĩ chủ trị cầm kết quả, giọng điệu nặng nề: "Úc tiểu
thư, đây là kết quả chụp CT tim. Do từ lúc nhập viện tới nay ba cô vẫn rất suy
yếu cho nên trước tiên chúng tôi chỉ có thể ổn định tình hình thể trạng của ông
ấy mới có thể tiếp nhận kiểm tra. Chỉ là qua kết quả kiểm tra này, ngoại trừ bị
bệnh tim ra, ba cô còn xuất hiện biến chứng nghiêm trọng, theo chẩn đoán ban đầu
của tôi là còn có một loại bệnh nặng hơn, bệnh phổi mãn tính!"
"Cái gì?" Sắc mặt Úc Noãn Tâm trong nháy mắt trở
nên tái nhợt, hô hấp trở nên có chút gấp gáp.
"Bác sĩ, đây chỉ là chẩn đoán ban đầu thôi có đúng
không? Sức khỏe của ba tôi luôn rất tốt, sao lại mắc loại bệnh này?"
Bác sĩ chủ trị khẽ thở dài một hơi. "Úc tiểu thư, loại
bệnh này là do năm tháng tích tụ lại mà thành, chúng tôi sẽ làm kiểm tra thêm cho
ba cô để tìm được cách điều trị chuẩn xác nhất. Qua phụ trợ trị liệu gần đây,
tình hình thể trạng của cha cô đã bắt đầu khôi phục, có đủ tiêu chuẩn để có thể
tiếp nhận đợt kiểm tra tiếp theo."
"Ba tôi còn phải làm kiểm tra về mặt nào nữa?"
Nàng vội vã hỏi.
"Chúng tôi sẽ tiến hành chụp cộng hưởng từ hạt nhân
(NMR) cho ông ấy. Chụp CT cắt lớp chỉ là phương pháp kiểm tra sơ bộ thu được kết
quả nhanh nhất, nhưng nói chung, hình ảnh thu được không rõ ràng như chụp NMR,
hiệu ứng ba chiều cũng tương đối kém, chỉ có thể thu được hình ảnh trục dài
vuông góc với mặt cắt ngang của cơ thể. Vì thế chúng tôi vận dụng NMR không chỉ
có thể quan sát được kết cấu tim của cha cô, mà còn có thể đánh giá tổng thể chức
năng của tâm thất cùng với chức năng của cơ tim trong khu vực. Từ đó chúng tôi
có thể đưa ra chẩn đoán chính xác về bệnh tim cùng tình trạng sinh lý của ông ấy."
Úc Noãn Tâm liên tục gật đầu, khẩn trương nói: "Bác sĩ,
dù thế nào, xin ông chữa tốt cho ba tôi, tôi xin nhờ ông đó."
Bác sĩ chủ trị nặng nề thở dài, ông đứng lên, thong thả bước
đến trước cửa sổ, qua động tác này không khó nhìn ra trong lòng ông cũng đang tồn
tại một niềm lo lắng.
"Úc tiểu thư, thực ra tình trạng bệnh tình của ba cô
bây giờ mới biến chứng đã là một việc may mắn rồi. Trải qua một loạt kiểm tra
chẩn đoán sơ bộ, ba cô chính là mắc phải bệnh tim TAPVC[2] hiếm gặp. Bệnh nhân
mắc phải bệnh
này là bởi vì mạch máu vận chuyển máu đến phổi ở tim bị sai vị
trí. Do đó một khi đã mắc phải bệnh này thì sẽ nguy hiểm tới phổi, cho nên bây
giờ chúng tôi quan tâm nhất là biến chứng bệnh của ba cô. Nói thật, chúng tôi rất
sợ ông ấy mắc phải chứng BAD, có nghĩa là loạn sản phế quản, bởi vì nếu như mắc
phải bệnh này mà không được lập tức điều trị, loại bệnh này sẽ làm giảm đáng kể
lượng oxy cung cấp cho máu, và sau đó sẽ khiến cho người bệnh bị đột tử."
Úc Noãn Tâm cảm thấy đầu óc mê muội, tay nàng run rẩy kịch
liệt, sắc mặt vốn tái nhợt của nàng nay càng trở nên mất đi huyết sắc, nàng chống
hai tay vào bàn đứng dậy, đề phòng mình đột nhiên té xỉu.
"Bác sĩ, xin ông hãy cứu ba tôi, dù là dùng thuốc hay
giải phẫu, điều quan trọng nhất là có thể giữ được mạng sống cho ba tôi! Bác
sĩ, tôi xin ông!"
Giọng nói của nàng trở nên nghẹn ngào, trong mắt cũng đã phủ
kín sự đau thương.
Bác sĩ xoay người lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Úc Noãn Tâm,
nặng nề nói: "Úc tiểu thư, tôi hiểu rõ tấm lòng của cô, là một bác sĩ, tôi
cũng sẽ cố gắng hết sức, thế nhưng…"
Ông dừng lại một chút, thở dài nói: "Hy vọng cô có thể
chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì một khi ba cô mắc phải chứng bệnh này thì sẽ
phải tiến hành phẫu thuật, còn phải phối hợp với điều trị bằng thuốc rất đắt. Bởi
vậy, phí điều trị thật sự là một khoản khó có thể tưởng tượng được!"
Úc Noãn Tâm không hề nghĩ ngợi liên tục gật đầu, khẩn thiết
nói: "Tôi biết, mặc kệ là mất bao nhiêu tiền, tôi đều phải chữa trị cho ba
tôi!"
Hai người đang nói, một người y tá khẩn cấp gõ cửa rồi xông
vào
"Chủ nhiệm, bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt xuất
hiện hiện tượng khó thở!"
Sắc mặt bác sĩ chủ nhiệm ngẩn ra, vội vã ra lệnh: "Lập
tức tiến hành cấp cứu!"
Giữa hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Thân thể Úc Noãn Tâm mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngất đi,
nàng biết bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt chính là ba mình.
Nàng gần như thất tha thất thểu chạy ra khỏi văn phòng,
nhưng lại thấy vẻ mặt lo lắng của bà Úc.
"Noãn Tâm à, ba con ông ấy, ông ấy…" Bà chỉ vào hướng
phòng cấp cứu, giọng đã run tới nỗi nói không nên lời.
"Mẹ"
Úc Noãn Tâm biết lúc này nàng phải kiên cường lên, cho dù
trong lòng có sợ hãi cỡ nào cũng phải kiên trì. Nàng đỡ lấy cánh tay bà Úc nói:
"Mẹ, ba đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi, mẹ không nên lo lắng, phải tin
tưởng bác sĩ."
Bà Úc nắm chặt tay của Úc Noãn Tâm, từ nét mặt lo lắng của
bà không khó để nhìn thấy sự yếu đuối của bà.
Trong lòng Úc Noãn Tâm đau xót.