Không khó nhìn ra tâm tình mâu thuẫn của nàng, Hoắc Thiên
Kình lại không giận mà còn cười, giống như là tràn đầy yêu chiều chăm chú nhìn
nàng, giống như đang khoan dung với một đứa trẻ bướng bỉnh.
"Không cần phải xem tôi như là rắn độc thú dữ, tôi chỉ
lo lắng cho sự an nguy của em mà thôi!" Một câu này, hoàn toàn không giống
với phong cách của hắn.
Úc Noãn Tâm vô cùng kinh ngạc, không rõ ẩn ý đằng sau những
lời này của hắn, lo lắng cho sự an nguy của nàng? Nàng thấy kiểu gì cũng không
giống, ánh mắt vừa nãy của hắn dường như có thể ăn thịt người.
Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình tà mị nhếch lên, toát ra một
mị lực bất trị, thờ ơ giải thích một câu: "Hôm nay em vội vội vàng vàng rời
đi, chúng ta lại là chỗ quen biết, tôi lo lắng cho sự an nguy của em cũng là
bình thường."
Lúc này Úc Noãn Tâm mới nhớ tới, cảnh giác trong lòng thoáng
chốc buông xuống, ngay sau đó là cảm giác hơi áy náy.
"Thật ngại quá, Hoắc tiên sinh, vừa rồi tôi không phải
cố ý…" Thực sự là rất xấu hổ, nàng càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, hắn có
lòng tốt, nhưng mình lại không phân biệt được tốt xấu.
Hoắc Thiên Kình bất ngờ cười cười, nhưng nụ cười này, không
chút xuất phát từ đáy mắt… thậm chí có một tia hung ác nham hiểm không đổi rất
khó phát hiện lướt qua.
Hôm nay, sau khi người đàn bà này vội vã chạy ra ngoài, cả
ngày hắn sốt ruột bất an, nghĩ đến nàng có thể gặp phải rắc rối gì, người luôn
luôn lấy công việc làm trọng như hắn vậy mà lại phá lệ hoãn lại cuộc họp, chạy
đến nơi ở của nàng, không ngờ tới đây lại thấy được một màn làm hắn không tưởng
tượng được!
Tả Lăng Thần!
Đáy lòng hắn hung hăng cười chế nhạo, cặp mắt sâu kia trở
nên càng thêm âm hiểm không thôi…
"Em đã gặp phải rắc rồi gì?"
Hả?
Úc Noãn Tâm nghe thấy vậy xong giật mình một chút mới phản ứng
lại, liên tục lắc đầu. "Không có việc gì rồi, đã giải quyết được rồi…"
Ngẫm lại buổi sáng nàng lại ngất xỉu tỉnh lại ở nhà hắn, mặt
của nàng đều muốn chui xuống lỗ.
"Giải quyết rồi?"
Khóe môi Hoắc Thiên Kình chậm rãi nhếch lên, đáy mắt tối sầm
lạnh lẽo lại nổi lên một tia châm chọc, đột nhiên đứng dậy, thân hình to lớn
như chim ưng đi về phía nàng từng bước một.
Một hơi thở nguy hiểm quen thuộc phả vào mặt khiến Úc Noãn
Tâm vô thức lùi lại mấy bước. Người đàn ông này tính tình vui buồn thất thường
cùng với không thể đoán trước được làm cho nàng không biết phải làm sao. Mới một
khắc trước còn làm cho nàng cảm động, áy náy, bây giờ lại trở nên vô cùng nguy
hiểm. Nhìn khuôn mặt đóng băng không có biểu tình gì của hắn, tựa như quả bom
nguyên tử có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
"Hoắc tiên sinh, ngài…"
Không đợi nàng nói xong, bàn tay to của người đàn ông đã
không kiềm chế dò xét vào trong vạt áo nàng, chưa kịp thở, nàng liền cảm thấy
trong ngực lạnh tanh…
Xương quai xanh hoàn mỹ gợi cảm phơi bày trong không khí, đập
vào mắt Hoắc Thiên Kình còn có vết tích nhìn như nam nữ dây dưa với nhau mới có
thể có được, khiến cho bất cứ ai nhìn qua đều sẽ liên tưởng lung tung.
Trong cặp mắt sâu thẳm của người đàn ông bởi vậy mà không khỏi
ảm đạm, càng mù mịt hơn.
"Hóa ra em luôn dùng cách này để giải quyết vấn đề!".
Môi hắn dần dần nhếch lên nụ cười châm chọc, lạnh lùng trừng hai mắt nhìn nàng.
"Vội vàng cự tuyệt tôi chính là vì đã lên trên cùng chuyến tàu với vị đại
gia kia? Hay hắn là khách hàng cũ của em?"
Hơi thở nguy hiểm như gió thổi mưa giông trước cơn bão, phả
ra theo lời nói trầm thấp của hắn, cuốn đi tất cả mọi thứ…
"Tôi không có."
Úc Noãn Tâm biết hắn hiểu lầm, nhưng chỉ nhíu mày, không giải
thích quá nhiều. Cho dù là hắn hiểu lầm thì sao, trong mắt hắn, nàng không phải
là người đàn bà như vậy sao?
Nghe được câu trả lời phủ định nghĩ một đằng nói một nẻo của
nàng, trong mắt Hoắc Thiên Kình chợt xẹt qua một tia sáng hung ác nham hiểm.
Ánh mắt cao ngạo của hắn nhìn quanh căn phòng một vòng, giống
như ma quỷ đến từ trong bóng tối, nở ra nụ cười trêu tức. "Chậc chậc, tôi
thực sự nghĩ không ra, đại gia em lựa chọn lại chỉ có khả năng cho em ít như vậy?
Tôi có thể cho em bất cứ cái gì em muốn, lại bị em cự tuyệt." Hắn cười lạnh
một tiếng, lập tức quay đầu về phía nàng. "Lại đây!"
Úc Noãn Tâm không rõ hắn muốn làm gì, nhưng cũng không dám
tùy tiện cãi lời hắn, ngoan ngoãn tiến lên, cặp mắt trong veo không chút né
tránh nhìn hắn.
"Tôi đột nhiên thấy hứng thú!"
Nói xong, Hoắc Thiên Kình túm chặt lấy tay nàng, đem nàng ôm
vào trong lòng mình, gắt gao trói nhốt nàng trong hai tay, đôi môi tà ác đặt
bên vành tai mẫn cảm của nàng, hơi thở rừng rực mà nguy hiểm, phun vào tai
nàng. "Vừa nãy em hầu hạ hắn như thế nào, đêm nay em phải hầu hạ tôi như
thế!"
Nói xong, trong lúc nàng còn chưa kịp phản ứng lại, hắn liền
thoải mái bế ngang nàng lên, sải bước đi lên cầu thang, chuẩn xác không nhầm lẫn
mà đi về phía phòng ngủ của nàng.
"Hoắc tiên sinh, anh muốn làm gì? Buông tôi ra!"
Úc Noãn Tâm luống cuống, sau khi tiếp xúc với ánh mắt rừng rực
muốn cắn nuốt người khác của hắn, mọi bình tĩnh đều bị đánh tan, thế nhưng nàng
càng giãy dụa thì lại càng bị cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy càng chặt…
"Rầm."
Cửa phòng bị người đàn ông đưa chân đá văng, cả người Úc
Noãn Tâm cũng bị đặt lên trên giường, nàng bực bội hừ một tiếng, sức mạnh đàn
ông suýt nữa làm cho lục phủ ngũ tạng của nàng cũng nhảy ra ngoài.
Úc Noãn Tâm ngồi dậy, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm lấy ga trải
giường, dùng một đôi mắt lạnh lùng cao ngạo nhưng lại vô cùng hoảng sợ và cảnh
giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nhìn xuống mình từ trên cao.
Loại cảm giác này làm nàng cực kỳ khó chịu, thậm chí hết sức
mâu thuẫn. Loại mâu thuẫn này nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi giống như cái
đêm ba năm trước đây.
Vẻ mặt nàng căng thẳng, cắn môi dưới đến trắng bệch, tơ máu
như ẩn như hiện, còn Hoắc Thiên Kình thì lại đang hưởng thụ sự sợ hãi của nàng,
vẻ cười cợt, đứng ở mép giường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thản nhiên
mà lạnh lùng ngạo mạn quan sát nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén dường
như đang phân cao thấp với ánh mắt nàng!
Úc Noãn tâm rất muốn ép buộc bản thân không né tránh sự quan
sát của hắn, cho dù nam nữ sức lực có khác biệt, nàng cũng không thể tỏ ra yếu
kém. Nhưng ánh mắt của người đàn ông này quá mức sắc bén, sắc bén tựa như lưỡi
dao có thể đâm bị thương đôi mắt nàng. Tận trong đáy lòng nàng dần dần thâm nhập
một nỗi sợ hãi không thể kể xiết, giống như… cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy
người đàn ông này.
"Em không muốn hầu hạ tôi cho thật tốt sao?" Hoắc
Thiên Kình hai tay đặt trên mép giường, toàn bộ nửa người trên cúi xuống phủ
sát lên người nàng.
Úc Noãn Tâm thở dốc vì kinh ngạc, thân thể nhỏ xinh vô thức
lùi lại phía sau, lại bị hắn chặn kéo lại, khuôn mặt anh tuấn nhưng tàn nhẫn gần
như muốn dán lên khuôn mặt nàng.
"Hoắc tiên sinh, tôi và anh không còn chút quan hệ nào
nữa, mời lập tức đi khỏi đây."
Hơi thở nam tính nguy hiểm lượn lờ bên môi nàng, như nụ hôn
nhẹ, hoặc giống như trêu ghẹo! Nàng vội vàng quay mặt đi chỗ khác nhưng bàn tay
hắn lại nhanh hơn quay mặt nàng lại, sau đó môi hắn lại phủ xuống…
Lời của nàng cuối cùng cũng bị chôn vùi trong nụ hôn ngang
ngược của hắn.
"Buông ra…"
Úc Noãn Tâm ra sức đẩy người đang ở trên người ra, thậm chí
vung tay đấm lên vòm ngực mạnh mẽ của hắn, nhưng mà đều như đánh lên tấm sắt,
không làm đau đối phương, ngược lại làm đau chính mình.
Nàng không muốn có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông này nữa,
nhất là từ sau khi gặp lại Tả Lăng Thần. Nếu như có thể được, nàng rất muốn
quên đi tất cả quá khứ, một lần nữa bắt đầu hạnh phúc của chính mình…
Nàng không chút nghĩ ngợi, hung hắn cắn đầu lưỡi hắn.
Ngay lập tức, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng của
hai người…
Người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi môi nàng, lạnh lùng
nhìn nàng, trong miệng vẫn còn mùi máu tươi, càng thêm cổ vũ dục vọng chinh phục
tàn bạo của hắn. Nàng thực sự không thể hiểu được hắn, hắn trời sinh đã có bản
tính xâm lược, càng chống đối lại hắn, hắn lại càng muốn. Cho dù là phải hủy diệt
nó, hắn cũng nhất định phải chiếm làm của riêng!
Khóe môi đẹp nổi lên một nụ cười hung ác nham hiểm, nụ cười
đó, càng giống ma vương địa phủ: "Trên người em có chỗ nào
tôi chưa chơi
đùa qua? Thế mà ngày hôm nay lại còn làm bộ thanh cao với tôi?"
Úc Noãn Tâm gần như không chịu nổi sự khiêu khích châm chọc
của hắn, mạnh mẽ đấy hắn ra, chạy ra phía cửa phòng ngủ…
Người đàn ông không vội vã, chậm rãi đứng dậy, trên môi vẫn
còn nụ cười châm chọc. Ngay lúc tay nàng đụng vào tay cửa mới bắt lấy nàng, giống
như con báo dũng mãnh tàn nhẫn giẫm nát niềm hi vọng của nàng.
Thân thể cường tráng càng không chút thương tiếc ngăn chặn
nàng, vững vàng trói chặt nàng.
Bàn tay to dày rộng xé vạt dưới váy nàng ra, ngón tay thon
dài dọc theo đường viền tơ tằm của nàng mà xâm nhập
"Không được!"
Theo tiếng hét chói tai của Úc Noãn Tâm, ngón tay của hắn nhảy
vào nơi chặt khít ấm áp cùa nàng.
Dị vật bỗng nhiên tấn công bất ngờ khiến toàn thân nàng
không nhịn được run lên, nơi chặt khít ở thân dưới đã hơi phản ứng lại, nụ hoa
nhỏ nhắn dường như hé ra, chặt chẽ hút lấy ngón tay hắn…
Cặp mắt đen của Hoắc Thiên Kình càng trở nên u ám cùng nguy
hiểm, hắn mở miệng, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của nàng, mờ ám nói nhỏ:
"Noãn Tâm, tôi thích sự chặt khít của em…"
Cả trái tim Úc Noãn Tâm đều run rẩy thét lên, nàng không dám
tùy tiện nhúc nhích, chỉ có thể vô lực mà nói:"Hoắc tiên sinh… giao dịch của
chúng ta sớm đã kết thúc rồi, xin anh… buông tôi ra, tôi không muốn…thực sự
không muốn…"
"Chậc chậc…"
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kề sát, gần trong gang tấc
nhìn chằm chằm sự bất lực cùng tái nhợt của nàng, cúi đầu xuống, giọng nói lộ
ra một tia tàn nhẫn. "Nhanh như vậy mà đã muốn rũ bỏ sạch sẽ quan hệ? Noãn
Tâm, thân thể của em vĩnh viễn thành thực hơn em. Nếu như tôi vẫn muốn ép buộc
em có quan hệ với tôi nữa, em cũng sẽ như cũ mà ở dưới thân tôi yêu kiều rên rỉ,
thấp hèn như cũ mà ôm lấy tôi không buông!"
"Đủ rồi đủ rồi, tôi không muốn nghe!"
Úc Noãn Tâm bịt lỗ tai lại, lời nói khó nghe giống như vạn
mũi tên đâm vào tim khiến nàng sợ hãi không ngớt, thân thể của nàng liền bị bàn
tay to lớn của hắn quay lại, đối diện thẳng tắp với cặp mắt đen che kín bão táp
kia của hắn.
Kiềm chế xương cổ tay mảnh khảnh của nàng, gần như muốn bóp
nát nàng…
"Hắn cho em cái gì tốt mà em thà bỏ tôi chọn hắn? Không
phải em chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ thôi sao? Thích dùng thủ đoạn "lạt mềm
buộc chặt" phải không? Tốt lắm, đêm nay tốt nhất là em lấy được lòng tôi,
chỉ cần em hầu hạ tôi vui vẻ, em muốn cái gì tôi đều sẽ thỏa mãn, đến
đây."
Biết rõ giãy giụa vô ích, nàng vẫn cắn chặt môi, không cho
chính mình vì đau nhức mà kêu ra, như vậy cũng chỉ cổ vũ cho hành vi xâm lược
thú tính của hắn.
Thấy nàng không nói, lửa giận trong mắt hắn thiêu đốt càng
vượng hơn…
Nàng đến với ai không đến, mà lại đến với tên Tả Lăng Thần
kia?
Thô lỗ nắm hai tay nàng đặt trên đỉnh đầu, ban đầu muốn bức
nàng cầu xin tha thứ, nhưng cuối cùng lại không cách nào khiến bản thân nặng
tay; ánh mắt hắn không tự chủ được liếc về phía da thịt tuyết trắng của nàng, vừa
nãy giãy dụa làm cho quần áo nàng lộn xộn, bây giờ bày ra trước mắt hắn, là cảnh
trí khiến mạch máu người ta sôi sục.
Ánh mắt của người đàn ông dấy lên một chút nổi giận, vẻ suồng
sã nổi lên trong con ngươi đen của hắn.
Sau một khắc, đôi môi như chim ưng cướp đoạt mỗi một tấc da
thịt trên cổ nàng, một chuỗi dấu hôn cuồng liệt từ cần cổ của nàng kéo dài đến
nụ hoa đã dựng đứng của nàng…
"Không, không được!"
Úc Noãn Tâm có thể chịu được lời nói lạnh nhạt của hắn,
nhưng cũng không muốn lặp lại sự nhục nhã này, nàng không muốn lại có một chút
điểm quan hệ nào với hắn, tuyệt đối không!
"Thế nào? Em rất trung thành đối với vị đại gia tiếp
theo? Nhanh như vậy mà sẽ vì hắn thủ thân như ngọc? Lẽ nào đây là đạo đức nghề
nghiệp của em, hử?" Hắn ngừng cướp đoạt, nhìn vào mắt nàng.
Môi của Úc Noãn Tâm run lên, nghe hắn nói vậy, sắc mặt càng
thêm tái nhợt…
Hoắc Thiên Kình lại cười lạnh, cúi xuống tiếp tục hôn xuống.
Nhưng lúc này không phải là hôn để trừng phạt nữa, mà là trêu đùa; dường như hắn
muốn khơi dậy nhiệt tình của nàng.
"Hoắc tiên sinh… xin anh…" Nước mắt đau khổ của
nàng rốt cục chảy xuống, rơi xuống môi của hai người, đúng vào thời điểm nếm phải
giọt nước mắt mặn ấm kia, Hoắc Thiên Kình buông nàng ra.
Thân thể yếu ớt vô lực cuối cùng trượt xuống, dọc theo khung
cửa chậm rãi ngồi trên thảm, tựa như một con búp bê bị nghiền nát, nước mắt
lưng tròng viền quanh mắt…
"Anh ấy không phải… không phải…" Nàng rốt cục mở
miệng, cặp mắt mang theo nước mắt nhuốm bi thương vô tận.
Thấy thế, Hoắc Thiên Kình nhíu mày một chút, thân thể cao lớn
cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay nâng khuôn mặt nàng lên, lập tức, một giọt
nước mắt từ viền mắt của nàng rơi xuống, rơi trên mu bàn tay hắn.
Đúng là nước mắt nóng hổi, trong lòng hắn tự nhiên lại nổi
lên yêu thương khó hiểu, thu hồi ngón tay lại.
"Em cùng hắn ta, rốt cục là quan hệ gì?" Sự điên
cuồng nguy hiểm dần dần biến mất, khôi phục lại vẻ hờ hững vốn có.
"Lăng Thần, anh ấy là người yêu của tôi…" Úc Noãn
Tâm gần như là run run nói ra những lời này, liền chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đẫm
lệ u oán mà đau xót. "Anh ấy… đã từng là vị hôn phu của tôi."